Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 284

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

“Song Thành Ký” tập 13, sắp quay!
Hạ Tuyết mặc áo len cao cổ màu đen, quần dài da màu đen bó sát người, bên ngoài khoác áo khoác màu trắng rộng thùng thình, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đứng ống kính trước, nắm chặt quả đấm, tức giận nhìn chòng chọc Trầm Ngọc Lộ mặc bộ váy tây trang màu đen, áo sơ mi màu xanh dương, cổ đeo thẻ sở cảnh sát, đứng trong tuyết rơi, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn mình ————
Đạo diễn đứng trước màn hình TV nhỏ, cầm điện đàm, nhìn Hạ Tuyết và Trầm Ngọc Lộ trong ống kính nói: "OK! Tất cả chuẩn bị sẵn sàng! ONE-TWO-THREE! AC¬TION!"
Hạ Tuyết lạnh lùng đi về phía Trầm Ngọc Lộ, trong đầu nhớ tới lời của Hi Thần tận tình khuyên bảo: Hạ tiểu thư, cho dù bây giờ ngài và Trầm Ngọc Lộ có tình hận gì, nhưng vào lúc này, xin ngài nhất định phải cắn răng, giả vờ như không có xảy ra, Hàn tiên sinh không nói cho ngài biết, tự nhiên có hắn dụng ý ———— Cô nghĩ tới đây, cắn răng nhanh chóng hướng Trầm Ngọc Lộ đi tới.
Trầm Ngọc Lộ cũng lạnh lùng hướng Hạ Tuyết đi tới, đứng trước ống kính, nhìn màn hình trước mặt, hai tròng mắt tức giận, đong đầy nước mắt nói: "Tại sao cô còn muốn lại tới? Chẳng lẽ cô hại hắn, còn chưa đủ sao?"
Hạ Tuyết nắm chặt quả đấm, nhìn Trầm Ngọc Lộ, hai mắt run rẩy, phát ra một cỗ oán hận hỏi: "Nói! ! Tư liệu của cha tôi, có phải là cô đem bán cho tổ chức tôi hay không?"
Trầm Ngọc Lộ ngẩng mặt nói: "Đúng vậy!"
Ánh mắt Hạ Tuyết hừng hực, vươn tay hung hăng quăng một bạt tay trên mặt Trầm Ngọc Lộ! Bộp một tiếng, nóng rát vang lên! Dọa sợ người xung quanh, bao gồm cả trợ lý hai bên và Isha!
Trầm Ngọc Lộ quay mặt chỗ khác, lỗ tai kêu ong ong, khi*p sợ và không thể tin được nhìn Hạ Tuyết!
"CUT!" Đạo diễn có chút nhanh chóng đứng lên, trong bầu không khí căng thẳng, ông ta không dám mắng Hạ Tuyết, chỉ đành phải nhìn về phía Trầm Ngọc Lộ hỏi: "Cô không sao chứ?"
Trầm Ngọc Lộ trên mặt bị đau rát, cũng không phát tác được, cắn răng nói: "Không sao ————"
"Ách ————" Đạo diễn vô cùng chuyên nghiệp, vuốt tóc của mình, vỗ nhẹ bả vai Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Hạ Tuyết ———— Vừa rồi không nhớ vị trí góc quay của Trầm Ngọc Lộ sao ? Cho nên mới không cẩn thận tát như vậy?"
"Ừ ————" Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Trầm Ngọc Lộ khẽ mỉm cười nói: "Xấu hổ ———— Ra tay hơi nhanh, đợi lát nữa, nhớ tránh nha ————"
Trầm Ngọc Lộ cũng cười lạnh nói: "Quay phim chú ý hai bên phối hợp nhau, một người tùy ý làm càn, cũng quay không được ————"
Hạ Tuyết không tim không phổi cười cười.
"OK! Bây giờ bắt đầu quay lại! Lúc nảy Hạ Tuyết bạt tai Trầm Ngọc Lộ, cánh tay đã che lại ống kính! Nhớ kỹ vị trí máy quay! Bây giờ bắt đầu lại!" Đạo diễn lại ngồi trước màn hình TV nhỏ, nhìn hai người đến gần cùng nhau, tất cả mọi người cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, liền kêu to: "AC¬TION!"
"Nói! ! Tư liệu của cha tôi, có phải là cô đem bán cho tổ chức tôi hay không?" Hạ Tuyết nắm chặt quả đấm, ngầm vận sức, hỏi.
"Đúng vậy!" Trầm Ngọc Lộ lập tức ngẩng mặt nói!
"Chát ————" Một tiếng tát tai nóng rát vang lên trong buổi sáng lạnh lẽo, mọi người trợn mắt há mồm nhìn Hạ Tuyết, lúc mà Trầm Ngọc Lộ vẫn chưa nói hết, cũng đã nhanh chóng vung tay lên, đem hết hơi sức toàn thân, hung hăng quăng một bạt tai trên mặt của cô ta, rồi dựa theo lời kịch bản, tức giận nói: "Cô Gi*t cha tôi! Cô đáng ૮ɦếƭ!"
"CUT" đạo diễn lại có chút bất đắc dĩ nhìn sắc mặt Trầm Ngọc Lộ đã trắng bệch, hai mắt tức giận nhìn chòng chọc Hạ Tuyết, ông ta có chút bất đắc dĩ nhìn Hạ Tuyết, cười khổ nói: "Chúa ơi, cô lại nhầm vị trí góc quay ————"
"Ồ! Xin lỗi ———— Cô có thể làm lại hay không?" Hạ Tuyết giống như hời hợt nhìn Trầm Ngọc Lộ.
Trầm Ngọc Lộ tức giận đến sắc mặt trắng bệch nói: "Tôi có thể!"
"Nghĩ kỹ nha ———— Không được cũng đừng cậy mạnh, tôi chạy về cùng Văn Hạo âи áι đây?" Hạ Tuyết nhướng mày nhìn Trầm Ngọc Lộ, nói.
"Tôi rất tốt! ! Làm lại! !" Trầm Ngọc Lộ tức giận, nói!
Đạo diễn nhìn hai người bọn họ một cái, bất đắc dĩ, chỉ đành bảo thợ trang điểm: "Trang điểm lại cho Ngọc Lộ, mặt của cô ấy đã sưng lên, nhi*p ảnh gia chú ý góc độ ————"
Mọi người nghe xong, liền chờ Trầm Ngọc Lộ trang điểm lại, lại nghe đạo diễn hô một tiếng: "AC¬TION!"
Đánh bản một cái!
Hạ Tuyết đứng trong tuyết rơi, xúc động phẫn nộ hỏi: "Nói! Tư liệu của cha tôi, có phải là cô đem bán cho tổ chức tôi hay không!"
"Đúng vậy!"
Hai mắt Hạ Tuyết lại hừng hực, nhớ tới cái ૮ɦếƭ của Cẩn Nhu, liền ra tay, cố ý che vị trí góc quay, đem hết hơi sức toàn thân, vung tay lên, hướng trên mặt Trầm Ngọc Lộ, hung hăng quăng một bạt tai, lại nói thêm một câu: "Cô ૮ɦếƭ đi ——————"
"Chát ————" Một âm thanh vang lên, mặt của Trầm Ngọc Lộ bị quay đi, khóe miệng rướm máu, rốt cuộc, cô ta không thể nhịn được nữa, quay đầu lại, nhìn Hạ Tuyết, vừa muốn phát tác, lại thấy Hi Thần, Nhậm Phong và Hứa Mặc ở một bên, ánh mắt đang lườm đáng sợ nhìn mình, rõ ràng muốn mạng của mình! Hai tròng mắt của cô ta đỏ lên, thở phì phò, lau sạch máu nơi khóe miệng, cố chấp nói: "Làm lại! !"
Cứ như vậy, trong một cảnh diễn, một phút, Hạ Tuyết cố ý diễn sai cả buổi, ước chừng tát cho Trầm Ngọc Lộ hơn 21 bạt tai, từ sáng sớm tát đến giữa trưa, mặt trời chiếu qua đầu, tát Trầm Ngọc Lộ mắt nổ đom đóm, đầu choáng váng hoa mắt, tát đến tay của Hạ Tuyết tê dại, mới chịu một lần cuối cùng, chờ đúng góc quay, lúc đó mới đưa tay!
Trầm Ngọc Lộ đã bị tát đến thần trí mơ hồ, đại não tê dại ngồi trên ghế chuyên dụng, nắm chặt quả đấm, tức giận nhìn Hạ Tuyết ————
Hạ Tuyết giả vờ như không nhìn thấy cô ta, xách theo trà sâm, uống rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên cô diễn xuất rất hăng!
"Hôm nay Hạ ảnh hậu ra tay thật là uy phong a, cô giả vờ báo thù như vậy, không sợ một ngày kia, tôi sẽ đáp lễ cô sao?" Trầm Ngọc Lộ không đấu lại Hạ Tuyết, chỉ đành phải đấu võ miệng không tha người, nhìn trợ lý cầm cục nước đá đi tới, cô ta cũng tức giận đẩy ra !
Hạ Tuyết mỉm cười quay đầu, nhìn Trầm Ngọc Lộ, thái độ phách lối, kiêu ngạo nói: "Thật sao? Cô cũng nghĩ tới, có một ngày bị người ta đáp lễ? Tôi làm việc hồ đồ, cũng tin một chuyện, chính là ác có ác báo, thiện có thiện báo! Tôi chỉ không biết, cô có nghĩ tới ác có ác báo không? Có lúc, nửa đêm nằm mộng, có thể giật mình mồ hôi lạnh ướt sũng cả người hay không? Bởi vì có quỷ hồn đến tìm cô! !"
"Cô ————" Trầm Ngọc Lộ tức giận đến muốn nổ phổi, nhìn Hạ Tuyết! !
"Đừng giả bộ làm bộ dáng tức giận như vậy! ! Cẩn thận bị mọi người nhìn thấy ma quỷ trong trái tim cô đáng sợ đến mức nào! !" Hạ Tuyết đậy nắp trà, sau đó mặt lạnh đứng lên, hừ một tiếng rời đi!
Trầm Ngọc Lộ cắn răng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạ Tuyết, tức giận móng tay cắm vào trong thịt, hai mắt dữ dằn hằn lên tơ máu! !
Hôm nay diễn tập này kéo dài đến 7 giờ tối, dường như Hạ Tuyết tìm được cảm hứng trước nay chưa từng có, cùng Trầm Ngọc Lộ diễn đối thủ, diễn động tác đánh thì ra nhiều chiêu ác độc, đem chiêu số học được trohttp://Thichtruyen。comng khoảng thời gian này, hung hăng dùng trên người của Trầm Ngọc Lộ, bất kể là từ bổ chưởng, hay đá chân, không đợi đạo diễn kêu CUT, cô cũng nhắm vào chỗ ૮ɦếƭ trên người của Trầm Ngọc Lộ, có mấy lần huấn luyện viên của mình kéo cô ra, mặc dù ngoài mặt trách cứ, nhưng ánh mắt lại lộ ra tán thưởng, khen cô trong khoảng thời gian này tiến bộ rất lớn! !
Cả người Trầm Ngọc Lộ đau đớn, tức giận đến tim gan phèo phổi uốn éo thành một đoàn, nhưng vẫn úy kỵ bọn Nhậm Phong ở một bên, chỉ đành phải đóng cảnh cuối cùng bị Hạ Tuyết đá vào bụng bị thương, kết thúc công việc! Cô ta tức giận thở phì phò, lúc nghỉ ngơi đi qua bên cạnh Hạ Tuyết, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Chúng ta chờ xem! !"
"Chỉ cần cô không giở trò đâm sau lưng người! ! thì xem ai chiến thắng đến lúc cuối cùng! Chỉ cần có ๖ۣۜThichtruyen.comHạ Tuyết tôi một ngày, tôi sẽ cho Trầm Ngọc Lộ cô ở trong giới phim ảnh vĩnh viễn không ngốc đầu được! !" Hạ Tuyết lạnh lùng nói với Trầm Ngọc Lộ!
Trầm Ngọc Lộ trợn to hai mắt, nắm chặt quả đấm, tức giận đến cả người run rẩy nhìn cô! !
Hạ Tuyết cắn răng, trong sự bảo vệ của Hi Thần, đi khỏi tổ diễn kịch, đi tới phòng hóa trang, khi cô sắp xoay người một cái, nhìn cả bầu trời tối tăm, nhớ tới cái ૮ɦếƭ của Cẩn Nhu, trong lòng của cô đau nhói, vừa bước đi, vừa nghẹn ngào nói: "Cẩn Nhu, cô ở trên thiên đường có khỏe không? Nếu Diễn ✭ ✯ ✰ ✱ ✲ ✳ ❃ ❂ ❁ ❀ ✿đàn Lê Quý Đôn.Thượng Đế không tha thứ cho cô, sớm ςướק đi tính mạng của cô, vậy tôi hướng Thượng Đế cầu nguyện, tôi tha thứ cho cô, cầu xin Thượng Đế cũng tha thứ cho cô ———— Tôi bằng lòng chịu đựng tất cả thù hận của cô ———— Tôi không biết thế giới này, sẽ còn bao nhiêu thù hận nữa, sẽ còn trả thù đến khi nào ———— Nhưng ở trong lòng của tôi, tôi không muốn oán trách bất cứ ai, bởi vì tôi hy vọng có thể bỏ qua cho một số người, càng có thể bỏ qua cho mình ———— Nếu cô đầu thai là người, đừng đầu thai đến cái loại gia đình đó, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, làm một người sạch sẽ ———— Cẩn Nhu, bây giờ tôi rất nhớ đến cô, nếu thời gian có thể quay lại, tôi nhất định sẽ phát hiện ra oán hận của cô, làm cho cuộc sống của cô có bao nhiêu đau khổ? Tôi sẽ kiên nhẫn và hiểu cô hơn, an ủi cô mà không phải quá nhiều tranh chấp và nghi ngờ ———— Thật xin lỗi ———— Hai chúng ta đã từng thề, cùng nhau gánh vác cuộc sống, nhưng số mạng bất đắc dĩ để cho chúng ta đi ngược lại ———— Kiếp sau gặp lại ———— Chúng ta tiếp tục làm bạn bè tốt nhất ————"
Nước mắt Hạ Tuyết lăn xuống, cuối cùng đành bất đắc dĩ bước tiếp về phía trước.
Bởi vì là ban đêm, rất nhiều nhân viên làm việc trong phòng hóa trang đã kết thúc công việc, tâm tình Diễn - đàn - Lê - Quý - ĐônHạ Tuyết buồn bực, đè nén đi vào hóa trang, ai cũng không để ý đến, thậm chí cũng không muốn nói chuyện với Isha, chỉ lặng lẽ đi vào phòng hóa trang, thay quần áo, đổi lại quần áo của mình lúc sáng nay, cảm nhận sâu sắc tịch mịch bước ra ngoài, Isha có chút đau lòng nói với cô: "Bảo bối, nếu tâm tình cô không tốt, tôi đưa cô về nhà được không?"
Hạ Tuyết mờ mịt lắc đầu một cái, một mình khổ sở đi ra phòng hóa trang, rời khỏi tổ diễn kịch, chào mọi người, đi trên quảng trường, nhìn cả quảng trường trống trải giống như một khối tịch mịch khổng lồ, bao quanh mình thật chặt, hai tròng mắt của cô đỏ lên, một mình lặng lẽ bước đi, nhưng phát hiện ánh đèn cả quảng trường tối sầm lại, tất cả xung quanh rơi vào trong tối tăm ————
Hạ Tuyết sửng sốt, đứng ở giữa quảng trường, có chút sợ nhìn trước, nhìn sau, nhìn trái, nhìn phải, tất cả tối tăm, lúc này mới phát hiện vừa rồi tổ diễn kịch còn náo nhiệt, bây giờ toàn bộ đã kết thúc, ngay cả dụng cụ cũng thu vào, khắp nơi yên tĩnh, cô có chút lo lắng liếc nhìn xung quanh, lại phát hiện, Isha, trợ lý, Hi Thần, Hứa Mặc, Nhậm Phong, tất cả bọn họ đều không thấy, trong lòng chợt lạnh lẽo, hoảng sợ kêu to: "Người đâu? Các người ở đâu rồi? Đừng làm tôi sợ a! !"
Cả quảng trường trống trải, khắp nơi gió lạnh thổi tới, khắp nơi chỉ có tiếng o o của gió!
Hạ Tuyết hoảng sợ lui về phía sau một bước, tiếp tục lui lại một bước, đôi mắt nhanh chóng đỏ lên, trong khoảng thời gian này, xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho cô không nhịn được nhớ lại chuyện thật đáng sợ, cô lớn tiếng gọi to: "Có người hay không ? Đừng bỏ tôi một mình! ! Tôi rất sợ ! !"
Tiếng nói này, truyền đi rất xa, phát ra từng đợt tiếng vọng lại, vọng lại đáng sợ!
Hạ Tuyết hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng gọi: "Các người ở nơi nào? Đừng bỏ tôi một mình! !"
"Bùm ————" Một trận tiếng động to lớn từ bốn phía vang lên, Hạ Tuyết hoảng sợ đến ôm đầu kêu to, lại ๖ۣۜDiễn đàn♪ ♫ ☼ ↕ ✿ ⊰ ๖ۣۜLê Quý Đônphát hiện tất cả cảnh tuyết trên đất, đều bị chiếu rọi đỏ lên, trong lúc nhất thời cô sửng sốt ngẩng đầu, lại nhìn thấy gần 10.000 mét vuông bốn phía quảng trường, tất cả đều là pháo hoa màu đỏ, bay vọt lên trên bầu trời, sau đó ở trong bầu trời tối tăm, vỡ tung ra, tất cả biến ảo thành từng trái tim màu đỏ thật to, vô cùng tưng bừng trên không trung, cháy sáng lên ! !
Cô nhất thời trợn tròn mắt, thở phì phò, ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía lại nổ bùm, bùm vang dội, rất nhiều ๖ۣۜDiễn - đàn - Lê - ๖ۣۜQuý - Đônpháo hoa sau khi nổ vang trên bầu trời, rồi hợp thành từng trái tim màu đỏ, bên cạnh trái tim màu đỏ còn kèm theo rất nhiều đốm lửa thật nhỏ, cô sững sờ, lại nghe một đợt tiếng động chói tai, bốn phía truyền đến, bông tuyết trắng xóa chung quanh, tất cả bùng lên pháo hoa màu vàng, tạo thành hình trái tim, bao quanh mình thật chặt, cô kích động nhìn tất cả xung quanh, hai tay bụm chặt miệng, tùy ý để cho nước mắt lăn xuống, vui vẻ không thốt nên lời ————
Tiếng vỗ tay từ bốn phía vang lên! !
Cô chợt nhìn lại xung quanh, tất cả đều là người trong tổ diễn kịch, bao gồm đạo diễn, Phó đạo diễn, nhi*p ảnh gia, chuyên gia điều chỉnh ánh sáng, chuyên gia trang điểm, còn có cả đám ngôi sao bạn tốt Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý Đônquen biết gần đây, bao gồm Tả La quen biết sáu năm và rất nhiều, rất nhiều người hâm mộ của mình, tất cả bọn họ đều xuất hiện ở đây trong chớp mắt, rất cuồng nhiệt vỗ tay cho mình, phóng viên Đài Truyền Hình, nhi*p ảnh gia cũng đến, bắt đầu quay lại giờ phút kích động lòng người!
Hạ Tuyết đứng trong giữa đám người, nhận lấy mọi người tiếng vỗ tay, muốn cười, rồi lại có chút ngạc nhiên cười không nổi, suy nghĩ tất cả, rốt cuộc là có chuyện gì?
Rốt cuộc, màn hình khổng lồ, cao 12m, bên trái quảng trường sáng lên, vang lên tiếng hát xúc động, sau đó bên trong màn hình lớn, xuất hiện một hàng chữ to màu xanh dương lóe sáng, viết: "Hạ Tuyết, gả cho anh! Anh sẽ yêu em và bảo vệ em suốt đời! Cả đời, mang cho em hạnh phúc! Xin thề với trời cao, đời đời kiếp kiếp dắt tay em đến cuối cuộc đời ————"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc