Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 20

Tác giả: Ân Tầm

Dần dần, bệnh tình của Kỳ Hinh cũng đỡ đi, sắc mặt tái nhợt giờ cũng hồng hào lên không ít.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, khúc xạ tạo thành một vầng sáng cực kì tươi đẹp.
Có lẽ bầu không khí sáng sớm lan tràn khắp nơi, Kỳ Hinh bỗng tỉnh lại, cô mở to đôi mắt, ánh mắt thanh lạnh có nét dịu dàng, hàng lông mi đen như mực và dài hơi run run.
Dường như nghĩ ra điều gì khác lạ, cô lập tức ngồi bật dậy, tim nhảy loạn xạ.
Cánh tay trái đầy mạnh mẽ của Lăng Thiếu Đường vẫn đặt trên eo cô, ***g *** trần rắn chắc của anh đầy cường tráng.
Kỳ Hinh nhẹ nhàng lùi người về phía sau, mấy ngày nay, Lăng Thiếu Đường cứ ôm cô nằm ngủ như vậy, dù hiện giờ sức khỏe cô đã hồi phục rồi.
Kỳ Hinh nhìn người đàn ông đến mức mất hồn, đầu hơi nghiêng nghiêng để có thể ngắm nhìn toàn bộ những đường cong lạnh lùng mà tuyệt đẹp, hàng lông mày lạnh lẽo của anh hơi nhíu lại, trên đầu giường là mấy tập tài liệu dày cộp.
Mấy hôm nay, Lăng Thiếu Đường dịu dàng chưa từng thấy, anh chẳng nóng nảy, cũng chẳng cau có tức giận mà nhẹ nhàng như mặt nước tĩnh lặng. Dù có lúc cũng có phần ngông cuồng bá đạo nhưng chính vì vậy lại khiến cô hoang mang, thậm chí có phần khiếp sợ. Cũng có thể do mấy hôm cô bị ốm nặng, không thỏa mãn được *** của anh nên mới vậy!
Rốt cuộc người đàn ông này là thế nào? Liệu anh có thể dịu dàng với cô được trong bao lâu? Có phải sau khi cô khỏi ốm là mọi thứ lại biến mất không?
Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Đường đang ngủ say, mấy ngày vừa rồi chắc anh mệt lắm, mỗi lần cô tỉnh lại đều thấy anh ở bên cạnh mình.
Những ngón tay mảnh mai của cô nhẹ nhàng vuốt lên hàng lông mày đang hơi nhíu lại của Lăng Thiếu Đường, dường như anh ngủ không được yên?
Là vì cô sao?
Nghĩ đến đây, Kỳ Hinh thầm cười khổ, sao có thể chứ? Anh từng nói tình yêu đối với anh không đáng một đồng, hiện giờ anh đối xử với cô như vậy chẳng qua là không muốn nhìn thấy một con bệnh mà thôi. Cô chỉ là công cụ làm ấm giường, cũng giống như lý do anh nhảy xuống biển cứu cô vậy.
Kỳ Hinh à Kỳ Hinh, chẳng lẽ mày còn chưa tỉnh ngộ ra à?
Cô lắc lắc đầu, muốn đả thông tư tưởng của mình một chút.
Không ngờ, cô cảm thấy phần eo bị siết lại, hơi thở của đàn ông xộc thẳng vào mũi cô!
Kỳ Hinh kinh hãi, thì ra anh đã tỉnh rồi!
Anh mở mắt, khuôn mặt đầy lạnh lùng mang theo chút buồn ngủ nhưng vẫn không ảnh hưởng đến phong thái, ngược lại còn làm tăng thêm vài phần lười nhác…
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường sáng ngời dưới đôi lông mày kiếm, đôi môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt chim ưng trong veo nhìn Kỳ Hinh chằm chằm không hề chớp mắt. Kỳ Hinh ngây ngốc, sau khi bắt gặp ánh mắt ấy, cô vội vàng tránh ra khỏi vòng ôm ấp ám của anh!
- Sao? Nhanh như vậy đã chán ghét vòng ôm của tôi rồi à? Mấy hôm nay em đều dựa vào nó để sưởi ấm đấy!
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười tà mị, giọng nói nhẹ nhàng như đang thì thầm.
- Anh… đừng như vậy…
Kỳ Hinh dùng tay chắn trước cơ thể đang sát lại gần mình của Lăng Thiếu Đường, lúc này cả cô và Lăng Thiếu Đường đều không mặc quần áo.
- Đừng gì cơ?
Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường *** đôi môi của Kỳ Hinh.
- Tôi là người đàn ông có *** rất lớn, điều này em rõ hơn ai hết! Nhưng mấy hôm nay em lại khiến tôi bị cấm dục! – Ánh mắt anh dần trở nên thâm thúy.
Kỳ Hinh kinh hãi, vội vàng trốn về phía đầu giường, cố gắng tránh xa phạm vi hơi thở của người đàn ông. Tại sao mấy hôm nay cô lại cảm thấy an toàn cơ chứ? Rõ ràng là rất nguy hiểm mà!
- Sao? Sợ à?
Lăng Thiếu Đường bật cười trước phản ứng của Kỳ Hinh! Đúng, mấy hôm nay anh đã nhẫn nhịn rất cực khổ, nhưng bản thân anh cũng chẳng đói khát đến vậy, sao có thể không quan tâm đến tình hình mà tăng thêm gán*** cho cơ thể cô được chứ?
Anh lại kéo Kỳ Hinh vào trong *** mình:
- Yên tôi, tôi sẽ nhịn…
Ngôn từ mờ ám pha lẫn chút quan tâm không dễ phát hiện.
Trái tim Kỳ Hinh thắt lại, cô lúng túng nói:
- Tôi… tôi muốn ra ngoài tản bộ!
Lăng Thiếu Đường hôn lên trán cô rồi sau đó cũng xuống giường.
Kỳ Hinh đứng dậy, bầu không khí sáng sớm rất thoải mái, mấy hôm nay cô luôn mê man, đã hoàn toàn quên mất hương vị này rồi.
Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên gương mặt Kỳ Hinh, làn da trắng trẻo của cô mịn màng, óng ánh trong suốt.
Lăng Thiếu Đường dịu dàng vén mấy sợi tóc trước trán cho cô rồi lấy quần áo để chuẩn bị thay.
Sau đó, anh quỳ một gối xuống, giúp cô đi giày để thoái mái dạo bộ.
Kỳ Hinh mở to đôi mắt đẹp, sao anh lại có thể làm vậy?
Thật là mơ hồ! Lăng Thiếu Đường… cũng bị bệnh sao?
Cô vỗ tay lên ***, kinh ngạc nhìn.
Sau khi đi xong giày cho cô, Lăng Thiếu Đường cũng ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt cô.
Tất cả những nghi hoặc đều hiện lên trong mắt Lăng Thiếu Đường. Anh chưa bao giờ phục vụ người khác, thế mà giờ lại giúp một cô gái mặc quần áo. Nếu anh nhận ra điều này thì chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, không hiểu nổi tại sao bản thân lại như vậy. Sau khi gặp Kỳ Hinh, anh càng ngày càng không khống chế nổi hành vi của mình.
Sáng sớm, Thanh Vận Viên cực kì tươi đẹp, ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống bóng cây cọ cao lớn, từng vạt nắng rọi xuống bể bơi, sóng nước dập dờn phản xạ lại tia nắng khiến chúng sáng bóng như vẩy cá, từng đợt sóng gợn nhẹ càng làm nổi bật sự xa hoa của ngôi biệt thự.
Kỳ Hinh hít thở bầu không khí tươi mát, đi bên cạnh cô là Lăng Thiếu Đường đang siết chặt eo cô.
- Anh… hôm nay anh không đi làm à?
Cô cất giọng hỏi đầy kì lạ.
Mấy ngày nay tuy cô luôn mơ màng nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc, dù là ban ngày hay buổi tối đêm, hơi thở ấy không lúc nào không quanh quẩn bên cô.
Nếu thật sự mấy ngày vừa rồi anh không ngủ không nghỉ ở bên cô suốt, vậy chẳng phải anh không lo việc của tập đoàn được sao?
Ánh mặt trời chiếu lên những góc cạnh anh tuấn và lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường, hoàn toàn làm sáng rõ sự cao quý và tao nhã trên người anh.
- Không!
Lăng Thiếu Đường cong khóe miệng lên, ý cười thấp thoáng bên môi:
- Mấy ngày nữa tôi muốn em đi cùng tôi đến một nơi!
Kỳ Hinh hơi sững sờ: “Đi đâu?”
Lăng Thiếu Đường không lên tiếng, chỉ có ánh mắt là lóe sáng, nụ cười trên môi anh cũng khó có thể nắm bắt.
Kỳ Hinh không tiếp tục hỏi nữa, cô biết dù cô có hỏi thì anh cũng sẽ không trả lời.
***
Hương hoa dịu nhẹ lan tỏa khắp bầu không khí, quanh quẩn bên Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường đang đi dạo bộ.
Hoa bỉ ngạn đã bung nở những đóa hoa đỏ tươi cực kì diễm lệ, tựa như vẻ đẹp ngàn năm mới được khoe ra, hoa nở hoa tàn cứ thế luân hồi mỗi dịp thu đến.
Kỳ Hinh nhìn đến mất hồn, khi tiến vào khu vực toàn sắc đỏ sẫm, cô như một cô gái xinh đẹp nhưng gầy yếu đứng giữa biển hoa.
Cô xoay người lại nhìn Lăng Thiếu Đường đang đứng gần mình, tựa như đã phải chịu đau đớn tột cùng, cô chỉ mong người đàn ông này có thể cùng cô ngắm nhìn những đóa hoa bỉ ngạn này.
Lăng Thiếu Đường cũng nhìn Kỳ Hinh, trông cô lúc này rất kì ảo, dường như có phần không chân thực. Anh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên khi anh ôm Kỳ Hinh trong vườn hoa, cảm giác đó rất khó có thể nắm bắt, chỉ muốn cả đời này được mãi như vậy.
Lúc ấy, sự xinh đẹp và duyên dáng của cô như khắc sâu vào lòng anh, dù trái tim anh có lạnh lẽo đến thế nào thì cũng bất giác rơi vào tay cô…
Sau khi biết Kỳ Hinh ăn độc tố của hoa bỉ ngạn, dù nổi trận lôi đình, muốn thiêu hủy toàn bộ vườn hoa nhưng khi đối mặt với những cả một biển hoa, trái tim lạnh lẽo của anh như bị tan chảy, đau đớn vô cùng, anh không thể xuống tay.
Những đóa hoa bỉ ngạn khiến anh rung động, không phải vì nó có sắc màu đỏ tươi mà là vì nó đại diện cho một người…
Nhìn những bụi hoa, dường như anh có thể nhìn thấy bóng dáng Kỳ Hinh.
- Rất cám ơn anh đã không tiêu hủy chúng!
Tâm trạng Kỳ Hinh rất phức tạp, cô thốt ra lời từ tận đáy lòng.
- Tôi vẫn luôn yêu thích và tán thưởng sự xinh đẹp của chúng, cũng giống như em…
Lăng Thiếu Đường kéo Kỳ Hinh lại để cô đối mặt với anh.
Kỳ Hinh cảm thấy hơi lo lắng, Lăng Thiếu Đường như vậy khiến cô cảm thấy không quen.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường vụt qua tia cười nhạo, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn:
- Cho nên… tôi sẽ không từ thủ đoạn nào để giữ chặt sự xinh đẹp đó ở lại bên cạnh mình!
Kỳ Hinh ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt chớp qua tia hờn giận, quả nhiên là vậy, thật là đáng giận!
- Anh coi tôi là cái gì vậy? Tôi cũng có nhân quyền đấy!
- Nhân quyền?
Những lời này của Kỳ Hinh rõ ràng khiến Lăng Thiếu Đường thấy không vui.
- Cô phải hiểu một điều rằng, kể từ ngày cô trở thành tình nhân của Lăng Thiếu Đường tôi thì cô đã không còn quyền gì nữa.
Ánh mắt Kỳ Hinh ngập tràn vẻ khó tin, sự xúc động vì sự chăm sóc của Lăng Thiếu Đường mấy ngày vừa rồi giờ hoàn toàn tan biến, sao cô có thể cho rằng mình là người đặc biệt được chứ? Mặc dù anh dịu dàng nhưng vẫn chỉ muốn cơ thể cô mà thôi! Thật là nhục nhã!
Kỳ Hinh buồn bực, đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh khiến cô khó hít thở, muốn hít thở cũng thấy không thông.
Cô lạnh lùng nhìn Lăng Thiếu Đường, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi ra khỏi vườn hoa bỉ ngạn.
Nhưng một bàn tay to đầy mạnh mẽ ngay lập tức siết chặt eo cô, sau đó cả người cô liền ngã vào ***g *** ấm áp và rộng lớn của Lăng Thiếu Đường.
- Còn muốn đi à? Sao? Cô vẫn muốn tìm cái tên vô tích sự Tuyên Tử Dương đó à?
Lăng Thiếu Đường gào lên! Tại sao? Tại sao cô gái này lại có thể dễ dàng khiến anh tức giận như vậy?
Kỳ Hinh ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt đầy thịnh nộ của Lăng Thiếu Đường, cô cất giọng thanh lạnh:
- Lăng Thiếu Đường, anh còn muốn thế nào nữa? Tôi thấy anh mới chính là kẻ vô lại! Anh khiến nhà họ Dương khuynh gia bại sản, chẳng lẽ còn chưa hài lòng à? Anh còn định giễu cợt anh ấy để làm thú vui nữa ư?
Mỗi câu chỉ trích nghe vào tai Lăng Thiếu Đường đều khiến anh càng tức giận.
Đôi mắt anh thoáng trở nên giận dữ, bàn tay to đang siết chặt vòng eo của Kỳ Hinh cũng tăng thêm lực, bầu không khí hài hòa giữa hai người lúc này sặc mùi nguy hiểm:
- Cô còn định vì cái tên vô lại đó mà tranh cãi với tôi!
Tiếng gầm của anh vang vọng khắp vườn hoa như ném một hòn đá xuống mặt hồ phẳng lặng khiến sóng nước cuộn trào.
Kỳ Hinh lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt đầy giận dữ của Lăng Thiếu Đường, giọng nói lại càng thêm phần châm chọc:
- Chẳng lẽ tôi nói sai à? Theo tôi thấy anh chỉ là một kẻ đa nghi như Tào Tháo, chỉ biết vì lợi ích của bản thân mà thôi, hai năm trước như vậy, hai năm sau cũng chẳng khác gì!
- Cô... – Lăng Thiếu Đường siết chặt cằm Kỳ Hinh, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng:
- Hinh Nhi, đừng có chọc giận tôi! Cũng đừng làm mấy việc cò kè mặc cả vô tích sự đó với tôi!
Ánh mắt Kỳ Hinh phản chiếu lại sự lỳ lợm trong ánh mắt Lăng Thiếu Đường, đôi mắt đông lạnh của anh toát lên nét uy nghiêm cực kì lớn.
Cô cố nén giận, buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại:
- Chẳng lẽ việc Lăng thị thu mua tập đoàn Thụy Dương là sai sao?
Trái tim Lăng Thiếu Đường nhói lên, hóa ra cô không hề tin tưởng anh! Nếu cô đã nghĩ như vậy thì cứ cho là vậy đi!
- Đúng, chính xác! Tôi không muốn nhìn thấy tập đoàn Thụy Dương bị hủy hoại trong tay tên vô lại ấy!
Thật ra đó cũng là sự thật! Anh cũng không muốn em trai mình phải gánh trách nhiệm gì trong chuyện này! Mà lần này đúng là tập đoàn Thụy Dương gặp vấn đề không hề nhỏ, tuy nhiên tập đoàn cũng có triển vọng, nếu đã như vậy thì việc gì anh phải từ chối?
- Hừ! Đúng là buồn cười, tập đoàn Thụy Dương là tâm huyết của anh ấy, chẳng lẽ anh có thể so sánh với người đã thực sự dồn hết sức lực vào sản nghiệp vào đó sao? – Kỳ Hinh lạnh lùng hỏi.
- Tôi lặp lại một lần nữa, mọi quyết định tôi đưa ra đều liên quan đến chuyện trên thương trường! Là người phụ nữ của tôi, cô hãy nhớ cho kỹ điều này!
Lăng Thiếu Đường thật sự không rõ tại sao mình lại phải giải thích nhiều với Kỳ Hinh như vậy.
Sự đông lạnh của Lăng Thiếu Đường khiến Kỳ Hinh hơi sợ, cô nhìn vào mắt anh, nhận ra rằng anh không hề nói dối.
Cô tin anh sao? Liệu những mánh khóe này có tác dụng hay không?
- Hinh Nhi…
Lăng Thiếu Đường nhìn vào đôi mắt Kỳ Hinh, trong lòng lại mềm ra không ít. Anh ôm Kỳ Hinh vào trong, cúi người xuống, đôi môi nóng bỏng khiêu khích đôi môi mềm của cô:
- Cô chỉ cần làm tốt trách nhiệm của tình nhân, tôi không có nhẫn nại để dễ dàng bỏ qua một vài chuyện cô đã làm, ví dụ như… cô đến thăm bố tôi!
Những lời nói của Lăng Thiếu Đường như quả bom nổ tung trong lòng Kỳ Hinh.
Cô ngước mắt lên:
- Tôi… tôi không định giấu anh, tôi chỉ muốn đến xem sức khỏe của bác Lăng thế nào thôi.
- Không cần cô quan tâm! – Ánh mắt Lăng Thiếu Đường như phun ra lửa giận.
Khi nghĩ đến cảnh Kỳ Hinh thân thiết cùng bố mình, anh lại thấy trái tim lạnh giá đi vài phần! Không, cô nhất định phải ở bên cạnh anh!
- Anh…
Kỳ Hinh cảm thấy cõi lòng lạnh giá! Ừ, cô có thân phận gì chứ, chẳng qua chỉ là một cô tình nhân, có tư cách gì quan tâm đến chuyện đó chứ!
Lăng Thiếu Đường ôm chặt Kỳ Hinh vào trong lòng, đôi môi nóng mang theo ngọn lửa giận sắp bùng nổ chặn miệng Kỳ Hinh lại, cuồng nhiệt bộc phát sự phẫn nộ và bất an trong lòng anh.
Ba ngày sau!
Kỳ Hinh lười biếng nằm trên chiếc ghế bên bờ cát, ngắm nhìn bầu trời trong xanh trên đầu.
Lúc này, cô đang ở một hòn đảo xinh đẹp ở Hy Lạp – đảo Celebes. Lăng Thiếu Đường gọi hòn đảo này là “Nơi gần với Thiên Đường nhất!”
Mấy hôm trước Lăng Thiếu Đường đã nói muốn đưa cô đến một nơi, khi ngồi trên máy bay tư nhân, xuyên qua lớp cửa sổ kính để nhìn xuống hòn đảo xinh đẹp dưới chân, cô hoàn toàn bị rung động.
Cô cứ nghĩ Lăng Thiếu Đường đưa cô đi tham dự mấy buổi tiệc thương mại gì đó, thật không ngờ anh lại đưa cô đến một nơi tuyệt đẹp thế này!
Bầu trời ở đây có màu xanh lam, trong lành như một cô thiếu nữ, dù chỉ là một chút khiếm khuyết cũng không có.
Nước biển ở đây cũng có nét hấp dẫn hoàn toàn khác biệt, làn nước biển màu xanh biếc cùng những cơn sóng phập phồng lên xuống như những hòn ngọc bích, từng lớp sóng biển hấp thụ ánh nắng mặt trời, dao động trên mặt biển.
Còn ở phía xa xa thì nước biển lại có màu xanh thẳm, nồng đậm như tình cảm trong đôi mắt, chỉ liếc mắt một cái Kỳ Hinh đã hoàn toàn bị thu hút.
- Thích nơi này không?
Lăng Thiếu Đường đi đến từ phía sau, anh ôm lấy Kỳ Hinh vào trong ***.
- Có!
Kỳ Hinh gật đầu! Trời ơi, nơi này thật là quá đẹp!
Lúc này, Lăng Thiếu Đường hoàn toàn bị sự vui vẻ của Kỳ Hinh lây nhiễm sang, giọng nói trầm thấp của anh vang lên trên đỉnh đầu cô:
- Đây là đảo Celebes, món quà tôi tặng em!
Hơi thở nóng bỏng của Lăng Thiếu Đường phả vào cổ Kỳ Hinh, còn lời nói của anh càng khiến cho trái tim cô đập liên hồi:
- Quà… tặng tôi?
Cô kinh ngạc hỏi. Tại sao lại tặng quà cho cô? Chẳng lẽ anh biết…
Không thể! Tuyệt đối không có khả năng! Dù sao thì món quà này cũng quá xa xỉ! Hẳn một hòn đảo!
Lăng Thiếu Đường tham lam hít hà hương thơm trên người Kỳ Hinh:
- Hôm nay là sinh nhật em cho nên tôi tặng em một “Thiên Đường!”
Giọng nói thì thầm của Lăng Thiếu Đường tràn ngập khí phách hệt như của một bậc vương giả!
- Anh… sao anh biết?
Kỳ Hinh cảm thấy rất ấm áp, không ngờ Lăng Thiếu Đường lại nhớ đến sinh nhật cô, không phải anh chỉ quan tâm đến cơ thể cô hay sao?
- Em là người phụ nữ của tôi, mọi chuyện liên quan đến em tôi đều biết rõ!
Giọng nói của Lăng Thiếu Đường đầy ngông cuồng bá đạo.
Kỳ Hinh hơi đỏ mặt, đúng là đồ bá đạo!
Nhưng, lúc này cô lại chẳng thấy anh đáng ghét gì cả!
- Anh… mua hòn đảo này? – Kỳ Hinh kinh ngạc hỏi.
Khóe môi Lăng Thiếu Đường cong lên nụ cười hấp dẫn:
- Ừ, nhưng mà hiện giờ nó là của em!
Những tia sáng trong mắt Kỳ Hinh như đang nhảy nhót cả lên! Trời ơi, hòn đảo tuyệt đẹp này thuộc về cô!
Trời và biển một màu xanh thẳm, đàn hải âu trắng bay lượn, những sóng nước nổi bọt trắng xóa chậm rãi vẽ nên những vệt màu trắng trên mặt biển, khắp nơi trên hòn đảo như được bao phủ bởi một màu trắng tinh khiết, nơi đây còn có ngôi biệt thự mang đậm phong cách kiến trúc của Hy Lạp, một mặt hướng ra biển, một bên dựa vào vách núi.
Trước cảnh trí như vậy, sao Kỳ Hinh có thể thờ ơ được? Cô gạt bỏ hết mọi sự, nhào đến tận hưởng bầu không khí ấm áp nơi đây.
Bóng dáng cao lớn của Lăng Thiếu Đường như mềm mại đi ít nhiều trên bờ cát, anh chậm rãi đi theo sau Kỳ Hinh như một người bảo vệ. Ngắm nhìn bóng dáng xinh đẹp đang rất vui vẻ, ánh mắt anh ngập tràn tình yêu!
Bờ cát lưu lại dấu chân vui thích của Kỳ Hinh, sự hấp dẫn của cô lại càng nổi bật trên hòn đảo xinh đẹp này, giống hệt như trên Thiên Đường, bảo sao Lăng Thiếu Đường lại gọi nơi này là “Nơi gần Thiên Đường nhất!”
Trên mặt biển là du thuyền của Lăng Thiếu Đường, chiếc du thuyền đang chuẩn bị ra khơi. Nó có màu trắng, được thiết kế cực kì xa hoa, trông hệt như bước ra từ thế giới cổ tích.
- Nhanh lên! Anh lại đây mau lên!
Kỳ Hinh hét về phía Lăng Thiếu Đường.
Tâm trạng trong lòng được cảnh đẹp nơi đây lan tỏa khiến không ai muốn nghĩ ngợi gì nhiều.
Hôm nay Lăng Thiếu Đường cảm thấy sự rung động trong lòng ngày càng lớn!

Tâm trạng của Lăng Thiếu Đường cũng trở nên vui vẻ, anh sải bước về phía Kỳ Hinh, những dấu chân của hai người đan cài lưu lại trên bờ cát trắng.
Thời gian trên hòn đảo này trôi qua thật là nhanh! Đây hẳn là một phương thức để giải tỏa tâm trạng, khắp nơi đều hết sức thoải mái xen lẫn chút không khí lười nhác, đầu óc hoàn toàn thư thái.
Hôm nay Kỳ Hinh vui chơi cực kì thích thú! Cô ngắm nhìn gần như tất cả các loài thực vật trên đảo, còn có cả những đóa hoa không biết tên. Cô cùng Lăng Thiếu Đường ra biển cảm nhận làn gió biển táp vào mặt, cùng tung lưới bắt cá. Tất cả những chuyện trước nay chưa từng làm, hôm nay đều được thực hiện cả.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc