Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 235

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Có ai có thể biết, một đứa bé đối với người mẹ, quan trọng cỡ nào không? Mười tháng mang thai, tân tân khổ khổ sinh nó ra, sau đó nhìn đứa trẻ oa oa ra đời, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ kêu la, hai tay nhỏ bé, nắm chặt quả đấm nhỏ, tựa vào trong иgự¢ mẹ, o o ngủ, cứ như vậy, đứa trẻ từng ngày từng ngày lớn lên, sẽ biết ngồi, biết bò, biết đi, biết nói, cha mẹ đều là trông mong, từng ngày từng ngày chờ đợi nó lớn lên, nuôi dưỡng một đứa bé, rốt cuộc phải mất bao nhiêu tâm huyết? Những ai đã từng ôm đứa bé, đêm khuya ngồi bên đèn bàn, vất vả khẽ dỗ giấc ngủ, cũng không bằng khuôn mặt tươi cười của đứa bé, vô cùng quý giá.
Tất cả cha mẹ cũng chỉ có một mục đích, chính là con cái có thể khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên, về phần bỏ ra bao nhiêu, cũng đã không hề suy tính nữa rồi.
Hạ Tuyết ôm hình con gái, ngồi trên ghế dựa bên cửa sổ, lộ ra ánh trăng, sâu kín nhìn nơi con gái xảy ra chuyện, trái tim đau buốt, không nhịn được, nhẹ giọng nức nở, nghĩ tới hôm nay khi con gái làm hoa đồng, mặc váy nhỏ màu trắng tiểu thiên sứ, cầm hoa hồng cầu xinh đẹp, từng bước từng bước đi theo sau lưng Hàn Văn Kiệt và Mộng Hàm, vui vẻ mỉm cười đi về phía trước, như công chúa nhỏ vậy, trong lòng của cô lại đau xót, nhớ tới Daniel đã từng ôm Hi Văn lúc 3 tháng tuổi, nhìn hai mắt thật to, nắm tay nhỏ bé của cô bé, vẻ mặt cưng chìu nói: "Hi Văn chúng ta thật xinh đẹp, giống như công chúa nhỏ ——"
Hạ Tuyết nhớ tới những lời này, lại không nhịn được ôm chặt hình con gái, cúi đầu khóc nức nở!
Hàn Văn Hạo ở sát vách phòng, đang đợi tin tức bọn Hi Thần thẩm vấn người, lại nghe tiếng khóc buồn bã của Hạ Tuyết truyền đến, hắn chớp mắt, nắm chặt 乃út máy, dừng lại việc loại bỏ tên người phục vụ trong danh sách, suy nghĩ một chút, đành phải đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng chậm rãi đi ra ngoài, lúc mở cửa phòng, muốn đi ra ngoài, đã nhìn thấy Daniel tự mình cầm một chén chè hạt sen, đi vào phòng khách sát vách, hắn nhàn nhạt nhìn bóng dáng của Daniel biến mất ở trước cửa phòng, ánh mắt chợt lóe lên.
Daniel đi vào phòng, nhìn Hạ Tuyết một mình ngồi trên ghế dựa, ôm hình con gái, khóc đến đáng thương, tim của hắn đau nhói, rốt cuộc Hạ Tuyết vì con gái bỏ ra bao nhiêu, có lẽ chỉ có hắn rõ ràng nhất, hắn không lên tiếng, chỉ đem chén chè đi qua, đặt một bên, ngồi bên cạnh cô, Hạ Tuyết cũng đã quay đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm Daniel, nghẹn ngào nói: "Anh nói — Đã trễ thế này, con gái ngủ ở chỗ nào? Nó có lạnh không? Có đói bụng hay không, hôm nay cũng vì sợ nó đói bụng, lúc đi tìm nó, mới phát hiện con bé mất tích ——"
Daniel đau lòng nhìn Hạ Tuyết, mặc dù trong lòng cũng đau như dao cắt, nhưng vẫn ôn nhu cười một tiếng, thật lòng nói: "Đứa ngốc, mọi chuyện xảy ra, đều có mục đích đấy! Bọn họ bắt cóc Hi Văn, nhất định là có mục đích, lúc trước ở nơi này, Hi Văn chắc là sẽ không có chuyện! Hơn nữa con gái em thông minh như vậy, còn nhớ không ? PAPA vì huấn luyện cho nó trở thành một cô gái nhỏ mạnh mẽ, đặc biệt để cho con bé tham gia huấn luyện trại hè ở nơi hoang dã, còn tự thân hạ lệnh, cho quan quân nhất định phải đối xử nghiêm khắc vơi nó — Nhiều người bạn nhỏ như vậy, nhưng Hi Văn có thành tích tốt nhất ——"
"Nhưng dù sao con bé chỉ mới năm tuổi ——— Năm tuổi biết cái gì a———" Hạ Tuyết lại đau khóc lên: "Nếu nó hoảng sợ, sẽ làm thế nào ? Nhất định con bé sẽ khóc, nhất định sẽ gọi mẹ, lần trước bởi vì sợ bóng tối, đã khóc một buổi tối rồi, rõ ràng con bé không có cảm giác an toàn, cho nên mới cố làm ra vẻ mạnh mẽ! Em thật sự đáng ૮ɦếƭ, con bé nói với em, không muốn làm hoa đồng, em lại bắt buộc nó ! Nếu em không bắt buộc nó, có thể bây giờ con bé đã nằm trên giường mình, đội mũ nhỏ, bình yên ngủ rồi ———"
Hai mắt Daniel đột nhiên đỏ lên, ôm lấy thân thể Hạ Tuyết đang run rẩy khóc rống, nhớ tới con gái vì mình và Hạ Tuyết tách ra lúc trước, mím môi đi vào phòng của mình, ngẩng đầu lên, hai mắt to tròn, khéo léo, nói: "PAPA, con có thể làm chút gì cho người?"
Trong lòng dâng lên chua xót, làm cho hai mắt hắn ươn ướt, khẽ hôn lên tóc Hạ Tuyết.
"Daniel———" Hạ Tuyết lại khóc nói: "Nếu như con gái gặp chuyện không may, em cũng không muốn sống nữa, con bé là hạnh phúc cuối cùng trong đời em, mặc kệ em chịu đựng bao nhiêu đau đớn, chỉ cần con gái không có việc gì, em chấp nhận xuống Địa ngục ———"
Daniel ôm chặt Hạ Tuyết, đau lòng nói: "Được rồi, đừng nói nhảm! Con bé sẽ không có chuyện gì ! Em hãy yên tâm đi! Anh nhất định sẽ không để cho nó có chuyện! Con bé sẽ vui vẻ xuất hiện trước mặt của em một lần nữa, anh bảo đảm!"
"Là em có lỗi với nó ——— Là em ———" Hạ Tuyết khóc nói với Daniel, lại rơi lệ nói: "Lúc đầu em kiên trì sinh nó ra, em quá ngây thơ sao? Rốt cuộc em không có cách nào phụ trách cuộc đời của nó, để cho nó vừa sinh ra cũng không có cha, tự cho rằng có thể che nữa bầu trời, nhưng tâm hồn nhỏ bé của nó, thật ra sớm bị tổn thương rồi, thật ra nó vẫn rất cẩn thận sống tốt, nếu như không phải có anh, hai mẹ con em phải làm thế nào? Là em có lỗi với nó, là em ———lúc đầu em không nên quay về đây, em nên quý trọng cuộc sống không dễ dàng có được của hai mẹ con, chia tay và yêu nhau vào lúc này có ích lợi gì? Em chỉ muốn con gái của em ———"
Daniel đau lòng ôm chặt Hạ Tuyết, đột nhiên cười khổ nói: "Đứa ngốc, không nên nói chuyện đã qua, cũng không cần nhấn mạnh “nếu như”, tất cả chỉ là duyên phận — Sẽ tốt thôi, tất cả đều sẽ đi qua, tin tưởng anh ——"
Hạ Tuyết không nói gì thêm, chỉ đau lòng nhào vào trong иgự¢ Daniel, nhẹ giọng khóc.
Hàn Văn Hạo tựa vào cạnh cửa, nghe Hạ Tuyết ở bên trong khóc rống, mỗi câu nói, hắn cắn răng, mặc cho bóng tối hành lang che phủ lên nửa bên mặt hắn.
*****
Chiếc xe ôtô vẫn đang trong bóng đêm vọt đi! Cuối cùng dừng lại bên một bờ hồ tối tăm và yên tĩnh, người đàn ông cầm dao nhọn, cúi người xuống, đem dây trói trên hai cổ tay nhỏ bé của Hi Văn cắt ra, rồi nắm lấy con bé đang hôn mê bất tỉnh, trực tiếp ném vào trong bụi cỏ, lạnh lùng ngẩng đầu lên, nhìn Trầm Ngọc Lộ mặc váy dài màu xanh dương, tay cầm thuốc lá, lạnh lùng cười khẽ, nói: "Hôm nay tôi muốn nhìn xem —— Hàn Văn Hạo anh mất con gái, không có con gái, anh có lộ vẻ xúc động hay không ——— Hừ! ! Tôi muốn để cho anh chịu đựng mất đi người yêu mến nhất ! Để cho anh nếm thử một chút cảm giác, sáu năm trước, tôi mất đi thân thể của mình, tình yêu của tôi! Tôi muốn để cho anh cả đời đều ở trong Địa ngục, chịu đựng nổi đau mất đi giọt máu của mình!"
Cô ta nói xong, lạnh lùng vô tình cúi đầu, nhìn thân thể nho nhỏ, vẫn cuốn rúc trong bụi cỏ ướt lạnh, hôn mê, ánh mắt cô ta lóe lên tàn nhẫn, vô tình.
Ca khúc cuối cùng của buổi biểu diễn ca nhạc!
"Mùa hoa anh đào năm ấy,
Em bước vào đời tôi,
Mang theo niềm vui nổi buồn,
Đón nhận tình yêu thương, hưởng thụ sự chăm sóc ——
Em rơi vào ngàn năm luân hồi, tôi rơi vào vạn năm lốc xoáy,
Chúng ta đang múa hát, vươn tay ra, chúng ta đã cách chia, không gian thay đổi ——"
Tĩnh Đồng nghe đến đoạn "Không gian thay đổi", lại nhớ tới bạn trai của mình, trong lòng của cô chợt đau xót, nước mắt lăn xuống, nhưng lúc này, điện thoại di động reo lên, cô nghẹn ngào, cầm điện thoại di động, alô một tiếng, nhưng nghe xong, sắc mặt có chút ngây ngốc, Trác Bách Quân ngồi ở đó, lạnh lùng nhìn cô, quan sát vẻ mặt của cô đỏ lên, hơn nữa, trong hai tròng mắt xinh đẹp lộ ra ý cười.
Trác Bách Quân tuyệt không thích vẻ mặt cô như vậy!
Tĩnh Đồng cúp máy, quay đầu nhìn Trác Bách Quân, nghe giai điệu êm tai trên sân khấu, đột nhiên rất cảm động nói: "Tổng giám, cám ơn anh hôm nay dẫn tôi đi xem biểu diễn ca nhạc! Bạn trai tôi cũng đến đây, hắn nói nghe xong bài hát này, đã quyết định muốn cùng tôi vĩnh viễn ở bên nhau, chúng tôi sẽ kết hôn như đã hẹn ——"
Vẻ mặt của Trác Bách Quân dưới ánh đèn đầy màu sắc của sân khấu chiếu rọi, thay đổi không ngừng, hai mắt mịt mờ.
Tĩnh Đồng thật sự rất cảm động, vươn tay, xúc động ôm lấy Trác Bách Quân, nghẹn ngào nói: "Cám ơn anh, Tổng giám —— Tôi thật sự rất cám ơn anh ——"
Trác Bách Quân lập tức đẩy cô ra, lạnh lùng nói: "Có điện thoại, đừng quấy rầy tôi nghe điện thoại!"
"Ơ —— " Tĩnh Đồng lầu bầu cúi đầu, tròng mắt lấp lánh.
"Ừ —— " Trác Bách Quân nghe thuộc hạ báo cáo, Trầm Ngọc Lộ đã hành động trước, bắt con gái của Hàn Văn Hạo đưa đến bờ hồ, chuẩn bị ném vào trong hồ, hắn nghe xong, hai tròng mắt có chút lạnh lẽo, chớp mắt, thở nhẹ nói: "Nói với Tiểu Như, không nên ký hợp đồng kia !"
Tĩnh Đồng ngạc nhiên cầm điện thoại di động, quay đầu nhìn bộ dáng bình tĩnh của Trác Bách Quân, không nhịn được hỏi: "Tiểu Như muốn ký hợp đồng gì? Trên tay cô ấy có hợp đồng nghệ sĩ phải xử lý sao?"
Trác Bách Quân một tay đẩy mặt của Tĩnh Đồng tránh ra, vẫn lạnh lùng căn dặn: "Hợp đồng cũ chưa hết hạn, không thể ký hợp đồng mới, tôi còn có rất nhiều chuyện cần làm !"
"Dạ!" Thuộc hạ lập tức cúp điện thoại!
Trác Bách Quân bình tĩnh cúp điện thoại xuống, chuẩn bị xem tiếp ca nhạc, nhưng ca khúc cuối cùng đã kết thúc, các fans đam mê ca nhạc không nhịn được rơi lệ, vẫy tay từ biệt, ngay cả Tĩnh Đồng cũng kích động vẫy tay.
"Cô vừa nói cái gì?" Trong tiếng vỗ tay và kêu khóc của người hâm mộ, Trác Bách Quân quay đầu sang, rất bình tĩnh, hỏi.
"Cái gì?" Tĩnh Đồng lập tức quay đầu nhìn Trác Bách Quân, hỏi.
"Cô nói cô muốn cùng ai ở chung một chỗ? Cùng mối tình đầu của cô sao ? người đàn ông đã từng vì tiền đồ, vứt bỏ cô ?" Trác bách có chút không tin được, khôi phục nét mặt tà mị, nhạo báng, nhìn Tĩnh Đồng hỏi.
"Đúng vậy —— Hắn đã suy nghĩ lại, đó không phải là rất tốt sao?" Tĩnh Đồng sốt ruột nói với Trác Bách Quân !
"Tốt! ! Rất tốt! ! Vậy cô ở chỗ này, xem hết buổi biểu diễn ca nhạc đi! ! Chờ đàn ông của cô đi chơi với cô đi! Đừng đi theo tôi!" Tâm tình của Trác Bách Quân không tốt, đứng lên, Tĩnh Đồng muốn kéo tay, nhưng hắn lại vung ra, bỏ đi ra ngoài, ngay sau đó, hai tròng mắt ánh lạnh nổ tung, cầm điện thoại di động lên, lập tức bấm số điện thoại của Trầm Ngọc Lộ!
"Kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?" Người đàn ông cầm con dao nhọn, đến gần Hi Văn, nói với Trầm Ngọc Lộ: "Lúc nảy Trác tiên sinh gọi điện thoại cho thuộc hạ, bảo phải dừng lại tất cả hành động!"
"Hừ! Bây giờ hắn còn có thời gian để ý tới những chuyện này sao ? Hắn chỉ lo nghĩ đến tình yêu nam nữ! Còn nói cùng chúng ta hành động sao ? Đàn ông, người nào cũng không tin được ! ! Bây giờ, tôi nhất định phải liếm máu tanh! ! Tôi đã lên kế hoạch sáu năm rồi ! ! Tôi đã thù hận sáu năm rồi, tôi đã chờ đợi thời khắc này! Tôi rất khát vọng bộ dáng điên cuồng của Hàn Văn Hạo! ! Các người cũng không biết, hắn giống như ma quỷ! Dường như vĩnh viễn hắn sẽ không điên cuồng! ! Tôi rất khát vọng hắn điên cuồng! Gi*t cho tôi!"
Trên mặt Trầm Ngọc Lộ, thoáng co giật như vui vẻ, hai tròng mắt phát ra ánh sáng ma quái.
Người đàn ông vừa nghe xong, ánh mắt tàn nhẫn chợt lóe lên, liền cầm con dao nhọn, nhanh chóng xoay tròn, bước thẳng xuống xe, đạp mặt cỏ ẩm ướt, đi tới trước mặt của Hi Văn, nhìn thân thể cuộn rút trong bóng tối, dao găm chợt lóe sáng chuẩn bị cắm xuống, lúc này điện thoại di động vang lên, sắc mặt của Trầm Ngọc Lộ lạnh lẽo, cầm điện thoại lên, còn chưa đáp lời, giọng nói đầy giận dữ của Trác Bách Quân truyền đến: "Cô nổi điên cái gì! Ai cho cô một mình hành động? Ai ra lệnh cho cô ?"
Trầm Ngọc Lộ tuyệt không khách khí, cười nhạo nói: "Ai ra lệnh cho tôi? Đương nhiên là anh chứ ai!"
"Tôi?" Trác Bách Quân đi ra cửa chính sân vận động, giọng nói tàn nhẫn kéo dài hỏi: "Tôi ra lệnh cho cô lúc nào ?"
Trầm Ngọc Lộ tức giận nói: "Anh và thư ký nhỏ kia ra lệnh cho tôi đó ! !"
Sắc mặt Trác Bách Quân lạnh lẽo, cắn chặt răng, cười tà ác, giễu cợt: "À —— Thì ra là cô ghen sao ? Nói sớm đi—— lúc này, tôi không có thời gian, chơi trò tình yêu nam nữ với cô ! ! Trong lòng của tôi có kế hoạch gì, cô hiểu không? Lần này bắt cóc, cô có biết tôi đã sắp đặt kế hoạch bao lâu, cô hành động quá sớm, đã khiến Hàn Văn Hạo tập trung điều tra chúng ta! Cô quá khinh thường Hàn Văn Hạo rồi !"
Trầm Ngọc Lộ lớn tiếng nói: "Tôi chỉ biết, tôi muốn con gái của hắn ૮ɦếƭ! !"
Trác Bách Quân nhanh chóng quay đầu lại, xác nhận sau lưng không có người, mới gầm nhẹ ra: "Trầm Ngọc Lộ! ! Chỉ dựa vào sự tức giận của cô, mà có thể làm hư chuyện lớn của tôi! Tôi đã nói với cô, Hàn Văn Hạo cắn nuốt bao nhiêu linh hồn? Tại sao hắn tàn nhẫn và thông minh? Cô bắt cóc con gái của hắn quá sớm, cô có biết sẽ có hậu quả gì không ?"
"Còn có hậu quả gì ? Hậu quả lớn nhất chính là hắn sẽ điên cuồng!" Trầm Ngọc Lộ không nhịn được cười to.
Đôi mắt Trác Bách Quân lộ ra tơ máu, tức giận nhanh chóng nói: "Cũng bởi vì cô hành động quá sớm, chỉ trong vòng hai giờ, hắn đã phái người ở Nhật Bản, Thái Lan và Philippines nắm bắt 15 đường khẩu của gia tộc Yamamoto chúng ta! ! Chỉ cần con gái của hắn có chuyện, hắn sẽ khiến cho gần ngàn người trở thành vong hồn! !"
Trầm Ngọc Lộ trừng mắt, lòng bàn tay mềm nhũn! !
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc