Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 262

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Trần lão làm xong thức ăn, cùng Hàn Văn Hạo, hai người bày bát đũa, ngồi trên bàn cơm trong một cái sân nhỏ, im lặng ăn cơm.
Hàn Văn Hạo chén, ăn canh đậu hũ, vừa ăn vừa hài lòng mỉm cười nói: "Trần gia gia làm đậu hũ ăn thật ngon ———— vừa mềm vừa trơn ————"
Trần lão cười hai tiếng, cầm đũa giơ lên, có một chút hứng thú nói: "Làm đậu hũ này, thật rất dụng tâm, cho dù từ khâu chọn đậu và quá trình chế biến ——— Mỗi bước đều phải thực hiện hết sức cẩn thận ———— Lúc ấy Tuyết Nha Đầu thích nhất ông nấu canh đậu hũ, còn nói sau khi ra khỏi núi đều muốn mỗi ngày được ăn ————"
Trần lão càng nói càng cười vui, ông lão rất thương yêu Hạ Tuyết.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ hơi cười khẽ, vẫn đang ăn cơm.
Trần lão nhìn Hàn Văn Hạo, gắp một ít sợi củ cải, vừa ăn, vừa chậm rãi hỏi: "Cháu và con bé Tuyết đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có ————" Hàn Văn Hạo chăm chú cầm chén ăn cơm.
Trần lão không hỏi nữa, cũng im lặng đang ăn cơm, nói qua một chút chuyện sau khi ra khỏi núi, cứ như vậy đến sáng sớm, Trần lão đến phòng của bọn họ ở trước kia, sắp xếp đệm giường một chút, đóng cửa sổ bên giường lại, mở lò sưởi bên trong phòng ————
Hàn Văn Hạo nhẹ bước vào phòng, nhìn mọi thứ chung quanh, thậm chí có loại cảm giác giống như rời xa nhân thế, dường như hắn có thể nhìn thấy Hạ Tuyết mặc áo vải bông mát mẻ hóng mát, quần màu đen ống rộng, ngồi trước gương trang điểm, chải hai bím tóc, nụ cười trong sáng đáng yêu, tách ra mấy ngày phát hiện, cô gái này bất cứ lúc nào cũng cười vô tư, lại đối xử với người rất chân thành, cho dù đối với bất cứ ai, cô vẫn không có cách nào oán hận.
Hai tay hắn cắm vào túi quần, tựa vào một bên tủ treo quần áo, nhìn tấm nệm giường màu đỏ, nhớ tới hai người đã từng thâm tình rúc vào nhau, nụ hôn ướƭ áƭ vẫn bay lơ lững trong phòng này, tràn ngập tình ý dạt dào, thì ra, chỉ cần bạn vẫn thích một người, mọi thứ bên cạnh, cũng sẽ trở nên hữu tình ———— Trần lão đứng bên giường, vừa nhìn lửa than cháy lên trong lò sưởi, mới ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo một cái, mỉm cười nói: "Thế nào? Trở lại hoàn cảnh lúc ban đầu, nhớ đến con bé kia sao ?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm nệm giường đỏ thẫm, nói: "Có lẽ cháu gặp báo ứng ———— Ngay cả tư cách muốn cũng nhanh chóng mất đi ———— Sau khi rời núi, xảy ra quá nhiều chuyện âm hiểm đáng sợ, cháu cảm giác gió sắp xảy ra phong ba, cháu luôn suy nghĩ, nếu có một ngày, cháu xảy ra chuyện, cháu không chịu nổi để cô ấy bị cô đơn, cuộc đời của cô ấy, bởi vì cháu, đã đủ đau khổ, đủ mệt mỏi ————"
Trần lão mỉm cười ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Cho nên cháu chạy đến chỗ của ông, nghỉ ngơi một chút sao? Bởi vì từ chối con bé, từ chối mình, rất mệt mỏi ————"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ cúi người, hai mắt lộ ra ánh sáng rối rắm.
Hai tay Trần lão khẽ chống lên đầu gối cứng ngắc, nhịn đau nhức đứng lên, nói: "Cháu ngủ một giấc trước đi, lúc ăn cơm tối, chúng ta tán gẫu tiếp ———— Cháu cũng mệt mỏi rồi ————"
Hàn Văn Hạo đáp lời, nhìn Trần lão đi ra ngoài, ăn ý không lên tiếng, vươn tay nhẹ khép cửa lại, sau đó chậm rãi đi đến bên giường, ngồi trên giường, lập tức cảm nhận hơi thở mềm mại của Hạ Tuyết, kỳ diệu xô tới, cô là một cô gái hấp dẫn tận trong xương, luôn có thể làm cho người ta không nhịn được đến gần, Hàn Văn Hạo cứ như vậy nghĩ tới Hạ Tuyết, nằm trên giường, rốt cuộc mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
Thời gian từng phút trôi qua.
Giữa trưa, tiếng gió lạnh gào rít đã qua, hoàng hôn lại đến, khói bếp lượn lờ bay lên, Trần lão nghỉ trưa xong, im lặng đặt các loại dụng cụ pha trà trên bàn trong phòng khách nhỏ, chuẩn bị xong lò than nhỏ và khối than để nấu trà ———— Lúc này, mọi thứ xung quanh lặng yên, không tiếng động, ánh mắt Trần lão trở nên sắc bén, năm đó hô mây gọi gió, vì hạnh phúc của con gái nuôi, đã từng cao giọng ở trước mặt mọi người, giải quyết lần lượt cuộc chiến đẫm máu ———— Chỉ thấy ông lão cầm cây gắp, từ bên trong bình thủy tinh gắp ra từng khối than, bỏ vào bên trong bếp lò, đốt lửa lên, lấy dụng cụ trà tinh xảo, từng cái một, ngâm vào nước trà Phổ Nhĩ ————
Có lẽ Hàn Văn Hạo rất mệt mỏi, đi mấy ngày đường núi, theo con đường quen thuộc, một mình đạp núi rừng trùng điệp, từng bước từng bước đi tới nơi này, rốt cuộc mệt mỏi, ngủ một giấc thật sâu, cho đến ngửi được mùi thơm của Trà, hắn hơi mở hai mắt, thân thể xuất hiện một ảo giác, một giọng nói mềm mại ở bên tai kêu nhỏ ————"Văn Hạo————"
Ánh mắt hắn chợt lóe lên, xẹt qua một chút đau lòng nhưng vẫn lặng lẽ ngồi dậy, có ai có thể biết người đàn ông này, rốt cuộc trên lưng gánh vác bao nhiêu thứ? Hắn ngồi trên giường, vươn tay nhẹ xoa sống mũi, để cho mình hơi tỉnh táo một chút, mới đi ra khỏi gian phòng, lại nhìn thấy Trần lão đã dùng ba cái ly ngọc màu xanh biếc, tinh xảo, múc hai ly Phổ Nhĩ đặt trên bàn, chỉ thấy bên trong cái ly ngọc trong suốt xanh biếc, trở nên đỏ giống như màu trà Phổ Nhị, hắn hơi kích động nói: "Trà ngon!"
Trần lão nhìn hắn một cái, mới khẽ mỉm cười, giơ nhẹ tay nói: "Ngồi đi, cũng đã lâu cháu không uống ly trà với ông rồi ————"
Hàn Văn Hạo mỉm cười đi tới trước mặt của Trần lão, ngồi xuống, nhìn ly trà Phổ Nhỉ tỏa mùi hương nồng đậm, cũng biết nhất định năm xưa trà Phổ Nhỉ rất trân quý, trà Phổ Nhỉ khác với các loại trà khác, nó giống như có thể trải qua ngàn năm ủ, hương càng thơm, cho nên có câu nói rất hay: "Hương Trần cửu oản, Phương Lan khí, phẩm tẫn thiên niên Phổ Nhĩ tình —" Hắn không kịp chờ, nâng ly trà Phổ Nhỉ, đưa lên môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nhất thời mùi thơm quanh quẩn, nồng đậm lộ ra mùi vị của lịch sử và thời gian, kết hợp hơi thở giữa trời đất chảy vào trong cơ thể ———— Hắn vui sướng nói với Trần lão: "Gia gia ———— Trà ngon! ! Trà ngon! !"
Trần lão rất sâu sắc, cười một tiếng, cũng nâng ly trà hớp một ngụm nhỏ, mùi hương của nó nồng nàn trong hơi thở, nói: "Trà Phổ Nhỉ thường mọc ở trên đỉnh núi cao, lúc nở hoa, hút linh khí cả trời đất, cho nên mùi vị nồng đậm, thông thường, người chủ đối với khách kính trọng, mới dùng trà này để chiêu đãi ———— Phải biết, trà có thể chứng minh duyên phận của con người, nó không nhạt như nước, cũng không nóng như rượu, chỉ khi tâm trí của cháu bình tĩnh mới có thể tìm kiếm được mùi vị thăng bằng trong cuộc sống ———— Điều này nhất định phải chú ý đến việc duyên phận không dễ tìm?"
Hàn Văn Hạo nghe xong, ánh mắt ngưng tụ, nâng ly trà, vẫn hớp một ngụm nhỏ, cảm nhận mùi thơm quanh quẩn, làm cho trong lòng của người ta theo ánh sáng trời đất, mà trở nên kiên cường và bất khuất.
Trần lão nhìn lại Văn Hạo, nghiêm túc nói: "Hãy quý trọng duyên phận trong tay ———— hương thơm trên đỉnh núi hiểm trở, vốn đầy hiểm trở và sinh mệnh tuyệt vọng ———— Nhưng chỉ xem cháu có nguyện ý theo đuổi hay không ———— Có lẽ con bé đang dũng cảm, từng bước từng bước đi lên núi ———— Cháu thì sao?"
Hàn Văn Hạo đang cầm nửa ly trà, ánh mắt lóe lên ánh sáng trí tuệ.
Ánh mắt già nua của Trần lão, nhìn rừng núi, trùng điệp không dứt bên ngoài cửa, sâu kín nói: "Sinh mệnh giống như một cái ly, khi cháu trống không, cháu sẽ cố chấp theo đuổi, nhưng khi cháu muốn có nửa ly nước trà, vừa vặn là lúc khảo nghiệm cuộc đời của cháu, bởi vì cháu sẽ phải có và mất đi trong do dự và sợ hãi ———— Cháu có nghĩ tới hay không, buông xuống một chút, mới có thể nhặt lên một chút? Quá khứ chúng ta phạm vào lỗi lầm nặng nề, có thể trong tương lai thành tựu trọn vẹn ———— Chỉ cần thái độ chúng ta có thể nhìn thẳng cuộc sống, thay đổi trời đất, cũng nằm trong lòng bàn tay. Quá khứ của cháu mạnh mẽ, hào hùng, từ nay về sau, khí thế sẽ càng mạnh mẽ hơn, bởi vì lòng dạ rộng lớn hơn, tâm cảnh hoàn thiện hơn ———— Đây cũng là lý do ông đem tất cả mọi thứ, đưa cho Hạ Tuyết, bởi vì ông tin tưởng tình yêu trong trái tim con bé, tất nhiên có thể giúp ông hoàn thành tâm nguyện ————"
Hàn Văn Hạo kích động nhìn Trần lão ————
Trần lão cũng nhìn hắn, cười khẽ một tiếng.
Ánh nắng ban mai rọi vào, mang theo một chút gió lạnh, có chút lạnh lẽo.
Hạ Tuyết chậm rãi đi về phía trước cửa sổ, hai tay khẽ chạm vào ánh nắng, đẩy cửa sổ thủy tinh màu đỏ và màu xanh lá, lập tức một cơn gió lạnh, đập vào mặt, phất lên mái tóc, ánh mắt cô, giống như kim cương lóe ra ánh sáng kỳ ảo, nhìn phương xa từng mãnh rừng cây đã khô héo, khắp nơi lộ ra tiêu điều và tịch mịch ————
"Mợ cả ————" Lý thẩm dẫn hai người giúp việc đang cầm chè tổ yến, đi vào phòng, nhìn cô mỉm cười nói: "Mợ đã thức giấc rồi, phu nhân bảo tôi vào xem mợ, nếu mợ đã thức giấc, để cho mợ uống chút nước tổ yến, người nói thời gian gần đây, mợ thường thức đêm quay phim, rất vất vả ————"
Hạ Tuyết nhìn Lý thẩm, trong lòng ấm áp, trong khoảng thời gian này, mình ở tại Nhà họ Hàn, tất cả mọi người cư xử với mình giống như người thân, hết lòng chăm sóc, cô mỉm cười nhìn Lý thẩm nói: "Cám ơn dì ————"
"Đừng khách sáo ————" Lý thẩm nhìn Hạ Tuyết mặc mỏng manh đứng bên cửa sổ, bà lập tức nhắc một cái áo khoác, đưa đến trước mặt của Hạ Tuyết, vừa phủ thêm lên người cô, vừa nói: "Hôm nay gió lớn, mợ chớ đứng ở cửa sổ, nếu bị cảm lạnh thì sao? Ngày mai sẽ có tuyết đầu mùa, hôm nay lạnh lẽo như vậy ————"
Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn Lý thẩm, kích động cười, nói: "Ngày mai có tuyết đầu mùa? Có thật không?"
Lý thẩm mỉm cười, đóng một cánh cửa sổ, nói: "Là thật, ngày mai có tuyết đầu mùa, cho nên phu nhân đang sai người đem áo choàng lông thỏ mới nhất và thảm lông, trải tất cả các phòng, chỉ sợ lòng bàn chân rét lạnh, sẽ làm thân thể bị lạnh, cũng đã cho người giúp việc cẩn thận hầu hạ tốt cho các cậu chủ rồi————"
Hạ Tuyết kích động nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn khắp tiêu điều, ngày mai sắp bị bao phủ trong làn áo bạc, cả trời đất, chỉ có một màu ———— Trái tim của cô, không khỏi sôi trào, nhớ tới mùa đông sáu năm trước, trong tuyết trắng phau phau hắn đi về phía mình, hai tay của cô vịn chặt bệ cửa sổ, ánh mắt truy tìm mọi thứ, bao gồm giải thưởng Bách Hoa ngày mai !
Mặt của cô hơi nghiêng, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, biết ngày mai sẽ nghênh đón một trận chiến!
One-king! !
Trong khoảng thời gian này, Trác Bách Quân vẫn không tìm được Tĩnh Đồng, đêm hôm đó, lái xe đến dưới lầu nhà cô, cô cầm điện thoại di động, ở công ty ngây ngốc nói với hắn, vì phải tuyên truyền cho nghệ sĩ tham gia giải thưởng Bách Hoa, phải chạy đến Đài Truyền Hình, phải làm suốt đêm, cho nên không có thời gian rãnh rỗi, tiếp ngày thứ hai, hắn đến công ty tìm người, người nọ lại chạy Cinemax rồi, cứ như vậy cô gái này vẫn bận bịu, vẫn bận bịu cho đến trước một ngày giải thưởng Bách Hoa, hắn mặc âu phục màu đen, áo len cao cổ màu đen, tay cầm cặp công văn vừa đi vào công ty thì nhìn thấy Tĩnh Đồng, người mặc bộ váy màu đen, bên ngoài khoác áo khoác dài màu trắng, mái tóc xõa ra, cài vòng hoa nhỏ màu trắng, ôm một hộp lớn đĩa phim, lại nôn nóng muốn xông vào thang máy ————
Trác Bách Quân vừa nhìn thấy cô, lập tức nhanh chóng nhẹ bước chạy vào thang máy, liếc mắt liền thấy Tĩnh Đồng đang một tay ôm cái hộp, một tay cầm điện thoại di động xem tin nhắn, vẻ mặt lộ ra đau lòng, hốc mắt cô đỏ lên, cũng đang nhìn thấy Trác Bách Quân, cô hoảng sợ giật mình, hộp VCD trong tay “phịch” một tiếng, ào ào rơi xuống đất, nép bên cạnh thang máy, cầm điện thoại di động, giấu sau lưng ————
Trác Bách Quân nhìn bộ dáng cô như vậy, vươn tay để ngang cửa thang máy trước, cản người ngoài đi vào, lạnh lùng nói: "Chuyến tiếp theo !"
Rất nhiều nhân viên làm việc, cũng xôn xao tò mò nhìn bọn họ một cái, vội vàng lui ra ngoài, Trác Bách Quân vừa trừng chặt Tĩnh Đồng, vừa vươn tay đè xuống nút đóng cửa, ngón trỏ nhấn lầu cuối!
Mặt của Tĩnh Đồng đỏ lên, nhìn Trác Bách Quân, lẩm bẩm càu nhàu nói: "Tổng ———— Tổng ———— Tổng giám ———— Hôm nay em rất bận, không có thời gian đi lầu cuối đâu ————"
Trác Bách Quân mặt lạnh nhìn cô, đạp giày da sáng bóng, bước trên VCD, tiếng lách cách vang dội, nhanh chóng đi tới trước mặt cô, ở khoảng cách thật gần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, còn có ánh mắt to lo sợ lóe lên, bất mãn, không khách, khí thậm chí mang theo thói quen phách lối và bá đạo nói: "Nói! Mấy ngày nay em đã đi đâu? Điện thoại không nghe, đến nhà em, em không về nhà! ! Đến công ty tìm em, lại chạy đi mất dạng, em bận rộn như vậy sao ? Thời gian nghe điện thoại cũng không có?"
Tĩnh Đồng hoảng sợ đến trên trán rịn mồ hôi, mắt to liếc trái, liếc phải, nghĩ lắc đầu lại gật đầu, làm cho Trác Bách Quân nhìn thấy phải tức giận, sắc mặt lại căng thẳng, rũ mắt liếc nhìn tay phải của cô, đang gắt gao giấu sau lưng, hắn nhất thời tức giận, liền nghiêng người tiến lên, vươn tay đưa vào sau lưng cô, muốn nắm điện thoại di động của cô, cô khẽ cắn môi, đỏ mặt nắm chặt điện thoại di động, không buông tay.
Ánh mắt Trác Bách Quân chợt lóe, dùng thái độ Tổng giám, nhìn cô nói thẳng: "Mấy ngày không thấy, lá gan trở nên lớn rồi? Điện thoại của tôi, em cũng không nghe, người của tôi, em dám không gặp! Bây giờ ngay cả lời nói cũng không nghe, ở one-king không muốn lăn lộn đúng không?"
"Không phải ————" Tĩnh Đồng vội vàng kêu lên, tay không tự giác buông lỏng, Trác Bách Quân thừa dịp rút ra điện thoại di động của cô, màn hình nhanh chóng sáng lên, mắt lạnh nhìn tin nhắn phía trên: "Tĩnh Đồng, anh nhớ em, cám ơn em hôm nay nấu bữa sáng cho anh, ăn thật ngon ———Yêu em ———"
Trái tim chìm xuống!
Trác Bách Quân mặt lạnh ngừng thở, xem tới xem lui tin nhắn này, càng xem ánh mắt càng lạnh lùng, làm cho người ta có cảm giác, ẩn chứa sát khí vô hạn, hắn đưa điện thoại di động, giơ trước mặt của Tĩnh Đồng, nhìn cô, từng chữ, từng chữ, dường như rất bình tĩnh, hỏi: "Bạn trai cũ của em?"
Tĩnh Đồng hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, thở phì phò, không dám nói dối, chỉ đành phải gật đầu một cái ————
Trác Bách Quân khép chặt hai mắt, thở dốc một hơi, nắm chặt điện thoại di động, gân xanh nổi lên !
Tĩnh Đồng lập tức tiến lên, lo lắng giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu, bởi vì hắn biết em không đồng ý cử hành hôn lễ, tối hôm qua uống rượu say, nửa đêm canh ba chạy đến nhà em, té ngủ ở cửa nhà em, em thật không có biện pháp, đem hắn dìu vào, không thể để hắn bị cảm lạnh a ———— Vậy hắn ở nhà em tỉnh ngủ, không phải em nên làm bữa sáng cho hắn ăn sao?"
Trác Bách Quân đè nén lửa giận, dán chặt vào thân thể của cô, hai mắt trợn lên giận dữ nhìn cô, tức giận nói: "Vậy có làm bữa ăn sáng như ngày đó tôi ở nhà em? Em có ngồi trên đùi hắn, đút cho hắn ăn hay không?"
"Không có ————" Tĩnh Đồng nước mắt lăn xuống, đau lòng nhìn hắn nói: "Không nên nói em như vậy ————"
"Cô chính là người như vậy! ! !" Trác Bách Quân tức giận đưa điện thoại di động đập mạnh xuống mặt sàn, “rắc” một tiếng, đập trúng cái VCD trong đó, VCD nứt ra vỡ vụn!
"Điện thoại di động của em ————" Tĩnh Đồng khóc, vừa muốn cúi người xuống ————
Trác Bách Quân tức giận đến cả người phát run, vươn tay, nắm chặt cằm của cô, mang theo tuyệt vọng, nâng đầu của cô lên, tức giận nhìn cô nói: "Bắt đầu từ hôm nay! Cô cút cho tôi! ! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa! ! Nhìn thấy tôi, cô phải đi đường vòng! ! Cút! ! Cút! ! !"
Cửa thang máy “đinh” một tiếng, mở ra hai hướng, đôi mắt đẫm lệ của Tĩnh Đồng ủy khuất nhìn chằm chằm Trác Bách Quân, muốn nói gì đó, nhưng vẫn lau nước mắt, chạy ra ngoài ————
Trác Bách Quân xoay người, nhìn thân thể nhỏ nhắn của cô, hướng phòng hành chánh công ty chạy thẳng tới, sắc mặt của hắn lại lạnh lẽo, cửa thang máy ầm ầm đóng lại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc