Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 290

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

"Mẹ, mẹ mau tỉnh lại đi mẹ" Hạ Tuyết khổ sở gào khóc.
"Hạ tiểu thư, phu nhân có khỏe không" Tả An Na đau lòng đi vào phòng bệnh, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết này khóc thất thanh, dịu dàng hỏi.
Hạ Tuyết đau lòng lắc đầu một cái, nhìn hai mắt Trang Minh Nguyệt tĩnh lặng, trong lúc hoảng thần cô cho rằng tròng mắt mình đang run rẩy, cũng cho rằng chỉ là ảo giác, cô xoa xoa nước mắt, mới quay đầu nhìn Tả An Na, có chút lo lắng hỏi: "Sao lúc này, cô lại tới đây? có phải Văn Hạo xảy ra chuyện gì hay không ?"
Tả An Na khẽ mỉm cười, nhìn Hạ Tuyết nói: "Không có, Daniel Tổng Tài đang cùng với Tổng Tài, bàn sách lược đối phó Trác Bách Quân, hai người bọn họ phối hợp vô cùng tốt, Tổng Tài lo lắng cô có chuyện, nên bảo tôi tới xem cô một chút"
"À" Hạ Tuyết cười khổ nhìn Tả An Na nói: "Tôi không sao, tôi rất khỏe"
Tả An Na nghe vậy, yên lòng đi tới bên cạnh Hạ Tuyết, nhẹ nắm bả vai của cô nói: "Không có chuyện gì, cũng sẽ đi qua, cô yên tâm, phải tin tưởng Tổng Tài, hắn có thể giải quyết tất cả mọi chuyện"
Hạ Tuyết đành mỉm cười gật đầu, nhìn Tả An Na nói: "Tôi không sao, cô yên tâm"
Tả An Na bình tĩnh đi tới trước máy đun nước trước phòng bệnh, lấy ra một cái ly, vừa cẩn thận rót nước, hai mắt lộ ra một chút lạnh lùng, để cho nước nóng xẹt qua ngón tay cái của mình, ngấm vào trong nước nóng, cô không có chút đau đớn, chỉ thật yên tĩnh từ từ rót đầy ly nước kia, vừa mới đứng lên, đã nhìn thấy Hàn Văn Kiệt đứng ở bên cửa, đang dùng ánh mắt nhàn nhạt, nhìn mình, cô lập tức mỉm cười nói: "Tam thiếu gia, anh còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Hàn Văn Kiệt mỉm cười nhìn Tả An Na nói: "Cô đang suy nghĩ gì, bị nước nóng phỏng tay, cũng không biết"
"A!" Tả An Na đột nhiên bật cười, mệt mỏi nói: "Khoảng thời gian này, xảy ra quá nhiều chuyện, nên có chút phân tâm"
"Vất vả cho cô và anh cả tôi rồi" Hàn Văn Kiệt đi tới, nhìn bộ dáng Hạ Tuyết đau lòng, hắn liền thở dài nói: "Cô về nghỉ ngơi trước đi, tôi muốn châm cứu vòng ba cho mẹ! Không có chuyện gì, đi về nghỉ trước đi"
"Không! Tôi muốn ở lại chỗ này với mẹ! Ít nhất ba ngày nay, tôi không muốn rời khỏi một tấc! ! Tuyệt đối không muốn rời khỏi mẹ! Tôi muốn nói nhiều chuyện với bà, tôi phải chờ bà tỉnh lại" Tâm tình Hạ Tuyết lập tức kích động, nói.
Hàn Văn Kiệt đi tới trước mặt mẹ, nhìn Hạ Tuyết nói: "Cô biết tại sao, bệnh viện phải quy định thời gian nhất định cho người thân thăm bệnh không, một là bảo đảm bệnh nhân không bị quấy rầy, hai là ở bệnh viện, không có cách nào chu đáo, hơn nữa cũng sẽ làm cho thân thể rất mệt mỏi, bây giờ cô xúc động và thân thể cũng không tốt, cô nhất định phải về nhà, tắm nước nóng, sau đó nằm một giờ rồi trở lại, thậm chí bây giờ chuyện gì cũng không giúp được, mẹ không có cách nào tỉnh nhanh như vậy, tôi muốn châm cứu cho mẹ, dùng tất cả thủ pháp để làm! Cho nên cô yên tâm, nghe lời tôi, đi về nghỉ một lát rồi trở lại, chắc chắn tinh thần sẽ không như vầy! Nghe lời tôi nào, hả!"
Hạ Tuyết vẫn lắc đầu một cái, nhìn ánh mắt Trang Minh Nguyệt đột nhiên nhúc nhích một chút, cô kinh ngạc kêu nhỏ: "Dường như tôi nhìn thấy mắt của mẹ đang nhúc nhích"
Hàn Văn Kiệt quay đầu lại, nhìn khuôn mặt của mẹ bình tĩnh và tư thế ngủ yên ổn, liền thở dài, nói với Hạ Tuyết: "Còn nói mình không có gì, mau đi đi, Tả An Na, làm phiền cô đưa Hạ Tuyết đi về nghỉ ngơi"
"Tốt" Tả An Na nghe xong, đang cầm ly nước, đặt trên bàn, lại sơ ý vẩy một chút, cô “ôi” một tiếng, vội vàng dùng khăn giấy lau, đem khăn giấy bỏ vào trong túi, rồi vội vàng cầm tay Hạ Tuyết rời đi, nói: "Hạ tiểu thư, chúng ta đi thôi, thời gian đã không còn sớm, về sớm nghỉ ngơi một chút"
Hạ Tuyết vẫn không yên lòng, lại nhìn thấy Hàn Văn Kiệt đã lấy ra cái hộp châm cứu, chuẩn bị châm cứu cho mẹ, cô không có cách nào, chỉ đành phải đi theo Tả An Na cùng đi ra ngoài.
Lúc Hàn Văn Kiệt châm cứu cho mẹ, lại hơi ngẩng đầu lên, nhìn góc bàn còn ướt một chút, còn có một ít khăn giấy, lúc lau bàn, nhuộm thành màu hơi vàng, hắn không suy nghĩ nhiều, vẫn rút kim châm dài ra.
Lúc Tả An Na cùng Hạ Tuyết đi ra khỏi phòng bệnh, liền nói với hộ vệ đi cùng bên cạnh nói: "Đưa chúng ta trở về nhà Tổng Tài đi"
"Vâng" Tên hộ vệ lập tức dẫn Tả An Na xoay người đi về phía trước.
Giằng co một ngày đêm, bầu trời dần sáng tỏ, Tả An Na liền đỡ Hạ Tuyết chầm chậm đi về phía trước, hai người cùng nhau đi xuống bậc thang, họ vừa đi, Tả An Na săn sóc cho Hạ Tuyết, khẽ kéo áo khoác, nhìn cô khẽ mỉm cười nói: "Đi thôi, đừng lo lắng, phải tin tưởng Tổng Tài và Daniel Tổng Tài, tất cả đều sẽ tốt hơn"
Hạ Tuyết hoàn toàn không còn hơi sức, chỉ theo hộ vệ hộ tống, cùng Tả An Na cùng nhau lên xe.
Hàn Văn Kiệt vừa giúp mẹ châm cứu, đột nhiên vừa ngửi trong phòng này, có một chút mùi đặc biệt, làm cho hắn nhớ đến lúc nảy Tả An Na đem khăn giấy nhét vào trong túi áo mình, lông mày của hắn nhíu lại, lập tức để châm dài xuống, đeo bao tay trắng vào, cầm một cây bông băng, đi tới tấm giấy nhỏ màu trắng trên bàn, quét mạnh một cái, vừa nhanh chóng mang đến phòng kiểm nghiệm, vừa nhanh chóng gọi điện thoại cho anh trai của mình!
Điện thoại của Hàn Văn Hạo vang lên.
"Anh cả!" Hàn Văn Kiệt vừa đi ra ngoài, vừa căng thẳng cầm bông băng đưa lên mũi ngửi một cái, mới nói: "Em cũng không cố ý muốn nghi ngờ cô ấy, nhưng hôm nay em cảm thấy Tả An Na rất lạ! Hơn nữa, cô ấy vừa tới phòng bệnh của mẹ, sau khi đỡ Hạ Tuyết rời đi, em ngửi thấy trong phòng có một mùi rất gay mũi, hơn nữa, em dám chắc chắn đó là dùng thạch tín điều phối thuốc! ! Anh nhanh chóng đi tìm Hạ Tuyết một chút, em đem nước còn sót lại đi kiểm nghiệm một chút!"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo bùng lên ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng, nói: "Tả An Na"
Trong ánh sáng đèn đường màu xanh nhạt, chiếc xe lao đi, Hạ Tuyết vẫn nhớ đến Hàn Văn Hạo, cô muốn gọi một cuộc điện thoại, Tả An Na mỉm cười ngăn cô lại, nói: "Không cần, Hàn Tổng Tài đang cùng Daniel Tổng Tài bí mật thương lượng, lúc này, không nên quấy rầy, chúng ta về nhà rồi hãy nói"
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, chỉ đành phải gật đầu.
Tài xế lái xe, chạy thẳng về phía trước, lại vòng qua vườn cây, chạy tới bờ hồ hướng phía trước, sắc trời dần sáng, lúc Tả An Na và Hạ Tuyết nhắm mắt dưỡng thần, lại phát hiện xe chạy lệch hướng khu nhà nghỉ của nhà họ Hàn, liền ngạc nhiên hơi trách cứ, hỏi: "Tại sao trời gần sáng rồi, anh lại không nhận ra được địa chỉ nhà Hàn tiên sinh"
Hạ Tuyết cũng ngạc nhiên mở hai mắt ra, nhìn tài xế bình tĩnh lái xe chạy nhanh tới một bờ hồ, bốn phía bờ hồ gió lạnh nổi lên, khắp nơi phát ra tiếng kỳ lạ, có chút kinh sợ, trong lòng của cô không khỏi run lên, nhìn Tả An Na nhờ giúp đỡ.
Tả An Na cũng ngạc nhiên nhìn về phía tài xế, không ngờ giữa bụi cỏ truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếng động vọng lại, cửa xe nhanh chóng bị kéo ra, hai cô gái bị kéo xuống!
"A ————" Bọn họ hoảng sợ hét ầm lên, bị sợ đến vẻ mặt trắng bệch, đứng trong mặt cỏ, lại nhìn thấy rõ người trước mặt, cũng giật mình!
Hàn Văn Hạo và Daniel đứng bên cạnh bờ hồ xanh biếc, lạnh lẽo, hai tròng mắt rét lạnh nhìn chằm chằm Tả An Na, sau lưng của bọn họ, từng người hộ vệ, Hứa Mặc, Hi Thần, Chính Hách, Mặc Nhã, Hạo Vũ, bao gồm cả Nhậm Phong.
Tả An Na lui về phía sau một bước, trợn to cặp mắt nhìn Nhậm Phong! ! !
"Văn Hạo" Hạ Tuyết nôn nóng gọi Hàn Văn Hạo, phát hiện ra cục diện này, làm cho đáy lòng mình lạnh lẽo hơn, bởi vì bọn họ cùng nhau nhìn Tả An Na, cô cũng quay đầu, nhìn Tả An Na giống như trở thành một người khác, cô giật mình, lui về sau một bước, Hi Thần lập tức tiến lên, kéo Hạ Tuyết tới trong *** Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo ôm chặt Hạ Tuyết, trên mặt co quắp đến đáng sợ, chậm rãi mở miệng "Tả An Na, uổng cho tôi tin tưởng cô nhiều năm, nhưng cuối cùng, lại là cô"
Tả An Na trợn to hai mắt, nước mắt run rẩy trong hốc mắt, nhìn Hàn Văn Hạo, nhưng không khỏi dâng lên thù hận, lần đầu tiên nhìn thẳng vào hắn, thở hổn hển nói: "Anh cố ý điều tôi và Nhậm Phong đi Nhật Bản, chính là vì tách tôi ra, để thực hiện kế hoạch của anh, Nhậm Phong đã đề phòng tôi, nên thuốc mê của tôi, không có tác dụng"
Nhậm Phong nhìn Tả An Na, khẽ mỉm cười nói: "Thuốc mê của cô có tác dụng, nhưng đã không phải là thuốc mê của cô"
Tả An Na “a” một tiếng, nở nụ cười khổ, cười xong, nước mắt lăn xuống, căng thẳng hỏi: "Tại sao các người biết là tôi, tại sao các người nghi ngờ tôi?"
Hàn Văn Hạo nhìn Tả An Na lạnh lùng nói: "Bởi vì cô quá quan tâm đến tình cảm của tôi rồi".
Tả An Na khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo.
Hạ Tuyết dựa vào trong *** Hàn Văn Hạo, khiếp sợ nói: "Văn Hạo, mọi người đang làm gì? Không khí thế này thật đáng sợ, Tả An Na làm sao? Cô ấy luôn rất quan tâm chúng ta mà" Đáy lòng của cô chợt lạnh, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tả An Na, nhìn cô gái bình thường dịu dàng, ấm áp động lòng người, giờ phút này ánh mắt lạnh lùng tuôn ra căm giận, trong lòng của cô đau nhói, kêu nhỏ: "Tả An Na, tại sao cô lại muốn đối xử với chúng tôi như vậy?"
Tả An Na nhìn Hạ Tuyết, trên mặt lạnh lẽo, nói: "Tại sao tôi không đối xử với các người như vậy? 8 năm trước, công ty xi măng của cha mẹ tôi bị Hàn thị ác ý thu mua, cuối cùng đau buồn mà ૮ɦếƭ, công ty tâm huyết nhất của cha mẹ tôi, đã trắng tay không còn, trong chớp mắt, tôi bị nhà tan cửa nát, rốt cuộc tôi tìm được người làm chỗ dựa, tiến vào Hàn thị, ẩn núp 8 năm, tôi không ngừng bán thù hận và linh hồn của chính tôi, chính là chờ đợi ngày này, nhưng bây giờ, tôi vẫn thất bại"
Hạ Tuyết không thể tin được che miệng, nước mắt lăn xuống.
Hàn Văn Hạo mặt lạnh buông Hạ Tuyết, từng bước, từng bước đi về phía Tả An Na, ánh sáng nhàn nhạt, chiếu vào hai tròng mắt hắn giống như mắt của dã thú, hiện đầy sát khí, hắn từng bước, từng bước đạp mặt tuyết dầy cộm nặng nề, tiếng bước chân vang vọng, đi đến trước mặt của Tả An Na, hai mắt phát ra ánh sáng ૮ɦếƭ người, sâu không lường được, hắn dùng loại khí thế này để giết đối thủ của hắn.
Ánh mắt Tả An Na đã quen xốc xếch nhiều năm, chợt lóe lên, toàn thân hoảng sợ run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt quả đấm, không lên tiếng.
Cũng trong lúc này, Hàn Văn Hạo đột nhiên thu liễm sát khí trong mắt, dùng một chút lòng nhìn Tả An Na nói: "Ở bên cạnh tôi 8 năm rồi, cũng là bạn, cũng là người thân, tôi vẫn luôn không bạc đãi cô, mặc dù trong lòng của cô có thù hận, chẳng lẽ cô không đoán ra được, đối với công ty kia, tôi đã cố gắng hết sức".
Hai mắt Tả An Na kịch liệt đỏ lên.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ vươn tay, nắm chặt cằm của cô, nhắc mặt của cô lên.
Tả An Na ngẩng đầu lên, nước mắt lăn xuống nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo bình tĩnh nhìn cô gái dịu dàng, ấm áp động lòng người này, từ lúc còn tuổi còn trẻ đến lúc là cô gái trưởng thành, vẫn luôn theo đuổi mình, hắn đột nhiên cười một tiếng, sâu kín nói: "Cho nên cô nói, lòng người đáng sợ, rất khó phòng bị, chúng ta làm sao để hoàn thiện mình, luôn có một số người, không vì chính mình, cũng không chịu bỏ qua, Tả An Na, hôm nay cô thắng"
Tả An Na trừng chặt hắn, cặp mắt phát ra ánh sáng buồn bã, thăm dò.
"Cô làm tôi đau lòng, không phải vì cô phản bội tôi, mà là chúng ta đã từng giống như bạn bè, giống như tình thân, cô phản bội lại tình thân giữa chúng ta, hôm nay cô làm tổn thương lòng tôi, 8 năm nay như cánh tay trái, tay phải của tôi, bỏ công chăm sóc, rắp tâm từng bước tính toán, hôm nay còn muốn tính mạng của Hạ Tuyết, cô bảo tôi làm sao tha cho cô?" Hàn Văn Hạo nhìn Tả An Na hỏi.
Tả An Na nhìn Hàn Văn Hạo, dứt khoát nói: "Cho tới bây giờ, tôi cũng không nghĩ qua, nếu tất cả chân tướng bị vạch trần, anh sẽ tha thứ cho tôi"
"Nhưng tôi muốn tha cho cô một mạng, cho cô một cơ hội" Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, hai mắt đau lòng, lạnh lẽo, xoay người, từng bước, từng bước quay đi.
"Tôi ૮ɦếƭ cũng không sao cả, rốt cuộc tôi chỉ muốn biết, tại sao các người phát hiện ra tôi ? các người không thể nào phát hiện ra tôi" Tả An Na không nhận thua, bật khóc.
Hạ Tuyết nhìn tình cảnh này, cô cũng không hiểu, nhìn về phía Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng, đứng trong tuyết bay, xoay người nhìn Tả An Na nói: "Bản thân cô ở thế giới nào, sẽ có người ở thế giới đó, sẽ ra ngoài, nói cho cô biết, cô thuộc về thế giới đó"
Tả An Na khiếp sợ nhìn Hàn Văn Hạo.
Sắc mặt của Daniel lạnh lẽo, Mặc Nhã mỉm cười đỡ Hạ Tuyết nói: "Hạ tiểu thư, chúng ta đi thôi"
"Các người muốn làm gì, đừng làm tổn thương người ta nữa, chúng ta thử tha thứ cho người ta đi Văn Hạo" Hạ Tuyết khóc đi tới, vì Tả An Na mà cầu xin, ánh mắt Hàn Văn Hạo vẫn như bó đuốc nhìn Tả An Na, hôm nay rõ ngọn nguồn, sẽ vạch trần từng việc.
"Văn Hạo ————" Hạ Tuyết quay đầu, nhìn Hàn Văn Hạo khóc nói: "Hứa với em, tha thứ cho người ta đi"
Mặc Nhã cẩn thận đỡ Hạ Tuyết lên xe, cho xe nhanh chóng chạy đi, Hạ Tuyết vẫn nhìn bóng dáng của Tả An Na, khóc nói: "Văn Hạo ———— chúng ta tha thứ cho người ta được không? Chúng ta tha thứ cho người ta đi"
Tiếng nói Hạ Tuyết bay trong không khí đáng sợ, rốt cuộc có cái gì có thể làm tan biến đau buồn này.
Tả An Na đứng tại chỗ, nước mắt trong hai hốc mắt lăn xuống.
Hàn Văn Hạo xác định Hạ Tuyết đã rời khỏi, mới chậm rãi nói: "Cho dù là thế nào, luôn có một số chuyện, muốn cho cô nhìn thấy rõ ràng, tất cả cơ mật của Hàn thị tôi, bao gồm tất cả hành động của tôi, cô đều rõ như lòng bàn tay nhưng cô quên một điều, còn có một người cùng thế giới của cô, vẫn không ૮ɦếƭ"
Tả An Na nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo.
Hai mắt Daniel chớp một cái, nói ngay: "Mời cô ra đây đi"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc