Vợ Yêu Ngọt Ngào - Chương 17

Tác giả: Tạ Thượng Huân

Năm đó, các tuần san liên tục bùng nổ, ngay cả các tờ báo đăng tin tình cảm cũng từng đăng lại, lúc ấy Tịnh Thủy không hay biết gì. Sau khi cô sang Thượng Hải, anh cả lo cô mềm lòng, mới lấy ra cho cô xem, để cho cô tỉnh táo lại.
Ngoại trừ đau lòng, bi ai, tức giận, Tịnh Thủy còn có cảm giác bị người thân phản bội, cảm thấy nhục nhã.
Mà nay vật đổi sao dời, cô có thể buông xuống, nhưng đối phương và những người chung quanh dường như vẫn còn bị vây trong hố sâu.
Thật nực cười.
Tịnh Thủy xót xa nói: "Lập Bình, sao các cậu lại biến thành thế này? Trước kia chúng ta vừa là bạn cùng lớp, vừa là bạn tốt của nhau, Dạ Lam và cậu cũng coi như chung sống hòa bình, sao sau khi thành người nhà lại không hợp?"
"Cậu cũng thấy rồi đấy... cậu ấy phủ nhận mình là em chồng, mình đây cũng không cần chị dâu như cậu ấy ."
"Tại sao thế? Chuyện cậu là con gái của bác Thẩm, em gái Thẩm Uyên, cũng không phải bí mật gì, mọi người đều biết, không ai cảm thấy có gì không đúng, vì sao Dạ Lam phải nhằm vào cậu? Thật vô lý!"
"Đó là vì cậu không hiểu tình cảnh của cô ấy ở Thẩm gia, từ lúc bắt đầu đã không được tán thành, riêng về xuất thân, Dạ Lam căn bản không thể khiến Thẩm gia để mắt đến, tin tức trên báo lại càng khiến Thẩm gia giận dữ, ai nhìn vào cũng cảm thấy là cô ấy gài bẫy Thẩm Uyên, lại còn thông báo cho mẹ đến khách sạn bắt kẻ thông dâm, khiến Thẩm Uyên không thể không chấp nhận, mục tiêu cuối cùng chính là gả vào Hào Môn!" Trác Lập Bình hả hê nhướng mày nói tiếp.
"Dĩ nhiên, cô ấy kêu oan, nói cô ấy không có! Được thôi, nếu đã không đúng sự thật thì chủ động rời khỏi Thẩm Uyên để tỏ rõ tâm ý đi! Nhưng cô ấy cố tình có ૮ɦếƭ cũng không chịu nhượng bộ, đuổi theo Thẩm Uyên đến tận Thượng Hải, nói cô ấy mang thai, nếu như Thẩm Uyên không cưới cô ta, cô ta sẽ ૮ɦếƭ ở Thượng Hải, một xác hai mạng, xem Thẩm gia bao biện thế nào!
"Cuối cùng, cô ấy cũng được như ý nguyện, gả vào Hào Môn rồi, nhưng cậu thử nghĩ lại mà xem, người nhà Thẩm gia, kể cả anh hai mình có cái nhìn tốt về Cốc Dạ Lam và cha mẹ cô ấy sao?"
Tịnh Thủy nghe chuyện xưa mà cảm thấy u mê. Rốt cuộc là do chấp niệm "Muốn gả vào Hào Môn" quá mạnh mẽ, hay là bởi vì mang thai nên không muốn tách ra, làm sao mà Cốc Dạ Lam có đủ dũng khí gả vào nhà đó nha?
Trác Lập Bình gọi thêm một ly cà phê đá, rồi tiếp tục nói: "Năm đầu tiên sau khi cưới là thảm nhất, trên bàn ăn, ba mình và ông bà nội đều coi cô ấy như không khí, chỉ có mẹ cả hay giao cho cô ấy làm cái nọ cái kia, cho nên hay nói chuyện với cô ta. Vì vậy, Dạ Lam coi bà như bè gỗ cứu mạng, liều ૮ɦếƭ nịnh bợ bà, không dám cãi lời dù chỉ một chút. Vất vả mấy năm, cuối cùng cô ấy cũng có một chỗ đứng ở Thẩm gia, con trai của cô ta, Thẩm Thạch Phật là cháu đích tôn, cũng là bùa hộ mệnh của cô ta."
Tịnh Thủy gật đầu một cái bày tỏ đã hiểu.
"Vì muốn nịnh bợ mẹ chồng, Dạ Lam không thể làm gì khác hơn là vẽ ra một giới tuyến với cậu?"
"Từ trước tới giờ, mình vẫn là cái gai trong mắt mẹ cả, cho dù ngoài mặt khách khí, cũng chỉ là vì muốn mình ngoan ngoãn, an tĩnh, không lên tiếng, không cho có yêu cầu quá đáng ."
"Dạ Lam thật khờ, chuyện đời trước tội gì phải mang vào người mình để đắc tội em chồng. Chỉ là, Lập Bình, cậu cũng đừng nổi giận, chỉ cần cậu đối tốt với anh hai cậu, lấy cá tính của hắn sẽ không để cho cậu phải chịu uất ức đâu."
Trác Lập Bình nhanh trí đáp."Cũng đúng, nếu như mẹ cả thật sự gây cản trở, ba mình sẽ không thể dắt tay mình vào lễ đường, nhưng anh hai mình có thể! Huynh trưởng như cha mà!"
"Cậu thật thông minh, Lập Bình."
"Nếu như cậu có một chị dâu hà khắc như thế, cậu cũng sẽ trở nên thông minh giống mình thôi."
Trác Lập Bình muốn hành động ngay lập tức, định đi tìm Thẩm Uyên làm nũng, nhìn hóa đơn ở góc bàn, Doãn Tịnh Thủy cười nói: "Mình hẹn cậu ra ngoài, để mình trả đi."
Trác Lập Bình cầm ví lên, vui vẻ rời đi.
Tịnh Thủy gọi điện thoại cho tài xế tới đón, rồi gọi phục vụ đến tính tiền, trong lòng âm thầm buồn cười. Lập Bình vẫn ham món lợi nhỏ, muốn lấy lòng loại em chồng này chỉ cần có tiền là được, mà Dạ Lam bây giờ còn thiếu tiền sao? Thực sự là khó hiểu, ban chút ơn huệ cho em chồng thì có gì là không thể? Ngay cả em chồng cũng không lấy lòng được, liệu có biện pháp lấy lòng chồng và cha mẹ chồng không?"
Phục vụ mang mấy hộp bánh ngọt cô gọi mang về ra, đồng thời đưa lại thẻ tín dụng và hóa đơn, sau khi cô ký tên, tiền Hồ Thấm Nhu và Cốc Dạ Lam để lại trên bàn trở thành tiền boa, phục vụ mừng rỡ giúp cô xách bánh ngọt ra tận cửa lớn, tự tay giao cho tài xế, rồi đợi xe rời đi.
Một lần được 500 nguyên tiền boa, hôm nay đúng là một ngày tốt lành.
Vì phải ký một bản hợp đồng quan trọng, Tôn Vô Nộ đã ra nước ngoài một tuần, anh hứa sẽ trở lại trước sinh nhật bà Đỗ.
Bởi vì đau bụng sinh lý, Tịnh Thủy đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Sau khi sinh, cô rất hiếm khi đau đớn thế này, lần này cô lại đau đến mức sắc mặt trắng bệch, tâm tình rất kém.
Điều này chứng tỏ đứa con thứ ba bọn họ mong ngóng chưa muốn đến trình diện, bà nội an ủi cô cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi, trong lòng càng gấp thì càng khó thụ thai, trong nhà có hai đứa cũng không tính là ít.
Dĩ nhiên, Tịnh Thủy hiểu được điều này, nhưng mà chăm sóc con nhỏ là chuyện lao tâm lao lực, nhưng cô hi vọng các con sẽ không chênh lệch quá nhiều năm, một lần sinh cho xong, sau đó nuôi lớn, đồng thời, những đứa nhỏ sẽ không vì chênh lệch quá nhiều tuổi mà khó chơi chung với nhau.
Xem ra, việc đời không thể theo ý con người, sinh con âu cũng là duyên phận.
Tịnh Thủy đứng dậy, rũ sạch nước, sau khi tắm nước nóng khí sắc cô đã khá hơn một chút. Vừa mặc xong bộ váy tơ tằm thoải mái, thì Tôn Vô Nộ sải bước vào, giọng nói hơi khàn khàn:
"Bà nội nói với anh, thân thể em không thoải mái."
Cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, tóc có chút rối loạn, hơi thở dồn dập.
"Ông xã, chẳng phải đến tối anh mới trở về sao?" Cô nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, không nhịn được kinh ngạc.
"Anh vừa mới xuống máy bay. Em rất không thoải mái sao?" Trong đôi mắt đen sâu thẳm không che giấu được lo lắng.
Theo kế hoạch, sau khi xuống máy bay, anh sẽ về thẳng công ty xử lý bản hợp đồng, buổi tối mới về nhà. Anh gọi điện thoại cho bà nội báo bình an thì bà nội lại nói cho anh biết Tịnh Thủy bị đau bụng sinh lý.
"Em không sao, Vô Nộ, anh đừng lo lắng, thuốc giảm đau bắt đầu phát huy tác dụng rồi, cơn đâu đã đỡ hơn nhiều." Giờ khắc này, cô cảm thấy thật hạnh phúc, ông xã vội vã chạy về nhà bởi vì lo lắng cho cô.
"Sắc mặt em vẫn còn rất kém." Anh có chút khẩn trương, dìu cô đến ghế sô pha ngồi, bởi vì cô không muốn cứ nằm trên giường mãi."Nằm xuống sẽ thoải mái hơn một chút."
"Hai đứa đang vẽ tranh, em muốn đi xem."
"Bà nội sẽ trông."
"Hôm nay bà nội đã không ngủ trưa, chắc hẳn rất mệt mỏi, bây giờ em đi trông con, để bà nội nghỉ ngơi." Cô đứng lên, hai đứa nhỏ rất bướng bỉnh, sức sống dư thừa, thường không hay ngủ trưa, người lớn phải thay phiên trông nom chúng, để tránh xảy ra nguy hiểm.
Tôn Vô Nộ theo cô đến phòng trẻ, đôi song sinh có thể chơi ở chỗ này cả ngày mà không bị mắng, chúng cũng thích chơi xếp gỗ ở đây, còn có một tủ xếp đồ chơi ngay ngắn đặt ở góc phòng.
Trong phòng, bà Tôn đang vui vẻ cười ha ha, hai đứa nhỏ đang quỳ trên đất vẽ cụ nội, trông vô cùng đáng yêu, khiến ai nhìn cũng muốn cười.
"Cái này để cụ giữ lại, rất có sáng kiến." Bà nội Tôn quay sang nói với Tôn Vô Nộ và Tịnh Thủy, chắt nội của bà nhất định là Caso và Miro chuyển thế.
(*)Miro: Một đấu sĩ trong truyện tranh Nhất Bản
Tôn Vô Nộ đưa bà nội về phòng nghỉ ngơi, sau đó định về công ty xử lý nốt công sự, nên anh vào phòng trẻ nói với Tịnh Thủy một tiếng, nhưng mà, cặp đôi song sinh mỗi đứa ôm lấy một bắp đùi của anh, không chịu buông.
"Ba, chơi xếp gỗ cùng chúng con. . . . . ."
"Ba, con muốn chơi xe đua điều khiển từ xa. . . . . ."
Tôn Vô Nộ cầu cứu nhìn về phía bà xã, bà xã lại đang cười đến gãy lưng, chìa tay ý nói không có cách. "Con trai con gái của anh nhiệt tình mời như thế, anh đành lòng cự tuyệt?"
"Ba, ba, chúng con thật lâu thật lâu chưa gặp ba rồi." Hốc mắt Tôn Đồng Á ửng hồng.
"Ba, ba không chơi cùng bọn con." Tôn Chấn Á cũng chu miệng lên.
Tôn Vô Nộ đau đầu nhức óc. "Ba mới đi công tác một tuần thôi mà, có lâu như vậy không?"
"Thật lâu, thật lâu, thật lâu ——" Hai đứa cùng nhau kêu to.
Đoàn kết là sức mạnh, người cha lạnh lùng cũng phải đầu hàng.
Mắt thấy bà xã khoanh tay đứng nhìn, Tôn Vô Nộ đành gọi điện về công ty, dặn thư kí lùi hội nghị sang sáng sớm ngày mai. Sau đó, anh cởi tây trang ra, ném cho bà xã, tháo cà vạt, ném cho bà xã, sấn tay áo sơ mi lên, rồi ngồi xuống đất, bắt đầu tranh tài xếp gỗ cùng hai đứa.
Tịnh Thủy nhìn mà uất ức, lặng lẽ chụp lại hình ảnh vui vẻ của bọn họ, hợp thành hồi ức trân quý. Một ngày nào đó, khi đứa nhỏ lớn lên, nếu như muốn ngỗ nghịch, cô sẽ khiến cho bọn chúng hiểu, ba mẹ thật sự dụng tâm làm bạn với chúng, nhìn chúng lớn lên, cũng sẽ cùng chúng vượt qua thời kỳ ngỗ nghịch này.
Cô thật sự rất yêu trẻ con, nên không ngại sinh thêm một đứa.
Đến bữa tối, hai đứa nhỏ vô cùng hưng phấn, mỗi đứa giành một chỗ bên cạnh ba, đã nhiều ngày không cùng ba ăn cơm, hai đứa không chút khách khí dùng miệng dính đầy mỡ hôn lên mặt ba.
Tôn Vô Nộ mặc dù rất uất ức, con trai, con gái không sợ anh làm mặt lạnh, thích thân cận anh, nhưng mà mồm mép lém lỉnh, không phải hôn thì không thể, khiến anh không khỏi hỗn loạn, anh đi một năm không về nhà sao?
"Bà xã, khi còn sống ở Mĩ, anh không ở nhà, em đã nói những gì với các con vậy?"
"Em nói ba đi làm kiếm tiền, bằng không nhà chúng ta sẽ không có tiền ăn cơm, trả lương cho người giúp việc, bà ✓ú và tài xế, tất cả mọi người sẽ trở nên rất nghèo rất nghèo." Đôi mắt sáng của cô thoáng qua tia dí dỏm.
"Em nói thế thật à!" Tôn Vô Nộ dở khóc dở cười.
Tịnh Thủy kêu gọi sự giúp đỡ từ hai con. "Bảo bối, mẹ nói sai sao?"
"Không có ——" Tôn Chấn Á, Tôn Đồng Á đồng thanh đáp. "Sau này lớn lên con muốn cùng ba làm việc kiếm tiền, để tất cả mọi người có thể ăn cơm, sẽ không trở nên rất nghèo."
"Con cũng vậy, con sẽ kiếm tiền nhiều hơn anh." Tôn Đồng Á tâm cao chí lớn, hùng hồn tuyên bố trước mặt ba.
"Hắc, nhà ta sẽ có một nữ cường nhân." Tôn Vô Nộ vỗ vỗ đầu con gái.
Ngồi một bên nghe, Tịnh Thủy và bà Tôn cười không ngừng.
"Tâm đứa nhỏ còn cao hơn trời." Lão nhân gia giải thích.
"Như vậy mới được yêu mến, phải không? Bà nội." Tịnh Thủy làm nũng.
"Dĩ nhiên, trên thế giới sẽ không có ai đáng yêu hơn chắt nội của bà." Bà Tôn rất thích Tịnh Thủy ở điểm này, cô sẽ âm thầm khích lệ các con thân thiết với ba, vững vàng bắt được trái tim của người ba.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc