Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 231

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hứa Mặc và Nhậm Phong lạnh lùng bảo vệ Tần Thư Lôi, nhìn tên nam phục vụ kia ôm chặt mặt của mình, khổ sở lăn lộn trên mặt đất, dường như a-xít sun-phu-rit lan vào gương mặt, bắt đầu đốt cháy, Tần Thư Lôi bị sợ đến trợn to hai mắt, nhìn tên nam phục vụ kia bưng chặt mặt khổ sở gào lên, nhớ lại khuôn mặt da thịt mịn màng của hắn lúc nảy, cô hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch, can đảm núp sau lưng Hứa Mặc, nước mắt rơi xuống.
Hi Thần lạnh lùng bước nhanh vào trong đám tân khách, đi tới bên cạnh Hàn Văn Hạo, cúi đầu nói nhỏ bên tai của hắn, hai tròng mắt Hàn Văn Hạo đông lại, ánh mắt giống như con báo nhỏ đang săn mồi, làm cho cả người hắn phát ra hơi thở muốn Gi*t người, chỉ thấy hắn đặt ly rượu xuống, từng bước từng bước rời khỏi sân cỏ, đi ra ngoài!
Trác Bách Quân tay nâng ly rượu đỏ, biết kế hoạch thất bại, cắn răng uống một hơi cạn sạch ly rượu đỏ, vừa muốn xoay người đi khỏi, lại thấy Trang Minh Nguyệt và Lam Anh đứng trong đám người, vẻ mặt kinh ngạc nhìn mình, hắn lập tức nở nụ cười vô cùng phong lưu, nhìn bọn họ cười nói: "Hai vị phu nhân, xin chào. Tôi là Trác Bách Quân, Tổng giám one-king".
Lam Anh nhàn nhạt nhìn tên tiểu tử trước mặt, một đôi mắt dài quá đa tình, đẹp trai, sống mũi cao thẳng, bờ môi dày khêu gợi, bà càng nhìn càng hấp dẫn, mỉm cười nói: "Cậu thật giống. . . . . . một người bạn của chúng tôi. . . . . ."
"Hả?" Trác Bách Quân cung kính đi đến trước mặt Lam Anh và Trang Minh Nguyệt, mỉm cười nói: "Giống người bạn nào vậy ?"
Lam Anh suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không thể nào, cười cười.
Trang Minh Nguyệt lại rất nhạy cảm, nhìn Trác Bách Quân, cảm giác không thể tin được, nói: "Rất giống. . . . . ."
Trác Bách Quân nghe vậy, thật sự có chút ngạc nhiên nhìn bọn họ mỉm cười nói: "Hai vị phu nhân, hai vị nói. . . . . . rốt cuộc tôi giống ai?"
Lam Anh và Trang Minh Nguyệt nghe thấy, cùng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy không thể nào, nên im lặng rời đi.
Trác Bách Quân sững sờ tại chỗ, thật ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng của bọn họ, khó hiểu bật cười.
"Chuyện gì vậy ?" Hàn Văn Vũ đang cầm ly rượu đỏ, đến gần Trác Bách Quân hỏi.
"Hai vị phu nhân nói dường như tôi giống ai đó, tôi đang kỳ quái, tôi giống ai đây?" Trác Bách Quân mỉm cười nói.
"Giống tôi! Chúng ta là anh em mà !" Hàn Văn Vũ lập tức vươn tay, ngoặt chặt bả vai Trác Bách Quân, nói đùa.
"Anh đi ૮ɦếƭ đi! Tôi không dám trèo cao! Anh là người con trai thứ hai của Hàn gia! Cả người cao quý! Tôi là cái gì?" Trác Bách Quân đang cầm rượu đỏ, mỉm cười nói.
"Tôi đã nói rồi, anh là anh em của tôi! ! Nhưng mà, Trác Tổng giám, lần này tôi và Hạ Tuyết quay bộ phim “Song Thành Ký”, anh nói Trầm Ngọc Lộ xuống tay lưu tình a!" Hàn Văn Vũ lại ngoặt bả vai Trác Bách Quân nói!
Trác Bách Quân nhìn Hàn Văn Vũ nhướng mày, cười nói: "Anh và Hạ Tuyết quay phim, anh bảo tôi nói Ngọc Lộ xuống tay lưu tình? Quan hệ chúng tôi thế nào, làm sao có thể nói cô ấy ?"
"Đừng giả bộ, ai mà không biết hai người có quan hệ!" Hàn Văn Vũ vừa nói xong, cũng đã cười chạy tránh ra, vừa kêu tân khách tránh dùm, Trác Bách Quân tay nâng ly rượu đỏ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của hắn, vẫn nở nụ cười phong lưu, nhưng ánh mắt ẩn chứ một tia tàn nhẫn và sắc bén, Ngọc Lộ, lần quay phim này, phải xem cô rồi !
Trong căn phòng bí mật tại Hàn gia!
Bác sĩ, y tá mặc áo trắng, giống như ma quỷ của địa ngục, sau khi xử lý xong công việc, đi ra khỏi phòng bí mật, lên mặt đất, một bóng dáng cuộn tròn, vẫn ở nơi đó khóc rống gào lên. Cửa “kít” một tiếng mở ra, bóng dáng kéo dài, Tần Thư Lôi đẫm lệ, nhìn thấy Hàn Văn Hạo lạnh lùng đứng ở cửa, cô lập tức khóc lên gọi: "Văn Hạo! !"
Hàn Văn Hạo sải bước đi tới, đầu tiên là quan tâm nhìn thoáng qua Tần Thư Lôi, mặc dù báo cáo biết cô không sao, nhưng vẫn nhẹ giọng hỏi: "Em không sao chứ ?"
"Không có gì! Thật may là Nhậm Phong và Hứa Mặc đến giúp em. . . . . ." Tần Thư Lôi lại căng thẳng nói.
Hàn Văn Hạo đỡ Tần Thư Lôi ngồi trên ghế sa lon duy nhất trong phòng bí mật, nhẹ giọng nói: "Là anh phái bọn họ bảo vệ em!"
Tần Thư Lôi nghe vậy, đáy lòng run lên, nhìn hắn, căng thẳng nói: "Anh cũng biết Hạ Tuyết muốn hãm hại em sao ?"
Hàn Văn Hạo bất đắc dĩ quay đầu nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Tần Thư Lôi, nói: "Em cảm thấy cô ấy có đủ thông minh để làm loại chuyện này sao?"
Tần Thư Lôi nhìn hắn, không dám lên tiếng.
Hàn Văn Hạo nhìn Tần Thư Lôi lại nói: "Điều này rõ ràng có người chen vào giá họa!"
Hai mắt Tần Thư Lôi đột nhiên chợt lóe, vì lúc nảy quá mức khi*p sợ, cho nên vẫn còn chưa hoàn hồn, nhưng vì hắn vì sợ mình bị người khác hãm hại mà phái hộ vệ quan trọng nhất bảo vệ mình, cho nên ấm áp, sâu kín nhìn hắn nói: "Anh . . . . . . Vẫn phái bọn họ bảo vệ em sao?"
"Ừ. . . . . ." Hàn Văn Hạo đáp lời qua loa, liền ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trên đất cuộn rút, Hi Thần hiểu ý của hắn, lập tức lớn tiếng nhìn người trên đất, tức hận nói: "Nói! ! Ai phái cậu tới?"
"Tôi là người hâm mộ của Hạ Tuyết! ! Tôi muốn thay cô ấy trả thù! !" Tên con trai này vẫn co rúc trên đất, khổ sở ôm mặt kêu.
"Cái gì? Tại sao cậu biết giữa chúng tôi có chuyện gì?" Tần Thư Lôi lập tức nhìn hắn hỏi!
Tên con trai mặt gần như mắt hoa một cái, Hứa Mặc lập tức lấy a- xít sun-phu-rit lúc nảy hắn muốn hắt vào người, nhỏ một chút trên cánh tay của hắn!
"A ——" tiếng gào khổ sở vang lên, đau đớn ՐêՈ Րỉ.
Tần Thư Lôi hoảng sợ, núp trong иgự¢ Hàn Văn Hạo, thở phì phò, không dám nhìn!
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn gã con trai kia, hai tròng mắt ẩn núp vô số linh hồn ma quỷ và dã thú.
"Người trong giới giải trí đều nói cô ςướק đoạt đàn ông của Hạ Tuyết! Chúng tôi báo thù cho Hạ Tuyết! !" Tên con trai kia che mặt đau đớn, khóc nói.
Hi Thần nghe xong, có chút không kiên nhẫn, ngân đao trong tay chợt lóe, người đã đứng bên cạnh tên con trai kia, lạnh lùng nhìn hắn nói: "Tôi cảnh cáo cậu! ! Nếu như cậu còn dám nói dối lung tung với tôi, cậu muốn bị cắt đứt gân tay hay gân chân thì cậu xem đi! Còn nữa, chúng tôi còn rất nhiều a- xít sun-phu-rit, để hòa tan cậu đến xương cũng không còn! Tan thành bột ! ! Nói! ! Ai phái cậu tới! !"
"Tôi thật sự là người hâm mộ của Hạ Tuyết! Con trai chúng tôi thành lập nhóm fans hâm mộ báo thù cho Hạ Tuyết! ! Cứu tôi với! ! Không tin các người có thể đi tìm nhóm fans hâm mộ của chúng tôi chứng thực! ! Tôi không nói dối! Tôi không dám nói dối! !" Tên con trai kia không ngừng kêu khóc!
Tần Thư Lôi nhìn tên con trai kia thật sự đáng thương, lập tức quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo lo lắng nói: "Có lẽ thật sự là Hạ Tuyết làm. . . . . ."
Hàn Văn Hạo lạnh lùng quay đầu sang, nhìn Tần Thư Lôi nói: "Hạng người thế nào thì bên cạnh sẽ có người có nhân cách như thế. . . . . . bên cạnh Hạ Tuyết sẽ không có người như vậy. . . . . . Làm việc nhất thời mềm lòng, có thể sẽ hại chính bản thân em! Lúc nảy nếu anh không có chuẩn bị trước, người nằm trên mặt đất đau đớn kêu gào, có thể là em ! !"
Tần Thư Lôi nhất thời không dám lên tiếng.
Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng quay đầu, nhìn về phía người cuộn rút trên đất, nói: "Đừng để cho tôi lặp lại lần thứ hai! Ai phái cậu tới!"
"Tôi thật sự là người hâm mộ của Hạ Tuyết . . . . . ."
Ánh mắt Hàn Văn Hạo lạnh lẽo, lập tức đứng dậy, kéo Tần Thư Lôi đi ra ngoài, vừa đi vừa lạnh lùng bỏ lại một câu: "Có người nói với tôi, làm việc phải giữ lại một con đường sống, nhưng có một số người không để cho Hàn Văn Hạo tôi giữ lại một chút nào! ! Nếu muốn giữ lại, thì chỉ giữ lại cái mạng!"
Hi Thần nghe xong, ánh mắt chợt lóe, cầm dao găm lên vô tình đâm xuống!
Tiếng kêu thê thảm, từ trong phòng bí mật truyền ra! Tần Thư Lôi bị dọa nhảy dựng, sắc mặt trắng bệch.
Hàn Văn Hạo mặt lạnh đỡ Tần Thư Lôi đi ra ngoài, vừa đi, vừa hỏi Hứa Mặc: "Có làm kinh động đến tân khách hay không?"
"Không có. . . . . . Tất cả tình hình đều rất tốt. . . . . ." Hứa Mặc lập tức nói.
"Hôm nay là ngày vui của em trai tôi! Bất cứ ai cũng không thể lấy bất kỳ lý do gì, quấy rầy hắn ! Phái tất cả hộ vệ Hàn gia, bảo vệ chặt chẽ ngôi nhà này!" Hàn Văn Hạo lạnh lùng nói xong, liền đỡ Tần Thư Lôi đi vào cửa chính Hàn gia, vừa vặn nhìn thấy Hạ Tuyết vừa đi ra, hắn lạnh lùng, giống như không nhìn thấy cô, chỉ đỡ Tần Thư Lôi đi vào trong!
Hạ Tuyết ngạc nhiên nhìn không khí giữa bọn họ nghiêm túc như vậy, dừng ở cạnh cửa, quay đầu nhìn bóng lưng bọn họ, Tần Thư Lôi không nhịn được ở trong иgự¢ Hàn Văn Hạo, quay đầu lại nhìn cô, trong hai tròng mắt xẹt qua sự bình tĩnh.
Hạ Tuyết lại càng ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt kia của cô.
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nhắc nhở Tần Thư Lôi phải đi lên cầu thang, rồi tự mình đỡ cô đi lên lầu.
"Kỳ lạ thật đấy!" Hạ Tuyết lập tức xoay người đi khỏi, cô không biết, sau lưng người đàn ông này, hắn đỡ ình một chút gió tanh mưa máu, thậm chí lại thiếu nợ Thượng Đế một linh hồn.
Hàn Văn Hạo tự mình đỡ Tần Thư Lôi đi lên lầu hai, đi qua hành lang thật dài, sau đó đỡ cô đi vào phòng của mình, để cho cô nằm trên giường của mình, sau đó gọi Lý thẩm nói: "Chuẩn bị cho Thư Lôi một ly trà sâm! Nói mẹ tới đây một chút, nói cô bị kinh sợ, hầm cách thủy đồ ăn dinh dưỡng cho cô ấy ăn lót dạ! Báo cho bác sĩ gia đình đến . . . . . ."
"Không cần. . . . . . Em uống chút trà sâm là tốt rồi. . . . . ." Tần Thư Lôi nằm trên giường, sâu kín nhìn Hàn Văn Hạo nói.
Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em mới vừa mất đi đứa bé, lại bị kinh sợ, nhất định phải bồi bổ thân thể. Lúc nảy anh vô cùng lo lắng em gặp chuyện không may"
Tần Thư Lôi nghe trong lòng đau xót, nhìn người đàn ông này, nghĩ đến hắn một mực phái người bảo vệ mình, trong lòng mềm mại, hai mắt rưng rưng nói: "Em . . . . . . Cho rằng trong mắt của anh cũng không quan tâm em . . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe những lời này, hơi chớp mắt, đứng lên, cởi bỏ âu phục, giao cho người giúp việc, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, thân thiện tự nhiên ngồi bên giường, nhìn cô gái này bị mình tổn thương quá sâu, mỉm cười nói: "Chúng ta là vợ chồng chưa cưới, em đã từng là mẹ của con anh, anh làm sao không quan tâm em ? Anh làm sao không quan tâm em ?"
Tần Thư Lôi nghe xong, cảm thấy ấm áp, dịu dàng nhìn người đàn ông trước mặt, vẫn phong độ anh tuấn như vậy, thậm chí khuôn mặt kiên nghị, tất cả đường cong cũng khắc học hoàn mỹ như vậy, ngay cả mình cũng bị hắn mê hoặc, nước mắt của cô lăn xuống .
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng Tần Thư Lôi như vậy, liền vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô, dịu dàng mỉm cười nói: "Em khóc cái gì?"
"Mệt không? Ở giữa em và Hạ Tuyết, có mệt không?" Tần Thư Lôi nhìn Hàn Văn Hạo, đột nhiên đau lòng hỏi.
Hàn Văn Hạo đột nhiên không hiểu lời của cô........... chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Trong lòng của Tần Thư Lôi đau xót, cúi đầu, nhớ đến lời của Hạ Tuyết: Ở trong tình yêu, cô nhận được cái gì? Oán hận, tức giận, lòng dạ độc ác, tuyệt vọng, khổ sở, đau lòng. . . . . . Cô còn chiếm được cái gì?
Cô nghĩ tới những lời này, sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Văn Hạo vẫn ngồi bên cạnh, đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng của cô đột nhiên đau xót, nhớ đến một màn kinh hiểm lúc nảy, cô nhìn lại hắn, nghiêm túc hỏi: "Văn Hạo. . . . . . Anh nghiêm túc trả lời em một lần, anh vẫn luôn phái người bảo vệ em sao? Sợ em gặp chuyện không may, quan tâm em, cho nên phái người bảo vệ em sao? Vẫn luôn quan tâm em sao ?"
Hàn Văn Hạo nhìn cô, ngạc nhiên lời nói của cô........nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.
Trong lòng của Tần Thư Lôi ấm áp, nước mắt lăn xuống, cúi đầu hỏi: "Anh tính lúc nào thì nói chia tay với em ?"
Sắc mặt của Hàn Văn Hạo hơi ngưng trọng, cúi đầu không lên tiếng.
Hai mắt Tần Thư Lôi lấp lánh giọt lệ, nhưng thật lòng nói: "Em biết rõ. . . . . . Anh muốn nói chia tay với em, một mình đi Anh quốc, lúc trở về, quan tâm em, bảo vệ em, làm một ít chuyện, cẩn thận ở bên cạnh em ……... Em biết, anh muốn nói chia tay với em, ở gần anh một thời gian, em cũng có một chút hiểu anh, anh đối xử với người càng yêu, anh là càng căng thẳng, có lẽ càng không gần gũi . . . . . . Anh đồng ý hôn sự, có phải đã biết cuộc nói chuyện giữa em và Hạ Tuyết không ? Biết em lấy cái ૮ɦếƭ uy Hi*p cô ấy phải không ?"
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ hơi thở dốc, ngồi bên giường, nhìn lá thu bay ngoài cửa sổ.
Tần Thư Lôi ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lăn xuống nói: "Tại sao anh không trách em tổn thương Hạ Tuyết như vậy ?"
Hàn Văn Hạo chỉ cười nhẹ, đưa ra hai tay, kéo chăn, đắp lên trên người của cô, mới nói: "Trách em làm gì? Em cũng là người bị hại, cô ấy cũng là người bị hại, anh thương cả hai cô gái. . . . . ."
Tần Thư Lôi nhìn chằm chằm hắn.
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu nhìn Tần Thư Lôi, cười xin lỗi, chậm rãi đem lời nói chất chứa lâu nay, nói ra: "Chuyện anh ở bên Hạ Tuyết, thật sự là lỗi của anh . . . . . Xin lỗi, làm cho em đau lòng. . . . . . Xin tha thứ cho anh không thể kiềm chế được. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
Tần Thư Lôi nhìn hắn, nước mắt lại lăn xuống.
Hàn Văn Hạo đè nén tình cảm trong lòng, nhìn cô nói: "Lúc anh muốn cưới em, là thật lòng muốn cưới em, cũng nghĩ muốn một lòng một dạ với em, lúc đó, anh không nhận rõ tình yêu là cái gì, anh chỉ biết, nếu cùng sống chung với một người, sẽ phải thật lòng cư xử với người đó. . . . . . Nhưng chuyện xảy ra không như anh mong muốn, anh thật có lỗi với em . . . . . . Anh đi Anh quốc hai ngày, xem không ít châu báu Hoàng thất, từng món châu báu lấp lánh ánh sáng hạnh phúc và ngọt ngào, anh cũng chỉ xem thôi, rốt cuộc anh cũng không có lựa chọn cho em, bởi vì anh biết, anh không cách nào cho em hạnh phúc, châu báu xinh đẹp kia cũng chỉ là một món đồ vật mà thôi".
Tần Thư Lôi đột nhiên cười nhỏ, nghẹn ngào, quý trọng nhìn hắn nói: "Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều với em như vậy, thậm chí còn nói ra lời trong lòng".
Hàn Văn Hạo lại đưa tay, khẽ vuốt ve mặt của cô, hai mắt xẹt qua một chút đau lòng nói: "Tất cả đều là lỗi của anh, chẳng qua anh muốn bồi thường một chút, chữa trị vết thương trong tâm hồn em, ít nhất . . . . . . lúc còn ở bên cạnh anh, anh thật lòng hi vọng em có thể vui vẻ. . . . . . Anh đã lãng phí không ít tình cảm của em. . . . . . Nhưng Thư Lôi. . . . . . Anh không có cách nào sống chung với em, cũng không phải vì em không tốt, em không xinh đẹp. . . . . . Em rất tốt, em là một cô gái hiền lành, em rất xinh đẹp. . . . . . Tất cả đều là anh ép buộc em . . . . . . Nếu không phải vì anh, có thể bây giờ em còn là cô gái kiêu ngạo đáng yêu giống như lúc anh mới vừa gặp em . . . . . ."
Trong lòng Tần Thư Lôi cảm động, nước mắt lăn xuống.
Hàn Văn Hạo đau lòng nhìn cô nói: "Thư Lôi, anh đang suy nghĩ, thả em ra, rốt cuộc là anh ích kỷ? Hay suy nghĩ cho em ?"
Tần Thư Lôi lắc đầu, nghẹn ngào nhìn hắn, khóc thật lòng nói: "Không. . . . . . Đều không phải . . . . . ."
Hàn Văn Hạo nhìn cô thật sâu.
"Đây là em nghĩ ình. . . . . . Những ngày ở bên anh, đã trải qua hạnh phúc, mộng mơ, ngọt ngào, đau đớn, tuyệt vọng, đến bình thản. . . . . . Hạ Tuyết nói đúng, ở trong tình yêu, em nhận được rất nhiều cái xấu xí, có đôi khi nửa đêm tỉnh giấc, nhìn mình trong kính, cũng cảm giác mình rất xấu xí, em vẫn không thể bình tĩnh, bởi vì em luôn để ý, rốt cuộc anh có thật lòng đối xử với em hay không. . . . . . Em muốn một lời nói. . . . . . Một lời nói thật lòng. . . . . . Hôm nay anh thẳng thắn nói với em, em hiểu, anh cũng từng chọn lựa em …..... em cũng đủ hài lòng rồi . . . . . . Tình yêu thực sự chỉ là sự lựa chọn. . . . . . Anh cũng đã bỏ qua người khác để đi đến bên cạnh em, em có tư cách gì cảm thấy em là lựa chọn duy nhất của anh ?" Tần Thư Lôi khóc nói với Hàn Văn Hạo.
Hai tròng mắt Hàn Văn Hạo thoáng qua một tia thưởng thức, nhìn cô.
Tần Thư Lôi cũng cười khổ nhìn hắn nói: "Tình yêu. . . . . . Thứ này thật sự rất đau khổ. . . . . . thậm chí nó thật sự rất xấu xí, nó có thể làm ột người trở nên ích kỷ và hẹp hòi, thậm chí mất hết lý trí! Em rất bội phục Hạ Tuyết, cô ấy có thể dũng cảm buông tha một người đàn ông như, giữ chặt tâm hồn của mình. . . . . . Có lẽ đối với cô ấy, trong lòng của em vẫn thừa nhận, nhưng không cách nào thuyết phục mình. . . . . . Hôm nay mọi chuyện xảy ra, làm cho em hiểu được, nếu không phải có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, em cũng không nhìn thấy sự quan tâm của anh dành cho em, em cũng không thấy rõ, mọi người đối xử với em bằng tấm lòng khoan dung. . . . . Đã như vậy, em làm sao có thể tiếp tục ích kỷ? Nếu em yêu anh, em phải thả anh ra, để cho anh hạnh phúc, đây mới là tình yêu chân chính. . . . . . Cám ơn anh thời gian qua không bỏ rơi em, không lạnh nhạt và chê trách em, để cho em bình yên trong tình yêu, bình thản tìm lối ra . . . . . ."
Hàn Văn Hạo sững sờ, có chút không dám tin tưởng nhìn Tần Thư Lôi.
Tần Thư Lôi đột nhiên cười khẽ, nước mắt lăn xuống, nhìn người đàn ông kiên nghị này nói: "Có phải cảm thấy tại sao em lại dễ dàng buông tha hay không?"
Hàn Văn Hạo nhìn cô chằm chằm.
Tần Thư Lôi nhìn lá phong đỏ rực phía ngoài cửa sổ, một lúc sau nói: "Vừa rồi lúc em ngồi trong căn phòng bí mật, thấy người kia đã bị phá hủy khuôn mặt, cuộc đời cũng bị phá hủy. Mà tại sao không phải em ? Ở trong cục diện tình yêu này, thiếu chút nữa khuôn mặt em cũng bị hủy đi, nếu không phải anh chu toàn bảo vệ, Hạ Tuyết lùi một bước, có thể em đã phá hủy cuộc đời của mình. Nếu em không tranh giành với Hạ Tuyết, người khác cũng sẽ không có cơ hội ra tay . . . . . . Tất cả mọi chuyện, cũng chỉ vì em ích kỷ. . . . . ."
"Không phải. . . . . ." Hàn Văn Hạo chân thành nhìn cô nói: "Không phải . . . . . Tất cả đều là vì anh . . . . . ."
"Không. . . . . ." Tần Thư Lôi nhìn lại hắn, nhớ đến lời Hạ Tuyết. . . . . ."Anh không cần thiết chịu trách nhiệm với cuộc sống của em . . . . . . lúc hai chúng ta ở chung một chỗ. . . . . . Anh đã chọn em, và. . . . . . em cũng lựa chọn anh. . . . . . Giữa chúng ta, có cùng sai lầm. . . . . . Hãy để cho chúng ta cùng chung gánh chịu, cùng chung chia tay thôi. . . . . ."
Hàn Văn Hạo nghe những lời này, trong lòng dâng lên cảm động, nói: "Anh có tài đức gì, có thể có được một người vợ chưa cưới như vậy ?"
Tần Thư Lôi đột nhiên cười một tiếng, nhìn Hàn Văn Hạo một lần cuối cùng làm nũng, nói: "Ôm em một cái. . . . . . Ôm em một lần cuối cùng. . . . . . Chồng chưa cưới của em. . . . . . Cám ơn sự chăm sóc của anh . . . . Cám ơn anh. . . . . ."
Hàn Văn Hạo thật sâu nhìn cô, đột nhiên cười khẽ, đưa hai tay, ôm Tần Thư Lôi vào trong lòng, hôn lên tóc cô, xúc động, giống như người thân hỏi: "Sau khi rời đi, em tính thế nào ?"
Tần Thư Lôi tựa vào trong иgự¢ Hàn Văn Hạo, nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào nói: "Có thể em. . . . . . Sẽ tưởng nhớ anh một thời gian . . . . . Sau đó sẽ vô cùng tự do . . . . . . Cha đứa bé . . . . . . Anh thỉnh thoảng sẽ nhớ tới em sao?"
Hàn Văn Hạo ôm lấy cô, thật lòng mỉm cười nói: "Sẽ. . . . . . Sẽ. . . . . . Vĩnh viễn nhớ đến em, em đã từng là mẹ của con anh. . . . . . Cám ơn em . . . . . ."
Tần Thư Lôi đột nhiên cười khẽ, nhắm hai mắt, nước mắt lại lăn xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc