Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 132

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Hạ Tuyết đỡ Hàn Văn Vũ từng bước, từng bước khó khăn đi ra ngoài khách sạn. . . . . .
Tiểu Thanh và Lynda nghe Văn Vũ rời đi, vội vàng cùng đi ra bên ngoài cửa khách sạn, thấy Hạ Tuyết đang cố hết sức đỡ Hàn Văn Vũ đi ra ngoài, cô lập tức nắm chặt cánh tay Tiểu Thanh, nói: "Đừng đi!"
"Tại sao? Hạ Tuyết một mình làm sao có thể đỡ nổi?" Tiểu Thanh vội nói!
Lynda bất đắc dĩ thở dài, nhìn cả người Hàn Văn Vũ say đến hôn mê, tựa vào người Hạ Tuyết, Lynda sâu kín nhìn bóng lưng mất mát của Hàn Văn Vũ, nói: "Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng người chờ mong đã trở lại, tội gì lại đi quấy rầy hắn? Để cho hắn hưởng thụ một chút thời gian quý báu này đi. . . . . ."
Tiểu Thanh cũng đau lòng nhìn Văn Vũ được Hạ Tuyết đỡ đi ra khách sạn. . . . .
"Này!" Hạ Tuyết vừa đỡ Văn Vũ đi ra ngoài, vừa cầm điện thoại di động nói với Isha: "Văn Vũ say rồi, tôi đưa hắn về trước, một chút nữa tôi về, cô giúp tôi chăm sóc tốt cho Hi Văn!"
"Biết rồi! Cô cẩn thận một chút, đề phòng truyền thông a!" Isha nói.
"Mặc kệ!" Hạ Tuyết cúp điện thoại, đội mưa phùn rã rít, đỡ Hàn Văn Vũ đi ra khỏi đại sảnh, nhìn cơn mưa lạnh lẽo, cô thở dài, quay đầu nhìn cả người Hàn Văn Vũ đang say bất tỉnh tựa vào người mình, hai mắt khép chặt, còn thấp thoáng giọt lệ, trong lòng của cô đau xót, cố hết sức đỡ Hàn Văn Vũ chuẩn bị đi đến xe mình, đột nhiên thân thể Hàn Văn Vũ bị một sức mạnh kéo ra, cô nhất thời luống cuống ngẩng đầu lên, lại thấy Hàn Văn Hạo mặc âu phục màu đen, xuất hiện trước mặt của mình, một chút cũng không khách khí, quở trách nói: "Không phải tôi đã cảnh cáo cô! Hạn chế đến gần Văn Vũ?"
Hạ Tuyết tức giận nhìn Hàn Văn Hạo, nói: "Anh nhìn em trai tốt của anh một chút, hắn uống say rồi !"
Hàn Văn Hạo cúi đầu, nhìn bộ dáng em trai say túy lúy, hắn cắn răng, lạnh lùng hỏi: "Cô đoạt giải thưởng, có quan hệ gì đến hắn? tại sao hắn uống rượu ?"
Hạ Tuyết không lên tiếng. . . . . .
Hàn Văn Hạo ngẩng đầu lên không khách khí nhìn cô, sau đó đỡ em trai xoay người, muốn đi lên chiếc Rolls-Royce. . . . . .
Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Vũ tựa vào người anh trai, bóng lưng cô đơn, cô bước lên phía trước một bước, rồi lại dừng lại, sâu kín nhìn hắn. . . . . .
"Hạ Tuyết. . . . . . Hạ Tuyết. . . . . ." Hàn Văn Vũ vừa được anh trai đỡ đi về phía trước, hắn khôi phục một chút ý thức, hơi thở phì phò khó chịu, quay đầu nhìn Hạ Tuyết đứng ở đầu kia khách sạn, trong lòng của hắn đau xót nói: "Hạ Tuyết . . . . . . Chẳng lẽ tôi uống say rồi, cô đưa tôi một lần cũng không được sao?"
Hạ Tuyết sững sờ, nhìn Hàn Văn Hạo, hắn không cho phép, cô không dám tiến tới . . . . . .
Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, đỡ em trai, mặt lạnh nói: "Cùng nhau đi! Nếu không, tối nay hắn vô cùng náo loạn ! !"
Hạ Tuyết suy nghĩ một chút, liền nhanh chóng bước tới, cùng đỡ Hàn Văn Vũ lên xe, ba người cùng nhau ngồi vào sau xe, đầu Hàn Văn Vũ tựa vào vai Hạ Tuyết, tay nắm chặt tay của cô, giống như đứa bé, dính vào cô, có lẽ tối nay thật vui, có lẽ tối nay rất kích động, có lẽ rượu cồn giống như người ta nói, biến thành người khác, chỉ thấy Hàn Văn Vũ nắm chặt tay Hạ Tuyết, không muốn buông ra. . . . . .
Hạ Tuyết không dám buông ra tay của hắn, chỉ quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng quay đầu đi, nhìn mưa rã rít ngoài cửa xe, ánh mắt lóe lên một tia không thể nắm bắt.
"Anh à. . . . . ." Hàn Văn Vũ trong ý thức, biết anh trai ở bên cạnh, hắn đột nhiên nghe xót xa gọi nhỏ.
Hàn Văn Hạo quay đầu lại nhìn em trai. . . . . .
Hàn Văn Vũ nắm chặt tay Hạ Tuyết, mặt tựa vào trước vai của cô, nghẹn ngào khẩn cầu nói: "Anh à, từ nhỏ anh luôn có năng lực xử lý mọi chuyện hơn em, từ nhỏ anh muốn cái gì, dường như không có gì có thể làm khó anh ......... lần này anh có thể giúp em một chuyện hay không?"
Hàn Văn Hạo tiếp tục nhìn em trai, không lên tiếng. . . . . .
Nước mắt của Hàn Văn Vũ từ khóe mắt lăn xuống, hắn nắm chặt tay Hạ Tuyết, giọng khàn khàn nói: "Lần này, anh có thể giúp em, làm cho Hạ Tuyết trở về bên cạnh em hay không?"
Hạ Tuyết quay đầu đi, kích động nhìn mưa bay ngoài cửa sổ, nước mắt lăn xuống .
Hàn Văn Hạo cũng cắn răng quay đầu đi, làm như không nghe thấy.
Hàn Văn Vũ đột nhiên kích động nắm chặt Hạ Tuyết tay, mỉm cười buồn bã, nước mắt tiếp tục lăn xuống nói: "Anh à, anh biết không? Em thật sự rất yêu thích Hạ Tuyết, em có thể vì cô ấy, buông bỏ tất cả. . . . . . Chỉ cần cô ấy đồng ý yêu em. . . . . . Nhưng làm thế nào đây ? Chờ đợi người ta sáu năm, trở lại, bên cạnh đã có thêm một người. . . . . . Không phải, hai nguời. . . . . . Một người là cô ấy yêu hiện tại, một người là con gái của cô ấy với người yêu quá khứ. . . . . ."
"Cô ta không yêu hắn! Chẳng biết tại sao cô ta sinh cho hắn một đứa bé! Cô ta là kẻ điên!" Hàn Văn Hạo tức giận nói!
Hạ Tuyết cắn răng nhìn Hàn Văn Hạo, tức giận nghẹn ngào nói: "Đúng vậy ! ! Tôi chính là chẳng biết tại sao lại sinh! ! Tôi là kẻ điên!"
Hàn Văn Vũ lại cười khổ nói: "Anh nói em có quá ngốc không ? Trong lòng của cô ấy rõ ràng đã có người khác, em lại yêu cô ấy sáu năm. . . . . . Hàng năm mỗi ngày, mỗi tháng, mỗi năm chờ đợi, cái loại đó cô đơn giống như một thanh đao lạnh lẽo cắm vào trong tim của em, đâm vào làm máu chảy đầm đìa . . . . . ."
Hạ Tuyết cúi đầu, nước mắt từng giọt, từng giọt lăn xuống. . . . . .
"Anh à . . . . ." Hàn Văn Vũ đột nhiên thở dốc một hơi, tựa vào vai anh trai, nghẹn ngào, khổ sở nói: "Anh, anh giúp em đi, giúp em đi, giúp em bảo Hạ Tuyết trở lại bên cạnh em, người của em, em yêu, em đã cầu xin cô ấy không trở về, anh giúp em đi. . . . . . anh à, giống như lúc còn bé, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh vĩnh viễn đều đứng trước mặt em và em trai, ngăn cản khó khăn hết lần này đến lần khác, giúp em đi. . . . . . anh. . . . . Em thật sự rất yêu thích Hạ Tuyết. . . . ."
Ánh mắt Hàn Văn Hạo đột nhiên biến thành hận ý, vẻ mặt lạnh lùng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nắm tay càng lúc càng siết chặt, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng kịch liệt ! !
"Anh. . . . . . Làm thế nào à? Em thật sự thực rất yêu thích Hạ Tuyết. . . . . .anh . . . . . . Giúp em đi. . . . . . Giống như lúc còn bé, giúp em và em trai vậy, giúp em đi. . . . . ." Hàn Văn Vũ nắm chặt cánh tay anh trai, mặt tựa vào vai anh trai, khổ sở co quắp, rơi lệ, giọt nước mắt rơi trên ống tay áo anh trai . . . . . .
Hạ Tuyết không nói nên lời, chỉ đành phải cắn chặt răng, mặc cho nước mắt từng giọt lăn xuống.
Hai mắt Hàn Văn Hạo xẹt qua đau đớn, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, đè nén cảm xúc quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ .........
Mưa vẫn thê lương mờ mịt . . . . . .
Xe chạy nhanh đến trước biệt thự Hàn Văn Vũ, từ từ dừng lại!
Hàn Văn Hạo nhanh chóng đỡ em trai xuống xe, Hạ Tuyết cũng vội vàng từ một bên cửa xe đi ra, muốn tiến lên giúp một tay dìu Văn Vũ, Hàn Văn Hạo lập tức đẩy Hạ Tuyết ra, mặt lạnh nói: "Tránh ra!"
Hạ Tuyết lùi ra sau hai bước, sửng sốt đứng trong mưa nhìn Hàn Văn Hạo đỡ em trai đi vào rào chắn nhỏ, cô suy nghĩ một chút, vội vàng nhanh bước đi theo vào, nhưng đi chưa được mấy bước, nhìn thấy trong vườn hoa nhỏ trồng đầy cây cải đỏ và cà chua, hốc mắt cô đỏ lên, nhớ lại sáu năm trước, mình từng ở chỗ này, cùng Văn Vũ trải qua ngày tháng thật vui vẻ, những năm tháng đó, giống như những tia nắng ban mai ấm áp chiếu rọi khắp nơi . . . . .
Hạ Tuyết xúc động ngừng khóc đi đến trước vườn củ cải nhỏ, phát hiện có một cái xẻng nhỏ dựa vào đầu tường, là cái xẻng nhỏ mà sáu năm trước cô thường dùng, bởi vì cái xẻng nhỏ thiếu một góc, Văn Vũ nói muốn mua cái khác, cô lại kiên trì dùng, còn nói: "Tôi và cái xẻng này giống nhau! Thiếu một góc! Xem ra đều giống như phế vật! Nếu như anh vứt bỏ, nó cũng chỉ là phế vật, nếu như anh tiếp tục dùng, nó vẫn có giá trị và ý nghĩa!"
Hai tay Hạ Tuyết che kín miệng, nước mắt đau khổ lăn xuống, có lẽ giờ khắc này, cô có thể hiểu tại sao Hàn Văn Hạo kích động và thống hận mình như vậy. . . . . . Cô không dám nghĩ nữa, vội vàng đứng dậy, bước nhanh lên lầu, cô kéo váy lên trên, vừa nhìn bài biện trong phòng khách, vẫn như sáu năm, trong lòng của cô đau xót, vội vàng bước nhanh chân đi lên lầu, vừa mới vọt vào phòng, đã thấy Hàn Văn Hạo đỡ Văn Vũ lúc nảy nôn mửa xong, đi đến giường. . . . . .
Hạ Tuyết vội vàng muốn bước đến đỡ Văn Vũ, nhưng bị Hàn Văn Hạo đẩy ra, tức giận nói: "Cút!"
"Anh làm gì đấy?" Hạ Tuyết kích động hét lên với Hàn Văn Hạo ! !
Hàn Văn Hạo không nói lời nào, vẻ mặt lạnh lùng đỡ em trai nằm lên giường, sau đó nhanh chóng cởi tây trang ra cho hắn, buông lỏng áo sơ mi của hắn, cẩn thận đỡ hai chân em trai đặt lên giường, cởi giày da, đắp kín chăn cho hắn, ngưng mắt nhìn em trai nằm ở trên giường, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, vẫn kích động khổ sở khóc nói: "Anh à! ! Anh giúp em đi ! Giúp em đem Hạ Tuyết sáu năm trước tìm trở về! Em mặc kệ cô ấy yêu ai, em mặc kệ cô ấy mang thai đứa bé của ai, em đều không ngại, em nguyện ý tiếp nhận cô ấy và đứa bé! ! Cái gì em cũng đồng ý! Anh à, anh giúp em đi, anh giúp em đi. . . . . . Em xin anh mà . . . . . ."
Hạ Tuyết bật khóc, nửa quỳ ở bên giường, nắm tay Văn Vũ, rơi lệ nghẹn ngào nói: "Văn Vũ. . . . . . anh đừng như vậy. . . . . . xin lỗi anh . . . . . ."
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn hết thảy, ánh mắt vô cùng đau lòng và lạnh lùng . . . . . .
"Hạ Tuyết. . . . . . Sáu năm rồi, nơi này tất cả đều không thay đổi, trong sáu năm, tôi cũng không để cho cô gái thứ 2 bước vào, tôi chỉ muốn đợi cô trở lại. . . . . . Những cây cà chua, những cây củ cải, tôi đều chăm sóc thật tốt, hàng năm nở hoa kết trái, hàng năm gieo hạt lại. . . . . . Cái xẻng nhỏ tôi còn cất giữ, cô đã dùng qua tất cả, phòng ngủ của cô, tôi hằng ngày đi vào quét dọn, Hạ Tuyết. . . . . . Tôi yêu cô. . . . . . Tôi yêu cô, tôi muốn cùng cô trải qua cuộc sống gia đình, giống như sáu năm trước vậy, chúng ta cùng nhau chung sống . . . . . ."
Hạ Tuyết khổ sở bật khóc, mặt tựa vào bên người Hàn Văn Vũ, khổ sở, đau lòng rơi lệ. . . . . .
Vẻ mặt Hàn Văn Hạo lại càng lúc càng kích động, hắn chậm rãi phát hiện em trai say, vừa khóc, vừa chìm vào giấc ngủ, hắn liền giống như mãnh thú, một tay nhấc cổ tay Hạ Tuyết, kép cả người cô lên, hướng lầu dưới chạy như bay xuống . . . . . .
"Anh làm gì vậy ? Tôi muốn chăm sóc hắn!" Hạ Tuyết khóc nói!
Hàn Văn Hạo nhanh chóng kéo Hạ Tuyết ra khỏi biệt thự, quăng cả người cô ngã xuống mặt đất, mặc ưa càng lúc càng lớn, trút xuống người cô, hắn cũng không để ý, mà trừng mắt nói với cô : "Cô cút cho tôi ! ! Cô cút thật xa! ! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa ! ! Là cô, cũng do cô, Văn Vũ mới khổ sở như vậy! Tại sao cô muốn trở lại? Có bao nhiêu người, bởi vì cô mà không ngừng thống khổ! ! Cô cút đi ! ! Lập tức trở về bên cạnh Daniel đi, trở về Pháp đi ! ! Lăn xa chỗ này! ! Cô khiến Văn Vũ khổ sở như vậy, cô đáng ૮ɦếƭ! !"
Toàn thân Hạ Tuyết ướt đẫm té trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Hạo rơi lệ, đau lòng, nói: "Không phải tôi cố ý, tôi thật sự không cố ý, tôi không nghĩ hắn yêu tôi sâu sắc như vậy. . . . . . Nếu như tôi biết hắn khổ sở, tôi sẽ không trở về. . . . . . Tôi sẽ không trở về. . . . . . Là tôi không tốt, là tôi hại hắn. . . . . ."
"Cô đừng viện cớ! Hắn yêu thích ai cũng viết trên mặt! Cô nói cô không cố ý sao, cô đừng nói với tôi, lúc ấy cô không biết hắn yêu cô ?" Hàn Văn Hạo oán giận nhìn Hạ Tuyết hỏi.
Trong lòng của Hạ Tuyết đau nhói, kích động kêu khóc nói: "Cho nên tôi mới rời đi ! Không phải anh bảo tôi rời đi sao? Không phải tôi đã rời đi sao?"
"Vậy tại sao cô muốn trở lại?" Hàn Văn Hạo tức giận ngồi xổm người xuống, nắm chặt cánh tay của cô, vẻ mặt lạnh lùng, rống lên: "Cô trở lại trả thù tôi? Hay nghĩ muốn trả thù người nào? Muốn cho toàn thế giới biết cô rất hạnh phúc? Muốn nhìn có bao nhiêu người vì cô mà đau lòng?"
"Không phải như vậy. . . . . . Tại sao anh nói tôi như vậy ? Không nên nói tôi như vậy?" Hạ Tuyết khóc to, cúi đầu đau khổ, hai tay nắm chặt cây ngô đồng bị nước mưa quằng xuống đường, từng mãnh lạnh lẽo!
"Tôi mặc kệ cô có mục đích gì!" Hàn Văn Hạo siết chặt cánh tay của cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi cảnh cáo cô ! Trong cuộc đời này của tôi, quan trọng nhất là hai người em trai tôi ! ! Văn Vũ đã bị cô tổn thương nặng như vậy! Không cho phép cô đi trêu chọc thêm Văn Kiệt! Nếu như cô dám dính đến hạnh phúc và hôn nhân của hắn một chút, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ! ! Từ đây về sau, cách xa anh em chúng tôi xa một chút! ! Cô cút đi! ! Phải cút thật xa! ! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa ! !"
Hạ Tuyết ngẩng mặt lên nhìn Hàn Văn Hạo, đau lòng nhìn hắn, cũng cắn răng phẫn hận gào lên: "Anh lại đuổi tôi đi! ! Anh lại đuổi tôi đi một lần nữa ! ! Cha đứa bé ! ! Anh lại đuổi tôi đi một lần nữa ! !"
Hàn Văn Hạo tức giận, lạnh lùng đẩy cả người cô té trên đất, đứng dậy, từ trên cao nhìn cô, như đinh chém sắt, từng chữ từng chữ nói: "Nếu như. . . . . . Cô còn quấy rầy cuộc sống của người khác! Tôi không chỉ đuổi cô đi! ! Tôi cũng sẽ Gi*t cô ! !" (đáng đời HT, cứ dựa hết anh này đến anh kia, đáng đời!).
Hạ Tuyết ngẩng đầu lên không nói gì, nhìn hắn, nước mắt lăn xuống . . . . . .
Hàn Văn Hạo không nói gì nữa, xoay người, ngồi vào xe của mình, bảo lái xe trong đêm mưa, chạy đi như bay bỏ lại Hạ Tuyết phía sau lưng. . . . . . Mặc ưa gió trút xuống, mờ mịt đau lòng rơi lệ, cô chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía con đường mênh ௱ôЛƓ tăm tối, trong lòng đột nhiên đau xót, nước mắt hòa nước mưa lăn xuống. . . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc