Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 142

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Cẩn Nhu lạnh lùng đi vào thangmáy, sau đó nhấn nút đóng cửa, lạnh lùng cầm điện thoại i độngên nhìn ảnh chụp àn Văn Hạo đi vào phòng ủa Hạ uyết lúc ảy, côa vừa nhìn ừa cười hạt, không ai nghĩ tới, ô vào phòng ủa Tiêu ãn Linh chờ hó Thiên inh. Cô ta ơi ngẩng ặt lên, ấm số điện thoại ủa Lưu hóng viên, ịu dàng ói: "Lưu hóng viên, hật xin ỗi, quấy ầy ông ghỉ ngơi, đợi lát ữa, tôi ửi cho ông ột tấm ình thú ị, xem raông phải ám ơn tôi đấy".
Lưu hóng viên mơ hồ nói: "Cô đừng đùa giỡn với tôi lần nữa a! Lần trước cho tôi leo cây, làm hại tôi vui mừng hụt".
Cẩn Nhu khẽ cười một tiếng, chợt nhíu mày nói: "Sẽ không ………Yên tâm đi …….. lần này tôi nhất định để cho ông vui vẻ, ngày mai chờ đăng báo đi".
"Tốt! " Lưu phóng viên đột nhiên cười một tiếng.
Cẩn Nhu cúp điện thoại, mỉm cười đi ra thang máy, đi về phòngcủa mình, khi cô ta xoay khóa cửa, nghe bên trong có tiếng động, phát hiện không ổn, cô lập tức xoay người, nhưng thân thể bịmột người vượt qua, ôm eo đi vào, cô rên lên một tiếng, thân thểcủa mình đã dán ngang lưng hắn, cô chấp nhận khép chặt hai mắt, bất đắc dĩ thở phào nhẹ nhõm, Trác Bách Quân cúi xuống,mặt dán vào cổ của Cẩn Nhu, khẽ cắn vành tai của cô nói: "Tôithích cô trốn tránh tôi …….. cảm giác trốn tránh …….. tôi rất thích.
Ánh mắt Cẩn Nhu lóe lên một cái, cắn răng, nói: "Tại sao tôi phảitrốn tránh anh, trốn anh làm gì?
Trác Bách Quân ôm eo cô, tay từ từ di động lên trên, cho đếntrước иgự¢, vừa cởi cúc áo khoác của cô, vừa ở bên tai của cô nói: "Cô không yêu thích tôi, tôi biết! Tôi thích loại cảm giác chơitrốn tìm này! Cô thật là hư a!
Cẩn Nhu quay đầu, nắm chặt tay mở cúc áo của hắn, nói: "Đừnglàm rộn! Đang ở trong tổ diễn kịch! Anh không sợ truyền xì căngđan sao?
"Nói nhảm! Cô là người của One-king, tôi thích đến gần cô thếnào thì đến gần cô thế đó! Huống chi, không có chuyện ngôi saosạch sẽ!! Ai mà không biết bây giờ cô là người của tôi? Ai mà không biết tôi sờ qua иgự¢ của cô, liếm qua từng bộ phận trênthân thể cô? Bọn họ coi như không biết, cũng sẽ giúp ý tưởngcho tôi". Trác Bách Quân cởi bỏ áo khoác ngoài của cô ra, đưatay dò vào trong иgự¢ Cẩn Nhu, nắm lấy bộ иgự¢ của cô, hắn ngẩng đầu lên, thở phì phò.
Cẩn Nhu khẽ cắn chặt môi, thở hổn hển, ngẩng đầu lên, hơi cao giọng nói: "Anh đừng dùng sức như vậy! Tôi đau quá!
Trác Bách Quân vừa xoa xoa bộ иgự¢ mềm mại của cô, đưa taydò vào bên trong váy ngắn của cô, thò vào chỗ ướƭ áƭ, cả ngườihắn dâng lên từng trận hưng phấn, hắn vừa cúi xuống sờ mó, vừaliếm vành tai Cẩn Nhu, hỏi: "Đã chụp ảnh rồi hả?"
"Ừm! ". Hơi thở Cẩn Nhu có chút không thuận.
"Lúc nào phát tin?" Trác Bách Quân khẽ liếm bả vai bóng loáng của cô, sau đó nắm bộ иgự¢ của cô, lui về phía sau một bước, lại lui về sau một bước nữa.
Cẩn Nhu một đường lui về phía sau, cầm điện thoại di động lên, mở album ảnh, nhìn tấm ảnh Hàn Văn Hạo từng bước, từng bướcđi vào phòng của Hạ Tuyết, cô đột nhiên hả hê cười, nói: " Trác Bách Quân".
"Hả? " Trác Bách Quân lui về sau nữa một bước, nắm bộ иgự¢của cô, hắn cơ hồ trầm mê nói: "Tôi thật sự rất thích cô".
Cẩn Nhu thừa dịp quay đầu sang nói: "Giúp tôi!"
"Giúp cô cái gì? " Trác Bách Quân ôm cô thối lui, hai tay của hắnkhông ngừng xoa xoa cô, không liếm, không cắn, cứ thích không ngừng xoa xoa như vậy.
"Tôi thích Daniel! Tôi muốn người đàn ông này!! " Hai mắt CẩnNhu lấp lóe trong bóng tối, nói!!
Trác Bách Quân ngừng lại, ôm cô ta, nói: "Cô muốn ai?"
"Tôi muốn Daniel!! " Cẩn Nhu lạnh lùng nói: "Tôi thích ngườiđàn ông này!! Rất ưa thích!! Tôi yêu hắn!! Tôi nhất định phải đoạt lấy hắn từ trong tay Hạ Tuyết!! "
Trác Bách Quân dừng lại, nghĩ nghĩ, đột nhiên cười một tiếng nói: "Tôi giúp cô, cô báo đáp tôi thế nào?"
Cẩn Nhu nghe xong, đột nhiên rất phong tình, quay đầu, nhìnngười đàn ông này ở trong bóng tối, ánh mắt lóe ra ý tứ xấu xa, cô đột nhiên cười dịu dàng, đưa hai tay ôm cổ của hắn, đón nhậnnụ hôn của hắn, trong lòng Trác Bách Quân tức khắc mềm nhũn, cũng ôm cô thật chặt, điên cuồng hôn cô, xé quần áo trên người cô, cởi sạch quần áo trên người mình.
Cẩn Nhu đột nhiên đẩy hắn ra, mặc đồ lót đi về phía trước.
Trác Bách Quân đi theo phía sau, nhìn phần lưng cô, cặp ௱ôЛƓ tròn lẵng, mờ ảo dưới ánh đèn, lóe ra màu sắc thật mê người, ánh mắt hắn càng lúc càng nóng, đi theo cô đi vào phòng tắm, sau đó nhìn cô ngồi vào trong bồn tắm tràn đầy bọt xà phồng và hoa hồng, cầm một cái bật lửa màu bạc, ngậm một điếu thuốc xì gà nhỏ nhỏ, đốt xong, mỉm cười nhìn hắn.
Trác Bách Quân đột nhiên cười, nói một câu: "Cái người này là tiểu yêu tinh!! " hắn liền bước nhanh đến, ngồi vào trong bồntắm, lập tức duỗi hai ngón tay hướng giữa hai chân của cô tìm tòi.
Cẩn Nhu ngẩng đầu lên, thổi ra một làn khói, kêu nhỏ: "Nhanhlên một chút! "
Trác Bách Quân vừa nhìn cô, vừa tăng nhanh tốc độ trong tay,không ngừng tăng nhanh, vừa làm, vừa hỏi: "Lúc nào thì phát hình? "
"Lúc nảy đã phát rồi". Cẩn Nhu khẽ thở một hơi, ngửa đầu lên, tách hai chân, để cho tay hắn ở trong nước tiến thêm.
"Làm tốt lắm, ngày mai Daniel của cô sẽ tới đây …….. ngày maitất cả mọi thứ chơi càng vui hơn …… ngày mai chúng ta muốn chơi trò gì? " Trác Bách Quân đột nhiên cười một tiếng, ở trong nước nhanh chóng nhào tới trước, nhắc đôi chân dài của cô, vội vã tiến vào, cắn đùi xinh đẹp của cô, khẽ liếm mủi chân cô, nói:"Tôi muốn cô kêu lên!! "
"A …... a …….." Cẩn Nhu bắt đầu phóng túng vừa rên, vừa hỏi:"Chơi trò gì? "
"Tôi kêu một người đàn ông nữa vào, chúng ta cùng nhau chơi đùa! Có được không? " Trác Bách Quân liếm ngón chân của cô,co người tiến vào bên trong, nói!! Text được lấy tại Truyện FULL
"Tốt! Chỉ cần anh giúp tôi lấy được Daniel! " Cẩn Nhu ngẩng đầu lên thở dốc một hơi, nói.
"Tôi sẽ giúp cho cô! Bây giờ tôi chơi trước! " Trác Bách Quânđiên cuồng tiến vào!!
Sáng sớm.
Sau khi thức dậy, Daniel mặc áo sơ mi kẻ sọc đen trắng, quần tây màu đen, đi vào trong phòng của Hi Văn, nhìn ình hình ủa con bé, hấy tiểu ha đầu ia mặc một đầm dài ằng lụa ỏng màu rắng, ngồi rước dương ầm, đưa ưng về hía ánh ặt trời, đôi mắt o ngây thơ hìn chằm hằm đàn iano, trên huôn mặt hỏ nhắn ó chút mờ ịt. Daniel ỳ quái, ững sờ, ới đến au lưng Hi ăn, vươn ay nhẹ nhàngôm vai của ô bé, cằm ựa vào rên bả ai nho nhỏ ủa Hi Văn, ỉm cười ê người, ỏi: "Bảo ối, what"s rong?
Hi Văn chỉ lắc đầu một cái
"Nhớ mẹ? " Daniel trầm giọng hỏi.
"Con mới không muốn mẹ". Cô bé Hi Văn bĩu môi nói.
"Vậy có chuyện gì sao? " Daniel kỳ quái ngồi trên ghế, lưng dựa vào sau đàn Piano đen trắng, hiếm thấy cô bé Hi Văn có tâm trạng không vui, hắn nhướng mày, hắn cư xử với Hi Văn giốngnhư hai người bạn, có thể hiểu suy nghĩ của đối phương, nhưng kể từ sau khi nha đầu này về nước, có biểu hiện không bìnhthường, hắn thở khẽ dài, hơi do dự, nhìn cô bé Hi Văn hỏi: "Nóicho PAPA biết, con xảy ra chuyện gì? từ sau khi về nước, con trở nên không bình thường, có phải không thích ứng cuộc sống trongnước, hay là nhớ nước Pháp rồi?".
"PAPA! " Hi Văn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Daniel hỏi: "Nếu như cha của con đột nhiên xuất hiện, con có thể thích hắn không?".
Daniel nghe xong, ánh mắt hắn hơi chớp một cái, suy nghĩ nhữnglời này một chút, ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn Hi Văn, hỏi: "Bảo bối, con đã gặp cha của con rồi hả?
Daniel rất hiểu Hi Văn.
Hi Văn lại lắc đầu một cái, nói: "Con chưa từng gặp cha".
Daniel quay mặt nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Văn, hắn không nhịn được, mỉm cười nói: "Nếu con chưa từng gặp cha củacon, tại sao lại muốn giả thiết như vậy? "
"……….." Cô bé Hi Văn nắm ngón tay út của mình.
Daniel hơi ngẩng đầu lên, nhìn ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ,chiếu xuống ban công, nhìn rất đẹp, hắn quay đầu lại nhìn cô bé Hi Văn, mỉm cười nói: "Bảo bối, PAPA muốn nói với con, mẹ và cha ruột của con có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không liên quan với con, con chỉ cần nhớ, hắn là cha của con, con là con gái của hắn, vậy thì đủ rồi, con có thể thương hắn, có thể hiếu thuậnvới hắn, hắn cũng sẽ yêu con, sẽ rất yêu con".
Hi Văn ngẩng đầu lên, đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm Daniel, hỏi: "Thật sao? Con có thể thích sao? "
Daniel mỉm cười gật đầu.
Miệng Hi Văn đột nhiên chu ra, ngay sau đó hốc mắt đỏ bừng: "PA¬PA cũng sẽ không mất hứng sao? "
"Dĩ nhiên sẽ không! " Daniel cười nói: "Đây là quá khứ của mẹ,PA¬PA không có quyền can dự vào, PAPA cảm kích mẹ trải quanhiều vất vã như vậy, đi tới bên cạnh PAPA, PAPA bỏ qua tất cả quá khứ của mẹ, cũng sẽ tiếp nhận sự thật có một ngày cha con sẽ xuất hiện, PAPA đã chuẩn bị tốt, bởi vì PAPA biết, Hi bảo bốisẽ rất yêu thích cha của mình, PAPA cũng biết Hi Văn cũng rất yêu thích PAPA, tất cả mọi chuyện không có xung đột ……. không có chuyện gì, bảo bối, không có chuyện gì".
Trong lòng Hi Văn đột nhiên đau xót, cúi đầu, từng giọt nước mắt trong suốt nhỏ xuống.
Daniel nhìn bộ dáng cô bé Hi Văn mếu máo đáng thương, hắn đột nhiên vươn tay, ôm cô bé Hi Văn cười nói: "Bảo bối, khôngcần phiền não, nếu có chuyện gì, nói với PAPA, bây giờ con còn nhỏ, tạm thời không thể giải quyết vấn đề, cho nên không cần quá phiền não, con là tiểu công chúa đáng yêu của PAPA, con cũng là tiểu công chúa vui vẻ của PAPA".
Cô bé Hi Văn ngẩng đầu lên, nhìn Daniel, đột nhiên ôm chặt cổcủa Daniel, chu môi nói: "PAPA, chúng ta sẽ cả đời ở cùng mộtchỗ sao? "
"Dĩ nhiên! " Daniel mỉm cười nắm bàn tay nhỏ bé của Hi Văn nói: "Mẹ đã đồng ý lời cầu hôn của PAPA, cho nên chúng ta cả đời sẽ ở chung một chỗ, PAPA muốn nhìn tiểu công chúa lớn lên, nhìn tiểu công chúa trong tương lai tìm được hoàng tử mình yêu thích, PAPA muốn con làm cô dâu xinh đẹp nhất trên thế giới".
"Mẹ nói không ai thèm lấy con! " Hi Văn cố ý cười hắc hắc, nói.
"Đó là mẹ không bỏ được con! " Daniel khẽ đem bàn tay nhỏ bé của Hi Văn, đưa lên môi của mình, nhẹ nhàng hôn.
Cô bé Hi Văn cười vui vẻ, sau đó ôm Daniel nói: "PAPA, tôi rấtyêu, rất yêu người a".
"PaPa cũng yêu thích tiểu công chúa!! Hôm nay mẹ không có ở nhà, PAPA cùng tiểu công chúa luyện đàn? " Daniel ôm cô bé HiVăn mỉm cười nói.
"Vâng! " cô bé Hi Văn lập tức gật đầu.
Daniel cười một tiếng, đặt Hi Văn ngồi trên ghế đàn, sau đó mìnhtựa vào bên cạnh Piano, nhìn Hi Văn nói: "Nghe nói gần đây conluyện I belive". Truyện được copy tại Truyện FULL
"Vâng! " cô bé Hi Văn cười nói.
"Đàn cho PAPA nghe một chút! " Daniel mỉm cười nói.
Cô bé Hi Văn nghe xong, lập tức đưa mười ngón nhỏ thon dài,đặt nhẹ lên phím đàn, bắt đầu trình diễn bài "I belive", Daniel mỉm cười hai tay ôm vai, nhìn Hi Văn rất chuyên tâm đàn khúc dương cầm, ánh mắt rất chuyên chú, tỏa ra ánh sáng động lòng người, ánh nắng ban mai, chiếu qua khuôn mặt cô bé, lông mi thật dài nhẹ nhàng đóng, mở, luôn sinh động đáng yêu, dường như từ trên người của Hi Văn, Daniel cảm nhận bóng dáng cha của cô bé.
"Chủ nhân " Thanh Nhã gõ cửa đi vào.
Daniel lập tức nhìn cô ra dấu tay, sau đó dùng ánh mắt lên tiếnghỏi có chuyện gì?
Thanh Nhã đi tới bên cạnh hắn nói: "Công ty có điện thoại".
Daniel đáp lời, mỉm cười nhìn Hi Văn đang chuyên tâm đánhđàn, yên lòng xoay người, đi ra khỏi phòng, đi vào thư phòng, theo thói quen gõ Laptop, sau đó cầm điện thoại lên, quả nhiên là Sophie thúc giục mình mở cuộc họp, hắn gật đầu, để điệnthoại xuống chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt lướt qua tin tức giải trí"Rạng sáng Hàn Tổng Tài thăm dò phòng tân tấn ảnh hậu KimMã, Hạ Tuyết".
Ánh mắt Daniel ngưng tụ, sắc mặt bình tĩnh, tay gõ xuống tin tứctrang báo lớn nhất, quả nhiên thấy hình ảnh Hàn Văn Hạo nắm tay Hạ Tuyết, sau đó Hạ Tuyết hất hắn ra, sau đó Hàn Văn Hạotừng bước, từng bước đi vào phòng của Hạ Tuyết, cho đến khicửa đóng lại. Daniel chớp hai mắt, tay chống cằm, nhìn mấy tấm hình này, trầm mặc không nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc