Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 272

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Buổi chiều, Daniel còn có một cuộc họp quan trọng phải mở, cho nên hắn căn dặn nội dung buổi họp với Sophie, nhưng lúc này, điện thoại di động lại vang lên, sau khi hắn nhận điện thoại xong, đáp lời ————"Hello?"
"PAPA!" Tiếng nói trong vắt của Hi Văn truyền đến!
Hai mắt Daniel sáng lên, lập tức nắm điện thoại, mỉm cười nói: "Baby, I’m so miss you".
"Me too!" Hi Văn nắm điện thoại, nói với Daniel: "Tại sao papa vẫn chưa trở lại? Con và mẹ chờ papa đã lâu rồi!"
Daniel lập tức nhớ tới Hạ Tuyết hẹn mình, hắn còn tưởng rằng chỉ đơn giản ăn một bữa cơm, hắn bật cười hỏi: "Các người hiện đang ở đâu ?"
Hi Văn ngồi trên ghế sa lon trong phòng tổng thống, nắm điện thoại, ánh mắt sáng lên nói: "Đương nhiên là ở nhà a! Chờ papa trở về !"
Daniel dịu dàng cười khẽ, nhắc cổ tay nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ, hắn trầm ngâm nghĩ nghĩ, nói ngay: "Được rồi, nửa giờ nữa papa về đến nhà, mẹ đâu?"
"Mẹ đang đợi papa a ———— Chúng tôi đều đang đợi papa ————" Hi Văn vui vẻ cười nói.
"OK" Daniel để điện thoại xuống, có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, nhìn Sophie khẽ mỉm cười.
Sophie cười nói: "Tôi hiểu rồi! Cuộc họp hôm nay hủy bỏ, chúc ngài chơi vui vẻ, trong khoảng thời gian này ———— Ngài vẫn một mình ————"
Daniel nhìn cô một cái, cười nhẹ, khép lại tài liệu, tự tay nhấc âu phục màu trắng trên ghế, nhìn Sophie nói: "Có liên quan đến kế hoạch triển khai khách sạn thế giới, cô phải theo dõi thật kỹ! Đem tất cả nghiệp vụ giao lại cho Tổng Tài phía Trung Quốc, phải cho đoàn thư ký đem tất cả tình hình hợp tác phân tích rõ ràng chi tiết cho hắn nghe!"
Sophie hơi gật đầu, sau đó không nhịn được, nhìn Daniel mặc âu phục, cúi đầu cài cúc áo âu phục, trong lòng của cô đau xót, nhìn hắn nói: "Tổng Tài, ngài thật phải về Pháp sao?"
"Ừ ————" Daniel vừa gật đầu, vừa tự mình cài cúc áo, kể từ lúc cùng Hạ Tuyết ở chung một chỗ, hắn rất ít để cho người giúp việc tiếp xúc thân cận với mình, thậm chí phục dịch đơn giản, hắn cũng tự mình làm ———— Lúc hắn cài nút áo, hai mắt chăm chú, cho dù hắn làm bất cứ chuyện gì, đều vô cùng tỉ mỉ và nghiêm túc.
Sophie có chút không nhịn được, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: "Tôi không bỏ được ngài ———— Tôi muốn trở về Pháp với ngài ————"
Daniel cười khẽ, ngẩng đầu nhìn Sophie, có chút dịu dàng nói: "Cuộc đời tìm được một đoạn tình yêu không dễ dàng, mang cô từ Pháp sang đây, ở chỗ này, cô quen biết những người thích nhất, điều này làm tôi rất vui ———— Lần này tranh cử, tôi tin tưởng, cô ở Trung Quốc chúc mừng cho tôi ———— Mỗi người chúng ta, thật ra đều suy nghĩ cho mình, cho dù là yêu, hay buông tha, hoặc rời đi ———— Mỗi một bước, đều là bước đường đời của chúng ta ———— Không phải Trung Quốc có câu nói: Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn ———— Phải quý trọng cuộc sống của mình ———— Tôi đã đưa cô về nước học nâng cao MBA, học tập tốt, theo cuộc sống của mình từng bước tiến lên. Phải thực tế một chút ————"
Daniel nói dứt lời, vươn tay vỗ nhẹ bả vai Sophie, khẽ mỉm cười, không có thời gian đi ra ngoài, nhẹ đóng cửa lại, Sophie đau lòng nhìn cánh cửa khép chặt, hắn luôn không ngừng vì người khác bỏ ra, sau đó nói cho người khác biết, hắn yêu người đó, chẳng qua bản thân hắn nghĩ hạnh phúc, nhưng đến cùng, hắn có bao nhiêu hạnh phúc? Chỉ có cô mới biết, sau mỗi đêm sâu làm việc, một mình hắn cô đơn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ánh sao ngoài cửa sổ, nhớ tới Hạ tiểu thư và Hi Văn tiểu thư thì hai mắt buồn bã đẫm lệ, có lẽ trong thế giới mỗi người, đều có khu vườn bí mật của mình, nơi đó, ai cũng không vào được ————
Chiếc Rolls-Royce màu đen ở trong hoàng hôn lao đi.
Daniel ngồi ở sau xe ngồi, nhìn mặt trời chiều ngã về tây, chuẩn bị biến mất phía sau tòa nhà cao tầng, vung vẫy chút ánh sáng cuối cùng ra ngoài, lộ ra một chút tịch mịch, nhưng vì chút tịch mịch này, chiếu vào các cao ốc trong thành phố, giống như cây cột tịch mịch bao quanh, chẳng qua không đứng sừng sững ———— Trong tròng mắt hắn, xẹt qua từng tòa cao ốc, nhớ đến hoàng cung nước Pháp, một nhà ba người, những lúc hoàng hôn buông xuống, đón ánh trời chiều, vừa nói vừa cười bước đi, mái tóc ngắn của Hạ Tuyết bay bay, mềm mại chạm vai, sau đó đuổi theo những chiếc lá bay trong ngày thu, tóc dài tung bay, rất xinh đẹp, hắn đột nhiên cười một tiếng.
Chiếc Rolls-Royce cuối cùng dừng trước vườn hoa phòng tổng thống, đêm qua bão tuyết bay đầy trời, cho nên cánh cửa chính phong cách châu Âu chất đầy tuyết thật dầy, mấy công nhân đang khẩn trương dọn tuyết, cảnh vật lúc này, có chút hơi thở Pháp, hắn mỉm cười, cất bước đi về phía cửa chính, đưa hai tay, tự mình đẩy cửa ra, lập tức ngửi được từng đợt mùi vị ốc đồng nướng của Pháp, hắn hơi sững sờ, nhìn thấy trong phòng khách đã lâu tịch mịch, mấy người giúp việc đang vui vẻ đi tới đi lui, tay cầm khay, nhỏ tiếng cười nói, Hi Văn giống như chưa từng rời đi, ngồi trước đàn dương cầm, tay gảy khúc nhạc mình thích nhất “You are my sun¬shine”, vừa gảy đàn, vừa quay đầu, đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm Daniel, vui mừng reo: "PA¬PA, người đã về?"
Tâm tình Daniel không khỏi tốt lên, cười khẽ một tiếng, vui vẻ đi tới trước mặt của Hi Văn, hôn mạnh lên mặt của cô bé, mới nói: "Công chúa nhỏ của tôi ———— Rốt cuộc con đã trở lại ———— Gần đây có khỏe không? Cùng ông bà nội, các chú, thím ở chung tốt không?"
"Cũng không tệ lắm! !" Hi Văn vẫn chăm chú gảy đàn, vừa gảy đàn, vừa nói: "PaPa nhanh đi phòng bếp, xem người điên kia đang làm gì một chút?"
Daniel vừa nghe xong, cũng vui vẻ đứng lên, đi về phía phòng bếp, nhìn thấy Hạ Tuyết mặc áo len màu xanh nhạt cổ chữ V, váy ngắn màu trắng, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mang tạp dề, cầm một cây gấp, nướng ốc đồng, lật tới lật lui, loay hoay đầu đầy mồ hôi, tay chân làm loạn, lâu lâu, còn bị R*ợ*u gia vị, cho nên con ốc đồng bị bốc cháy, cô “aiz” một tiếng, lui về sau một bước.
"Hi! !" Daniel kinh ngạc nhìn thoáng qua bộ dạng luống cuống của Hạ Tuyết, rồi cúi đầu nhìn trên bàn ăn đặt các loại món ăn Pháp mới ra gần đây, nhưng những con cua nấu thật rất khó coi, tôm đất cũng thật sự khó coi, hắn kinh ngạc cởi tây trang đưa cho Thanh Nhã, bật cười nói: "Này! Nếu em không biết làm, không nên chà đạp thức ăn như vậy! Anh cảm thấy thật lãng phí một phần thức ăn tốt đẹp bị chà đạp ———— Đây chính là em đang kéo dài thêm kiếp sống a ————"
Hạ Tuyết cầm cây gắp, quay đầu lại nhìn Daniel, con ngươi trừng lớn, nói: "Anh cũng không tin, bề ngoài của nó khó coi, nên bên trong sẽ ăn không ngon? Anh nên tin tưởng kỹ thuật kéo mì sợi của em, chẳng qua là món ăn mới, cho nên em không quá quen tay thôi ————"
Daneil vui vẻ, yên lặng cười khẽ, sau đó nhanh chóng xắn hai ống tay áo, đi tới bên cạnh cô, cầm lấy cây gắp trong tay cô, mỉm cười đảo ốc đồng trên lò nướng, nói: "Em mau ngồi xuống, đừng có giày vò, để anh làm thôi ————"
Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười nhỏ, ngồi bên bàn ăn, nhìn Daniel một mình nghiêm túc đứng trước lò nướng, cầm cây gắp nhẹ lật ốc đồng, hai mắt dịu dàng, chăm chú, hắn vừa lật ốc nướng, thỉnh thoảng vừa quay đầu nhìn Hạ Tuyết cười khẽ, hắn vốn là như vậy, cho dù làm gì chuyện, hay đi tham gia bữa tiệc nào, chỉ cần một lúc không nhìn thấy cô, luôn tìm kiếm bóng dáng của cô, hoặc đi tới trước mặt cô, nhẹ nắm tay của cô, bởi vì hắn biết, cô không có cảm giác an toàn.
Hạ Tuyết nhìn hắn, hai mắt đỏ lên, đột nhiên đứng lên nói: "Em giúp anh cắt gừng nhé ————"
"OK!" Daniel quay đầu, nhìn Hạ Tuyết đứng bên cạnh mình, cắt gừngi, giống như một cô vợ nhỏ, hắn lặng lẽ cười một tiếng ———— Dường như hai người rất vui vẻ làm món ăn, thỉnh thoảng nói đến những chuyển xảy ra trong khoảng thời gian này, hai người đồng loạt cười lớn, so với những lời nỉ non lúc ở Pháp, càng thêm bình thản và buông lỏng.
Hạ Tuyết thích nhất mùi gừng của Trung Quốc, cắt một chút, đưa đến bên môi Daniel nếm thử, Daniel khẽ nhấp một chút vào khóe miệng nhai, khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Ừ ———— Không tệ ————"
Hạ Tuyết lập tức cầm gừng cắt sợi, rắc lên ốc nướng, nhớ mình đã từng nói với Daniel: "Nếu có một ngày, thật gả cho anh, em mỗi ngày nấu cơm cho anh ăn ————" Hai tròng mắt của cô đột nhiên đỏ lên, lại nghĩ đến lời Isha, đã từng cam kết nhiều chuyện với Daniel, nhưng vì tình yêu đã đến, tất cả lời cam kết đều không cách nào thực hiện, có một chút chua xót, làm cho cô đột nhiên rơi lệ, mỉm cười nhìn Daniel ————
Daniel cũng bình tĩnh quay đầu nhìn cô một cái, rồi im lặng, cười khẽ.
Không khí buổi hoàng hôn ở nơi này thật vui vẻ, vẫn còn một chút tia nắng cuối cùng vương vẫy, Daniel và Hạ Tuyết cùng Hi Văn, một nhà ba người, vẫn như thường ngày, ngồi chung một chỗ đang ăn cơm, Hạ Tuyết vẫn cùng con gái gây gổ, Daniel vẫn ngồi ở vị trí gia chủ, nghiêm túc mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng gắp cho Hạ Tuyết và Hi Văn một chút thức ăn họ thích, vẫn giữ ý kiến trung lập.
Bữa cơm này hoàn thành trong một bầu không khí vui vẻ, sau đó bọn họ, một nhà ba người ngồi kề bên nhau ở trước ban công ven bờ biển, thưởng thức món ăn tráng miệng, Hi Văn vẫn vùi trong *** Daniel, lại duỗi bàn tay mềm mại, nhỏ bé, khẽ xoa cằm của hắn, muốn tìm râu ria, Daniel đột nhiên cười khẽ, cúi đầu cụng lên trán Hi Văn, nói ————"Nghịch ngợm ————"
Hạ Tuyết tựa vào bên cạnh Daniel, hai tay nhẹ kéo cánh tay của hắn, cùng hắn nhìn mặt biển mênh ௱ôЛƓ bát ngát, trên mặt biển đóng một lớp băng, bắt đầu không ngừng bồng bềnh, chuyển động, cô đột nhiên có cảm giác lực lượng vũ trụ to lớn như thế, mạng sống, tình cảm nhỏ bé như thế, cho nên phải quý trọng, vô cùng quý trọng mới đúng ———— Daniel cảm thấy thân thể Hạ Tuyết hơi co rúm lại, liền mở hai cánh tay, nhẹ kéo bả vai của cô, cúi đầu xúc động hỏi: "Lạnh không?"
Hạ Tuyết lắc đầu một cái, nhưng dựa vào hắn thật chặt, có lẽ Daniel hiểu cô, liền nhẹ nhàng hôn lên tóc cô, mỉm cười nhìn về phía biển rộng ————
Đêm! Đêm xuống!
Daniel vẫn giống như mọi khi, dỗ cô bé Hi Văn nằm trên chiếc giường Thủy Tinh nhỏ, vỗ nhẹ bả vai nhỏ của cô né, khẽ hát bài “Bên ao sen”, vừa dùng giọng hát đầy xúc động để hát, vừa nhìn kỹ vẻ mặt cô bé Hi Văn dần dần mệt mỏi, hắn dịu dàng cười một tiếng, nhìn cặp mắt thật to, từ từ nhắm lại, ***g *** phập phồng, phập phồng, thật đáng yêu, thở o o, tim của hắn đột nhiên căng thẳng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống như Pu'p bê, nắm bàn tay nhỏ bé, non nớt, đặt lên môi của mình hôn, nhỏ giọng nói: "PAPA biết con chưa ngủ, bởi vì con đang lo lắng cho PAPA, bởi vì con không nở bỏ PAPA, PAPA cũng không nở xa con, nhưng con không cần lo lắng cho PAPA, PAPA còn có rất nhiều chuyện quan trọng đi làm, nhưng cho dù PAPA ở nơi nào, cũng sẽ yêu con, mỗi ngày đều sẽ yêu con ————"
Hi Văn lập tức xoay người, giống như ngủ thiếp đi.
Daniel mỉm cười cúi đầu, hôn trên mặt Hi Văn.
Hi Văn cũng không nhúc nhích, nhắm chặt hai mắt to, Daniel im lặng vươn tay, tắt đèn nhỏ màu hồng bên cạnh giường, từ từ đứng dậy, đi ra ngoài, đóng cửa lại ———— Thân thể nhỏ nhỏ trên giường đột nhiên nhẹ nhàng run rẩy, trong chăn truyền đến một tiếng nức nở, còn kèm theo tiếng gọi nhỏ ————"PAPA, con không nở xa người ————"
Daniel đứng ở ngoài cửa, nắm tay cầm khóa cửa, nghe bên trong phòng tiếng nức nở nhỏ, đáng thương, hai mắt hắn đỏ lên, nhưng đành phải bất đắc dĩ xoay người, lại ngửi được một mùi hoa kỳ lạ, hắn sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn thấy phòng khách lớn vừa rồi còn nhẵn bóng sáng ngời, lúc này mỗi một góc, to lớn trong sảnh, tất cả bày đầy hoa hồng đỏ tươi đẹp, từng cây đèn cầy màu trắng, được đốt lên tỏa sáng, điểm xuyết một chút dịu dàng, Hạ Tuyết mặc váy dài màu trắng, đứng ở trong biển hoa, nụ cười tràn ngập cảm kích nhìn mình, hắn đột nhiên cười khẽ, nhìn cô ————
Hạ Tuyết từng bước, từng bước đi qua biển hoa đi tới trước mặt của Daniel.
Daniel cũng từng bước, từng bước đi qua biển hoa đi tới trước mặt cô.
Hai người thâm tình nhìn nhau, cùng thương tiếc không thôi, cũng cảm thán có duyên, không nợ, hôm nay có thể là lần cuối cùng trong đời bọn họ nhìn nhau thắm thiết ———— Có chút yêu, cuối cùng rồi sẽ bỏ lỡ nhau.
"Mời nhảy một bản được không ———— Bạch mã hoàng tử đẹp trai nhất của em ————" Hạ Tuyết đột nhiên mỉm cười nhìn Daniel.
Daniel cũng mỉm cười, xúc động vươn tay, nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, nhẹ kéo eo của cô, để cho cô dán vào trước *** của mình, hơi dùng sức cùng cô nhẹ nhàng khiêu vũ trong biển hoa.
Mặt Hạ Tuyết tựa vào trên bả vai của hắn, hưởng thụ hắn dịu dàng ôm trong ***, nghe hơi thở trên người hắn làm cho người ta an toàn và lệ thuộc, hai mắt không khỏi đỏ lên, sâu kín nói: "Cho đến bây giờ ———— Đều là anh hát cho em và Hi Văn nghe bài hát thích nhất, tối nay ———— Em hát cho anh nghe một bài có được không? Bài anh thích nghe nhất ————"
Daniel ôm khẽ Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Tốt ————"
Hạ Tuyết tựa vào trước bả vai Daniel, nước mắt rơi xuống, êm ái hát:
The other night dear (Th***, vào một đêm)
As I lay sleeping (Khi anh chìm vào giấc ngủ)
I dreamed I held you in my arms (Trong giấc mộng, anh ôm em vào trong ***)
But when I awoke, dear, I was mistaken (Th***, nhưng khi tỉnh lại, anh biết mình nhầm lẫn ————)
Daniel nghe đến đó, im lặng cười khẽ, hai mắt đỏ thắm ôm Hạ Tuyết trong ***, mặt hắn dán nhẹ vào mặt của cô, cho cô một chút cổ vũ, bởi vì sáu năm cô ở Pháp, vì tính cách nhiệt tình, mà thường phạm sai lầm.
So I hung my headand I cried (Anh cuối đầu khóc thút thít)
You are my sunshine, my only sunshine (Em là ánh mặt trời, ánh mặt trời duy nhất của anh)
You make me happy when skies are gray (Khi mây đen giăng đầy, em làm cho anh vui vẻ)
You\'ll never know dear, how much I love you (Th***, em sẽ không bao giờ biết, anh yêu em biết bao nhiêu)
Please don\'t take my sunshine away (Xin đừng mang ánh mặt trời của anh đi)
Hạ Tuyết hát đến cuối cùng, hai tròng mắt rưng rưng, ôm lấy Daniel nghẹn ngào nói: "Em không bỏ được anh ———— Daniel ———— Cám ơn tình yêu của anh 6 năm qua ———— Cám ơn anh, đã cho em giương cao đôi cánh bay lượn trong cuộc đời, anh cho em sáu năm tuyệt vời nhất trong cuộc đời, tình yêu mơ mộng nhất, tình yêu chân thành nhất ———— Cám ơn anh ———— Em hổ thẹn với tình yêu của anh, kiếp sau không cần gặp lại em, cho dù gặp phải em, không cần ngu ngơ ở trong mưa chạy về ———— Anh phải hạnh phúc, nhất định phải hạnh phúc ———— "
Daniel chỉ mỉm cười ôm Hạ Tuyết nhẹ bước theo vũ điệu, sâu kín nói: "Nếu cuộc đời có thể làm lại một vạn lần, anh vẫn sẽ quay về, như vậy anh sẽ có em nhiều hơn sáu năm ———— Nếu anh không quay về, có thể anh cũng không có gì cả ———— Bảo bối, đuổi theo hạnh phúc của mình đi, gần đây làm rất tốt, cứ như vậy tiến tới ———— Anh sẽ trông chờ hạnh phúc của em và Hi Văn ———— Thoải mái một chút ———— Hả? Tình yêu của chúng ta, vẫn tồn tại mãi mãi, mãi mãi ———— Dùng tình cảm khác, vì cuộc sống tuyệt vời của nhau mà chúc mừng, em và Hi Văn mãi mãi là người thân của anh ———— Anh sẽ không rời bỏ các người ———— Mãi mãi sẽ không ————"
Hạ Tuyết cười nhỏ, ôm hắn chặt hơn, nước mắt lăn xuống, Daniel cũng mỉm cười, hôn nhẹ tóc cô, nước mắt dọc theo sống mũi anh tuấn, lăn xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc