Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng - Chương 50

Tác giả: Nguyên Cảnh Chi

"Không biết!" Cảnh Tô buồn bực, nhìn Lục Pham, sao Tư Mộ Thần lại có thể vui vẻ như vậy chứ?
"Ha ha, anh dám khẳng định sau khi Lục Phạm trở về sẽ vui vẻ không ngớt" lúc Tư Mộ Thần nói lời này, trong lòng Giang Phỉ Á không biết vì sao lại kỳ quái như vậy, trái tim không ngừng đập thình thịch.
"Được rồi, anh đó nhanh đi nấu cơm đi, em và Nha Nha đói bụng rồi!" Cảnh Tô đẩy Tư Mộ Thần vào phòng bếp.
"Cô bé, là chính em nói hôm nay muốn xuống bếp, mà hôm nay anh phải đến quân khu một chuyến, cha đã ra lệnh rồi" Tư Mộ Thần bất đắc dĩ, cha đã lên tiếng, làm sao anh có hề kháng cự được.
"Vậy anh qua đó sớm một chút đi!" Cảnh Tô sửa soạn quần áo cho anh ta một chút, đem cổ áo sơ mi chỉnh lại, vuốt lên những nếp nhăn kia.
Tư Mộ Thần cúi người, ấn nhẹ lên trán cô một cái, ánh mắt Giang Phỉ Á mê man khi nhìn thấy nụ cười của Cảnh Tô.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa nghĩ đến Cảnh Tô lại có nụ cười mê người như vậy, trước đi khi ở chung với Hàn Tử Dương cô ấy cũng không có nụ cười này. Nhìn Tư Mộ Thần và Cảnh Tô, bọn họ như một đôi vợ chồng lâu năm, cái gì cũng thuận theo tự nhiên.
"Trên đường cẩn thận một chút." Cảnh Tô khoác thêm áo khoác cho anh, đưa mắt nhìn anh ra cửa.
Giang Phỉ Á đến bên cạnh Cảnh Tô, tựa vào vai cô, tầm mắt của các cô đều nhìn Tư Mộ Thần lái xe rời đi.
“Tô Tô, trước kia cậu đã từng quen Tư Mộ Thần sao?” Giang Phỉ Á chờ Tư Mộ Thần đi, vội vàng hỏi Cảnh Tô.
“Không quen, sau khi chia tay Hàn Tư Dương mới quen!” Cảnh Tô nhớ đến tình cảnh lúc đó thì hơi ngạc nhiên, thì ra bọn họ kết duyên như vậy sao? “Thật không? Nhưng rõ ràng ngày đó mình đã gặp anh ta ở ‘Minh Nguyệt Tiểu Uyên’, các người thật không có sao?”
“Nha Nha, cậu quen mình bao lâu rồi, cậu còn không biết sao? Sau khi mình bị Hàn Tư Dương đuổi đi là Tư Mộ Thần đã giúp mình!”
“Là sao? Nhưng mà Tô Tô, cậu không cảm thấy ánh mắt của Tư Mộ Thần nhìn cậu giống như đã yêu thương cậu thật lâu rồi sao?” Giang Phỉ Á nói ra mâu thuẫn trong lòng mình, nhưng Cảnh Tô cảm thấy cô ấy suy nghĩ quá nhiều.
“Nha Nha, cậu suy nghĩ nhiều quá, mình đi hâm nóng canh đậu đỏ cho cậu uống một chút, cậu nhìn xem cậu đã gầy đến bộ dạng nào rồi!”
“Thế nào? Uống ngon không?”
“Ừ, uống ngon, cậu làm sao vậy? Mình còn nhớ trước kia Tô Tô nhà chúng ta cả mười ngón tay đều không dính nước mà!” Giang Phỉ Á nhớ đến tình yêu vĩ đại kia, để cho thấy Cảnh Tô đã thay đổi rất nhiều, để cho thấy Cảnh Tô cũng đã mở lòng ra rất nhiều, ít nhất từ trong gia đình bóng ma kia ra.
“Cậu đừng chê cười mình, mình đây không phải học hỏi từ Tư Mộ Thần à, tài nghệ nấu nướng của anh ta thật sự rất tuyệt!” Cảnh Tô cái gì cũng không biết, đến bây giờ có thể đổ dầu vảo chảo, làm món ăn. Làm cho ra hình ra dạng, thật là tiến bộ rất nhiều, hơn nữa mùi vị cũng không tệ.
“Tất nhiên là lợi hại rồi, ở nhà Tư Mộ Thần có thành tích là đệ nhất!” Giang Phỉ Á vừa nghĩ đến nhà kia lại dạy cho con trai duy nhất mình làm những việc nội trợ còn hơn tất cả những đứa con gái khác, thật là mất hết thể diện,
“Dạy việc nội trợ?” Cảnh Tô thật sự không thể tưởng tượng được, bộ dạng Tư Mộ Thần cao lớn như vậy ở nhà làm việc nội trợ, giống như lần đầu tiên cô thấy anh xuống bếp vẫn ngạc nhiên không dứt.
“Đúng vậy, lúc đó chúng tớ mới biết, Tô Tô, anh ấy còn nói bởi vì có người muốn ăn sườn xào chua ngọt rồi mới đi học!” Giang Phỉ Á mờ ám nhìn Cảnh Tô, khi đó Tư Mộ Thần và Cảnh Tô không quen biết nhau, vậy sườn xào chua ngọt không phải là làm cho cô ăn.
“Có người?” Cảnh Tô nói ra những lời này thật chua xót.
“Tô Tô, cậu đây là đang ghen? Người đẹp núi băng cũng có cảm xúc khác, đến đây, cho mình nhìn xem!” Giang Phỉ Á nâng cằm Cảnh Tô, đùa giỡn trên mặt cô.
“Giang Phỉ Á, cậu ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không?”
“Ui da, mấy ngày không gặp, tính khí cũng gia tăng rồi à? Tốt lắm, Tô Tô, không làm khó cậu nữa, cậu thật sự không trách mình sao?” Giang Phỉ Á áy náy nhìn Cảnh Tô.
“Không trách, mình không trách ai cả, không phải bây giờ mình rất tốt sao?”
Hai chị em nói rất nhiều, dường như thời gian vẫn luôn không đủ.
Ở chợ rau.
Lục Phạm nhìn những con cá chép lớn, trong lòng muốn ăn cá chép giấm đường, thì quyết định mua một con.
Nhưng anh chọn thế nào cũng không vừa ý, điều này làm cho bác gái bán thức ăn bực bội, bác gái một phát bắt được cánh tay Lục Phạm, bàn tay thô ráp kia giày xéo Lục Phạm.
“Bác... Bác gái, trước tiên bác hãy buông tay, tôi chọn con cá này!” Lục Phạm chưa bao giờ rơi vào cảnh này? May mà trong bộ đội anh được xem là người có da mặt dày nhất, bác gái cũng bị bộ dáng này dọa sợ hãi.
“Tiểu tử, cho cậu, cậu chọn con cá tốt lắm.” Lúc bác gái đưa con cá cho Lục Phạm còn ném một ánh mắt quyến rũ, Lục Phạm muốn trả tiền rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nhưng bác gái lại bắt được cánh tay anh ta không chịu buông, còn muốn để lại cách liên lạc.
Vừa ra ổ sói, lại vào hang cọp.
Nhìn bác gái bán thịt heo, con dao lớn giơ lên, giọng không ngừng hét lớn, vừa nhìn thấy Lục Phạm thì *** dư trên mặt bà ta cũng chất thành một ngọn núi.
“Vị tiên sinh này, cục thịt này mua một tặng một, cậu nhìn xem có muốn không?” Bác gái bán thịt heo cười gian xảo, nhưng người thích ăn thịt như Lục Phạm lại lọt vào bẫy của bà ta.
Chờ lúc Lục Phạm sống sót ra khỏi chợ, trên áo sơ mi màu lam kia đều là dấu son môi đỏ chói, trên mặt, trên cánh tay đều đầy mùi, nhưng mà thu hoạch cũng không ít, dường như các bác gái ở chợ đều tặng đồ cho anh ta.
“Chị dâu, em phải về, chị nhớ mở cửa đợi em!” Lục Phạm nói chuyện điện thoại xong, còn quyết định về nhà tắm trước.
Leng keng...
“Nha Nha, cậu đi mở cửa đi, nhất định là Lục Phạm đã về.” Cảnh Tô bận rộn trong phòng bếp, chuẩn bị gia vị, vừa chờ thức ăn của Lục Phạm.
“A, được.” Giang Phỉ Á run rẩy mở cửa, nhưng khi người thấy người đều không phải người mình đang suy nghĩ, mặc dù thở phào nhẹ nhõm, nhưng rất nhanh cô đã nổi lên địch ý.
“Bà đến đây làm gì?” Giọng nói của Giang Phỉ Á rất lạnh.
Nhìn ngoài cửa, Thẩm Xuân Linh mặc quần áo màu đen, mang kính mắt lớn, sắc mặt Giang Phỉ Á không tốt, cô muốn đóng cửa lại, nhưng dù sao cô không phải là Cảnh Tô, cô không phải là chủ nhà.
"Tôi đến gặp Cảnh Tô một chút!" Thẩm Xuân Ling lướt qua người Giang Phỉ Á đi vào trong nhà.
"Nha Nha, ai đến vậy?" Cảnh Tô cởi tạp dề ra, từ trong phòng bếp đi ra, cô nghĩ là người khách nào đó, còn sửa sang lại quần áo một chút, nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Xuân Linh, bước chân của Cảnh Tô chậm chạp lại.
"Mẹ, người đã đến rồi!" Cảnh Tô còn nói một câu, đối với người khách ngoài ý muốn này, ngược lại cô cảm thấy rất kỳ quái, mình rời đi lâu như vậy, nhưng không thấy bà ta có biểu hiện gì.
"Ừ, con ở đây?" Thẩm Xuân Linh nhìn xung quanh căn phòng, căn phòng này cũng rất tốt, không nghĩ đến cô ra đi mà vẫn có bản lĩnh này, trước kia đã xem nhẹ cô rồi.
"Mẹ, mời người uống trà!" Cảnh Tô cẩn trọng, từ nhỏ người mẹ này đã không gần gũi với cô, hiện tại bà ta còn duy trì khoảng cách với cô nữa.
"Tô Tô, ngồi bên cạnh mẹ nè!" Thẩm Xuân Linh thu hồi ánh mắt quan sát, gọi Cảnh Tô đến bên cạnh mình.
"Mẹ, người đến đây có chuyện gì không?"
"Cô bé ngốc, không có chuyện gì thì mẹ không thể đến thăm con được sao?" Thái độ của Thẩm Xuân Linh khác thường làm cho Giang Phỉ Á rất lo lắng, cô nhìn Cảnh Tô, rốt cuộc trời cao cũng nghe thấy lời kêu gọi của cô rồi, để cho mẹ của cô ấy có thể có thân tình với cô ấy lần nữa.
"Tô Tô, mấy năm nay đã để con chịu khổ, dù sao cũng máu mủ tình thâm, bây giờ mẽ sẽ đều bù cho con tốt hơn!" Thẩm Xuân Linh khóc lóc nói.
Bộ dạng là như vậy khiến Tô Cảnh nhìn mà hơi bực bội. Dù sao máu mủ tình thâm, mẹ mình khó qua như vậy, Cảnh Tô cũng thấy mềm lòng.
“Mẹ, người đừng khóc, quá khứ nên để cho nó qua đi!” Cảnh Tô vỗ vỗ sau lưng Thẩm Xuân Linh, giọng nói cũng nghẹn ngào.
“Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, cảm ơn con đã thông cảm cho mẹ! Vậy khi nào con trở về với mẹ?”
“Con… Mẹ, chuyện này không cần vội, từ từ đi, tối nay mẹ ở lại ăn tối đi!”
“A, như vậy, Tô Tô, thời gian cũng không còn sớm, ba con sắp về rồi, nhân lúc ba con không có nhà mẹ mới đến đây thăm con, lần sau đến ăn đi, còn nữa lần sau mẹ đến thì trở về với mẹ.” Thẩm Xuân Linh nắm chặt tay Cảnh Tô không buông.
Giang Phỉ Á đứng một bên nhìn thấy cảnh này cảm thấy rất kỳ quặc, nhìn ở đây giống như một người mẹ đang khuyên con về nhà, đây rõ ràng là ép buộc.
“Tô Tô, vậy mẹ về trước, lần sau nhớ về thăm ba và mẹ nhe con.” Thẩm Xuân Linh đi ba bước rồi quay đầu lại nhìn ‘Nguyệt Nha Tiểu Uyển’, cái nhìn này thật tỉ mỉ.
“Phu nhân, sao không trực tiếp đưa tiểu thư Cảnh Tô về?”
“Cậu thì biết cái gì? Bây giờ nếu để nó về, không có chỗ tốt đối với chúng ta, chúng ta muốn nó phải cam tình nguyện trở về!”
Một mà trước khi rời đi của Thẩm Xuân Linh, đúng lúc tất cả đều rơi vào mắt Cảnh Tô.
“Tô Tô, người phụ nữ kia tìm cậu không có chuyện gì tốt, ngàn vạn lần cậu đừng mắc lừa!” Giang Phi Á nóng nảy, cô dặn dò Cảnh Tô.
“Ai da, Nha Nha, dù sao bà ấy cũng là mẹ mình, hổ dữ không ăn thịt con đâu! Cậu yên tâm đi!” Mặc dù ngoài miệng Cảnh Tô nói như vậy, nhưng trong lòng hơi nghi ngờ.
Còn chưa mở cửa, một mùi bảnh bao từ ngoài cửa truyền vào.
“Đây là mùi gì vậy?” Cái mũi của Giang Phi Á rất nhạy cảm.
“Một mùi nước hoa nồng như vậy, đoán chừng là Hoa Hồ Điệp đã về!” Cảnh Tô tức giận nói, Tư Mộ Thần còn nói có cái gì tốt đẹp cho Lục Long, lết quả là mang theo một thân bảnh bao trở về.
Cô không muốn nấu cơm bị nghẹn “Lục Phạm, anh đi nấu cơm đi!” Cảnh Tô lười biếng dựa vào ghế sa lon nói, đây là Lục Phạm cực khổ, làm sao anh ta có thể nấu cơm được?
“Chị dâu, em sẽ không nấu!”
“Nôn, nôn,…” Giang Phi Á ngửi mùi nước hoa này ói càng lợi hại.
“Lục Phạm, Hoa Hồ Điệp anh đi tắm nhanh đi, không cho phép anh mang mùi này vào phòng, hai giây lập tức biến mất, nếu không, ha ha…” Cảnh Tô uy hiếp Lục Phạm, làm cho trái tim nhỏ bé của Lục Phạm run một cái.
“Nha Nha, cậu làm sao vậy? Lại ngửi cái mùi khó chịu này à?” Cảnh Tô cảm giác phản ứng của Giang Phi Á rất quen thuộc?
“Không sao, Tô Tô, mình không sao đâu…”
“Nha Nha, nếu không mình đưa cậu trở về!”
“Tô Tô, lâu rồi người ta mới được ra ngoài muốn chơi với cậu lâu thêm một chút cũng không được sao?” Giang Phi Á không muốn về, cô biết một khi trở về họ Giang, là muốn cô bắt đầu không có cách nào lựa chọn.
“Đây là thế nào?” Tư Mộ Thần buồn bực, vừa về đã ngửi một mùi khó chịu.
“Hoa Hồ Điệp!”
“Không cần, không phải cậu ta trở về là một mùi chợ rau sao? Còn nhớ khi còn bé, cậu ta đi chợ đều bị bác gái bán thức ăn ăn đậu hủ của cậu ta, mau nhìn xem có phải thức ăn ít đi một chút không?”
“Ai, anh còn nói như vậy, à, em nói nè, sao lại mua nhiều thức ăn vậy?”
“Vậy em ngồi đi, chờ anh chế biến những thức ăn này!” Tư Mộ Thần tự tin nói: “Cô bé, còn suy nghĩ cái gì? Còn chưa đến đây cắt thức ăn?”
Trong phòng bếp, hai bóng dáng bận rộn. Hai người đứng gần bếp, cười vui vẻ.
“Cô bé, có muốn trải qua cả đời vậy không?”
“Chúng ta sẽ!” Cô dùng tay phải đan vào tay trái của anh, giữa mười ngón tay không có khe hở nào.
“Tư Mộ Thần, cái tay này thế nào?”
“Ừ, đẹp lắm!” Anh giả vờ nhìn, nhìn tay cô nghiên cứu thật lâu.
“Ngu ngốc!” Cảnh Tô bất mãn, như vậy mà cũng không nhìn ra được?
“Được rồi, được rồi, mau bưng cơm lên bàn đi!”
Tư Mộ Thần bất đắc dĩ nhìn cô gái đang sốt ruột, vừa rồi không phải là đang muốn mình cầu hôn sao? Nhưng mà mình phải đợi cô cam tâm tình nguyện mới được.
“Lão đại, em muốn mặc quần áo!” Đợi bọn họ ăn được một nữa, trong phòng tắm phát ra *** rỉ.
Lục Phạm biết thật sự rất mất thể diện mà, nhất là khi ở trước mặt Giang Phi Á, lần trước từ sau khi trải qua tình một đêm, dường như cô không muốn chào đón anh.
“Khụ khụ, cô bé, không phải chúng ta còn có chuyện sao? Nha Nha, em giúp chúng ta đưa bộ quần áo này cho Lục Phạm đi!” Tư Mộ Thần lấy áo khoác của anh và Cảnh Tô treo trên giá, nhanh chóng đi ra ngoài.
“A, Phạm, cậu nhớ đưa Giang Phi Á về đó!” Tư Mộ Thần dẫn Cảnh Tô ra ngoài, nhìn ra họ đang vội vã cỡ nào.
Dọc đường đi, Tư Mộ Thần cười gian xảo, Cảnh Tô nhìn bộ dạng này của anh, thật muốn đánh anh một trận.
“Ai, em nói này, anh nói câu đó ra làm gì chứ?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc