Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 243

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hạ Tuyết cắn răng, vừa muốn đè xuống nhận điện thoại ——
"Cốp!" Hàn Văn Hạo mặt lạnh nện đũa xuống, đứng lên, sải bước xoay người đi lên lầu.
Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, thấy người này lạnh lùng đi lên lầu hai, cô hung hăng lầm bầm trừng mắt nhìn hắn một cái, rồi cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại di động không ngừng lóe sáng mã số của Daniel, do dự một lát, rốt cuộc từ từ đặt điện thoại di động xuống, im lặng cầm chén lên, múc một chén cháo nóng, cẩn thận cầm đi lên lầu, đi tới cạnh cửa, nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa, đi vào.
Hàn Văn Hạo nửa nằm trên giường, nhắm mắt lại, không nói tiếng nào, nhưng vì người đang phát sốt, cho nên thở dốc có chút không ổn định.
Hạ Tuyết trừng mắt liếc bộ dáng kia, cầm chén cháo đi tới, nhẹ ngồi bên cạnh hắn, nhìn người này trên trán lại bắt đầu rịn ra một ít mồ hôi, cô tức giận nói: "Húp cháo đi! ! Cũng không phải là trẻ con, phát cáu cái gì ?"
Vào giờ phút này, cô không muốn chọc giận hắn, nên cầm cái muỗng, cẩn thận múc một ít cháo, đưa bên môi, nhẹ nhàng thổi thổi, rồi đưa đến trên môi hắn, nhìn hai mắt hắn khép chặt, nói: "Ăn nào !! —— Đừng lãng phí một phen tâm huyết của tôi —— "
Rốt cuộc Hàn Văn Hạo chậm rãi mở mắt, nhìn Hạ Tuyết buộc tóc đuôi ngựa thật cao, trên trán rơi xuống vài sợi tóc, rũ xuống bên cạnh gương mặt trắng nõn, mắt to lóng lánh, nhìn mình vẫn lộ ra khoan dung và trong suốt, hắn không lên tiếng, lại hơi nghiêng người tới trước, vừa nhìn cô, vừa húp hết muỗng cháo.
Hạ Tuyết nhìn hắn một cái, yên lặng yên cầm muỗng, múc một ít cháo, nhẹ nhàng thổi thổi, lại đưa đến trên môi hắn.
Hàn Văn Hạo vẫn nhìn cô, cúi đầu uống một hớp cháo.
Hạ Tuyết cẩn thận cầm muỗng cháo, chậm rãi nói: "Cùng Thư Lôi tiểu thư ở chung một chỗ, nói chuyện đừng khó nghe như vậy, tôi là cỏ dại, mặc cho anh đạp không có quan hệ, nhưng Thư Lôi tiểu thư không giống, người ta thiên kim tiểu thư, không chịu được anh giày vò như vậy!"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, vẫn húp cháo, nhìn cô một cái, giễu cợt nói: "Cũng đúng! Cô ấy dịu dàng hơn cô, sẽ không gây gổ với tôi, cũng không dám mạnh miệng với tôi! Càng không có lá gan lớn bạt tai tôi như vậy! ! Từ đầu đến cuối cũng yêu tôi! Ai lại giống như cô! Đung đưa trái phải không chừng! !"
Hạ Tuyết trầm mặc, cầm muỗng khuấy cháo nói: "Mắng chửi đi, anh cứ tùy tiện mắng, dù sao anh cũng không có bao nhiêu thời gian để mắng tôi nữa —— Tôi chịu đựng anh mắng còn ít sao? Anh ỷ vào IQ cao, so với người khác còn cao, anh là người ngoài hành tinh, anh là ngoại tộc, cho nên anh thích xúc phạm người khác! Tôi có biện pháp gì? Tôi trở về Pháp, cũng nhắm mắt làm ngơ! Tôi có thể trải qua cuộc sống bình yên, cách xa người Nhà họ Hàn một chút, cách xa sỉ nhục của mọi người! ! Đúng vậy, tôi vì Hàn Văn Hạo anh quá nguy hiểm, nên không muốn con gái lại xảy ra chuyện, cho nên tôi muốn đi cùng Daniel! Được chưa? Loại người như anh, con gái bị thương, anh cũng không tới nhìn một chút! ! Anh có tư cách gì làm người cha của nó ? Hôm nay tôi mù mắt, tới đây chuẩn bị thức ăn cho anh! ! Anh ngoan ngoãn ăn xong, tôi sẽ đi! ! Tôi cũng không quấy rầy anh nữa! !"
Hàn Văn Hạo đột nhiên vươn tay, quét rớt chén cháo trong tay Hạ Tuyết! !
Hạ Tuyết khiếp sợ ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo tức giận kêu to: "Anh làm gì thế? Anh muốn chà đạp tôi thì không có gì! ! Tại sao lại làm đổ chén cháo của tôi ?"
"Cút! ! Tôi không muốn gặp lại cô! ! Cô lập tức cút cho tôi!" Hàn Văn Hạo mặt lạnh lớn tiếng nói!
Hạ Tuyết tức giận đến cả người muốn phun khói, cúi đầu liếc mắt nhìn thảm lông trên sàn, chén cháo ngã đổ, hốc mắt cô đỏ lên, vừa ngồi xổm người xuống dọn dẹp chén cháo, vừa ngẩng đầu lên nghẹn ngào nói với hắn: "Anh là tên khốn kiếp! Anh biết tôi rất khổ cực nấu cháo này không ? Rốt cuộc anh muốn thế nào? Anh không yêu tôi, không sao, nhưng anh không cần đối xử với tôi như vậy a! ! Thật ra, tôi vẫn tin tưởng anh! ! Mặc kệ anh đối xử với tôi thế nào, đến cuối cùng tôi vẫn tin tưởng anh! ! Anh thật quá đáng! !"
Hàn Văn Hạo ngồi trên giường, cắn chặt răng, vẻ mặt cứng ngắc! !
Hạ Tuyết vẫn nhìn hắn, nước mắt lại lăn xuống, nói: "Tôi làm sai chuyện gì? Anh nói đi! ! Anh nói đi! !"
Tròng mắt Hàn Văn Hạo xốc xếch, nhìn Hạ Tuyết, mạnh miệng nói: "Cô không làm sai chuyện gì! Là tôi muốn đối xử với cô như vậy! ! Sự lựa chọn của cô chính xác! ! Bởi vì ở bên tôi, cô sẽ gặp nguy hiểm! ! Con gái gặp nguy hiểm! ! Cho nên sự lựa chọn của cô chính xác! ! Lập tức cút cho tôi! Cút ra khỏi chỗ này! Trở lại bên cạnh Daniel của cô đi! ! Tôi nợ rất nhiều người như vậy, sớm muộn có một ngày, tôi phải trả! Nhất định tôi sẽ ૮ɦếƭ sớm hơn các người! ! Cô và tôi ở chung một chỗ, quá nguy hiểm! ! Cô rất thông minh! Cút đi! Tình yêu trước đây của tôi cho cô, tôi thu hồi tất cả! ! Bây giờ tôi không yêu nữa! Tôi xin thề với trời, tôi không yêu nữa! ! Tôi không đáng có được cô, cô cũng không đáng có được tôi! !"
Hạ Tuyết nhìn hắn, nước mắt chập chờn, từ khóe mắt lăn xuống.
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, hai mắt nhắm lại, nói: "Cút! Lăn xa nhà của tôi! Ngày mai tôi sẽ đổi mật mã! Về sau đừng không mời mà tới! ! Tôi không hoan nghênh cô ! !"
Hạ Tuyết hít mũi một cái, nước mắt ngừng rơi, còn lại một giọt, giắt bên mặt, cô nghẹn ngào lau sạch, lại rớt xuống một giọt, cô không lau nữa, lại ủy khuất cầm cái chén đã vỡ, trầm mặc đứng lên, xoay người im lặng rời đi!
Hàn Văn Hạo cảm giác đột nhiên vết thương dường như đau nhức, xé rách, hắn nhíu mày, vươn tay chặn vết thương, máu tươi từ trong lòng bàn tay tràn ra, thế nhưng hắn lại thở phì phò, im lặng không lên tiếng!
Hạ Tuyết vươn tay, nắm khóa cửa, có chút lo lắng muốn xoay người, nhưng khuôn mặt dừng lại phía bên trái, nhìn một chiếc đồng hồ cổ xưa đặt trên kệ, nhìn thời gian tí tách đung đưa trái phải, thời gian vốn dùng phương thức khác nhau để giao thoa với nhiều người và rất nhiều chuyện để nói lời tạm biệt, nước mắt của cô lăn xuống, vẫn không quay đầu, cứ như vậy nắm chặt tay cầm cửa, mở cửa đi ra ngoài!
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo đông cứng, cúi đầu, hai mắt nhắm lại, mặc áu tươi từ trong kẻ tay của mình vẫn chảy xuống, lại nghe tiếng cô gái kia thật sự đã xuống lầu, có lẽ bây giờ cô đi qua phòng khách, cầm áo khoác mặc vào, chuẩn bị rời đi, mặt sắc hắn tái mét, chịu đựng vết thương xé rách đau đớn, vừa muốn đứng lên, lại nghe điện thoại bên mép giường vang lên, hắn thuận tay nhận lấy điện thoại, cố nhịn đau đớn, có chút vội vã nhìn về phía ánh cửa, đáp lời: "Ừm! !"
"Tổng Tài! !" Tả An Na vội nói với Hàn Văn Hạo: "Dự án khách sạn Thế giới, giai đoạn 1 của dự án, 12 tầng lầu, tất cả đã sập ! Đè ૮ɦếƭ 17 người!"
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo nóng lên! !
Daniel nhanh chóng từ phòng tổng thống đi ra, vừa đi vừa cài cúc áo âu phục màu bạc, khẩn cấp hỏi Sophie: "Khách sạn Princeton có gia tăng số người ૮ɦếƭ hay không?"
Sophie vội vàng theo sau, nhìn Daniel nhanh chóng nói: "Tạm thời chưa có, nhưng có một người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi, ở trong phòng săn sóc đặc biệt, vẫn còn hôn mê bất tỉnh, vợ của hắn đã ba lần ngất xỉu, người trong nhà và các thân nhân của người ૮ɦếƭ đang ở trước cửa chính của Hàn thị, giương cờ kêu to công ty Hàn thị làm công trình bã đậu, không có tình người!"
Daniel vừa im lặng nghe, không đợi Mặc Nhã mở cửa, hắn đã tự mình kéo cửa phòng ra, oanh một tiếng, tiếng mưa to ào ào, đập vào mặt, một cơn gió lạnh thấu xương, xẹt qua khuôn mặt, sắc bén giống như đao nhọn, hắn nghiêm mặt, đón mưa to, đi về phía bên trong xe, vừa ngồi xuống, điện thoại di động cũng đã vang lên, là điện thoại của phòng thư ký, Tổng Tài Hàn thị muốn triệu tập hội nghị khẩn cấp, mời cổ đông lớn nhất tham gia!
Daniel mặt lạnh nói: "Biết rồi!"
Xe nhanh chóng lao thẳng về phía trước !
Sophie ngồi bên cạnh Daniel, tùy ý phát ra một câu hơi buồn bực, nói: "Gần đây rất nhiều chuyện, đầu tiên là sự kiện CD của Hạ tiểu thư, rồi đến Tiểu Chủ Nhân bị bắt cóc, buổi chiều tôi đến phòng tổng thống, còn nghe Mặc Nhã nhỏ giọng nói với Hạo Vũ, chuyện Hàn Tổng Tài trúng đạn ——"
Daniel lập tức quay đầu nhìn Sophie hỏi: "Cô nói cái gì? Hàn Tổng Tài trúng đạn? Xảy ra khi nào?"
"Ngài không biết? Tôi cho là ngài biết, nhưng chưa nói —— Tôi xem Mặc Nhã và Hạo Vũ, lúc hai người trao đổi thần bí khác thường, nên tôi không nhiều lời —— " Sophie có chút lo lắng mình lỡ lời.
Daniel không lên tiếng, lập tức cầm điện thoại lên, gọi cho Mặc Nhã, hỏi: "Mặc Nhã"
"Dạ! Chủ nhân!" Mặc Nhã đang ngủ, giọng nói có vẻ không tập trung.
"Hàn Tổng Tài trúng đạn? Bị thương ở đâu ?" Daniel nhanh chóng hỏi.
Mặc Nhã không dám lên tiếng, bởi vì Hàn Văn Hạo đã căn dặn mọi người, không được nói chuyện hắn trúng đạn!
Nói!" Daniel chỉ là nhàn nhạt hỏi.
"Vâng ! Trúng đạn vai phải, không tổn thương đến gân cốt, không đáng ngại, nhưng nhất định phải điều dưỡng tốt một thời gian —— " Mặc Nhã bất đắc dĩ, nói.
Ánh mắt Daniel sáng lên!
Tối nay tập đoàn Hàn thị đèn đuốc sáng rực!
Thư ký đứng tại đại sảnh lầu một, nghênh đón tất cả chủ đầu tư dự án khách sạn thế giới gồm Kỹ Sư, đoàn cổ đông, Hội Đồng Quản Trị đến tham dự buổi họp, mọi người nhanh bước đi vào đại sảnh hội nghị, vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy Hàn Văn Hạo cùng giám sát công trình, cổ đông lớn nhất, Tổng giám đốc tập đoàn Toàn Cầu Daniel cùng đi vào phòng hội nghị, cùng ngồi vị trí chủ tọa, chờ nghe báo cáo!
Vấn đề rất nhanh được đưa ra! !
Hàn Văn Hạo và Daniel cùng ngẩng đầu chăm chú nhìn trong video, tất cả vật liệu xây dựng khách sạn và hợp đồng mua bán phơi bày, có người ở giữa trục lợi, thực sự, bên giám sát và bên thu mua cùng nhau bắt tay mua nguyên vật liệu kém chất lượng, dẫn đến xảy ra thảm kịch lần này, ánh mắt tàn nhẫn của Hàn Văn Hạo chợt lóe, ngẩng đầu lên nhìn đám lãnh đạo đứng đầu của dự án khách sạn thế giới dưới khán đài, tức giận nói: "Dự án này, số người tham gia gồm có 13.000 người! Liên quan tới gần 1.000 tỷ vốn lưu động! 1.000 tỉ, các người có biết khái niệm đó là gì không? ! Đó là một con số đáng sợ, trong nháy mắt bởi vì sự tham nhũng của các người, tảng băng ngầm tham nhũng, sẽ đem tất cả phá hủy trong chốc lát! Xem như hôm nay các người cho tôi chín cái mạng cũng không đủ bồi thường cho người ૮ɦếƭ và tất cả mọi thứ! ! Trong các người có ai dám làm chuyện như vậy? Các người, ai có thể nói cho tôi biết, chuyện này làm sao để khắc phục? Sáng mai mặt trời mọc, ánh mắt toàn thế giới sẽ tập trung trên người của Hàn Văn Hạo tôi! Một mình tôi chống đỡ tất cả, những người ૮ɦếƭ, có thể sống lại sao? Người chơi cổ phiếu mất lòng tin, có thể trở lại sao? Các người thật sự làm cho tôi có thể mất mạng!"
Daniel không lên tiếng, vẫn im lặng nghe!
Hàn Văn Hạo bị chọc giận, nhìn tất cả mọi người, giận dữ nói: "Hàn Văn Hạo tôi ngã xuống, tất cả mọi thứ cũng theo tôi trôi theo dòng nước, các người có thể an ổn sống không? Tôi đã từng ỗi người sáng tạo huy hoàng, trong nháy mắt hóa thành bọt nước! Đây chính là kết quả các người mong muốn sao ?"
Phòng hội nghị gần ngàn người cao tầng, không dám lên tiếng !
Daniel không lên tiếng, đã vài đêm chưa ngủ, hắn nhàn nhạt liếc nhìn trên tài liệu truyền tới hơn 10 người công nhân bị thương tật, còn có báo cáo dự tính tổn thất, cuối cùng hắn nhàn nhạt mở miệng: "Xây dựng chính là như vậy! Nếu có một chỗ bị phá hổng, chúng ta sẽ phải khắc phục, mặc dù có thể sẽ bỏ ra nhiều hơn trước kia, nhưng chúng ta có thể lợi dụng chuyện sụp đổ cao ốc lần này, để cho tất cả được phơi bày!"
Mọi người ngẩng đầu nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo cũng quay đầu nhìn hắn.
Lúc Daniel tới, ở trên xe đã làm một phần ghi chép báo cáo, bảo Sophie lập tức đưa vào máy vi tính, phát ra giữa màn hình video lớn nhất trong phòng hội nghị, hắn nhìn tất cả mọi người nói: "Là chủ giám sát, tôi đã thẩm tra qua đám người kiến trúc sư, kỹ sư xây dựng, hành chính quản trị trong công ty Hàn thị, và vật liệu xây dựng liên quan, là tốt nhất không thể nghi ngờ, hơn nữa tầng tầng giám sát nghiêm cẩn, lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta có thể mở cuộc họp báo, đem tất cả số liệu công khai trước mặt mọi người! !"
Hàn Văn Hạo lại đưa ra một nghi vấn, nhìn Daniel nói: "Nếu như vậy, có thể làm cho người ta cảm thấy Hàn thị mượn cơ hội để quảng cáo hay không?"
Daniel mỉm cười nhìn về phía Hàn Văn Hạo nói: "Hàn Tổng Tài làm việc —— Từ trước đến giờ cũng một mình che chắn gió bão, gánh chịu tất cả! đôi khi dùng biện pháp này, cũng không nhất định chính xác —— "
Rốt cuộc Hàn Văn Hạo chăm chú nhìn Daniel.
Bởi vì cao ốc khách sạn sụp đổ, tối nay các đài truyền thông và Đài Truyền Hình xôn xao chạy tới trước cửa chính công ty Hàn thị, hỏi thăm đầu đuôi tin tức có liên quan sự kiện sụp đổ cao ốc, Hàn Văn Hạo mặc áo sơ mi đen và âu phục đen, vạt áo trước cài bông hoa bằng tơ tằm, đứng trước cửa sổ sát đất phòng Tổng Tài, chờ cho tất cả chuẩn bị sẵn sàng, lập tức tiến về phía trước tòa nhà sụp đổ gặp người thân của nạn nhân, tự mình nhận lỗi!
Tả An Na hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, đứng ở sau lưng Hàn Văn Hạo, nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, bộ dáng cương quyết gánh chịu tất cả, trong lòng không khỏi đau nhói.
Daniel nhanh chóng đi vào phòng Tổng Tài, nhìn Hàn Văn Hạo, hỏi: "Hàn Tổng Tài, thương thế của anh thế nào?"
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe, nhìn mưa bay ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Không có gì đáng ngại!"
Daniel chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, nhìn mưa rơi rụng bên ngoài cửa sổ, nói: "Anh thật sự quyết định đi một mình ?"
"Đây là chuyện của Hàn thị tôi ——" Hàn Văn Hạo trầm giọng nói.
"Sự kiện lần này, tôi phát hiện ra một chuyện rất thú vị —— " Daniel nhớ lại lúc mình tranh thủ kiểm tra tài liệu.
Hàn Văn Hạo lập tức quay đầu nhìn hắn.
Daniel cũng quay đầu nhìn hắn nói: "Sự kiện sụp đổ lần này, một kỹ sư xây dựng đã tham nhũng và ngày hôm qua, chúng tôi đã nắm được chứng cứ hắn đã từng bí mật qua lại với cổ đông Yamamoto cài vào —— "
Hàn Văn Hạo khiếp sợ nhìn về phía Daniel.
Sắc mặt của Daniel trầm trọng nhìn mưa bay tán loạn phía ngoài cửa sổ, nói: "Mặc kệ mọi chuyện có trùng hợp hay không, nhưng có lẽ —— Chiến tranh còn chưa có kết thúc —— "
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc