Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 13

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

“Anh thật là tàn nhẫn … “, Dạ Thiên Thiên tức giận, trong lòng cảm thấy chua xót nói “Từ trước tới nay, em chưa bao giờ gặp một người đàn ông bá đạo giống như anh vậy, ác độc cùng tàn nhẫn … chỉ mới cự tuyệt một buổi tối, mà anh đã tìm người phụ nữ khác để trút giận em”
Hàn Văn Hạo chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Dạ Thiên Thiên cười lạnh lùng “Em suy nghĩ quá nhiều, tôi không có thời gian để chơi trò chơi tình yêu với em … “
Dạ Thiên Thiên tức giận, ném chiếc khăn ăn lên bàn, không nói hai lời, đứng dậy cầm túi bước qua Hàn Văn Hạo, định rời đi …
Hàn Văn Hạo nhanh chóng cản lại, nắm chặt tay Dạ Thiên Thiên nói “Ăn xong bữa tối này …”
“Em không đói bụng!”, từ trước đến nay, Dạ Thiên Thiên là người duy nhất dám phản kháng Hàn Văn Hạo!
“Không đói bụng cũng phải ăn!”, Hàn Văn Hạo lại lạnh lùng nói.
“Anh … “, Dạ Thiên Thiên tức giận nhìn người đàn ông trước mặt này, một tay nắm chặt tay mình, một tay nâng ly rượu đỏ lên, nếm một chút, rất lịch sự và nhẹ nhàng … hôm nay hắn mặc bộ tây phục màu trắng, chiếc áo sơ mi màu lam, khuôn mặt rắn rỏi … toàn thân tỏa ra sự quyến rũ ૮ɦếƭ người …
Dạ Thiên Thiên sâu sắc nhìn chăm chú hắn thật lâu … thật lâu … đột nhiên hôn lên môi hắn …
Hàn Văn Hạo mím chặt đôi môi mỏng của mình lại, khuôn mặt lạnh lùng, không cử động …
Dạ Thiên Thiên khẽ khàng trêu chọc đôi môi hắn, cắn cắn cánh môi mỏng của hắn … hai tay ϲởí áօ khoát trên người mình ra, để nó rơi xuống bên cạnh đôi giày cao gót, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ngang иgự¢, bó sát người và chiếc quần short màu đen, ngồi trên chân Hàn Văn Hạo, lẳng lơ ʍúŧ cánh môi mỏng ấy …
Quản lý phòng ăn thấy thế, liền nhỏ giọng bảo mọi người rời đi …
Ánh mắt Hàn Văn Hạo vẫn lạnh lùng, rốt cục sau khi bị Dạ Thiên Thiên trêu chọc một lát mới hé mở đôi môi của mình ra … Dạ Thiên Thiên thấy thế liền dùng lưỡi của mình tấn công vào miệng hắn, hai người cùng hôn nhau đắm đuối …
Hàn Văn Hạo chậm rãi đưa hai tay ôm chặt chiếc eo mảnh khảnh của cô, ép người cô vào trong иgự¢ mình … thò tay vào trong иgự¢ cô, nhẹ nhàng xoa Ϧóþ …
“Ừm…”, Dạ Thiên Thiên bắt đầu phát ra những tiếng thở dốc, cô không hôn nữa, ôm chặt chiếc cổ hắn, thở hổn hển nói “Anh là một người đàn ông bá đạo, tại sao em luôn bị anh hấp dẫn, tại sao anh lại tìm cô gái đó để chọc tức em, anh khiến em tức đến điên cuồng …”
Hàn Văn Hạo không nói gì thêm, ôm Dạ Thiên Thiên, bước đi về hướng phòng VIP …
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Đêm mơ…
Tuyết bay … từng bông tuyết … từng bông tuyết rơi xuống…
Hạ Tuyết nằm ở trên giường, ôm chăn đệm, trằn trọc, những hình ảnh hồi ức trong giấc mơ như muốn đánh thức Hạ Tuyết, cô đổ mồ hôi đầm đìa, túm chặt chiếc chăn màu lam đậm, cánh tay run rẩy, nhớ lại cảnh đêm qua hai người ở trong một căn phòng, nụ hôn của người đàn ông ấy in đậm trên mỗi tấc da thịt cô, ngay cả những nơi hắn chỉ hôn khẽ cũng để lại dấu vết, hắn bá đạo và mạnh mẽ, thì thào “Thân hình của em thật là đẹp …”
Cơ thể Hạ Tuyết không ngừng thở gấp, иgự¢ phập phồng vì tức giận, tất cả hình ảnh trong đầu đều là ánh mắt cháy bỏng của người đó, còn có Ⱡồ₦g иgự¢ rắn rỏi màu đồng, toàn thân hắn tỏa ra một sức quyến rũ ૮ɦếƭ người…
“Không được … không được … không được tới đây …”, hai tay Hạ Tuyết lại túm chặt chăn đệm, trong giấc mơ, cô nhìn Hàn Văn Hạo nói như thế, hắn đè trên người cô,không ngừng hôn lên иgự¢ cô, nơi có hai chiếc núm hồng phấn, tách hai chân cô ra, mạnh mẽ đâm vào, thì thầm vào tai cô “Cơ thể của em thật chặt, tôi muốn yêu em mỗi ngày…”
Đột nhiên, cánh cửa phòng Tổng thống xa hoa không mở mà bung ra, vô số người ái mộ Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên tức tốc xông tới, cầm trứng gà, axit không ngừng tạt vào người cô, sắc mặt hung tợn, la to “Cô dám giành người đàn ông của Hồ Điệp và Dạ Thiên Thiên ư, hôm nay chúng tôi sẽ khiến cô tan xác!”
“A________” Hạ Hạ Tuyết thét lên chói tai, la to trong gian phòng tối om “Không được —–“
Cô thở dồn dập, ngồi ở trên giường, sợ tới mức đầu chảy đầy mồ hôi, nước mắt chảy ròng ròng nhìn khắp xung quanh, khi biết là mình đang nằm mơ, cô không còn chút sức lực, tựa mình vào giường, lau nước mắt …
Tiếng đập cửa vang lên, em trai cô ở ngoài, non nớt gọi “Chị ơi …”
Hạ Tuyết vừa nghe tiếng em trai, cô biết mình đã làm cho bé sợ, mở cửa phòng, nhìn thấy bé đang mặc chiếc áo ngủ bằng vải màu lam, mang dép đỏ, đứng ở cạnh cửa, vừa xoa xoa mắt vừa nhìn chị mình, giọng nói khàn khàn non nớt, “Chị, chị làm sao vậy?”
“Không đâu, chị tuyệt đối sẽ không để ai đưa em đến đó”, Hạ Tuyết cắn răng nghĩ đến lúc cha mẹ qua đời, dì của họ vì sợ hai chị em sẽ gây phiền phức đến gia đình mình, nên liền nhẫn tâm gạt Hạ Tuyết, quyết tâm đem Hạ Hân đến cô nhi viện … Lúc ấy, Hạ Tuyết như muốn điên, khóc tìm em trai mình khắp nơi, cô khóc và quỳ xuống cầu xin dì mình …
“Dì à … con van cầu dì, chúng con tuyệt đối sẽ không làm liên lụy đến dì … cho dù phát sinh chuyện gì, cho dù hai chị em phải đi ăn xin, cũng phải sống chung với nhau! Tuyệt đối sẽ không cầu xin các người, dù chỉ là một chút xíu … Con ở đây xin thề với trời đất, nếu có một ngày như thế, con sẽ ૮ɦếƭ không yên lành!”
“Tao đưa nó đi, không phải vì suy nghĩ cho hai chị em mày sao, hai đứa tụi mày làm gì để sinh sống, mày mới 17 tuổi, nó mới đầy tháng, mày nuôi nó như thế nào?”, dì nhẫn tâm nói với Hạ Tuyết như vậy.
Hạ Tuyết khóc, nói to “ Sẽ không … Dì à, con nhất định sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi em, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chị em con phải ở cùng nhau, nếu không có em, trên thế giới này con chỉ có một mình, không còn người thân nào, là một cô nhi … Dì, con van cầu dì … Em mới đầy tháng đã mất đi cha mẹ, đã đủ tội nghiệp rồi … con van cầu dì …”
Lúc ấy, Hạ Tuyết quỳ gối trên tuyết, vừa khóc vừa không ngừng dập đầu, trán ᴆụng đến toát máu tươi, nhuộm đỏ cả một khoảng tuyết trắng …
Cuối cùng, Hạ Tuyết theo lời dì nói, đến cô nhi viện tìm được em trai. Lúc ấy, cô chạy như bay đến cô nhi viện, được một Sơ dẫn dắt, đi đến gian phòng trẻ sơ sinh u ám kia, nhìn thấy em trai đáng thương của mình đang oa oa khóc to, ngay lúc ấy, cô cũng chạy thằng đến quỳ gối bên cạnh em mình, khóc rống lên, muốn đem em mình rời khỏi cô nhi viện ngay lập tức.
Ba mẹ để lại mấy vạn đồng, đều để dành mua sữa bột cho em uống, ban ngày, buổi tối đều cõng em trên lưng, đến nhà ăn rửa chén cho người ta, giặt đồ, hoặc nhân những việc lao động chân tay để làm, đến mùa tuyết rơi, nhìn em vui vẻ bò khắp trong căn nhà ấm áp, cô cũng bắt đầu tìm việc để kiếm sống …
Những tháng năm ấy rồi cũng đã qua, bây giờ Hạ Hân đã ba tuổi, bắt đầu đi học ở nhà trẻ, cô liền cho em tới nhà trẻ của dì Lưu hàng xóm, nhờ thế, nên tiền học phí luôn luôn được ưu đãi rất nhiều.
Bình thường, ở nhà không có việc gì, dì Lưu thường hay mua thức ăn và quần áo cho Hạ Hân, nghĩ tới em trai mình cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh, hiểu chuyện, tuy rằng còn rất nhỏ nhưng đã biết cám ơn mỗi khi ai đó cho một cái bánh qui, một cục kẹo, bé đều cúi đầu thật sâu nói “Cám ơn…”
Hạ Tuyết nhớ tới những việc ấy, cô cảm thấy như được an ủi, cười rộ lên, ôm chầm lấy em mình, nước mắt tuôn trào “Hạ Hân, chị có em bên cạnh đã rất mãn nguyện rồi, chị không sợ gì hết … cho nên … chúng ta phải sống vui vẻ hạnh phúc … hôm nay, chị biết mình vẫn có thể sống tiếp, mãi mãi ở cạnh bên em, trong lòng vô cùng cảm kích …”
Hạ Hân nghe chị mình nói thế, cũng ngoan ngoãn cười to, nói “Hạ Hân cũng yêu chị, Hạ Hân sẽ nhanh chóng lớn lên, sau đó sẽ cùng chị đi rửa chén …”
“Bé ngốc!”, Hạ Tuyết cười, nước mắt không ngừng chảy, nói “Đứa bé ngốc a … Em phải học thật tốt, làm một người đàn ông thực thụ trong tương lai, như vậy, ba mẹ ở thế giới bên kia sẽ vui vẻ cười … biết không?”
“Dạ”, Hạ Hân ngoan ngoãn gật đầu.
“Tới đây, chị hát ru em ngủ …”, Hạ Tuyết hăm hở nói.
“Không 0cần, chị hát rất khó nghe….”Hạ Hân nhanh chóng cự tuyệt.
“Vậy sao?”, Hạ Tuyết lải nhải “Quả thật rất hay mà”
“Không xuôi tai…”
“Rất hay…”
“Cháy nhà_______ chạy mau!!!”
“Chị hát ru em ngủ …”
“Em không muốn nghe …”
“Hạ aTuyết, Hạ Hân, mau ra đây … Cháy a …………”, ngoài cửa vang lên tiếng đập ầm ầm, cùng với tiếng gọi thất thanh của dì Lưu … “Hạ Tuyết … Hạ Hân … mau ra đây … cháy nhà rồi!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc