Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng - Chương 49

Tác giả: Nguyên Cảnh Chi

"Bây giờ phải đi đâu?" Cảnh Tô mặc bộ lễ phục xa hoa trên người, nhẹ nhàng rúc vào lòng anh.
"Giúp em đi thu dọn cục diện rối rắm!" Tư Mộ Thần vẻ mặt nghiêm túc.
"Mộ Thần, anh đã sớm biết chuyện của Dung Thiểu Tước và Diêu Mộng Lan, như vậy nhất định anh biết mục đích của bọn họ tiếp cận tôi đúng không?"
"Cô bé, em sợ không?"
"Không sợ, chờ ngày giải quyết xong chuyện này, anh sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho em biết!" Tư Mộ Thần biết rõ có một số việc anh cần phải nói với Cảnh Tô, bản thân mình là người giám hộ có lẽ là có sự thương hại đối với cô.
Lúc Tư Mộ Thần đưa Cảnh Tô đến "vạn đình", tất cả đều giống như dự đoán của bọn họ, có rất nhiều phóng viên chờ đợi ở đó.
"Mau nhìn xem, Cảnh Tô đến đó, Cảnh Tô đến đó!" Trong đám người, dường như có ai phát hiện ra bọn họ, đám phóng viên ùn ùn kéo đến.
"Các bạn phóng viên, xin các người yên lặng một chút!" Giọng MC đột nhiên vang lên, đem lực chú ý của mọi người dời đến người chủ trì trên khán đài.
"Tôi tin rằng các cả mọi người đều có nghe nói phải không? hôm nay chúng ta vì ngài Dung Thiểu Tước và tiểu thư Cảnh Tô chuẩn bị một lễ đính hôn xa hoa, nhưng mà hôm nay ngài Dung Thiểu Tước không thể tham dự được, vì vậy tất cả các bạn phóng viên mất một chuyến đi trắng tay rồi!" Lời MC vừa nói ra khiến dưới đàn ồn ào lên.
"Ai nói các vị phóng viên phải uổng công một chuyến đi chứ?" Tư Mộ Thần đi lên đài, trong tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Cảnh Tô.
Quay đầu cho cô một ánh mắt yên tâm, ánh mắt trong suốt càng ôn nhu.
"Tất cả đã có anh!" Cảnh Tô gật gật đầu, vốn tâm tình đang khẩn trương giờ thả lỏng một chút.
"Cô bé, em đến đây nói đi!" Tư Mộ Thần đưa micro đến tay Cảnh Tô, nhìn thấy vẻ mặt trầm tư của cô.
"Tôi.... ........"
"Cô bé muốn anh nói?" Anh nhẹ nhàng nói nhỏ bên tay cô: "Anh đây là muốn báo cho mọi người một tin tốt!"
"Tư Một Thần, không cần đâu, tự tôi nói được rồi!" Cảnh Tô hung hăng giật lấy micro.
Cô còn chưa mở miệng, phóng viên đã bắt đầu hỏi: "Tiểu thư Cảnh Tô, hôm nay Dung tiên sinh vẫn chưa tham dự, bởi vì quan hệ giữa các người đang ồn ào sao?”
“Trước tiên, cảm ơn mọi người đã quan tâm đến chuyện hôn sự của tôi, hôm nay anh ta quả thật có chuyện không thể đến được!”
Tôi cũng có một tin muốn tuyên bố, tôi sẽ không gả cho ngài Dung Thiểu Tước , ở trong mắt đại gia, ngài Dung Thiểu Tước là một hóa thân hoàn mỹ, anh ta ôn nhu hiền lành, tôi cũng có cân nhắc xem muốn cùng anh ta trải qua cả đời này, vì vậy lúc anh ta cầu hôn tôi, tôi rất động tâm, không phải vì tình yêu , chính là động tâm, nhưng lúc tôi nhìn thấy màu đỏ này, tôi biết màu đỏ này thích hợp với màu sắc quân phục!”
Cảnh Tô xoay người lại hướng Tư Mộ Thần, gắt gao nắm chặt tay anh, lần này, cho dù núi đao biển lửa, Cảnh Tô tuyệt đối sẽ không buông tay Tư Mộ Thần.
“Đồ ngốc! Người không biết còn tưởng rằng Tư Mộ Thần anh là sói xám lớn đó!”
“Nếu anh là sói xám lớn, em chính là Hỉ Dương Dương, đùa giỡn với anh!”
Trên khán đài hình ảnh hai người ngọt ngào đến không cần phải nói, Cảnh Tô và Tư Mộ Thần *** người sáng suốt cũng có thể thấy rõ.
Cảnh Tô tiểu thư nghe nói cô đã thành công sau khi trở thành người phát ngôn đẳng cấp, từ “Sự kiện ảnh thân thể hở hang xinh đẹp” đến “Chị em cùng tranh thiếu tướng”, rồi lại đến “Cuộc gặp mặt bí mật với thịnh thế Tiểu Khai”, đủ loại chuyện xấu, khiến cho sự nổi tiếng của cô tăng vọt trong làng giải trí, hiện tại giờ phút này cô đứng ở đây cũng không phải muốn làm cho mình càng thêm nổi tiếng chứ?”
“Tiểu thư Cảnh Tô, cô muốn trên quân phục có một chút màu đỏ ý của cô là sẽ bỏ qua việc gả vào nhà giàu gia nhập vào quân nhân sao?”
“Các bạn phóng viên, tôi nghe nói các người đều rất rảnh rỗi, vậy không bằng đi làm phóng viên chiến trường đi?” Tư Mộ Thần nhìn những thứ thông qua một trò vui giải trí nhỏ khiến cho dư luận xôn xao của mấy kí giả tiêu khiển này thật sự là đáng ghét, Chiến Địa thiếu phóng viên là chuyện tất cả mọi người đều biết đến, hiện tại còn kéo theo mấy kí giả thích tiêu khiển này Chiến Địa khó mà không phải là chuyện xấu.
Một trận ồn ào vốn đang nói về tin tức đính hôn, cứ thể bị Tư Mộ Thần chuyển sang truyền bá huấn luyện phóng viên chiến trường , Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần mà bội phục.
“Cô bé, trên mặt anh có đính vàng sao? em nhìn đến nước miếng muốn rơi xuống rồi.”
“Lão đại, là anh không biết đó, anh ở trên màn ảnh quả thật rất đẹp trai, không ít cô gái nhìn anh mà thèm nhỏ dãi!”
“Ai Ai, tôi nói này Đường Tuấn, cậu nói gì đó? Cái gì gọi là thèm nhỏ dãi? Thì ra tôi chính là lấy cái bánh bao đúng không?”
“Được rồi, lão đại, tôi nói bậy, tôi vả miệng, xin lão đại khoan hồng!”
“Im lặng, đừng nói chuyện. Tôi nói này Đường Tuấn, cậu vẫn nhìn Chân Huyên đi? Ở trong mắt cậu lão đại tôi là hoa phi?”
“Cái này tôi không có nói , là tự ngài nói nha!”
Cảnh Tô nghe Đường Tuấn và Tư Mộ Thần cãi nhau, trong lòng tràn đầy ấm áp, rốt cuộc lại muốn theo bọn họ, muốn đi cùng bọn họ, hạt bụi trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, ở cùng với bọn họ, trong lòng lạnh lẽo.
“Đúng rồi, Tư Mộ Thần gọi điện thoại cho tôi, di động tôi không có pin!”
“Gọi cho ai? Tiểu bạch? Tiểu thái tử?”
Cái gì chứ, tôi muốn gọi cho anh Giang, mấy hôm trước Nha Nha không thoải mái, tôi vẫn quên hỏi, lúc này muốn hỏi thăm cô ấy một chút, đã khỏe nhiều chưa?”
“Cô bé, em có biết không, tập đoàn Giang thị lang đang có nguy cơ phá sản!”
“Cái gì?” Cảnh Tô ngạc nhiên, tập đoàn Giang thị có nguy cơ phá sản, điều này sao có thể?
“Điều này sao có thể? Nhưng mà Nha Nha chưa từng nói qua!”
“Cô bé, không phải Giang Phỉ Á động tâm với em sao?” Tư Mộ Thần đối với Giang Phỉ Á tràn ngập địch ý, hành động của cô thật ra Tư Mộ Thần đều biết, Anh cũng ích kỷ thay vì để âm mưu âm thầm kéo tới, không bắt để Cảnh Tô bị cuốn thẳng vào đó, vậy trực tiếp dễ chịu, cho nên anh để mặc Giang Phỉ Á dẫn Cảnh Tô vào đó.
“Anh nói, anh nói, anh cho tôi vào Thịnh Thế?” Cảnh Tô chợt nhớ đến hôm nay ở nhà Dung Thiểu Tước cô nghe được đoạn nói chuyện qua điện thoại kia.
Tư Mộ Thần gật gật đầu, anh cũng rất ngạc nhiên, vì sao cô bé này lại biết nhanh như vậy? Thông thường Dung Thiểu Tước sẽ không ngốc đến mức đem tất cả mọi chuyện nói với cô bé này đi? Cho dù là vô cùng yêu cô bé này, cũng không thể bộc trực nhanh như vậy.
“Cô bé, em đã biết cái gì?”
“À, buổi sáng hôm nay tôi đến nhà Dung Thiểu Tước , Diêu Mọng Lan và anh ta đang nói chuyện tính kế hại tôi!”
“Tư Mộ Thần, tôi chỉ là một cô gái bình thường, rốt cuộc là cái gì làm cho bọn họ phải hao tổn tâm tư tính kế tôi như vậy?”
“Cô bé, đừng vội, rất nhanh, rất nhanh em sẽ biết được chân tướng!” Tư Mộ Thần cũng tự an ủi mình, cô bé, nếu em biết chân tướng sự thật có rời bỏ anh không?”
"Mộ Thần, tôi không biết vì sao Nha Nha lại làm như vậy, nhưng mà ít nhất nhiều năm qua Nha Nha đối xử đều là thật!" Cảnh Tô vẫn cảm thấy một tình bạn này không có khả năng sẽ thay đổi.
Cô cầm lấy di động, bấm vào dãi số, ngoài dự đoán của mọi người, người nghe điện thoại là Giang Phỉ Á.
"Nha Nha, là mình!" Cảm Tô vừa nghe đến giọng nói Giang Phỉ Á, không hiểu sao lại bắt đầu khẩn trương.
"Tô Tô, Tô Tô."
Giọng nói Giang Phỉ Á run run, nước mất bất giác chảy xuống, Giang Phi Thiên nhìn một màn này thì không biết làm sao, đem một cái áo khoác choàng lên người cô.
"Tâm sự với Cảnh Tô đi, anh ra ngoài làm việc trước!" Dòng họ làm cho Nha Nha chịu áp lực rất lớn, hơn nữa hiện tại cơ thể Nha Nha cũng không được chịu mệt mỏi, có vài lần anh muốn nói cho cô biết, nhưng đều không đành lòng,
"Tô Tô, chúng ta gặp mặt một lần đi, ngày mai gặp mặt một lần, đều là mình không tốt, Tô Tô, đều là mình không tốt, mình có rất nhiều lời muốn nói với cậu, tôi, hu hu.... ......." Giang Phỉ Á ở đầu dây bên kia khóc rống lên, Cảnh Tô cũng không chịu nổi, cô dựa vào vai Tư Mộ Thần cố nén nước mắt.
Cô biết, cô bị bán đứng thật nhưng cô còn chưa nhẫn tâm trách cô ấy chỉ bởi vì cô ấy là Giang Phỉ Á của Cảnh Tô. Giang Phỉ Á ghét ác như thù đó, Giang Phỉ Á vì bảo vệ cô mà chuyện nào cũng phô trương thanh thế đó.
"Nha Nha, bây giờ đến lượt mình bảo vệ cậu rồi!" Cảnh Tô nói thầm trong lòng, nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng tràn ngập sức mạnh.
Sáng hôm sau ánh mặt trời chiếu vào, tuy rằng là mùa thu, rất nhiều lá cây đã rụng, nhưng ở vùng này cây cối đều xanh tươi bốn mùa. Nhìn vào giống nhưa màu xuân, rất là hưởng thụ. Màu xanh biếc mang đến cho người ta có cảm giác sức sống bừng bừng, Cảnh Tô đã bắt đầu đón Giang Phỉ Á từ xa.
Khi lái xe vào khu biệt thự, Cảnh Tô bắt đầu chạy ra nghênh đón, nhưng Cảnh Tô không ngờ gặp Giang Phi Thiên dưới tình huống này, anh Giang cũng đi cùng với Nha Nha.
“Anh Giang, anh cũng đến rồi à?” Cảnh Tô nhìn hai người.
“Cảnh Tô, nhìn sắc mặt của em không tệ!”
“Từ lúc nào thì anh Giang khách khí với em như vậy, mau vào đi!”
“A, không xong rồi, Tô Tô giúp anh chăm sóc Nha Nha, công ty anh còn có việc. Nha Nha, nhớ không được ăn gì bậy bạ, cơ thể của em không tốt nên không thể ăn được!” Giọng nói Giang Phi Thiên không nhanh không chậm, đúng lúc có thể làm cho người ta nhớ kỹ những lời này. Cảnh Tô cũng im lặng ghi nhớ, sau đó chú ý cố gắng tránh chuẩn bị những thức ăn Nha Nha không thể ăn.
Trong phòng khách, cô nắm chặt bàn tay của Giang Phi Á không ngừng ***, muốn mang đến ấm áp cho cô ấy.
“Nha Nha, chúng ta là hai chị em, đã bao lâu rồi không nói chuyện riêng với nhau nhỉ?” Cảnh Tô hận không thể nhắc đến lúc hai người học chung thời đại học, có bao nhiêu chuyện không thể nói hết.
“Đúng đó, cũng hơi lâu rồi, sau khi tốt nghiệp thì không có thời gian ở chung một chỗ!” Giang Phi Á nhớ đến đoạn thời gian này, ánh mắt hơi hoảng hốt.
“Thật ra thì mình cũng biết!” Hai người đều ở đây chú ý nói những vấn đề khác, luôn có người muốn nói tới đề tài này, thật cẩn thận không để phá hoại tình hữu nghị phải duy trì, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, chỉ sợ nói thế nào cũng là tổn thương.
“Tô Tô, thật xin lỗi, mình…”
“Tôi đều biết, tập đoàn Giang thị đã xảy ra chuyện, bác Giang đối xử với con gái đều giống nhau, nếu mình biết chuyện này từ sớm, không nói mình cũng sẽ giúp cậu, đồ ngốc!”
“Tô Tô, cậu không trách mình?” Trước khi đến đây cô đã từng suy nghĩ đến nhiều cảnh tượng cô ấy sẽ không tha thứ cho mình, nhưng lại không biết hạnh phúc đến nhanh như vậy.
“Nha Nha, cậu là đứa ngốc!”
“Tô Tô, mình sai rồi, mình muốn nói cho cậu biết, mình phải nói cho cậu biết!” Giang Phi Á sốt ruột, dường như muốn dùng một câu nói để nói ra toàn bộ bí mật, mấy ngày nay, cô bị ép tới mức quá mệt mỏi.
“Tô Tô, bọn Thiểu Tước, và Diêu Mộng Lan đã có dự mưu từ trước, là vì lấy được thứ này để đổi lấy lợi ích, hơn nữa hình như bọn họ còn qua lại với hắc bang quốc tế!”
“Hắc bang quốc tế?” Tư Mộ Thần vừa mới mở cửa chợt nghe giọng nói Giang Phi Á vang lên, giọng nói ngạc nhiên, dường như sự việc vượt qua phạm vi kế hoạch của anh rồi.
“Đúng vậy, lần trước lúc mình và Diêu Mộng Lan nói chuyện, từ trong miệng cô ta nghe được tin này. Hình như là hắc bang quốc tế ngắm trúng một thứ gì đó trong tay Tô Tô, để lấy được thứ đó, bọn họ điều động rất nhiều vũ lực.”
“Giang Phi Á, cô dám xác định tin này không?” Chuyện này đã ảnh hưởng đến vấn đề quốc tế, một khi hắc bang quốc tế gây bất lợi cho Cảnh Tô, thì tình cảnh hiện tại của Cảnh Tô rất nguy hiểm, tính đến cả thế giới, an toàn của Cảnh Tô cũng không thể bảo đảm được.
“Được rồi, đừng hù dọa Nha Nha, Mộ Thận, cơ thể Nha Nha vẫn chưa tốt đâu!” Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần nghiêm túc lại không đành lòng nhìn khí thế lạnh như băng của Tư Mộ Thần chèn ép Nha Nha.
“Ha ha, tôi mà là một thường dân thì thật là cao hứng, lão đại, tôi có cầm hai chai nhị oa đầu, anh làm chút thức ăn đi, chúng ta vui vẻ a!” Còn chưa kịp mở cửa, đã nghe thấy giọng nói to của Lục Phạm.
Tư Mộ Thần thật không có cách nào với tên lỗ mãng này, Cảnh Tô vội vàng đi mở cửa, bọn họ ai cũng không chú ý đến vẻ mặt không thích hợp của Giang Phi Á.
Lục Phạm nhìn Giang Phi Á xấu hổ, Cảnh Tô và Tư Mộ Thần nghĩ rằng cô nhìn thấy bộ dạng của tên kia đã xấu hổ rồi.
“Cô, gần đây cô tốt không?”
“Rất tốt!”
“Đưa tới hai chai Nhị oa đầu nữa à?”
“Đầu em gái cậu! Còn không theo ông mày tới thư phòng, để chỗ này lại cho hai chị em tâm sự!”
“Ừ…”
Tư Mộ Thần quay đầu lại nhìn Lục Phạm, hôm nay tiểu tử này tính vòng vo làm gì nhỉ? Ngày trước vừa nhìn thấy Cảnh Tô là nhảy lên nhảy xuống vòng quanh cô như điệu dân tộc Hồi.
“Tiểu tử hôm nay cậu uống nhầm thuốc hả?”
“Không, lão đại, em đâu có! Ha ha!”
“Cậu thôi đi, cậu không nói thật, vậy ông mày phạt cậu đi mua đồ ăn!” Tư Mộ Thần biết tên hoa hồ điệp này thích nhất là đẹp, chợ bẩn thỉu dơ dáy, cậu ta sẽ không muốn đi.
“Lão đại, anh nói thật sao?” Lục Phạm đề cao âm cuối, từ thư phòng truyền ra ngoài phòng khách!
“Thật!” Tư Mộ Thần đắc ý, chiêu này vẫn còn dùng được!
“Lão đại, rất cảm ơn anh, em đi đây!” Vừa mới dứt lời, anh ta như làn khói trắng không thấy bóng dáng đâu. Để lại hai người trong phòng khách nhìn nhau.
“Cô bé, em có biết hoa hồ điệp đi dạo chợ sẽ có kết cục gì không?” Tư Mộ Thần từ trong phòng khách đi ra, trên môi nở nụ cười gian trá, dựa vào cửa nhìn Lục Phạm đi xa, rồi quay đầu lại nhìn Cảnh Tô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc