Vọng Tưởng Cuồng - Chương 10

Tác giả: Úy Không

Hai Mắt Tối Sầm
Quay trở lại phòng bệnh, mẹ Ngô Thần ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt vừa lo lắng lại mong chờ: “Phi à, vị viện trưởng đó nói như thế nào? Có cách nào tốt hơn phải không?”
La Phi cầm tay bà rồi an ủi: “Cô à, cô đừng lo quá, viện trưởng Trương nói là bà ấy sẽ giúp Ngô Thần liên lạc với chuyên gia nước ngoài chuyên về lĩnh vực này. Chuyện này chắc không có gì khó khăn đâu cô.”
Gương mặt suy sụp của mẹ Ngô Thần ngay lập tức nở một nụ cười vui sướng: “Viện trưởng đúng là người tốt mà, cháu quen bà ấy sao?”
La Phi gật đầu, cũng không định nhiều lời.
“Phi Phi à…….” Ngô Thần đang nằm trên giường bấy giờ mới tỉnh lại, trong miệng mơ màng cất tiếng gọi.
La Phi vội vàng chạy đến bên giường của anh ta: “Ngô Thần, anh thấy sao rồi?”
“Phi Phi à, lúc nãy anh vừa mới nằm mơ, trong mơ anh thấy em không cần anh nữa.” Con người trong lúc bị bệnh luôn yếu đuối, rất hay tự lừa mình. Ngô Thần gần như quên mất anh ta và La Phi đã chia tay nhau rồi.
La Phi giật mình: “Ngô Thần, anh đừng nghĩ quá nhiều nữa, em vẫn ở bên cạnh anh mà. Bác sĩ nói bệnh của anh chỉ cần làm phẫu thuật thì sẽ khỏi bệnh nhanh thôi.”
Nói thật ra, cô cũng đang tự lừa mình dối người. Cho dù Trương Cẩm Hoa có mời được vị chuyên gia đó, nhưng ai có thể đảm bảo Ngô Thần không xui xẻo mà dính vào hai mươi phần trăm kia.
Có lẽ do tình trạng bệnh chuyển biến đột ngột, cho nên Ngô Thần thích dính lấy La Phi hơn. Chỉ cần tỉnh lại, giây đầu tiên liền tìm kiếm bóng dáng của La Phi. La Phi cũng cảm thấy hơi buồn phiền, nhất là khi nghĩ đến mình vì tên khốn này mà phải giả vờ yêu Trịnh Thiên Dã, thật mệt mỏi mà, nhưng dù sao người ta cũng là người bệnh, đành phải chịu đựng cho đến tối mới rời khỏi bệnh viện.
Lê lết cả người mệt mỏi mở cửa nhà ra, La Phi lại nhìn thấy trong nhà có ánh đèn. Cô hoảng sợ, còn tưởng trong nhà có trộm, đang định tìm νũ кнí rồi thét lên, thì nhìn thấy Trịnh Thiên Dã thong thả đi ra từ nhà vệ sinh.
Liếc nhìn dáng vẻ căng thẳng của La Phi, oán giận nói: “Chỗ của em là cái chỗ quỷ quái gì thế, cái nhà vệ sinh gì mà ngay cả lách người cũng khó.”
La Phi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại bắt đầu nổi giận, cái người này rốt cuộc muốn gì nữa đây, sao lại có thể tùy tiện ra vào nhà của người khác. Cô đang muốn nổi giận thì đột nhiên nhớ đến những lời mình đã hứa với Trương Cẩm Hoa ở bệnh viện, mà cô cũng đã đưa chìa khóa nhà mình cho anh rồi còn gì.
“Sao anh lại ở đây hả?” La Phi cố ý nói bằng giọng ôn hòa.
Trịnh Thiên Dã ngồi xuống trên chiếc sofa nhỏ: “Tôi gọi điện thoại cho em, nhưng em cứ khóa máy hòai, cho nên tôi mới đến xem thử xem em có xảy ra chuyện gì không.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay, cau mày lại, “Sao lại muộn thế này, em đi đâu vậy?”
La Phi lấy điện thoại ra, màn hình tối đen, chắc hết pin rồi: “Tôi đến bệnh viện thăm một người bạn.”
“Ồ.” Trịnh Thiên Dã dường như chẳng có ý kiến gì với câu trả lời này, chỉ vỗ vào chỗ kế bên ghế sofa. “Ngồi xuống đi, chúng ta nói về vấn đề của em.”
Nói thật thì La Phi có chút sợ anh, vốn là tên có tính tình nắng mưa thất thường, mà bây giờ còn biết thần kinh của anh có vấn đề, thì lòng cô càng run sợ hơn. Do dự mà ngồi xê ra một chút.
Trịnh Thiên Dã bĩu môi coi thường sự sợ hãi của cô: “Em lề mề làm gì, tôi có ăn em đâu.” Nói xong, anh vươn tay ra, kéo cô lại gần, để cô ngồi bên cạnh mình.
La Phi ngượng ngùng cười hì hì.
Trịnh Thiên Dã hừ một tiếng, nói với vẻ khinh thường: “Nhìn vẻ mặt chột dạ của em kìa, nói đi, lúc trước tại sao lại đột nhiên từ chức còn đổi số chuyển nhà, có phải em làm vậy vì muốn trốn tôi không?”
Tất nhiên La Phi không có cách nào nói câu nói thật lòng tìm đường ૮ɦếƭ “tôi muốn thoát khỏi tên thần kinh như anh” này, cô nghĩ một lát, nói: “Quan hệ giữa chúng ta tôi vẫn chưa chắc chắn lắm, cho nên…”
“Nói như vậy, thì bây giờ em chắc chắn rồi sao? Cho nên mới chủ động quay trở về đây.” Trịnh Thiên Dã nhếch đôi mày điển trai lên, tỏ vẻ khoái chí.
“Vâng.”
“Vậy em nói xem chúng ta có quan hệ gì hử?”
“Anh là bạn trai của em.”
Trịnh Thiên Dã nhếch môi lên, dường như đang hưởng thụ câu nói này. Quay đầu lại ôm cô vào trong lòng, hôn thật mạnh lên môi cô, rất lâu sau đó, mới buông cô ra, nói với vẻ dữ tợn: “Lần sau không được cáu kỉnh với anh, bằng không anh sẽ đá em đi thật xa, để em không thể nhìn thấy anh nữa. Cho dù em có quỳ xuống cầu xin anh cũng vô dụng.”
La Phi thầm khinh bỉ, cô còn ước gì có thể ngay lập tức cút đi thật xa, mãi mãi cũng không gặp lại kẻ thần kinh này. Nhưng nghĩ đến những lời viện trưởng nói, cô đành phải ngoan ngoãn gật đầu.
Trịnh Thiên Dã hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ giống như vợ nhỏ này của cô, trong lòng giống như kiến bò, cả người ngứa ngáy, cho nên lại đặt đầu của cô dựa vào cánh tay, rồi hôn lên môi cô, hôn qua rồi hôn lại.
La Phi nghĩ, bệnh thần kinh chắc không lây đâu nhỉ? Cô cảm giác mình cũng chút điên khùng.
Buổi tối ngày hôm đó, đương nhiên Trịnh Thiên Dã có lý do chính đáng ở lại nhà La Phi, trong mắt viết đầy mấy chữ to đùng “muốn làm chuyện đó”.
Mặc dù La Phi và anh từng có quan hệ, cũng mấy lần rồi, bây giờ cũng quyết định đóng giả bạn gái của anh. Nhưng trong lòng vẫn luôn có chút không thể chấp nhận được.
Lúc đầu cô lấy lý do không có dư dụng cụ vệ sinh cá nhân, không có quần áo thay để từ chối, nhưng Trịnh Thiên Dã lập tức móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại kêu người mang đến. Cô chỉ biết lo lắng ngăn anh lại, nói với vẻ ấp úng: “Thực ra do em cảm thấy chúng ta như vậy có hơi quá nhanh.”
Trịnh Thiên Dã mất kiên nhận liếc cô một cái, cất điện thoại: “Sao em lại phiền phức vậy chứ, cũng đâu phải chúng ta chưa từng ngủ chung với nhau.” Nói xong, anh lại xua tay, “được được được, em nói sao thì như thế đó.”
Giọng điệu tuy bực bội, nhưng trên mặt anh cũng không tỏ vẻ không vui, cầm lấy áo khoác, hăm hở đi ra khỏi cửa, trước khi đi, còn không quên nựng La Phi một lát.
La Phi đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Ngô Thần phẫu thuật thành công, cô sẽ lập tức rời khỏi chỗ quỷ quái này, rời khỏi tên Trịnh Thiên Dã bệnh thần kinh này càng xa càng tốt, ở một hành tinh khác thì càng hay. Nói cô qua cầu rút váng, vắt chanh bỏ vỏ cũng được, nhưng bắt cô qua lại với tên thần kinh này, cô làm không được. Cô cũng không phải thiên sứ hay chúa cứu thế gì đó, vì cứu vớt ác ma kia, mà hy sinh cả tuổi trẻ của mình. Hơn nữa, bằng lòng làm người phụ nữ của Trịnh Thiên Dã, ngoài kia có đầy, chỉ cần anh ta phẩy tay, thì có một đống người đẹp kéo đến, xếp thành một hàng dài, người nào cũng vui vẻ bằng lòng, mắc mớ gì cô phải chịu sự giày vò này chứ.
Shakespeare từng nói: ước mơ là điều tốt đẹp, nhưng con đường thì lại ngoằn ngoèo.
La Phi sau khi tiễn ôn thần đi, cả ngày do lao lực quá nhiều, cho nên cô ngã nhanh xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ. Không ngờ, giấc ngủ này lại không được ngon, gặp ác mộng liên tục, càng đáng ghét hơn nữa, trời vừa hửng sáng, cửa của cô lại vang lên tiếng va đập mạnh làm cô tỉnh giấc. Mở trừng mắt ra, còn tưởng nhà mình có trộm, thay quần áo, lê lếch ra ngoài cửa nhìn xem ai. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Bạn La Phi vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, thì hai mắt suýt chút tối sầm lại.
Thì ra, Trịnh Thiên Dã đang chỉ huy hai người thanh thiên, ôm thùng lớn thùng nhỏ chuyển vào nhà của La Phi.
Khó khăn lắm La Phi mới thoát khỏi tình trạng muốn té xỉu mà tỉnh táo lại, nắm chặt nắm tay để nén cơn tức giận, lịch sự lên tiếng hỏi người trong phòng khách: “Tổng giám đốc, anh đang làm gì vậy?”
Trịnh Thiên Dã vẫn đang chuyên chú chỉ huy mấy người kia nên không chú ý đến La Phi đã đứng trước cửa phòng ngủ. Khi nghe thấy giọng của cô thì vô thức quay đầu qua, thấy cô hai mắt nhấp nhem, vẻ mặt nghi hoặc thì nhướng mày cười rồi bước nhanh tới, ôm lấy cô: “Anh biết em không muốn dọn qua nhà anh nên anh dọn tới nhà em rồi nè. Anh không chê nhà của em nhỏ xíu, có phải em rất vui không?”
Bị Ép Ở Chung
**
Vui… vẻ…?!!!
Phải nửa ngày sau La Phi mới có thể nói chuyện được. “Anh… anh dọn tới chỗ em?”
“Ừ.” Trịnh Thiên Dã gật đầu. “Chúng ta hòa hảo lâu thế rồi, đương nhiên phải ở chung một chỗ.”
“Hòa hảo.. lâu thế rồi?” Không phải La Phi chậm hiểu, mà là do thế giới của Trịnh Thiên Dã thay đổi quá nhanh.
“Đúng vậy, hôm qua em nói chúng ta làm thế thì quá nhanh, anh về nghĩ cả một đêm, cảm thấy em nói sai rồi. Em thấy đấy, chúng ta đã quen nhau hơn hai năm rồi, em lại luôn thầm thương trộm mến anh, anh cũng không từ chối em, chúng ta gần như là sớm chiều gặp mặt, đương nhiên là nên ở chung với nhau. Ở bên nhau mà đến hơn hai năm mới có quan hệ thì không nhanh chút nào, nói ra người ta còn cười cho ấy chứ. Chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ mới được, cho nên từ nay phải bắt đầu ở chung.”
Bên nhau hai năm trời?!!!
Ở… chung…?!!!
Đầu La Phi ong ong cả lên, như là sắp vỡ ra. Nhưng cô không cách nào uốn nắn được tư duy của cái gã bị bệnh hoang tưởng này.
Cô cố nén cơn kích động muốn đấm vào mặt Trịnh Thiên Dã xuống, giãy khỏi vòng tay anh, quay người đi vào trong phòng ngủ, mở cửa sổ ra, hít thở thật sâu.
“Em làm gì vậy?” Trịnh Thiên Dã thấy khó hiểu với hành động của cô.
Cô rất muốn đi tự tử cho xong, La Phi thầm nhủ với bản thân.
Trịnh Thiên Dã thấy cô không lên tiếng thì rất phật ý. Anh bước tới đứng phía sau cô, dừng sức xoa đầu cô thật mạnh. Nhìn cái đầu bị mình làm thành tổ quạ của La Phi, cuối cùng cười hài lòng, rồi chạy ra chỉ huy mấy người dọn nhà. Không lâu sau lại vang lên tiếng quát tháo sai bảo của anh, cùng với tiếng vâng dạ khúm núm của mấy người kia.
La Phi từ tầng ba nhìn xuống lầu, nếu không vì biết từ đây nhảy xuống không ૮ɦếƭ thì nói không chừng cô đã lao đầu xuống cho xong, để thoát khỏi cuộc sống hoang đường này.
Trịnh Thiên Dã quen sống an nhàn sung sướng, đương nhiên là cảm thấy mình hạ mình đến sống trong cái phòng nhỏ có ba chục mét vuông của La Phi là đã nhún nhường lắm rồi. Phòng thì không thể làm lớn lên nhưng đồ đạc trong nhà thì có thể đổi được.
La Phi không ngăn cản hành động của anh, cũng không có tâm trạng nào mà đi ngăn cản. Cô tìm đại thứ gì đó để ăn bữa sáng rồi đi làm trong sự bất mãn của Trịnh Thiên Dã, để Trịnh đại boss đang tràn trề nhiệt huyết kia và mấy nhân công ở lại căn nhà trọ mà cô vừa thuê không lâu.
Thật ra La Phi làm gì có tâm trạng mà đi làm, Hằng Thiên thì không thể ở yên được. Không chỉ Trịnh Thiên Dã mới làm cô phiền ૮ɦếƭ được mà vừa bước vào văn phòng, thấy ánh mắt tò mò trêu chọc cùng giọng điệu chua ngoa của một đám đồng nghiệp thì cô không thể chịu nổi.
Người khác đều ngưỡng mộ cô từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, cô bé lọ lem trở thành công chúa, nhưng làm gì có ai biết được gã hoàng tử kia căn bản là một tên bị bệnh thần kinh.
Cô giữ bí mật lớn nhất của Hằng Thiên, nhưng lại không thể bật mí với ai.
Ai cũng sẽ không tin Trịnh Thiên Dã có bệnh, nếu cô mà nói thế thì người ta sẽ cho là cô có bệnh mất.
Ở trong cái công ty mà ngay cả khi boss Trịnh nổi cáu cũng có thể được coi là đẹp trai ૮ɦếƭ người thì La Phi không dám hy vọng đám nhân viên đại diện cho trường phái mê trai này sẽ có năng lực phân rõ trắng đen trong chuyện của Trịnh Thiên Dã.
Tóm lại, trong mắt của mọi người, cô tính toán thâm sâu, thủ đoạn cao minh, cực kỳ may mắn nên mới câu được vị tổng giám đốc đẹp trai giàu có của Hằng Thiên.
Cô ngơ ngơ ngáo ngáo đi làm một ngày, điều may mắn duy nhất chính là hôm nay Trịnh Thiên Dã dồn hết tâm trí vào chuyện sửa sang nhà cửa nên không đi làm, cũng không gọi tới quấy rầy, khiến La Phi được thanh tỉnh một ngày.
Lúc tan ca, cô nhớ tới chuyện của Ngô Thần nên bắt xe đi thẳng tới bệnh viện.
Tình hình của Ngô Thần không được tốt lắm, La Phi nói với anh vài câu, lại an ủi mẹ anh một chặp rồi liền đi đến phòng làm việc của viện trưởng Trương.
Trương Cẩm Hoa nói cho cô biết ca phẫu thuật của Ngô Thần chắc là không có vấn đề gì lớn mới làm cho cô thoáng yên tâm.
Nói xong chuyện bệnh tình, Trương Cẩm Hoa bỗng nhiên cười và đổi đề tài: “Nghe nói hôm nay Thiên Dã dọn qua chỗ cháu rồi?”
La Phi ngẩn ra một lát rồi mới hoàn hồn lại, mặt thì lập tức hiện lên vẻ buồn bực.
Trương Cảm Hoa tiếp tục cười, nói: “Tiểu Phi, tôi gọi thế cháu sẽ không để ý chứ? Sáng nay khi Thiên Dã nói nó muốn chuyển qua nhà cháu ở thì tôi và bà nội nó đều khuyên ngăn nó nhưng nó không nghe lấy một câu, không ăn sáng mà xách vali thu dọn hành lý, sai nhân công giúp nó dọn nhà. Từ nhỏ nó đã được sung sướng quen, ăn ở đều phải có người chăm sóc. Tôi biết cháu rất là khó xử, nhưng thời gian này phải làm phiền cháu rồi.”
“Đúng là cháu rất khó xử.” La Phi nhíu mày nói thẳng. Cho dù cô cố thôi miên buộc mình phải ở bên Trịnh Thiên Dã, nhưng vẫn không thể tiếp nhận ngay chuyện anh lập tức dọn vào ở với cô. Đây đúng là hoang đường đến đỉnh điểm.
Trương Cẩm Hoa vẫn cứ mỉm cười. “Thật ra cháu không cần phải nghĩ nhiều quá, hãy thử thật lòng qua lại với Thiên Dã không được sao?”
Đương nhiên không được!
Đối với cô mà nói, trước kia Trịnh Thiên Dã chỉ là một cấp trên tính tình nóng nảy kỳ quái, sau đó là một tên tội phạm ૮ưỡɳɠ ɓứ૮, bây giờ lại là một gã bị bệnh thần kinh.
Bất luận là thân phận nào đi nữa thì cô đều không thể thật lòng qua lại với anh.
Trương Cẩm Hoa thấy vẻ mặt kháng cự của cô thì trở nên nghiêm túc. “Chúng tôi đã tham khảo ý kiến của bác sĩ tâm lý, bởi vì Thiên Dã rất bài xích chuyện trị liệu tâm lý nên không thể cứng rắn ép buộc nó đi điều trị. Bởi thế bác sĩ đề nghị chúng tôi nên làm cho nó luôn giữ được trạng thái tâm lý vui vẻ thoái mái nhất, theo dõi thật kỹ những hành vi thường ngày của nó, nhìn xem chỗ nào có điểm bất thường. Bây giờ cháu là người gần gũi với nó nhất, tôi hy vọng cháu có thể giúp chúng tôi việc này.”
La Phi cười khổ. “Cô yên tâm, trong thời gian cháu đồng ý làm bạn gái của tổng giám đốc thì sẽ giúp cô lưu ý tình trạng của anh ấy, kịp thời báo cáo với cô. Tuy những chuyện anh ấy đã làm với cháu khiến cháu rất tức giận nhưng cũng biết anh ấy không phải xuất phát từ ác ý, cháu cũng không muốn trách tội anh ấy nữa. Cháu biết nỗi lòng của những người làm cha mẹ như cô, và đương nhiên cháu cũng hy vọng anh ấy có thể trở lại bình thường.”
Trở lại bình thường rồi thì chắc là sẽ không báo hại cô nữa mà đi tìm người khác để báo hại.
Trương Cẩm Hoa mỉm cười. “Cháu đúng là một cô gái lương thiện.”
Hai ngươi đang nói chuyện thì bỗng nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa. Trương Cẩm Hoa nói “mời vào”, nhưng khi nhìn thấy người vào thì mặt khẽ biến sắc.
La Phi nghi hoặc quay đầu qua nhìn thì thấy Trịnh Thiên Dã mặt hằm hằm bước tới chỗ cô, hét cô rất dữ dằn: “Tan ca không chịu về nhà, em chạy tới đây làm gì chứ?”
“Em…” La Phi nhất thời ngây người ra, không biết nên trả lời thế nào, cả buổi trời sau mới hỏi ngược lại: “Sao anh lại ở đây?”
Trịnh Thiên Dã nhíu mày. “Anh đến đón em tan ca, thấy em lên xe đến bệnh viện nên đi theo. Đậu xe xong lên tìm em thì mới phát hiện em ở đây.”
Trương Cẩm Hoa đảo mắt nhìn hai người mấy lượt, xong hiểu ra và lên tiếng. “Thiên Dã, là do La Phi thấy trong người không được khỏe lắm nên mới đến bệnh viện kiểm tra.”
Bà rất hiểu tính cách đứa con riêng của chồng này, nếu để cho anh biết La Phi đến thăm bạn trai trước thì chắc chắn là sẽ giận sôi lên. Tuy rằng có thể anh sẽ không thừa nhận đó là bạn trai trước.
Trịnh Thiên Dã nghe Trương Cẩm Hoa nói thề thì sắc mặt mới hơi dịu lại. Anh đến trước mặt La Phi, hai tay nâng mặt cô lên, quan sát từ trên xuống dưới. “Em sao thế?”
Hành động của anh làm La Phi rất xấu hổ, thậm chí cô còn nghe thấy tiếng cười khẽ đầy mờ ám của Trương Cẩm Hoa, cô gạt tay Trịnh Thiên Dã ra, buồn bực nói: “Em không sao, chỉ làm kiểm tra định kỳ thôi.”
Trịnh Thiên Dã như thở phào nhẹ nhõm. “Vậy bây giờ làm xong rồi chứ, xong rồi thì chúng ta về nhà.”
Nói xong, cũng không thèm chào hỏi Trương Cẩm Hoa mà kéo tay La Phi đi luôn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc