Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 96

Tác giả: Ân Tầm

Kỳ Hinh đứng ở trước cửa sổ, lẳng lặng, giống như một bức tượng thủy tinh xinh đẹp, tóc quăn dài mềm mại bao trùm cả cơ thể nhỏ nhắn của cô, giống như người yêu đang bảo vệ tâm hồn yếu ớt của cô.
Đường, anh yêu em, phải không?
Cắn chặt cánh môi đỏ mọng, chịu đựng cảm giác trống rỗng trong lòng.
Một cánh tay lớn khẽ phủ lên đầu vai Kỳ Hinh, mang theo sự an ủi.
"A?" Kỳ Hinh kinh ngạc thiếu chút nữa kêu thành tiếng, vẫn đắm chìm trong thế giới của mình nên cô không nghe thấy tiếng mở cửa phòng.
Ngón tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng lướt qua vết cắn trên cánh môi mềm mại của Kỳ Hinh, trong mắt chứa đựng sự luyến tiếc và yêu thương thật sâu: "Cô bé không nghe lời, không phải anh đã nói em làm như vậy anh sẽ đau lòng sao?"
"Đường? !"
Kỳ Hinh không thể tin, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, lập tức, ánh mắt sáng ngời, nỗi u buồn trong lòng liền biến mất, cô nhanh chóng nhào vào trong *** của anh: "Đường!"
Trong giọng nói dịu dàng mang theo sự vui mừng, làm cho trái tim của Lăng Thiếu Đường co rút.
"Cô bé ngốc, sao lại chạy về khách sạn trước?" Anh đắm chìm trong sự cưng chiều vỗ về tóc cô, trong giọng nói không hề có ý trách cứ.
Mặt Kỳ Hinh hơi đỏ lên: " Rất xin lỗi, Đường, em ——"
Cô không biết nên nói như thế nào.
"Hinh Nhi ——" Lăng Thiếu Đường nhìn thấy sự bi thương ở trong đôi mắt Kỳ Hinh, nhẹ nhàng mở miệng nói.
Kỳ Hinh ngẩng đầu
nhìn Lăng Thiếu Đường, trong đôi mắt dạt dào tình cảm dường như có thể làm tan chảy tất cả những thứ lạnh lẽo cứng nhắc.
“Hinh Nhi, em có tin anh không?” Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh trìu mến, chậm rãi nói.
Kỳ Hinh nhìn khuôn mặt cương nghị của người đàn ông trước mắt, cô có thể nhìn thấy tình yêu nồng đậm trên gương mặt anh.
Cô nặng nề gật đầu: “Đường, anh không cần giải thích với em cái gì, bởi vì bất kể anh làm gì, em đều tin tưởng anh!” Một câu ngắn ngủn thể hiện tình yêu không hề hối hận.
Trái tim Lăng Thiếu Đường nhanh chóng bị hạnh phúc bao vây. Kỳ Hinh dịu dàng và luôn tin tưởng anh, cô gái như vậy, làm sao anh có thể không yêu được chứ!
Ôm cô vào trong lòng, nâng niu quý trọng giống như sợ rằng buông lỏng tay cô sẽ biến mất.
“A….” Mất một lúc lâu sau, Kỳ Hinh dường như nhớ ra điều gì, thấp giọng kêu một chút.
“Làm sao thế?” Lăng Thiếu Đường khẩn trương hỏi.
Kỳ Hinh bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, vội vàng hỏi: “Đường, sau khi anh trở về, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc phải không?”
Trên lông mày của cô xuất hiện sự sầu lo nhàn nhạt, nếu thật sự là như vậy, Lăng thị sẽ trở thành chủ đề của giới truyền thông.
Lăng Thiếu Đường giả vờ giận dỗi nhíu mày một chút, vươn tay chỉ chỉ vào chóp mũi của cô: “Cô gái, hiện tại điều em nên quan tâm không phải chuyện này!”
“Vậy là cái gì?” Kỳ Hinh khó hiểu hỏi, chẳng lẽ còn có chuyện quan trọng hơn việc này sao?
Lăng Thiếu Đường cười, lập tức chỉ vào chính mình.
“Làm sao vậy?” Kỳ Hinh lại nghi ngờ.
“Cô bé, em chưa nói câu nào đã rời hội trường trở về khách sạn, chẳng lẽ không biết anh sẽ lo lắng ư? Em không chịu trách nhiệm vì hành vi làm tổn thương anh à!” Lăng Thiếu Đường tỏ vẻ đau đớn nói.
Thực ra, lời của anh không giả một chút nào, thời điểm anh nhìn thấy Kỳ Hinh xoay người bỏ đi, cũng không tự chủ được, đi theo cô, cho dù anh ở lại bữa tiệc, trong lòng cũng không hề cảm thấy vui mừng.
Kỳ Hinh nhìn bộ dạng của Lăng Thiếu Đường, buồn cười đánh anh một cái: “Thật là, rất giống một cậu bé! Rốt cuộc là ai làm cho ai tổn thương đây? Là ai thấy tình nhân cũ ngay lập tức đã mất hồn mất vía?”
Cô đứng dậy, giả bộ như ghen tuông xoa thắt lưng nói.
Lăng Thiếu Đường cũng đứng lên, thân hình cao lớn hoàn toàn che lấp cô, anh thích nhìn bộ dáng ghen tuông của cô, bởi vì ít nhất lúc cô như vậy anh có thể thả lỏng tâm trạng một chút, nếu Kỳ Hinh không có phản ứng gì, ngược lại anh sẽ sợ hãi.
“Cô bé, lại biến bị động thành chủ động, xem ra anh chưa dạy dỗ em thật tốt!” Lăng Thiếu Đường nhanh chóng khiêng Kỳ Hinh trên vai, sang sảng cười to.
“Đường, thả em xuống! Rất cao, rất chóng mặt!” Giọng nói phản kháng của Kỳ Hinh đã biến mất ngay sau đó vì đôi môi nóng rực của Lăng Thiếu Đường đã phủ lên môi cô.
Không khí lập tức thoải mái hẳn lên.
Một lát sau, vẻ mặt Kỳ Hinh ửng hồng, cô nằm trong *** Lăng Thiếu Đường, ôm lấy cổ của anh, hỏi: “Thật sự không nghĩ hóa ra An Vũ Ân chính là người mẫu thế giới –Rayne! Đúng rồi, về chuyện cô ấy trở thành người phát ngôn từ thiện là như thế nào?”
Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng vỗ trên lưng cô, chỉ thản nhiên nói một câu: “Tổ truyền thông quốc tế đã thay người khác!”
“Vì sao?” Kỳ Hinh nhẹ nhàng đứng dậy, khó hiểu hỏi.
Tuy rằng sau khi cô nghe tin tức ấy, trong lòng trào lên cảm giác vui sướng nho nhỏ, nhưng dù sao An Vũ Ân cũng là người mẫu quốc tế nổi tiếng, tiếng nói của cô vẫn có trọng lượng tương đối thích hợp.
“Như vậy có thể khiến em quan tâm!” Lăng Thiếu Đường cố ý trêu Kỳ Hinh nói, anh suy nghĩ tinh tế hoàn toàn thấu hiểu tâm sự trong lòng cô.
“Anh thật sự rất đáng ghét, em đang nói chính sự với anh mà!” Kỳ Hinh đỏ mặt trừng mắt liếc anh một cái, nói:
Đáy mắt Lăng Thiếu Đường mỉm cười: “Được rồi, được rồi!” Anh vòng tay ôm Kỳ Hinh trở lại trong lòng, giống như cưng chiều cô gái nhỏ, nói.
“An Vũ Ân làm người đại diện cũng là mối lo ngại với Lăng thị, bởi vì, hình tượng của cô ta không thích hợp.”
Kỳ Hinh khẽ gật đầu, thực ra lúc ban đầu cô định chọn người phát ngôn từ thiện là Glona, bởi vì hình tượng của cô ấy rất trong sáng, quan trọng hơn là, cô ấy có sự kết hợp trời sinh, mà An Vũ Ân thì quá nóng bỏng, không thích hợp với hình tượng này.
Lăng Thiếu Đường nhìn bộ dáng như đang nghĩ ngợi của Kỳ Hinh, lập tức cười xấu xa: “Như vậy em yên tâm rồi chứ! Cả đời này sẽ không có người nào có thể theo bên cạnh em ςướק anh đi rồi nhé!”
Kỳ Hinh nghe xong, trong nháy mắt cô cảm thấy xúc động và hạnh phúc vô cùng, cô tươi cười nói: “Có người nào yêu thích anh à!”
“Cô bé nói dối!” Lăng Thiếu Đường cưng chiều hôn lên môi của cô.
Thực ra, anh không nói cho Kỳ Hinh một việc, đó chính là, An Vũ Ân mất tích lâu như vậusau đó đột nhiên lại xuất hiện, điều này khiến anh có cảm giác nghi ngờ.
Nếu như đã có cuộc gặp gỡ trong thơ
Nên giống như kết thúc ảo mộng
Không cần nói em
Làm sao để nén nước mắt khi vẫy tay
Hãy để tất cả ——
Em giả bộ mỉm cười mạnh mẽ trong giấc mơ của anh. . . . . .
☆☆☆☆☆☆☆☆
Đêm, đã rất khuya, yên tĩnh, chỉ còn ánh trăng tỏa ra ánh sáng, những ngôi sao phát ra ánh sáng nhàn nhạt êm dịu chiếu vào người đang nằm trong phòng khách sạn.
Kỳ Hinh thật sự không nỡ ngủ, lông mi thật dài run rẩy theo hô hấp nhợt nhạt, tựa như cánh bướm xinh đẹp xào xạc giữa gió mùa thu, giống như đang chìm trong mơ.
Lăng Thiếu Đường xử lý xong công việc, trở lại phòng ngủ, khi anh phát hiện Kỳ Hinh cuộn tròn trên giường giống như chú mèo thì cố ý bước nhẹ chân.
Gần đây Kỳ Hinh ngày càng ham ngủ, cứ đến buổi tối đã buồn ngủ không chịu được, nhìn dáng ngủ của cô đáng yêu như vậy, anh muốn quấy rầy cô cũng không đành lòng.
Sau khi tắm xong, ngay khi Lăng Thiếu Đường muốn lên giường đi ngủ, lúc này, tiếng
Di động lập tức vang lên.
Anh nhìu mày lại, xong nhìn Kỳ Hinh ngủ say trên giường sợ làm phiền cô, đi tới phòng khách nghe điện thoại.
“Ai vậy?” Giọng nói trầm thấp không một chút tình cảm.
“Thiều Đường!” Giọng nói mểm mại từ đầu dây bên kia vang lên.
Giọng nói quen thuộc làm cho thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đuờng cứng nhắc, một lát sau, anh mở miệng nói: “Vũ Ân______”
Ban đêm có chút hanh khô, Kỳ Hinh chảy nhiều mồ hôi nên tỉnh lại từ giấc mơ, cô hít tứng ngụm khí, hoảng sợ vì vừa gặp cơn ác mộng, sau đó mới buông lòng một chút.
Đêm nay cô ngủ không ngon, liên tiếp gặp ác mộng.
Theo bản năng tầm mắt cô lướt xung quanh, anh còn chưa trở về à, Kỳ Hinh nhìn đồng hồ, đã qua mười hai giờ, chắc anh còn xử lý công việc.
Nhẹ nhàng xuống giường, khi cô đi vào phòng khách liếc mắt một cái nhìn thấy trên mác áo có treo áo khoác và caravat của anh, trong lóng ngạc nhiên, đây là trang phục mà Thiếu Đường mặc hôm nay, chẳng lẽ anh đã về nhà rồi lại ra ngoài sao?
Cơn buồn ngủ hoàn toàn chấm dứt, Kỳ Hinh mặc quần áo tử tế, đi vào quán cà phê tao nhã dưới khách sạn, vừa ngồi xuống không lâu, người phục vụ nhiệt tình, nhanh chóng đi tới.
“Tiểu thu Kỳ, cô dùng gì?”
Kỳ Hinh ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt gọi một chút điểm tâm và đồ uống, thực ra, chủ yếu cô không có tâm trạng ăn uống, không nhìn thấy Lăng Thiếu Đường, trong lòng cô luôn hoang mang và rối bời.
“Sao hôm nay chỉ có một mình cô tới? Vừa nãy tôi nhìn thấy Lăng tiên sinh đi cùng một người mà!” Người phục vụ bưng đồ lên nói, dù sao ở trong này, ít ai có khả năng không biết Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh là ai.
Trong mắt Kỳ Hinh hiện lên một tia nghi ngờ, cô nhẹ giọng hỏi:”Anh--- vừa mới nhìn thấy Lăng tiên sinh?”
Người phục vụ gật đầu:” Đúng vậy, tôi vừa nhìn thấy Lăng tiên sinh đi về phía bờ biển!”
Kỳ Hinh nghe xong, tay run run, không cầm chắc chén trà thủy tinh khiến chén trà rơi xuống đất, vỡ tan…
Đêm, bờ biển càng thêm tĩnh lặng, trong không khí còn xen lẫn cả mùi vị của nước biển, mang theo chút cảm giác bất an.
Ánh trăng kéo dài thêm thân hình cao lớn của Lăng Thiếu Đường trên bờ cát, khi anh thấy người phụ nữ đang ngồi trên bãi cát thì đột nhiên trái tim đập mạnh.
“Vũ Ân?” Giọng anh vang lên, rồi nhanh chóng bị tiếng sóng biển hút đi.
Bỗng nhiên người phụ nữ xoay người, ánh trăng trong sang chiếu thẳng lên người cô ta, vừa xinh đẹp lại tràn ngập sự quyến rũ.
“Thiếu Đường ----“ Giọng của cô ta hơi run rẩy, lập tức đứng dậy, chậm rãi đi về phía Lăng Thiếu Đường đang đứng cách đó không xa.
Lăng Thiếu Đường nhìn thấy An Vũ Ân càng ngày càng lại gần mình, tình cảm trong lòng vốn phức tạp, nay gặp lại cô, tự nhiên trong lòng thấy xúc động , đồng thời, trái tim anh lại thấy áy náy, bởi vì,với việc cô mất tích, anh hầu như chằng quan tâm tới, người này, không phải là người lúc trước anh từng yêu cuồng nhiệt.
Anh thật không ngờ rằng đêm nay An Vũ Ân lại chủ động gọi điện thoại cho anh, đã ngồi ở bờ biện đợi anh lâu như vậy, suy nghĩ lại dù sao mình cũng nên đồng ý hẹn gặp, tuy rằng anh không biết cuối củng mình nên lấy thân phận gì và tình cảm nào để đối mặt với người phụ nữ này.
“ Nhiều năm không gặp, em ---- có khỏe không?” Lăng Thiếu Đường khó khăn tìm cách nói ra một câu như thế, dù sao hai người đã từng thích nhau, sao có thể nói quên là quên ngay được.
Chỉ là, gặp lại cô, anh lại phát hiện trái tìm mình đã có thể đập chậm rãi yên ổn trở lại.
An Vũ Ân đi đến bên cạnh Lăng Thiếu Đường, đôi mắt dạt dào tình cảm nhìn anh không hề chớp mắt, dần dần trong mắt bắt đầu chứa đầy nước mắt.
“ Đã không còn anh bên cạnh, sao em có thể khỏe mạnh được?” Cô ta nhẹ nhàng mở miệng nói, giọng nói chứa đầy sự thê lương và đau buồn.
Lăng Thiếu Đường nhìn bộ dạng hai mắt đẫm lệ của An Vũ Ân, trong lòng thấy hơi chua xót, anh cúi đầu nói: “ Nhiều năm như vậy, em đã đi đâu?”
An Vũ Ân buồn bã cười, nước mắt rơi đến bên môi. “Em đi đến nhiều nơi, giống như một người lang thang, nhưng mỗi khi đi qua một nơi, trong lòng lại nhớ đến anh nhiều hơn một chút, em -------- từ trước đến nay em không quên được anh!”
Lăng Thiếu Đường nghiêm mặt, một lát sau, anh nhẹ nhàng nói: “ Vũ Ân, mọi chuyện đều qua rồi, quan trọng là về sau em có tính toán gì không?”
An Vũ Ân không trả lời câu hỏi của anh, mà chỉ nhẹ giọng hỏi: “Thiếu Đường, anh ghét bỏ em à? Anh vẫn không chịu tin lời nói lúc trước của em, ở trong lòng anh, em thực sự vẫn là người như thế ư?”
Giọng cô vang lên mang theo chút kích động.
“ Em hiểu nhầm rồi, anh không ghét bỏ em, chỉ là sự việc lúc trước xảy ra quá đột ngột, anh ---“ Lăng Thiếu Đường than nhẹ một tiếng, muốn giải thích, nhưng lại không biết làm thế nào để an ủi cô.
Dù sao nhà họ Lăng cũng có lỗi với cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc