Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 191

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Một ly Hồng Trà "Xoảng" một tiếng, rơi trên mặt đất, vỡ vụn, chỉ còn lại xác trà, vì chuyện bất ngờ xảy ra !
Hàn Trung Trí không thể tin, ngồi trước ti vi, nhìn mình con trai của để lại một câu nói, dường như mất đi, dường như không liên quan đến tôi, nhưng hắn lại ném ra một quả bom đáng sợ, nét mặt của ông ta cưng đơ, hai mắt nhanh chóng lưu chuyển, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn, mềm mại của cô bé con, chỉ có duyên gặp gỡ một lần, đôi mắt lanh lợi, giọng nói trong vắt, mạnh mẽ, lại xuất thân từ con trai của mình, con bé lại là cháu gái của mình, lại quan hệ thân thiết với gia đình Daniel, đầu óc ông ta đột nhiên bị choáng váng. . . . . .
"Trời ạ. . . . . ." Trang Minh Nguyệt cũng che miệng, không thể tin được, nói: "Cô bé con tên Hi Văn đó lại là máu mủ Hàn gia chúng ta! Không trách được lúc ấy nhìn con bé lại có một loại cảm giác quen thuộc, con bé là máu mủ Hàn gia chúng ta! ! Trời ạ! Chẳng lẽ ông trời thương xót Hàn gia chúng ta? Vừa mất đi một đứa cháu, lại được một cháu gái? Mà Hạ Tuyết và Văn Hạo, sáu năm trước thực sự từng có duyên phận . . . . . ."
Trang Minh Nguyệt vốn là người thiện lương, khi phát hiện ra sự thật này, bà lập tức vui sướng, tươi cười nhìn chồng, nhưng thu lại sắc mặt, hoảng sợ, bởi vì bà nhìn thấy vẻ mặt cau có đáng sợ của chồng, bà sốt ruột cho cháu gái, chắn trước mặt của chồng hỏi: "Ông muốn làm gì?"
"Tôi muốn tự mình điều tra chuyện này! ! Tôi muốn tự mình xác định con bé con kia có phải máu mủ của Hàn gia chúng ta hay không! !" Hàn Trung Trí không cách nào tin tưởng đây là sự thật, nói xong, lập tức muốn xoay người đi ra trà phòng!
"Ông điên rồi!" Trang Minh Nguyệt căng thẳng theo sát chồng, hai mắt rưng rưng van xin nói: "Đừng như vậy, Trung Trí! ! Ba đứa con trai của chúng ta, chỉ có Văn Hạo nguyện ý ở lại bên cạnh chúng ta, ông còn muốn ép buộc chúng nó ra đi sao ?"
"Bà cảm thấy tôi ép buộc đứa nào ra đi ? Bọn chúng đều là cốt nhục của tôi! ! Tôi chỉ hy vọng bọn chúng thành tài, tôi có lỗi gì ?" Hàn Trung Trí tức giận trợn trừng mắt nhìn vợ, hỏi! !
Trang Minh Nguyệt lại khổ tâm khuyên: "Bởi vì ông quá mong mỏi mà hoàn toàn không chú ý đến cảm thụ trong lòng của chúng nó, mới đẩy chúng nó càng xa! ! Hôm nay, vốn là chúng ta nên vui mừng, thật may là Daniel không tính toán hiềm khích lúc trước, giúp Hàn gia chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này, vào lúc này, ngàn vạn lần ông không được làm chuyện gì nữa! Phải biết Hạ Tuyết là người được gia đình Daniel vô cùng thương yêu. . . . . ."
"Chính vì như vậy, tôi mới phát hiện cô gái này quá đáng sợ! !" Hàn Trung Trí sắc mặt lạnh lẽo nói với Trang Minh Nguyệt: "Rõ ràng cô ta mang thai máu mủ Hàn gia chúng ta, lại cùng Daniel ở chung một chỗ, đây không phải là muốn trả thù gia đình chúng ta, muốn ςướק đoạt cổ phần công ty sao? Nếu Hi Văn thật sự là máu mủ gia đình chúng ta, vậy cũng được, nhưng dù thế nào đi nữa, cô ta cũng không thể là người giám hộ! Tôi nhất định muốn đoạt lại Hi Văn! ! Tuyệt đối sẽ không để cho cháu gái của tôi có một người mẹ như thế ! !"
Trang Minh Nguyệt khổ sở nhắm hai mắt, nước mắt lăn xuống, nhìn chồng bất đắc dĩ, lắc đầu, khóc nói: "Rốt cuộc ông muốn thế nào? Đừng như vậy! ! Đừng tổn thương cô gái vô tội đó nữa! ! Cô ấy đã đủ khổ! ! Hơn nữa ông tổn thương cô ấy, Lam Anh cũng sẽ không bỏ qua cho ông !"
Hàn Trung Trí vừa nghe đến tên Lam Anh, sắc mặt lạnh lẽo nhìn vợ, nói: "Chỉ có loại người như bà, mới nhắc tới Lam Anh nhẹ nhàng như vậy!" Trong giọng nói ông ta tràn đầy khi dễ!
Trang Minh Nguyệt sửng sốt nhìn Hàn Trung Trí, nước mắt lăn xuống.
Ánh mắt Hàn Trung Trí hơi lóe lên, nhanh chóng đi ra ngoài, vừa rời đi, vừa nói: "Tôi không thích bà chảy nước mắt! Nếu bà chỉ có một phần giống bà ấy, thì học theo bà ấy đi, đừng khóc lóc mà phải kiên trì một chút! Mọi việc đừng luôn dựa dẫm vào tôi! Ba mẹ đều đã ૮ɦếƭ, không phải những ngày an nhàn của bà đã đến rồi sao? Mỗi ngày lo lắng, giống cái gì?"
Trang Minh Nguyệt không lên tiếng, chỉ ngây ngô đứng một bên. . . . . . Hàn Trung Trí nói vừa xong, vội vàng đi tới khách sạn! !
******
Khách sạn, phòng tổng thống !
Lam Anh ôm vai, cùng Thanh Nhã và những người giúp việc nhìn Hi Văn mặc áo sơ mi nhỏ màu trắng, quần dài đen, khoác lê màu hồng, đeo kính mát, ngồi trên ghế sa lon, nhìn các đại gia, vẻ mặt đầy khí thế kiêu ngạo!
Lam Anh đột nhiên cười, nhìn Hi Văn có chút bất đắc dĩ, hỏi: "Bây giờ, ngài muốn làm gì ?"
"Ai nha. . . . . ." Hi Văn như một lãnh đạo nhìn xung quanh, hai tay vịn ghế sa lon, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Tiền nhiều quá, cháu làm sao xài hết ?"
"Phốc!" Thanh Nhã nhịn không được, cười ra tiếng!
Lam Anh nhướng mày, nhìn Hi Văn bật cười nói: "Bảo bối, ngài không có sao chứ! Số tiền kia, đến khi cháu 18 tuổi mới có thể cầm!"
"Tại sao phải để cho Hạ tiểu thư làm người giám hộ?" Hi Văn ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn, đẩy mắt kính trên mặt mình một cái, nhìn Lam Anh, nói: "Hạ tiểu thư ăn trứng cá, cũng muốn đi bộ 10 phút để mua rẻ hơn một đồng để ăn, cô ta xài tiền như vậy, làm sao có thể xài hết ? Xài không hết, làm sao kích thích kinh tế tăng trưởng ?"
Phốc! Thanh Nhã và người giúp việc lại không nhịn được, cúi đầu nở nụ cười!
"Tại sao cháu không lo lắng ẹ ?" Lam Anh cúi người xuống, mặt đối mặt, nhìn Hạ Hi Văn nói, lúc ở Pháp, gần như Hi Văn chính là do Daniel và Lam Anh nuôi lớn!
"Trên thế giới này, có tiền không giải quyết được vấn đề sao?" Hi Văn nghĩ tới hôm nay, lúc hai người cha của mình cùng xuất hiện, thật sự là quá MAN rồi ! ! Cô bé đột nhiên rất có cảm tình với cha của mình ! !
"Nói chuyện với cháu thật giống ông nội của cháu!" Lam Anh đứng lên, lắc đầu, cười nói.
"Ông nội nào ?" Hi Văn hiểu ý nhưng nhìn Lam Anh, hỏi.
"Chính là ông nội ruột thịt của cháu đó!" Lam Anh tức giận nói!
"Đừng nói đến ông ta với cháu!" Hi Văn quay đầu nói: "Cháu không thích ông ta !"
"Nhưng ông ta là ông nội của cháu! Cháu không thể vô lễ! Bảo bối!" Lam Anh nghiêm nghị dạy dỗ cô bé.
Chuông cửa vang lên!
Thanh Nhã lập tức đi tới mở cửa, lại thấy Hàn Trung Trí tức giận đùng đùng đi tới nói: "Rốt cuộc Hi Văn có phải là cháu gái của tôi hay không? Hay Hạ Tuyết giở trò ?"
Hi Văn nghe xong, lập tức ngồi thẳng lưng, đẩy mắt kính một cái, nhìn ông nội, miệng nhếch lên! !
"Cha! !" Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt nghe mẹ nói cha muốn đi qua hỏi thăm tình huống, tất cả vội chạy theo, lo lắng, vừa định kéo cha, lại bị Hàn Trung Trí đẩy ra, tức giận nói: "Tôi nhất định muốn hỏi chuyện này rõ ràng! ! Cô gái kia thật quá đáng! Lại dám lén sinh đứa bé Hàn gia chúng ta!"
"Hàn Trung Trí! !" Lam Anh tức giận đến xanh mặt, nói: "Hôm nay con trai của ông đã nói rõ ràng mọi chuyện, vừa mới giải quyết xong sự tình, ông lại tới nói lung tung cái gì? Ông đừng đem chán ghét của mình áp đặt lên người khác! !"
"Bất kể xảy ra chuyện gì, tự mình sinh đứa bé, lại muốn Văn Hạo gánh chịu tiếng xấu này, là không đúng! !" Hàn Trung Trí xót cho con trai, nói!
Lam Anh nghe xong, nhìn Hàn Trung Trí tức giận nói: "Một mình Hạ Tuyết có thể mang thai sao ? Hay con trai ông gây họa? Hàn gia các người vĩnh viễn đúng! Người ta vĩnh viễn sai sao ?"
"Lam Anh! !" Hàn Trung Trí nhìn Lam Anh tức giận, nói: "Đây là việc nhà của chúng tôi! ! Bà không cần nhúng tay vào ! !"
"Bây giờ, người mà ông đang mắng là con dâu của tôi, tại sao trở thành việc nhà nhà của các người?" Lam Anh nhìn lão già ngang bướng, nói! !
"Cô ta sinh đứa bé Hàn gia chúng tôi! !" Hàn Trung Trí càng tức giận, nói: "Tiền trảm hậu tấu làm cho chúng tôi ứng phó không kịp! Chẳng lẽ tôi không nên tức giận?"
Lam Anh tức giận đến cả người phát run, chỉ cần vừa nhìn thấy người đàn ông này, bà không bình tĩnh nổi, vừa muốn phản bác, đã thấy Hi Văn đột nhiên từ trên ghế salon nhảy xuống, sau đó ôm vai, khí thế tràn đầy, bộ dáng nhỏ nện bước đi tới trước mặt của Hàn Trung Trí, không đợi Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt mở miệng nói, đã mình dời cái ghế ngồi cao, trèo lên ghế, đứng lên, lập tức cao bằng Hàn Trung Trí, tức giận đưa ngón trỏ ra, chỉ vào mũi Hàn Trung Trí kêu to: "Ông …….. câm miệng cho cháu ! !"
Hàn Trung Trí sửng sốt, sau đó nhìn bộ dáng cháu gái gần 6 tuổi, trừng to mắt nhìn chằm chằm ông ta, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, có chút giống Văn Vũ khi còn bé!
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt sợ hết hồn, đi nhanh lên trước mặt của Hi Văn, vuốt giận, nói: "Tổ tông a. . . . . ."
"Tránh ra! !" Hi Văn tức giận đẩy hai ông chú ra, sau đó ngẩng mặt lên nhìn ông nội ruột thịt, không nhịn được mà tiếp tục dạy dỗ: "Ông có tư cách gì mắng mà mẹ cháu ? Chúng tôi ở chung sáu năm nay, các người đã giúp được cái gì không? Con trai ngoan của ông muốn mua trứng cá ẹ cháu, lái xe giống như con chuột chũi, chạy tới chạy lui, chạy cả ngày, cũng không tìm được chỗ bán trứng cá, sau đó còn không chịu ôm cháu đi mua trứng cá! Lại còn nói cháu quá nặng! Còn có a, chúng tôi trăm cay nghìn đắng, xếp hàng chờ đến 50 người, rốt cuộc đến lượt chúng tôi, con của ông lại không có tiền! ! !"
Hàn Văn Vũ và Hàn Văn Kiệt đột nhiên không nhịn được cười, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Văn, trừng đôi mắt thật to, như muốn nổ tung, nhìn chằm chằm ông nội! ! Bộ dáng như người ta thiếu cô bé 18.000 đồng ! !
Vẻ mặt của Hàn Trung Trí đỏ lên, sau đó có chút lúng túng mím môi, nhìn Hi Văn, do dự một chút vẫn cất giọng như muốn giáo dục nói: "Cha của cháu tại sao không có tiền! ? Cha cháu có rất nhiều tiền!"
Hi Văn nghe xong, đột nhiên nhướng mày, khóe miệng vểnh lên, nhìn người ông này, khí thế tràn đầy nói: "Nghe nói cha của cháu IQ 180, nhưng cháu cảm thấy kiến thức của hắn ở phía trên, tư tưởng của hắn ở phía dưới, hắn nhiều lắm cũng chỉ là một quyển tự điển mới mà thôi! Tại sao mẹ cháu phải quý trọng? Một quyển tự điển mới ở bên ngoài mua chỉ có 12 đồng ! !"
"Mẹ ơi. . . . . ." Hàn Văn Vũ quả thực khi*p sợ nhìn cháu gái, thật sự là thán phục, hỏi: "Hi Văn, IQ của cháu bao nhiêu?"
Hi Văn ôm vai, quay đầu nhìn Hàn Văn Vũ, giống như một cô gái Pháp, kiêu ngạo nói: "Thật bất hạnh! ! IQ của cháu cũng 180! ! Cháu vô cùng phiền não cha của cháu di truyền IQ cao cho cháu, chuyện này làm cho cháu rất sớm không tin chuyện cô bé quàng khăn đỏ và sói xám lớn, cũng không tin có ông già Noel lúc nửa đêm leo ống khói tụt xuống, đặt quà tặng trong bít tất! ! Các người cho là thứ đáng giá nhất, nhưng tất cả cháu không thèm ! ! Bởi vì IQ của cháu cao, làm cho cháu sớm đánh mất niềm vui thú của tuổi thơ rồi !"
Hàn Văn Kiệt bất đắc dĩ, cúi đầu cười một tiếng.
Hàn Trung Trí để cho cháu gái phản bác lại, mặt lúc đỏ lúc trắng, lại ngượng ngùng muốn nổi giận, thấy Lam Anh đứng một bên, cố nén giận nói với Lam Anh: "Đều tại bà, xem đi, bà dạy cháu gái của tôi thành cái dạng gì?"
"Gia gia! !" Hi Văn lập tức cất giọng cao ✓út: "Vừa rồi cha làm một chuyện rất có trách nhiệm, về sau, xin ông đừng đem sai lầm của mình đẩy cho người khác!! Cũng bởi vì ông như vậy, mới làm cho cha xin lỗi mẹ! ! Bản thân mình làm chuyện sai quấy, không thừa nhận, còn muốn đổ lỗi cho người!"
Đầu óc Hàn Trung Trí đột nhiên rối loạn, không biết nên nói gì, nhìn xung quanh có chút hốt hoảng, nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu lên nhìn cháu gái một cái, Hi Văn lập tức ngẩng mặt nhìn người ông này, lại nói: "Gia gia, mẹ cháu rất cao quý, nếu cha muốn qua thăm mẹ, xin hắn mang đủ tiền mua trứng cá rồi hẳn tới ! ! Cũng xin ông về sau đừng mắng mẹ cháu giở trò gì! ! Ông quá xem trọng chỉ số thông minh của mẹ cháu rồi, mẹ không có bản lãnh này! Mẹ cũng không có lén lút sinh cháu mà là con trai của ông không đi tìm chúng tôi thôi! !"
"Thật miệng lưỡi. . . . . ." Đời này của Hàn Trung Trí, cho tới bây giờ luôn kiêu ngạo, không tha người khác, bây giờ nghe cô bé nói như vậy, thật sự không có biện pháp nào bắt bẽ cô bé. . . . . .
"Hi Văn . . . . . ." Hàn Văn Vũ nhìn cha như vậy, có chút không thuận mắt, cầu xin tha thứ nói: "Cháu tha thứ cho ông nội, hôm nay ông nội có chút xúc động. . . . . ."
Hi Văn trừng mắt, lập tức ngẩng mặt lên nói: "Lam nữ sĩ nói xúc động là ma quỷ! Có thể thấy được, ma quỷ rất đáng sợ!"
Cô bé chửi xiên chửi xỏ người ta! ! Hàn Văn Vũ trừng to mắt, há to mồm nhìn Hi Văn, có chút lo lắng nói: "Hi Văn! Không thể vô lễ như thế !"
"Gia Cát Lượng cũng không tán thành việc lấy đức để thu phục người, đó là bởi vì ông ta biết, có một số người không có đức hạnh đó !" Hi Văn lập tức chuyển đề tài về thời kỳ Tam Quốc Diễn Nghĩa để nói !
"Ôi chao, tổ tông a! Đừng nóng giận! Như vậy đi, về sau có thời gian chúng ta mời cháu tới nhà chơi?" Hàn Văn Vũ lấy lòng Hi Văn, cười nói.
Hi Văn trừng mắt nhìn ông chú đáng yêu này, hơi nở nụ cười nói: "Tốt, chú à, cũng xin ngài nói với lão gia gia này, lần sau mời ông ta đừng tới nữa! Ở nước Pháp, mạnh mẽ xông vào nhà của người khác, là phạm pháp!"
"Hi Văn. . . . . ." Hàn Trung Trí hoàn toàn bị đánh bại, nhìn đứa cháu gái này, bất đắc dĩ nói: "Đừng nói chuyện với ông nội như vậy!"
Hi Văn hừ một tiếng, nhảy xuống ghế, đi thẳng tới trước cửa phòng khách, kéo cánh cửa phòng khách, nhìn ba người đàn ông trong phòng nói: "Có thời gian tới chơi!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc