Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 70

Tác giả: Ân Tầm

Ban đêm ấm áp, không ồn ào sôi nổi, cảm giác nhẹ nhàng này khiến Kỳ Hinh thoải mái hẳn lên.
Cửa sổ sát đất to như vậy phản chiếu bóng dáng tao nhã của Kỳ Hinh lúc dùng cơm.
Cô tựa vào ghế, nhẹ nhàng nói với hai vệ sĩ luôn đi theo mình: "Các người ra ngoài đi, không cần đi theo tôi nữa !"
Tuy rằng trong ánh mắt của hai người vệ sĩ không hề mang theo chút cảm xúc, nhưng cũng có thể thấy họ hơi ngẩn ra, ngay sau đó, một vệ sĩ trong đó nói:
"Tiểu thư Kỳ. Lăng tiên sinh đã căn dặn chúng tôi luôn luôn phải đảm bảo sự an toàn cho cô !"
Tuy rằng âm thanh có vẻ lạnh lùng, nhưng có thể nghe thấy sự kính trọng của họ đối với Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh biết bọn họ cũng chỉ là vâng lời làm việc. Nhưng nếu cứ như vậy, cô cảm thấy bản thân mình như một chú chim nhỏ bị nhốt trong ***g, một chút tự do cũng không có.....
Cô không hề động, cũng không hề giận, chỉ nhẹ cười, nói: "Các người cứ chăm chú nhìn tôi như vậy, tôi không biết các người đang bảo vệ hay là theo dõi tôi nữa!"
Khuôn mặt của hai vệ sĩ co rúm lại một chút, vội vàng nói: "Tiểu thư Kỳ, cô hiểu lầm , chúng tôi - - chúng tôi chỉ sợ tiểu thư Kỳ sẽ gặp nguy hiểm!"
Kỳ Hinh lắc đầu cười, cô giơ tay lên, ngắt lời bọn họ nói:
"Tôi có gặp nguy hiểm gì đâu? Hơn nữa ở đây nơi nào cũng có gắn camera mà! dღđ☆L☆qღđ Tôi biết hai người chỉ làm theo lời căn dặn của Lăng tiên sinh, như vậy đi, hai người đứng ở xung quanh đây, nếu tôi có chuyện gì, sẽ hô to cho hai người biết, cứ như vậy, tôi sẽ không cảm thấy mất tự nhiên mà hai người cũng không sợ không làm tròn bổn phận của mình, như thế nào?"
Hai vệ sĩ cũng nhìn thấy bộ dáng mất tự nhiên của Kỳ Hinh, hơn nữa nụ cười của cô bây giờ rất chân thành và hấp dẫn, bọn họ cũng không muốn cô phải khó xử, vì thế liền gật đầu rời đi.
Sau khi thấy bọn họ đã đi, Kỳ Hinh thở phào nhẹ nhõm, cô cũng thoải mái hơn nhiều.
Xem ra cô có thể tự do làm gì mình muốn rồi. Cô thật sự không thích ai đó cứ nhìn chằm chằm vào từng hoạt động của mình.
Mà Kỳ Hinh không biết, ở một chỗ không xa mọi hành động của cô đều rơi vào tầm mắt của một người đàn ông.
Kỳ Hinh tươi cười, một nụ cười thuần khiết so với ánh sáng của đèn điện còn chói mắt hơn.
Ánh sáng bao phủ quanh cô, khiến cô trở nên ấm áp hơn. . .
Nhìn nụ cười hồn nhiên trên mặt cô, người luôn luôn bất cần đời như hắn lại cảm thấy có chút ấm áp. . .
Chỉ thấy khoé môi hắn hơi nâng lên, nâng ly R*ợ*u trên tay lên, thong thả bước đến trước mặt Kỳ Hinh, cũng không đợi cô ý, liền tự động ngồi xuống đối diện với cô.
Đột nhiên đối diện có thêm một người, Kỳ Hinh cũng phát hoảng.
Cô nhìn thấy một người đàn ông xa lạ!
Một người đàn ông xa lạ nhìn rất đẹp mắt!
Chỉ thấy khuôn mặt tươi cười xấu xa của hắn, hai lông mày như sóng gợn lúc nào cũng mang theo ý cười, cong cong như trăng lưỡi liềm.....
Người này và Lăng Thiếu Đường đều có dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt hoàn mỹ. Bề ngoài thoạt nhìn có vẻ phóng đáng không câu nệ ( so đo tính toán Miu ) , nhưng trong mắt vô tình phát ra ánh sáng khiến người ta không thể xem nhẹ.
Tóc trên đầu đen thui rậm rạp, cái mũi cao thẳng, độ dày môi vừa phải, đôi môi đỏ mọng lúc cười khiến người khác phải xao động, có lúc lại tràn ngập vẻ đa tình, khiến cho người khác phải say mê.
"Anh - -" Kỳ Hinh kinh ngạc trợn tròn mắt, mắt đẹp nhíu lại.
Người này là ai vậy? Mình biết anh ta sao? Nhưng mà không có ấn tượng gì cả!
Người đàn ông cười, dễ dàng nghe thấy giọng nói không hề có địch ý (thái độ thù địch) : "Chắc tiểu thư rất hối hận vì đã đuổi hai vệ sĩ đi!"
Kỳ Hinh lăng lăng nhìn hắn, trời ạ, người đàn ông này có đôi mắt trong suốt như nước, nghĩ đến đây, theo bản năng cô cười cười.
Nụ cười của cô rất thanh nhã ( thanh lịch tao nhã), cũng không nhìn hắn nữa, vì thế hắn thích thú hỏi: "Có vẻ tôi đã khiến tiểu thư sợ? Thật có lỗi quá!"
Kỳ Hinh nhún vai, nói: "Kỳ thực tôi chỉ đang suy nghĩ tại sao trên đời này lại có thể có ngươi như vậy - -" Cô ngừng một chút.
"Tôi là người như thế nào?" Người đàn ông nhướng mi, hỏi.
"Yêu nghiệt!" Kỳ Hinh nhàn nhạt nói ra hai chữ.
Chính xác, diện mạo của người đàn ông ngồi trước mặt tuấn mỹ khác thường, đừng nói là đàn ông, phụ nữ cũng phải cảm thấy ghen tị. ( Ủa sao có thể thấy thằng khác đẹp hơn anh Đường vậy chị >,< )
"À? Khà khà - - "
Người đàn ông hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Kỳ Hinh, hắn cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy cô gài này thật thú vị .
"Gọi tôi là Kanve, không biết tôi nên gọi tiểu thư là gì?" Hắn nở nụ cười mê người, vươn tay ra trước mặt cô, lấy tư thế không cho cự tuyệt.
Kỳ Hinh cười nhẹ, nói:
"Gọi tôi là Kỳ Hinh được rồi!" Nói xong, cô cũng vươn tay, chuẩn bị đáp trả lại hắn.
Khi bàn tay nhỏ bé của cô tiếp xúc với lòng bàn tay to lớn của hắn, đột nhiên bàn tay to của Kanve nắm chặt lại, tay dùng lực rất bá đạo.
"Anh - - muốn làm cái gì?"
Trong lòng Kỳ Hinh cả kinh, cô luôn luôn lễ phép không hề đề phòng nên cũng không nghĩ hắn sẽ làm như vậy.
Kanve cười nói:
"Không cần khẩn trương, chúng ta đang ở nước Pháp, tôi muốn dùng lễ nghi của nước Pháp với tiểu thư Kỳ!"
Nói xong, hắn liền cúi người, giữ chặt bàn tay nho nhỏ của cô, bá đạo bao vây, đôi môi gợi cảm dừng trên mu bàn tay của Kỳ Hinh, rồi sau đó, nới ra - -
Miệng hắn nhếch lên không tính là đang cười. Quả nhiên rất ấm áp đúng như hắn tưởng tượng. . .
Sắc đẹp tuyệt trần, cả người toả ra mùi hương thơm ngát, không giống mùi nước hoa nồng đậm của những người phụ nữ khác.
Đáy mắt hắn dần dần hiện lên ý cười.....
Theo bản năng Kỳ Hinh vội vàng rút tay lại, người đàn ông không đàng hoàng này khiến trong lòng cô hoảng sợ, tuy bíêt rằng đây chỉ là phép lịch sự cơ bản, nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Kanve còn muốn nói cái gì đó nhưng lúc này một người ăn mặc như vệ sĩ đi tới, ghé vào lỗ tai hắn nói cái gì đó, chỉ thấy khóe môi hắn nhếch lên, hắn phất tay, bảo vệ sĩ lui xuống.
Ngay sau đó, hắn đi đến bên cạnh Kỳ Hinh bên, cúi người xuống, mùi nứơc hoa nhàn nhạt cùng hơi thở nam tính vây quanh cô.
"Kỳ Hinh, sau này chúng ta còn phải gặp lại nhau nữa rồi."
Tiếng nói dễ nghe mang theo ý cười xấu xa vang ở bên tai Kỳ Hinh, khiến cô không khỏi ngẩn ra, sau khi cô bắt đầu có phản ứng thì Kanve đã đi ra khỏi nhà ăn.
Kanve?
Kỳ Hinh không khỏi nhíu mày, người này nhìn rất quen, giống như là đã gặp ở đâu đó, rốt cụôc hắn là ai?
☆☆☆☆☆☆☆☆
Tầng thượng khách sạn ChateauDeLaPi-oli-ne, phòng triển lãm là nơi chuyên dùng để tổ chức hội đấu giá, những người có thể tham gia đấu giá là những người phải có thân phận, điạ vị tương xứng.
Kỳ Hinh cũng không biết đến buổi đấu giá này thì phải ăn mặc sang trọng một chút, bởi vậy cô chỉ mặc một cái áo T-shirt màu trắng phối với quần bò màu đen. Lúc cô đi đến cửa thì tự nhiên bị người phục vụ ở đó ngăn lại.
"Tiểu thư, thực xin lỗi, cô ăn mặc như vậy thì không thể tham gia buổi đấu giá hôm nay!" Một phục vụ trong số đó mang theo ánh mắt hèn mọn nhìn cô nói.
Kỳ Hinh nhìn những người ăn mặc sang trọng bên trong, khẽ cười một cái, cô cũng không muốn giải thích gì vì thật lòng cô cũng không có ý định tham gia buổi đấu giá, chính vì thấy nhàm chán nên cô mới tới nơi này.
Nếu trang phục không phụ hợp với quy định vậy thì đi về thôi.
Lúc Kỳ Hinh vừa mới xoay người chuẩn bị rời đi, phía sau vang lên tiếng quở trách dồn dập: dღđ☆L☆qღđ
"Các người bị làm sao vậy, ngay cả tiểu thư Kỳ cũng dám chặn đường. Lăng tiên sinh trách tội xuống dưới. Ai trong số các người có thể đảm đương nổi?"diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
Tổng giám đốc khách sạn vừa đi đến nơi thì thấy một màn như vậy, lập tức răn dạy hai nhân viên phục vụ.
Kỳ Hinh quay đầu lại, nhận ra ông ta, cô cười nhẹ: "Xin chào"
Trên trán tổng giám đốc khách sạn toát mồ hôi lạnh vội vàng cúi đầu khom lưng nói: "Cô khỏe, tiểu thư Kỳ thật ngại quá, mời cô vào, mời vào!"....dღđ☆L☆qღđ
Kỳ Hinh khẽ gật đầu tiến vào trong.
Hai nhân viên phục vụ sợ tới mức tái cả mặt, dღđ☆L☆qღđ cô - - hóa ra cô chính là Kỳ Hinh, ở trong ấn tượng của bọn hắn, Lăng tiên sinh là kẻ có tiền sẽ thích những loại đàn bà hay lên mặt nạt người, trang điểm thật dày lau cũng không hết, họ không nghĩ Lăng tiên sinh sẽ thích cô gái giản dị như một cô sinh viên đại học này.
Kỳ Hinh tìm vị trí ngồi thích hợp, cô ngồi xuống nhìn quanh bốn phía xa hoa, xem những món đồ cổ có giá trị bày ở hai bên phòng triển lãm , không khỏi cảm thán những thế lực sau lưng này.
Các cô gái xinh đẹp liên tiếp chào đón những người đàn ông sang trọng, tuy rằng cô chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, không son không phấn như những cô gái khác, nhưng cô tao nhã ngồi ở chỗ kia, đôi mắt đẹp đảo quanh khiến người khác bị hút vào trong đó.
Hội đấu giá bắt đầu, chính vào lúc này, Kỳ Hinh bắt đầu phát hiện ở hướng cửa mọi người bàn tán nhao nhao, thậm chí còn có người phải đứng lên tiến về phiá cửa.
Kỳ Hinh nghi hoặc nhìn về phía cửa - -
Là hắn?....
Là người đàn ông tự xưng Kanve.
Chỉ thấy hắn mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người tôn lên vóc dáng hoàn mỹ của mình, bên môi vĩnh viễn treo lên một nụ cười xấu xa tà ác, ở trong vòng tay hắn còn có một cô gái xinh đẹp với bộ váy màu hồng quyến rũ, cô ta kiêu ngạo đem thân thể đầy đặn của mình dính sát vào người Kanve, khuôn mặt xinh đẹp cũng lộ ra vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi.
Kỳ Hinh bất đắc dĩ lắc đầu, xoay đầu trở về, chắc hẳn cô gái này là một minh tinh, hình như có chút ấn tượng, chắc lại là vụ tai tiếng T*nh d*c gì đó, cô không có hứng thú tìm hiểu mấy chuyện này.
Bản thân người đàn ông chính là một loại động vật ương bướng, nhất là những người đàn ông có tiền và có quyền. Lúc nào cũng muốn nhiều phụ nữ vây quanh mình.
"Kỳ Hinh, chúng ta lại gặp mặt!" Tiếng nói của Kanve đột nhiên vang ở bên tai Kỳ Hinh, giọng mềm nhẹ mang theo chút vui vẻ.diễn✿đàn-lê-quý✿đôn
Kỳ Hinh ngẩng đầu, liếc mắt một cái nhìn vào đôi con ngươi như hố sâu không đáy của hắn.
Kanve cười, hắn cúi người xuống, đem khuôn mặt tuấn tú của mình sát lại gần Kỳ Hinh, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người hắn. Bàn tay to của hắn đột nhiên vòng qua vai Kỳ Hinh, thì thào nói:
"Thế nào? Tôi đáng sợ như vậy sao?" Ở giữa cổ họng của hắn không khỏi bật ra tiếng cười trầm thấp.
Hắn chăm chú nhìn cô, từ trên cao nhìn xuống, không hề chớp mắt...
Kỳ Hinh ngửa đầu, bắt gặp cặp mắt cùng tiếng cười của hắn, con ngươi sáng rõ, càng nhìn càng thấy đẹp.
Hành động bất cần đời của hắn khiến cô nhíu mày.
Cô không biểu lộ cảm xúc đẩy tay hắn ra, nhìn cô gái phiá sau đang nhìn mình với đôi mắt oán hận, nhẹ giọng cười nói:
"Nếu anh tiếp tục nói những lời như vậy, bạn gái của anh sẽ ôm hận mà rời đi!"
Đôi môi mỏng của Kaven gợi lên nụ cười nhạt. Đôi mắt sâu lắng nhìn cô chăm chú. Hắn đem toàn bộ phản ứng của Kỳ Hinh thu vào trong đáy mắt.
Hắn nói nhỏ ở bên tai cô:
"Nếu tôi muốn cô làm người phụ nữ của tôi thì sao?"
Bỗng chốc Kỳ Hinh đứng dậy. Một đôi mắt đẹp giận dữ nhìn thẳng vào đôi mắt gian ác kia - -
Ánh đèn xa hoa đang chiếu khắp nơi, đôi mắt hắn sâu thẳm, tựa như dòng chảy có màu sắc kỳ lạ, bên trong đôi mắt giống như đang có hai lốc xoáy...
Hai ánh mắt giao nhau, cùng trầm lắng, cùng tuyệt mỹ.
"Đáng tiếc tôi không có hứng thú!" Trong lời nói của Kỳ Hinh có chút lạnh lùng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc