Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 34

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hàn Văn Hạo vẫn trừng mắt nhìn nàng. . . . . .
Hạ Tuyết vẫn thở phì phò. . . . . .
Hai người cứ trừng nhau như vậy, tất cả mọi người rất kỳ quái nhìn hai người, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh ……….
Hàn Văn Hạo hai tròng mắt lạnh lẽo, chậm rãi nhìn Hạ Tuyết từ trên xuống dưới, Hạ Tuyết cũng bắt chước bộ dạng của hắn, tròng mắt lóe sáng, nhìn từ trên xuống dưới. . . . . . thật lâu, thật lâu, rốt cục nàng có chút bất đắc dĩ nhìn hắn nói: "Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là diễn viên quần chúng, không phải muốn câu dẫn anh, sau đó mơ mộng làm cô bé lọ lem . . . . . ."
Trên mặt Hàn Văn Hạo hơi lộ ra nụ cười châm biếm, liếc mắt nhìn mái tóc ngắn xinh xắn, khuôn mặt trái xoan đường cong tuyệt đẹp, nhưng tái nhợt, đôi môi mọng tô chút son hồng, không còn thiếu sức sống như trước, ánh mắt hắn hơi chớp một cái, lại trầm mặc không lên tiếng, xoay người rời khỏi . . . . . .
Hạ Tuyết nhẹ nhàng thở ra, hù ૮ɦếƭ tôi, muốn *** sao. . . . . .
"Ok! ok! ok!" Trợ lý đạo diễn thừa dịp Hàn Văn Hạo đã lên lầu, lập tức nói: "Ok! Tô Diệu Diệu vào chỗ! Tiểu Thanh, cô đi mời Văn Vũ!"
"Được!"
Bắt đầu quay phim, Hạ Tuyết lại mơ hồ đứng một bên, vừa cúi người, vừa nghĩ đến ánh mắt của Hàn Văn Hạo, lộ ra quá nhiều điểm kỳ quái, nàng không rõ ý tứ của hắn như thế nào, nàng cắn môi dưới. . . . . .
"Cắt" Tôn Minh lập tức đứng lên, đi đến trước mặt Hạ Tuyết, nói với nàng: "Hạ Tuyết! Vừa rồi cô suy nghĩ cái gì? Cô chỉ là một nhân viên tiếp tân, mặt mày nhăn nhó, cắn môi là sao? Hay là cô nhập vai, cảm thấy nam chính xuất hiện, làm cho cô rối rắm?"
Khuôn mặt Hạ Tuyết đỏ bừng, nhìn mọi người đang tò mò nhìn mình, nhất là Tô Diệu Diệu ở bên cạnh, cô ta cũng cười chế giễu nhìn nàng lom lom. . . . . .
"Đúng, xin lỗi, tôi chỉ là. . . . . ."
"Không cần giải thích. . . . . . Kiêu ngạo là việc nhỏ, nhưng phải cẩn thận, đừng xem thường, xem như cô có một chút thiên phú, cũng không thể chứng minh được gì!" Tôn Minh đột nhiên tức giận cầm kịch bản đi về!
Hàn Văn Vũ đổi vai đứng tại cửa, nhìn thoáng vẻ mặt xấu hổ của Hạ Tuyết, lại liếc Tôn Minh một cái, chuẩn bị quay lại một lần nữa. . . . . .
"Tôn Minh, có phải quá quan tâm Hạ Tuyết hay không? một cảnh nhỏ như vậy, tại sao ông ta yêu cầu nghiêm khắc với cô ấy như vậy?" Lynda kỳ quái nói.
Hàn Văn Vũ nghĩ nghĩ, bất chợt cười nói: "Có thể là ông ta xem trọng cô ấy!"
"Phi! ! Ai chẳng biết đạo Tôn Minh không thích phụ nữ!" Lynda lại nhìn đạo diễn Tôn Minh, cầm kịch bản, ngồi trước TV, nhìn vào màn hình nhỏ, lại ngẩng đầu nói với Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết, cô đổi vị trí, đứng ở phía sau Diệu Diệu! Cô đã chắn ngang vị trí của cô ấy!"
Hạ Tuyết lập tức a... một tiếng, đổi một vị trí với Tô Diệu Diệu, Tô Diệu Diệu đắc ý liếc mắt nhìn nàng một cái. . . . . .
Hạ Tuyết thở nhẹ . . . . . .
"Tại sao muốn đổi vị trí?" Lynda kỳ quái hỏi.
Hàn Văn Vũ trực tiếp xoay người rời khỏi, trước khi đi, còn nói một câu …."Hạ Tuyết khí thế mạnh mẽ, sẽ đè ép Tô Diệu Diệu … nên muốn cho cô ấy lui ra phía sau một chút ….. Tô Diệu Diệu mới đúng nhân vật chính …."
Lynda vừa nghe lời này, ánh mắt tức khắc sáng lên nhìn thoáng qua Hạ Tuyết, trong lòng có chút chủ ý. . . . . .
"Cô đừng đánh chủ ý vào cô ấy! Tôi không để cho cô ấy ký hợp đồng đâu!" Hàn Văn Vũ chuẩn bị đi đến vị trí của mình, chỉ vào Lynda nói!
Lúc quay phim xong, Hạ Tuyết lập tức thay đồng phục công ty ra, chạy đến bên xe đậu ở ngoài sảnh cao ốc Thế Kỷ, nhìn Văn Vũ đang khoanh tay xem kịch bản, nàng khôi phục lại bộ dáng cười ha ha, vẻ mặt nhiệt tình nói: "Buổi chiều không diễn nữa, bây giờ có thể đi ăn cơm hay không? Tôi đói bụng!"
"Ừ" Hàn Văn Vũ lại liếc mắt nhìn kịch bản, nói: “Cô đừng chạy đi lung tung với bọn Tiểu Thanh, chờ một lúc nữa chúng ta cùng đi ăn cơm!"
"Thật hả?" Hạ Tuyết càng vui vẻ.
"Ừ, ăn cơm với anh tôi!" Hàn Văn Vũ lật một tờ kịch bản, nói.
Hạ Tuyết nói có ૮ɦếƭ cũng không chịu đi ăn cơm, nàng nói muốn cùng với bọn Tiểu Thanh ăn cơm hộp, sau đó Hàn Văn Vũ nói, nàng ૮ɦếƭ cũng phải đi, không được phản kháng, không được phản đối. . . . . . Cho nên nàng đành phải ngây ngốc đứng trước chiếc xe, nhìn Hàn Vũ đang gọi điện thoại cho ai cũng không biết, mặt nàng nhăn nhó, nhìn đồng hồ của mình một chút, đã 11 giờ 35 phút, nàng nhìn thoáng qua cao ốc Thế Kỷ sừng sững, rực rỡ một lần nữa …
Lúc này trên bầu trời lất phất cơn mưa phùn, Hạ Tuyết không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn bông tuyết bay tán loạn đầy trời đến xuất thần, lại nghe được tiếng bước chân nhanh chóng đang đi đến, nàng sững sờ, cũng đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo mặc tây phục màu đen, hơi lộ ra vạt áo lụa tơ tằm màu trắng, bên ngoài khoác áo dài tới gối, khí thế mạnh mẽ trong tuyết bay bay bước tới ...
Hạ Tuyết ngây ngốc nhìn hắn. . . . . .
Thái độ của Hàn Văn Hạo lạnh lùng, làm cho người ta không dám đến gần, giống như đóa hoa anh túc, phát ra hấp dẫn trí mạng. . . . . .
Lúc này tuyết rơi xuống càng lớn, bay tán loạn, Hàn Văn Vũ vừa gọi điện thoại, bên cạnh nhìn anh cả một mình đi tới, nói với Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết, nhanh lấy cây dù che cho anh cả tôi!"
Hạ Tuyết vừa nghe xong đành phải a một tiếng, từ trong xe, tìm thấy cây dù trong suốt, bước tới chỗ Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo đi tới, nhìn thấy Hạ Tuyết cầm cây dù trong suốt đứng trong tuyết nhìn hắn, bước chân hắn ngừng lại, bỗng nhiên nhìn nàng một cái, vẻ mặt lạnh tanh tiếp tục đi về phía trước, Hạ Tuyết không dám nghĩ nhiều, im lặng miễn cưỡng đi bên Hàn Văn Hạo, vươn dù lên cao che cho hắn, sau đó hai người nặng nề đạp đất tuyết đi về phía trước . . . . . .
Hàn Văn Vũ vừa gọi điện thoại, vừa quay đầu nhìn anh cả mỉm cười nói: "Vẫn là anh thương em, biết em không thích anh phô trương xung quanh, đã tự mình đi xuống!"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ thuận tay cầm lấy dù trong tay Hạ Tuyết, lòng bàn tay không nhịn được nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, Hạ Tuyết giật mình vội vàng rụt tay lại, ánh mắt Hàn Văn Hạo hơi chút lóe lên, nhìn em trai nói: "Chú luôn luôn chống đối, nhưng một ngày nào đó, cơ nghiệp Hàn thị, cả ba anh em chúng ta đều phải gánh vác! Tốt nhất chú nên sớm chuẩn bị tâm lý cho thật tốt!"
Hàn Văn Vũ “ôi” một tiếng, cúp điện thoại, đi tới bên Hàn Văn Hạo, một tay vỗ vai hắn, cười nói: "Anh nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng mềm như đậu hủ, anh thương em và chú ba, chúng tôi để ở trong lòng! Chuyện công ty phiền anh vất vả rồi !"
Hàn Văn Hạo chỉ lạnh lùng nói: "Đi thôi! Đừng bậy bạ nữa! Ba giờ chiều nay, anh còn có cuộc họp!"
"Chúng ta đến Thúy Uyển Sơn Trang ăn tôm cá tươi! Dạo này có cá bạch lý hồng tươi sống!" Hàn Văn Vũ nói vừa xong, nói với Hạ Tuyết: "Hạ Tuyết, nhanh lên, đi lấy xe Mercedes của tôi, hôm nay tổng giám đốc đại nhân tôn quý chịu hạ mình ngồi xe của chúng ta!"
"A.... . ." Hạ Tuyết không kịp nghĩ, xoay người cầm chìa khóa xe, đi đến Mercedes. . . . . .
Hàn Văn Hạo lơ đãng liếc mắt nhìn Hạ Tuyết một cái, đứng trong tuyết, chậm rãi hỏi: "Người đó là sao?"
"Cô ấy là trợ lý đời sống của em! Cô nhóc đó rất nhanh nhẹn, làm việc rất tốt, đi ăn một bữa cơm với em!" Hàn Văn Vũ mỉm cười nói.
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lóe ra, nhìn Hạ Tuyết đã ngồi vào chiếc Mercedes, chuẩn bị mở máy xe, hắn cười lạnh nói: "Thật là kỳ lạ, chú chưa bao giờ gần gũi phụ nữ, càng không nói đến đưa cô ta tham gia bữa tiệc với ba anh em chúng ta!"
"Chỉ một bữa cơm đơn giản thôi mà! Anh đừng nghĩ quá nhiều!" Hàn Văn Vũ tự nhiên cười nói.
Hạ Tuyết chậm rãi lái xe, dừng bên cạnh hai người, Hàn Văn Vũ lập tức mở cửa xe, Hàn Văn Hạo mặt lạnh ngồi xuống, Hàn Văn Vũ cũng ngồi xuống, nói với Hạ Tuyết: "Đi Thúy Uyển Sơn Trang!"
"Được!" Hạ Tuyết không nhịn được nắm tay lái, ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu nhìn Hàn Văn Hạo đang ngồi phía sau xe, hắn đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng chằm chằm, tim nàng đột nhiên nhảy dựng, sợ tới mức mặt mày trắng bệch!
Xe chạy qua trung tâm phố xá sầm uất, cây cối hai bên bỏ lại phía sau, xe hướng trên núi chạy tới . . . . . .
Hạ Tuyết bên cạnh lo lắng lái xe, nghe hai anh em bọn họ đang nói một chút chuyện gia đình, từ câu chuyện, nàng dần dần hiểu rõ một số việc, thật ra Hàn Văn Vũ cũng không như mọi người tưởng tượng chỉ là một siêu sao đơn giản, mà hắn và Hàn Văn Hạo chuẩn bị thành lập một công ty điện ảnh và giải trí truyền hình lớn nhất, cho nên Hàn Văn Hạo phóng túng cho em trai gác lại sự nghiệp gia tộc, để mặc cho hắn tự do phát huy, nhưng lời nói và thái độ của Hàn Văn Hạo như thay cho cha mẹ, ra lệnh cho em trai, trong ba năm phải trở về gánh lấy sự nghiệp gia tộc!
Hàn Văn Vũ cũng không đáp lại, chỉ thần thần bí bí cười, hắn giống như con ngựa hoang không dây cương, chưa bao giờ chịu trói buộc!
"Anh suốt ngày cứ nhìn ngó em, không thấy anh chú ý đến Văn Kiệt?" Hàn Văn Vũ nhanh chóng chuyển đề tài!
"Hắn làm việc vững vàng, lý trí, đắn đo, có chừng mực! Chưa bao giờ sai lầm!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói.
"Hắn và Mộng Hàm khi nào thì chuẩn bị kết hôn? Trong ba anh em chúng ta, chỉ có một mình hắn thật lòng nói chuyện yêu đương, nghiêm túc lên kế hoạch cuộc sống tốt đẹp trong tương lai!" Hàn Văn Vũ cười nói.
Trong lòng Hạ Tuyết hồi hộp, nắm tay lái, ánh mắt chớp một cái, không chú ý ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn kính xe, lại không nghĩ rằng trong kính nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Hàn Văn Hạo, nàng ho khan một tiếng, tiếp tục lái xe. . . . . .
"Thúy Uyển Sơn Trang" ở bên cạnh bờ hồ Hoa Sơn, có vô số rừng phong xung quanh, tuyết đọng trên nhánh cây phong, bao quanh trùng trùng điệp điệp là tuyết, thật sự phong cảnh mê người ...
Hạ Tuyết cho xe dừng trước cửa "Thúy Uyển Sơn Trang", dừng xe xong, lại nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đỏ thẫm cũng theo xe mình, chạy đến trước cửa Sơn Trang. . . . . .
"A?" Hạ Tuyết nắm tay lái, chợt nhớ đến dường như xe này là xe của bác sĩ Hàn …. Nàng mở to hai mắt, lại có thể nhìn thấy Hàn Văn Kiệt mặc áo sơ mi trắng kẻ sọc xanh, bên ngoài là áo khoác dài màu xanh lá cây, lịch sự nho nhã bước xuống xe, sau đó rất có phong độ thân sĩ đi vòng qua xe, mở cửa ghế lái phụ, bên trong xe bước xuống một cô gái xinh đẹp, mặc Ellisaab vàng nhạt, cổ chữ V, váy ngắn bó sát người vô cùng hấp dẫn, bên ngoài khoác áo dài tới gối cùng màu, mái tóc quăn gợi cảm, cổ đeo dây chuyền vàng, cô gái có nét đẹp hoàn hảo, tuyệt vời, chỉ thấy cô chớp mắt dịu dàng nhìn vị hôn phu bên cạnh, đưa tay cẩn thận luồn vào trong khuỷu tay của hắn, mới nhìn về phía bên này. . . . . .
Hàn Văn Hạo bước tới, tiếp đến là Hàn Văn Vũ cũng xuống xe, nhìn Hàn Văn Kiệt vui vẻ kêu một tiếng . . . . . ."Chú ba!!"
Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm dựa vào nhau cùng một chỗ, mỉm cười nhìn bọn Hàn Văn Hạo kêu nhỏ: "Anh cả, anh hai!"
Hạ Tuyết vẫn sững sờ tại chỗ, nắm tay lái, thật không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, nhất là nhìn Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm gắn bó với nhau, nàng cảm thấy mình rất khó nhìn, trên thế giới này, tại sao lại có người xinh đẹp như vậy, một cô gái ngây thơ và gợi cảm? nhất là xung quanh tuyết trắng tinh, dường như chỉ vì cô ấy mà sụp đổ, bởi vì cô ấy quá quyến rũ . . . .
Bọn Hàn Văn Vũ sớm đứng chung một chỗ, trò chuyện một chút, Văn Vũ mới phát giác thiếu đi một người, hắn sững sốt quay đầu, nhìn Hạ Tuyết trong xe, hắn to tiếng gọi: "Hạ Tuyết! ! !"
Hàn Văn Kiệt vừa nghe gọi tên này, hơi ngạc nhiên quay đầu, nhìn về phía xe của anh hai, chỗ tài xế, quả nhiên là Hạ Tuyết, nàng đang ngồi yên, không biết làm gì?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc