Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 116

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

Đầu tiên cô nhìn thấy chiếc rèm cửa sổ sát đất trong phòng có màu xanh đậm, tiếp đến là tầng lụa màu trắng mỏng bên trong. . . . . . Lộ ra cửa kính nhìn ra bên ngoài cửa sổ có vườn hoa xinh đẹp rực rỡ. . . . . .
Daniel thích ngắm cảnh biển, cho nên giường nằm đối diện vườn hoa trước Phòng Tổng Thống.
Lúc này cô mới chợt nhớ đêm qua cô ngủ trên giường Daniel, cô đột nhiên chậm rãi cười, hơi quay đầu, phát hiện mình đang gối lên cánh tay Daniel ngủ rất thoải mái, hắn nằm nghiêng, tay để ngang trên eo cô, mặt gối trên chiếc gối đầu mềm mại, lông mi thật dài bao trùm mí mắt dưới, mũi cao thẳng, kết hợp đường cong đẹp đẽ, đôi môi khêu gợi mím chặt, lúc nào hắn cũng có dáng vẻ buông lỏng, nhưng không ai biết, rốt cuộc trong cơ thể hắn ẩn giấu sức mạnh thế nào. . . . . .
Hạ Tuyết không nhịn được vươn tay vuốt nhẹ lông mi hắn, cười vui vẻ . . . . .
Daniel vẫn ngủ say.
Hạ Tuyết không quấy rầy hắn nữa, cẩn thận đỡ cánh tay hắn qua một bên, sau đó đắp kín chăn cho hắn, cẩn thận ngồi dậy, chuẩn bị đi chân trần xuống giường, nhưng cánh tay lại bị người nhẹ nhàng nắm chặt. . . . . .
Hạ Tuyết sửng sốt quay đầu lại, nhìn thấy Daniel nằm trên giường, ánh mắt ௱ôЛƓ lung đang nhìn mình, mỉm cười dịu dàng.
Hạ Tuyết giật mình bật cười nói: "Anh thức dậy lúc nào vậy?"
"Vừa mới. . . . . ." Daniel nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tuyết vừa mới tỉnh ngủ ửng hồng, rất đáng yêu, hắn đột nhiên kéo cánh tay của cô, làm cho cô ngã xuống giường một lần nữa, sau đó đè chặt trên thân thể cô, cúi đầu nhìn khuôn mặt Hạ Tuyết không nhịn được đỏ lên, ánh mắt hắn thoáng qua một chút hài lòng, thấp giọng khàn khàn nói: "Đột nhiên anh phát hiện, hóa ra lúc vẻ mặt em đỏ lên, nhìn rất đẹp . . . . . ."
Hạ Tuyết có chút khẩn trương, nhưng cố làm ra vẻ thoải mái nhìn Daniel nói: "Thế nào? Bình thường da mặt của em rất dày sao?"
Daniel cười mê người, lại nghe bên ngoài cửa có tiếng vui vẻ, mừng rỡ, hắn nhíu nhíu mày hỏi: "Chuyện gì vậy? Sáng sớm sao lại náo nhiệt như vậy?"
"Em cũng cảm thấy kỳ quái. . . . . ." Hạ Tuyết tò mò nhảy xuống giường, sau đó chân trần muốn đi ra bên ngoài, lại bị Daniel từ phía sau ôm lại, cúi xuống hôn nhẹ lên cổ cô, thấp giọng hỏi: "Đi đâu vậy?"
Hạ Tuyết quay đầu nhìn Daniel cười nói: "Ra ngoài nhìn xem xảy ra chuyện gì? Không biết có phải Hi Văn nghịch ngợm hay không? Em muốn đi rửa mặt chải đầu một chút. . . . . ."
Daniel hôn nhẹ lên cổ Hạ Tuyết, lại cất giọng khàn khàn mê người nói: "Rửa mặt chải đầu trong phòng anh này. . . . . ."
Mặt Hạ Tuyết ửng đỏ, hiểu ý của hắn, cười gật đầu nói: "Được!"
Daniel vừa nghe ngạc nhiên, mừng rỡ, lập tức đem cả người cô bế lên, đi đến phòng tắm.
Hạ Tuyết kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó ôm cổ Daniel, có chút khẩn trương cười hỏi: "Anh muốn làm chi?"
Daniel cười nói: "Ôm em đi rửa mặt chải đầu!"
"Em cũng không phải đứa bé!" Hạ Tuyết bất đắc dĩ cười nói.
Daniel thần bí cười, ôm lấy Hạ Tuyết đi vào phòng tắm, lại đột nhiên đem cả người cô đặt trước bồn gốm sứ, cúi xuống nhẹ nhàng ʍúŧ cánh môi của cô . . . . . .
"Ưm. . . . . ." Mặt Hạ Tuyết đột nhiên đỏ lên, thân thể ngửa ra sau. . . . . .
Daniel cười, lại tiếp tục cùng cô hôn nồng nhiệt, triền miên, cửa dần dần đóng lại, đóng kín không khí lãng mạn ấm áp.
*****
Hàn Văn Hạo và Tả An Na đi nhanh vào Phòng Tổng Thống, vừa đi vừa nghe Tả An Na báo cáo chuyện ngộ độc thức ăn Trung Quốc tại Khách sạn Á Châu gần đây, mà người trúng độc là chủ tịch Quốc Hội của một nước, Hàn Văn Hạo mặt lạnh căn dặn nói: "Điều tra kỹ chuyện này! Bên trong đang chuẩn bị tranh cử, người được đề cử, nhất định sẽ ở tận sức tìm kiếm người tài trợ khắp nơi! ! Tạm thời chúng ta bất động, làm như không biết chuyện chủ tịch Quốc Hội trúng độc, nhưng vẫn ra sức điều tra !"
"Vâng! Tôi sẽ điều tra rõ ràng!" Tả An Na nói xong, đã cùng Hàn Văn Hạo đi vào trong phòng khách, Thanh Nhã đã quen việc Hàn Văn Hạo thường xuyên sáng sớm đến bàn luận công việc, cô mỉm cười xoay người đi chuẩn bị châm trà, trong lúc xoay người, nhìn thấy cửa phòng của chủ nhân mở ra, Daniel ôm eo Hạ Tuyết đi ra, hôn lên mặt của cô, nhìn vô cùng ngọt ngào và mập mờ. . . . . .
Ánh mắt Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng và nụ cười ngọt ngào của Hạ Tuyết!
"Chủ nhân, Hạ tiểu thư, Hàn Tổng Tài đến . . . . . ." Thanh Nhã lập tức mỉm cười tiến lên nói.
Daniel và Hạ Tuyết vừa nghe, cùng ngẩng đầu lên nhìn Hàn Văn Hạo.
"Hey! Chào buổi sáng!" Daniel nhẹ nhàng buông Hạ Tuyết, hướng Hàn Văn Hạo, vươn tay mỉm cười nói: "Xin lỗi, hôm nay thức dậy hơi trễ".
Hàn Văn Hạo chỉ nhàn nhạt cười, vươn tay bắt tay Daniel, sau đó nhìn vẻ mặt vẫn rạng rỡ của Hạ Tuyết lúc nảy, đột nhiên nghiêm túc, ôm vai xoay người ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay có chuyện gì náo nhiệt thế này?"
Thanh Nhã lập tức mỉm cười nói: "Hàn Tổng Tài nghe Tiểu chủ nhân phản ánh chiếc giường trong phòng rất cao, nên sai người đưa đến một chiếc giường lớn! Chiếc giường kia rất đẹp, tất cả đều khảm hoa văn bằng thủy tinh!"
Daniel và Hạ Tuyết vừa nghe, đều tò mò nhìn về phía Hàn Văn Hạo. . . . . .
Hàn Văn Hạo mỉm cười nói: " Tôn chỉ phục vụ của khách sạn là, sáng tạo ra ngôi nhà thứ 2. . . . . . Hôm qua tôi nghe Hi Văn nói cảm thấy giường của khách sạn rất cao, nên tôi sai người đưa tới một chiếc giường khác!"
"Cám ơn tâm ý của anh!" Daniel sang sảng cười, sau đó ôm nhẹ eo nhỏ nhắn Hạ Tuyết đi tới phòng Hi Văn . . . . . .
Hạ Tuyết vừa đi vừa quay đầu nhìn Hàn Văn Hạo, vẻ mặt đông lạnh, tròng mắt sâu không lường được nhìn cô chòng chọc, cô nhướng mày, hừ một tiếng, đi vào phòng con gái, nhưng cô vừa mới bước vào, liếc mắt một cái nhìn thấy chiếc giường thủy tinh kỳ ảo, cô “oa” một tiếng, nói: "Trời ạ. . . . . . Chiếc giường rất đẹp . . . . . ."
Daniel cũng kinh ngạc bật cười, nói: "Chiếc giường này giống với giường công chúa Tây Âu. . . . . Trên thế giới cũng không có mấy cái. . . . ."
Hắn vừa nói xong, nhìn vẻ mặt bình tĩnh ôm vai đứng nhìn chiếc giường kia của cô bé Hi Văn, nói: "Bảo bối, con thích không?"
Hàn Văn Hạo cũng chậm rãi đi vào phòng, nhìn con gái. . . . . .
Hi Văn cũng quay đầu lại, nhìn Hàn Văn Hạo, đôi mắt to sáng lóng lánh chớp một cái, đột nhiên đi tới trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, dùng thái độ cao cao tại thượng, nói: "Tại sao chưa được cháu đồng ý, chú lại đến đổi giường? cháu không thích cái giường này! Cháu không thích công chúa Bạch Tuyết! Trong mắt của cháu, cô ấy là một công chúa bất hạnh, thiếu chút nữa bị ૮ɦếƭ ba lần! Cháu không ngốc như vậy!"
"Hi Văn! !" Daniel lập tức nghiêm mặt nhìn cô bé Hi Văn, dạy dỗ nói: "Không thể không có lễ phép như vậy! Con có biết quý trọng tâm ý của chú sao?"
Hạ Tuyết cũng nhịn không được giơ chân, đá lên ௱ôЛƓ con gái, nói: "Con nổi điên a! Càng lớn càng hư à ! Người ta tặng quà cho con! Con không biết nói lời cảm ơn sao?"
Cô bé Hi Văn lại thờ ơ ôm vai nhìn Hàn Văn Hạo, cất giọng trong vắt nói: "Lần sau, khi chú muốn tặng quà cho cháu, xin báo trước cho cháu biết một tiếng! Bởi vì không phải quà tặng của ai, cháu cũng nhận ! !"
Hàn Văn Hạo nhìn con gái chằm chằm!
"Hi Văn! !" Daniel lập tức bước tới trước mặt cô bé Hi Văn, nắm chặt hai tay của cô bé, nghiêm mặt nói: "Bảo bối! Papa không biết hôm nay tâm tình của con tại sao không tốt, nhưng con nhất định phải xin lỗi với chú! vì hôm nay con làm sai rồi ! !"
"Con không muốn! !" Hi Văn ôm vai quay đầu đi!
Hạ Tuyết liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo đang nhìn con gái chằm chằm, ánh mắt bình tĩnh, trong lòng của cô không khỏi căng thẳng, sau đó cũng ngồi xổm xuống trước mặt con gái, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Này! Con đừng nổi điên a! Con không biết, mỗi ngày mẹ hi vọng có thể nhận được quà tặng bao nhiêu a? Bây giờ có phải con cảm thấy mình là công chúa, có thể kiêu ngạo mắng chửi người khác phải không? Hắn là chú con, chú tặng giường công chúa nhỏ cho con! Con không thể không có lễ phép như vậy! Con lập tức nói xin lỗi ẹ ! ! Nói ngay! !"
Hi Văn nhìn mẹ khóc: "Tại sao muốn con xin lỗi! ? Con không có làm sai chuyện gì! Con không thích chiếc giường đó, con cũng không thích ông chú này! Con chán ghét chiếc giường đó! Con chán ghét ông chú này! ! tất cả mọi thứ ông chú tặng, con đều chán ghét! ! Ghê tởm ! !"
Hàn Văn Hạo nắm chặt tay, ánh mắt rối loạn, chớp lóe, nhìn con gái, Ⱡồ₦g иgự¢ phập phồng.
Tả An Na đứng một bên, run sợ, không hiểu tại sao Tổng Tài đối xử tốt với cô bé như vậy!
"Hi Văn! !" Daniel lập tức nghiêm túc nói: "Thường ngày PAPA dạy con thế nào? Đối với tâm ý người khác, mặc kệ thích hay không thích, không phải là vẫn cám ơn sao? Tại sao hôm nay biểu hiện thất thường như vậy?"
"Bởi vì hắn không thân sĩ chút nào!" Cô bé Hi Văn lập tức ngẩng đầu lên nói: "Hắn không được sự cho phép của con, đã đổi giường của con rồi! Đây là không tôn trọng con ! Con không thích ông chú này, hôm qua hắn còn ςướק đoạt dạ minh châu với mẹ, con không thích hắn, con không chào đón hắn tới nơi này! !"
Hạ Tuyết không thể nhịn được nữa, nắm vai con gái, ném lên trên giường thủy tinh, sau đó tức giận cầm lấy cái giá treo áo vừa rồi người giúp việc để quên, đánh mạnh lên ௱ôЛƓ con gái, vừa đánh vừa tức giận nói: "Dạy con cũng như không vậy, không biết cảm ơn người ta! !"
"Oa ..........." Hi Văn che ௱ôЛƓ, đau nhức lăn trên giường, khóc rống lên. . . . . .
Ánh mắt Hàn Văn Hạo chớp lóe, muốn đi qua, nhưng nhìn thấy Daniel đi tới bên cạnh Hạ Tuyết, đau lòng bắt lấy giá áo, nói: "Đừng đánh! ! Hôm nay có thể tâm tình con bé không tốt!"
"Con không có tâm tình không tốt! ! Con không thích ông chú này! Con chán ghét ông chú này! ! Con không muốn gặp hắn! !" Hi Văn khóc đến cả người run rẫy, nước mắt nước mũi chảy ròng, vẫn lại nắm chặt khăn trải giường, cắn răng kêu to: "Con không thích! ! Không thích! ! Chán ghét! Ghê tởm ! !"
Hạ Tuyết tức điên lên, lập tức đẩy Daniel ra, không nói tiếng nào, cầm lấy giá áo, tiếp tục đánh mạnh xuống ௱ôЛƓ cô bé Hi Văn, hung hăng nói: "Cho con ăn, cho con ở, cho con mặc, con lại chế giễu! Con lại lên mặt? Cảm thấy bản thân mình có gì đặc biệt hơn người sao? Còn dám có tư cách chán ghét người khác?"
Cô nói xong, giơ giá áo lên, chuẩn bị đánh mạnh xuống, nhưng bị một bàn tay nắm chặt, cô tức giận quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo đang nhìn cô, hai mắt có chút nhu hòa, nhưng khi nói chuyện lại vẫn không khách khí: "Tại sao không có tư cách chán ghét người khác? Mỗi người đều có tư cách chán ghét người khác và yêu thích người khác! Cô đánh con bé làm gì? Con bé thể hiện chán ghét rõ ràng, không phải tốt sao? Dù sao cũng tốt hơn một số người, không phân biệt rõ cái gì là chán ghét và yêu thích!"
Hạ Tuyết nghe trong lời nói của hắn có ý tứ gì đó, cũng tức giận nhìn cha đứa nhỏ này, nhíu mày nói: "Anh có ý gì?"
Hàn Văn Hạo chỉ nhàn nhạt nhìn Hạ Tuyết nói: "Ý của tôi là. . . . . . Không cần trách một đứa bé yêu ghét rõ ràng, con bé còn nhỏ, cô đánh nó như vậy, không có hiệu quả!"
Hạ Tuyết tức giận hất tay hắn ra, khiêu khích nói: "Tôi dạy con tôi thế nào là chuyện của tôi! ! Anh cũng thật là! Lúc đưa giường đến đây, cũng không nói với tôi một tiếng! Anh làm như vậy không phải tự mình tìm chịu tội à?"
Hàn Văn Hạo không muốn nói gì, chỉ tiến lên một bước, cầm lấy giá áo trong tay Hạ Tuyết, nhìn cô nói: "Đây là khách sạn của tôi, tôi là Tổng Tài, tôi làm một chút chuyện cho vị khách quý nhỏ, nếu con bé không thích, thì đổi lại. . . . . ."
“Cháu không muốn vật của chú! !" Tiểu Hi Văn nằm lăn trên giường, khóc rống lên !!
"Con còn dám mạnh miệng như vậy! !" Hạ Tuyết tiến lên, muốn giật lấy giá áo trong tay Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Hạo đem giá áo bỏ ra phía sau, nắm chặt tay Hạ Tuyết, ánh mắt lóe sáng nói: "Đừng đánh! ! Đừng đánh nữa! !"
Hạ Tuyết sửng sốt, cảm giác người cha này đau lòng cho con gái, trong lòng cô đau xót, quay đầu lại, tức giận tỏ ý nói: "Tôi mặc kệ hai người! !"
Cô nói xong, đột nhiên xoay người, kéo Daniel đang đau lòng đi ra ngoài . . . . . .
"Nhưng. . . . . ." Daniel vẫn đau lòng nhìn bộ dáng Hi Văn im lặng nức nở!
"Đi thôi. . . . . ." Hạ Tuyết xoay người, trước khi rời đi, liếc mắt nhìn Hàn Văn Hạo. . . . . .
Dường như Tả An Na cũng ý thức được không khí có chút không tầm thường, cũng im lặng rời khỏi. . . . . .
Bỗng nhiên trong phòng, chỉ còn lại hai cha con, lúc này Hàn Văn Hạo đột nhiên nhìn bốn phía, nhìn cây Piano ba chân đặt bên cạnh bờ biển, tới chút nữa là bàn sách nhỏ, trên bày bầy không ít tác phẩm văn học kinh điển, còn có một 乃úp bê vải xinh đẹp và cái kẹp nhỏ màu hồng. . . . . . Hắn chậm rãi cười, xoay người đi tới bên giường, vừa muốn nói, lại nhìn thấy con gái bị mẹ đánh, vừa đau lòng và khổ sở khóc, nhìn Hàn Văn Hạo nói: "Chú đi đi! Cháu không muốn nhìn thấy chú! Hôm qua không phải cháu đã nói với chú rồi sao? Cháu không muốn nhìn thấy chú! Cháu chán ghét chú! Nếu cha cháu giống như chú, cháu thà cả đời không có cha! Chú đi đi! !"
Hàn Văn Hạo thâm sâu nhìn con gái, có chút khó hiểu hỏi: "Tại sao cháu chán ghét tôi như vậy?"
"Không có lý do gì! Chán ghét là chán ghét! Cháu ghê tởm loại người như chú! !" Cô bé Hi Văn đột nhiên nhảy xuống giường, cắn răng tức giận đẩy Hàn Văn Hạo đi ra khỏi phòng mình nói: "Cháu không muốn nhìn thấy chú! Chú đi cho cháu! !"
Hàn Văn Hạo từng bước một bị con gái đẩy lui ra sau, cuối cùng bị đẩy tới phòng ngoài cửa, sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cô bé Hi Văn, vô tình cắn môi dưới, cánh cửa “phịch” một tiếng đóng lại, sau đó bên trong truyền đến tiếng khóc thật đau lòng . . . . . .
Hàn Văn Hạo cảm thấy căng thẳng, nhìn kia cửa phòng đóng kín, vừa muốn vươn tay gõ cửa, lại nghe đến phía sau nói: "Coi như xong! Tính tình của nó giống cha của nó! Nếu muốn làm chuyện gì, thì nhất định phải làm được chuyện đó! Sẽ không hối hận!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc