Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác - Chương 100

Tác giả: Ân Tầm

Đúng thế, em phải chờ. . . . . .
Cho dù vĩnh viễn ước ao, từng giọt cô đơn xuyên thấu
Đợi cho tình cảm héo úa, trở thành sa mạc hoang vắng
Đợi cho tất cả thành mộng ảo, đều biến mất
Mà em, còn phải chờ
Cho đến khi tan ra
Truyền thuyết xa xưa. . . . . .
--- ------ -----
Kỳ Hinh thấy mình rơi vào vực sâu thăm thẳm, không chút ánh sáng, chỉ có lạnh lẽo và tối tăm.
"Không. . . . . . Không! Đứa bé này. . . . . . Làm sao có thể là con của Đường?" Cô phát run, dường như không muốn nói nữa, cổ họng bị bàn tay đầy sức mạnh Ϧóþ nghẹn, làm cô không thở nổi.
An Vũ Ân thở nhẹ, trìu mến vuốt đầu Lăng Phong, nói: " Tiểu thư Kỳ, tôi biết cô rất khó chấp nhận điều này, nhưng đây là sự thật, Lăng Phong đúng là con trai của Thiếu Đường!"
Kỳ Hinh kinh hãi chuyển tầm mắt sang Lăng Phong, giờ phút này trong mắt cô, đứa bé ấy trở nên đáng sợ vô cùng.
“Năm đó, tôi và Thiếu Đường yêu nhau, mãi cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học Havard, Lăng Diệu Hồng vẫn không chấp nhận tôi, bởi vì, trong lòng ông ta, người có tư cách làm thiếu phu nhân của nhà họ Lăng chỉ có cô — thiên kim tiểu thư nhà họ Kỳ! May mắn rằng, Thiếu Đường vẫn chung thủy yêu tôi bằng mọi giá, nhưng, cho dù thế, Lăng Diệu Hồng vẫn chưa từ bỏ ý định, cuối cùng, lại mất trí — χâм нạι tôi! Tôi không có biện pháp, cũng không có cách nào chấp nhận được sự thật hỗn loạn này, vì vậy chỉ có thể rời khỏi Thiếu Đường, ai ngờ khi tôi rời đi không quá vài ngày, nhanh chóng phát hiện mình đã mang thai, đứa bé chính là Lăng Phong!”
An Vũ Ân đại khái kể qua chuyện đã xảy ra năm đó.
“Vậy — vậy sao lúc trước cô không nói cho anh biết chuyện này?” Theo bản năng, Kỳ Hinh hỏi.
An Vũ Ân cười lạnh: “Tiểu thư Kỳ, ngay lúc đó tôi không có biện pháp gì để trở về bên cạnh Thiếu Đường, với khả năng của Lăng Diệu Hồng, ông ta hoàn toàn có thể làm tổn thương cục cưng trong bụng tôi!”
Kỳ Hinh thở gấp, một tay năm chặt bàn cà phê, cô thật sự sợ mình sẽ ngã.
“Cô — lần này trở về có dự định gì không? Đường không biết về sự tồn tại của đứa bé này!” Cô khó khăn nói.
“Tiểu thư Kỳ, nói thật, từ đầu tới cuối tôi không muốn phá quấy cuộc sống của cô và Thiếu Đường, tôi biết, Thiếu Đường rất yêu cô, tôi — tuy rằng tôi rất yêu Thiếu Đường, nhưng, tôi không thể ích kỷ như thế, không thể dùng đứa bé để trói buộc anh ấy...”
Đáy mắt An Vũ Ân ẩm ướt, giọt lệ rơi tự nhiên ánh lên sự đau thương.
“Cô —“ Trong lòng Kỳ Hinh cực kỳ mâu thuẫn, không biết nên nói gì cho đúng, cùng một lúc, cô ích kỷ không muốn Lăng Thiếu Đường biết về sự tồn tại của Tiểu Phong, nhưng mặt khác, cô không muốn mình trở thành nguyên nhân, khiến một đứa bé đáng yêu như vậy vĩnh viễn không biết bố mình là ai.
Cô sắp bị bức điên đến hoàn cảnh khốn khó rồi.
Đêm đã rất khuya, Kỳ Hinh giống như một âm hồn, không biết nê đi về đâu? Về nhà ư? Quay về nhà người nào? Hiện tại mình thuộc về nhà người nào?
Quay về nhà bố mẹ chăng, nếu để bố mẹ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của mình, cô khẳng định họ sẽ vô cùng lo lắng, quay về vườn Thanh Vận sao? Nơi đó — chính là nhà Lăng Thiếu Đường!
Cô ngây ngốc đi trên đường, đèn đường khiến cái bóng của cô càng thêm dài ra, mãi đến khi nó biến mất...
Chỉ nghe thấy một tiếng phanh cấp tốc, bỗng nhiên một chiếc xe sang trọng dừng lại ở trước mặt cô, đèn xe chiếu sáng vẻ mặt của Kỳ Hinh.
Lúc này Kỳ Hinh mất đi tri giác, bây giờ đã hoàn toàn khôi phục lại, cô cười khổ một tiếng, mình lại tự thôi miên chính mình, ngay cả xe sắp đâm vào mình cũng không biết.
Đúng lúc cô tưởng lái xe sẽ xin lỗi thì cửa xe mở ra, một người đàn ông cao lớn bước từ trên xe xuống, mang theo vẻ lo lắng trên mặt.
“Hinh nhi —“ Người vừa xuống xe không phải ai khác, chính là người đã lật tung cả trái đất để tìm Kỳ Hinh – Lăng Thiếu Đường!
Kỳ Hinh kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, khuôn mặt anh tuấn và cặp mắt sâu như biển —
Người đàn ông này — là Đường của mình ư? Anh bá đạo và dịu dàng nhưng về sau, anh còn thuộc về mình không?
“Hinh nhi, buổi trưa em đã đi đâu? Vì sao không đến Lăng thị tìm anh? Vì sao lại tắt điện thoại?” Lăng Thiếu Đường gần như bị Kỳ Hinh làm cho phát điên.
Lúc chập tối, Kỳ Hinh không đến Lăng thị, lúc đầu, Lăng Thiếu Đường còn tưởng rằng Kỳ Hinh đi gặp bạn cũng không lâu, nhưng khi anh về đến nhà ngồi đợi đến tối, vẫn không thấy Kỳ Hinh, mà lúc đó anh có gọi điện thoại, nhưng cô tắt máy.
Cuối cùng anh ngồi không yên, lái xe đi xung quanh tìm cô. Ai ngờ, ở một góc, trên con đường này anh nhìn thấy Kỳ Hinh mất hồn mất vía, nên phóng hết tốc độ đi về phía đó.
Lăng Thiếu Đường thật sự bị dọa sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Kỳ Hinh bị giọng nói như đang hét lên của Lăng Thiếu Đường làm cho hoảng sợ, cô cắn môi, nhìn khuôn mặt lo lắng của người đàn ông trước mặt, lòng lại cảm thấy chua xót.
“Em...” Cô cảm thấy một lời khó nói hết được, đồng thời, cũng không có cách nào nói ra cảm giác đau đớn trong lòng.
Lăng Thiếu Đường nhìn vẻ mặt tiều tụy của Kỳ Hinh, đau lòng không nói nên lời, vì thế anh bế bổng cô lên, mở cửa xe, nhét cô vào trong.
“Hinh nhi —“ Sau khi Lăng Thiếu Đường ngồi vào chỗ của anh, khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh lên, đau lòng gọi tên cô.
Cô gặp phải chuyện gì sao, vì sao lại buồn đến thế?
“Đường —“ Theo bản năng Kỳ Hinh mở miệng, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu hơi nhíu lại.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Khuôn mặt anh tuấn của Lăng Thiếu Đường tới gần cô một chút, con ngươi đen sâu thẳm, lộ ra sự cưng chiều và bao dung...
Em khăng khăng cho rằng chuyện này không thay đổi
Có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ bị anh hóa thành mây khói
Mắt em đẫm lệ khi anh cười trong lúc khó khăn
Vẫn giữ vững niềm tin
Ngược lại dễ dàng bị lừa gạt
Nhìn anh dần biến mất khỏi không gian của em
Hai mắt càng thêm đau đớn
Nước mắt mờ nhạt ở tầm mắt
Gió vẫn khẽ thổi vỗ về mặt em . . . . . .
Kỳ Hinh nghe thấy Lăng Thiếu Đường hỏi vậy, đột nhiên cơ thể run lên, theo phản xạ nhìn thẳng vào mắt Lăng Thiếu Đường.
"Hinh Nhi ngoan, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?" Trong lòng Lăng Thiếu Đường bất an, nhất là khi nhìn thấy Kỳ Hinh bất lực thì trái tim lại rất đau.
Chuyện gì đã làm cho cô bất lực như thế? Chẳng lẽ, anh chưa mang lại cảm giác an toàn cho cô ư?
Bởi vì đau lòng đôi mày anh tuấn nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm không hề chớp nhìn chăm chú vào từng biến hóa trên mặt cô. . . . . .
Kỳ Hinh nhìn chăm chú Lăng Thiếu Đường một lát, lqd sau đó khẽ nói một câu: "Không có gì, chỉ là hôm nay đi gặp người bạn kia, xảy ra vài chuyện!"
Lăng Thiếu Đường vừa nghe Kỳ Hinh nói vậy, trong lòng mới thả lỏng, anh còn tưởng Kỳ Hinh đã xảy ra chuyện gì.
"Hóa ra là thế, Hinh Nhi, em có biết không, hôm nay anh rất lo lắng cho em, khi anh về nhà, không thấy em đâu, gọi điện thì em tắt máy, anh rất nôn nóng, cho nên, lần sau không cho phép làm như vậy nữa, có nghe thấy không?” Một Lăng Thiếu Đường luôn lạnh lẽo giờ phút này lại mềm mỏng như nước mùa thu, sự yêu thương lấp đầy giọng nói trầm thấp.
Kỳ Hinh cắn môi con ngươi đen tỏ vẻ đã hiểu, dường như có một tầng nước ngăn cách, không mê man xa xôi, không hề tức giận….
“Đường, chẳng lẽ anh không muốn biết người bạn của em đã xảy ra chuyện gì sao?” Theo bản năng cô hỏi.
Đáy mắt Lăng Thiếu Đường nao nao, lập tức, bàn tay to nhẹ vuốt tóc cô, trong mắt hiện lên sự yêu thương, cưng chiều cười: “ Bạn của em đã xảy ra chuyện gì mà phải để cho Hinh Nhi của anh thương tâm đến thế?”
Thật ra, anh không quan tâm câu chuyện của bạn cô, chỉ muốn Hinh Nhi nói ra, chỉ cần cô vui vẻ, anh quan tâm một chút có sao đâu chứ?
Kỳ Hinh khẽ giữ chặt bàn tay Lăng Thiếu Đường , trong lòng vô cùng cảm động, nhưng mà, lúc ấy cô lại nhớ tới An Vũ Ân, lòng lại chua xót, bàn tay to này, đã từng trìu mến vuốt ve khuôn mặt An Vũ Ân.
“Đương, người bạn của em rất đáng thương ------“ Vai cô gầy yếu, hơi run run, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp lộ ra vẻ đau đớn….
“Cô ấy làm sao?” Lăng Thiếu Đường cười dịu dàng.
“Cô ấy đi theo một người đàn ông, họ yêu thương nhau, nhưng vì một số nguyên nhân, cô ấy rời khỏi người đàn ông đó, lại phát hiện mình đã mang thai, cô ấy một thân một mình nuôi dưỡng đứa bé, cho tới bây giờ người đàn ông đó vẫn không biết đến sự tồn tại của đứa bé?” Đôi mặt xinh đẹp của Kỳ Hinh không hề chớp nhìn biểu cảm trên mặt Lăng Thiếu Đường trong lòng vẫn hoảng sợ.
Đúng , cô kể câu chuyện mà An Vũ Ân đã trải qua!
Bàn tay Lăng Thiếu Đường đặt ở eo nhỏ của cô, hâm nóng cơ thể cô. “Hinh Nhi , có một số việc bạn bè không thể giúp đỡ được, giống như người bạn kia, nếu cô ấy đã lựa con đường này, vậy em đau lòng vì cô ấy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì!”
Cô bé này, thì ra là vì chuyện người khác mà đau khổ.
Kỳ Hinh lắc đầu, theo bản năng bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy bàn tay to của Lăng Thiếu Đường : “Chẳng lẽ anh cho rằng cô ấy có thể giấu người đàn ông đó cả đời ư? Đứa bé phải làm sao bây giờ?”
Lăng Thiếu Đường cười: “Hinh Nhi, vậy em nghĩ xem cô bạn kia có ý định nói chuyện đó với người đàn ông kia không?”
“Nếu --- có một ngày cô ấy sẽ nói thì sao?” Kỳ Hinh nghẹn ngào hỏi.
“Hinh Nhi?” Lăng Thiếu Đường buồn cười nhìn Kỳ Hinh căng thẳng, bất đắc dĩ nói một câu: “Chẳng phải chuyện đó đáng vui mừng hay sao?”
Ánh mắt Kỳ Hinh lập tức tối sầm lại, đúng thế, là chuyện rất vui mừng, An Vũ Ân lại có thể ở cũng một chỗ với Đường, mà Tiểu Phong cũng có bố!
Nhưng, mình ở đâu? Thực sự mình có đủ dũng khí để rời khỏi Lăng Thiếu Đường sao? Hơn nữa, cô cũng đang mang trong mình giọt máu của Lăng Thiếu Đường mà!
Lăng Thiếu Đường cúi xuống, thắt dây an toàn cẩn thận cho Kỳ Hinh, nhàn nhạt nói một câu: “Thực ra, cho dù người bạn đó ở cùng một chỗ với người đàn ông kia, cũng không có cảm giác như xưa!”
Lăng Thiếu Đường khẽ nói một câu hời hợt như thế, làm Kỳ Hinh chấn động: “Vì sao?”
Ánh trăng mơ màng, dọc theo gò má mềm mại, kéo dài hơn: “Hinh Nhi, em nghĩ mà xem, nếu người đàn ông đó yêu cô ấy, lúc trước, sao có thể dễ dàng buông tha tình cảm của mình được?”
“Đúng vậy không?” Kỳ Hinh hỏi Lăng Thiếu Đường cũng giống như đang tự nói chính mình, nước mắt lại chảy xuống.
“Cô bé ngốc----“ Anh nhẹ nhàng lau đi giọt nước ở khóe mắt cô. Nước mắt cô đọng lại ở đầu ngón tay anh trong suốt lấp lánh, léo sáng dưới ánh trăng rạng rỡ. “Anh chỉ đứng ở góc độ một người đàn ông mà suy đoán đừng khóc, nếu không anh sẽ đau lòng!”
Lăng Thiếu Đường nghĩ Kỳ Hinh khó chịu vì người bạn kia.
Kỳ Hinh tựa đầu vào vai Lăng Thiếu Đường , dần dần nít khóc, cô khẽ hỏi: “Đường, anh ---thích con trai hay con gái!”
Khuôn mặt anh tuấn của Lăng Thiếu Đường , kết hợp với nụ cười lạnh nhạt thường ngày của anh khiến cô say mê. Anh cúi người xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ đến gần khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh , nói nhỏ: “Con gái! Anh hi vọng có một đứa con gái xinh đẹp giống như em!”
Trái tim nhanh chóng đập loạn nhịp, Kỳ Hinh khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắ, nhìn vẻ mặt cười xấu xa của Lăng Thiếu Đường , sau đó nhắm mắt mất tự nhiên, nhẹ giọng nói: “Nếu như là con trai?”
“Chỉ cần là em sinh trai hay gái anh đều yêu thương!” Lăng Thiếu Đường kiên quyết nói, mắt anh nhanh chóng hiện lên tia sáng, ngón tay thon dài nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hinh : “Hinh Nhi em --- có phải em mang thai?”
“Em-------“ Kỳ Hinh dừng lại, trái tim đập thình thịch thất vọng lắc đầu, cô có thể nói gì đây? Thực sự cô rất muốn nói cho Lăng Thiếu Đường chuyện cô mang thai, nhưng với tình hình hiện tại, cô nên nói thế nào đây!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc