Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 31

Tác giả: Ân Tầm

Kỳ Hinh nở nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng như đang làm nũng:
- Đồ ăn bác Phùng làm, cháu có ăn cả đời cũng không thấy ngấy!
Ánh mắt bác Phùng ngập tràn ý cười, bà vỗ lên bàn tay nhỏ bé của Kỳ Hinh rồi nói:
- Được, vậy cháu cứ ngoan ngoãn ở nhà họ Lăng cả đời đi, như vậy thì có thể được ăn đồ do bác Phùng nấu!
Lời nói của bác Phùng đầy ý tứ.
Kỳ Hinh hơi run lên, nụ cười tươi trên môi chợt cứng đờ.
Ở nhà họ Lăng cả đời ư?
Nỗi bi thương chợt dâng trào trong lòng cô.
Hai năm trước, cô cho rằng đây chính là ngôi nhà mình sẽ gắn bó cả đời này, Lăng Thiếu Đường cũng chính là người đàn ông cô muốn dành trọn đời để yêu anh.
Nhưng hai năm sau, sao cô có thể còn ý nghĩ đó nữa đây?
Rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Tình cảm cũng thay đổi…
Sao có thể coi như chưa có chuyện gì được?
- Sao thế?
Thấy Kỳ Hinh sững sờ, bác Phùng nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, die✩ndanleqqquyd✩n quan tâm hỏi. Chẳng lẽ cô không đồng ý sao?
- Dạ?
Kỳ Hinh tỉnh lại, cười nhẹ:
- À, không có gì, cháu thấy hơi mệt thôi!
Bác Phùng thở dài một hơi, đau lòng an ủi Kỳ Hinh:
- Ăn xong bữa khuya thì cháu đi nghỉ đi, cũng muộn quá rồi.
Kỳ Hinh mỉm cười, gật đầu.
Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng sách nhẹ nhàng chiếu sáng, khiến làn da trắng nõn của Kỳ Hinh cũng trở nên nổi bật hơn.
Cô đăm chiêu nhìn màn hình vi tính, những suy nghĩ trong đầu ngày càng chồng chéo vào nhau.
Vào làm việc tại Lăng thị rồi, cô phải đối mặt với Lăng Thiếu Đường như thế nào đây? Đây là vấn đề lớn nhất với Kỳ Hinh hiện nay.
Cô hiểu rõ rằng Lăng Thiếu Đường cố tình khích cô để cô thẹn quá hóa giận, đồng ý vào làm việc tại Lăng thị.
Tuy cô không biết rốt cuộc Lăng Thiếu Đường có ý gì nhưng đây cũng không phải là một lời đề nghị tồi.
Một mặt cô có thể học hỏi kinh nghiệm về phương diện thương mại của Lăng Thiếu Đường, mặt khác, cô cũng không cần phải giống con chim hoàng yến, suốt ngày bị nhốt trong chiếc ***g bằng vàng xa xỉ.
Kỳ Hinh day nhẹ trán, tay kia vô tình click vào xem một vài trang web.
Đột nhiên, đôi mắt cô sáng ngời, như vừa nghĩ ra điều gì đó…
Ng'n t cô gõ nhanh lên bàn phím mấy chữ: tập đoàn Lăng thị, Lăng Thiếu Đường.
Sau khi ấn nút tìm kiếm, cô mới phát hiện ra những tin tức có liên quan đến Lăng Thiếu Đường đúng là không ít.
Mà những tin tức này hết sức đa dạng.
Từ những tạp chí tin tức về kinh tế, tài chính cao cấp, bài viết của những tác giả nổi tiếng, các loại tạp chí xa hoa,… tất cả đều đập vào mắt Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh nhìn chằm chằm vào màn hình, diennnnd♦annnnle♦quydon mọi tin tức về Lăng Thiếu Đường như lạc trong mắt cô.
Chuyện công việc của tập đoàn, hình thức kinh doanh, thu mua công ty khác hay cơ cấu lại, tin tức về thị trường cổ phiếu, thậm chí còn có cả một ít tin liên quan đến chuyện tình cảm…
Ánh mắt Kỳ Hinh chợt tối sầm lại…
Con chuột máy tính lập tức click vào một tin.
Dòng tiêu đề lập tức thu hút sự chú ý của Kỳ Hinh.
Anh Lăng Thiếu Đường, người thừa kế tập đoàn quốc tế Lăng thị cùng bạn gái bí mật xuất hiện tại một nhà hàng cao cấp!
Kỳ Hinh ngẩn người, tin này khiến cô hoàn toàn kinh ngạc!
Cô lập tức đọc nội dung bên dưới.
Một bức ảnh chụp khá mờ hiện lên, rõ ràng là chụp lén.
Tin tức chủ yếu đề cập đến phương diện tình cảm, ngoài việc nhắc đến chuyện Lăng Thiếu Đường là người thừa kế của tập đoàn Lăng thị thì còn một cái tên được nhắc đến khiến Kỳ Hinh ngạn nhiên…
An Vũ Ân!
Khi nhìn đến cái tên này, cô liền hít sâu một hơi.
Đây là bức ảnh chụp của Lăng Thiếu Đường và An Vũ Ân, nhưng có điều các phóng viên cũng không đào bới được quá nhiều tư liệu về An Vũ Ân.
Kỳ Hinh nhìn vào thời gian, đó là khoảng thời gian hai năm trước, khi cô còn chưa được gả vào nhà họ Lăng.
Cô hoàn toàn kinh ngạc. Khi cái tên An Vũ Ân này xuất hiện ngay trước mắt, cảm giác của cô là hoàn toàn khiếp sợ, chẳng khác gì một quả *** nổ tung.
Đúng vậy, trong lòng Lăng Thiếu Đường luôn có người phụ nữ này!
Cô ấy chính là An Vũ Ân!
Anh hận cô vì cô đã hủy hoại tình yêu của anh!
Kỳ Hinh như bị một người nào đó tạt chậu nước lạnh vào mặt, cảm giác đau nhói không thôi!
An Vũ Ân!
Cái tên này như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng cô.
Rốt cuộc cô cũng biết, trong hai năm qua, diiiiendaaanleq๖uydon cái tên này vẫn luôn tồn tại trong lòng anh!
Vì ảnh chụp ở cự ly xa nên Kỳ Hinh không thấy rõ diện mạo của An Vũ Ân, chỉ có thể nhìn sơ qua từ dáng người, nhưng có thể thấy cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp.
Kỳ Hinh đưa tay lên xoa xoa mắt rồi quyết định tìm tin tức ở các trang web khác.
Hơn nửa tiếng trôi qua, Kỳ Hinh thất vọng ngồi trên ghế, cô không tìm được gì cả!
Xem ra nhất định là tin tức về An Vũ Ân đã bị phong tỏa, Kỳ Hinh rất tin tưởng vào năng lực khống chế truyền thông của Lăng thị.
Tin tức cô đọc được hôm nay cũng chỉ là con cá lọt lưới năm đó mà thôi!
Kỳ Hinh thở dài một hơi, mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên màn hình.
Trong bức ảnh chụp, tư thế của hai người hết sức mờ ám!
Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hình như đang dùng bữa tối.
Một tay Lăng Thiếu Đường đang chạm vào khóe miệng An Vũ Ân, hình như đang lau miệng cho cô ấy.
Động tác thân mật ấy khiến trái tim Kỳ Hinh nhói lên.
Kỳ Hinh run lên, tắt trang web đi!
Cô không muốn nhìn nữa!
Không muốn nghĩ đến nữa!
Tại sao trái tim cô lại đau đớn đến vậy?
Nếu bức ảnh này là thật, vậy thì động tác dịu dàng của Lăng Thiếu Đường cũng là thật!
An Vũ Ân!
Cô chưa bao giờ ghen tị với một người phụ nữ nào như vậy!
Ghen tị!
Hai chữ này bỗng quẩn quanh trong đầu Kỳ Hinh!
Không!
Không!!
Không!!!
Kỳ Hinh không khống chế nổi, dieeendanl๖equyd๖on đưa hai tay lên che kín mặt.
Cô không thể như vậy!
Không được như vậy!
Chiếc xe thương vụ như một con cá bơi xuyên qua mặt biển, đi thẳng vào Thanh Vận Viên.
Đã là rạng sáng, sau khi xử lý xong công việc, Lăng Thiếu Đường mới quay về biệt thự.
Không biết cô bé kia thế nào rồi?
Anh cũng hiểu tự dưng bắt cô phải đọc đống tài liệu đó là làm khó cho cô.
Nhưng anh cũng biết dựa vào tính cách quật cường của mình, cô nhất định sẽ liều mình đọc hết.
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường hơi cong lên, bước chân cũng nhanh hơn.
Đèn trong phòng sách vẫn còn sáng.
Khi Lăng Thiếu Đường mở cửa bước vào, anh thấy Kỳ Hinh đang dựa người vào ghế, hai lòng mi hơi run run che đi đôi mắt đẹp.
Trước mặt cô là tập tài liệu dày cộp về công ty.
Chiếc máy tính đang trong trạng thái chờ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt đang say sưa ngủ của cô.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lóe lên ý cười yêu chiều.
Anh bước nhẹ nhàng vào, di~en~nda~nnღleqqu~ydღn cúi người xuống ngắm Kỳ Hinh.
Anh thừa nhận rằng anh là người ích kỷ.
Ích kỷ đến mức chỉ vì muốn ngày nào cũng được gặp cô nên mới bắt cô phải vào làm việc tại Lăng thị.
Người ta nói rằng thương trường là chiến trường, anh biết một khi cô vào làm tại Lăng thị thì cô sẽ phải đối mặt với những chuyện hỗn loạn trong thương trường.
Nhưng không sao, có anh ở bên cạnh, anh sẽ bảo vệ cô!
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười thỏa mãn, hôn nhẹ lên trán Kỳ Hinh rồi xoay người lại, muốn tắt máy tính đi.
Xem ra hôm nay cô đã tốn nhiều sức lực rồi!
Ng'n t dài của Lăng Thiếu Đường chạm vào con chuột máy tính, anh muốn xem cô đã tìm hiểu những chuyện gì.
Anh mở lịch sử duyệt web ra!
Đều là tin tức về bản thân anh!
Lăng Thiếu Đường mỉm cười, quay đầu nhìn Kỳ Hinh vẫn còn đang ngủ.
Sau đó, anh quay đầu lại, đột nhiên…
Lăng Thiếu Đường – người thừa kế của tập đoàn Lăng thị cùng bạn gái bí mật xuất hiện tại nhà hàng cao cấp!
Lăng Thiếu Đường đột nhiên nhìn thấy dòng tin này.
Sự dịu dàng trên khuôn mặt anh hoàn toàn được thay thế bằng sự lạnh lẽo đến đáng sợ.
Anh nhớ về khoảng thời gian ấy…
Anh nhớ lại tình hình lúc đó.
Hôm đó, An Vũ Ân khóc lóc tới tìm anh, sau đó nói cho anh biết một chuyện mà anh không thể nào chấp nhận nổi.
Nhưng đối mặt với người phụ nữ mình thích, di❦endaŦnleq❦uydŦon anh cũng chỉ có thể lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy.
Nhưng không ngờ hành động này lại bị chụp lại, hình ảnh rất kém, căn bản không nhìn rõ biểu cảm và động tác của hai người.
Rõ ràng sự mơ hồ ấy lại có thể tạo ra một sự hiểu lầm!
૮ɦếƭ tiệt!
Lăng Thiếu Đường siết chặt tay lại.
Khi liếc nhìn về phía Kỳ Hinh, trái tim anh như bị ai đó P0'p chặt.
Rõ ràng là cô đã đọc rồi!
Lăng Thiếu Đường tắt máy tính đi, lẳng lặng nhìn Kỳ Hinh, trong lòng rất phức tạp.
Anh không thể không thừa nhận rằng lúc này anh rất để ý đến tâm trạng của cô.
Anh biết Kỳ Hinh đã biết đến An Vũ Ân!
Mà anh cũng phát hiện ra… cái tên Kỳ Hinh này đã dần thay thế vị trí của An Vũ Ân trong lòng anh.
Cái tên ấy đã từng là một nỗi đau đớn rất lớn trong lòng, nhưng giờ nhớ đến, anh lại hết sức bình thản.
Ngược lại, anh lai cảm thấy căng thẳng về cô gái trước mặt này.
Anh sợ…
Mất cô!
Vậy còn chuyện của bố anh thì sao?die☣nd☣anlequ☣ydonnn
Ánh sáng sắc lạnh vụt qua trong đáy mắt Lăng Thiếu Đường. Anh đưa tay day day lên huyệt thái dương, cố gắng trốn tránh vấn đề này.
- Ưm…
Kỳ Hinh khẽ kêu một tiếng, cô vô thức nghiêng nghiêng đầu, muốn tìm một vị trí thoải mái.
Tiếng kêu của Kỳ Hinh bỗng thu hút sự chú ý của Lăng Thiếu Đường.
Anh lại gần Kỳ Hinh, vươn tay ra rồi bế cô dậy, đi về phía phòng ngủ.
Kỳ Hinh đang say ngủ liền nghiêng đầu áp mặt vào lòng anh, dường như đã tìm được một vị trí thoải mái, hô hấp của cô cũng trở nên ổn định hơn.
Ánh sao chiếu những tia sáng xuống căn phòng ngủ, khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng và dịu dàng.
Lăng Thiếu Đường bế Kỳ Hinh lại bên giường, đang chuẩn bị nhẹ nhàng đặt cô xuống…
Có thể do Kỳ Hinh vừa mới thích ứng được với độ ấm và tư thế này, tự dưng thay đổi khiến cô cảm thấy không quen.
- Ưm…
Bàn tay cô bỗng bắt lấy cánh tay Lăng Thiếu Đường, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào cánh tay anh, dường như luyến tiếc phải rời xa sự ấm áp và hơi thở quen thuộc này.
Hành động của Kỳ Hinh làm hòa tan sự lạnh lẽo của Lăng Thiếu Đường, sự yêu chiều ngập tràn trong mắt anh.
Anh nhẹ nhàng nằm xuống như sợ cô sẽ tỉnh lại, sau đó ôm Kỳ Hinh vào lòng.
Dường như cảm thấy yên bình, di∩enda∩nleqqquyd∩on hàng lông mày đang nhíu chặt của Kỳ Hinh dần giãn ra.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vô thức dựa sát vào ***g *** ấm áp của Lăng Thiếu Đường, cơ thể xinh đẹp cũng dính chặt vào thân hình cường tráng của anh.
Lăng Thiếu Đường đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
૮ɦếƭ tiệt! Chỉ ôm cô thôi mà *** trong anh lại rục rịch trỗi dậy.
Kỳ Hinh đang say ngủ như tìm được nơi thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào *** anh.
Cô như một con vật nhỏ khiến người khác phải thương yêu, hơi thở đều đặn cũng khiêu khích tính nhẫn nại của anh.
૮ɦếƭ tiệt!
Lăng Thiếu Đường không đè nén nổi bản thân mình, anh rướn người lên, hôn lên môi cô.
Cô đẹp như vậy, hơi thở của cô vừa thơm ngát và hấp dẫn.
Lăng Thiếu Đường đẩy cánh môi của cô ra, luồn đầu lưỡi vào thăm dò, cùng Chiếc l*** mềm mại của cô chơi đùa.
- Ưm…
Kỳ Hinh rên lên một tiếng.
Tiếng kêu của cô bỗng châm lên khát vọng trong anh khiến nụ hôn của anh càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
- A…
Kỳ Hinh mở mắt ra, nhưng từ ánh mắt ௱ô** lung có thể thấy cô vẫn chưa tỉnh hẳn.
Là anh sao?
Hơi thở quen thuộc…
Nụ hôn dịu dàng!
Thì ra…
Cô mơ một giấc mơ thật đẹp…
Cô cứ nghĩ rằng mình đang nằm mơ…
Trong mơ, không có sự lạnh lùng, tàn nhẫn…
Trong mơ, nụ hôn của anh cũng hết sức ngọt ngào…
Trong mơ, cũng không có… An Vũ Ân…
Nụ hôn của anh khơi lên tình cảm sâu bên trong cô…
Nụ hôn và sự đau buồn như quấn lấy nhau khiến cô rung động.
Cô không biết thì ra nụ hôn trong mơ lại thật đến vậy, trong mơ, Lăng Thiếu Đường làm cô say đắm, thì ra đây mới chính là Đường của cô…
Khi Lăng Thiếu Đường rời khỏi đôi môi cô, trả lại không gian cho cô hô hấp, Kỳ Hinh không nhịn được, bật ra một tiếng kêu nhỏ.
Cô thở hổn hển, sau đó lại chủ động hôn lên môi anh…
Sự ௱ô** lung mờ ảo khiến cô muốn níu giữ khoảnh khắc tốt đẹp này…
Sự mê ly của Kỳ Hinh khiến Lăng Thiếu Đường bật cười.dieΔndΔanleqΔuydΔon
Lúc này Kỳ Hinh cảm thấy mơ mà như thật, hai tay đặt trước *** anh cũng cảm nhận được nụ cười ấy.
Hai bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt lấy vạt áo anh, cô trúc trắc dùng lưỡi của mình tiến vào miệng anh, hấp dẫn anh.
Sự trúc trắc của cô khiến anh thấy buồn cười. Anh liền giúp cô, từ bị động chuyển sang chủ động.
Từ ánh mắt của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường có thể thấy được lúc này Kỳ Hinh vẫn còn chưa tỉnh táo.
Chẳng lẽ cô tưởng mọi thứ đều đang trong mơ sao?
Không được!
Anh không cho phép cô trốn tránh như vậy!
Nghĩ đến đây, Lăng Thiếu Đường *** mạnh hai cánh môi của cô, nụ hôn điên cuồng như muốn ép cô phải tỉnh lại.
- A…
Khi nhận ra đây là thực, gò má của Kỳ Hinh hơi ửng hồng.
Cô run lên, đồng thời nhớ lại cái tên An Vũ Ân.
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp như ánh sáng, long lanh nhìn Lăng Thiếu Đường.
Cô rất muốn hỏi anh một câu, rằng anh còn yêu Ân Vũ Ân sao?
Nhưng cô không thể bật khỏi miệng, chỉ có thể tình nguyện để vấn đề này nghẹn lại trong lòng, như một thứ nhọt độc ăn mòn trái tim cô.
- Có thích nụ hôn này không?
Lăng Thiếu Đường cất giọng khàn khàn, die┬nda┬nleeequ┬ydo┬n ***g *** lên xuống phập phồng.
Anh rất muốn biết cảm giác của cô.
Nhất là sau khi biết cô biết tới An Vũ Ân, anh lại càng muốn hiểu rõ cảm xúc của Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh ngước mắt nhìn Lăng Thiếu Đường.
Lúc này, hành động của Lăng Thiếu Đường tạo cho cô một loại ảo giác…
Cô không phải là tình nhân của anh mà là người phụ nữ anh yêu thương nhất!
Lăng Thiếu Đường nhìn cô như đang trong mộng ảo, trong lòng hơi đau xót.
Kỳ Hinh lúc này càng khiến trái tim Lăng Thiếu Đường rung động…
Cô đang nghi ngờ bản thân…
Cô đang đau lòng…
Đồng thời, cô đang che giấu…
- Cô bé, biểu cảm của em khiến tôi rất thích!
Đôi mắt đen láy của anh đầy yêu chiều, che kín ngọn lửa sâu bên trong. Anh cúi xuống hôn cô lần nữa!
Sự nhiệt tình của anh châm từng ngọn lửa trong lòng Kỳ Hinh.
Đêm nay, ngay tại giờ phút này, sau khi thấy được bức ảnh đó…
Cảm giác bi thương ngày càng nồng đậm khiến cô chỉ muốn giải phóng nó đi, hoàn toàn muốn giao bản thân cho người đàn ông này.
- Đêm nay, để em có anh!
Giọng nói dịu dàng của Kỳ Hinh xen lẫn chút bi thương tan nát cõi lòng.
Đôi mắt của cô long lanh nước, lóng lánh mê người nhưng vẫn có chút gì đó u buồn.
Lăng Thiếu Đường không khống chế bản thân nữa, cúi xuống hôn lên môi cô.
Anh cúi người hôn lên mắt cô, hôn lên những sầu thương cô đang che giấu.
Kỳ Hinh hơi ngượng ngùng, cô nắm chặt lấy vạt áo, không biết phải làm sao.
- Cứ để tôi...
Bàn tay to ấm áp của Lăng Thiếu Đường đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run run của cô.
Cô nghe theo anh, để mặc anh cởi bỏ từng cúc áo, cũng để anh làm xao động trái tim cô.
Sau khi cúc áo được cởi ra hết, thân hình trắng như tuyết của cô lập tức hiện ra trong mắt anh.
Lăng Thiếu Đường không nhịn được, Ng'n t thon dài khẽ chạm vào xương quai xanh của cô, rồi lướt xuống dưới...
Áo *** màu trắng ngăn chặn Ng'n t thăm dò của anh, nhưng không hề khiến anh dừng lại.
Anh men vào bên trong, tham lam hưởng thụ…
Kỳ Hinh cứng đờ người, cô hơi giật mình. Những Ng'n t anh du ngoạn khắp người như có ma lực khiến cô thấy sợ hãi.
- Thả lỏng!
Lăng Thiếu Đường cảm nhận được sự căng thẳng của cô, anh thấp giọng, trấn an cô.
- Ưm…
Kỳ Hinh đáp nhẹ một tiếng.
Cô nhắm hai mắt lại, cố thả lỏng cơ thể, giao bản thân cho anh.
Đêm nay, cô muốn hoàn toàn được yêu Lăng Thiếu Đường.
Khi thấy đôi mắt như sắp khóc của cô, trái tim anh như bị ai đó P0'p nghẹn, từ vẻ mặt của cô, anh có thể cảm nhận được sự bi thương sâu đậm!
Cô đang đau lòng…
Nhưng anh lại không biết phải an ủi cô thế nào…
Anh đau lòng hôn cô, hai bàn tay cũng dịu dàng *** cơ thể xinh đẹp của cô.
Trước sự ***ng chạm của anh, Kỳ Hinh bật ra một *** rỉ, hai gò má ửng hồng.
Đôi môi nóng bỏng cũng như những Ng'n t của anh trên người cô tạo ra một loại hấp dẫn chí mạng.
- Yêu em…
Kỳ Hinh vô lực nỉ non, hơn nữa trong lòng thầm cầu nguyện khoảnh khắc tuyệt đẹp này sẽ kéo dài mãi mãi.
Cô không hề biết những lời này đã khiến lòng Lăng Thiếu Đường nổi lên từng hồi sóng to gió lớn.
Lăng Thiếu Đường hơi rướn người lên.
Anh nhanh chóng *** cô ra…
Trong nháy mắt, chiếc áo *** như cánh bướm nhẹ nhàng rơi xuống…
Lăng Thiếu Đường cũng nhanh chóng *** áo của mình, rồi kéo cô vào lòng.
Lúc này, hai người mặt kề mặt với nhau, cơ thể trắng như tuyết của cô dính sát vào cơ thể tráng kiện của anh.
Tay anh giữ chặt lấy eo cô.
Chỉ bằng một vài động tác nhanh gọn, thân hình mềm mại như ngọc của cô đã hoàn toàn lộ rõ trong mắt Lăng Thiếu Đường.
- Hinh Nhi, em thật sự đẹp quá…
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy vẻ tán thưởng.
Anh nhấc hai chân cô lên vòng qua người mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể cô như đang trân quý một món bảo vật.
- Em... thật sự có thể hấp dẫn anh sao?
Khi nghĩ đến An Vũ Ân, trong lòng Kỳ Hinh lại thấy đau xót.
Lăng Thiếu Đường cũng từng khen ngợi cô gái ấy như vậy sao?
Anh... có từng dịu dàng với cô ấy như thế không?
Cảm giác đau đớn xen lẫn với lửa nhiệt trong lòng, tâm trạng của Kỳ Hinh lúc này hết sức phức tạp.
- Em quả thực khiến tôi phải điên cuồng!
Ng'n t Lăng Thiếu Đường càng gia tăng thêm lực, tham lam hưởng thụ sự mềm mại của cô.
Mỗi hành động của anh đều khiến cô thở dốc.
- Nói với tôi, em đang nghĩ gì?
Lăng Thiếu Đường chú ý đến từng phản ứng rất nhỏ của cô.
Chỉ trong nháy mắt kia, sự bi thương rõ ràng hiện lên trong mắt Kỳ Hinh nhưng cô lại nhanh chóng cụp mi xuống để che giấu, áp chế những con sóng ngầm, giấu nó dưới giếng cổ sâu không thấy đáy.
Tuy cô che giấu cực nhanh nhưng anh vẫn phát hiện ra.
Kỳ Hinh nức nở, cô không muốn bị anh nhìn thấu tâm tư như thế.
- Yêu... em...
Cô sắp không chịu nổi.
Cô căn bản không ý thức được, “yêu” có rất nhiều hàm nghĩa, thứ cô muốn là tình yêu sao?
- Được!
Lăng Thiếu Đường cúi người xuống hôn cô, giọng nói kiên định như một lời hứa hẹn..
Khi cơ thể của hai người kết hợp lại, anh liền hôn cô, lấp đi tiếng thét chói tai.
Dưới ánh đèn tường như mộng ảo, thân hình cao lớn tráng kiện của Lăng Thiếu Đường như một con báo, vẻ mặt cuồng vọng của anh lại giống hệt một con sư tử.
Kỳ Hinh như đang bám chắc lấy hạnh phúc, hai tay ôm chặt lấy bả vai rắn chắc của anh, tùy ý để anh đưa cô lên thiên đường...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc