Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 74

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Rạng sáng!
Bên ngoài trời đang thổi cơn mưa phùn, hơi se lạnh, Hạ Tuyết mặc áo khoác, ngồi trên ghế sa lon, nhìn buổi lễ trao giải điện ảnh vừa kết thúc, lần đầu tiên thấy mình đoạt giải, trong phút chốc kia, lần đầu tiên cô vui vẻ cười, nước mắt lại từng giọt lăn xuống. . . . . Nhớ tới câu nói Daniel ". . .. . Hi Văn chúng ta đáng yêu nhất, Đừng nên giấu đi, rồi có một ngày, cô phải dùng thành công của cô, nắm tay con gái, bước trên thảm đỏ! !"
Hạ Tuyết nhớ những lời này, trong lòng đột nhiên nóng lên, ánh mắt của cô khẽ chớp, cắn môi dưới. . . . . .
Sáng sớm hôm sau!
Trời vẫn đổ cơn mưa, nhưng nghe nói hôm nay tại cổ trấn tổ chức lễ hội trên thuyền mỗi năm một lần, lúc này, lão bản thường ngày buôn bán trên thuyền, sẽ có rất nhiều tôm cá tươi, mời mọi người ăn miễn phí, Hạ Tuyết vừa nghe, vội vàng ôm lấy bảo bối, đeo dây lưng màu hồng, đem Bảo bối mang phía trước ***, ha ha ha cười chạy đi, muốn đi đến nơi náo nhiệt, nhưng vừa mới đi ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Daniel mỉm cười đi tới nói: "Muốn đi đâu?"
"Đi tham gia lễ hội trên thuyền! Có miễn phí món ăn! !" Hạ Tuyết vừa nhét bình sữa vào trong miệng con gái, vừa cười nói.
"Tôi đi với cô!" Daniel đỡ Hạ Tuyết đi tới, sau đó đi con sông nhỏ thật dài . . . . . .
"Tôi nói cho anh biết, chờ lát nữa, khẳng định có rất nhiều món ăn, anh phải giành cho tôi một ít!" Hạ Tuyết vừa đi vừa vui vẻ nói, nói xong, vẫn còn cúi đầu nhìn con gái đang lườm mắt thật to, ôm bình sữa Pu', giống con heo con nhìn mình. . . . . .
"Ôi! Công chúa của mẹ! Chờ một lát nữa mẹ cho con ăn ngon". Hạ Tuyết vừa cười vừa quay đầu nhìn Daniel, vẻ mặt trầm tĩnh nhìn cô, dường như có lời muốn nói, cô sửng sốt, nhìn hắn ngạc nhiên hỏi: "Anh làm sao vậy?"
Daniel nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt có chút lóe lên, nhưng chỉ nhàn nhạt cười, vươn tay nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của Hi Văn, nó đang lườm mắt thật to nhìn hắn, tóc xoăn lưa thưa, dùng một cái khăn trùm đầu màu xanh vây quanh, thật sự rất buồn cười. . . . . .
Hạ Tuyết và Daniel đi dọc theo bờ sông nhỏ, đi đến đầu bên kia cổ trấn nhỏ, lúc này gió lạnh đột nhiên thổi tới, lá phất phơ bay. . . . . .
Hạ Tuyết vừa đi vừa nhìn Daniel hôm nay im lặng kỳ lạ, ngạc nhiên hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Vai diễn của tôi đã kết thúc, tôi phải về Pháp rồi!" Daniel đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói.
Hạ Tuyết sửng sốt, nhìn gương mặt hắn rất quen thuộc, trong lòng tự nhiên có chút không nỡ nói: "Anh thật sự đi sao?"
Daniel nhìn cô, gật đầu nói: "Uhm! ! Tôi không có lý do để ở lại! Phải trở về rồi, có thể bận ***g tiếng cho phim, chắc sẽ không quay lại nữa, cũng sẽ không còn ở Trung Quốc bao lâu. . . . . ." Daniel thâm sâu nhìn Hạ Tuyết nói.
Ánh mắt Hạ Tuyết chăm chú, ôm con gái, nhìn bộ dáng nhỏ bé của con gái rất đáng yêu, Daniel có một nửa công lao, chăm sóc Hạ Hân cũng là hắn, chọn trường học nhà trẻ cho Hạ Hân cũng là hắn, trong cuộc sống của Hạ Tuyết, Daniel giống như người thân, cô cười khổ nói: "Thật sự phải đi sao . . . . . ."
"Uhm...... phải đi rồi......" Daniel lại nhìn Hạ Tuyết thật sâu, nói: "Cô ...... Bỏ được tôi sao?"
Hạ Tuyết có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Daniel cười nói: "Tôi đương nhiên không nỡ rời xa anh, chúng ta cùng ở chung một chỗ lâu như vậy, anh chăm sóc cho Hi Văn, tôi vô cùng cảm ơn anh . . . . . . Tôi tin tưởng Hi Văn cũng sẽ không muốn xa anh. . . . . ."
Daniel đột nhiên cười. . . . . .
"Nhà của anh ở nơi nào?" Hạ Tuyết đột nhiên nhớ tới chuyện của Daniel, bình thường hai người cùng một chỗ, đều là nói chuyện của con gái.
"Tôi ở Provence!" Daniel mỉm cười nói.
"Thật vậy chăng?" Hạ Tuyết kinh ngạc cười nói: "Thật tốt quá. . . . . . Đó là một nơi rất đẹp, nghe nói trong trấn nhỏ, khắp nơi đều có bươm bướm. . . . . . còn có. . . . . . khắp núi, nơi nơi đều là hoa Lavender a! ! Trời ạ! ! Suy nghĩ một chút tôi cũng cảm thấy hạnh phúc! !
Daniel quay đầu, thâm sâu nhìn Hạ Tuyết hỏi: "Cô thích không?"
"Thích!" Hạ Tuyết hô hô cười nói.
Daniel giật mình, sau đó đỡ bờ vai cô, nóng bỏng nhìn cô nói: "Tôi nói cho cô biết, mẹ tôi sống ở Provence, có một trang viên, nơi đó đủ loại hoa Lavender, mỗi buổi sáng sớm, chỉ cần cô mở cửa sổ, cô sẽ nhìn thấy hoa Lavender trải dài mênh ௱ô**, khắp nơi đủ màu sắc, bươm bướm lượn bay rất đẹp. . . . . Còn có chuồn chuồn xanh. . . . . ."
"Ôi chao......" Hạ Tuyết nghe một chút đã cảm thấy muốn say...... "Nhất định là rất đẹp. . . . . ."
"Đúng vậy! Rất đẹp. . . . . ." Daniel vội vàng nhìn Hạ Tuyết nói: "Chỗ đó là thiên đường tự do. . . . . . Nơi nơi có mùi R*ợ*u nho, mùi thịt bò nướng rất thơm. . . . . ."
Hạ Tuyết cầm lấy tay Daniel nói: "Nếu sau này tôi kiếm được nhiều tiền, tôi đi thăm anh có được hay không? Anh bao tôi ăn, ở! !"
Trong lòng Daniel đau nhói, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết vội vàng, ánh mắt tỏa sáng, ở chung mấy tháng, hắn biết cô cô đơn biết bao nhiêu, tự mình tìm vui . . . . . . Ánh mắt hắn rối loạn, chớp chớp, nói: "Tốt!! Tôi dẫn cô đi Provence! Sau đó, trước tiên chúng ta đến Paris. . . . . . Đi cầu nguyện. . . . . . đến trường dạy điện ảnh tốt nhất. . . . . . Tôi muốn đưa cô đi một chuyến. . . . . . Ăn món ăn ngon nhất, mặc áo khoác ấm áp, ngủ trên giường vô cùng thoải mái. . . . . ."
Trong lòng Hạ Tuyết đau xót, nhìn người đàn ông thiện lương này, hắn nói ra khát vọng trong lòng cô. . . . . . Cô gượng cười, nói: "Tốt. . . . . ."
Daniel tiếp tục nói: "Tôi còn muốn cho cô giống tất cả những người phụ nữ hạnh phúc khác, đi trên phố Paris lãng mạn, ngắm phong cảnh lãng mạn nhất. . . . . . Còn có, chúng ta có thể ngồi xe ngựa, ôm Hi Văn đi khắp phố lớn, ngõ nhỏ, cô nói có được hay không?"
Hạ Tuyết thở dài, ngẩng đầu nhìn cành Dương Liễu xanh xanh và con sông nhỏ, nói: "Khi nào thì mới có thể thực hiện được ước mơ đẹp như vậy?"
Daniel lập tức cúi người, ôm chặt vai Hạ Tuyết, vội vàng nhìn cô nói: "Chỉ cần cô nguyện ý, tôi sẽ đưa cô đi! Tôi dẫn cô đi nước Pháp!"
Hạ Tuyết nhìn Daniel sửng sốt, vừa mới muốn nói, lại nghe phía sau lưng có người kinh ngạc kêu lên. . . . . ."Hạ Tuyết? Tại sao cô ở nơi này?"
Hạ Tuyết và Daniel cùng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thấy Tôn Minh đứng bên bờ sông nhỏ, nhìn cô................
Tôn Minh và Trương Kính Trung ngồi trong tiệm cà phê nhỏ, nhìn chăm chú Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết cũng có chút ngượng ngùng ôm Hi Văn bé bỏng vào trong ***, nhẹ nhàng đong đưa cho nó ngủ, vừa cho con gái ngủ, vừa có chút ngượng ngùng nhìn Tôn Minh và Trương Kính Trung …… Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của bọn họ, cô không biết nói gì cho phải, căng thẳng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng đong đưa con gái . . . . .
"Hóa ra cô trốn đi là vì cô mang thai sao?" Tôn Minh không thể tin được nhìn Hạ Tuyết hỏi.
Hạ Tuyết ngượng ngùng cười cười, im lặng gật đầu.
Tôn Minh tức giận thở dài, lại tiếp tục nhìn bộ dáng này của Hạ Tuyết và đứa bé thật đáng yêu, lẽ ra biết là không nên hỏi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Cha của đứa bé là ai?"
Hạ Tuyết sửng sốt, dịu dàng nói: "Tôi và cha của nó đã tách ra . . . . . ."
Trương Kính Trung nhìn đứa bé trong lòng Hạ Tuyết, giật mình kinh ngạc nói: "Một năm qua, cô một mình mang thai rồi sinh con và chăm sóc nó?"
Hạ Tuyết có chút ngượng ngùng liếc mắt nhìn Daniel bên cạnh, cười khổ nói: "May mắn Daniel đã giúp tôi lo lắng …… chắc là nhìn tôi rất đáng thương đi. . . . . ."
"NO! Cô là cô gái tốt đáng được người khác quý trọng!" Daniel lập tức nói.
Trương Kính Trung và Tôn Minh cùng nhìn thoáng qua Daniel, lại nhìn Hạ Tuyết, vội nói: "Cô dự định cả đời sống ở chỗ này?"
Hạ Tuyết khẽ chớp mắt, sâu xa nói: "Tôi còn có thể làm gì? Mang theo Bảo bối. . . . . . Tôi cũng không tính cùng người khác ở chung một chỗ …… Ở đây rất tốt, nhàn nhã, thoải mái. . . ."
Trương Kính Trung mỉm cười nhìn Hạ Tuyết chân thành nói: "Cô có biết. . . . . . Khi tôi nhìn thấy đứa nhỏ này, cảm thấy rất tán thưởng cô sao?"
Hạ Tuyết ôm cô gái, nhìn Trương Kính Trung, ngây ngốc lắc đầu. . . . . .
"Chính là ngày đó trời đổ mưa, dường như cô không có việc gì, đứng trên tảng đá ca hát. . . . . . trong ánh mắt rất bi thương, lại ca hát vô cùng êm tai. . . . ." Trương Kính Trung chân thành nói.
Hốc mắt Hạ Tuyết đỏ lên, nhớ lại lúc cô một mình, mới đây đã rất lâu rồi? một cô gái nhỏ ngày ấy nay còn đâu?
Trương Kính Trung chân thành nói với Hạ Tuyết: "Có lẽ trong cuộc đời người chúng ta, cũng có lúc cần nghỉ ngơi, chỉ là không thể để cho tâm linh nghỉ ngơi quá lâu, nếu nghỉ ngơi quá lâu, nhiệt huyết của cô sẽ biến mất …… Rõ ràng đó là thứ quý giá của con người, có một số người muốn có, vẫn không có thể có được. . . . . . tại sao cô muốn vứt bỏ?"
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, nghẹn ngào nói: "Tôi không vứt bỏ, tôi có thể nhặt lên sao? Tôi còn có cơ hội nhặt lên sao? Tôi mang theo con gái, tôi có thể làm được gì?"
Tôn Minh lại kích động nói: "Cô không cố gắng sao? Mặc kệ là khi nào, cô đều là Minh Cơ! Cô vẫn là Minh Cơ! Trong thế giới điện ảnh, đã có dấu chân của cô! Không thể phai mờ ! Cô là cô gái có thiên phú vô cùng, cố gắng một chút là có thể thành công! Nếu cô dũng cảm mang theo đứa bé xuất hiện, tôi nhất định sẽ giúp cô! !"
Hạ Tuyết ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tôn Minh. . . . . .
Trương Kính Trung suy nghĩ một chút, nói: "Cho dù là thiên phú, vẫn là ở tương lai, tôi cảm thấy phải tiến hành học tập có hệ thống…… Nếu cô thật sự không buông tay ước mơ của mình, cố gắng phấn đấu thì tôi có thể giúp cô một chuyện. . . . . ."
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn Trương Kính Trung. . . . . .
Trương Kính Trung mỉm cười nói: "Tôi ở trong giới giải trí, có một chút sức ảnh hưởng, nếu cô thật sự có ý định đóng phim, tôi có thể gửi thư đến học viện Falkland nước Pháp, cho cô học tập diễn xuất thật tốt!"
Hạ Tuyết rung động nhìn Trương Kính Trung, không thể ngờ bản thân mình lại có thể gặp được may mắn thế này, cô nhất thời sửng sốt, không biết nên làm gì cho tốt? vui sướng qua đi, cô lo lắng nói: "Tôi và bảo bối phải làm sao? Còn em trai của tôi nữa. . . . . ."
"Hey!!" Daniel H**g phấn nói: "Tôi sẽ cố gắng hỗ trợ tối đa cho cô! ! Đó là một trường học vô cùng tốt, hầu hết tập trung các nhà làm phim tốt nhất thế giới!! Cô nhất định phải tiếp nhận! ! Tôi hỗ trợ cho cô! ! Nhất định là vậy!!! Không cần bị áp lực!! chuyện của Hi Văn, tôi cũng có phần trách nhiệm! ! Làm ơn! ! Tiếp nhận đi! ! Trong lòng tôi cô là con chim xanh, nhất định giương cánh bay cao ! !"
Trong đầu Hạ Tuyết lập tức loạn cả lên, nhìn Daniel nói: "Đi nước Pháp?"
"Đi nước Pháp!! Tin tưởng tôi !! Nơi đó thuộc về cô!" Daniel H**g phấn nói.
Hạ Tuyết nhất thời sửng sốt nhìn Tôn Minh và Trương Kính Trung, hai người bọn họ cũng nhìn cô mỉm cười gật đầu nói: "Cố lên đi! ! Đã trải qua khổ cực như vậy thì còn sợ gì? học tập cho tốt, sẽ có một khoảng trời chờ cô! !"
Hạ Tuyết cắn môi dưới, ánh mắt rối loạn chớp chớp, thở dốc một hơi, cúi đầu nhìn con gái. . . . .
Trương Kính Trung mỉm cười nói với Hạ Tuyết: "Nếu bản thân cô không có ước mơ, tương lai làm sao đem cánh ước mơ, truyền cho con gái? Thế giới này thật rộng lớn ....... Chờ cô đi ra ngoài, tự nhiên tất cả là trời cao biển rộng rồi........"
Hạ Tuyết còn suy nghĩ một chút, cắn răng nhìn bọn hắn. . . . . .
Tất cả mọi người căng thẳng nhìn Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết từ trong tiệm cà phê nhìn ta bầu trời xanh thẳm bên ngoài . . . . . .
******************
Sân bay!
Hạ Tuyết ôm Hi Văn, Daniel nắm tay Hạ Hân, giống như một nhà bốn người đứng ở lối vào sân bay, nhìn Tôn Minh và Trương Kính Trung, Hạ Tuyết nghẹn ngào nắm tay em trai đi tới trước mặt bọn họ, khóc nói: "Cả đời này Hạ Tuyết chịu rất nhiều đau khổ, nhưng vào lúc này, không còn đau khổ nữa, trải qua rất nhiều đau khổ và mệt mỏi, đều đáng giá, tôi vô cùng cảm ơn hai người thầy đã quan tâm tôi, Hạ Tuyết nhất định học tập thật tốt, không phụ lòng mong mỏi của mọi người! Cám ơn thầy!"
Hạ Tuyết vừa nói xong, nước mắt rơi xuống, kéo tay em trai, cúi thấp người 90 độ cám ơn hai người . . . . . .
"Cám ơn ông nội. . . . . ." Hạ Hân cũng nói lời cảm ơn cùng chị.
"Tốt! Tốt! Học tập cho tốt, sau khi học thành công, đem bản thân mình cống hiến cho điện ảnh! ! Chúng ta đều là người của điện ảnh, tự nhiên sẽ bảo vệ cô như chim non! ! Tương lai còn rất dài, nhớ khi gặp khó khăn, cắn răng chịu đựng! hiểu không?" Trương Kính Trung cẩn thận dặn dò.
Hạ Tuyết rơi lệ gật đầu nói: "Đã hiểu. . . . . ."
Tôn Minh nhẹ nhàng tiến lên, ôm cô gái này một chút, vỗ vỗ vai cô nói: "Cố lên! ! Cố lên! !"
Hạ Tuyết đột nhiên cười, gật đầu!
"Đã đến giờ, chúng ta phải lên máy bay rồi !" Daniel đi tới trước mặt Hạ Tuyết, ôm nhẹ vai cô nói.
Hạ Tuyết nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn bọn Tôn Minh, rốt cuộc hạ quyết tâm ôm con gái, nắm tay em trai lưu luyến xoay người rời khỏi ...... lúc Hạ Tuyết sắp đi vào lối đi lên máy bay, nắm tay em trai quay đầu vẫy tay nói với Tôn Minh và Trương Kính Trung: "Hẹn gặp lại . . . . . Hẹn gặp lại. . . . . . Vài năm sau, chúng ta gặp lại. . . . . ."
Trương Kính Trung và Tôn Minh cùng vẫy tay. . . . . .
Hạ Tuyết ôm con gái lau khô nước mắt, quay đầu nhìn vùng trời màu xanh ngoài sân bay, kiên quyết nói: " Hẹn gặp lại. . . . . . Tôi sẽ trở về . . . . . . Tôi nhất định sẽ quay về . . . . . ."
Cô vừa nói xong, mạnh mẽ xoay người, dắt tay em trai, ôm con gái, đi vào lối đi lên máy bay! !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc