Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 224

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hạ Tuyết vừa nhìn nơi nào đó phía trước mặt, vừa cầm bánh trứng nhỏ, bỏ vào trong miệng, mặt không chút thay đổi.
Isha liếc mắt nhìn Hạ Tuyết, vội vàng cười ha hả, nói: "Ôi chao! Bảo bối, đây chỉ là công việc, mặc kệ cô ta là ai ? Nếu cô từ chối bộ phim này, họ còn tưởng rằng Hạ Tuyết cô sợ cô ta đó ? Chuyện cười! Tại sao chúng ta lại sợ cô ta? Đây là một thủ đoạn bịp bợm rất lớn! Hai ảnh hậu cùng đóng phim chung, hơn nữa cô ta còn là ảnh hậu Nhật Bản"
Hạ Tuyết không muốn nói chuyện, vẫn cầm bánh trứng, từng miếng, từng miếng bỏ vào miệng, nhớ đến ánh mắt của Trầm Ngọc Lộ quyến rũ như con hồ ly, còn có hôm qua cô ta cùng Hàn Văn Hạo dính xì căng đan, nghĩ tới đây, cô nhướng mày.
Daniel mặc áo sơ mi màu xanh dương đậm, âu phục màu đen, vô cùng phong độ đẹp trai tự mình pha trà lài cho Hạ Tuyết, đặt ở trước mặt của Hạ Tuyết, mỉm cười cúi đầu, hôn lên mặt của cô, ngồi bên cạnh cô hỏi: "Nói chuyện gì, nghiêm trọng như thế?"
Isha liếc mắt nhìn Daniel cưng chìu Hạ Tuyết, bộ dáng mê người khêu gợi, thật là làm cho người ta muốn say ૮ɦếƭ trong dáng vẻ đẹp trai của hắn, cô vẫn nhìn Daniel sau khi ngồi xuống, nhìn Hạ Tuyết, nụ cười vẫn dịu dàng như nước, giống như chồng nhìn vợ, cô cười khổ, thật là cảm thán, người như vậy, tại sao lại chia tay ?
Hạ Tuyết nâng ly Trà, sau khi uống một hớp, dường như hời hợt nói: "Em mới vừa nhận một bộ phim, trong phim có hai nữ chính, một là em, một là ảnh hậu Nhật Bản, Trầm Ngọc Lộ, cô ta là khách mời danh dự"
Daniel nghe xong, nâng ly cà phê uống một ngụm, nhìn cô hỏi: "SO?"
Hạ Tuyết không lên tiếng, vẫn ăn bánh trứng, cô cũng không biết tại sao không có hảo cảm đối với Trầm Ngọc Lộ? Nhất là hôm qua cô ta cùng Hàn Văn Hạo truyền xì căng đan, hôm nay nếu mình cùng với cô ta chạm mặt, truyền thông lại muốn chế tạo đề tài đối với mình, cô thật sự phải bình tĩnh một chút, hơn nữa cô luôn có cảm giác, đóng phim chung với Trầm Ngọc Lộ, tình huống sẽ không được yên ổn.
Daniel vừa ăn bánh mì sandwich, vừa nhìn Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Em ngại cái gì?"
Hạ Tuyết chỉ miễn cưỡng cười cười.
"Hey, em là diễn viên chuyên nghiệp. . . . . ." Daniel mỉm cười nói.
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn Daniel một cái, nhếch miệng mỉm cười.
"Mẹ. Mẹ phải quay phim mới à?" Hi Văn mặc áo len cao cổ màu trắng, váy ngắn sọc đen trắng, mang tất dài và đôi giầy màu trắng, đang cầm đĩa thạch anh ướp lạnh mà hôm nay cô bé và PA¬PA mình làm, đi tới trước bàn ăn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm mẹ, nói: "Quay bộ phim mới gì vậy?"
Hạ Tuyết vừa nhìn thấy con gái bưng đĩa thạch anh, cô lập tức cầm cái muỗng, muốn xúc một muỗng thạch anh ướp lạnh, con gái đang cầm cái đĩa đi phía bên trái vừa đặt xuống, nhìn mẹ bĩu môi nói: "Đây là con và PA¬PA cùng làm, tự mình lo cơm no áo ấm a!"
Hạ Tuyết nghe con gái nói, càng ngày càng giống người Trung Quốc, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của con gái, tràn đầy khí thế, cô đột nhiên cười một tiếng, đưa ra hai tay muốn véo lỗ tai con gái, Daniel lập tức vươn tay, nhẹ nắm bả vai của cô, dịu dàng nói: "Đau lỗ tai, đây là thói quen xấu. . . . . ."
"Hừ!" Hi Văn đang cầm đĩa thạch anh, ngồi trên bàn ăn, cầm cái muỗng nhỏ, xúc một muỗng thạch anh, há to mồm tới ăn, vừa ăn vừa hỏi giống như người lớn: "Mẹ, mẹ vẫn chưa trả lời con, có phải mẹ muốn đóng không? Mẹ có thể đừng đóng phim tình cảm được không ?"
Hạ Tuyết và Isha vừa nghe, buồn cười nhìn cô bé Hi Văn, Isha càng cười nhìn cô bé hỏi: "Bảo bối, tại sao cháu không thích mẹ đóng phim tình cảm hả? Người ngoài đều nói mẹ của cháu là diễn viên Trung Quốc, đóng phim tình cảm tốt nhất!"
Hạ Tuyết cũng tràn đầy tự tin nhìn con gái.
Hi Văn lại cầm cái muỗng, lại múc một khối thạch anh, nói: "Khóc là sở trường của mẹ mà, một con kiến ૮ɦếƭ, một chiếc lá rơi, mẹ cũng có thể khóc, cái này thì có khó khăn gì đâu? Hơn nữa, cháu không thích phim tình cảm, cả ngày khóc sướt mướt, cháu xem phim của người Trung Quốc, cảm thấy nước mắt người ta sao dễ dàng chảy xuống như vậy? Rõ ràng không cần khóc, lại khóc hơn nửa ngày! Tối hôm qua cháu xem một bộ phim thần tượng, người đàn ông kia mua cho cô gái đó một đóa hoa, cô ta cũng che miệng khóc đến khó coi, cháu xem phải cái đó thật buồn bực!"
Daniel bật cười, vừa ăn cháo, vừa nhìn Hi Văn.
Isha cũng bất đắc dĩ cười một tiếng.
Hạ Tuyết chậc, chậc, chậc lắc lắc đầu, không nhịn được vươn tay, ngắt gương mặt con gái, nói tiếp: "Tại sao mẹ mang thai 10 tháng sinh ra loại người như con hả?"
"8 tháng!" Hi Văn nhanh chóng nhắc nhở mẹ, lại ăn một quả thạch anh nữa, thạch anh ướp lạnh này, cô bé càng ăn càng hài lòng.
"Mẹ mang thai 8 tháng, sinh ra con như vậy, nếu mang thai 10 tháng, không phải là thành yêu tinh sao ?" Hạ Tuyết nhìn chằm chằm Hi Văn nói.
"Con thật sự rất muốn biết mang thai con 10 tháng, là cái dạng gì! Đáng tiếc con không có cơ hội này!" Hi Văn lại nói.
Hạ Tuyết “phù” một tiếng, lúc muốn nói chuyện, đột nhiên nhướng mày, cảm giác dạ dày cuộn lên, cô nhăn mặt, che miệng, xông tới phòng tắm, Daniel và Hi Văn cùng tò mò nhìn bóng lưng gấp gáp của cô, Isha “ơ” một tiếng, vọt miệng nói: "Người này không phải mang thai chứ? Gần đây hay nôn!"
Daniel và Hi Văn cùng xoay đầu lại nhìn cô.
Isha nhìn bọn họ “a” một tiếng, có chút khó khăn nói: "OK! Tôi nói sai rồi!"
Daniel không lên tiếng, vẫn ăn bữa sáng, Hi Văn lại quay đầu, nhìn phòng khách trống rỗng.
Hạ Tuyết nằm trước bồn cầu, cố sức nôn mửa, mùi vị chua cũng tuôn ra, cô thở phì phò, cảm giác trời đất mù mịt, tựa vào trên bồn cầu, cả người rùng mình, Isha tò mò đi tới, nhìn bộ dáng kia của cô, tò mò nói: "Này! gần đây cô xảy ra chuyện gì? Nôn mửa như vậy, không phải là mang thai chứ?"
Hạ Tuyết lườm cô một cái, đột nhiên dạ dày lại sôi trào đến đáng sợ, lại nằm trên bồn cầu, vẫn nôn mửa, mặc dù biết không thể nào mang thai, nhưng vì hai lần cùng Hàn Văn Hạo ở chung một chỗ, lo lắng nguyệt sự tháng sau không tới, trong lòng của cô khẽ run lên.
"Cô có muốn đi bác sĩ xem một chút? Không phải dạ dày xảy ra chuyện gì chứ. . . . . ." Isha nhìn Hạ Tuyết kỳ quái nói.
Hạ Tuyết ôm bồn cầu, thở phì phò nói: "Có thể có chuyện gì? Chỉ cần không phải mang thai, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì!"
Hạ Tuyết quyết định nhận bộ phim này, cũng bởi vì con gái nói mình chỉ biết đóng phim tình cảm?
Cô lập tức thông báo Isha, quyết định tiếp nhận bộ phim này, buổi trưa hôm nay phải đi bàn chi tiết thù lao đóng phim, cho nên sau khi ăn điểm tâm xong, hôm nay chọn váy ngắn màu be theo phong cách cổ xưa, cô đứng trước kính toàn thân, sửa lại cổ áo màu trắng hai bên vai mình, nhìn người giúp việc lấy ra một đoạn gấm lớn màu đỏ thẫm bằng tơ tằm, đi tới trước mặt của Hạ Tuyết, cùng với Thanh Nhã, đem đoạn gấm lớn bằng tơ tằm từ từ bao quanh hông của cô, dần dần quấn chặt lại. . . . . .
Hạ Tuyết hít vào một hơi thật sâu, hai tay không nhịn được soi gương khẽ vuốt ve bụng phẳng lì, không nhịn được nhớ tới, Hàn Văn Hạo mỗi lần tiến vào thân thể của mình, hai tròng mắt nóng rực, còn có cảm giác kích động chạy nước rút tiến vào, mỗi lần ở chung một chỗ tự nhiên như vậy, bất kể biện pháp phòng tránh nào, khẳng định ai cũng không nhớ, cô vuốt bụng, có chút mất hồn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cau mày nói: "Không thể nào . . . . . . Làm sao có thể?"
Thanh Nhã và hai người người giúp việc ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, liền hỏi: "Tiểu thư, cô nói gì?"
Hạ Tuyết hơi bình tĩnh một chút, cười nói: "Không có gì! Có thể, tự tôi chọn mang giày, các người ra ngoài đi, xem chừng Hi Văn luyện Piano, đừng để cho con bé lười biếng".
"Vâng" Thanh Nhã dẫn hai người người giúp việc đi ra ngoài, Hạ Tuyết đứng trước kính toàn thân, rõ ràng cảm thấy không thể, nhưng lại cảm thấy trong lòng nao nao, liền đi tới trước bàn trang điểm, nắm lên điện thoại di động, tìm số điện thoại của Hàn Văn Kiệt.
Bệnh viện
Hàn Văn Kiệt đang xem bệnh nhân, nghe điện thoại di động kêu, lấy ra xem, là điện thoại Hạ Tuyết, hắn để cho chuông điện thoại reo, bình tĩnh xé toa thuốc trong bệnh án, nhìn lão bà mỉm cười nói: "Không có chuyện gì, bà cầm toa thuốc đi lấy thuốc là được, nhớ đem theo bảo hiểm xã hội, đừng như lần trước không mang theo, như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền"
"Tốt. Cám ơn cháu" Lão bà nghe lời đứng lên, cầm đơn thuốc đi ra ngoài, Hàn Văn Kiệt mỉm cười cầm điện thoại di động lên, đưa mắt nhìn bà lạo rời đi, nhấn nút nghe, đáp lời: "Xin lỗi, chờ lâu, lúc nảy có một bệnh nhân"
Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, nghe giọng nói của Hàn Văn Kiệt, không nhịn được mỉm cười, nói: "Không có gì, biết anh sẽ không thể không nhận điện thoại của tôi. . . . . ."
"Cô tìm tôi có chuyện gì sao?" Hàn Văn Kiệt nghe giọng nói của Hạ Tuyết có chút không ổn, mỉm cười hỏi.
"Ách. . . . . ." Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, suy nghĩ một chút, có chút ngượng ngùng cười nói với hắn: "Gần đây trong người tôi có chút không tốt, ăn cái gì nôn ra cái đó"
Cô nói xong mặt đỏ lên, ngay sau đó cùng hắn nói: "Không phải mang thai!"
Hàn Văn Kiệt nắm điện thoại cười khẽ, nhìn y tá ngoài cửa nháy nháy mắt, tạm thời không chẩn bệnh, dịu dàng nói: "Tôi không nói cô mang thai, ngoại trừ nôn mửa ra, cô còn có những bệnh trạng khác không?"
Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không có, chỉ nôn mửa thôi. . . . . . Ăn vào giống như ngồi tàu cao tốc, thật khó chịu."
Hàn Văn Kiệt suy nghĩ một chút, nói: "Có thời gian, cô tới bệnh viện kiểm tra".
"A!" Hạ Tuyết ngại phiền toái nói: "Không cần! Cũng chỉ là buồn nôn thôi. Có thể là gần đây ăn thức ăn lạnh tương đối nhiều, từ trước đến giờ dạ dày tôi bị hàn, lúc mang thai Hi Văn, ăn rất nhiều củ cải trắng!"
Hàn Văn Kiệt nhướng mày, mỉm cười nói: "Đây không phải là lý do. 3 giờ chiều mai, tới phòng tìm tôi. . . . . ."
"Không cần. . . . . ." Hạ Tuyết lập tức nói.
"Cô không còn là cô gái 19 tuổi nữa, thân thể của con người trưởng thành theo tuổi tác, sẽ dần dần trở nên yếu đi, huống chi, tôi vẫn không yên lòng lúc cô mang thai Hi Văn, không bồi bổ thân thể cho tốt, sức miễn dịch không quá mạnh, gần đây tôi còn muốn nói cho cô, tốt nhất dùng thuốc bắc điều trị thân thể một chút. . . . . ." Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói.
Hạ Tuyết nghe lời của hắn, bất đắc dĩ cười nói: "Anh cũng phải kết hôn, còn nhớ tới chuyện của tôi làm gì?"
Hàn Văn Kiệt cúi đầu, sắp xếp bệnh án ngay ngắn, chậm rãi nói: "Đây là hai chuyện khác nhau, đừng cãi lại"
"Hôn lễ của anh chuẩn bị thế nào rồi? Nhất định rất sang trọng chứ?" Hạ Tuyết mỉm cười hỏi.
Hàn Văn Kiệt mỉm cười nói: "Chuyện này, đều do Mộng Hàm xử lý, tôi gần như không có thời gian, cô biết tôi rất bận mà, cho nên sẽ không vì chuyện như vậy làm phiền tôi".
Hạ Tuyết nghe xong, mỉm cười nói: "Anh thật là có phúc, cưới một người vợ tốt, Mộng Hàm tiểu thư và anh thật sự là trời sinh một đôi".
Hàn Văn Kiệt nắm điện thoại, hai mắt bình thản xẹt qua một tia ngọt ngào, sau đó nói: "Cám ơn cô".
"Được rồi, ngày mai tôi nghe lời anh, ngoan ngoãn đi bệnh viện đi xem, xế chiều hôm nay tôi còn có việc, cho nên tôi đi trước. . . . . ." Hạ Tuyết mỉm cười lại nói.
"Tốt. . . . . ." Hàn Văn Kiệt mỉm cười cúp điện thoại, sau đó bình tĩnh vươn tay chuẩn bị móc cây 乃út trong túi, không ngờ lại không cẩn thận làm rơi Ϧóþ tiền xuống đất, hắn cong người xuống, nhặt lên Ϧóþ tiền kia, mở ra, liền thấy hình Mộng Hàm, đứng dưới cây hoa anh đào, mặc váy dài màu trắng, tóc ngắn, xinh đẹp tươi trẻ nhìn ống kính, mỉm cười. . . . . . Hắn nhìn hình vợ chưa cưới, trong hai tròng mắt lướt qua ánh sáng thâm thúy, trong tĩnh mịch che giấu rất nhiều chuyện xưa, ngày chuyện xưa, có quan hệ đến tuổi trẻ, theo đuổi, chia tay, chờ đợi, bỏ lỡ. . . . . . Tất cả chuyện xưa, tất cả biến thành ảo ảnh. . . . . .
Hắn không lên tiếng, chỉ im lặng đóng Ϧóþ tiền lại, cầm 乃út lên nói: "Người kế tiếp"
Hạ Tuyết cầm điện thoại di động, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn mặt biển mênh ௱ôЛƓ ngoài cửa sổ, không khỏi nhớ lại nhiều năm trước, buổi sáng Tuyết rơi, mình kéo hành lý rời khỏi bệnh viện, làm bạn với mình, chỉ có dấu chân, bởi vì tách ra quá khổ sở, đau lòng cũng không thể chịu đựng nổi đau lòng như vậy.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Hạ Tuyết quay đầu, nhìn Isha đẩy cửa đi vào, nhìn mình mỉm cười nói: "Phải lên đường rồi"
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, liền gật đầu, nói: "Tốt!"
“Song Thành Ký” để cho đạo diễn Lý Vũ làm đạo diễn, hắn là đạo diễn trường phái chủ nghĩa hiện thực, bộ phim lấy tổ chức khủng bố làm đề tài điện ảnh, tham gia trong tổ chức chống khủng bố vai Vi Giai (Trầm Ngọc Lộ đóng) cùng tổ chức khủng bố vai Tử Hàm (Hạ Tuyết đóng) triển khai một cuộc gió tanh mưa máu, đấu trí, đấu dũng, chiến tranh, mà trong quá trình này, Tổ chống khủng bố Hạo Hiên (Văn Vũ) và Vi Giai, nguyên là tình lữ say đắm, nhưng trong quá trình điều tra, đã đem lòng yêu Tử Hàm trong Tổ chức khủng bố, từ đó hai người có một tình yêu long trời lở đất, bộ phim này dính đến nhiều cảnh nổ, hai nữ chính gặp nhau trong một tác phẩm, thể hiện bản lĩnh, mà vai diễn Tử Hàm - Hạ Tuyết và vai diễn Vi Giai - Trầm Ngọc Lộ, hai người chạm mặt nhau trong biển, Trung tâm hội triển lãm và toà nhà cao tầng, có nhiều cảnh đánh nhau, còn có rất đông cảnh sát phối hợp trong bộ phim này, mà nguyện ý tự trả tiền để tham gia diễn xuất, có thể nói là vô cùng thú vị!
Tuồng vui này, đạo diễn Lý Vũ tiêu tốn hết 3 tỷ bạc, phá kỷ lục hàng năm, hơn nữa, lần này danh tiếng lớn mạnh, hai ảnh hậu lớn và ảnh đế nổi tiếng cùng nhau hợp tác, đề tài vô cùng hấp dẫn rất nhiều phóng viên xôn xao canh giữ bên ngoài phòng làm việc Cinemax, đợi đến lúc Hạ Tuyết đi tới Cinemax, đã tập trung rất nhiều phóng viên, Hạo Vũ lái xe, cùng Niệm Niệm cùng quay đầu nhìn Hạ Tuyết, cô vẫn ngồi bên cửa xe, vén rèm cửa sổ màu xanh lá cây có chút ánh sáng mờ nhạt, giành thời gian xem từng tờ từng tờ kịch bản.
Isha ngồi bên cạnh, giống như muốn lấy lòng với Hạ Tuyết, mỉm cười nói: "Vai diễn này cũng chỉ là an bài tạm thời, sau đó còn có thể bàn lại".
Hạ Tuyết không lên tiếng, vẫn xem kịch bản, một lúc lâu, mới nói: "Cô sợ cái gì?"
Isha thật không hiểu nhìn Hạ Tuyết nói: "Tại sao. . . . . . cô muốn đóng vai Tử Hàm?"
Hạ Tuyết không lên tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ngoài cửa sổ một chút, phóng viên đang ở bên ngoài Cinemax, khắp nơi sôi nổi, cô liền hỏi: "Văn Vũ có tới không?"
Isha nói: "Không có. . . . . . Nghe nói hôn sự của người con thứ ba của nhà họ Hàn gần kề, trên dưới nhà họ Hàn đều bận rộn, hai người anh trai, Hàn Văn Hạo và Hàn Văn Vũ tự mình nhúng tay, tổ chức hôn lễ cho em trai, có lúc tôi suy nghĩ, ông già họ Hàn này, làm cho người cảm giác, mặc dù cứng rắn đáng sợ, nhưng người con thứ ba của ông ta, khí chất không giống như tất cả con em nhà giàu khác, ngày ngày cả trong lẫn ngoài tranh đoạt gia tài, huyên náo bể đầu chảy máu, ngược lại anh em hòa thuận, thật sự khó có được. . . . . ."
Hạ Tuyết nghe xong, nhìn phóng viên đẩy đẩy chen chen ngoài cửa sổ, nhớ tới mình đến nhà họ Hàn, trước bàn ăn, lời nói của Hàn Văn Hạo rất kiên quyết, trong lòng của cô không khỏi căng thẳng, vì hai em trai, người đàn ông này thật hy sinh rất nhiều, cô không khỏi cảm thán thở ra một hơi, lúc muốn xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng nhìn màn hình TV nhỏ bên trong chiếc BMW cao cấp, đang phát hình tin tức một kênh giải trí, bên trong màn ảnh Thiến Vân, là thế hệ mới của giới showbiz, vừa từ trong đài truyền hình ra ngoài, sau đó bị phóng viên phỏng vấn, nghe nói cô muốn đi làm dâu phụ cho người chị em tốt Mộng Hàm, liền hỏi một chút thông tin về người con thứ ba của nhà họ Hàn, Thiến Vân không nói nhiều, nhưng có phóng viên lập tức nắm chặt thời cơ hỏi: "Thiến Vân, tôi sớm đã nghe người nhà họ Hàn phát tin tức, mùng 8 tháng sau, người con cả của nhà họ Hàn, Hàn Tổng Tài, cũng chính thức hợp tác dự án ngân hàng thế giới giữa hai nhà Tần - Hàn trong ngày cử hành hôn lễ, cô có nghe một chút tin tức nào không?"
Bên trong buồng xe nhất thời hoàn toàn yên tĩnh, nổi lên rất nhiều không khí cổ quái, Isha lập tức quay đầu nhìn Hạ Tuyết!
Hai tròng mắt Hạ Tuyết lạnh lùng, vẫn nhìn phía ngoài cửa sổ, đầu ngón tay đang khẽ run, đột nhiên một đoàn không khí từ thế giới bên ngoài, ầm ầm đè nén trái tim cô, như sắp nổ tung!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc