Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 49

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Sáng sớm hôm sau! Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt lập tức điều động người tìm Hạ Tuyết khắp nơi, nhưng không có một chút tin tức nào. . . . . .
Hàn Văn Vũ tuyệt vọng nhìn bốn phía. . . . . .
Hàn Văn Vũ lái xe đi khắp mọi nơi trong thành phố, trong lòng nôn nóng như lửa đốt, tay đập mạnh lên tay lái kêu to: "Hạ Tuyết, cô rốt cuộc ở nơi nào? Ném xe sang một bên, nhưng mà cô một chút tin tức cũng không có! Đừng đùa! Hôm nay không phải cô còn phải tham gia thử vai Minh Cơ sao? Tôi không tin cô dễ dàng buông tha cơ hội kia! Tối hôm qua, cô còn học thuộc làu kịch bản!! Hạ Tuyết!! Đừng đùa nữa!! Có phải cô thật đã xảy ra chuyện hay không? Ông trời khiến cô gặp chuyện không may sao? Cô đã sống quá mệt mỏi rồi. . . . . ."
Điện thoại di động vào lúc này vang lên, hắn lập tức nghe . . ."Hạ Tuyết?"
"Là tôi!" Lynda bất đắc dĩ hỏi: "Tìm được Hạ Tuyết chưa?"
"Không có!" Hàn Văn Vũ tuyệt vọng nói.
"Vậy hôm nay thử vai, anh không thể tới?" Lynda nhẹ giọng nói.
"Còn làm gì nữa? ????? Người biến mất rồi!!" Hàn Văn Vũ tức giận hét lên, cúp điện thoại!
****************
Đồn cảnh sát! Cảnh sát đứng một bên, giải thích với Hàn Văn Hạo: "Con đường này vừa khéo chúng tôi không có gắn camera theo dõi, cô ấy lại đi con đường này đi! Chúng tôi chỉ có thể điều động giám sát kiểm tra lại tuyến đường khác. . . . . ."
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, bình tỉnh ngồi trên ghế sa lon, tiếp tục chờ cảnh sát kiểm tra camera theo dõi, trong con ngươi sáng loáng y hệt con Báo nhỏ!
"Hàn tổng giám đốc không phải là ngủ quên chứ?"
Hàn Văn Hạo tỉnh táo ngồi ở trong trung tâm giám sát theo dõi của Đồn Cảnh sát, nhìn trong màn hình thấy Hạ Tuyết đi ra chính nhà mình thì đi tới con đường tuyết thật dài, bóng lưng cô đơn, nhỏ nhắn đáng yêu, lúc nàng cô đơn, cũng có thể rất vui vẻ. . . . . . Hắn cắn răng một cái, tiếp tục nhìn. . . . . .
************
Studio!
Lần này phụ trách tuyển vai gồm: Nhà Sản xuất phim Lưu Minh Vĩ, Đạo diễn Tôn Minh, Giám chế Hồ Chí Cường, Hàn Văn Vũ cũng được bầu chọn một trong số đó, nhưng tạm thời có việc, Tả La thay thế vai nam chính thứ hai! Tất cả minh tinh đều nhộn nhịp tập trung tranh cử!
Vô số minh tinh vì vai diễn Minh Cơ trong “Vương triều hiện đại” mà rối rít tham gia thử vai, vì nhân vật Minh Cơ này đi sâu vào lòng người, nhiều nghệ sĩ rối rít tập trung ở bên ngoài studio, thỉnh thoảng trợ lý chăm sóc, người đại diện minh tinh làm quen, nói chuyện với nhau.
"Nghe nói lần này Hồ Điệp cũng muốn tranh cử Minh Cơ?" Trình Tinh Tinh tò mò thấp giọng hỏi.
"Lần này nếu như không phải là đạo diễn Tôn Minh chủ trì, tôi cũng không tới thử vai, cô ta nổi tiếng tranh ςướק vai diễn lợi hại! Ngủ một đêm là được!"
"Đúng vậy! cô ta là gái điếm, lại muốn lập đền thờ trinh tiết! Nghe nói cô ta chạy đi tìm Phương Giám chế ngủ đấy!"
"Tại sao cô ấy có thể ngủ vậy?"
"Làm quen anh trai một chút, đến nhà người ta ngủ một buổi tối, nói bàn chuyện kịch bản! Lừa gạt ai vậy?"
"Có bản lãnh cũng đừng nhịn!" Hồ Điệp ngẩng đầu lên, cầm áo khoát lông, đi vào studio phim trường thử vai!
".……." Trình Tinh Tinh và Tô Tinh quay đầu lại, nhìn Hồ Điệp mặc váy màu đen, bên ngoài khoác áo lông màu đen, lạnh lùng đứng trước mặt họ, hừ một tiếng, cúi đầu khẽ kéo bao tay của mình, chậm rãi nói: "Không cần ở trước mặt của tôi giả bộ giữ gìn trinh tiết, các người muốn ngủ, cũng không ngủ được!"
Cô ta kêu lên một tiếng, bước tới phía trước một bước, nhẹ nhàng nhìn chân Trình Tinh Tinh đạp xuống một cái. . . . . .
Trình Tinh Tinh không dám lên tiếng, chỉ là cắn răng nhịn. . . . . .
Hồ Điệp đi ra sau hậu trường, mọi người mới dịu đi một chút, bởi vì hình tượng Hồ Điệp, thanh lịch, quyến rũ, xinh đẹp, lộ ra một loại vượt qua không linh Mỹ Lệ, vị minh tinh này là đệ nhất mỹ nữ ảnh hậu, khiến tất cả mọi người không nhịn được mỉm cười hài lòng, chỉ có Tôn Minh giữ nguyên ý kiến. . . . .
"Lần này tôi nhìn trúng một đứa bé. . . . . ." Tôn Minh đứng bên cạnh *** lá nói với Lưu Minh Vĩ: "Đứa bé kia rất có thiên phú diễn xuất. . . . . ."
"Cái gì? Ông nhìn trúng diễn viên nào?" Lưu Minh Vĩ không tự chủ nghĩ đến phương diện kia ..... "Ông. . . . . ."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy! Nếu để vợ tôi nghe được, cử người theo tôi mười ngày, nửa tháng ....." Tôn Minh dập tắt thuốc cười nói.
"Tôi muốn nhìn xem ông nhìn trúng cô gái là người thế nào!" Lưu Minh Vĩ cười nói.
Tuyển vai bắt đầu! Tuyển vai tiếp tục tiến hành, Tôn Minh chủ trì muốn chọn vai chính thứ 2, đối với nhân vật Minh Cơ này có yêu cầu rất cao, nhưng ông ta vẫn cảm thấy các nữ minh tinh tới đây thử vai, không có mấy người có khí chất dũng cảm và thông minh của Minh Cơ, thậm chí ngay cả Tả La cũng khó nhập vai. . . . .
"Bây giờ chẳng phải là vứt bỏ cô ta sao? Dạ Thiên Thiên so với cô ta tốt hơn nhiều, ít ra chân thật một chút!"
"Ông muốn nói Hồ Điệp . . . . ." Lưu Minh Vĩ nhỏ giọng hỏi.
"Tạm được, nhưng tôi cảm thấy ánh mắt của cô ta không sạch sẽ. . . . . ." Tôn Minh nói xong, cầm tư liệu lên Hạ Tuyết, gọi nhỏ . . . . ."Hạ Tuyết?"
Hồ Điệp ngồi một bên, cười lạnh.
"Hạ Tuyết?" Tôn Minh cao giọng kêu tên Hạ Tuyết, nhìn về phía bên ngoài đại sảnh, các ngôi sao đang tới lui, trống không, không có bất kỳ ai, ông nhướng mày, thất vọng nói: "Chẳng lẽ không tới?"
"Ở đây. . . . . ." Một âm thanh nhẹ nhàng, mệt mỏi vang lên.
Sắc mặt của Hồ Điệp lạnh lẽo, quay người, nhìn về phía cửa. . . . . .
Mọi người cũng rối rít nhìn về phía cửa. . . . . .
Sắc mặt Hạ Tuyết nhợt nhạt, mặc một bộ váy ngắn màu trắng, mang đôi giày màu trắng, đội mũ rộng vành, Quách Sương và Quách Dung đang dìu nàng, chậm rãi bước vào. . . . . .
Mọi người nhìn thấy cô gái này có ánh mắt đau thương và lạnh lùng, hai mắt trong suốt giống như rưng rưng, đôi môi trắng bệch khiến người ta đau lòng, thái độ dũng cảm, đi vào phim trường, hướng về phía nhóm đạo diễn cúi thấp người chào hỏi, trong nháy mắt, nàng ngẩng đầu lên, Lưu Minh Vĩ, giám chế và Tả La cũng bị ánh mắt vô cùng đặc biệt của nàng hấp dẫn sâu sắc, giống như bị thu hút, tất cả mọi người đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra Tôn Minh cần chính là hiệu quả như vậy ....
"Hôm nay cô làm sao vậy? Không thoải mái?" Tôn Minh mỉm cười hỏi.
Hàn Văn Vũ sáng nay đi ra ngoài tìm người đã quên nói cho Tôn Minh biết tình huống của Hạ Tuyết. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn Tôn Minh nói: "Đúng vậy, tôi không thoải mái …"
"Bây giờ có thể thử diễn không?" Tôn Minh lộ ra yêu mến hỏi.
Hạ Tuyết cố nén vết thương sau lưng, chậm rãi gật đầu, mặt sắc nhợt nhạt nói: "Tôi muốn diễn ..."
Quách Dung và Quách Sương lo lắng nhìn Hạ Tuyết, lo lắng vết thương sau lưng nàng. . . . . .
Hồ Điệp sắc mặt của trắng bệch nhìn Hạ Tuyết, ánh mắt lạnh băng chợt lóe. . . . . .
Một chiếc xe Ferrari màu bạc thắng gấp trước cửa studio! Hàn Văn Vũ và Lynda vội vã đi về phía phim trường, cũng đã nhìn thấy không ít người tập trung ở cửa, âm thanh của chiếc đàn tranh xa xa truyền đến. . . . . .
"Đã bắt đầu thử vai rồi?" Lynda vừa đi vừa nói.
Hàn Văn Vũ sải bước đi về phía cửa, nhưng sững sờ tại chỗ ......
Một cô gái mặc chiếc váy dài trắng, cổ choàng khăn lông chồn trắng, nằm trong lòng một người đàn ông, hơi mỉm cười, giọng ngọt ngào mềm mại, khẽ đọc câu thơ. . . . . ."Gió bắc quét qua mặt đất, cỏ cây đìu hiu, vì sao tháng tám có tuyết rơi, chợt ngọn gió xuân vừa thổi tới, ngàn vạn bông hoa đua nhau nở ……"
Đọc xong câu thơ này, trong ánh mắt của nàng xẹt qua xúc động, sâu kín nói: "Người đời thích dùng bốn mùa làm đại biểu cho tâm tình mình. . . . . . Đại biểu cái ૮ɦếƭ. . . . . . Đại biểu cho tương lai. . . . . . nhưng không biết rằng bốn mùa căn bản vô tình, nếu đã không có tình thì làm sao có thể động tình? Cũng chỉ vì chúng ta đam mê mà thôi. . . . . ."
Nước mắt từng giọt, từng giọt sâu kín lăn xuống ......
Nơi ***g *** của nàng đột nhiên tràn ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt, nàng cười khổ rơi lệ, đưa bàn tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, tận lực nhìn hắn, nước mắt lăn xuống, nàng đè nén trái tim quá đau đớn, dùng hơi thở yếu ớt, vô cùng tuyệt vọng, nghẹn ngào nói: "Phụ vương đã từng nói. . . . . . Minh Cơ là một nữ tử đa sầu đa cảm, nhu nhược, tương lai nhất định khó có thể đảm đương phượng vị Vương phi. . . . . . Hôm nay Minh Cơ ra đi, nguyện vì thiên hạ, vạn dân đi theo bước chân của Điện hạ, cả nước thái bình. . . . . . Minh Cơ ở trên thiên đường …… ngậm cười, cho dù linh hồn tan thành mây khói cũng cam tâm tình nguyện …… Chúng ta hẹn lại kiếp sau . . . . . ."
Nàng ở trong *** hắn mỉm cười ngọt ngào, nước mắt từng giọt, từng giọt lăn ra, hơi thở mềm mại như tơ, hai mắt sâu kín nhắm lại, đôi tay từ từ rủ xuống . . . . . .
"Minh Cơ ……" Người đàn ông cao lớn, đẹp trai, thống khổ gào lên …..
Tả La ôm chặt Hạ Tuyết trong ***, nhẹ nhàng cúi đầu xuống, run rẩy hôn lên trán của nàng, lệ rơi không ngừng, nước mắt tuyệt vọng. . . . . .
Tả La vẫn ôm chặt Hạ Tuyết, nội tâm kích động, từng đợt sóng đang cuộn trào, vẫn chưa thoát ra khỏi vai diễn, cả người ngơ ngác nhìn đôi mắt khép chặt của cô gái này, nụ cười rung động.
Hàn Văn Vũ hốc mắt đỏ bừng nhìn Hạ Tuyết ngã trong vũng máu . . . . . .
Quách Dung và Quách Sương nhịn không được, nước mắt không ngừng lăn xuống. . . . . .
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, Đạo diễn, Nhà Sản Xuất và Giám chế đều nhìn một màn này, ngây người. . . . . .
"Cắt!! Tốt!" Tôn Minh thật sự hài lòng đứng lên, nhìn Hạ Tuyết đang mệt mỏi nói: "Tốt!! Rất tốt!! bây giờ, tôi thấy rất có khí thế, cô có thể một mình diễn xuất!! Rất tốt!!"
Cả studio vang lên tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, Hàn Văn Vũ và Quách Dung, Quách Sương nhào tới đến trước mặt của Hạ Tuyết, kích động kêu: "Hạ Tuyết . . . . . ."
Hồ Điệp ngồi một chỗ, tức giận đến gương mặt vặn vẹo, căm tức nắm chặt hai tay, cắn răng đứng dậy, sải bước đi ra bên ngoài!!
Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Hạ Tuyết vẫn mệt mỏi muốn ngủ . . . .
"Hạ Tuyết!! Diễn xong rồi! Có thể đứng dậy rồi!!" Hàn Văn Vũ kích động nói.
Lynda tinh mắt, lập tức nói: "Không phải cô ấy đã hôn mê chứ?"
Lúc này, Quách Dung từ trong phim trường đi ra, lớn tiếng khóc nói: "Cô ấy bị thương, sáng nay bò đến nhà chúng tôi, nằm ngủ ở trước cửa nhà, khắp người đầy máu!! Chúng tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, nhưng cô ấy kiên trì muốn đi thử vai! Nói rằng không muốn bỏ lỡ cơ hội lần này!"
Hàn Văn Vũ đột nhiên hoảng hốt, ôm lấy Hạ Tuyết, chạy thật nhanh ra ngoài …………
Chiếc xe Ferrari thắng gấp trước cửa bệnh viện!
Phòng cấp cứu!
Hàn Văn Kiệt cùng với hai vị bác sĩ cấp cứu và hai người y tá đẩy băng ca bước nhanh tới .....
"Mau!!" Hàn Văn Vũ lập tức ôm Hạ Tuyết đang hôn mê đặt trên chiếc băng ca, hai người bác sĩ và y tá lập tức đẩy băng ca, đi tới phòng cấp cứu . . . . .
Hạ Tuyết vẫn còn đang ngủ mê man, đôi tay tự nhiên buông xuống. . . . . .
"Hạ Tuyết!!" Hàn Văn Vũ đau lòng chạy theo chiếc băng ca, nhào tới đến phòng cấp cứu.
Quách Dung và Quách Sương lo lắng ngồi một bên, khóc nói: "Nếu như Hạ Tuyết có chuyện gì, thì Hạ Hân làm thế nào đây? Nó cũng chỉ có một người chị mà thôi. . . . . ."
Hàn Văn Kiệt bình tĩnh nhìn khuôn mặt Hạ Tuyết đang hôn mê, nơi khóe miệng có vết thương, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua, cô ấy đi đâu? Tại sao bị thương?"
"Dường như là bị mấy người đàn ông có ý đồ ***, nên bị đánh thành ra như vậy! Trước khi hôn mê, cô ấy nói với chúng tôi đấy!" Quách Sương lập tức nói.
"Trời ơi, chuyện cấp cứu, chúng tôi cũng không hiểu được!!" Quách Dung rất lo lắng cho Hạ Tuyết, nói.
Hàn Văn Kiệt lập tức nhìn về phía Hạ Tuyết đang hôn mê, không biết có loại cảm xúc gì. . . . . .
Hàn Văn Vũ nặng nề thở dài. . . . . .
Sắc mặt Hàn Văn Kiệt ngưng trọng, lập tức nắm chặt cổ tay Hạ Tuyết, vốn định P0'p chặt vị trí mạch máu của nàng, nhưng đột nhiên sắc mặt của hắn đông lại, Ng'n t đặt trên giữa cổ tay của nàng, nhẹ nhàng nhấn một cái, hắn nhướng mày, đầu tiên là hoài nghi, nghĩ nghĩ một chút, nhưng vẫn đi theo băng ca bước thật nhanh về phía trước, xác nhận lại một lần nữa, Ng'n t đè xuống giữa cổ tay nàng, hắn không khỏi ngẩng đầu lên khiếp sợ nhìn anh hai, có lời muốn nói, lại nói không nói thành lời, bởi vì vừa rồi hắn thăm dò mạch, lộ ra là thai mạch . . . .
Ánh mắt hắn rối loạn, không hiểu ra sao, nhưng vẫn đi theo bác sĩ vào phòng cấp cứu, anh hai của hắn đứng ngoài cửa, hắn lập tức kéo qua bạn tốt qua một bên, nhỏ giọng nói: "Trước hết kiểm tra thai nhi cho cô ấy!"
"Tốt!!" Bác sĩ vừa nghe, lập tức thông báo với bác sĩ khoa phụ sản vội tới làm siêu âm cho nàng!
Hàn Văn Kiệt nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, lo lắng nhìn hai mắt của nàng khép chặt, bất đắc dĩ thở dài một hơi, không thốt nên lời.
Hàn Văn Vũ hơi thở hổn hển, tiếp tục đi qua đi lại, rồi đột nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân kỳ lạ, hắn lập tức quay đầu lại, rõ ràng nhìn thấy một bác sĩ khoa phụ sản và y tá bước nhanh vào phòng cấp cứu, sau đó “phịch” một tiếng, cửa đóng lại, hắn nhướng mày, lo lắng nghĩ: "Tìm bác sĩ khoa phụ sản làm gì?"
"Không cần lên tiếng! Tôi cũng không biết chắc! Trước hết cô đi kiểm tra một chút, tôi sẽ quyết định sau!!" Hàn Văn Kiệt lập tức nói. . . . . .
Hàn Văn Vũ canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu, lo lắng đi qua đi lại. . . . .
************************
"A?" Trần Kinh Hoa khiếp sợ giơ tay ra, bảo y tá dừng lại tất cả công việc, nhẹ giọng nói: "Cô ấy mang thai?"
"Mau!! Nếu như cô ấy mang thai, chúng ta có rất nhiều thuốc cũng không thể dùng được!"
Bác sĩ Khoa phụ sản lập tức ngồi bên cạnh Hạ Tuyết, vừa đeo găng tay trắng, vừa ra lệnh cho y tá vén áo trên bụng nàng lên, không ngờ bụng của nàng lại có một vết bầm đen, các bác sĩ rối rít kinh ngạc nói: "Ai lại xuống tay hiểm độc như vậy?"
"Chịu đựng một cú đá như vậy, nếu như mang thai, đứa bé trong bụng cũng không nhất định có thể giữ được!!" Bác sĩ phụ khoa lập tức mở màn hình máy vi tính lên, sau đó cầm dụng cụ kiểm tra, bảo y tá thoa một lớp chất keo lên bụng của nàng, mới đưa dụng cụ kiểm tra rà lên bụng nhấn mạnh một cái, lập tức nghe được tiếng trái tim đập bang bang thật mạnh mẽ phát ra trong loa máy tính . . . . . Bác sĩ Phụ khoa thở dài một hơi nhìn màn hình máy vi tính trước mặt, trái tim khẽ co khẽ rút, cô khiếp sợ nói: "Trời ạ! Thai nhi lại có thể an toàn, tiếng tim đập rất mạnh mẽ! đầy sức sống!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc