Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 46

Tác giả: Ân Tầm

Nhưng đúng vào lúc này...
- Ưm... Thiếu Đường, đừng!
Kỳ Hinh hơi vặn vẹo người, dù đang ngủ say nhưng cô vẫn vô thức gọi tên Lăng Thiếu Đường.
Hơi thở cuồng dã này cực kỳ giống hơi thở của Lăng Thiếu Đường, nhưng lại cũng có phần không giống...
Âm thanh nỉ non của Kỳ Hinh như một gáo nước lạnh đổ xuống đầu Lăng Thiếu Nghị.
Anh ta tỉnh lại, nắm chặt lấy chút lý trí cuối cùng còn sót lại, buông cô ra, nhanh chóng bật dậy, rời xa khỏi cô.
Anh ta ngồi xuống vị trí ghế lại, hít thở dồn dập, buộc bản thân mình phải tỉnh táo trở lại.
Anh ta cố gắng điều hòa hơi thở, không dám quay đầu lại nhìn cô.
Anh ta lập tức mở cửa xe, đi ra ngoài.
૮ɦếƭ tiệt!
Anh ta chống hai tay trước đầu xe, xuyên qua lớp cửa kính nhìn vào Kỳ Hinh đang nằm trong xe, quần áo không chỉnh tề.
Anh ta sao lại nhân lúc Kỳ Hinh không chú ý, muốn chiếm hữu cô chứ?
Anh ta thừa nhận bản thân đã yêu Kỳ Hinh, hơn nữa còn yêu đến mức không muốn làm tổn thương cô.
Nếu cô gái trước mặt không phải là Kỳ Hinh thì nhất định anh ta sẽ chẳng tốn nhiều hơi sức, chẳng để tâm đến cảm nhận của ai khác, chỉ hung hăng phát tiết nhu cầu sinh lý của bản thân.
Nhưng...
Cô là Kỳ Hinh!
Là người con gái anh ta yêu sâu sắc!
Cô...
Cũng là người phụ nữ của anh trai anh ta.
Sự mâu thuẫn khiến Lăng Thiếu Nghị chỉ còn biết cười khổ, dường như đang châm chọc bản thân mình.
Lát sau, anh ta đã bình tĩnh trở lại, nhân lúc bản thân còn tỉnh táo, lập tức lên xe, sửa sang lại quần áo cho Kỳ Hinh.
- Hinh, mong rằng sau này anh sẽ không xúc phạm đến em nữa!
Anh ta than một tiếng bất đắc dĩ.
Sau đó nhấn ga, lái xe về biệt thự.
Thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, giai đoạn chuẩn bị tài liệu và phân tích đã trôi qua, bọn họ đang tiến vào giai đoạn khảo sát.
Kỳ Hinh vẫn bận rộn như mọi khi, dẫn đầu tổ dự án như các đấu sĩ ngoài chiến trường, bừng bừng khí thế.
Thời gian gần đây Lăng Thiếu Đường cũng không đi công tác nhiều, luôn ở bên cạnh giúp đỡ Kỳ Hinh.
Nhưng như vậy, đôi khi lại khiến tổ dự án phải đi đường vòng, điều này càng khiến Kỳ Hinh bội phụ khả năng của Lăng Thiếu Đường.
- Kỳ Hinh...
Giọng nói trầm thấp từ sau lưng cô vang lên.
Khi vừa ra khỏi quán cafe, cô đã nghe thấy âm thanh này.
Kỳ Hinh quay đầu lại, nở nụ cười tươi.
- Hoàn Vũ, là anh à?
Viên Hoàn Vũ cũng tươi cười: “Gần đây em bận rộn gì vậy? Anh gọi điện em cũng không nhận máy!”
Các bộ phận và hạng mục kinh doanh của Lăng thị cực kỳ lớn nên tất cả mọi người ai bận việc người ấy, Viên Hoàn Vũ không biết hiện tại Kỳ Hinh đang làm gì cũng là chuyện bình thường.
- À, không có gì đâu, em đang lo chuyện một hạng mục kinh doanh thôi!
Kỳ Hinh khẽ cười.
Sau đó, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.
- Sao? d✫.ie✲nda»nleq»uydon Em đang vội à?
Vẻ mặt Viên Hoàn Vũ thoáng qua sự thất vọng.
Lâu rồi anh ta không gặp Kỳ Hinh, hơn nữa công việc của bản thân cũng bận rộn, mãi mới gặp được cô thì cô lại bận.
Hôm nay lại thành thế này đây.
Kỳ Hinh áy náy: “Hoàn Vũ, ngại quá, em còn công việc phải xử lý!”
Viên Hoàn Vũ lắc đầu, bất đắc dĩ lên tiếng: “Đã như vậy thì anh không làm tốn thời gian của em nữa, thật ra anh muốn thông báo thời gian của buổi họp mặt”.
- Vậy à? Khi nào thế?
Kỳ Hinh hỏi.
- Ngày kia, em nhớ sắp xếp đi nhé!
Viên Hoàn Vũ cười nói.
- Hả...
Kỳ Hinh hơi khó xử, cô sợ không đủ thời gian.
- Sao thế? Đừng nói em đổi ý nhé, anh đã nói với mọi người rồi!
Viên Hoàn Vũ thấy sự do dự của Kỳ Hinh, vội lên tiếng.
Kỳ Hinh mỉm cười, nói với Viên Hoàn Vũ: “Được rồi, em sẽ tới đúng giờ!”
Viên Hoàn Vũ yên tâm, thở phào.
Hôm đó chắc chắn sẽ là một ngày khó quên, bởi vì hôm đó anh ta đã chuẩn bị sẽ tỏ tình với Kỳ Hinh.
Cho nên cô nhất định phải tham gia.
Kỳ Hinh vừa định nói gì đó thì lúc này điện thoại vang lên...
- Alo?
Kỳ Hinh nhận điện thoại.
- Sao? Em chưa nói rõ ràng với cái tên gia hỏa đó à?
Giọng nói lạnh lẽo của Lăng Thiếu Đường vang lên qua điện thoại.
Kỳ Hinh hít sâu một hơi, vô thức nhìn quanh bốn phía, nhưng không hề thấy bóng dáng Lăng Thiếu Đường đâu.
Sao anh biết hiện giờ cô đang ở đâu?
- Em mà không đến gặp tôi ngay thì tôi sẽ lập tức đuổi việc cái tên đó!
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, sau đó điện thoại cũng bị ngắt tín hiệu.
- Kỳ Hinh, em sao thế?
Viên Hoàn Vũ thấy sắc mặt của Kỳ Hinh rất kỳ lạ.
- À, không, không có gì, em phải đi rồi!
Kỳ Hinh cố nở nụ cười, sau đó vội vã chào tạm biệt Viên Hoàn Vũ.
Kỳ Hinh đến trước văn phòng tổng giám đốc, gõ cửa.
Lăng Thiếu Đường sau khi ký xong liền giao tập tài liệu cho thư ký.
Cô thư ký ra khỏi phòng cũng đồng thời đóng cửa lại. Lăng Thiếu Đường nhàn nhã đặt Pu't xuống mặt bàn, sau đó rút một *** xì gà Cuba ra hút.
Sau khi điếu xì gà được châm lên, đôi mắt sắc bén của Lăng Thiếu Đường nhìn xuyên qua làn khói mờ, thẳng về phía Kỳ Hinh.
Khuôn mặt nõn nà của Kỳ Hinh chẳng hề có biểu cảm gì, cô bước lên đặt tập tài liệu xuống trước mặt Lăng Thiếu Đường.
- Đây là toàn bộ những đánh giá và phân tích về dự án đấu thầu lần này, anh xem đi, nếu không có vấn đề gì thì ký vào bên dưới!
Ngữ khí của cô hết sức hờ hững, không nghe ra chút vui buồn nào.
Đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường nhìn chằm chằm Kỳ Hinh.
Mãi lâu sau, anh mới hạ tầm mắt xuống, lật giở tập tài liệu.
Ngón tay thon dài khẽ lật một vài trang. Kỳ Hinh nhìn xuống, bắt gặp đôi mắt đen đầy cơ trí của anh đang rất tập trung.
Không đầy nửa phút sau, Lăng Thiếu Đường đóng tập tài liệu dày lại.
Anh vung tay lên, vứt tập tài liệu lên bàn.
- Anh…
Thấy Lăng Thiếu Đường không hề có chút để tâm nào, Kỳ Hinh rõ ràng đã hơi tức giận.
- Làm lại!
Lăng Thiếu Đường thốt ra hai từ ngắn gọn, phủ định hoàn toàn tập tài liệu này, cũng đồng thời phủ định luôn tâm huyết suốt mấy ngày qua của tổ dự án.
- Cái gì?
Kỳ Hinh cảm thấy máu huyết trong người sôi trào.
Cô chau mày lại, ánh mắt toát ra lửa nhưng vẫn cố gắng nén giận.
Cô siết chặt tay, cố gắng điều chỉnh hô hấp của bản thân để lấy lại bình tĩnh.
- Chúng tôi cần một lý do!
Lăng Thiếu Đường hoàn toàn nhìn rõ biểu cảm của Kỳ Hinh, sao anh có thể không hiểu sự tức giận của cô chứ?
Anh dựa người vào ghế tổng giám đốc, thân hình cao lớn ngang tàng trông hết sức nhàn nhã nhưng vẫn toát lên nét quyền uy của bậc vương giả.
- Lý do là tôi muốn tổ dự án làm lại!
Giọng nói trầm thấp đầy lạnh lùng khiến Kỳ Hinh cực kỳ ghét vang lên.
Anh không giải thích gì, chỉ dùng quyền uy trong lời nói.
Ánh mắt Kỳ Hinh xao động, cô không thể ngờ Lăng Thiếu Đường lại nói vậy.
Nhất thời, lửa giận bừng bừng trong mắt Kỳ Hinh.
Cô bước lên một bước.
- Anh Lăng, tôi biết là một tổng giám đốc thì anh có toàn quyền định đoạt, nhưng anh không thể không tôn trọng thành quả tâm huyết của chúng tôi. Anh chỉ dùng thời gian chưa đến nửa phút rồi nhanh chóng phủ định cả tập tài liệu, chẳng lẽ chúng tôi phạm phải sai lầm lớn đến thế cơ à? Nếu quả thật như vậy thì anh không ngại chỉ ra chứ, đừng để chúng tôi mang theo nghi vấn khi phải làm việc.
Kỳ Hinh càng nói càng kích động, thanh âm cũng càng ngày càng cao, nếu có thể thì cô chỉ muốn cầm tập tài liệu lên ném vào mặt anh.
Cô không hiểu tại sao Lăng Thiếu Đường lại như vậy. Nếu anh không hài lòng thì phải đưa ra ý kiến đề xuất, tại sao lại phủ định toàn bộ như vậy? Đây là chuyện gì vậy?
Vẻ mặt Lăng Thiếu Đường hết sức bình tĩnh như mặt hồ chẳng hề gợn sóng.
Anh nhướng mày, có vẻ rất hứng thú khi chứng kiến Kỳ Hinh tức giận.
Ngay sau đó, khóe miệng anh cong lên nụ cười:
- Nếu phạm phải sai lầm lớn thì tôi sẽ nghi ngờ năng lực chuyên môn của toàn bộ tổ dự án, nhưng trong thời gian dài như vậy mà mấy người lại làm ra một thành quả khiến tôi không vừa lòng, xét cho cùng thì vấn đề không nằm ở phía thành viên mà vấn đề ở khâu đưa ra sách lược của trưởng nhóm!
Câu nói ấy lại khiến lòng Kỳ Hinh nổi lên từng con sóng lớn.
- Anh… anh muốn nói vấn đề là ở tôi?
Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Đường đầy vẻ khó tin, giọng điệu chẳng còn khí thế như vừa rồi.
Tuy có rất nhiều thứ về Lăng Thiếu Đường cô không lý giải nổi, nhưng cô hiểu rõ nếu thật sự như vậy thì Lăng Thiếu Đường tuyệt đối sẽ không lấy lý do này ra để đùa giỡn.
Cô vội vàng bước lên, mở tập tài liệu ra, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn chăm chú, sau đó lại ngẩng đầu lên, vẫn chưa hiểu ý anh.
Lăng Thiếu Đường vẫn nở nụ cười nhạt, vẫy vẫy tay với Kỳ Hinh:
- Lại đây!
Kỳ Hinh không hiểu Lăng Thiếu Đường định làm gì, cô chậm rãi bước về phía trước, sau đó nắm lấy tay Lăng Thiếu Đường.
Khi bàn tay to của Lăng Thiếu Đường nắm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, trong lòng cô lại sinh ra cảm giác khác lạ.
Đường trí tuệ của anh rất dài, dường như nắm trong tay thị trường thế giới và thị trường chứng khoán, khiến người ta không thể khinh thường.
Lăng Thiếu Đường thu tay lại, Kỳ Hinh theo đà ngồi lên đù* anh.
Bàn tay ấm áp của anh khẽ vén mấy sợi tóc rủ trước trán cô, hành động đầy trìu mến và yêu chiều.
- Hinh Nhi, tôi không phủ định vất vả của mọi người, mục đích của tôi là muốn em đừng bảo thủ như vậy!
Giọng nói trầm thấp như đang an ủi Kỳ Hinh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc