Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 16

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Cửa thang máy mở ra, Hàn Văn Hạo xiết chặt tay, nghiến răng đẩy Hạ Tuyết vào trong …
“Ai da!”, Hạ Tuyết bị va vào vách thang máy, cô nhăn nhó vì chiếc hông mảnh khảnh mình bị P0'p chặt, kêu to “Đau quá!”
Hàn Văn Hạo lạnh lùng, không nói một lời nào, nhấn nút thang máy lên thẳng lầu 88, đột nhiên mạnh mẽ P0'p chặt Hạ Tuyết, kéo cô đến trước mặt, hung hãn áp cô dính sát vào bên vách, kìm thật chặt …
“Buông tôi ra! Tại sao anh lại kìm chặt tôi thế này?”, Hạ Tuyết giận dữ rống to, vừa nói vừa định cựa mình nhưng không được, cả người Hàn Văn Hạo bao trùm lấy thân thể cô, hơi thở dồn dập, vừa bá đạo vừa không chút lịch sự nào hỏi “Thế nào? Không phải cô vừa mới hỏi … tôi có phải là người đàn ông của cô không sao? Tôi là người đàn ông của cô … hành động như thế này … không được sao?”
Hạ Tuyết tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, khuôn mặt cô dính sát vào vách, cảm giác được thang máy không ngừng vút lên cao, cô nói “Anh dẫn tôi đi đâu đó, nếu anh còn dám khi dễ tôi, tôi liền báo cảnh sát …”
Hàn Văn Hạo nhếch môi cười nhạo, “Cô quên … ở trước mặt giới truyền thông, cô đã là người phụ nữ của tôi, chúng ta đã thân mật … Cô còn muốn báo cảnh sát ư? Tôi có một vạn luật sư để hầu tòa …”
“Anh là đồ hèn!”, Hạ Tuyết rống to.
“Mới hai ngày không thấy, khí lực cũng khôi phục lại à?”, vừa nói xong, liền tiện thể vén chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình trên người cô lên, từ hông lên đến vai …
“Anh định làm gì —“, Hạ Tuyết hốt hoảng hét to, chuyện đêm đó — cô vẫn còn sợ…
Hàn Văn Hạo không trả lời, đầu hơi cúi thấp xuống, nhìn thấy vết thương trên người cô vẫn đang còn sưng to, hiện màu tím – đỏ, hắn giận tái mặt, thả áo cô xuống, buông lỏng, kiềm chế sự tức giận của mình, hỏi “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Tuyết mệt rã rời, ngồi chồm hổm trong thang máy, thở hổn hển …
Hàn Văn Hạo bình tĩnh chờ cô, hai tròng mắt Báo như đang dò xét …
Hạ Tuyết nghỉ ngơi xong, mới phẫn hận ngước đầu lên, vừa định nói, cửa thang máy lại mở ra … tất cả các nhân viên đều đang bề bộn làm việc, nhìn thấy Tổng giám đốc lôi một cô gái mặc đồ bệnh nhân từ trong thang máy bước ra…
“Buông tôi ra! Anh dẫn tôi đi đâu?”, Hạ Tuyết bị Hàn Văn Hạo nắm chặt cổ tay lôi về phía trước, cô thét vang “Đồ khốn! Tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông tồi như anh! Anh hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, ghê tởm, tâm lý Biến th', là người đàn ông ghê tởm nhất!”
Tất cả các nhân viên đang đứng bên cạnh Tả An Na đều ngẩn ngơ bất động, nhìn Hàn Văn Hạo để mặc cho Hạ Tuyết mắng té tát … Hàn Văn Hạo như lạnh lùng hơn thêm, xiết chặt cổ tay Hạ Tuyết kéo vào trong phòng Tổng giám đốc, cánh cửa phòng lập tức bị đóng “Ầm!”.
“Từ khi nào thì tính khí của Tổng giám đốc tốt như thế? Để mặc cho một cô gái bạt tai, mắng chửi?”, thư kí Thiến Như không hiểu tại sao sếp Tổng mình lại như vậy, cô phát biểu cảm nghĩ của mình …
Tả An Na cũng không lên tiếng, chỉ là … nhìn chòng chọc vào cánh cửa gỗ màu đỏ!
Hạ Tuyết bị Hàn Văn Hạo ném lên chiếc ghế salon trắng, cô như một chú Hổ con đang bị chọc tiết, nhảy chồm dậy, gầm lên “Anh muốn làm gì?”
Hàn Văn Hạo hung hăng đè bả vai cô, đẩy người cô lùi về phía sau …
“A!”, Hạ Tuyết lại bị té xuống chiếc ghế salon…
“Cô nhìn lại mình xem, bộ dáng của mình bây giờ như thế nào?”, Hàn Văn Hạo đột nhiên sa sầm sắc mặt, nghiến răng tức giận hỏi, sau đó lại nhìn bộ dáng tiếu lâm hiện tại của Hạ Tuyết, cô đang mặc bộ đồ bệnh nhân, “Không có ai giống như cô vậy, mặc bộ đồ bệnh nhân chạy lung tung ra ngoài. Cô như thế chẳng khác nào người giúp việc, khiến người khác không khỏi xem thường!”
Hạ Tuyết ngồi trên ghế salon, hổn hển thở, im lặng nhìn hắn.
Hàn Văn Hạo cũng thở dồn dập, đến trước mặt Hạ Tuyết, cởi chiếc áo vest của mình ra, ném lên người cô, “Cô không phải sắp ૮ɦếƭ sao? Sao lại còn đến nơi này?”
Hạ Tuyết vừa nghe xong, lại tức giận đến chảy nước mắt, “Cho dù tôi có sắp ૮ɦếƭ, cũng không nên đốt cháy cả chung cư!”.
Hàn Văn Hạo liếc mắt nhìn vết thương trên trán Hạ Tuyết, nhớ đến vết thương trên lưng cô, hắn im lặng, ngồi trên ghế salon nhìn cô, thật hiếm khi hắn giữ được bình tĩnh như thế này, “Xảy ra chuyện gì? Luôn miệng mắng tôi, đánh tôi, thật giống như một phụ nữ chanh chua! Rốt cục thì cô muốn đòi cái gì?”
Hạ Tuyết vừa khóc vừa nhìn Hàn Văn Hạo, la to “Nhà của tôi bị đốt rụi! Những thứ quý giá nhất trong hai mươi năm qua đều cũng thành tro! Tôi cùng em mình, suýt chút nữa cũng ૮ɦếƭ sống trong đấy, chúng tôi không giống như những người giàu có ghê tởm như anh, bỏ đi một món đồ, hy sinh một mạng người – không chớp mắt”.
Sắc mặt Hàn Văn Hạo lạnh như băng tuyết, thất vọng nói “Nếu như cô vẫn như vậy, dùng lời nói thế này, thái độ thế này nói với tôi, lập tức cút! Tôi không có thời gian để nghe cô chỉ trích cuộc sống của tôi! Cô không có tư cách!”
Hạ Tuyết tức giận, xoay mặt sang chỗ khác …
Ánh mắt Hàn Văn Hạo sắc lạnh hơn, nắm chặt hai bên tay vịn của ghế salon, hỏi “Nhà của cô bị đốt, cô chạy tới đây đánh chửi tôi làm gì, chẳng lẽ cô cho rằng tôi đốt sao?”
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo, những dòng nước mắt ngắn – dài không ngừng chảy xuống, nghẹn ngào nói “Nếu như không phải anh qua đêm với tôi, ở trước mặt mọi người, nói tôi là người phụ nữ của anh, thì những người hâm mộ Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên cũng sẽ không dùng xăng đốt cháy chung cư của tôi, tất cả đều là tại anh, đều do anh gây ra!”
Sắc mặt Hàn Văn Hạo trầm xuống, nhìn bộ dáng uất hận buồn cười của Hạ Tuyết, “Cô có chứng cứ chứng minh chuyện này là do những người ái mộ Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên làm không?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Ngày hôm qua tôi ở bệnh viện, còn nghe được những người ái mộ nói họ muốn đem tôi chặt ra thành khúc!”, Hạ Tuyết tức giận trả lời.
Hàn Văn Hạo trợn mắt nhìn cô, hất cằm, giọng nhàn nhạt “Lấy điện thoại trong túi áo vest tôi ra, tôi sẽ tra ra chuyện này!”.
Hạ Tuyết nóng nảy ném chiếc áo vest về phía Hàn Văn Hạo …
Hàn Văn Hạo trừng mắt giận dữ nhìn Hạ Tuyết, móc điện thoại di động ra, ném lại chiếc áo vest vào người cô, gằn giọng ra lệnh “Khoát vào! Tôi không thích y phục trên người cô!”.
Hạ Tuyết không lên tiếng … lại ngẩng đầu nhìn Hàn Văn Hạo đang cầm điện thoại, ánh mắt hung hăng nhìn mình, như không cho phép cô không nghe theo, cô đành nghiến răng khoát áo vào, cảm thấy ấm áp hơn, lúc này cô mới cảm thấy rất lạnh, kìm không được, rút hai chân lên, co ro ngồi ở một góc nhỏ của ghế salon, phủ chiếc áo vest lên thân thể bé nhỏ, ngoan ngoãn im lặng …
Hàn Văn Hạo cũng thôi không nhìn cô nữa, bấm số điện thoại …
Điện thoại được kết nối …
Hàn Văn Hạo lại lạnh lùng ra lệnh “Điều tra cho tôi, những người ái mộ Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên, tối qua có gây ra vụ hỏa án nào không!”
Đầu dây điện thoại bên kia cung kính “Dạ”, Hàn Văn Hạo lập tức cúp máy, nhìn cô …
Hạ Tuyết vẫn như cũ, không cam tâm hỏi lại “Những người ái mộ Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên rất nhiều, anh tra được sao?”
“Nếu giống như cô vậy, lúc nào cũng bị kích động, đầu óc đần độn, dĩ nhiên là không được!”, Hàn Văn Hạo nói ra không một chút khách khí.
“Chuyện này, vốn là lỗi của anh, anh hoàn toàn không có để ý đến sống ૮ɦếƭ của tôi!”, Hạ Tuyết tức giận nhìn Hàn Văn Hạo nói.
“Nếu như có một ngày, tôi xảy ra chuyện, cô sẽ quan tâm đến sống ૮ɦếƭ của tôi sao?”, Hàn Văn Hạo bình tĩnh hỏi lại.
Hàn Văn Hạo nhìn bộ dáng Hổ con của Hạ Tuyết, đi qua đi lại, không nghĩ ra được lý do gì, liền ngồi xuống một bên, im lặng …
“Lúc nào cũng như thế! Miệng nói xong không nghĩ đến hậu quả sẽ thế nào, luôn bị kích động không làm được gì!”
Hàn Văn Hạo tức giận mắng cô, chồm người về phía trước, nhấn nút điện thoại đặt trên chiếc bàn trà thủy tinh …
“Tổng giám đốc!”, Tả An Na lập tức thưa.
“Vào đây một chút”, Hà Văn Hạo bình tĩnh trở lại.
“Dạ!”, không lâu sau đó, cánh cửa phòng Tổng giám đốc được mở ra, Tả An Na bước vào, kính cẩn cúi thấp đầu, mềm mại hỏi:
“Tổng giám đốc, ngài có gì giao phó?”
“Nhà của cô ở đâu?”, Hàn Văn Hạo nhìn Hạ Tuyết hỏi.
“Mắc mớ gì tới anh?”, Hạ Tuyết không khách khí la to.
Hàn Văn Hạo lạnh lùng mà bình tĩnh nhìn cô, nhưng đôi mắt không che giấu được sự tức giận …
Trong lòng Hạ Tuyết chợt lạnh run, bất mãn trả lời “Tây Giang, đường Bình Đông, Tiểu khu 12, phòng 403”
“Gọi điện thoại cho cục trưởng Cục Cảnh Sát, hỏi cô ấy việc điều tra nguyên nhân hỏa hoạn tại địa chỉ này … Rốt cục là vì sao, nguyên nhân như thế nào?”, Hàn Văn Hạo thẳng thắng nói.
“Dạ!”, Tả An Na vừa nghe xong liền lập tức đi ra ngoài.
Hạ Tuyết không khỏi ngước mắt nhìn Hàn Văn Hạo.
Hàn Văn Hạo cũng không để ý đến Hạ Tuyết, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, quần tây màu đen, cả người đều toát ra sự cao quý, tuấn tú, lịch lãm.
Hắn đứng dậy đi tới ngồi xuống trước bàn làm việc, cầm Pu't máy lên phê duyệt hồ sơ chứng từ, không nói thêm gì nữa …
Hạ Tuyết sửng sốt, cô cảm thấy vô cùng lúng túng, rõ ràng là cô vừa mới lớn tiếng phê phán hắn, nhưng hắn lại điều tra nguyên nhân hỏa hoạn … Cô suy nghĩ, sự việc đã đến nước này, nhà cũng đã bị đốt, làm gì đi nữa cũng không có tác dụng … Huống chi, đánh cũng đã đánh rồi, mắng cũng đã mắng xong … Thôi vậy … chờ đến ngày có kết quả điều tra … Nghĩ đến đây, cô liền im lặng cởi chiếc áo vest ra, mang dép vào, đứng đậy …
“Làm gì?”, Hàn Văn Hạo ngước mắt lên hỏi.
“làm gì ư? Ở đây làm gì? Hy vọng anh sớm tra ra được nguyên nhân hỏa hoạn, mau chóng nói cho tôi biết! Bởi vì anh cũng có trách nhiệm!”, cô vừa nói xong, liền định đi ngay.
“Tôi không có thời gian để thông báo cho cô biết ai là thủ phạm, hoặc là cô lập tức đi … sau này không được trở lại đây gây chuyện, hoặc là ở lại đây chờ biết đáp án! Đừng đem đến phiền toái cho tôi! Theo như ý của cô, đây tất cả đều là lỗi của tôi?! Sao cô không nghĩ lại, là ai đem quẳng cô vào phòng Tổng thống, khiến cho chúng ta trãi qua một đêm như thế?”, Hàn Văn Hạo xem hồ sơ chứng từ, thấy có một hạng mục chi phí riêng quá cao, hắn nhướng mày, không ký tên, đóng lại để sang một bên, rồi lại cầm một bộ hồ sơ chứng từ khác để xem …
Hạ Tuyết nghe như vậy, mặt đỏ lên …
“Vậy phải đợi bao lâu?”, cô yếu ớt hỏi.
“Rất nhanh”, Hàn Văn Hạo trả lời quyết đoán.
Hạ Tuyết còn đang do dự một chút, đột nhiên trong cổ họng tràn ngập mùi máu tươi, cô lập tức che lại lỗ mũi, bước nhanh đến bên bàn trà, lấy khăn giấy đè lại lỗ mũi …
Hàn Văn Hạo nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía sofa, bên cạnh Hạ Tuyết ghé vào trên bàn trà, dùng khăn giấy tận lực đè lại cái mũi, máu tươi dọc theo cánh tay của cô chảy ra, hắn trực tiếp đặt Pu't, bừa định nói chuyện, liền nhìn thấy Hạ Tuyết đem một đống khăn giấy ấn nhanh cái mũi của mình, đứng lên nhìn Hàn Văn Hạo nói: “Toilet ở đâu?”
Hàn Văn Hạo vừa nhìn cô vừa chỉ chỉ cửa nhỏ khác bên cạnh cửa sổ nhỏ phía sau lưng mình tựa vào... “Bên trong có phòng nghỉ...”
Hạ Tuyết không nói hai lời hướng gian phòng nghỉ đi tới.
Hàn Văn Hạo hơi chút quay đầu, nhìn cánh cửa gỗ tử đàn...
Hạ Tuyết trước chạy vào một phòng nghỉ nhỏ, sau đó mở ra cửa toilet, bổ nhào vào bồn rửa tay bên cạnh, nhang chóng mở ra nước máy, hai tay hứng nước, hắt lên mặt, nhất thời máu loãng chảy xuống bồn rửa tay trắng tinh... cô vừa thở phì phò, cảm giác được nước lạnh lẽo thấu xương, tiếp tục phủ xuống dưới, tẩy rửa hết máu trong khoang mũi, lại theo lời Hàn Văn Kiệt nói, vươn ra hai ngón giữa, ấn thật chặt... Ấn thật chặt thật chặt...
Rốt cuộc, thời gian trôi qua, Hạ Tuyết phát giác xoang mũi không còn cảm giác nóng nên, cô mới nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu, vậy mà nhìn thấy Hàn Văn Kiệt ở trong kính.
“A_____” Cô giật nảy mình thét chói tai, nhìn hắn trong kính, hai tròng mắt đang lườm nóng bỏng chính mình... “Sao anh vào cũng không nói một tiếng?” Hạ Tuyết bị dọa đến tim gan run sợ, tức giận quát to!
“Tôi vào phòng của tôi, tại sao phải lên tiếng. Tôi khi nào thì vào, lúc nào thì nên vào!” Hàn Văn Hạo lạnh mà bá đạo nhìn Hạ Tuyết trong kính nói.
“Phi!!!” Hạ Tuyết hung hăng mắng... “Nơi này không phải phòng nghỉ của anh nha, đây là toilet. Toilet có thể tùy tiện vào sao?”
Hàn Văn Hạo rốt cục chậm rãi cúi đầu, nhìn xoang mũi trước mặt Hạ Tuyết, còn có một chút tơ máu... Hắn lạnh không tiếng động nghiêng tới trước...
“Anh làm gì?” Hạ Tuyết hai tay ôm trước ***, thân thể ngửa ra sau, phòng bị hắn.
Hàn Văn Hạo tức giận trừng mắt liếc người này một cái, mới nhàn nhạt khẽ chớp hai tròng mắt, vươn tay đến cái nút đỏ thẫm trên bồn rửa tay, dùng lực nhấn một cái, nhất thời trong vòi chảy xuống nước ấm... Hạ Tuyết sửng sốt, cúi đầu nhìn nước ấm trong bồn rửa tay...
Hàn Văn Hạo không nói nữa, chỉ xoay người gỡ xuống khăn lông trắng treo trên tường, đem nó trực tiếp ném trên vai Hạ Tuyết, mới nhàn nhạt đi ra, thuận tiện đóng cửa lại...
Hạ Tuyết sửng sốt nhìn cánh cửa gỗ đã đóng, không có nghĩ nhiều xoay người, cúi đầu, nhìn dòng nước ấm tiếp tục chảy, cô không có nghĩ nhiều cúi người, vươn ra hai tay tiếp súc với dòng nước ấm tràn ra ở lòng bàn tay, cô kích động cười, vội vàng rửa sạch mặt, lại dùng khăn lông trắng lau khô nước, mới ngẩng đầu, nhìn mình trong kính, thấy tóc tai lộn xộn giống như tổ chim, mà cột tóc như keo dán vòng, ở bên trái tóc đánh một cái kết.
Mặt cô đỏ lên, nhớ tới lời Hàn Văn Hạo vừa nói: “Không ai giống như cô vậy, lúc truy hỏi người khác, mặc quần áo bệnh nhân chạy trên phố. Xấu muốn ૮ɦếƭ!”
Hạ Tuyết cắn môi dưới, vội vàng lấy cái lược chải lại tóc, buộc lên đuôi ngựa cao cao, đem khăn lông trắng giặt sạch, treo chỉnh tề... nhỏ giọng đi ra phòng nghỉ... Cô đứng ở cạnh cửa, vừa vặn nhìn thấy Hàn Văn Hạo đang ngồi ở bàn làm việc phê duyệt văn kiện, ánh mắt một mảnh chuyên chú...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc