Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 89

Tác giả: Ân Tầm

Lăng Thiếu Đường khàn giọng.
Rồi đột nhiên, cơ thể đang có khí thế bừng bừng nhanh chóng tựa vào ghế ngồi. Đáy mắt lộ vẻ khó coi và bất đắc dĩ.
Kỳ Hinh nhìn bộ dạng như vậy của anh, trong lòng cũng thấy chua xót.
Nếu có thể, cô tuyệt đối sẽ không làm Lăng Thiếu Đường khó xử như vậy, anh ấy là người đàn ông cô yêu nhất, sao cô có thể cam lòng khiến trái tim anh đau đớn ?
Nhưng, cô không muốn cả đời anh phải mang trên lưng mối thù nặng nề để nó sẽ trở thành gán*** cuộc sống.
Sự kìm nén của anh quá lớn, vì sao cô không thể giúp anh thoát khỏi bóng ma tâm lý, bởi vậy, cô nhất định phải thông qua phương thức tàn nhẫn như vậy mới khiến Lăng Thiếu Đường nhìn thẳng vào lòng mình.
Kỳ Hinh kéo bàn tay to của Lăng Thiếu Đường,nhẹ nhàng áp vào mặt mình, nói bằng sự chân thành và tình cảm sâu đậm:
"Thật ra bác Lăng rất quan tâm anh, hơn nữa anh còn biết rất rõ, vì sao anh không cho bác ấy một cơ hội xin lỗi? Nếu nán lại thêm một chút ông ấy biết anh quan tâm tới bệnh tình của ông, ông ấy sẽ rất vui ! Đường, anh nhất định phải cho người còn sống cơ hội, nếu không anh thật sự sẽ hối hận !"
"Tha tội?"
Lăng Thiếu Đường lạnh lùng cười, giọng nói lại không hề yếu ớt, càng giống như đang cúi đầu khóc, trong mắt tồn tại sự đau đớn không tả nổi:
"Trên thế giới này, có một số việc khi đã xảy ra thì không thể xoay chuyển lại, không thể bù đắp lại! Giống như mọi người đều biết rõ.vịêc *** là sai trái, bất kể sám hối và cầu nguyện như thế nào, người hắn đã *** cũng không có thể sống lại!"
"Tại sao anh có thể coi bác Lăng giống như một kẻ *** như thế?"
Kỳ Hinh phản bác nói, đôi con ngươi cũng đã tràn ngập vẻ khó tin.
"Em cho rằng hành vi của ông ta không giống như kẻ *** ư?"
Lăng Thiếu Đường lớn tiếng gào thét, trong giọng nói ngập tràn sự mỉa mai sâu sắc.
Một câu nói lập tức khiến Kỳ Hinh nghẹn lời .
Cô hiểu được trong lòng Lăng Thiếu Đường đang rất đau đớn. Hóa ra, trong lòng anh ẩn chứa mối thù sâu sắc như vậy, chẳng lẽ ở trong lòng anh, cô ấy quan trọng đến như vậy sao?
Kỳ Hinh thầm than một tiếng, thần sắc cũng dần tối sầm lại, giọng nói mềm mại vang lên lần nữa, nhưng lại chất chứa sự đau thương nhàn nhạt:
"Đường, em biết anh không quên được chuyện bác Lăng đã gây ra với —— An Vũ Ân, nhưng sự việc xảy ra cũng đã qua lâu rồi, trong lời nói của anh còn mang thù hận và cố chấp như vậy, chính là anh tự Tra t** bản thân mình thôi!"
Lăng Thiếu Đường nghe xong lời vừa nói của Kỳ Hinh, trên mặt hiện lên nụ cười khổ bất đắc dĩ, anh vươn bàn tay to, vuốt ve trìu mến gò má của cô:
"Hinh Nhi, không ——em hiểu lầm ! Không phải anh không quên được sự việc của An Vũ Ân, mà là, ông ta làm tổn thương người mẹ mà anh yêu quý nhất!"
Kỳ Hinh kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Đường, chăm chú nghe từng câu của anh, về mẹ anh cô cũng biết một chút, thì ra, điều anh để ý nhất trong lòng vẫn là chuyện bác Lăng làm tổn thương bác gái.
Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh, than nhẹ một tiếng:
"Từ nhỏ anh đã coi bố mình là thần tượng trong lòng, bởi vì ông ấy rất tài giỏi, ông ấy dạy anh rất nhiều điều. Ở trong mắt của anh, không có điều gì có thể làm khó ông ấy, là người bố xuất sắc nhất trên thế giới, không chỉ vậy, khi đó mỗi ngày trên mặt mẹ anh đều mang theo sự tươi cười, Hinh Nhi, mẹ của anh rất đẹp, thật sự rất đẹp, bởi vì có người chồng luôn yêu thương mình, bà ấy càng thêm phần xinh đẹp!"
Anh chậm rãi nói tới đó, khi anh nói tới mẹ của mình, Kỳ Hinh có thể cảm nhận trọn vẹn cảm xúc của Lăng Thiếu Đường lúc ấy. Anh có được một gia đình khiến bao người hâm mộ!
"Nhưng năm ấy anh bốn tuổi, bố anh biết người phụ nữ đó, làm thư kí cho bố anh lại còn quyến rũ ông ấy, cuối cùng sinh ra Thiếu Nghị ! Sau khi mẹ anh biết được, đau khổ cầu xin bố anh rời khỏi người phụ nữ đó, nhưng, đối mặt với khuôn mặt đầy nước mắt của mẹ anh, ông ấy chỉ thờ ơ.
cuối cùng ông ấy dứt khoát chuyển ra ngoài sống cùng người phụ nữ đó, mỗi ngày mẹ anh buồn bực không vui, nụ cười trên mặt anh cũng không xuất hiện nữa, việc bà ấy có thể làm chỉ là lẳng lặng chờ đợi ở cửa nhà, mong ngóng xe bố anh trở về, tình trạng cứ tiếp diễn liên tục nửa năm, sau đó, bà ấy thường xuyên rời giường lúc nửa đêm, thậm chí còn lấy dao cắt tay mình. Cuối cùng bác sĩ chuẩn đoán mẹ anh bị chứng tâm thần phân liệt, một năm sau, bà ấy rời bỏ thế gian này!"
Kỳ Hinh nghe Lăng Thiếu Đường kể lại, nước mắt giống như sợi trân châu đứt đoạn, một viên lại một viên rơi xuống, trái tim, cũng trở nên đau quá.
"Em biết không? Trong lễ tang của mẹ anh, ông ta đi cùng người phụ nữ đê tiện kia, cả con của bọn họ đang đến thắp hương cho mẹ anh, đây là cảnh tượng mà cả đời anh không thể quên được, lúc ấy anh cảm thấy mình là người dư thừa, anh hận ông ta! Hận ông ta đối xử tàn nhẫn với mẹ của anh, thậm chí hận lúc trước vì sao ông ta muốn sinh ra anh! Sau đó, ông ta còn liều lĩnh cung cấp nhà cửa cho mẹ con bọn họ, thật sự rất buồn cười !"
Lăng Thiếu Đường nói tới đây, đột nhiên bàn tay to nắm chặt thành quyền, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Sao lại thế chứ. . . . . . Mẹ của Thiếu Nghị . . . . ."
Kỳ Hinh nhịn không được hỏi, bởi vì thời điểm cô gả vào Lăng gia, cô không nhìn thấy mẹ của Thiếu Nghị.
"Bà ta?"
Bên môi Lăng Thiếu Đường hiện lên chút trào phúng:
"Kẻ hèn hạ chính là kẻ hèn hạ. Người bỉ ổi mà thôi, mạng sống thật ti tiện, sau khi bà ta chuyển vào sống ở vườn Thanh Vận, không đến một năm sau, lại đột nhiên mắc bện***, sau đó đã ૮ɦếƭ! Thật sự đúng là báo ứng!"
Thân thể Kỳ Hinh run lên, cô nhìn thẳng vào hai tròng mắt tàn nhẫn của Lăng Thiếu Đường, đã ૮ɦếƭ?
Cơ thể ngang tàn của Lăng Thiếu Đường đột nhiên tới gần Kỳ Hinh, liếc nhìn sự kinh ngạc trong đôi mắt của cô:
"Rất ngạc nhiên đúng không? Thậm chí em còn nghi ngờ anh, không bíêt anh có phải là kẻ giết bà ta không?"
"Không —— em không nghĩ vậy ——"
Kỳ Hinh không nghĩ Lăng Thiếu Đường chỉ liếc cô một cái đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, cô vội vàng phủ nhận nói.
"Không, em nghĩ thế. Em vừa nghi ngờ anh có liên quan tới cái ૮ɦếƭ của bà ta !"
Đáy mắt Lăng Thiếu vô cùng đau đớn, lập tức cười lạnh, kế tiếp cười điên cuồng, ánh mắt ấy khiến lòng người khốn khổ.
Cô nhìn thấy đáy mắt Lăng Thiếu Đường hiện lên vẻ đau đớn ——
"Không, Đường, em tin tưởng anh, anh không phải là người như thế!"
Kỳ Hinh lập tức phản ứng lại, nhanh chóng nắm chặt cánh tay của anh nói.
Cô rất thất vọng với biểu hiện vừa nãy của mình! Làm sao cô có thể như vậy được?
Sao cô có thể nghi ngờ Lăng Thiếu Đường là hung thủ chứ? Khi đó anh chỉ mới là một cậu bé, lấy đâu ra can đảm mà *** chứ?
Đáy mắt Lăng Thiếu Đường hiện lên vẻ bi thương, anh cười, giọng nói cũng trở nên mệt mỏi:
"Hinh Nhi, thật ra anh là người như vậy, lúc trước nếu anh không rời vườn Thanh Vận, nhất định anh sẽ tìm *** phụ nữ đó!" Đột nhiên khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng, trong ánh mắt cũng tràn ngập vẻ khát máu trước sau như một.
Anh nhìn đôi mắt bình tĩnh yên lặng của Kỳ Hinh, rồi mở miệng nói:
"Chưa đầy sáu tuổi anh đã bị bố đưa đến Italy, bắt đầu cuộc sống đen tối nhất, huấn luyện với ma quỷ đen tối không có nhân tính, quy tắc của bọn họ chính là như vậy, lúc đó anh còn chưa học được toàn bộ bản lĩnh của họ. Người ở đó thấp hèn tới mức không bằng loài chó, không có tự trọng, không có tự do, thậm chí là không có hi vọng, chỉ có tàn nhẫn và lạnh lẽo, khi ấy anh may mắn biết Dục cũng là người cùng hoàn cảnh với anh, cứ như vậy sống với nhau, gian khổ của ngày mới sẽ không quá khó khăn đối với bọn anh! Mãi đến khi anh tốt nghiệp trường Havard, cũng là đặt dấu chấm hết cho cuộc sống khát máu đó!"
Nhớ tới cuộc sống ở nơi đó, Lăng Thiếu Đường nhanh chóng cảm thấy lạnh giá, nhưng, cho dù là như thế, anh cũng phải cắn răng trải qua.
Thậm chí anh còn cảm thấy cho dù ở nơi đó, so với ở vườn Thanh Vận còn tốt hơn một ngàn một vạn lần! Ít nhất ở nơi đó, anh có thể nhìn thấy cái thế giới lạnh lùng này từ sớm, ở nơi đó, anh được học để trở thành một nhà tư bản!
Đúng vậy, trái tim này của anh đã sớm đóng băng. Lúc sáu tuổi đã thật sự trở nên lạnh lẽo đông cứng!
Nước mắt Kỳ Hinh đã rơi từ lâu, khi còn chưa đủ sáu tuổi anh đã bị Tra t** như thế.
Trong ấn tượng của cô, thời thơ ấu thật đẹp.
Từ khi cô được sinh ra, giống như chiếc thìa vàng lớn lên, bố và mẹ hết mực yêu thương nhau, cô giống như một nàng công chúa vô ưu vô lo .
Sáu tuổi?
Thậm chí cô còn nhớ rõ năm ấy mình sáu tuổi, bố mẹ tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho mình, có bánh gato nhiều tầng cao lắm, xung quanh bốn phía đều là hoa tươi, cô cùng với một số bạn nhỏ vui vẻ tận hưởng.
Thiếu Đường, đều không có những thứ đó ư?
Khi ấy anh đang trải qua khóa huấn luyện nghiêm khắc và tàn nhẫn trong tổ chức mafia, anh nhỏ tuổi nhưng hiếu thắng, muốn nhanh chóng tiếp nhận những chuyện đen tối nhất!
"Đường ―"
Kỳ Hinh nghĩ đến đây, trái tim lại muôn phần đau đớn hơn, cô ôm chặt lấy Lăng Thiếu Đường, giống như đang ôm chặt báu vật quý giá nhất trên thế giới.
"Hiện tại, cuối cùng em cũng biết anh đã phải chịu đựng đau khổ như thế nào, thù hận của anh, oán hận của anh, em đều thấu hiểu, đều rõ ràng rồi. Nếu e ở trong hoàn cảnh của anh, nhất định em cũng sẽ hận, nhất định không thể tha thứ dễ dàng cho những việc bác Lăng đã gây ra. Nhưng mà, Đường, buông hận thù xuống đi, mọi chuyện đều đã qua rồi, anh còn muốn gánh mối thù này đến bao giờ nữa? Dù sao hai người cũng là bố con, quan hệ huyết thống này vĩnh viễn không thể chối bỏ được ! Đường, em sẽ yêu anh cả một đời, dùng tình yêu của em, dùng cuộc đời của em để bù đắp lại những điều đã khiến anh bị tổn thương, được không? Em hi vọng người đàn ông em yêu có thể vui vẻ và hạnh phúc, em sẽ vĩnh viễn là của anh, Đường!"
"Hinh Nhi ——"
Giọng nói của Lăng Thiếu Đường trở nên hơi nghẹn ngào, anh xúc động dùng một tay ôm chặt Kỳ Hinh vào trong lòng, bàn tay to cũng khẽ run .
"Đường, em yêu anh, yêu anh. . . . . ."
Kỳ Hinh nói một lần lại một lần, giọng nói cũng nghẹn ngào, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô cũng đau lòng giống anh, cô ôm Lăng Thiếu Đường thật chặt.
Người đàn ông này luôn luôn mạnh mẽ trên thương trường hỗn tạp. Anh tự tin ngay cả lông mày cũng không nhăn lại chút nào, khi đối mặt với bọn sát thủ thì anh chỉ lạnh lùng kiên cường, mỉa mai chúng, lúc đối mặt với cái ૮ɦếƭ, anh quyết tâm đoạt thời gian từ trong tay Tử Thần, cuối cùng đến Tử Thần cũng phải lùi bước!
Đây chính là anh —— Lăng Thiếu Đường, người đàn ông cô yêu nhất, người đàn ông cứng như thép!
Nhưng, thời điểm đối mới với chuyện xưa không dám nhớ lại thì anh tiều tụy và yếu ớt đến vậy, làm trỗi dậy suy nghĩ mãnh liệt muốn bảo vệ anh trong lòng cô.
Ai nói anh tàn khốc ?
Ai nói anh không có tình cảm?
Nếu thực sự anh không phải là người nặng về tình cảm, thì hôm nay ở trên mặt của anh cũng sẽ không hiện lên vẻ đa cảm đến như thế.
Cô không yêu lầm người, thật sự, cô không nhầm!
Hai người vẫn không ngại ngần ôm chặt lấy nhau, giống như chỉ cần thả lỏng tay, hạnh phúc trong tay sẽ theo gió bay đi mất.
Không biết qua bao lâu, Lăng Thiếu Đường mới khàn giọng hỏi:
"Hinh Nhi, bệnh tình của ông ấy rất nghiêm trọng sao?
Kỳ Hinh vất vả lắm mới ngừng khóc được, ngay lập tức nước mắt lại tuôn rơi, cô vui sướng nói:
" Không, Đường, bác sĩ nói bác Lăng đã qua thời kì nguy hiểm, bọn họ sẽ thường xuyên theo dõi và điều trị cho ông ấy. Hiện tại,Thiếu Nghị không chịu rời bác Lăng nửa bước!"
Lăng Thiếu Đường không nói gì nữa, anh lại ôm Kỳ Hinh thật chặt.
Đối với anh mà nói, Kỳ Hinh tựa như ánh mặt trời ấm áp . Luôn mang tới cho anh thứ tình cảm vô cùng ấm áp và mềm mại trong sáng, làm cho trái tim lạnh lẽo khô cứng của anh cảm thấy hạnh phúc, thỏa mãn, mỗi ngày chỉ cần nhìn cô, mọi thứ đè nén trên người hoàn toàn biến mất, chỉ còn lưu lại cảm giác hạnh phúc và vui sướng.
Cô là cục cưng anh muốn yêu thương cả đời, không phải sao?
Trong lòng Kỳ Hinh cũng ấm áp , Lăng Thiếu Đường có thể hỏi thăm bệnh tình của bác Lăng, điều này thật khó khăn khác thường, ít nhất những chuyện hôm nay cô làm đều không phí công, về sau cô sẽ đối xử tốt với anh từng chút từng chút một, khiến anh cảm nhận được từng khoảnh khắc hạnh phúc trong tình yêu !
Cô sẵn lòng chờ đợi, hơn nữa cô hoàn toàn tin tưởng, không lâu sau, quan hệ giữa anh và bác Lăng sẽ chuyển biến rõ rệt, sau này toàn sự mong đợi của cô sẽ trở thành hiện thực, tất cả mọi chuyện cứ để thời gian sắp đặt đi!
Hiện tại, cô thầm nghĩ sẽ yêu Thiếu Đường thật nhiều, yêu anh thật nhiều!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc