Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng - Chương 36

Tác giả: Nguyên Cảnh Chi

Đơn Xin Từ Chức

"Mộ Thần! Hôm nay em phải đi làm rồi !" Cảnh Tô thật sự là rất bất đắc dĩ. Thật ra thì thương thế của cô chỉ ở trên cánh tay mà thôi, lấy đạn ra xong nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe rồi.
"Anh nói không được là không được! Nhóc con, anh muốn em ngoan ngoãn nằm nghỉ."
"Sau đó mỗi ngày uống canh do anh hầm sao?"
"Đúng đúng, đúng vậy!" Tư Mộ Thần liên tục gật đầu như gà con mổ thóc, dáng vẻ ngây ngốc, cực kỳ đáng yêu.
"Anh nghĩ rằng em đang ở cữ à?" Cảnh Tô trực tiếp mặc kệ anh, mở cửa rời đi!
"Nhóc con, nếu như em muốn ở cữ, tối nay chúng ta sẽ sút thẳng vào gôn!"
Cảnh Tô vừa mới xoay người đi ra ngoài, đã lập tức quay ngựa lại, đỏ mặt: "Tư Mộ Thần, anh không biết xấu hổ! Anh là quân nhân đó!"
"Thì sao nào? Ông đây lại không hề làm trái kế hoạch hoá gia đình!" Anh ôm chặt chiếc eo thon nhỏ của Cảnh Tô, mặc sức trêu đùa.
"Được rồi! Đi làm giải buồn đi, nhớ là không được chạy theo tiểu bạch kiểm*!"
*Tiểu Bạch kiểm: Mặt trắng nhỏ - chỉ những người con trai chỉ được vẻ ngoài đẹp đẽ còn bên trong không tài giỏi gì. Cũng có thể hiểu giống như là trai bao.
"Ừ, biết rồi! Em chỉ thích người lắm lời thôi!"
"Hì hì, này, vậy thì hôn một cái được không?"
"Hừ, mặc kệ anh!"
"Thật sự mặc kệ sao?" Khuôn mặt tuấn tú của Tư Mộ Thần tiến tới trước mặt cô, khiến cho hô hấp của cô không tự chủ tăng lên dồn dập. Cặp lông mi dày quét vào trên mặt của cô, lần đầu tiên cô biết thì ra là lông mi của một người đàn ông cũng có thể đẹp như vậy.
"Nhóc con… " Hơi thở nam tính quấn quít quanh chóp mũi của cô, miệng của cô, khiến cô muốn nạp không khí nhiều hơn, thế nhưng động tác lại theo ý anh, không thể nghi ngờ chính là đang mời anh tới thưởng thức.
"Ưmh." Hai mắt của Cảnh Tô mở thật to, hôn lưỡi? Mấy lần trước, có hôn cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước, nếu không thì cũng là môi chạm môi, nhưng mà cô thế nhưng lại không hề bài xích chuyện này. Cô từng cho là, cả đời này cô cũng không thể tiếp nhận chuyện hôn lưỡi, nhưng thì ra cũng chỉ là bởi vì chưa gặp đúng người mà thôi. Hàn Tử Dương, tôi nên cám ơn anh đã cho tôi thấy rõ được chính bản thân mình.
"Nhóc con, em không chuyên tâm!" Tư Mộ Thần dừng lại nhìn Cảnh Tô đang ngẩn người, cực kỳ không vui.
"Vậy như thế này thì sao?" Cảnh Tô đã nghĩ thông suốt nguyên nhân khiến mình vẫn kiên trì không muốn kiss Hàn Tử Dương, cho nên tâm tình rất tốt, hai tay vòng qua ôm chặt cổ của Tư Mộ Thần, chủ động dâng lên nụ hôn của mình.
Sau một phen triền miên, Tư Mộ Thần cực kỳ thỏa mãn: "Nhóc con, nếu em còn không mau đi làm, anh sẽ biến thành sói xám lớn mất thôi!"
"Nếu anh biến thành sói xám lớn, thì em chính là thợ săn! Ngoan ngoãn ở nhà đợi em về, em không muốn ăn canh, em muốn ăn cá nấu dấm đường!"
"Đi đi!" Đợi Cảnh Tôi rời đi, anh vội vàng cầm cái muôi dùng để xào đồ ăn lên, quay lại phòng bếp tiếp tục chiến đấu.
"Thư ký Cảnh, cô đã quay lại rồi!"
"Đúng vậy!"
"Thư ký Cảnh, thân thể của cô khỏe lại rồi chứ?"
"Đúng đúng, rất tốt!"
"Thư ký Cảnh, nhìn thần sắc của cô rất tốt!"
"Cô cũng vậy!"
Cảnh Tô cười tủm tỉm bước vào phòng làm việc của mình, mọi người không khỏi hô to một tiếng. "Xong đời rồi! Người đẹp núi băng dịu dàng như nước, gió xuân nhộn nhạo!"
"Mấy người thì biết cái gì? Nếu như một người phụ nữ như thế chấp nhận rơi vào bể tình, thì sẽ còn yêu rất sâu đậm!" Một nhân viên nữ đẩy cái ghế của mình tới gần nhân viên nam ở bên cạnh để tán dóc.
"Tôi nhìn không thấy được, phụ nữ còn có một loại khác chính là mở rộng nội tâm, mở rộng tâm kết!" Một nhân viên nữ khác cũng xoay người lại bát quái.
"Này, vậy có từng nghe nói bối cảnh của thư kí Cảnh rất lớn chưa?" Lúc này một nhân viên nữ đã làm lâu năm hơi lớn tuổi xuất hiện, mấy nhân viên nữ đang tán dóc nhìn thấy chị ta ở chỗ này thì cũng ngẩn người một lúc lâu. Ở đây, tất cả mọi người thích gọi chị ta là chị K.
"Làm sao mà chị biết được vậy? Chị K."
"Cô bị ngốc à, người ta họ Cảnh đó! Nghe nói nhị tiểu thư của Cảnh Thái Lam vì chụp ảnh *** nên mới bị trục xuất khỏi gia tộc đó! Nghe nói, nhị tiểu thư nhà họ Cảnh còn bò lên giường của anh rể mình nữa cơ!" Chị K nâng ánh mắt của mình lên, bày tỏ hoài nghi với chỉ số thông minh của người mới vừa hỏi mình.
"Ôi trời, chị K, cho nên ý của chị là, vị này chính là nhị tiểu thư nhà họ Cảnh trong truyền thuyết sao?" Đối với cái sự kiện chụp ảnh *** đó, nhà họ Cảnh có lòng không muốn để cho phương tiện truyền thông đại chúng biết được, nhưng mà sau đó họ lại đứng ra giải thích. Mặc dù chuyện này đã trôi qua rồi, nhưng mà ở trong mắt bọn họ thật thật giả giả làm sao có thể đoán được đây? Bọn họ chỉ biết là một minh tinh nhỏ phim cấp ba, và một thiên kim hào môn bị gièm pha mà thôi.
"Aiz, tôi cũng không hề nói như vậy nhé, là mấy người tự đoán đó!" Giấu đầu hở đuôi
"Chao ôi, chị K à, chị có kiến thức rộng rãi, chị mau nói cho chúng tôi biết một chút đi!" Ở trong giới quản lí đắc tội với ai cũng không tốt. Ai cũng biết, ở trong ngành này những tin tức như thế sẽ dẫn tới phong ba bão táp như thế nào mà chẳng được.
"Được, vậy chị đây sẽ nói cho các cô nghe một chút! Nghe nói, cô ta không chỉ thích tới hộp đêm tìm ngưu lang, mà nhị tiểu thư nhà họ Cảnh còn là một kể thứ ba chính cống. Nghe nói là vào ngày đính hôn của chị cả cô ta, cô ta thậm chí không có mặt mũi đến tham dự tiệc R*ợ*u, nguyên nhân chính là bởi vì đêm hôm trước, cô ta đã bò lên giường của anh rể mình, nhưng lại bị anh rể của cô ta cự tuyệt!"
"Ôi trời, thật sự là không biết xấu hổ mà!"
"Còn không phải sao? Kể từ sau khi bị nhà họ Cảnh đuổi ra khỏi cửa, cô ta không được bất kỳ một công ty nào nhận vào làm, nhưng mà tổng giám đốc của chúng ta lại cố tình tuyển cô ta vào công ty. Các cô nói xem, rốt cuộc là cô ta đã dùng thủ đoạn gì để khiến cho tổng giám đốc luôn luôn giữ thân trong sạch của chúng ta phải điên đảo thần hồn vì cô ta như thế chứ?"
"Đúng vậy đó, tổng giám đốc anh minh thần võ của chúng ta thật là đáng thương!"
"Này, chị K, vậy chị nói xem, để cứu vớt công ty của chúng ta, cứu vớt tổng giám đốc của chúng ta, chúng ta có nên viết một lá thư rồi ký tên tập thể để xử lý ả hồ ly tinh đó không?"
"Nếu các cô muốn làm, thì đương nhiên là tôi sẽ ủng hộ rồi, ha ha ~"
"Vậy chúng ta mau tranh thủ đi huy động mọi người đi!" Rất có xu hướng muốn làm lớn chuyện. Những nhân viên nữ trong lòng đầy căm phẫn này phát huy trọn vẹn bản năng của người mẹ và sức mạnh của tình yêu, thề phải bảo vệ tổng giám đốc đẹp trai luôn luôn mỉm cười của bọn họ.
"Tất cả đều ở đây làm gì? Rảnh rỗi lắm sao? Tất cả mau giải tán ngay!" Vương Tiêu nhìn một đám nhân viên nữ đang bát quái chuyện của Cảnh Tô, trong lòng rất khó chịu.
Chị K nhìn mọi người rời đi thì cảm thấy rất hài lòng. Không bao lâu nữa mình sẽ là trưởng bộ phận của Cảnh Thái Lam, cô sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của bất kỳ kẻ nào nữa. Không sai, chuyện chụp ảnh ***, chính là do Cảnh Linh mua chuộc cô, chính là vì muốn bức bách Cảnh Tô.
"Thư ký Cảnh, em hãy tới phòng làm việc của tôi một chuyến!" Dung Thiểu Tước đau đầu nhìn lá thư ký tên tập thể ở trên bàn, anh ta phức tạp nhìn Cảnh Tô. Cảnh Tô, rốt cuộc thì em là người như thế nào, chẳng lẽ em thật sự sẽ vì sinh tồn mà leo lên giường của người khác sao? Ngay cả tên Tư Mộ Thần kia cũng vậy sao?
"Tổng giám đốc, anh có chuyện gì?" Điều thật sự khiến cho Cảnh Tô cảm thấy không vui nhất khi quay lại công ty chính là phải thường xuyên đối mặt với ông chủ khẩu phật tâm xà này.
"Tại sao?" Ánh mắt của anh ta mỉm cười, nhưng là đôi môi lại mím chặt lại. Có thể thấy được sự phẫn nộ của anh ta lớn tới cỡ nào.
"Tổng giám đốc, anh muốn nói là…?" Cô thật sự không hiểu, sự phẫn nộ hiện tại của anh ta có nguồn ngốc từ đâu.
"Cảnh Tô, bao nhiêu tiền? Bao nhiêu tiền mới đáng giá để em leo lên giường của người khác?"
"Là vậy sao?" Cảnh Tô đã hiểu, thì ra vẫn là chuyện này: "Anh muốn biết sao? Tổng giám đốc? Nhưng mà đã có người mua Cảnh Tô rồi !" Cảnh Tô châm chọc nhìn anh ta, người ông chủ này thật sự là khiến cho cô phải thất vọng rồi, hóa ra anh ta cũng chỉ là loại người nông cạn như vậy.
"Đúng rồi, tổng giám đốc, đây là thư từ chức của tôi!" Cô lấy đơn xin từ chức đã chuẩn bị từ rất lâu đưa cho anh ta!
Chương 39: Chỉ là tôi thích em
Editor: Tinh Linh Tuyết
"Cảnh Tô, thật xin lỗi, tôi…" Dung Thiểu Tước nhìn thấy ánh mắt thất vong kia, ngay cả một lời giải thích cũng không thể nói ra khỏi miệng.
"Cảnh Tô, chẳng qua chỉ là tôi thích em… "
"Dung Thiểu Tước, đừng dùng lý do vì thích để làm lời biện bạch gì đó, vì thích nên có quyền làm tổn thương người kia sao?" Cảnh Tô rất đau lòng. Vốn dĩ cô cho rằng, ba mẹ cô không tốt với cô là vì hi vọng vào cô nên càng muốn nghiêm khắc với cô hơn nữa, tất cả là vì muốn tốt cho cô, nhưng mà dần dần cô biết cái loại tổn thương đó, cũng không thể mượn cớ là vì thích và yêu.
"Cảnh Tô, đừng đi, tôi sẽ bảo vệ em!"
"Tổng giám đốc, cám ơn ý tốt của anh! Nhưng Cảnh Tô không tin, chỉ bằng đôi tay này, tôi lại không thể tự nuôi sống chính mình!" Quyết tâm rời khỏi Thịnh Thế của cô càng mạnh mẽ hơn trước đây, huống chi bây giờ là người khác không thể chấp nhận cô.
"Cảnh Tô, Cảnh Tô …" Cảnh Tô nghe thấy tiếng gọi của Dung Thiểu Tước nhưng cũng không hề dừng lại.
Nhìn Cảnh Tô ở sát vách đang thu dọn này nọ, còn nói hôm nay dù thế nào đi nữa cô cũng muốn rời khỏi Thịnh Thế, thật không biết là đã phải chịu cơn bực tức gì!
"Tư Mộ Thần, bây giờ anh ở nhà có bận chuyện gì không?" Cô vội vàng gọi tới điện thoại của anh, giống như bây giờ chỉ cần xảy ra chuyện thì cô sẽ nghĩ đến anh đầu tiên.
"Không có! Nhóc con, em sao vậy? Anh đang nấu canh !" Vừa đúng lúc Tư Mộ Thần đang nêm nếm độ mặn nhạt của canh cho vừa miệng.
"Em đã từ chức rồi! Đang muốn khuân đồ về, nhưng mà tay của em không khuân nổi đồ!" Thật ra thì Cảnh Tô cũng không có nhiều đồ lắm, cô chỉ là muốn Tư Mộ Thần đến đón mình, cô cũng muốn kiểu cách một lần. Lúc tiến vào chỉ là một người, nhưng lúc ra đi lại có người đến đón.
"Từ chức? Đây là tin tức tốt nhất mà ông đây từng nghe thấy trong cuộc đời này!" Cảnh Tô dường như còn có thể nghe thấy được trong lúc vui mừng anh đã vội ném chiếc muôi xào đồ ăn xuống đất.
"Này, nếu anh không tới được, thì em có thể tự mình về nhà."
"Này này, đừng mà! Nhóc con, em hãy ngoan ngoãn ở lại đó đợi bạch mã hoàng tử của em xuất hiện đi!" Tư Mộ Thần vừa nói xong thì vội vàng tắt điện thoại.
Cảnh Tô không giải thích được, bạch mã hoàng tử là sao? Có trời mới biết Tư Mộ Thần cho rằng Cảnh Tô là cô gái nhỏ, chính là bé gái luôn mơ mộng tới bạch mã hoàng tử, nhưng mà anh lại quên mất cô nhóc của anh sao có thể là người như vậy chứ?
Đợi tới lúc Tư Mộ Thần xuất hiện ở tầng cao nhất của Thịnh Thế, thì đã mê đảo một đám hủ nữ háo sắc.
Trên khuôn mặt màu đồng cổ được khắc một đôi mắt thâm thúy, mày rậm sắc bén giống như kiếm vừa xuất vỏ. Nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, quả thật chính là tác phẩm được điêu khắc dưới bàn tay của một nhà nghệ thuật, đường cong quá mức hoàn mỹ. Một bộ vest trắng, đeo cà vạt màu hồng, làm dịu đi nét cương nghị của anh, lộ ra một chút dịu dàng, trong lúc vô tình lại tăng thêm mấy phần phong lưu. Dưới chân là một đôi giày hưu nhàn* màu trắng đen xen kẽ.
*Giày hưu nhàn: là một loại giày được thiết kế đơn giản, thoải mái, thỏa mãn nhu cầu ăn mặc trong cuộc sống hằng ngày của mọi người.
Vừa nhìn qua, nào có chỗ nào giống thiếu tướng của bọn họ chứ, quả thật chính là một play boy chính hiệu. Nhưng tại sao vẻ mặt không chút biểu cảm của anh lại giống như là có sát khí, khiến cho một đám háo sắc chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không dám tới gần trêu ghẹo.
Cảnh Tô chắc lưỡi. Nhìn thấy con bướm sặc sỡ này, trong lòng Cảnh Tô bỗng dâng lên một nỗi buồn bực.
"Nhóc con! Công chúa của anh, anh tới đón em rồi đây!"
"Tư Mộ Thần, cái con bướm sặc sỡ này, em không cần anh nữa!" Cảnh Tô hờn dỗi mắng một tiếng, tặng cho anh một ánh mắt lạnh lẽo, thì ra bạch mã hoàng tử của anh chính là như vậy à.
"Nhóc con, em nói thật sao?"
Cảnh Tô đang muốn nói gì đó thì Dung Thiểu Tước đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
"Cảnh Tô, không đi không được sao? Tuần sau sẽ diễn ra buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới của chúng ta, đợi thêm một tuần nữa rồi đi không được sao? Đó cũng là tâm huyết của em mà!" Anh ta mỉm cười theo thói quen, trong ánh mắt cũng hiện lên sự chân thành hiếm có.
"Tổng giám đốc, tôi xin nhận ý tốt của anh, đây là đề án đầu tiên của tôi ở Thịnh Thế, tôi sẽ ghé qua xem, chỉ cần đến lúc đó tổng giám đốc không ngại là tốt rồi!" Lúc Cảnh Tô nói chuyện cũng lộ ra vài phần sắc bén. Cô nhìn thấy mỗi người ở đây đều tràn đầy địch ý với cô, chỉ ước gì cô mau rời khỏi đây.
"Tổng giám đốc, chúng tôi không đồng ý! Nếu ả hồ ly tinh này còn ở lại công ty của chúng ta, thì tới khi đó nếu những người đàn ông trẻ tuổi đã có gia đình ở trong công ty chúng ta bị cô ta quyến rũ thì phải làm sao đây? Chúng tôi thật sự lo lắng công ty của chúng ta sẽ bị người phụ nữ này làm cho chướng khí mù mịt!" Người phụ nữ tên là chị K kia lên tiếng vì bảo vệ công ty, dẫn tới vô số tiếng đồng ý của mọi người.
"Tổng giám đốc, thịnh tình của anh cuối cùng cũng không chiến thắng được yêu cầu của quần chúng!" Lúc cô nói chuyện còn mơ hồ cất giấu ý giễu cợt.
"Cảnh Tô, tôi…" Dung Thiểu Tước vừa định nói chuyện, thì Tư Mộ Thần đã quăng qua một cái nhìn sắc bén như dao nhọn.
"Đừng vọng tưởng tới chuyện khiêu chiến với nhà họ Tư, ‘ Thịnh Thế ’ chẳng qua cũng chỉ làm một góc nhỏ của gia tộc Đàm Sơn mà thôi!" Thật ra thì Tư Mộ Thần vẫn chưa nói ra hết nửa câu phía sau. Đó chính là, hôm nay dám làm cho cô nhóc Cảnh Tô nhà bọn họ khổ sở, ngày khác Tư Mộ Thần anh sẽ hoàn trả gấp mười lần!
"Nhóc con, chúng ta đi thôi!" Tư Mộ Thần thấy trong mắt Cảnh Tô lộ vẻ khổ sở, thì vươn tay ôm chầm lấy cô, ánh mắt như cố tình lại như vô tình quét qua người phụ nữ tên là chị K kia. Người phụ nữ kia không tự chủ lui về phía sau một bước, trên lưng toát mồ hôi lạnh.
"Thật là may mắn, nếu như không có người đàn ông kia, thì hôm nay chúng ta cũng sẽ không thể khiến cái ả phụ nữ không biết xấu hổ kia mau mau rời khỏi ‘ Thịnh Thế ’!" Một người phụ nữ khác đang gặm dưa chuột, nước miếng văng tung tóe, cuồng dã la lên. Nhưng mà tới khi nhận được ánh mắt của Tư Mộ Thần, thì nửa khúc dưa chuột mà cô ta vừa mới gặm vẫn còn chưa kịp nhai đã bị hóc ở cổ họng, vội vàng bị đưa đi cấp cứu.
Trên xe, Cảnh Tô yên lặng dựa vào Tư Mộ Thần: "Dường như cho dù em muốn thay đổi vận mệnh của mình như thế nào, thì mỗi lần đều luôn nhận lại vết thương chồng chất. Người yêu vứt bỏ, người nhà vứt bỏ, đồng nghiệp vứt bỏ, tại sao anh vẫn còn muốn ở lại bên cạnh em? Đừng đối xử với em quá tốt như vậy. Tư Mộ Thần, nếu như Cảnh Tô rời khỏi đầm nước sâu mênh ௱ôЛƓ là anh thì sẽ phải sống tiếp như thế nào đây?" Trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ, đối diện với tiếng gào thét của thế tục, tiếng lòng của cô cũng sắp xông ra ngoài rồi. Không phải là cô không biết chuyện ngày hôm nay là do Cảnh Linh giở trò quỷ. Nhưng mà người đứng ở vị trí lãnh đạo phía trên chỉ có thể hy sinh cô để giảm bớt sự phẫn nộ của quần chúng.
"Nhóc con, em đúng là người không có tiền đồ! Em phải nhớ kỹ là em tự mình nộp đơn xin từ chức, từ ngày mai trở đi, em theo anh tới bộ đội huấn luyện đi!" Tư Mộ Thần cũng không biết rõ từ đâu lại có cái ý niệm này, vừa mở miệng nói ra anh đã lập tức hối hận, vội vàng thắng xe.
Trên giường, hai người cùng giường, hiếm khi cô lại phát cáu như vậy. Cô nhất định không thèm nhìn đến Tư Mộ Thần.
"Nhóc con, anh ra ngoài ngủ, em ngủ đi!" Nghe thấy tiếng lăn qua lộn lại của cô, rốt cuộc Tư Mộ Thần cũng biết là hiện tại cô đang bực bội.
Ở trong mắt người khác, chuyển Cảnh Tô rời khỏi Thịnh Thế cũng chỉ là chuyển sang nơi khác, nhưng mà anh biết cô đang sợ bị vứt bỏ, cô đang trách anh không chịu an ủi mà còn ở đây bày đặt nói lời ác độc, nhưng mà nếu không làm như vậy thì sau này sao cô có thể đối mặt với sự thật tàn khốc hơn nữa? Đợi tới ngày chân tướng lộ ra ánh sáng, cô căn bản là sẽ không có đủ sức lực để chịu đựng.
Mày kiếm xinh đẹp của anh hiếm khi lại nhíu chặt một chỗ như vậy, trong ánh mắt sáng ngời hiện lên vẻ lo lắng, ở trong bóng tối nhìn giống như con thú bị vây khốn, hiện tại Tư Mộ Thần anh chính là một con sư tử bị vây khốn trong tình yêu .
"Nhóc con, chỉ là vì anh thích em, chỉ là vì anh không muốn em bị uất ức, chỉ là vì anh không muốn em bị tổn thương, nếu như có một ngày em phải rời đi, chiếc điện thoại di động kia đặt ở trong ngăn kéo thứ hai ở phòng ngủ của em!" Nói xong, Tư Mộ Thần liền rời khỏi phòng.
Cảnh Tô ôm trái tim bên *** trái của mình, trong đôi mắt hiện lên vẻ rối rắm. Cô chưa bao giờ từng nghĩ tới mình sẽ yêu người ở phía trước, chân chân chính chính yêu anh, sẽ bởi vì một câu nói của anh mà khổ sở, sẽ bởi vì anh trách móc nặng nề mà đau lòng không nói chuyện. Cô biết là mình đang bực bội, nhưng nguyên nhân là cái gì? Không phải là bởi vì anh không an ủi cô đấy chứ?
Cô lăn qua lộn lại, mở mắt rồi lại nhắm mắt, nửa tỉnh nửa thức. Trong ௱ôЛƓ lung, dường như cô nghe thấy Tư Mộ Thần nói là anh phải tới quân khu, lại giống như là cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của mình đang vang lên không ngừng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc