Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 125

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

"Daniel tiên sinh. . . . . ." Cẩn Nhu mỉm cười đi tới, gọi nhỏ Daniel.
Daniel đang cầm trái Sakya trong tay, nhìn Cẩn Nhu có chút sửng sốt nói: "Hi… . . . ."
"Sao lại không thấy người giúp việc phục vụ?" Cẩn Nhu mỉm cười đi tới, dịu dàng hỏi.
Daniel mỉm cười nói: "Buổi trưa tôi bảo các cô đi nghỉ ngơi, quản gia đã ra ngoài đi dạo với Hi Văn . . . . . ."
Cẩn Nhu vừa nghe, ánh mắt hơi lóe lên một cái, ngẩng đầu nhìn Daniel. . . . . .
Daniel cũng nhìn cô. . . . . . Hai người rất ăn ý nhìn đối phương.
"Cám ơn anh. . . . . ." Cẩn Nhu đứng trước mặt Daniel, nhìn hắn, cảm kích nói.
Daniel hơi kỳ quái nhìn cô hỏi: "Cám ơn tôi cái gì?"
Cẩn Nhu có chút cười khổ nói: "Cám ơn anh không đem chuyện của tôi, tố cáo cho Hạ Tuyết, giữ cho tôi một chút tôn nghiêm, cám ơn anh hiểu được sự kiêu ngạo trong lòng tôi . . . . . ."
Daniel hơi nheo mắt, mỉm cười, ngẩng đầu lên, giơ nhẹ tay nói: "Mời ngồi".
Cẩn Nhu nhìn hắn một cái, gật đầu ngồi kế bên người hắn, sau đó nhìn trái "Sakya" trong lòng tay hắn, cười hỏi: "Lúc nảy đang nhìn gì mà mất hồn thế?"
Daniel nghe, mỉm cười cầm trái Sakya, hơi xoay tròn nói: "Hôm nay Hàn Tổng Tài sai người đưa tới trái "Sakya" rất nổi tiếng ở Đài Loan, cho tới bây giờ tôi cũng chưa gặp được loại trái này, cảm thấy hình dáng của nó có chút quái dị, tò mò lấy ra nhìn một chút! Tại sao lại gọi là Sakya? Đây là một cái tên rất đẹp, rất kỳ diệu !"
Cẩn Nhu nghe xong, mỉm cười giải thích nói: "Sakya được trồng ở huyện Đài Đông của Đài Loan, nó còn được gọi là trái vải, nhưng thật ra là trái cây châu Mỹ nhập vào, sau đó trồng trọt ở Đài Loan một số lượng rất lớn, vì đầu của nó có dáng dấp giống như Sakya, cho nên mới gọi là Sakya! Là loại trái cây quý, có mùi vị nhẹ, không ngán, nhưng bây giờ mới giữa tháng 10, trái cây còn chưa chín, đến tháng 12 mùi vị Sakya càng thêm ngọt. . . . . ."
"Hả?" Daniel vừa nghe, cười rộ lên, nhìn Cẩn Nhu nói: "Tôi muốn nếm thử một chút mùi vị này. . . . . . Cái này. . . . . . phải ăn như thế nào ?"
Cẩn Nhu suy nghĩ một chút, cười nói: "Tôi đi lấy dao. . . . . . Tôi sẽ mở nó !"
"Không cần! Tôi rung chuông gọi người giúp việc là được !" Daniel mỉm cười vừa muốn đưa tay, bấm hands-free bên cạnh sofa, nhưng Cẩn Nhu nhẹ đặt tay trên mu bàn tay Daniel, sau đó cô ta ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn hắn nói: "Không cần! Cần gì quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi, trước kia người giúp việc nhà chúng tôi, bình thường đến khoảng 12 giờ, tôi đã cho các cô ăn cơm trưa, đến buổi chiều mới đến phục vụ. . . . . . Tôi không nhẫn tâm nhìn thấy họ quá mệt mỏi. . . . . ."
Daniel nhìn cô ta.
Cẩn Nhu mỉm cười đứng lên, sau đó đi vào phòng bếp, sắc mặt của cô ta đột nhiên lạnh lẽo, ngẩng mặt đi vào phòng ăn, lấy một con dao nhỏ, cầm trong tay, nhìn trái, phải xem nó sắc bén đến đâu, ánh mắt cô ta mãnh liệt bén nhọn, chậm rãi cầm con dao nhỏ đi ra khỏi phòng ăn, đi qua phòng của Hạ Tuyết, nhìn cửa phòng đóng chặt, cô cười lạnh, lướt qua cánh cửa kia, đi ra, nhìn Daniel vẫn còn ngồi trong phòng khách ngắm nhìn trái Sakya, rồi nhẹ cúi đầu ngửi một cái, nhưng không ngửi được mùi vị gì, bật cười lên. . . . . .
"Cái đó sao dễ dàng có thể nghe được mùi?" Cẩn Nhu bất đắc dĩ nhìn hắn, nhẹ bước đi tới, sau đó giống như rất không chú ý ngồi ngay bên cạnh hắn, nhìn Daniel vươn tay mỉm cười nói: "Sakya. . . . . ."
Daniel suy nghĩ một chút, đưa trái cây trong tay cho Cẩn Nhu nói: "Cô phải cẩn thận một chút. . . . . ."
"Không có việc gì!" Cẩn Nhu đặt trái Sakya trong lòng bàn tay, sau đó cầm con dao nhỏ rất sắc bén cắt xuống . . . . . .
"A!" Cẩn Nhu lập tức buông con dao và trái cây, giơ ngón cái của mình lên, nhìn máu tươi từng giọt nhỏ xuống.
Daniel sửng sốt, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta nhìn vết thương rất sâu nơi ngón cái của cô, hắn lập tức một tay đè vết thương trên ngón cái của cô ta, nói: "Xin lỗi, làm tay cô bị thương rồi !"
"Không có việc gì!" Cẩn Nhu mỉm cười lắc đầu, ở khoảng cách thật gần nhìn hắn. . . . . .
Daniel cúi xuống, ấn miệng vết thương, một lúc lâu, chậm rãi buông vết thương ra, nhìn máu ngưng kết ở miệng vết thương, hắn đứng dậy, nói: "Chờ một chút!"
Cẩn Nhu vội vàng dịu dàng nhìn hắn nói: "Không có việc gì. . . . . . anh không cần vội. . . . . ."
Daniel đi vào phòng, một lúc lâu, cầm một hòm thuốc ra ngoài, ngồi bên cạnh cô ta, lấy thuốc sát trùng và bông băng, nói: "Cô chịu đau nhé !"
Cẩn Nhu có chút căng thẳng nhìn Daniel hỏi: "Đau lắm hả? Vậy tôi không thoa, tôi tình nguyện đau ૮ɦếƭ, cũng không muốn thoa thuốc sát trùng. . . . . ."
Daniel đột nhiên cười, dùng bông băng vừa thấm nước sát trùng, vừa nói: "Tại sao cô và Hạ Tuyết nói giống nhau vậy? Cô ấy bị thương, bôi thuốc cho cô ấy, cô ấy cũng nói như vậy . . . . ."
Cẩn Nhu cũng có chút bất đắc dĩ cười nói: "Chúng tôi từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn, tính cách của cô ấy rất kích động, rất trượng nghĩa, tôi nhát gan nhu nhược, cô ấy luôn nói rất hâm mộ tôi có thể dịu dàng như vậy, tôi cũng rất hâm mộ sự kiên cường của cô ấy . . . . . . Dần dần, chúng tôi có chút giống nhau . . . . . . Nhưng mà tôi vẫn sợ đau hơn cô ấy một chút, tôi rất vô dụng phải không?"
"Không có. . . . . . phụ nữ sợ đau là thiên tính. . . . . ." Daniel kéo nhẹ bàn tay nhỏ bé của Cẩn Nhu, nhìn máu tươi chảy nhỏ giọt vào lòng bàn tay của cô ta, rất tội nghiệp, hắn một lần nữa, nói: "Rất xin lỗi, hi vọng sẽ không lưu lại vết sẹo . . . ."
Cẩn Nhu bất đắc dĩ cười nói: "Lưu lại thì lưu lại . . . . . ."
"Nhịn đau nhé !" Daniel cầm bông băng chạm vào vết thương !
"A!" Cẩn Nhu đau đến đổ mồ hôi, cả người ngã đến gần bên người Daniel, đầu tựa vào trên vai của hắn, kêu nhỏ: "Anh nhẹ tay, thật sự rất đau a. . . . . ."
Daniel nói với cô: "Thật xin lỗi, cô nhịn một chút nữa !" Hắn nói xong, lập tức lại cầm bông băng ấn xuống !
"A!" Cẩn Nhu bắt chặt cánh tay cứng rắn của Daniel, phát hiện người đàn ông này, nhìn lịch sự nho nhã, nhưng thật ra thì cũng thích tập thể dục, toàn thân tản ra một hơi thở đàn ông mạnh mẽ, ấm áp, làm cho người ta th*m mu*n. . . . . . Trong lòng của cô ta khẽ động, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai và vóc dáng hoàn mỹ của Daniel, trong ánh mắt cô ta trở nên dịu dàng chưa từng có . . . . . .
Daniel chăm chú bôi thuốc cho cô ta, sau đó lấy miếng dán cầm máu, cẩn thận dính vào trên vết thương của cô ta, dùng bông băng sạch sẽ, thấm nước ấm, lau khô máu tươi trong lòng bàn tay của cô ta . . . . . .
Trong lòng Cẩn Nhu không khỏi mềm mại, cô nhìn hắn, sâu kín nói: "Anh rất tỉ mỉ . . . . . ."
Daniel chỉ mỉm cười nhìn cô ta, lại tiếp tục lau vết máu, ngón tay trắng tinh, thon dài của hắn, quét qua tay Cẩn Nhu, trái tim của cô ta cũng nhẹ rung . . . . . . Cô ta lại ngẩng đầu nhìn hắn thật sâu . . .
Hôm nay gió biển không lớn!
Biển gợn sóng, bầu trời và mặt biển đều mờ mịt, như cuộc đời người. . . . . .
Cẩn Nhu ngồi trên ghế sa lon, nhìn Daniel ưu nhã ngồi trên ghế sa lon, cầm con dao sắc bén lúc nảy cẩn thận đặt trái Sakya lên một đĩa nhỏ, sau khi gọt vỏ, tỉ mỉ cắt Sakya thành từng miếng hình tam giác, đặt vào một đĩa bằng sứ men xanh vô cùng ngay ngắn. . . . . .
"Daniel tiên sinh nhất định rất biết hưởng thụ cuộc sống. . . . . ." Cẩn Nhu mỉm cười nhìn Daniel nói.
Daniel đột nhiên cười một tiếng nói: "Từ trong cuộc sống, nhất định phải biết hưởng thụ, mới có sức để đi tiếp. . . . . ."
"Hạ Tuyết cũng chịu ảnh hưởng của anh sao?" Cẩn Nhu hỏi.
Daniel vừa cắt Sakya vừa nói: "Cách nhìn cuộc sống của tôi và cô ấy không giống nhau. . . . . . Nhưng tôi không can thiệp vào cuộc sống của cô ấy . . . . . . Tôi tôn trọng bất kỳ ý tưởng gì của cô ấy".
"Thật sự anh là một người rất lịch sự, nếu ai ở cùng một chỗ với anh, sẽ rất hạnh phúc !" Cẩn Nhu thật lòng nói.
Daniel chỉ nhàn nhạt cười, cắt hết trái sakya xong, cầm lên cái nĩa nhỏ bằng vàng ròng, xiên một miếng nhỏ, đưa cho Cẩn Nhu nói: "Ăn đi. . . . . ."
Cẩn Nhu mỉm cười vươn tay, đưa tay trùm lên mu bàn tay của hắn, nhẹ nhàng đẩy ra trước mặt của hắn, nói: "Tôi rất thích ăn Sakya, trước kia mẹ tôi cũng giống như anh, từ từ gọt vỏ, từ từ cắt từng miếng, đưa tới bên miệng của tôi . . . . . Tôi cũng thường ăn, anh ăn đi. . . . . . tôi đột nhiên có chút đau lòng. . . . . ."
Daniel trầm mặc nhìn Cẩn Nhu. . . . . .
Cẩn Nhu nhìn Daniel một cái, vội vàng cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, nước mắt trong suốt tràn ra mi.
Daniel vội vàng cầm khăn giấy, đưa tới trước mặt của Cẩn Nhu. . . . . .
"Xin lỗi, thất lễ rồi!" Cẩn Nhu cầm lấy khăn giấy, nhẹ lau nước mắt của mình, nghẹn ngào nói: "Vì mẹ mất sớm, tôi vừa nhìn Sakya, sẽ nhớ tới mẹ. . . . . ."
Daniel hướng về phía Cẩn Nhu, nói: "Rất xin lỗi. . . . . ."
Cẩn Nhu thật có chút nói không nên lời, nhìn Daniel nói: "Tại sao anh nói xin lỗi? Anh như vậy sẽ làm hư các cô gái nhỏ. . . . . . nhưng anh rất yêu Hạ Tuyết, vậy thì đủ rồi. . . . . . Cô ấy từ nhỏ mệnh đã khổ, ôm em trai ba tuổi, thường đến ven đường nhặt ve chai, đôi khi còn phải canh giữ cửa để được ăn no bụng, ăn đồ ăn thừa, cơm thừa của người ta, có mấy lần em trai bị sốt, cô ấy chạy đến dưới lầu nhà tôi, khóc lóc hỏi vay tiền của tôi, sau đó tôi cầm tiền, cùng với cô ấy và em trai đến bệnh viện, em trai của cô ấy được cứu, nhớ đến những ngày tháng đó, cô ấy còn khổ sở hơn tôi, tôi chỉ là thiên kim đại tiểu thư bị mồ côi mẹ, nhưng cô ấy là cô gái bình thường khiến người ta thương yêu! Tôi thật sự rất thích Hạ Tuyết. . . . . . Tôi thật sự hi vọng cô ấy có thể hạnh phúc. . . . . ."
Cô ta nói xong, lại rơi nước mắt. . . . . .
Daniel thấy Cẩn Nhu kích động như vậy, hắn mỉm cười nói: "Cô yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt . . . . . . Sẽ không để cho cô ấy bị thương tổn. . . . . ."
Cẩn Nhu ngẩng đầu nhìn Daniel hỏi: "Hai người chuẩn bị khi nào kết hôn?"
Daniel đột nhiên bật cười nói: "Lấy ý tưởng của cô ấy làm chuẩn!" Hắn nói xong, đem miếng Sakya trong tay, bỏ vào miệng, thưởng thức, cuối cùng hắn rất hài lòng nhìn Cẩn Nhu nói: "Thật sự ăn rất ngon! Hạ Tuyết nhất định rất thích mùi vị này, mấy lần cô ấy nói với tôi muốn đi Đài Loan nhưng tôi chưa có thời gian. . . . . . Có thời gian, tôi sẽ đưa cô ấy đi một chút. . . . . ."
Cẩn Nhu nhìn Daniel nói: "Anh thật sự rất yêu cô ấy. . . . . ."
Daniel mỉm cười không lên tiếng, ăn một miếng Sakya nữa, cảm thấy rất ăn ngon, liền nói với Cẩn Nhu: "Tôi đặt cái này trong tủ lạnh có thể ăn ngon hơn, thường ngày lúc cô ấy xem kịch bản, thích ăn vặt. . . . . . Thực sự cám ơn Hàn Tổng Tài. . . . . . Khó được hắn tỉ mỉ như vậy, sau này tôi sẽ đi Đài Loan đặt trái cây, chọn loại trái tươi nhất, chở bằng máy bay về nước cho Hạ Tuyết ăn".
Cẩn Nhu nhìn hắn, miễn cưỡng cười cười, ánh mắt lộ ra tia sáng tàn nhẫn nhìn theo bóng lưng Daniel, ***g *** phập phồng tức giận, chậm rãi đứng dậy, đi theo phía sau Daniel, đi theo hắn vào phòng ăn, nhìn hắn đem đĩa sakya đặt trên bàn ăn, tỉ mỉ cầm giấy giữ tươi, chuẩn bị bao lại, sau đó đặt vào tủ lạnh, cô ta ngẩng mặt, quay đầu từng bước trở về, vừa đi, đôi tay vừa cắm vào túi áo khoác, trong chốc lát, trong tay của cô ta đột nhiên có một USB nhỏ, cô ta tựa vào trước cửa sổ sát đất, nhìn mặt biển gợn sóng, cười lạnh nói: "Tôi xem anh. . . . . . sau khi xem USB của Hạ Tuyết, về sau anh còn thích cô ta nữa không. . . . . ."
Cô ta lạnh lùng nói xong, gương mặt tái nhợt, co rút mạnh, nắm USB trong tay, siết chặt, xoay người nhìn phòng khách xa hoa, cười lạnh, giống như hỏi Thượng Đế: "Đặt chỗ nào để cho Daniel tiên sinh dễ dàng nhìn thấy USB này?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc