Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng - Chương 27

Tác giả: Nguyên Cảnh Chi

Ba Người Đi

Cảnh Tô phản thối, trốn khỏi phòng làm việc, chẳng lẽ thư ký chính là người tình bí mật? Cái suy nghĩ này dâng lên từ đáy lòng, không được, không được, cô phải tránh khỏi cái nhà tù này.
Dung Thiểu Tước nhìn cái tên hiện trên điện thoại di động, trong mắt dâng lên vẻ nhu tình, “Nhớ anh rồi hả?”.
“Dung Tước, anh muốn dọa cô gái kia chạy sao?”. Cô gái lại không dịu dàng như anh, tại sao con gái không thể ngoan một chút?
“Lan, anh biết mình đang làm gì, đúng rồi, hôn sự của chúng ta ~”.
“Không, Thiểu Tước, anh biết đấy, em vừa trở lại trong nước, sự nghiệp của em vừa mới có khởi đầu, em...”.
“Được rồi, anh biết, anh sẽ không bức em”.
“Thiểu Tước, em biết anh tốt nhất, chỉ cần sự nghiệp em có khởi sắc, chúng ta sẽ kết hôn!”.
Dung Thiểu Tước lọt vào suy nghĩ của mình, từ nhỏ dáng dấp của anh ta đã rất tốt. Anh ta nhớ rõ năm đó anh ta bị một đám đàn ông bắt đi, lúc anh ta bị áp dưới thân thể khi dễ, cô ấy giống như một thiên sứ xuất hiện trước mặt anh ta, cô ấy nói với anh ta, anh ta là thiên sứ nhìn đẹp nhất mà cô ấy từng gặp.
Nhiều năm như vậy, cho dù là anh ta nghèo túng hay giàu có, cô ấy vẫn ở bên cạnh anh ta, phần ân tình này, trong lòng Dung Thiểu Tước vẫn ghi nhớ cảm ơn.
“Thiểu Tước?”. Giọng của Diêu Mộng Lan hơi nâng lên, gọi anh ta về với thực tế.
“Em nói gì cũng theo em!”.
“Thiểu Tước, buổi tối đừng tới, em còn bận rộn ở ngoài!”.
“Được, anh biết rồi, em ở ngoài chơi vui vẻ!”.
Diêu Mộng Lan cúp điện thoại, sau đó là tiếng thở gấp liên tiếp.
“Tổng giám đốc”.
“Tại sao không gõ cửa?”. Dung Thiểu Tước không vui nhìn Vương Tiêu.
“Khụ, Thiểu Tước, là chính cậu không yên lòng thì phải? Tôi đã gõ cửa một lúc lâu”.
“Được rồi, tìm tôi có chuyện gì?”. Thật ra thì anh ta và Vương Tiêu là cấp trên cấp dưới, nhưng trên một ý nào đó, thời điểm anh ta khó khăn nhất Vương Tiêu đã cùng anh ta chống đỡ nên mới có “Thịnh Thế” hôm nay!
“Thiểu Tước, đây là sản phẩm thiết kế tháng tới, cậu xem qua một chút”.
“Vương Tiêu, cái này có thể xem sau, tôi hỏi anh chuyện này!”.
“Cậu nói xem, rốt cuộc là chuyện gì khiến Dung thiếu của chúng ta bó tay?”.
“Làm sao để theo đuổi con gái?”.
“Cái gì?”.
“Theo đuổi con gái? Ai?”. Anh ta nghe không lầm chứ? Diêu Mộng Lan hả?
“Chỉ là gặp dịp thì chơi, để cho vài cô gái thần phục tôi mà thôi!”.
“Làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ, rốt cuộc Dung thiếu luôn giữ mình trong sạch cũng đã nghĩ thông suốt?”.
“Ít nói nhảm! Nói mau!”.
“Vậy thì phải xem là dạng con gái nào!”.
“Giống như Cảnh Tô thì sao?”.
“Cái cô gái đó? Có vẻ khó khăn! Cô gái đó không phải là tâm lãnh mà là vô tâm!”.
“Không phải anh là giám đốc bộ phận sáng tạo sao? Anh nghĩ kế đi!”.
“Không phải chứ? Tổng giám đốc của tôi, cậu thật sự muốn theo đuổi cô gái đó?”.
“Chẳng lẽ là giả sao?”.
“Được rồi, tôi dạy câu một chiêu!”. Vương Tiêu vẻ mặt bí hiểm nhìn Dung Thiểu Tước, mặt âm hiểm!
“Ra vẻ cái gì, nói mau!”.
“Quấn chặt lấy!”.
Nghe thấy đáp án này, lòng Dung Thiểu Tước như rớt xuống.
“Tôi nghĩ là”.
“Cậu nghĩ là cái gì? Gạo nấu thành cơm? Thiểu Tước, nếu cậu làm như thế thật, cả đời này cậu cũng không theo đuổi được cô gái đó”.
“Biết rồi”.
“Chén trà này uống ngon!”. Không biết từ lúc nào, Vương Tiêu đã cầm ly trà lên uống.
“Còn chưa cút ra ngoài!”. Chén trà này, anh ta còn chưa kịp uống.
“Được được, trả lại trà cho tổng giám đốc!”. Vương Tiêu nhét cái ly vào trong tay anh ta, vội vàng ra ngoài.
Nước trà đã nguội, cúi đầu còn ngửi được hương trà lưu lại nơi chóp mũi, thấm vào ruột gan, coi như, Cảnh Tô là người thứ hai quan tâm đến anh ta khi anh ta ngã bệnh.
Cầm cái ly lên, anh ta uống một hớp, nước trà hình như tốt hơn cà phê, cảm giác ở đầu lưỡi cũng khác. Nếu thư ký có thể pha trà ngon, không nên lãng phí đúng không? Có lẽ sau này chuyển sang uống trà cũng không tồi, anh ta nghĩ vậy.
Đèn mới lên, trong phòng làm việc của Cảnh Tô, hai người đàn ông đang “tỷ thí”.
Cảnh Tô nhìn hai người, buồn bực, cô an vị ngồi trên ghế nhìn hai người bọn họ “liếc mắt đưa tình”.
Vóc dáng Dung Thiểu Tước thấp hơn Tư Mộ Thần một chút, cơ thể anh ta cũng không được kiên cường như quân nhân, hơn nữa gương mặt tuấn tú, đôi mắt hồ ly như đang nhìn trộm Tư Mộ Thần; Tư Mộ Thần mặc quần bộ đội, phía dưới là giày đen của quân nhân, áo sơ mi trắng khiến vóc người to lớn của anh lộ ra hoàn toàn, gương mặt cương nghị, ánh mắt sắc bén như muốn chinh phục đối phương!
Tư Mộ Thần ở bên ngoài nhiều năm làn da ngăm đen, Dung Thiểu Tước ngồi làm việc trong phòng làn da trắng nõn, một đen một trắng, đây không phải là “Hắc Bạch kết hợp” đang lưu hành sao?
Trong xương Cảnh Tô cũng là hủ nữ, cô không chỉ một lần đem Tư Mộ Thần trở thành người đàn ông kích tình bốn phía.
“Haiz ~”. Cảnh Tô khẽ thở dài một cái, ngay sau đó cũng ngáp một cái.
“Bé con, em không thể ngủ, hôm nay lão tử muốn em thấy tên mặt trắng nhỏ này thua dưới tay lão tử thế nào!”. Tư Mộ Thần muốn thể hiện chí khí đàn ông và sự uy phong của anh, đúng là trẻ con!
“Này này, anh trực tiếp ᴆụng ngã anh ta, xem anh ta có thể đẩy anh ngã được không, vậy thì phân thắng bại!”. Cảnh Tô vừa ngáp vừa nói, bộ dạng mơ hồ khiến cho hai người đàn ông nhìn thấy, dường như sẽ nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì cô.
“Bé con, em nói đúng”. Tư Mộ Thần tiến gần từng bước, Dung Thiểu Tước lui về phía sau.
“Tư Mộ Thần”.
Dung Thiểu Tước gọi tên lên, Tư Mộ Thành đến trước mặt Cảnh Tô nhéo nhéo gương mặt cô, “Bé con, em đào sẵn hố để anh nhảy xuống sao?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc