Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng - Chương 51

Tác giả: Nguyên Cảnh Chi

"Không phải anh đang tạo khoảng cách cho Giang Phỉ À và Lục Phạm ngày càng gần hơn sao, lần trước Lục Phạm và Giang Phỉ Á xảy ra quan hệ!" Tư Mộ Thần nghiêm túc nhìn Cảnh Tô, xảy ra quan hệ trong mắt anh chính là ở chung một chỗ.
Không phải ông nội Mao đã nói sao? không lấy chuyện kết hôn ra đùa giỡn, nói thế nào thì Hoa Hồ Điệp cũng là một quân nhân, không phải đâu, cứ làm trò nháo loạn như vậy.
"Phốc, tình cảm là cái gì, em còn tưởng rằng.... ......."
"Em còn tưởng rằng cái gì?" Tư Mộ Thần biết trong lòng cô bé này đang nghĩ gì.
"Thật ra thì anh cũng biết, cô bé hư này.... ..."
"Anh nói xem em suy nghĩ cái gì, em mới không muốn cái gì!" gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Tô đỏ bừng, đẩy Tư Mộ Thần đang ôm cô trong *** ra. Hơi thẹn quá hóa giận, gió thu thổi tới, làm cho cô nắm thật chặt cổ áo, không để cho gió thổi vào.
"Còn dám cậy mạnh? Lạnh không?"
"Không cần anh lo!" Cảnh Tô quát.
Tư Mộ Thần không còn cách nào khác, tiến lên hôn cô nồng nhiệt: "Còn dám bướng bĩnh với anh không?" Trong giọng nói hơi khàn khàn, áp sát vào thân thể Cảnh Tô chỉ cách một lớp áo khoác vẫn còn nóng bỏng như vậy.
"Khụ, không phải anh muốn đưa em đi chơi sao?" Cảnh Tô cúi đầu, không dám đối mặt với đầu sư tử nóng như lửa này. Tư Mộ Thần từ từ dáp chế khó chịu trong lòng, từ từ nắm lấy tay cô.
"Đi, Gia đưa em đi ăn khuya!" đi theo cước bộ tiêu soái không nhanh không chậm của anh, làm Cảnh Tô cũng muốn đi trên con đường này.
Trên đường có người vẫn muốn đi cùng với bạn.
Bóng dáng hai người càng kéo dài dưới ánh đèn mờ mờ trên đường! Giống như vẫn muốn đi trên con đường này.
"Tư Mộ Thần!"
"Ừ."
"Nếu một ngày nào đó người anh gặp không phải là em, thì làm sao bây giờ? Anh đối với người ta có tốt như vậy không?"
"Sẽ không, bởi vì anh biết nhất định sẽ gặp được em!"
"Tư Mộ Thần!"
"Ừ."
"Nếu một ngày nào đó em xấu xí, anh còn muốn em không?"
""Không cần, tìm một người càng xấu hơn so với em để nhìn em là thích!"
"Tư Mộ Thần, em không cần anh nữa!"
"Thật?"
"Ừ!" Anh thật sự buông tay ra đứng yên bất động.
"Anh đứng ở đó làm gì?" Cảnh Tô tức giận nói, nước mắt chảy xuống từn giọt, các đầu gỗ này! Không hiểu phong tình, không hiểu tâm tư con gái. Cô mắng thầm mấy lần.
"Này, này, này, cô bé tôi ngồi xổm xuống?" Nói xong, Tư Mộ Thần lập tức ngồi xổm xuống.
Cảnh Tô ở phía trước nhìn thấy không biết nên khóc hay nên cười: "Em bảo anh đến đây!" Cô hờn dỗi, Tư Mộ Thần dé dặt bước đến, một tay ôm ngang cô, xoay một vòng.
Niềm vui của bọn họ làm cho người đi đường nhìn thấy, kết quả bọn họ lựa chọn đi theo phía sau hai người già.
"Tư Mộ Thần, nếu có một ngày anh già trước, em nhất định sẽ không để cho anh chống nạng!"
"Em thật xấu đó cô bé!"
"Em còn chưa nói hết đâu, anh đã cắt lời nói của em!"
"Được được, vậy em nói hết đi!"
"Sau này em sẽ dìu anh, không để cho anh dùng nạng gỗ lạnh như băng!"
Lúc này Tư Mộ Thần cảm thấy rất hạnh phúc, rơi vào trong hủ mật, cái này còn có tác dụng hơn so với lời ngon tiếng ngọt.
"Thật là phá hư phong cảnh!" Tư Mộ Thần nhìn thấy Lục Phạm gọi điện thoại đến thì ảo não, thật không dễ dàng khi cùng với Cảnh Tô đi ra ngoài ăn rồi đi tản bộ, tạo ra một chút kỷ niệm khó quên, phải, lúc này phải bỏ qua.
"Lão đại, không xong rồi, không thấy Giang Phỉ Á đâu!" trong lòng Lục Phạm hô to một tiếng hối hận.
"Đợt một lát, chuyện gì xảy ra? Đang tốt làm sao lại không thấy?"
"Lão đại, là tôi không tốt, tôi ầm ĩ với Giang Phỉ Á trên xe, kết quả cô ấy đòi xuống xe, tôi dừng xe lại, cô ấy tức giận bỏ đi, lúc đấy tôi đang nổi nóng làm gì nghĩ nhiều như vậy, chờ lúc tôi muốn về thì không thấy Giang Phỉ Á đâu, còn một hộp đựng canh đậu đỏ nằm trên đất, Lão đại, nhất định là Giang Phỉ Á bị người khác bắt đi!"
"Được rồi, cậu đừng nôn nóng, trước tiên tôi và cô bé sẽ liên lạc với nhà họ Giang, cậu cho A Tuấn dẫn người ra ngoài tìm đi!" Mặc dù Tư Mộ Thần nói như vậy như anh biết chuyện bắt cóc này tương đối lớn, hơn nữa mục tiêu nhất định là cô bé.
"Cô bé, gọi điện thoại cho Giang Phỉ Thiên, gọi hỏi anh ta xem Giang Phỉ Á có về nhà không?"
"Nha Nha đã xảy ra chuyện gì?"
"Lục Phạm nói cô ấy đi nửa đường đã mất tích!"
"Cô bé đừng gấp gáp, bây giờ anh đưa em về, nhớ cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được hành động một mình, đợi anh đến rồi tính tiếp!"
"Em biết rồi!" Cảnh Tô nói thầm hiện tại chuyện cô nên làm tốt nhất là đừng làm gì cả.
Một đêm Cảnh Tô không ngủ, cô đang chờ tin của bọn họ, nhưng mà trong đêm vắng yên tĩnh điện thoại không ngừng vang lên, cuối cùng Cảnh Tô không chống lại được âm thanh chói tai kia, nhấn nút trả lời.
"Tôi còn nghĩ rằng cô có bao nhiêu bản lĩnh định không nhận điện thoại!" Cô không cẩn thận nhấn nút trả lời bên dưới, giọng nói thô lỗ của người đàn ông vang lên trong đêm vắng.
"Anh muốn thế nào?"
"Không dám, một mình cô đến gặp chúng tôi."
"Địa điểm."
"Công xưởng bỏ hoang dưới chân núi Đàm, sáng ngày mai một mình cô tìm cách đến đây, một khi phát hiện có đuôi bám theo, Giang Phỉ Á lập tức mất mạng!"
"Làm sao tôi tin anh?"
"Cho, để cho cô ta nghe giọng nói của Giang Phỉ Á!"
"Lão đại, cô ta không chịu mở miệng!"
"*** áo cô ta ra, để cho anh em chăm sóc cô ta thật tốt!"
"Không!" Rốt cuộc giọng nói của Giang Phỉ Á gầm thét lên.
Cảnh Tô vô lực con người ngồi bệch dưới đất, ôm điện thoại khóc rống. Cô vẫn không cúp điện thoại, cô vẫn nghe đầu dây bên kia nói chuyện, người bên kia cũng có ý không muốn cúp điện thoại.
Cô nghe nhiều lần Giang Phỉ Á thét chói tai, làm cô sợ hết hồn hết vía, cô nên làm cái gì bây giờ?"
"Tiểu thư Cảnh Tô, sáng sớm ngày mai, có phải cô cũng nên xem cô lên đường hay không?"
"Được, không được làm tổn thương Nha Nha, tôi sẽ đến đó, nhưng nếu để tôi nhìn thấy Giang Phỉ Á bị thương, cùng lắm thì lưới rách cá ૮ɦếƭ!" Cảnh Tô độc ác nói lời này, nhưng mà cô không biết nên dẫn theo trái bom Tư Mộ Thần đang trong phòng ngủ kia đi không.
Chân trước Cảnh Tô vừa ra khỏi cửa, chân sau của Tư Mộ Thần đã chen ngang vào cứu được Giang Phỉ Á, nhưng mà Giang Phỉ Á lại hôn mê bất tỉnh.
"Tại sao anh lại ở đây?" Cảnh Tô nhìn gương mặt cảnh giác của Dung Thiểu Tước, Dung Tiểu Tước như vậy làm cho cô có cảm giác rất xa lạ.
Dung Tiểu Tước trước mặt này ít đi phần ôn nhu, gương mặt râu ria, đầu tóc rối bời, thoạt nhìn rất tiều tụy. Nhưng mà anh ta như vậy, hình như càng thêm chân thật.
"Cảnh Tô, tại sao muốn làm như vậy?" Giọng nói của anh ta run run, anh ta đang hỏi, nhưng lại sợ nghe được kết quả kia.
"Tôi không thương anh!" Câu trả lời này chính là đáp án tốt nhất.
"Chỉ là bởi vì không thương anh sao? Vì sao em muốn tìm người *** Mộng Lan? Em cũng biết quan hệ giữa anh và Mộng Lan đúng không? Em vì trả thù anh, lại đối xử với Mộng Lan như vậy, rốt cuộc là anh đã nhìn sai người sao?" Dung Thiểu Tước như con sư tử mất phương hướng, không ngừng rống lớn với Cảnh Tô.
Thì ra Mộng Lan đối với anh ta quan trọng như thế, Cảnh Tô cho rằng người đàn ông này từng là người tình lý tưởng nhất của mình, Cảnh Tô lui về sau từng bước.
Hành động này làm cho Dung Thiêu Tưởng bị đả kích, anh ta từng bước ép sát.
"Em đứng lại đó, em lập tức đứng lại đó, để cho tôi nói hết lời!" Cảnh Tô vươn tay ngăn cản anh ta đi tới, có thể thấy được ánh mắt cô rất quật cường.
"Dung Thiểu Tước, tôi từng nghĩ rằng anh từng là người yêu hoàn mỹ nhất, nhưng mà tôi chưa từng nghĩ đến sự tin tưởng của tôi đối với người yêu của mình là con số 0, tôi không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Diêu Mộng Lan, nhưng còn các người thì sao? Diêu Mộng Lan rốt cuộc thế nào, tôi không cần biết, từ hôm nay trở về sau, xin các người đừng nên quấy rầy cuộc sống của tôi, đừng lấy kế hoạch của các người tính toán lên người tôi!"
Mỗi một câu nói của Cảnh Tô, đều được đầu óc Dung Thiêu Tước tổng hợp sắp xếp lại để tạo thành một tin tức, sau đó đi thẳng vào trái tim anh. Cảnh Tô biết kế hoạch của bọn họ!
"Cảnh Tô, chuyện không phải như thế, anh.... ..." Tại sao Cảnh Tô lại biết chuyện này, Diêu Mộng Lan tuyệt đối sẽ không nói với Cảnh Tô, người còn lại chính là Vương Tiêu, nhưng A Tiêu sẽ nói sao? A Tiêu không phải là người như vậy, nếu là A Tiêu thì đã nói với cô ấy từ lâu.
"Làm sao em biết chuyện này, Cảnh Tô, nói cho anh biết."
"Anh quan tâm sao? Dung Thiểu Tước, rốt cuộc trên người tôi có cái gì để các người quan tâm như vậy?" Hôm nay Cảnh Tô nhất định phải biết chân tướng sự việc này, hiện tại người bên cạnh cô cũng đối với cô kỳ kỳ quái quái, bao gồm người mẹ luôn thờ ơ với cô cũng có thái độ khác thường.
"Cô bé, cần phải trở về!" Không để ý đến sự ngạc nhiên của hai người, Tư Mộ Thần nắm bàn tay nhỏ bé của cô đi về phía trước.
Làm cho Dung Thiểu Tước biết, anh ta hoàn hoàn mất đi Cảnh Tô.
"Tại sao phải ở chỗ này, Nha Nha cô ấy.... ...... ...... ....."
"Không tin người đàn ông của em là anh đây sao? Đước ngốc, hiện tại cô ấy đang ở bệnh viện!"
"Làm sao anh biết?"
"Trong nhà có camera, nhưng nếu không phải em không cẩn thận bật loa lớn trong điện thoại lên, chúng ta cũng không biết chỗ này!" Tư Mộ Thần siết chặt mũi của Cảnh Tô.
Cảnh Tô cảm thấy mũi của mình ê ẩm: "Không cho P0'p, lỗ mũi rất khó coi!"
"Nghe nói siết chặt lỗi mũi sẽ trở nên thẳng cứng, vì vậy sẽ không có chuyện gì!"
"Anh mê tín, Tư Mộ Thần, mau đưa em đi xem Nha Nha đi". Cảnh Tô ôm lấy cánh tay Tư Mộ Thần làm nũng.
"không được, trước tiên về nhà ngủ!"
Cảnh Tô vừa nghe, sắc mặt cô như quả cà tím: "Nếu không để cho em đi thăm Nha Nha, em sẽ xuống xe."
Tư Mộ Thần có cách trị cô, anh lái xe, để cho Cảnh Tô lăn qua lăn lại trong xe, sau khi mệt mỏi, cô lại ngủ thiếp đi.
Đến nhà, nhìn thấy Cảnh Tô ngủ say, anh xuống xe một mình.
"Thẩm Xuân Linh! Bà đến đây làm gì?" anh không nghĩ tới người phụ nữ này lần trước đã đến đây một lần, bây giờ còn dám đến!
"Thiếu tướng Từ, cậu khỏe, tôi đến thăm Cảnh Tô, những ngày qua cũng may nhờ cậu chăm sóc cảnh Tô!" Thoạt nhìn bà ta hào phóng tự nhiên, càng hào phóng thì dấu vết giả vờ càng lộ rõ.
"Nói đi, Thẩm Xuân Linh bà là hạng người gì, một xấp tài liệu thật dày trong tay tôi, bà đừng giả vờ trước mặt tôi nữa!" Tư Mộ Thần khoanh hai tay trước ngược chờ bà ta nói.
"Thiếu tướng Từ thật là thủ đoạn, Thẩm Xuân Linh tôi chẳng qua chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, lần này đến đây cũng là bởi vì con gái tôi được không? Còn có thể có chuyện gì chứ?" Thẩm Xuân Linh cười đáp lại, chuyện Cảnh Linh hiện tại chỉ có bốn người biết, nhất định là Tư Mộ Thần không tra ra được cái gì, bà ta phải bình tĩnh.
"Tốt nhất là như vậy, không phải bà muốn thăm Cảnh Tô sao? Cô ấy không có ở đây, lần sau đến đi!" Cảnh Tô vẫn chưa tỉnh lại, dù thế nào đi nữa anh cũng không muốn bà ta gặp Cảnh Tô.
"Thiếu tướng Từ, cậu nói thời gian đi, tôi đến gặp Cảnh Tô một chút!"
"Vậy tốt nhất là trưa ngày mai!" Tư Mộ Thần thuận miệng nói thời gian, nhưng trong lòng anh không muốn như vậy, mấy ngày trước ông ở quân khu đã ra lệnh, ngày mai đưa Cảnh Tô trở về gặp ông một chút.
"Được, vậy trưa mai tôi đến gặp Cảnh Tô!" Lần này Thẩm Xuân Linh đi hơi gấp, bởi vì bà ta cũng không muốn kéo dài thêm.
"Phu Nhân, đại tiểu thư cô ấy.... ...... ...... ....."
"Câm miệng, chuyện này người nào cũng không được nói, cậu im miệng cho tôi, tôi quyết sẽ không để cho cổ phần của Cảnh Thái Lam rơi vào trong tay Cảnh Tô!"
"Vâng, phu nhân, tôi đã biết!"
"Bây giờ đi về, tôi không muốn lộ ra chút đầu mối nào, quản gia kia lại rất khôn khéo!" Trên gương mặt ác độc của Thẩm Xuân Linh hiện lên một tia nghi ngờ.
"Đợi chút nữa liên lạc với người tốt, nếu con nhóc Cảnh Tô kia không có tác dụng gì đối với chúng ta thì hãy xử nó đi! Cẩn thận với tên Tư Mộ Thần kia!"
"Vâng, phu nhân!"
Nghe phân phó xong trong lòng người kia hoảng sợ, có phải Cảnh Tô là con gái ruột của bà ta không? Tại sao bà ta nhẫn tâm ra tay như vậy? Vậy mình thì sao? Anh ta suy nghĩ vô số biện pháp để kiếm sống cho mình, anh ta sợ bà ta cắn ngược lại một cái, đến lúc đó người xuống địa ngục chính là anh ta.
"Đi, đi thăm Linh Linh một chút!"
"Phu nhân, tôi thấy chúng ta làm như vậy là phạm pháp!" anh ta cẩn thận mở Pu't ghi âm ra, anh ta muốn lưu lại những thứ này, sau này cũng có thể bảo vệ mạng sống của mình.
"Cậu thì biết cái gì, lái xe của cậu đi!" Thẩm Xuân Linh khinh bỉ nhìn người này, kết quả thật không thành.
Anh ta thu hồi Pu't ghi âm, là anh ta quá sốt ruột, sau này sẽ còn có cơ hội.
Xe rẽ vào một viện canh gác tầng tầng, lại đi vào một biệt viện nhỏ xa hoa. Cảnh Linh mặc quần áo dày ngồi trong biệt viện nhỏ.
"Linh Linh, sao lại đi ra? Bên ngoài rất lạnh, thân thể của con không thể bị trúng gió!" Thẩm Xuân Linh tiến đến ngồi bên cạnh Linh Linh, bà ta đem áo khoác bên ngoài khoác lên người cô ta, sau đó đỡ cô vào trong nhà.
"Mẹ, người nói cơ thể con có thể tốt hơn không?" Cảnh Linh nhìn Thẩm Xuân Linh, trong mắt đều lo lắng, cái bệnh này nói đến là đến không có báo trước một chút nào, để cho cô không có bất kỳ tâm lý chuẩn bị.
"Không nên gấp, sẽ tốt!"
"Mẹ, vậy mẹ hãy nói đàng hoàng cho con biết, con bị bệnh gì vậy?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc