Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 34

Tác giả: Ân Tầm

- Kỳ Hinh, không phải là em... yêu Chad đấy chứ?
Viên Hoàn Vũ dè dặt hỏi.
Thật ra anh ta nghi ngờ cũng chẳng có gì khó hiểu. Chad vốn là người lạnh lùng, nhưng mà lại luôn mỉm cười với Kỳ Hinh, điều này khiến ai ai cũng phải nghi ngờ mối quan hệ của hai người bọn họ.
Khụ... Khụ...
Kỳ Hinh nghe xong liền bị sặc cafe.
- Kỳ Hinh, em sao vậy?
Viên Hoàn Vũ luống cuống, anh ta không ngờ Kỳ Hinh lại có phản ứng lớn đến thế, vội đứng lên rồi đưa tay vỗ vỗ lưng cô.
- Học trưởng Viên, em... em không sao!
Kỳ Hinh bị nghẹn tới nỗi đỏ bừng cả mặt, cô điều chỉnh lại hơi thở rồi nói với Viên Hoàn Vũ.
Viên Hoàn Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống.
- Em chỉ là trợ lý của Chad mà thôi, sao anh lại nghĩ bọn em yêu đương gì chứ?
Kỳ Hinh hơi buồn cười.
Thông qua biểu cảm của Viên Hoàn Vũ, có thể thấy anh ta không biết quan hệ giữa cô và Lăng Thiếu Đường. Như vậy cũng tốt, càng ít người trong công ty biết quan hệ của hai người càng tốt.
- Thật à?
Ánh mắt Viên Hoàn Vũ đầy vui mừng và hưng phấn, nói vậy là Kỳ Hinh không phải là bạn gái của Chad!
- Học trưởng Viên, anh sao vậy?
Kỳ Hinh cảm thấy hơi kỳ lạ trước phản ứng của anh ta.
- À, không có gì, không có gì.
Viên Hoàn Vũ lập tức giải thích.
Anh phải từ từ mới được, anh không muốn mình kích động quá lại khiến Kỳ Hinh sợ.
- À đúng rồi, tháng này có tổ chức họp mặt bạn cũ, trong đó cũng có những người em quen, lúc đó em nhất định phải tham gia đấy nhé!
Ánh mắt Viên Hoàn Vũ đầy chờ mong khi nhìn Kỳ Hinh.
- Vậy à? Họp mặt bạn cũ ư? Từ sau khi tốt nghiệp đến giờ em không liên lạc gì với mọi người, buổi họp mắt sẽ diễn ra vào lúc nào thế?
Kỳ Hinh cũng rất có hứng thú.
Viên Hoàn Vũ thấy vậy cũng rất vui vẻ.
- Trong tháng này, đến sát ngày anh sẽ báo với em!
- Được! Anh đừng quên đấy!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh đầy phấn chấn.
Viên Hoàn Vũ gật đầu, ánh mắt đầy say đắm trước Kỳ Hinh.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Kỳ Hinh vang lên.
- Ngại quá, em phải nghe điện thoại đã!
Kỳ Hinh nhận máy.
- Alo?
- Hinh Nhi!
Điện thoại từ đầu kia vang lên giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường.
Sau khi nghe giọng nói này, Kỳ Hinh vô thức đứng bật dậy, cô không muốn để người khác biết người gọi đến là Lăng Thiếu Đường.
- Hả?
Cô không biết phải nói gì vào điện thoại.
- Lập tức tới văn phòng của tôi!
Giọng nói trầm thấp của Lăng Thiếu Đường lộ rõ sự uy nghiêm.
- Bây giờ ư?
Kỳ Hinh hơi mất tự nhiên khi nhìn Viên Hoàn Vũ.
Thấy Kỳ Hinh nhìn mình, Viên Hoàn Vũ liền mỉm cười.
- Có vấn đề gì à? Trong vòng ba phút, em phải xuất hiện trước mặt tôi!
Lăng Thiếu Đường nói xong liền cúp điện thoại, không để Kỳ Hinh có cơ hội lên tiếng.
- Alo? Này...
Kỳ Hinh còn định nói thêm, nhưng đầu kia điện thoại chỉ truyền đến tiếng “Tút, tút”.
Ba phút ư? Trời ơi! Kỳ Hinh vội vàng nhìn đồng hồ.
- Kỳ Hinh, sao vậy? Sao lại trông như mất hồn thế kia?
Viên Hoàn Vũ cảm thấy sắc mặt của Kỳ Hinh không tốt liền quan tâm hỏi han.
Kỳ Hinh có phản ứng, vội vàng nắm chặt lấy điện thoại.
- Xin lỗi học trưởng Viên, em có việc phải làm rồi!
Sau đó, cô vội vàng chạy về phía thang máy.
Phía sau là khuôn mặt mờ mịt của Viên Hoàn Vũ.
* * * * *
Lăng Thiếu Đường nhàn nhã dựa người vào ghế, châm một điếu xì gà, nhìn Kỳ Hinh rồi hờ hững lên tiếng: “Quá ba phút rồi!”
Khóe miệng anh hơi mím lại, giọng nói trầm thấp cùng với khuôn mặt không có biểu cảm gì khi nhìn Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh thở hổn hển, ngước mắt nhìn người đàn ông cách đó không xa.
- Hinh Nhi, em để tôi phải chờ em lâu hơn nửa phút!
Khuôn mặt tà mị của Lăng Thiếu Đường có chút không vui.
- Rốt cuộc anh gọi tôi tới đây làm gì?
Kỳ Hinh cố gắng điều hòa hơi thở rồi nói.
- Lại đây!
Lăng Thiếu Đường vẫn ngồi yên một chỗ, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô, trên khuôn mặt là nụ cười tà mị.
Kỳ Hinh hơi xao động, cô chầm chậm đi về phía anh.
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười mê người, sau đó vươn bàn tay to ra, kéo bàn tay nhỏ bé của Kỳ Hinh lại.
Sau đó Kỳ Hinh liền ngã ngồi xuống đôi chân rắn chắc của Lăng Thiếu Đường, hai tay khoác lên bả vai rộng lớn của anh.
- A!
Kỳ Hinh vội buông tay xuống, đôi mắt cũng hơi hoảng loạn, gò má trắng mịn nõn nà hơi ửng hồng.
Lăng Thiếu Đường bật cười, sau đó anh thu tay lại khiến Kỳ Hinh càng sát lại gần hơn.
- Dù là nhân viên hay tình nhân của tôi thì em phải biết rằng thời gian là rất quan trọng! – Hơi thở ấm áp của anh quẩn quanh bên Kỳ Hinh.
- Nhưng, anh cũng quá... ưm...
Kỳ Hinh vừa định mở miệng giải thích thì lại bị đôi môi của Lăng Thiếu Đường bịt kín.
Hơi thở cực nóng cùng sự bá đạo và ngông cuồng của Lăng Thiếu Đường khiến cả người Kỳ Hinh mềm nhũn, gần như hòa tan cùng với nụ hôn của anh.
Lăng Thiếu Đường siết chặt cái đầu nhỏ đang giãy giụa của cô, đôi môi mỏng khêu gợi trêu đùa chiếc lưỡi cô, đầu lưỡi nóng bỏng tiến quân thần tốc, nhẹ nhàng nhảy múa cùng chiếc lưỡi thơm tho của cô.
Trái tim Kỳ Hinh đập thình thịch, cô sợ cảm giác cuồng dã mà Lăng Thiếu Đường mang lại cho mình.
Sau khi Lăng Thiếu Đường rời khỏi đôi môi cô, anh mới nhẹ giọng nói bên tai: “Đây là hình phạt em bắt tôi đợi lâu hơn nửa phút, nếu còn có lần sau thì tôi sẽ ‘hành quyết’”.
- Anh…
Kỳ Hinh nghẹn lời, khi nhìn vào đôi mắt đang dâng lên ngọn lửa quen thuộc của Lăng Thiếu Đường, cô lập tức tránh khỏi vòm иgự¢ ấm áp của anh.
- Nếu không có chuyện gì thì tôi muốn đi làm việc!
Kỳ Hinh hơi chau mày lại.
Nói xong, cô định quay người rời đi.
- Đứng lại!
Lăng Thiếu Đường ra mệnh lệnh.
Kỳ Hinh giật mình, lập tức quay đầu lại.
Lăng Thiếu Đường đứng dậy, bàn tay to siết chặt eo Kỳ Hinh, nhìn xuyên qua chiếc áo mỏng vào nơi mềm mại của cô.
- Đi, đến phòng làm việc của em!
Nói xong, anh kéo Kỳ Hinh ra ngoài.
* * * * *
Kỳ Hinh giật mình khi phòng làm việc của cô lại ở ngay bên cạnh phòng làm việc của tổng giám đốc, thậm chí giữa hai căn phòng chỉ ngăn cách nhau bằng một tấm kính thủy tinh.
Phòng làm việc của Kỳ Hinh được trải một tấm thảm màu trắng, giống với phòng làm việc của tổng giám đốc. Đây là loại thảm được làm từ lông sơn dương thuần Kashmir, cực kỳ dày và trông hết sức xa xỉ.
Cửa sổ sát sàn trong văn phòng cũng khiến người ta có thể phóng tầm mắt nhìn xuống khung cảnh bên dưới.
Ánh nắng chiếu rọi vào trong phòng, hòa quyện cùng ánh sáng của đèn thủy tinh.
- Thích không?
Lăng Thiếu Đường nhàn nhã dựa người vào sofa rồi hỏi Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh không thể không thừa nhận cách thiết kế của căn phòng này cực kì xa hoa, nhưng mà…
Ánh mắt của cô dừng lại ở tấm kính thủy tinh ngăn cách phòng mình với phòng của tổng giám đốc, hơi chau mày lại: “Tôi thậm chí còn không có một không gian riêng tư tối thiểu!”
- Riêng tư?
Những lời này của Kỳ Hinh khiến Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười.
- Hinh Nhi, tôi nói rồi, tôi muốn em một cách trọn vẹn!
Một câu nói ngắn gọn khiến Kỳ Hinh không biết phải trả lời thế nào.
Kỳ Hinh siết chặt hai tay lại, di.e.ndanღlequydon ánh mắt dần dấy lên lửa giận.
Lăng Thiếu Đường đứng dậy, đến bên cạnh Kỳ Hinh, ôm lấy hai vai cô:
- Ngày mai tôi sẽ đi châu Âu xử lý một số chuyện, em phải ngoan ngoãn đấy!
Giọng nói trầm thấp đầy uy quyền vang lên.
Kỳ Hinh hơi kinh ngạc, cô ngẩng đầu rồi lên tiếng: “Anh đi công tác? Đi trong bao lâu?”
- Sao? Lưu luyến tôi à?
Thấy dáng vẻ khẩn trương của Kỳ Hinh, trong lòng Lăng Thiếu Đường nhất thời lại thấy vui mừng.
- Hả?
Kỳ Hinh vội vàng che giấu cảm xúc của bản thân, cô sửa lại miệng: “Lưu luyến anh? Tôi chỉ muốn biết bản thân có thể được tự do bao nhiêu ngày thôi!”
Lăng Thiếu Đường đưa tay siết cằm cô, buộc cô phải nhìn vào mắt anh: “Nếu không phải vì đã sắp xếp em làm việc trong công ty trong vòng ba tháng thì tôi nhất định sẽ đưa em đi theo”.
Ánh mắt Kỳ Hinh lộ ra tia châm chọc, khóe miệng hơi cong lên: “Vậy à, chẳng qua chỉ là muốn tôi thỏa mãn chức trách tình nhân của anh mà thôi!”
Lăng Thiếu Đường nghe ra ý châm chọc của cô nhưng lại không hề tức giận, khuôn mặt đẹp như điêu khắc của anh chợt nở nụ cười tà ác.
Anh cúi người xuống gần tai cô, thấp giọng nói những lời ái muội: “Cho nên em chuẩn bị cho tốt đi, đêm nay tôi sẽ dự chi cho nửa tháng tới!”
Câu nói của Lăng Thiếu Đường như một quả bom nổ tung trong lòng Kỳ Hinh.
Cô kinh ngạc hít sâu một hơi, đôi mắt mở to.
Lúc này trong mắt cô, Lăng Thiếu Đường như một con quỷ Satan mới từ địa ngục lên, toàn thân tỏa ra cảm giác ác ma và tà mị.
- Dọa đến em rồi à?
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lấp lánh ý cười.
- Sợ đêm nay hay là vì tôi phải đi nửa tháng?
Anh nói ra hết suy nghĩ trong lòng Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh bỗng đỏ mặt.
Đáng lẽ khi nghe tin anh sẽ đi nửa tháng, cô phải vui mừng mới đúng, nhưng tại sao lại cảm thấy có chút mất mát?
Lăng Thiếu Đường hơi nhếch môi lên:  “Đi thôi, tôi dẫn em đi ăn cơm trưa”.
Kỳ Hinh vừa định nói không cần, nhưng ngước mắt lên thấy ánh mắt không cho phép từ chối của Lăng Thiếu Đường, cô lập tức cụp mắt xuống rồi nói: “Tôi... tôi đi vào toilet một chút!”
Nói xong, cô quay người rời đi.
Lăng Thiếu Đường thu tay lại, ôm Kỳ Hinh vào lòng, sau đó hôn lên đôi môi non mềm của cô rồi khẽ nói: “Còn chưa đi đã thấy nhớ nhung rồi”.
Giọng nói trầm thấp nhưng tràn ngập yêu thương vang lên tựa như đôi tình nhân đang sắp ly biệt.
Sau đó Lăng Thiếu Đường ôm chặt lấy Kỳ Hinh, dường như chỉ muốn nhập cô vào người mình.
Kỳ Hinh ở trong lòng không hề nhìn thấy ánh mắt đầy chân tình cùng phức tạp của Lăng Thiếu Đường.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc