Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng - Chương 66

Tác giả: Nguyên Cảnh Chi

Bệnh Nặng Nguy Cấp, Cổ Phần Bị Mất
“Mẹ, ba như thế nào rồi?” Lúc Cảnh Tô đến, trong nhà vẫn chưa lộ ra tin tức, dù sao hiện tại danh dự của Cảnh Thái Lam vẫn tương đối quan trọng. Cảnh Thái Lam ngã xuống không có việc gì, nhưng mà đó là tâm huyết của ông.
“Tô Tô, ba con, có thể không được.” Vẻ mặt Tống Văn Phi đau khổ, ngay cả ở một bên Tống Tường cũng là một bộ dáng đau lòng muốn ૮ɦếƭ.
Cảnh Tô không thể tin được, “Mẹ, chuyện này tuyệt đối không phải là sự thật, mẹ phải tin tưởng con, người đàn bà xấu xa kia đã bị con đuổi đi, rốt cuộc là người nào có thể đầu độc ba chứ?” Cảnh Tô có phần không khống chế được.
“Nha đầu, em bình tĩnh lại một chút.” Tư Mộ Thần nhìn mọi người đau lòng, sau đó tiến lên ôm lấy Cảnh Tô.
“Chị, không tới phút cuối cùng, chúng ta đều sẽ không buông tha.” Tống Tường nói như vậy, hay chỉ là lời an ủi?
Bên này bệnh tình ba nguy kịch, bên kia Cảnh Thái Lam truyền đến tin tức xấu.
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc, không tốt rồi, thị trường chứng khoáng Cảnh thị trong một đêm tuột dốc thê thảm, không biết bọn họ từ đâu nghe được tin, hiện tại ở công ty chúng ta có rất nhiều phóng viên đang tụ tập, đều đang chờ phỏng vấn người.” Bên kia điện thoại, lão Mạc lo lắng nói. Bởi vì bệnh tình Cảnh Thái Sinh nguy kịch, khiến cho công ty mới vừa trải qua đoạn thời gian hàng bị thiếu, Cảnh Thái Lam có nguy cơ lung lay sắp đổ.
“Tổng giám đốc, tôi....” Lão Mạc giống như đang muốn nói cái gì, nhưng mà điện thoại lại bị ngắt lời.
“Tổng giám đốc, chúng tôi giúp người trả lời phỏng vấn.”
“Được, lão Mạc, anh cứ nhanh chóng đi trước đi.” Cảnh Tô cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh để nói chuyện.
Bác sĩ bước ra, đây là bác sĩ gia đình của Cảnh Thái Sinh, Cảnh Tô nhìn mặt vị bác vĩ kia, vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng cô giống như lập tức lặng như tờ.
“Thực xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức, Cảnh tiên sinh đi rất là thanh thản.” Cảnh Tô rất chán ghét bác sĩ, đặc biệt chán ghét.
“Bác sĩ, ba tôi ૮ɦếƭ vì nguyên nhân gì?”
“Trúng độc mãn tính, độc tố tích lũy, điểm này, tôi tin tưởng Tống phu nhân càng thêm hiểu rõ bệnh tình của Cảnh tiên sinh có bao nhiêu nghiêm trọng.” Bác sĩ nhìn về phía Tống Văn Phi, thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
“Mẹ, người biết?” Tống Văn Phi cúi đầu, “Tô Tô, chúng ta vào xem ba con đi.”
“Chị, ba ra đi đã không còn gì tiếc nuối rồi.”
“Bọn họ nói làm cho Cảnh Tô thấy thẹn, chỉ có một mình cô là không biết chuyện này.”
“Mẹ, vì sao không sớm nói với con, vì cái gì chứ?” Cảnh Tô bắt đầu khóc rống.
“Tô Tô, đi nhìn ba con một chút, thật ra ông ấy ra đi cực kỳ vui vẻ, bởi vì ông có thể nhìn thấy đứa con gái ông yêu thương nhất lấy kết hôn.” Tống Văn Phi để cho Cảnh Tô khóc trong lòng bà, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô.
“Nha đầu, đi xem ba, chúng ta cùng đưa tiễn ông.” Tư Mộ Thần dìa Cảnh Tô sớm suy yếu không chịu nổi, sau đó mang cô cùng vào trong phòng.
Trên giường lớn, chăn mềm mại, ông ngủ thật sự yên tĩnh, giống như người khác có quyất nhiễm cũng không làm ông tỉnh giấc.
Cảnh Tô lấy tay che miệng, dùng răng nanh cắn tay, nhịn xuống không khóc ra tiếng, nhưng hai mắt lại đỏ bừng màu máu.
“Tư Mộ Thần, hôm qua ông ấy vẫn còn chứng kiến em kết hôn, cho em tiền lì xì, còn giúp em làm cái này cái kia, vẫn tới tham gia hôn lễ. Hôm nay ông ấy liền cứ như vậy ngủ, rốt cuộc cũng sẽ không tỉnh lại nữa.” Giọng nói Cảnh Tô cực kỳ bình tĩnh, sự bình tĩnh này làm cho người ta tan nát cõi lòng.
Tư Mộ Thần há miệng thở dốc, vẫn là không nói được câu nào, không phải anh không muốn nói, mà là đã có quá nhiều lời an ủi, hiện tại cũng không bù đắp được đau khổ của Cảnh Tô. Anh biết bây giờ anh cần phải giúp cô hóa đau thương thành lực lượng.
Tại thời điểm vừa tuyên bố Cảnh Thái Sinh mất, Thẩm Xuân Linh hung hãn xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Thái Sinh, tôi muốn gặp Cảnh Thái Sinh.” Trong phòng khách Thẩm Xuân Linh lớn tiếng gọi, bà có phần không thể tin được, cái lão hồ ly Cảnh Thái Sinh kia vậy mà ૮ɦếƭ rồi, không phải ông ta vẫn luôn đấu cùng với bà sao? Hiện tại bà cảm thấy không có ai đấu cùng bà. Bây giờ bà đã thành công, vì sao không chờ bà một chút?
“Bà tới đây để làm gì?” Tống Văn Phi đối với người phụ nữ này rất là khinh thường.
“Tống Văn Phi, bà mới đúng là Tiểu Tam.” Thẩm Xuân Ling lên tiếng.
Gần đây Tiểu Tam đều có vẻ hung hãn, rõ ràng bản thân mới là Tiểu Tam nhưng lại hếch mũi lên mặt nói người khác là Tiểu Tam. Tống Văn Phi ngược lại không tệ, tính tình của bà tuy là không tốt lắm, nhưng lại có giáo dưỡng, người khác càng nói, bà càng không muốn giải thích.
Nhưng mà đối với Cảnh Tô đang đau khổ thì không, cô vọt từ trong phòng ra.
“Thẩm Xuân Linh, bà tới đây làm gì?” Trong mắt cô mang theo tơ máu cùng oán hận.
“Tôi tới đây làm gì? Tôi tới là để lấy lại thứ thuộc về tôi, chứ tôi còn có thể tới đây làm gì.” Thẩm Xuân Linh hung dữ đáp trả, người đã ૮ɦếƭ liền không còn ý nghĩa, vậy thì bà liền giữ lại đấu với Cảnh Tô đi.
“Nơi này không có thứ bà muốn, mời bà rời khỏi, mặt khác bà cứ về đợi lệnh của tòa án.” Cảnh Tô sắc bén mạnh mẽ nói, trái lại có vài phần tư thế của tổng giám đốc.
“Haha, tổng giám đốc Cảnh Tô, có hay không, vẫn là chờ xem tuyên đọc di chúc. Tôi chính xác là được luật sư gọi tới.” Thẩm Xuân Linh ngồi xuống trong phòng khách, sau đó vị luật sư trong truyền thuyết đã tới.
“Chào mọi người.”
Tống Văn Phi nhìn vị luật sư này, năm đó bọn họ ly hôn chính là ủy thác cho người này, thoáng cái đã nhiều năm như vậy rồi.
“Luật sư, người khỏe không?”
“Thì ra là Tống phu nhân, như thế nào người lại trở về?” Luật sư đối với người phụ nữ đẹp này có trí nhớ rất sâu sắc, năm đó bọn họ ly hôn, ông vẫn thay bọn họ tiếc hận.
“Vâng, đã lâu không gặp.” Tống Văn Phi hàn huyên vài câu, luật sư nhìn thoáng qua Thẩm Xuân Linh, lại nhìn mọi người, sau đó lấy ra văn kiện trong tay.
“Mời người nhà của ông Cảnh Thái Sinh tụ tập lại, chúng ta bắt đầu tuyên đọc di chúc.” Ông cằm một văn kiện màu vàng, vẫn còn bị dán kín chưa được mở ra.
Trong phòng khách, Tống Văn Phi, Tống Tường, vợ chồng Cảnh Tô, còn có thêm Thẩm Xuân Linh ngồi xuống.
Ông nhìn mọi người cũng đã đến đông đủ.
“Đây là nội dung di chúc của Cảnh Thái Sinh tiên sinh. Tôi, chuyển 5% cổ phần của Cảnh Thái Lam cho con gái tôi, Cảnh Tô. 5% cho con trai tôi, Tống Tường. Mặc khác 5% cho vợ tôi, Tống Văn Phi. Còn lại 30% cổ phần công ty giao cho Thẩm Xuân Linh cùng con gái bà là Cảnh Linh. Các vị, di chúc đến đây đã tuyên đọc xong, mọi người còn có vấn đề gì không?” Luật sư nâng lên gọng mắt kính, không dám nhìn Tống Tường, chỉ nhìn Thẩm Xuân Linh.
“Tôi có nghi vấn, tôi muốn biết căn hộ này là thuộc về người nào?” Thẩm Xuân Linh tràn đầy đắc ý, hiện tại bà muốn đuổi cổ toàn bộ bọn họ ra khỏi nhà họ Cảnh, đây là chỗ của bà.
“Khụ khụ, cái này di chúc vẫn chưa có quyết định, y theo ý nguyện còn sống của Cảnh Thái Sinh tiên sinh, sẽ thuộc về Tống Văn Phi phu nhân.” Ông cảm thấy trong lòng áy náy cho nên phải ở trong này giúp bọn họ nói chuyện. Hơn nữa cổ phẩn công ty Cảnh Thái Lam đã hoàn toàn nằm trong khống chế của bọn họ rồi.
“Ông, ông, luật sư, thật sự đúng như vậy?” Bộ dáng Thẩm Xuân Linh điềm đạm áng yêu, làm cho người ta nghĩ bọn họ đang ở trong này khi dễ người phụ nữ đáng thương là bà. Chồng mất, những người này lại tới tranh đoạt tài sản.
“Thẩm Xuân Linh phu nhân, trong di chúc của Cảnh Thái Sinh tiên sinh, đúng là nói như vậy.” Luật sư xác định.
“Cảnh Tô nhìn bọn họ diễn trò, trong lòn đều là kinh thường, cô lạnh lùng nhìn một màn này. Cổ phần của Cảnh Thái Lam, một ngày nào đó cô sẽ hoàn toàn đoạt lại.
“Nếu căn nhà này đã là của chúng tôi, vậy thì mời Thẩm Xuân Linh phu nhân sớm chút cút khỏi đây. Nơi này không chào đón loại người như bà.” Cảnh Tô nói chuyện không mang theo chút cảm tình, làm cho người ta cảm thấy rét lạnh thấu xương. Thẩm Xuân Linh nhìn Cảnh Tô giống như nhìn thấy Cảnh Thái Sinh năm đó, trong mắt bà có chút ướƭ áƭ, nếu không phải Cảnh Thái Sinh chướng mắt bà, bà có phải hay không cũng sẽ quật cường như vậy giành lấy ông ta?
Nếu không phải vậy, bà có phải hay không sẽ có thể sống hạnh phúc? Nhưng mà tất cả đã là sai lầm, sai lầm lại muốn tiếp tục kiên trì. Không phải đã nói chỉ cần Cảnh Thái Lam sao? Bây giờ ngay cả tình cảm của mình cũng dâng vào thiệt là không đáng.
Giống như cái ૮ɦếƭ của Cảnh Thái Sinh, bản thân giống như cũng không có vui vẻ như trong dự tính, cho dù cổ phần đã tới tay, nhưng bà cũng không có vui mừng, đây là vì cái gì?
“Cảnh Tô, tôi đi đây.” Đột nhiên Thẩm Xuân Linh chuyển biến nhanh chóng thành ôn nhu mềm mại làm cho người ta không chịu nổi.
Cảnh Tô cũng không muốn đáp lạị, nếu tất cả đều biết nhà họ Cảnh có tang sự, thì không cần giấu giếm nữa, nhưng cũng không muốn trắng trợn làm linh đình, dù sao bọn họ đang rất đau lòng, tang sự cùng yến tiệc đều là náo nhiệt, người tuy đến đông, nhưng mấy ai là thật tình muốn đến cũng viếng?
Nhà họ Tư, không biết vì sao, người nào cũng không có đến, ngược lại Lý Mục cùng bà nội Tư Mộ Thần lại đến.
Càng không biết trước đó Cảnh Thái Sinh đã nói gì về cô làm người cảm động, đến bây giờ còn cố ý đến nhìn ông lần cuối, hơn nữa thái độ đối với Cảnh Tô cũng hoàn toàn thay đổi.
Cảnh Tô đỡ bà ngồi xuống, bà cụ nắm tay Cảnh Tô liên tục nói: “Con đứa nhỏ này, thật sự là chịu nhiều khổ, về sau nhà họ Tư chúng ta cũng như là nhà con, xem cha của Mộ Thần cũng như là cha con.”
“Bà nội, con biết rõ.” Cảnh Tô vô cùng cảm động nói cám ơn. Bà cụ nhìn thái độ của Cảnh Tô cũng không có so đo nhiều, dù sau bây giờ cũng là giai đoạn khó khăn.
Cảnh Tô quỳ gối phía trước linh đường, hai chân đều đã tê rần, nhưng cô cũng không có đứng lên, cô đã không còn tri giác. Hiện tại cô muốn làm cái gì? Con đường tương lai cô nên đi như thế nào? Làm sao mới có thể lấy lại quyền kinh doanh của Cảnh Thái Lam?
Một đống vấn đề trong đầu cô hỗn loạn, những mong muốn trước đó cũng đã quên hết rồi.
Tư Mộ Thần mang đến một cái chậu nước, bên trong là nước ấm, bế cô lên từ mặt đất lạnh băng. Sau đó để chân cô vào chậu rửa chân, dùng đôi tay to của anh xoa Ϧóþ, thả lỏng cảm giác tê dại trên người cô.
Một hồi lâu, Cảnh Tô mới quay đầu nhìn Tư Mộ Thần trước mặt, sau đó phản ứng lại, Tư Mộ Thần đang rửa chân cho cô.
“Nha đầu, lão Mạc gọi điện thoại cho em nói là ngày mai muốn tiến hành bầu chọn Đổng sự trưởng nhiệm kỳ mới, hi vọng em có thể đến tham dự.” Mặc dù Tư Mộ Thần không muốn Cảnh Tô đi làm, nhưng mà Cảnh Thái Lam đối với cô vô cùng có ý nghĩa, nếu anh ngăn cản bước chân cô, như thế cô sẽ hối hận cả đời, mà anh cũng không thể yên ổn.
“Tư Mộ Thần, em có thể vận dụng lực lượng của nhà họ Tư không?”
“Có thể.”
“Liền như vậy yên tâm?”
“Bởi vì em là vợ của Tư Mộ Thần anh, Tư Mộ Thần không gì không làm được, chỉ cần anh ở đây, Cảnh Tô chắc chắn sẽ hạnh phúc.”
Hội nghị ngày hôm sau, Cảnh Tô thua, nhưng mà thua cũng không phải là chuyện gì xấu, ít nhất Cảnh Thái Lam cũng có thể gia tăng phát triển, sau đó đám cổ đông có thể yên tâm, từ từ cổ phiếu cũng sẽ tăng lên lại.
Cổ phần trong tay Cảnh Tô cộng thêm mấy người trong nhà, còn có bà nội để lại, cũng chỉ được có 30%, cho nên bọn họ cần đạt được sự ủng hộ của cổ đông. Cảnh Tô yên lặng nhớ kỹ những gương mặt đầu nhập vào Thẩm Xuân Linh, cô muốn tìm ra nội gián trong công ty, tới cùng là ai. Hiện tại mọi người biết lấy lòng Thẩm Xuân Linh cũng không tồi, nhưng mà nếu thay đổi người khác tới lấy lòng vị đổng sự này thì sao?
Chô nên tại cửa phòng Đổng sự trưởng, cô phái người tiến hành theo dõi, dùng mấy người nhà họ Tư thông thạo bậc nhất về trinh thám. Tư Mộ Thần cũng bỏ khá nhiều vốn để làm bà xã vui vẻ.
Khiến Tư Kiến Quốc dậm chân, mắng Tư Mộ Thần là thê nô, bị vợ quản giáo, nhưng mà Tư Mộ Thần lại nói thêm làm cho ông tức giận.
Tư Mộ Thần nói: “Ba, đời này của người không có trả qua mùi vị bị phụ nữ quản lý, đời này người chỉ toàn quản phụ nữ.” Tư Kiến Quốc bị những lời này làm cho buồn bực cực kỳ.
Nhìn lại vợ của mình, hình như là mang theo điểm áy náy, xem ra cái tên tiểu tử thối Tư Mộ Thần kia đúng là đối xử với bà xã rất tốt.
Cho nên ông muốn vài chục năm còn lại yêu thương vợ mình nhiều thêm một chút.
Nhìn hành động của chồng, mẹ Thần yên lặng cám ơn con dâu kia của bà, rốt cuộc khiến cho ông đáp lại bà, rốt cuộc thì cũng chờ được mây mờ xua tan trăng sáng tỏ.
Trong thư phòng, Tư Bang Quốc đang luyện thư pháp, Lý Mục tiến vào, nhìn Tư Bang Quốc, trong lòng bà dâng lên một trận đau lòng.
“Có gì muốn nói sao?” Tư Bang Quốc cũng là có chút phiền não, ném một tờ giấy bị vò nát trên mặt đất.
Lý Mục tiến lên nhặt tờ giấy, mở ra một tờ, sắc mặt của bà không phải là thực bình tĩnh, hình như là do dự thật lâu rốt cuộc có dấu hiệu bùng phát.
“Ông nhất định là đã sớm biết có phải hay không?”
Lời của bà làm cho 乃út lông trên tay Tư Bang Quốc ngừng lại một chút.
“Vì sao không nói cho tôi biết, Cảnh Thái Sinh là con tôi? Vì sao không nói Cảnh Lam đã cứu nó?” Lý Mục đối với hiểu lầm cùng lòng dạ hẹp hòi của bản thân cảm thấy thật buồn cười. Người phụ nữ Tư Bang Quốc yêu cảm đời nhưng trong lòng đã có người khác, bà xem bà ta như tình địch, nhưng mà bà ta lại dùng con trai của mình đổi lấy an toàn cho con trai bà, bà cảm thấy bản thân sống trên đời là để cho Cảnh Lam chê cười.
Con gái của Cảnh Lam cho tới bây giờ đều không có đem bà để trong lòng so đo, mà bà lại tưởng tượng là đối thủ mà tranh đấu.
Cảnh Lam là người thông minh, nếu không có cô, Cảnh Thái Sinh có thể đã sớm ૮ɦếƭ, không hẳn là Cảnh Thái Sinh, là Tư Thái Sinh mới đúng, hiện tại Tư Kiến Quốc mới chính là con trai nhà họ Cảnh.
Năm đó Tư Bang Quốc vẫn còn là một vị tướng, mang theo người đi phá hủy đảng Quốc dân còn lại, mà thời điểm đó Lý Mục đã sắp sinh, đối với con trai của Tư Bang Quốc là có bao nhiêu giống như hổ rình mồi, cho nên vào giây phút Cảnh Thái Sinh vừa sinh ra Lý Mục liền lo lắng.
Về sau, trong lúc bằ hôn mê, Cảnh Lam lén lút đánh tráo hai đứa nhỏ, ngay tại sau một tiếng đồng hồ sau khi đánh tráo, đảng Quốc dân còn xót lại liền lập kế trộm đi con trai của Lý Mục, nói Tư Kiến Quốc là phúc lớn mạng lớn. Tại thời điểm đảng Quốc dân bắt được đứa nhỏ, cũng là lúc lão Dương, tham mưu, cứu được Tư Kiến Quốc.
Cho nên Lý Mục đối với nhà họ Dương đặc biệt thân thiết, bởi vì đã cứu con trai của bà, mà cháu gái nhà họ Dương lại thích cháu trai nhà mình, tác hợp cho bọn nhỏ cũng không có gì quá đáng có phải hay không?
“Hiện tại bà biết không cũng muộn.”
“Không muộn? Không muộn? Ha ha ha.... ông già, ông biết ông để cho tôi kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh, để cho tôi bà già này nhìn con trai của mình ૮ɦếƭ đi, vậy mà ông còn nói không muộn sao?” Giọn nói Lý Mục có chút kích động, có thể nhìn ra, cảm xúc của Tư Bang Quốc cũng dao động rất lớn. Nếu không thì chữ của ông hẳn là mạnh mẽ, mà không phải là vô lực, thậm chí có chút yếu ớt như vậy.
“Lý Mục, con của chúng ta đang ở nhà.” Tư Bang Quốc vẫn kiên trì, giống như ông lập tức già thêm vài chục tuổi. Tư Bang Quốc không phải là không biết tình huống, nhưng mà ông hy vọng Lý Mục có thể kiên nhẫn, đây cũng là hy vọng Cảnh Lam có thể nhìn thấy. Cảnh Lam hi vọng hai nhà đều tốt đẹp, nếu Thái Sinh đã là người nhà họ Cảnh, liền là người nhà họ Cảnh. Mà Kiến Quốc liền là con trai của bọn họ.
“Tư Bang Quốc, ông luôn luôn không biết tôi muốn gì, hiện tại tôi nói cho ông nghe, tôi muốn mang theo Tiểu Tiểu Binh trở về Anh quốc, có thể sẽ không bao giờ quay trở lại.” Lý Mục vừa dứt lời, liền rời khỏi, không cho Tư Bang Quốc bất kỳ cơ hội nói lời nào. Tư Bang Quốc chỉ có thể nhìn Lý Mục đi xa.
Tư Kiến Quốc không biết khi nào thì đi vào, “Ba, mẹ tới kỳ? Thật lạ, người cũng nên ra ngoài giải sầu, sau đó vui vẻ trở lại.” Tư Kiến Quốc biết nổi đau mất con của ông, cho nên ông đề nghị.
“Thật ra con đã sớm biết, phải hay không?” Tư Bang Quốc nhìn Tư Kiến Quốc, vẻ mặt hoảng hốt, giống như cũng là có chút suy nghĩ.
“Vâng.” Tư Kiến Quốc nhìn thẳng cha già của ông, ông vẫn rất tôn trọng ba mình.
“Khi nào thì con bắt đầu hoài nghi?”
“Thời điểm mẹ qua đời.” Tư Bang Quốc hiểu rõ, trong miệng Tư Kiến Quốc nói chính là Cảnh Lam.
Tư Bang Quốc cũng thầm nghĩ chính mình quả thật đã già rồi, nếu sớm có thể suy nghĩ cẩn thận, lúc đó vì sao Tư Kiến Quốc lạiđi cúng viếng Cảnh Lam, ông còn tưởng là cần cho việc chính trị. Vì mục đích, con trai của ông có thể làm ra rất nhiều việc, mặc dù không nói cái này là việc xấu, nhưng ít nhất là vì có lợi cho bản thân. Cho nên thời điểm đi cúng viếng Cảnh Lam, ông tưởng Tư Kiến Quốc đang mượn sức của nhà họ Cảnh giàu có, thì ra là do ông xem thường con mình rồi.
“Làm sao con biết được?”
“Lúc bệnh viện tiến hành thử máu cho con và mẹ, đã làm lộn, sau khi đổi lại vẫn là cùng một nhóm máu, theo thời điểm đó liền bắt đầu hoài nghi.”
Tư Bang Quốc thở dài một hơi, vẻ mặt kiên định, ông nhìn Tư Kiến Quốc, cực kiên định nói.
“Ba hi vọng chuyện này đâm lao thì phải theo lao, cứ như vậy đi, con có đồng ý không?”
“Ba, con biết.” Mặc dù vẻ mặt Tư Kiến Quốc phức tạp, nhưng mà nghe nói xong cũng rời khỏi thư phòng của ông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc