Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 19

Tác giả: Ân Tầm

Kích tình mãnh liệt qua đi, Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh đang mê man, anh đau lòng bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Anh sao vậy? Tại sao hôm nay lại nổi cơn thịnh nộ?
Không phải anh chỉ quan tâm đến cơ thể của cô hay sao? Tại sao khi thấy giọt nước mắt của cô, anh lại thấy tan nát cõi lòng. Còn khi cô không kìm lòng được thốt lên những âm thanh ՐêՈ Րỉ, anh lại không nhịn được, muốn cô hết lần này đến lần khác?
Lăng Thiếu Đường ngồi bên giường, đầu ngón tay мơи тяớи khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng của Kỳ Hinh, mái tóc dài hơi ướt mồ hôi của cô mang theo hương vị của cả anh và cô. Anh chỉ muốn như vậy, muốn cô hoàn toàn trung thành với anh! Anh muốn trên người cô chỉ có hơi thở của anh mà thôi!
Thậm chí anh còn muốn nhập cô vào người anh luôn.
Khi anh đứng lên, Kỳ Hinh đã dần khôi phục lại ý thức. Cô nghe thấy tiếng kéo khóa quần, sau đó một giọng nói vang lên:
- Bác Phùng, giờ tôi phải đến công ty xử lý chút chuyện, khi nào Hinh Nhi tỉnh lại, bác mang bữa tối lên phòng cho cô ấy!
- Vâng, cậu cả! – Bác Phùng cung kính trả lời.
Nói xong, anh cúp điện thoại, nhìn Kỳ Hinh đang nhắm mắt, cúi người hôn lên cái trán trơn bóng của cô rồi đi ra khỏi phòng.
Kỳ Hinh chậm rãi mở hai mắt ra, nước mắt tuôn rơi! Cô hận anh, nhưng cô còn hận bản thân hơn…
Cô cảm thấy cô chính là người phụ nữ vô liêm sỉ nhất trên đời này, tại sao đã hận anh như vậy mà lại không cự tuyệt được anh?
Đôi mắt cô tràn ngập bi ai, cả người đau nhức, đầu đau đến mức choáng váng. Cô hận bản thân mình tại sao lại không cự tuyệt được người đàn ông như ác ma này? Cô nên làm gì bây giờ? Cô nên làm gì mới có thể khống chế bản thân mình, thoát khỏi tên ác ma này?
Hôm sau!
Kỳ Hinh nằm trên giường, cô cảm giác cả người nhẹ bẫng như đám mây đang bồng bềnh trôi.
- Sao lại như vậy?
Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng của Kỳ Hinh, giọng nói anh có chứa sự tức giận nhưng ánh mắt lại toát lên sự đau lòng và thương tiếc.
Bác Phùng nhìn Kỳ Hinh nằm trên giường cũng hết sức đau lòng. Khi thấy cậu cả hỏi, bà lập tức trả lời:
- Cậu cả, trong thời gian cậu ra nước ngoài, cô Kỳ không ăn uống gì mấy, còn thường xuyên ngồi bên cạnh bể phun nước, nếu không chỉ cứ ở trong vườn hoa cả ngày! Có lẽ bị nước lạnh bắn vào cộng với việc ăn uống thất thường nên mới vậy! truyện được lấy từ Doc Truyen . o ,r ,g
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy đau lòng. Tại sao? Tại sao cô lại thất thần? Chẳng lẽ cô nhớ đến cái tên Tuyên Tử Dương đó sao? Hay là… cô nhớ anh?
Tại sao cô lại không chăm sóc tốt bản thân? Cô ngồi cạnh bể phun nước, chắc chắn là bị nhiễm lạnh, chẳng lẽ cô không biết điều đó sao?
Vậy mà ngày hôm qua anh lại không phát hiện ra sự khác thường của cô, còn cường ngạnh ham muốn cô, thậm chí tham lam hết lần này đến lần khác, thỏa mãn sự mong nhớ trong mấy ngày qua của anh với cô!
Đáng ૮ɦếƭ! Thật sự là đáng ૮ɦếƭ!
Nếu hôm qua anh không vội vàng quay lại công ty xử lý công việc mà ở lại bên cạnh cô thì hôm nay cô cũng không ốm nặng như vậy!
- Cậu cả, xin lỗi cậu, là tôi không làm tròn chức trách, không phát hiện ra cô Kỳ…
Lăng Thiếu Đường giơ tay lên, ngắt lời của bác Phùng.di✥endanlequyd✥n
- Tôi không trách bác! – Anh cúi đầu, giọng nói lộ rõ sự quyền uy. Thật ra là anh tự trách bản thân mình.
Đôi mắt anh khóa chặt lên khuôn mặt chẳng còn chút sinh khí nào của Kỳ Hinh.
- Cậu chủ, thuốc đã mang lên rồi!
- Đưa vào đây! – Giọng nói Lăng Thiếu Đường lộ rõ sự uy nghiêm.
- Vâng! – Người giúp việc bước vào trong phòng.
- Để xuống đó rồi ra ngoài đi!
- Vâng!
- Bác Phùng, bác cũng đi làm việc khác đi! Nhân tiện làm ít đồ bổ dưỡng cho Hinh Nhi! – Lăng Thiếu Đường không ngẩng đầu lên, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Kỳ Hinh nằm trên giường.
- Vâng!
Khi bác Phùng và người giúp việc ra ngoài, Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng nâng người Kỳ Hinh dậy. Tuy bác sĩ đã nói cô không sao nhưng khuôn mặt cô vẫn hết sức tái nhợt, bệnh tình nghiêm trọng như vậy chắc chắn có liên quan đến chuyện cô bị rơi xuống nước hôm ở trên du thuyền. Tuy rằng vết thương trên vai cô đã ổn nhưng khí lạnh trong cơ thể không được xua tan đi hoàn toàn.
Lăng Thiếu Đường đau lòng, sao anh lại không quan tâm đến cô chứ?
Anh để Kỳ Hinh dựa vào người mình, gò má anh dính sát vào cái trán nóng bừng của Kỳ Hinh. Khi thấy mồ hôi cô vã ra, anh vội lấy khăn tay lau sạch…
Sau đó, Lăng Thiếu Đường cầm bát thuốc trên đầu giường, cẩn thận đút cho cô uống hết.
Khụ… khụ… Kỳ Hinh vốn đang mê man, khi đầu lưỡi tiếp xúc với thức chất lỏng đăng đắng, cô tự sinh ra mâu thuẫn. Sau khi nuốt vào khí quản, cô bị ho sặc sụa.
Lăng Thiếu Đường hoảng hốt, vội để bát thuốc sang một bên, đưa tay vỗ nhẹ lưng Kỳ Hinh.
Sau khi ho được một lúc, Kỳ Hinh lại khôi phục lại hô hấp bình thường, hơi thở đều đều nhưng cô vẫn bất giác tựa đầu vào người Lăng Thiếu Đường.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Kỳ Hinh, ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy phức tạp mà thâm trầm.
Anh lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe miệng Kỳ Hinh rồi xoay người lại, cầm bát thuốc lên uống rồi nâng mặt cô lên, chậm rãi mớm thuốc vào miệng cô.
Khi thuốc chảy vào trong miệng Kỳ Hinh, một giọt cũng không rơi ra ngoài, anh chợt phát hiện ra bản thân lại tham luyến đôi môi cô. đọc chương mới nhất tại Doc Truyen . o r g
Anh lưu luyến đặt Kỳ Hinh xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho cô. Sau khi xác nhận không có điều gì khác thường, anh tiện tay cầm một tập tài liệu lên xem, vừa trông Kỳ Hinh vừa xử lý công việc.
Cứ thế cả một đêm, tình hình của Kỳ Hinh vẫn không có chuyển biến gì tốt lên mà nhiệt độ cơ thể cũng lúc cao lúc thấp.
Trong phòng ngủ, đèn bật sáng trưng cả đêm, còn Lăng Thiếu Đường cũng không ngủ không nghỉ trông chừng Kỳ Hinh, lau mồ hôi cho cô, đo nhiệt độ cơ thể cô.
Mong các bạn ghé thăm nhà Doc Truyen . o r g để có có chương mới hơn
Lúc rạng sáng, tiếng kêu khẽ của Kỳ Hinh từ trên giường vang lên.
- Ưm… lạnh… lạnh quá!
Kỳ Hinh mê man, bất giác co người lại, dường như chiếc chăn đắp trên người cô không có tác dụng gì cả.
- Hinh Nhi, Hinh Nhi…
Lăng Thiếu Đường nghe thấy tiếng mê man của cô liền lập tức đến bên giường, ôm chặt lấy cơ thể đang lạnh run của cô, đôi môi nóng như lửa của anh dán sát lại gần bên tai cô, khẽ gọi.
- Lạnh… A… Lạnh quá! – Khí lạnh trong cơ thể đang ăn mòn nhiệt độ cơ thể khiến lúc này cô cảm thấy rất lạnh.
Khí lạnh như xâm nhập vào tận cốt tủy khiến cả người cô như rơi xuống biển, cũng như ngày hôm đó, nước biển lạnh như băng nhấn chìm cơ thể cô, đánh sâu vào nội tâm cô khiến cô chẳng còn hy vọng gì nữa, chỉ có thể rơi vào bóng tối vô tận.
Sao lại rét lạnh như vậy? Lồng иgự¢ ấm áp đó đâu rồi?
Kỳ Hinh bất giác rướn người lên.
Lăng Thiếu Đường nhíu chặt mày lại, một người luôn bình tĩnh như anh, dù có phải đối mặt với hỗn loạn thế nào đi chẳng nữa, đứng trước những vấn đề liên quan đến thương mại, anh đều có định liệu trước, chưa từng căng thẳng và khẩn trương như vậy. Nhưng khi đối mặt với Kỳ Hinh, anh lại không thể khoanh hai tay nhàn nhã lại, giống như lần trước cô rơi xuống biển rồi bị thương, đến hôm nay bị nhiễm lạnh đều khiến anh kinh sợ chưa bao giờ có.
Anh lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cho cô, hơn bốn mươi độ! ૮ɦếƭ tiệt! Chẳng phải đã uống thuốc hạ sốt rồi sao, sao lại không có tác dụng gì thế này?
- Ưm… lạnh…
Khi Lăng Thiếu Đường vừa định rút tay về, Kỳ Hinh bỗng ôm chặt lấy, dường như muốn đòi lấy chút độ ấm từ tay anh.
Những đường nét lạnh lùng trên mặt Lăng Thiếu Đường đã bị sự dịu dàng thay thế, Kỳ Hinh yếu đuối và vô lực thế này tạo cho anh một cảm giác muốn che chở mà trước nay chưa từng có…
Anh kéo chiếc chăn trên người Kỳ Hinh ra, sau đó bàn tay to dịu dàng cởi váy ngủ màu trắng của cô ra…
Ngay lập tức, thân hình xinh đẹp trắng nõn của Kỳ Hinh hiện ra trước mắt Lăng Thiếu Đường.
Lúc này, Kỳ Hinh hệt như bước ra từ một tác phẩm nghệ thuật, khuôn mặt thanh tú tĩnh lặng, hàng lông mày như làn thu thủy, lông mi cong dài hơi run run, đôi môi mỏng manh như cánh hoa hồng mềm mại và ướƭ áƭ, mái tóc dài và xoăn mềm mại phủ xuống bờ vai tuyệt đẹp, thuận mắt nhìn xuống dưới là vị trí của xương quai xanh khêu gợi, mái tóc dài che hơn nửa nơi căng tròn cực kì mê người, bắp đùi thon dài hơi cuộn lại, làn da tắng nõn không tỳ vết vì sốt cao mà hơi có màu phấn hồng.
Đôi mắt của Lăng Thiếu Đường dần trở nên thâm trầm, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, bàn tay nỏng bỏng của anh lướt trên người Kỳ Hinh, thân hình tuyệt đẹp và hoàn mỹ trước mắt khiến máu trong người anh sục sôi.
- Lạnh… lạnh quá… – Kỳ Hinh lại run lên, cô gấp bắp đùi thon dài lên trước иgự¢ tạo thành một tư thế an toàn khi ngủ của một đứa trẻ.
Tiếng rên của Kỳ Hinh đã kéo lý trí của Lăng Thiếu Đường trở về, sao lúc này rồi mà anh lại còn có ý nghĩ đó chứ?
Ngay sau đó, anh hít sâu một hơi, điều chỉnh hô hấp của bản thân rồi vội vàng ૮ởเ φµầɳ áo trên người ra, đắp chăn lên người mình và Kỳ Hinh rồi để Kỳ Hinh nép vào trong иgự¢ mình.
- Ưm… – Dường như đã tìm được nơi ấm áp, cả người Kỳ Hinh dính sát vào cơ thể Lăng Thiếu Đường, bàn tay nhỏ bé của cô ôm chặt lấy người anh.
- Đúng là tiểu yêu tinh biết giày vò người khác! – Lăng Thiếu Đường cúi đầu khẽ cười, không còn nghi ngờ gì nữa, Dụς ∀ọηg trong anh lại bị hành động vô thức của Kỳ Hinh châm lên. Cơ thể nóng bỏng của anh có thể cảm nhận rõ từng đường cong gợi cảm trên người Kỳ Hinh, cảm giác một thứ gì đó trong Ⱡồ₦g иgự¢ muốn phóng thích lại càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Nhưng nằm trong lòng anh, Kỳ Hinh dần khôi phục lại hô hấp bình thường, dường như cũng ngủ yên hơn. Cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ Lăng Thiếu Đường, hô hấp đều đều của cô chốc chốc lại phả vào cổ anh, cực kì kích thích Dụς ∀ọηg của Lăng Thiếu Đường.
Ngọn lửa mãnh liệt bắt đầu lan tỏa, đồng thời, đôi mắt đen của anh cũng vì vậy mà trở nên thâm trầm hơn! Anh sắp điên mất rồi!
- Hinh Nhi… – Anh ôm chặt lấy người cô, hương thơm ngát thoang thoảng từ người cô tỏa ra như một loại thuốc trợ tình khiến anh khó có thể kìm chế.
Không được! Anh tuyệt đối không thể xâm phạm cô lúc này! Anh cố ૮ưỡɳɠ éρ Dụς ∀ọηg, ra lệnh cho bản thân.
- Hinh Nhi, đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay!
Anh cúi người nói bên tai Kỳ Hinh, tiếng nói thô cát như chiếc đinh nhọn bị mài trên đá, có thể thấy anh đang cố gắng nín nhịn đến cực điểm! Tuy cô hôn mê nhưng anh tin cô vẫn có chút ý thức, có thể nghe được lời anh nói.
Nói xong, Lăng Thiếu Đường xoay người xuống giường, thân hình cao lớn và cường tráng vì Dụς ∀ọηg bùng nổ mà trở nên đỏ bừng.
Anh đi thẳng vào phòng tắm, bật vòi nước lên, sau đó điều chỉnh nước lạnh, mượn dòng nước mát để giải tỏa Dụς ∀ọηg của bản thân.
Anh chống hai tay lên tường, mặc cho dòng nước lạnh như băng phun lên khắp cơ thể, cảm giác mát lạnh dần bình ổn sự xúc động trong anh.
Cứ như vậy, Lăng Thiếu Đường lại vượt qua một đêm dài không ngủ.
Sau khi được bác sĩ điều trị, bệnh tình của Kỳ Hinh đã đỡ hơn trước. Sau bốn ngày sốt cao thì giờ ngoài việc hay buồn ngủ thì nhiệt độ cơ thể của Kỳ Hinh đã được khống chế.
Sau khi mấy người giúp việc rời khỏi phòng, Lăng Thiếu Đường lại đặt tay lên trán kiểm tra cho cô. Bốn ngày này, cô cứ ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ lại càng thêm gầy đi!
Anh nhìn cô chăm chú, rốt cuộc là từ lúc nào anh lại quan tâm đến sức khỏe của cô, chú ý đến nhất cử nhất động của cô… Bắt ép cô ở lại bên cạnh anh thật sự chỉ vì muốn trả thù hay sao?
Nhưng… nhưng anh không dám thừa nhận tình cảm của mình…
Cô bị ốm, anh vất vả cả ngày, đến đêm cũng thức trắng, chuyện công việc anh tạm gác lại, chỉ có mấy việc thật sự quan trọng mới xử lý.
Anh đã quên cô lừa anh thế nào ư? Đã quên sự mờ ám giữa cô và bố anh ư?
Nhưng hiện giờ, anh chỉ toàn tâm toàn ý hy vọng bệnh tình của cô có chuyển biến tốt, anh không muốn nhìn thấy cô yếu ớt như vậy…
Lăng Thiếu Đường đau lòng. Anh cầm bát thuôc lên, cẩn thẩn đỡ cô dậy.
- Không… không cần!
Kỳ Hinh đang hôn mê nhưng miệng vẫn đắng ngắt, cô nhíu mày lại, đẩy bát thuốc ra…
- Không uống…
Đau đầu quá! Cả người không thoải mái, cô lại càng không muốn uống cái thứ khó uống như đòi mạng này được!
- Hinh Nhi, ngoan! Nghe lời đi! – Giọng nói dịu dàng đầy yêu chiều vang lên:
- Em không uống thuốc thì sao khỏi bệnh được?
Kỳ Hinh hơi mở mắt ra, vị thuốc bắc khiến cô buồn nôn…
- Em không uống! – Cô đẩy cái bát ra.
Đột nhiên, dạ dày bị khuấy đảo, nước chua dấy lên tận cổ, cô không nhịn được che miệng lại, chỉ muốn nôn khan.
- Hinh Nhi, em nôn ra đi, đừng cố nhịn!
Lăng Thiếu Đường dùng cả hai tay để đỡ cô. Hôm trước cô cũng từng nôn một lần, bác sĩ nói không đáng lo ngại, chỉ là bị ốm nên cơ thể cô suy nhược, hơn nữa do không ăn uống đầy đủ nên trong dạ dày chỉ toàn nước chua mới buồn nôn.
Không! Sao cô có thể nôn trên giường như vậy? Không được, tuyệt đối không được!
- Ưm… – Mặt Kỳ Hinh trắng bệch, cô khẽ hôn lên.
- Ưm… em muốn vào nhà vệ sinh! – Thật khổ quá, cô muốn nôn!
- Em cứ nôn ra đi! – Lăng Thiếu Đường hơi nhíu mày lại. Đúng là cô bé bướng bỉnh, là lúc nào rồi mà còn phân cao thấp nữa chứ.
Lăng Thiếu Đường vừa ra lệnh vừa cầm một cái chậu rửa mặt đặt lên trước mặt Kỳ Hinh! Cô đã mệt mỏi rồi, anh không muốn cô phải đi vào nhà vệ sinh trong tình trạng suy yếu.
Kỳ Hinh miễn cưỡng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp của cô lúc này vì cái dạ dày co Ϧóþ mà trở nên ௱ôЛƓ lung. Cô kinh ngạc nhìn Lăng Thiếu Đường, hình như có gì đó là lạ! Tại sao? Tại sao anh lại săn sóc cô như vậy?
- Không… – Kỳ Hinh bướng bỉnh đứng dậy, cô nhất định phải vào nhà vệ sinh để nôn, giờ nôn ngay trước mặt Lăng Thiếu Đường, đúng là rất kì quái!
Nhưng sau khi miễn cưỡng đứng dậy, cô mới phát hiện ra giờ cả người cô hoàn toàn không mặc quần áo.
Sao có thể? Sao cô lại như thế này?
- A… – Nước chua trong dạ dày lại dâng lên, Kỳ Hinh thật sự không thể nhịn nổi nữa, cô kéo chiếc chậu rửa mặt rồi nôn vào đó.
Sau khi nôn xong, cái bụng của Kỳ Hinh mới thoải mái được một chút.
Sau đó, Lăng Thiếu Đường thu dọn sạch sẽ mọi thứ rồi tự mình vào phòng tắm, lấy chiếc khăn mặt ra, lau sạch khóe miệng Kỳ Hinh rồi đặt cô thoải mái nằm xuống giường.
- Hinh Nhi, em uống mấy hớp nước đường đi, sau đó anh sẽ cho em uống thuốc!
Lăng Thiếu Đường cầm cốc nước đường mà từ sáng sớm bác Phùng đã chuẩn bị. Anh thử độ ấm trong nước rồi đưa thìa đến bên miệng Kỳ Hinh.
- Em… em tự làm!
Kỳ Hinh cất giọng mỏng manh, ánh mắt đầy nghi hoặc khi nhìn Lăng Thiếu Đường.
- Nghe lời!
Lăng Thiếu Đường quát nhẹ, thông qua ánh mắt là anh đã biết cô đang nghĩ gì! Chẳng lẽ cô sợ anh đến thế ư?
Kỳ Hinh hơi giật mình, sau đó khó khăn uống vài ngụm nước đường.
Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng lấy khăn mặt lấy vết nước còn đọng trên khóe miệng cô.
Lát sau, Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng hỏi:
- Em thoải mái hơn chưa? Còn thuốc nữa, để anh cho em uống!
Sau đó, anh nhẹ nhàng nâng người Kỳ Hinh dậy, để cô dựa vào người anh.
- Em… em không muốn uống…
Kỳ Hinh nhìn bát thuốc rồi nhíu mày lại, có trời mới biết cô sợ nhất là phải uống loại thuốc này.
- Không được, uống thuốc em mới khỏi bệnh được! – Lăng Thiếu Đường không cho phép cô cự tuyệt.
- Đi mà... chỉ cần châm cứu là được rồi, đừng bắt em uống thuốc, được không?
Kỳ Hinh vô thức kéo kéo tay Lăng Thiếu Đường, ánh mắt khẩn cầu.
- Hinh Nhi! Hinh Nhi của anh!
Trước sự làm nũng của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường thấy trong lòng ngứa ngáy, anh bật cười, đưa tay ôm chặt lấy cô. Đúng là chưa thấy cô bé nào đáng yêu như vậy, uống thuốc mà còn phải cò kè mặc cả!
- Yên tâm, anh giúp em uống, sẽ không đắng lắm đâu! – Nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn, anh lên tiếng đầy yêu chiều.
Mong các bạn ghé thăm nhà Doc Truyen . o r g để có có chương mới hơn
Kỳ Hinh kinh ngạc đến mức ngây người trước biểu cảm của Lăng Thiếu Đường, cô chưa bao giờ thấy anh như thế này...
Lăng Thiếu Đường ngửa đầu đổ bát thuốc vào trong miệng rồi giữ chặt khuôn mặt Kỳ Hinh, khẽ áp môi lên môi cô, dòng nước thuốc đen đặc chậm rãi được mớm vào trong miệng cô.
Trái tim Kỳ Hinh đập thình thịch, hai má cô đỏ ửng, không thể không thừa nhận... cách uống thuốc này thật là kỳ lạ, mà thứ thuốc này cũng không khó uống lắm...
Vì sao...
Kỳ Hinh đảo mắt nhìn tập tài liệu trên đầu giường, chẳng lẽ mấy hôm nay anh ở nhà xử lý công việc sao?
Sau khi uống xong thuốc, anh lại đặt cô nằm xuống giường, đôi mắt sáng ngời:
- Giờ em ngủ một chút đi, em chỉ cần nghỉ ngơi nhiều, uống thuốc đúng giờ thì sẽ khỏi ốm nhanh thôi!
Nói xong, anh đứng lên đi ra ngoài.
- Đợi đã... – Kỳ Hinh lên tiếng.
- Sao? Không nỡ để anh ra ngoài à? – Lăng Thiếu Đường quay trở lại giường, khuôn mặt anh tuấn có chút tà khí, anh chống tay xuống giường, hoàn toàn vây lấy người cô trong phạm vi của mình.
Kỳ Hinh hơi rung động nhưng cũng thấy mất tự nhiên.
- Sao, vẫn còn muốn anh ôm em ngủ à? Mấy ngày nay em lúc nào cũng ngủ trong lòng anh đấy!
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên, khuôn mặt tà mị đầy sức hấp dẫn.
- Cái gì? còn nhiều truyện mới tại Doc Truyen . o r g
Kỳ Hinh giật mình, tuy cô luôn mê man nhưng lúc nào cảm thấy rét lạnh thì luôn có một bức tường ấm áp để cô dựa vào. Cô thấy rất ấm áp, cũng rất an toàn, hơi thở đó khiến cô cảm thấy rất quen thuộc.
Đúng! Cảm giác quen thuộc đó chính xác là do Lăng Thiếu Đường mang lại.
Lăng Thiếu Đường giơ tay khẽ vuốt những lọn tóc mềm mại của cô, anh cảm thấy cô lúc này cực kì giống một con mèo.
- Ngoan, em cứ nằm nghỉ trước đi! Anh gọi xong điện thoại sẽ quay lại ngay!
Kỳ Hinh vội vùi người vào trong chăn. Sau khi Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng đóng cửa lại, cô mới ngơ ngác nhìn về phía cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc