Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 47

Tác giả: Ân Tầm

- Bảo thủ?
Kỳ Hinh không hiểu nổi, vội hỏi lại.
Vì Lăng Thiếu Đường vẫn luôn cúi đầu khi nói nên khi Kỳ Hinh đột nhiên ngẩng đầu lên, gò má phấn hồng của cô bỗng chạm phải đôi môi nóng như lửa của Lăng Thiếu Đường.
- A…
Kỳ Hinh hơi mất tự nhiên, vội ngọ ngoạy người.
Lăng Thiếu Đường bật cười.
Kỳ Hinh cảm thấy lực bên eo mình bỗng chốc siết chặt hơn.
- Cô bé, em có biết làm vậy là đang dụ dỗ tôi không, hả?
Đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường trong nháy mắt trở nên cực kỳ nóng bỏng, chiếc mũi cao xuyên qua những sợi tóc thơm tho của Kỳ Hinh, lời nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô.
Trái tim Kỳ Hinh đập liên hồi, trước hành động của Lăng Thiếu Đường, cô khẽ run lên.
- Đừng… A…
Kỳ Hinh vẫn đang giãy giụa thì đôi môi đã bị Lăng Thiếu Đường bá đạo ngậm lấy.
Đôi mắt của anh cũng dần trở nên khác thường, bàn tay to đặt trên người Kỳ Hinh bắt đầu trở nên nóng hơn.
Kỳ Hinh thở gấp, khi nhìn vào đôi mắt đầy *** của Lăng Thiếu Đường, cô rất hoảng sợ.
Nhất là…
Vì đang ngồi trên đù* Lăng Thiếu Đường, nên cô dễ dàng cảm nhận được sức mạnh cuồng dã đã sớm bừng tỉnh của anh!
- Đừng…
Kỳ Hinh đẩy Lăng Thiếu Đường ra, nhưng do cánh tay anh đang siết chặt nên cô không thể thoát khỏi.
Lăng Thiếu Đường hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở.
Cô như một loại thuốc trợ tình đối với anh, chỉ cần vừa ngửi thấy mùi hương trên người cô thôi là bản thân anh đã xao động, dường như không thể khống chế nổi bản thân.
- Anh… anh buông tôi ra trước đã!
Gò má Kỳ Hinh cũng đỏ ửng lên, cô cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường.
- Đừng động đậy!
Lăng Thiếu Đường thấp giọng ra lệnh.
Giọng nói trầm thấp vang lên, có thể nghe ra anh đang cố gắng kìm nén.
Anh tựa cằm vào đầu Kỳ Hinh, cố gắng khống chế.
Lúc này, bầu không khí ấm áp bao trùm khắp phòng làm việc.
Một lát sau, Kỳ Hinh hơi ngẩng đầu lên.
- Có phải anh định nói tập tài liệu này có vấn đề không?
Cô khẽ hỏi.
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười hấp dẫn.
- Vừa rồi tôi bảo em bảo thủ, tức là muốn nói đến tính hiệu quả và khả năng tăng lợi ích của dự án.
- Cái gì? Sao có thể? Số liệu này là do chính các nhân viên trong tổ tính toán của công ty quốc tế chuyên nghiệp đánh giá mà!
Kỳ Hinh cảm thấy rất kì quái.
Lăng Thiếu Đường khẽ lắc đầu.
- Cho nên mới nói, bản thân những số liệu này không có gì sai, cái sai chính là ở chỗ cấp tư liệu.
Kỳ Hinh ngẩn người, hàng lông mày nhíu chặt lại, cô không nghĩ ra.
- Tôi hỏi em, trong tài liệu, em đánh giá số liệu là bao nhiêu?
Lăng Thiếu Đường nhẹ giọng hỏi.
- 35.8%
Kỳ Hinh lập tức đáp.
Lăng Thiếu Đường gật đầu, sau đó nhìn thẳng vào mắt Kỳ Hinh:
- Cho nên tôi muốn em thay đổi, hiệu quả và tăng trưởng lợi ích không phải là 35.8% mà là 45%!
- Cái gì?
Tiếng thét kinh hãi bật ra từ miệng Kỳ Hinh.
Cô đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Đường.
Anh điên rồi sao?
Từ 35.8% lên 45% đâu phải chỉ cách nhau một vài tỷ lệ đâu.
Làm sao có thể chứ?
- Sao thế?
Lăng Thiếu Đường thấy buồn cười trước phản ứng của Kỳ Hinh.
- Anh… anh đang ép buộc, làm khó người khác!
Kỳ Hinh cảm thấy lúc này Lăng Thiếu Đường đang đùa giỡn cô.
- Em cho rằng không thể sao?
Lăng Thiếu Đường nhàn nhã nhìn Kỳ Hinh, nhẹ nhàng hỏi.
Kỳ Hinh thấy Lăng Thiếu Đường như vậy lại càng cảm thấy thái độ của anh có gì không ổn, cho nên cô lại trở về với vẻ lạnh lùng:
- Giáo sư dạy tôi phải tính toán số liệu chuẩn xác!
Kỳ Hinh cất giọng rõ ràng.
Lăng Thiếu Đường hơi nhếch môi lên nở nụ cười tà, sau đó anh kéo Kỳ Hinh lại.
- Cho nên, giờ tôi muốn dạy em phải biết nhìn xa hơn nữa!
Kỳ Hinh còn chưa kịp có phản ứng gì, Lăng Thiếu Đường đã mở một màn hình cực lớn lên.
Kỳ Hinh kinh ngạc đến mức che miệng lại, mắt mở to.
Cô không thể ngờ thì ra trong phòng làm việc rộng lớn thế này lại có cả một hệ thống thiết bị công nghệ tinh vi như thế!
Đối diện Kỳ Hinh, một bức tường trông rất bình thường thôi nhưng giờ lại nhanh chóng chuyển thành một màn hình chứa toán hình ảnh và các con số.
Trên màn hình, một loạt các chấm nhỏ hình ô vuông chi chít hiện lên, mỗi chấm đại diện cho một khu vực riêng.
Nói cách khác, trên màn hình này là toàn bộ tình hình hoạt động của các công ty của Lăng thị trên thế giới.
- Hinh Nhi, chắc là biết rõ những người trong tổ dự án cạnh tranh đấu thầu rồi chứ!
Kỳ Hinh chậm rãi gật đầu.
- Đúng, bọn họ đều là những tinh anh chuyên về các lĩnh vực trong hạng mục cạnh tranh đấu thầu.
Lăng Thiếu Đường mỉm cười.
- Đây là mục đích của tôi, em lại đây xem đi.
Anh sải bước đến trước bàn làm việc, tùy ý bấm một nút trên điều khiển, một ô vuông lập tức được phóng to lên.
Kỳ Hinh kinh ngạc trước hình ảnh trước mắt, đó là hình ảnh về cuộc giao dịch vàng.
- Cái em đang nhìn thấy là thị trường giao dịch vàng ở Zurich, từ sau khi Lăng thị khai thông được tuyến đường hàng không, các giao dịch vàng bạc ở đây từ 70% đã tăng lên 85.4%, ba mươi lăm ngân hàng tại đây ngày nào cũng diễn ra hàng loạt các giao dịch mua bán.
Lăng Thiếu Đường một tay cầm ly R*ợ*u, nhàn nhã nói với Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh hoàn toàn sững sờ.
- Đây chính là một trong những ví dụ về hiệu suất tăng trưởng trong hạng mục về tài chính của Lăng thị, tất nhiên, sản nghiệp của Lăng thị không chỉ đơn giản có mỗi tài chính!
Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Đường, mãi lâu sau mới mở miệng nói:
- Ý của anh là...
Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh, bàn tay to khẽ vỗ nhẹ lên đầu cô, anh không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô mà lại cất giọng đầy ý vị:
- Em nghĩ đi, tại sao tôi lại yêu cầu em phải nắm rõ toàn bộ những hạng mục cạnh tranh đấu thầu trong suốt năm năm qua của Lăng thị? Hơn nữa còn bắt em phân biệt được đâu là những hạng mục chỉ hòa vốn?
Kỳ Hinh chợt nghĩ ra điều gì đó, cô lập tức bừng tỉnh, vẻ mặt sáng rỡ:
- Ý của anh là anh muốn tôi đưa hiệu suất của hạng mục này vượt lên trên tất cả?
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lóe lên tia tán thưởng, anh uống một ngụm R*ợ*u rồi gật đầu:
- Đây cũng là lý do vì sao tôi lại sắp xếp các nhân tài vào làm trong tổ dự án này!
Trong lòng Kỳ Hinh đã sáng rõ, rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao Lăng Thiếu Đường lại nói cô bảo thủ rồi. Cô đúng là không có mắt nhìn xa.
Trước đó, cô cho rằng đây là một hạng mục độc lập, không thể vận dụng các ưu thế từ các lĩnh vực kinh doanh khác của Lăng thị vào được.
Nếu có thể khiến hạng mục này trở tђàภђ ђạng mục quốc tế, vượt qua các hạng mục khác thì hiệu quả và tăng trưởng lợi ích sao chỉ có thể dừng lại ở con số 35.8% được?
Nghĩ đến đây, cô thầm cười khổ, trách móc bản thân không có kinh nghiệm và suy nghĩ thấu đáo.
Kỳ Hinh chỉ mải cúi đầu thầm trách bản thân, không hề nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Lăng Thiếu Đường.
Quả nhiên là thông minh! Chỉ mới đó mà đã nhận ra rồi!
Lát sau, Kỳ Hinh ngước mắt nhìn Lăng Thiếu Đường.
- Thật ra, tôi còn một vấn đề nữa...
- Hả? Vấn đề gì?
Lăng Thiếu Đường nhếch đôi mày rậm lên, nhẹ giọng hỏi.
Kỳ Hinh cắn cắn môi, nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Lăng Thiếu Đường.
- Thật ra một hạng mục quan trọng như vậy, đáng lẽ anh phải tự mình làm, sao lại để tôi...
Lăng Thiếu Đường mỉm cười, giơ tay ngắt lời Kỳ Hinh. Sau đó anh đến trước mặt cô, đưa tay nhấc cằm cô lên:
- Đừng quên, giờ em đã là một cổ đông của Lăng thị, cho nên em phải biết rằng sản nghiệp mà Lăng thị sở hữu cộng với những hạng mục kiểu như thế này hàng năm nhiều không đếm hết. Nếu chuyện gì tôi cũng tự mình làm thì tôi thuê hàng nghìn nhân viên trên thế giới để làm gì?
Kỳ Hinh nghe xong, cảm thấy anh nói cũng đúng.
Anh không cần phải tự mình làm mọi việc cũng đúng, nhưng một sản nghiệp lớn như vậy, đầu óc Lăng Thiếu Đường mỗi giây đều phải nhanh nhạy hơn người khác rất nhiều lần.
Cô đưa mắt nhìn những tập tài liệu dày cộp trên bàn làm việc của Lăng Thiếu Đường, đột nhiên cảm thấy những lời mình vừa nói là không công bằng anh.
Nghĩ đến đây, Kỳ Hinh không nhìn được, khẽ mỉm cười.
- Sao thế?
Lăng Thiếu Đường thấy Kỳ Hinh rất kỳ quái, anh giữ chặt vai cô rồi hỏi.
Kỳ Hinh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sáng của Lăng Thiếu Đường, nói:
- Tôi nghĩ, người như anh chắc chắn là sức sống mãnh liệt hơn nhiều so với những người cùng trang lứa!
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường nhếch lên, anh hiểu ý của Kỳ Hinh. Anh lập tức cúi người xuống, cất giọng đầy xấu xa bên tai cô:
- Tôi có nhiều sức sống hay không, em là người rõ ràng nhất...
Nói xong, anh ngửa đầu cười ha ha.
Câu nói ấy khiến cả mặt Kỳ Hinh đỏ bừng.
Đợi anh cười xong, Kỳ Hinh mởi mở miệng nói tiếp:
- Nếu hạng mục này do người có kinh nghiệm phụ trách thì sẽ không tốn nhiều thời gian như bây giờ!
Cô vẫn tự trách bản thân.
Lăng Thiếu Đường thấy Kỳ Hinh như vậy, trong lòng thấy hơi sợ hãi, anh vội ôm cô vào lòng rồi nói:
- Em quên tôi từng nói gì với em rồi à?
Vẻ mặt Kỳ Hinh nghi hoặc, anh nói nhiều như vậy, cô biết anh đang chỉ câu nào?
Lăng Thiếu Đường cúi đầu, đôi môi nóng bỏng xen lẫn mùi R*ợ*u xâm nhập vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Sau khi thưởng thức sự thơm ngọt của Kỳ Hinh xong, Lăng Thiếu Đường mới lưu luyến ngẩng đầu lên, Ng'n t dài *** đôi môi sưng đỏ của cô.
- Tôi nói rồi, tôi muốn ở trên giường em phải nồng nhiệt, đồng thời, tôi cũng sẽ dạy em cách trở thành một quản lý xuất sắc của tập đoàn.
Trong lòng Kỳ Hinh dấy lên tình cảm phức tạp, nhất là khi nghe Lăng Thiếu Đường nói rằng vẫn coi cô là tình nhân.
Cô cười khổ, chẳng lẽ còn muốn anh coi cô là vợ sao? Chẳng qua đó chỉ là lý do thoái thác trong cuộc họp mà thôi.
Kỳ Hinh à Kỳ Hinh, chẳng lẽ mày lại muốn bị tổn thương nữa sao?
Cô mỉm cười, ngước mắt nói với Lăng Thiếu Đường:
- Dù thế nào đi nữa cũng cảm ơn anh, từ anh, tôi có thể học hỏi được nhiều điều.
Những lời này là những lời nói thật lòng.
Lăng Thiếu Đường hiểu ý cô, vì thế anh nở nụ cười tà mị:
- Đã vậy thì tối nay tôi sẽ khiến em phải cầu xin, thế mới công bằng!
- Anh...
Kỳ Hinh liên tiếp lùi về sau mấy bước.
- Sao anh lại không đứng đắn như thế chứ?
Cô hơi nghiêng đầu, cảm thấy hơi thở của Lăng Thiếu Đường bủa vây khiến cô không thở nổi.
- Đây gọi là “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”, em xinh đẹp như vậy, bảo sao tôi không động lòng chứ?
Lăng Thiếu Đường lại gần Kỳ Hinh rồi nói.
- Kỳ Hinh, là cậu đấy à?
Sau lưng Kỳ Hinh vang lên tiếng nói.
Giọng nói đầy vui mừng.
Kỳ Hinh hơi ngạc nhiên, vội quay đầu lại.
Trong nháy mắt, cô bị hai cô gái khác ôm chặt lấy!
Hai cô gái này đều là bạn học cũ của Kỳ Hinh, đối xử với nhau rất tốt, một người tên là Bạch Đình Đình, người kia là Phùng Hoàn.
Hai mắt Kỳ Hinh rưng rưng nước mắt, cô không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại nhiều bạn học cũ như thế.
- Kỳ Hinh, cậu xấu quá đấy, tốt nghiệp rồi chẳng liên lạc gì với bọn tớ cả, mấy năm qua rốt cuộc cậu làm gì vậy?
Bạch Đình Đình cố ra vẻ oán giận.
Ánh mắt Kỳ Hinh hơi tối đi, cô vội vàng lên tiếng:
- Chẳng phải giờ đã gặp nhau rồi sao? Các cậu vẫn như hồi trước, lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ! Chẳng có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các gì cả!
Phùng Hoàn che miệng cười.
- Đây cũng là do cậu cả thôi, sau khi gặp lại cậu nên bọn tớ mới phấn khích quá, bại lộ “nguyên hình” thôi, phải không, Hoàn Vũ?
Cô ấy liếc mắt nhìn về phía bóng dáng cao lớn của Viên Hoàn Vũ.
Ai cũng biết chuyện học trưởng Viên Hoàn Vũ thích Kỳ Hinh, cũng chỉ có Kỳ Hinh ngốc nghếch mới không biết chuyện đó, còn luôn coi anh là anh trai.
- Hoàn Vũ, Kỳ Hinh, hai người lại đây đi!
Một người người bạn học nam khác cũng tiến lên, bắt chuyện với hai người.
Bọn họ đều là thành viên của hội học sinh, chẳng qua là khác giới tính với Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại khiến bọn họ nhất thời bị lạc lối.
- Nào, Hoàn Vũ, Kỳ Hinh, chúng ta mau vào trong thôi!
Ôn Ân Nhan nói.
- Ôi, mau đến xem đi, ai đây nào!
Khi Kỳ Hinh và Viên Hoàn Vũ bước vào phòng tiệc, một giọng nói sắc nhọn vang lên.
Kỳ Hinh kinh ngạc, phát hiện ra người vừa lên tiếng là Hoàng Phủ Ngưng.
Cô giật mình, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Sao cô ta lại ở đây?
Kỳ Hinh đưa mắt nhìn Ôn Ân Nhan, dù sao buổi tiệc này cũng do cô ấy tổ chức.
Ôn Ân Nhan vội bước lên rồi nói:
- Kỳ Hinh, đây là cô chủ của tập đoàn Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Ngưng. Vì ông nội của hai nhà bọn mình có quen biết nhau nên bọn mình cũng biết nhau. Đều là những người trẻ, tới đây chơi đùa cho vui thôi!
Sắc mặt Kỳ Hinh có phần mất tự nhiên, rõ ràng cô không quên được tình hình hôm trên du thuyền.
Cô gái này thật sự rất giỏi đóng kịch.
Hoàng Phủ Ngưng nhìn ra sự ẩn nhẫn trong mắt Kỳ Hinh, cô ta ưỡn ẹo một cách cao ngạo về phía Kỳ Hinh.
- Ân Nhan, cô cũng không cần phải giới thiệu đây, tôi quen cô Kỳ đây từ trước rồi!
Ngữ khí lười nhác có chút cao ngạo của quý tộc vang lên.
- À, thì ra hai người đã quen nhau rồi, vậy thì tốt quá!
Ôn Ân Nhan không nhận ra con sóng ngầm giữa hai người, vội nói.
Kỳ Hinh lịch sự gật đầu với Hoàng Phủ Ngưng, rồi nói với Viên Hoàn Vũ:
- Hoàn Vũ, em muốn lại kia ôn chuyện với những vị học trưởng khác!
Viên Hoàn Vũ tinh ý phát hiện ra vẻ mất tự nhiên của Kỳ Hinh, vội gật đầu nói:
- Được, anh đi cùng em!
Nói xong, anh ta đang định đặt tay lên vai Kỳ Hinh, đi ra chỗ khác.
- Đứng lại, Kỳ Hinh, cô vội vã tránh mặt tôi làm gì? dieʊndʊanlequydoʊn Chẳng lẽ cô sợ tôi nói ra mấy chuyện tai tiếng của cô trước mặt bạn học à?
Hoàng Phủ Ngưng thấy Kỳ Hinh đi chỗ khác thì vội vàng bước lên, giữ chặt tay cô lại.
- Cô Hoàng Phủ, xin cô hãy tôn trọng người khác một chút!
Viên Hoàn Vũ bắt lấy cổ tay Hoàng Phủ Ngưng.
- Mọi người... có gì từ từ nói!
Ôn Ân Nhan nhận ra sự bất bình thường, vội lên tiếng khuyên nhủ.
Bạch Đình Đình và Phùng Hoàn cũng bước lên.
- Này, Hoàng Phủ Ngưng, cô muốn làm gì?
Bạch Đình Đình lên tiếng thay Kỳ Hinh, bênh vực kẻ yếu.
Sự tranh chấp của mấy người đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người khác, Kỳ Hinh nhận ra mọi người đang ngày càng tiến lại gần phía này.
Kỳ Hinh không muốn làm to chuyện, đây đều là những nhân vật có tiếng trong xã hội thượng lưu, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng biết sẽ bị biến dạng thành thế nào.
Cô nhẹ nhàng nói với Viên Hoàn Vũ:
- Hoàn Vũ, anh bỏ tay cô Hoàng Phủ ra đi!
Viên Hoàn Vũ lập tức hất tay Hoàng Phủ Ngưng ra.
Hoàng Phủ Ngưng lạnh lùng cười:
- Sao? Hôm nay cô Kỳ ăn nói nhỏ nhẹ thế, chẳng giống hôm đó trên du thuyền ăn nói hùng hổ lắm cơ mà!
- Hoàng Phủ Ngưng, cô muốn thế nào?
Kỳ Hinh bước lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt cao ngạo của Hoàng Phủ Ngưng.
- Tôi muốn thế nào ư? Hôm đó Lăng Thiếu Đường xúc phạm tôi, tất cả đều là tại cô!
Hoàng Phủ Ngưng hung tợn nói.
Dù sao cô ta cũng là thiên kim của tập đoàn Hoàng Phủ, tuy hôm đó tin tức đều bị phong tỏa nhưng chỉ cần nghĩ đến những việc Lăng Thiếu Đường đã làm, cô ta chẳng còn mặt mũi nào cả.
Hôm nay lại tình cờ gặp Kỳ Hinh ở đây, sao cô ta lại có thể coi như không có chuyện gì được chứ?
Kỳ Hinh cười lạnh:
- Hôm đó là ai quá đáng? Cô Hoàng Phủ, cô nhầm lẫn mọi chuyện rồi hả?
Cô ta muốn trả đũa ư, đúng là nực cười!
- Cái đồ tiện nữ *** này, cô có tư cách nói với cô đây như thế à?
Hoàng Phủ Ngưng thấy Kỳ Hinh như vậy lại càng tức lên, vội vàng hét to.
- Hoàng Phủ Ngưng, cô nói chuyện cũng phải chú ý đến thân phận chứ?
Viên Hoàn Vũ đứng cạnh Kỳ Hinh lạnh lùng quát lên.
Anh ta cực kỳ chán ghét mấy cô tiểu thư nhà giàu, ngạo mạn chẳng coi ai ra gì.
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngưng như phun ra lửa, cô ta ngẩng đầu, liếc nhìn Viên Hoàn Vũ rồi bước lên, gào to:
- Anh là cái thá gì? Dám quát tôi à?
Sau đó cô ta đưa mắt nhìn Kỳ Hinh, đôi môi Khêu g** nhếch lên, sự thịnh nộ trong mắt biến thành châm chọc:
- À, tôi biết rồi, anh thích Kỳ Hinh?
Câu hỏi ấy khiến Viên Hoàn Vũ nhất thời không nói nên lời.
- Sao? Không dám thừa nhận à? Vậy thì đừng có giở trò anh hùng cứu mỹ nhân ra đây!
Hoàng Phủ Ngưng hừ lạnh.
Kỳ Hinh cực kỳ tức giận:
- Hoàng Phủ Ngưng, Viên Hoàn Vũ là học trưởng của tôi, cô không tôn trọng anh ấy thì sao lại bắt người khác tôn trọng mình?
- Cô... cô đừng tưởng cái đồ ngốc nghếch cao lớn đứng bên cạnh này có thể làm chỗ dựa vững chắc cho cô nhé!
Hoàng Phủ Ngưng chỉ một Ng'n t vào Kỳ Hinh.
Viên Hoàn Vũ đã cực kỳ giận dữ, anh ta đẩy tay Hoàng Phủ Ngưng ra, lớn tiếng nói:
- Đúng, tôi yêu Kỳ Hinh, cho nên nếu cô còn dám nói với Kỳ Hinh những lời như thế nữa thì đừng trách tôi không khách khí!
Câu nói ấy vang vọng khắp sảnh đại tiệc.
Kỳ Hinh sợ đến mức ngây người.
Cái gì?
Hoàn Vũ yêu cô ư?
Cô kinh ngạc nhìn Viên Hoàn Vũ.
Viên Hoàn Vũ cũng nhận ra sự kinh ngạc của Kỳ Hinh, nhưng vốn những lời này anh ta cũng định nói ra trong hôm nay.
- Kỳ Hinh, thật ra anh rất yêu em, từ hồi học đại học, từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã yêu em rồi. Trước đây anh không dám thổ lộ với em vì anh cảm thấy giữa chúng ta có khoảng cách rất xa. Nhưng giờ anh không còn sợ nữa, anh sẽ bảo vệ em cả đời này, trân trọng em suốt đời, cho anh một cơ hội được không?
Viên Hoàn Vũ chân thành nhìn vào mắt Kỳ Hinh, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Kỳ Hinh đưa tay lên che ***, kinh ngạc nhìn anh ta.
Cô thật sự không tiêu hóa nổi những lời Viên Hoàn Vũ vừa nói.
- Trời ơi... lãng mạn quá!
Phùng Hoàn nói với Bạch Đình Đình đầy hâm mộ.
Bạch Đình Đình cũng liên tục gật đầu.
Kỳ Hinh không nói gì cả, chỉ nhìn trân trân Viên Hoàn Vũ.
Ngược lại, Hoàng Phủ Ngưng lại cất tiếng cười lạnh.
Cô ta bước lên một bước, vẻ mặt khinh thường nhìn Viên Hoàn Vũ:
- Anh có gan to nhỉ, dám tỏ tình với Kỳ Hinh!
Kỳ Hinh run lên.
Viên Hoàn Vũ không hiểu ý của Hoàng Phủ Ngưng, anh ta nhìn cô ta bằng đôi mắt lạnh như băng.
Khóe miệng Hoàng Phủ Ngưng cong lên nụ cười tàn nhẫn, cô ta đưa mắt nhìn một lượt mọi người xung quanh.
- Chẳng lẽ mọi người không biết Kỳ Hinh đã từng kết hôn sao?
Câu nói của Hoàng Phủ Ngưng hết sức nhẹ nhàng nhưng lại khiến mọi người chấn động.
Viên Hoàn Vũ cũng run lên, lập tức đưa mắt nhìn Kỳ Hinh:
- Em... em từng kết hôn? Vậy bây giờ...
Kỳ Hinh cụp mắt xuống, cô thật sự không biết phải giải thích với anh về mối quan hệ giữa cô và Lăng Thiếu Đường như thế nào.
Hoàng Phủ Ngưng hừ lạnh một tiếng, bước lên phía trước nói với Viên Hoàn Vũ:
- Nghe nói anh làm việc ở Lăng thị, vậy thì anh phải biết rằng chồng trước của Kỳ Hinh chính là tổng giám đốc Lăng Thiếu Đường của các anh!
- Cái gì?
Viên Hoàn Vũ kinh ngạc đến mức đứng không vững, lùi về phía sau mấy bước.
Mọi người xung quanh cũng nhìn Kỳ Hinh bằng ánh mắt khó tin.
Trời ạ!
Hóa ra trước đây Kỳ Hinh chính là con dâu của Lăng thị sao?
Chuyện liên quan đến đám cưới của Lăng thị bọn họ chỉ biết sơ sơ, vì lúc này tin tức về cô dâu của Lăng Thiếu Đường đều bị phong tỏa, thật không ngờ Kỳ Hinh lại chính là người đó.
Kỳ Hinh cắn chặt môi, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Viên Hoàn Vũ rồi nói:
- Đúng, hai năm trước em đã gả cho Lăng Thiếu Đường, cuộc hôn nhân duy trì được nửa năm, sau đó thì ly hôn!
Mọi người xung quanh đều ồ lên.
Viên Hoàn Vũ ngây ngẩn, lát sau, ánh mắt dần khôi phục lại bình thường, anh ta bước lên, giữ chặt tay Kỳ Hinh:
- Anh không quan tâm, giờ em là người độc thân, cho nên anh có quyền theo đuổi em.
- Không... Hoàn Vũ, chúng ta...
Kỳ Hinh vội lên tiếng.
- Hai người không thể!
Hoàng Phủ Ngưng lạnh lùng cắt ngang lời Kỳ Hinh.
- Ngưng Ngưng, cô nói với là không đúng rồi. Giờ Kỳ Hinh là người độc thân, Hoàn Vũ theo đuổi Kỳ Hinh là chuyện bình thường.
Ôn Ân Nhan lên tiếng thay Kỳ Hinh.
- Hừ! Đúng là nực cười! Không tin ư, không tin thì các người có thể hỏi Kỳ Hinh!
Hoàng Phủ Ngưng cong môi nở nụ cười trào phúng.
Ánh mắt Viên Hoàn Vũ đầy sốt ruột, anh ta cúi người nhìn Kỳ Hinh:
- Kỳ Hinh, cho anh một cơ hội được không? Anh nhất định sẽ đối xử tốt với em!
Kỳ Hinh chỉ muốn ngất đi cho xong, trong lòng cũng hết sức hoang mang.
- Không, Hoàn Vũ, chúng ta... chúng ta thật sự không thể!
Cô hơi sợ hãi.
- Tại sao? Tại sao em phải nghe theo lời cô ta?
Viên Hoàn Vũ sốt ruột đến mức phát điên, anh ta P0'p chặt lấy bả vai Kỳ Hinh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc