Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 103

Tác giả: Ân Tầm

Em đã khóc ...
Thực sự khóc ...
Hoá ra cho tới bây giờ vẫn chưa từng quên...
Chỉ là miễn cưỡng nghĩ về nó...
Em nghĩ về anh...
Nhớ tới tình yêu của em...
Ngay cả nếu chúng ta không bao giờ được ở bên nhau
Hãy để em là người trả giá cao nhất
Đi hết cuộc đời này, em cũng không thể quên được một người.
Sau đó sử dụng cả một đời để nhớ.
Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Kỳ Hinh, đáy mắt Lăng Thiếu Đường hiện lên vẻ đau đớn, anh chịu đựng nỗi đau này, nói bằng giọng bướng bỉnh: “Hinh Nhi, em nói anh ích kỷ cũng được, bá đạo cũng chẳng sao, tóm lại, anh sẽ không để em rời đi! Em là của anh, là của anh. Có nghe thấy không?”
Kỳ Hinh ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ: “Không sai, anh thật ích kỷ, thật bá đạo, nhưng em không thể làm theo ý anh được! Em không thể gả cho anh!”
Khi nói những lời này, cô đang khóc, trái tim cũng rất đau, tiếng khóc ngăn cản câu nói của cô, linh hồn cũng dần dần rời khỏi thể xác, nhưng cô phải làm thế nào đây? Bây giờ cô và anh, thực sự tình yêu của hai người đã phân lối rẽ!
Đôi mắt Lăng Thiếu Đường lộ ra vẻ tuyệt vọng, ánh mắt lạnh thấu xương! Bàn tay to đặt trên bóng đèn thủy tinh, “bốp” một tiếng, tiếng vỡ của thủy tinh là câu trả lời cho những muộn phiền luôn phải kìm nén trong lòng, mà *** như đui đèn cũng bị đánh nát.
Kỳ Hinh chấn động, đồng thời cảm giác đau thương trào lên trong lòng, tại sao anh có thể lên án mình như vậy?
Máu tươi chảy xuống, dọc theo các đốt ngón tay cứng ngắc chậm rãi chảy ra...
“Em làm như vậy nhưng lại muốn tôi yêu em?” Anh vươn bàn tay bị thương gắt gao nắm lấy hai vai cô, cả người tản ra hơi thở yêu ma. Máu tươi nhỏ giọt trên làn da tuyết trắng của cô, nhỏ giọt lên những bông hoa khiến nó biến thành màu đen...
Một giọt, một giọt, lại một giọt...
Giọt máu giống như cái miệng nhỏ nhắn, gắt gao hấp thụ *** non mềm của cô.
Một giọt, một giọt, lại một giọt...
Giống như đang nhỏ giọt trong lòng cô...
Một giọt, một giọt, lại một giọt...
Hình như cô nghe được tiếng máu chảy từng giọt.
Là trái tim cô không đủ mạnh mẽ, nó dâng lên cảm giác hoảng loạn từ trước đến nay chưa bao giờ có...
Trái tim đau đớn quá, giọng nói của Kỳ Hinh rất nhỏ: “Em, em giúp anh băng vết thương lại! Máu... vẫn đang chảy...”
Cô cầm bàn tay bị thương của anh, dùng khăn tay hay mang theo để băng bó cho anh...
Mà anh cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn cô thật lâu, để tùy cô băng bó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, bị bóng đêm bao phủ, lại càng thêm dịu dàng...
Màn đêm như nước, người cũng như nước...
Cái đầu nhỏ cúi xuống, khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi gió thổi qua phải cảm thấy thẹn thùng khi nhìn khuôn mặt ấy...
Khuôn mặt nhỏ nhắn, bị bóng đêm bao phủ, lại càng thêm dịu dàng...
Vẻ dịu dàng này giống như nước chảy róc rách, kích thích chỗ sâu nhất trong lòng anh.
“Rõ ràng rất luyến tiếc, vì sao còn muốn trốn tránh? Hinh Nhi, em muốn tra tấn anh sao?” Lăng Thiếu Đường vươn một ngón tay không bị thương, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt cô.
Kỳ Hinh cảm thấy trong lòng chấn động, con ngươi màu đen tràn ngập sự đau khổ: “Đường, cả đời này, chỉ cần anh luôn đặt em ở trong trái tim anh, như vậy là đủ rồi!”
Câu nói thê lương và bất đắc dĩ.
Làm sao cô có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra? Cô còn có thể che giấu mọi việc không?
Có lẽ An Vũ Ân đã trở thành quá khứ của Lăng Thiếu Đường, nhưng còn Lăng Phong thì sao? Nó là cốt nhục của Lăng Thiếu Đường, nếu anh thật sự bỏ đứa nhỏ này, như vậy Lăng Thiếu Đường sẽ phải chịu áp lực rất lớn từ dư luận và ngàn người sẽ chỉ trỏ anh, thậm chí là Lăng thị cũng phải chịu ảnh hưởng.
Cô thương anh như vậy, làm sao có thể trơ mắt nhìn Lăng Thiếu Đường bị như vậy?
Đã yêu anh, thì hạnh phúc của anh cũng chính là hạnh phúc của cô, không phải sao?
“Hinh Nhi, nếu em không giải thích hợp lý, anh sẽ lập tức trói em lại, đưa em đến giáo đường để đăng ký kết hôn!” Giọng nói của Lăng Thiếu Đường mang theo sự uy *** khiến người ta sợ hãi.
Kỳ Hinh sợ run lên, cô ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của anh, sau đó trái tim đau như muốn chảy máu: “Đường, anh yêu em nhiều bao nhiêu?”
“Cũng giống như em yêu anh vậy, yêu đến vạn kiếp bất phục!” Trong mắt Lăng Thiếu Đường vẫn giữ nguyên vẻ kiên định như xưa.
“Nếu em muốn anh chỉ yêu mình em thì sao?” Kỳ Hinh lại hỏi.
“Chỉ yêu em, không chối từ!” Một câu nói ngắn gọn, thể hiện sự tự tin và chắc chắn của anh.
Cô bổ nhào vào trong lòng Lăng Thiếu Đường, gắt gao ôm lấy anh, người đàn ông như vậy, làm sao cô có thể nhẫn tâm đẩy anh cho người khác chứ?
Kỳ Hinh hạ quyết tâm, ôm chặt anh, mở miệng nói: “Em muốn đưa anh đi gặp một người, chờ sau khi anh nhìn thấy người đó rồi quyết định lại, có được không?”
Vừa dứt lời, giọt nước mắt đau đớn lại chảy xuống.
Khỏe không, câu nói đầu tiên nghẹn ở cổ, thành tệ, khiến khung cảnh mờ ảo
Chúng ta, giống như những vũ trụ tách biệt
Tạm biệt, đều trở thành hư không
Chúng ta đâu quyết định buông tay nhau
Sự thực là tình yêu còn chưa đủ
Đi đến nơi chia ba ngả
Anh hướng phải em hướng trái
Cả hai đều cố chịu đựng chưa hề ngoảnh lại
☆☆☆☆☆☆☆☆
Lúc Lăng Thiếu Đường đưa Kỳ Hinh đến trước một nhà nghỉ thì xe chậm rãi dừng lại. "Đường, chính là nơi này !" Kỳ Hinh nhìn nhà nghỉ, thở dài nói.
“Hinh Nhi, em muốn anh gặp ai?” Lăng Thiếu Đường nhẹ giọng hỏi, Kỳ Hinh hơi khác thường khiến anh bất an.
Kỳ Hinh kinh ngạc nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lăng Thiếu Đường có chút không đành lòng hiện lên trong mắt.
Có phải mình rất ngốc không, biết rất rõ nếu làm như vậy mình sẽ mất anh, biết rõ đây là điều An Vũ Ân mong đợi, nhưng mình vẫn không thể che giấu sự thật.
Khi Kỳ Hinh nhìn thấy An Vũ Ân, cô chỉ biết, An Vũ Ân đã sắp đặt trước mọi chuyện, nếu không, sao có thể tình cờ gặp ở trên đường đúng lúc như thế được? Quan trọng hơn, điều An Vũ Ân muốn làm nhất chính là để cho mình nhìn thấy Lăng Phong, dường như Lăng Phong là bùa may mắn, có cậu bé mọi việc đều diễn ra thuận lợi.
Tuy An Vũ Ân nói không muốn làm phiền cuộc sống của Đường, không muốn cho Đường biết về sự tồn tại của Lăng Phong, nhưng nếu cô ta thực sự muốn làm vậy giống như những gì cô ta đã nói thì cô ta sẽ không xuất hiện trong buổi tiệc từ thiện hôm đó ở Pháp, cũng sẽ không xuất hiện ở bờ biển đếm ấy, thậm chí lại càng không thể xuất hiện ở trước mặt mình…
Về điểm này, trong lòng Kỳ Hinh biết rõ, cô biết sau khi Lăng Thiếu Đường nhìn thấy An Vũ Ân cũng sẽ hiểu vì sao cô ta lại xuất hiện, nhưng anh không giống cô, không thể không lựa chọn!
“Hinh Nhi, em sao vậy?” Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh ngẩn ngơ, ngón tay khẽ xoa mặt cô.
Cảm nhận được độ ấm từ ngón tay anh. Kỳ Hinh khôi phục ý thức, không đành lòng ghi nhớ hình dáng anh vào trong tâm trí mình, sau đó cầm điện thoại lên:
“Đường đã đến rồi, nhưng cô nhớ kỹ, tôi làm việc này không phải vì cô, mà vì Tiểu Phong!” Cô lạnh lùng nói với người ở đầu dây bên kia điện thoại.
Đêm đen che đi vẻ cô đơn và đau đớn trên mặt cô, nhưng ai có thể che giấu sự lạnh lẽo của buổi đêm chứ?
“Chính là ở đây, mình đi vào thôi anh!” Trong giọng nói của Kỳ Hinh ngập tràn sự đau đớn sâu đậm.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Lăng Thiếu Đường chứa đựng đầy sự nghi ngờ, qua biểu hiện của Kỳ Hinh, anh cảm thấy sự việc có cái gì đó không đúng.
Lúc anh vừa định giơ tay ấn chuông, cửa nhà lập tức mở ra.
Giờ phút này, cơ thể Kỳ Hinh như bị rút hết sức lực, cánh cửa trái tim cũng đóng lại theo!
“Thiếu Đường –“ Đứng ỏ cửa không ai khác, chính là An Vũ Ân.
Khuôn mặt cô ta kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt sau khi cô ta xác định mình không nằm mơ, mừng như điên lập tức vòng tay qua cổ của anh.
“Thiếu Đường, Thiếu Đường, cuối cùng anh đã đến!” An Vũ Ân thỏa thích dựa vào *** anh, mềm mại nói.
Lăng Thiếu Đường hoàn toàn hoảng sợ ngây người, hai tay anh cứng ngắc gỡ hai tay đang quàng ở cổ mình ra, lập tức anh quay đầu, nhìn vẻ mặt khốn khổ của Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh cụp mắt, muốn ngăn cản nước mắt sắp trào ra.
“Vũ Ân- sao em lại-“ Lăng Thiếu Đường vô cùng kinh ngạc, anh kéo An Vũ Ân từ trong *** mình ra, giọng khàn khàn thể hiện chấn động.
An Vũ Ân ngẩng đầu, đáy mắt chan chứa nước mắt xúc động: “Thiếu Đường, anh đến thăm Tiểu Phong có phải không?”
Cô ta vội vàng nói.
“Tiểu Phong?” Lăng Thiếu Đường lại càng không hiểu nhưng – nhìn thẳng về phía Kỳ Hinh đang đứng ở đằng sau cơ thể anh – run sợ.
Đúng lúc Lăng Thiếu Đường hoang mang, một giọng nói trẻ con vang lên phía sau An Vũ Ân.
“Mẹ, đồ chơi của con không chạy –“
Ba người đứng ở cửa đều tập trung sự chú ý ở trên người Tiểu Phong, chỉ khác biệt là, trong mắt An Vũ Ân mang theo sự cưng chiều và yêu thương, Lăng Thiếu Đường đông cứng hiện lên sự nghi ngờ và khó hiểu, mà đáy mắt Kỳ Hinh chỉ chứa chan vẻ đau đớn tan nát cõi lòng!
Tiểu Phong cũng đứng đó, cậu bé nho nhỏ ngạc nhiên nhìn chú cao lớn đứng ở cửa, cái miệng còn đang muốn phát ra tiếng khóc nhanh chóng im bặt.
Sau đó, tầm mắt của cậu – nhìn thấy Kỳ Hinh, khuôn mặt nhỏ nhắn – nở nụ cười vui sướng: “Chị -“
Tất nhiên Tiểu Phong vui mừng khi thấy Kỳ Hinh, cậu bé hoạt bát chạy đến bên cạnh cô, vươn tay nhỏ bé ôm chân cô.
Trái tim Kỳ Hinh tan chảy bởi sự hồn nhiên của cậu bé này, cô ngồi xuống, vươn tay khẽ vỗ trán của cậu: “Tiểu Phong, có nghe lời mẹ không?”
Tiểu Phong ngây thơ, khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười đẹp mắt, cậu ôm cổ Kỳ Hinh, làm nũng nói: “Chị, Tiểu Phong rất nghe lời, ngược lại, Tiểu Phong nhớ chị quá!”
Trái tim Kỳ Hinh giống như bị kim đâm, cô ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt kinh hãi của Lăng Thiếu Đường, nước mắt che lấp sau ánh mắt.
An Vũ Ân thấy vậy, đôi mắt trở nên tối tăm, cô ta lại tươi cười, nói: “Tiểu Phong, ngoan, đưa chị và chú vào nhà, nhanh!”
Tiểu Phong vừa nghe, lanh lợi gật đầu, kéo tay Kỳ Hinh, sau đó, nhìn Lăng Thiếu Đường cao lớn, nhút nhát gọi một tiếng: “Chú - ”
Trong lòng Lăng Thiếu Đường chấn động, không biết tại sao, anh lại cảm thấy đứa bé này mang tới cho mình một cảm giác thân thiết chưa bao giờ có.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc