Vợ Trước Giá Trên Trời Của Tổng Giám Đốc - Chương 07

Tác giả: Hàn Trinh Trinh

“Anh muốn làm gì?”, hai tay Hạ Tuyết đặt trên *** Hàn Văn Hạo, ngước nhìn người đàn ông này, cô sợ tới mức hồn vía bay lên mây…
“Đừng nhúc nhích…Tôi không thích phụ nữ có đôi môi nhợt nhạt!”, Hàn Văn Hạo nói xong thì liền bá đạo nắm chặt chiếc gáy của cô, một tay cầm cây son kia tự mình vẽ loạn lên môi cô…
“Nhưng mà tôi không thích son môi màu đỏ thẫm…”, Hạ Tuyết không muốn gần gũi Hàn Văn Hạo như thế này một chút nào, bởi vì khi ở trong ***g *** người đàn ông này, cô cảm nhận được hơi thở nóng bức từ người này tỏa ra, khiến cô lo lắng và nghẹt thở, cũng khiến cô nhớ tới những cảnh ở trong phòng lúc nãy, môi cô cảm thấy rất rất đau…
Hàn Văn Hạo cầm cây son môi trong tay, sau đó áp sát vào người cô thật gần, không thèm để ý đến thái độ của cô, giọng nói chậm rãi mà tràn đầy sức mạnh, “Nếu muốn đôi môi của cô đỏ thắm xinh đẹp…ngoại trừ dùng son môi, còn có một biện pháp…”
Hạ Tuyết vừa nghe được lời này, đôi mắt cô liền chơm chớp, nhìn Hàn Văn Hạo, năm ngón tay trắng mềm của cô đặt trên *** Hàn Văn Hạo, cô muốn đẩy người đàn ông bá đạo này ra, lùi về phía sau, nhưng nhìn thấy ánh mắt và hơi thở nóng bỏng của người này, cô không dám…
“Hôn cô”, Hàn Văn Hạo nói rất rõ ràng.
Hạ Tuyết thả lỏng người, trừng mắt nhìn Hàn Văn Hạo…Bởi vì lúc này có mặt rất nhiều người nên cô không sợ, còn nghĩ là Hàn Văn Hạo sẽ e dè, nhưng mà chỉ trong nháy mắt cô lập tức hiểu được, người đàn ông này có thể *** người ở bất cứ nơi đâu…
Hàn Văn Hạo nhìn thấy thái độ thỏa hiệp của Hàn Tuyết thì cười khinh thường, lại chợt nhìn thấy giây phút ấy đôi môi Hạ Tuyết mấp máy, lộ ra một hàm răng trắng sáng, đều đặn rất đẹp…Ánh mắt Hàn Văn Hạo chợt lóe sáng, liền bá đạo ở trước mặt mọi người mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, thậm chí tiến sâu vào trong, cùng đầu lưỡi cô quấn quýt dai dẳng, mười ngón tay P0'p chặt chiếc hông cô, cứ như thế không biết đến khi nào mới dừng lại…
“Ưm. . . . . .” Hạ Tuyết chịu không nổi nắm chặt tay lại, Hàn Văn Hạo lại xiết chặt đôi vai cô, cô định xoay thân mình, giãy dụa thoát khỏi người này, theo bản năng cô nhìn những người bên cạnh, nhưng dường như mọi người đều quá quen thuộc với tình cảnh như thế này, nên vô cùng bình tĩnh…
Hàn Văn Hạo hung hăng hôn đôi môi mềm mại của cô, sau đó mới chậm rãi buông cô ra, liếc mắt nhìn thấy trong mắt Hạ Tuyết lóe lên sự tức giận thì liền mĩm cười ngạo nghễ, vuốt ve chiếc cằm của cô, hỏi “Không vui sao?”
Hạ Tuyết không dám lên tiếng, nhưng mà trong ánh mắt cô có chút tức giận, có chút suy nghĩ vòng vo, vẫn là bởi vì cô sợ Hàn Văn Hạo nên cắn răng nhịn…
Hàn Văn Hạo lại vuốt ve khuôn mặt cô, nhìn thấy trong đôi mắt phượng xinh đẹp kia là sự cô đơn, buồn bã, lại lấy son môi vẽ loạn trên môi cô…
Hơi thở Hạ Tuyết dồn dập, cũng không biết là do tức giận hay hồi hộp, hay là do nguyên nhân khác, muốn cử động cũng không dám cử động, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Hàn Văn Hạo, bởi vì cô biết nếu cô không nhìn thì chắc chắn người này sẽ làm chuyện gì đó thể hiện sự bá đạo của mình…
Hàn Văn Hạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, tiếp tục cầm cây son tô môi cô đến khi xong xuôi, ngay sau đó, trong nháy mắt đem cây son vứt đi như vứt rác, không nói hai lời, ngay tức khắc nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Hà Tuyết bước đi ra ngoài…
“Chúng ta đi đâu, tôi phải về nhà, tôi…tôi…”, Hạ Tuyết muốn nói cô không muốn ở cùng một chổ với Hàn Văn Hạo…
Hàn Văn Hạo giống như không có nghe thấy những lời cô nói, nhanh chóng đem Hạ Tuyết vẫn còn trong ***g ***, đi vào thang máy, ấn nút, lập tức cửa thang máy đóng lại, lại nhanh như chớp áp Hạ Tuyết vào một bên vách của thang máy…
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn Hàn Tuyết nói: “Đừng làm cho tôi bắt cô cầu xin! Chuyện này là do người bạn tốt của cô đã gây phiền toái cho tôi!”
“Tại sao nói bạn tốt của tôi đem đến phiền toái cho anh, rõ ràng là chính anh đã làm cho người ta quăng…”, Hạ Tuyết nhanh chóng đem hết những lời định nói nuốt hết vào trong, khi cảm giác mình trở nên lạnh ngắt, cô mở to đôi mắt sợ hãi nhìn Hàn Văn Hạo…
Bạn đang đọc truyện tại website Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Không khí lập tức như đông đặc lại…
Chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người…
Ánh mắt Hạ Tuyết rưng rưng, không dám nhìn Hàn Văn Hạo, cô sợ hãi và phẫn hận chính bản thân, vì sao cô lại luôn chọc hắn tức giận…
Hàn Văn Hạo từ từ dán chặt ánh mắt của mình trên *** Hạ Tuyết, bộ *** sữa xinh đẹp của cô khiến cho khuôn mặt người đàn ông này trở nên nóng bừng, ánh mắt đỏ rực, sau đó lại ngước nhìn vào mắt cô, gằn từng tiếng:
- Cô nói cái gì. . . . . .
Hạ Tuyết nuốt nuốt nước miếng, cắn môi dưới, không dám lên tiếng. . . . . .
- Không cần cắn môi dưới, son môi này hương vị không tốt…”, Hàn Văn Hạo lạnh lùng nhìn cô, dường như đang cân nhắc nên hành động như thế nào đối với lời nói vừa rồi của cô…
“Anh…anh…anh làm sao biết được?”, Hạ Tuyết sửng sốt nhìn người đàn ông này, cô cảm giác được ***g *** người này đang tỏa nhiệt, nên khiến cô cảm thấy người mình ấm hơn, bởi vì chiếc áo đầm dài ngang *** khiến cô cảm thấy có chút lành lạnh…
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, một hồi lâu sau mới nói “Cô đợi lát nữa…Tôi sẽ cho cô xem…Rốt cục là ai quăng ai…”
“A?”, Hạ Tuyết sửng sốt đến ngây người, cửa thang máy được mở ra, Hàn Văn Hạo một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hạ Tuyết, một tay vịn chiếc eo nhỏ nhắn của cô bước ra thang máy…Tả An Na cùng các vệ sĩ đi theo sát, tùy từng thời điểm mà che chắn làm thành bức tường bảo vệ cho hai người…
“Tổng giám đốc Hàn đi ra!”, ngoài cửa khách sạn tất cả các ký giả cùng truyền thông đều cầm lấy cameras theo hướng Hăn Văn Hạo từ trong khách sạn ra ngoài mà quay phim, chụp hình liên tục…
Trong nhất thời, Hạ Tuyết cảm thấy khó chịu trước ánh đèn chói sáng cứ đập vào mắt mình, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, lập tức lấy tay che lại khuôn mặt xinh đẹp của mình, dựa vào bả vai của Hàn Văn Hạo…
Hàn Văn Hạo lạnh lùng nắm tay cô bước đi, vừa đi vừa nói “Buông tay ra, người phụ nữ của tôi không thể sợ màn ảnh!”
“Thật chói mắt quá à…ánh mắt của tôi không nhìn thấy rõ được…”, khuôn mặt Hạ Tuyết lúc này đã bắt đầu muốn tái nhợt…
Hàn Văn Hạo không để ý tới cô, trước mặt bao nhiêu người, nắm chặt tay cô bước đi trong đại sảnh của khách sạn, vô số phóng viên thi nhau cầm cameras quay về phía họ, hỏi to…
- Xin hỏi tổng giám đốc, cô gái xinh đẹp bên cạnh ngày là ai?
- Cô có phải là người mới của công ty quảng cáo hay không?
- Xin hỏi ngài cùng nữ hoàng quảng cáo Dạ Thiên Thiên chia tay, chuyện này có thật hay không?
Tất cả các vấn đề đều được các ký giả thi nhau hỏi, Hàn Văn Hạo lạnh lùng cười, đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy bả vai Hạ Tuyết, sau đó *** khoát của cô ra trước mắt mọi người, lạnh lùng ra lệnh … “Áo khoat”
Tất cả các phóng viên đều bị các vệ sĩ đẩy sang một bên, chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ cho Hàn Văn Hạo cùng Hạ Tuyết, ánh đèn lóe sáng loang loáng cứ rọi vào khuôn mặt trắng bóng của Hạ Tuyết, chỉ thấy cô run bần bật, xấu hổ, cúi đầu, trong lòng ngậm ngùi, cắn răng chịu dựng người đàn ông này lợi dụng cô…
Tả An Na đưa một chiếc áo khoát bằng lông chim điêu, vô cùng quý giá cho Hàn Văn Hạo…
Hàn Văn Hạo nhận lấy chiếc áo, trước mặt các phóng viên cùng giới truyền thông tỏ ra vô cùng săn sóc cho Hạ Tuyết, dịu dàng khoát chiếc áo này lên người cô…
Hạ Tuyết sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Hàn Văn Hạo…
Khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo lại nhìn cô, sửa sang lại chiếc áo khoát một chút, trầm giọng nói, “cười…”
“Gì?”, Hạ Tuyết không hiểu, hỏi lại…
“Tôi kêu cô cười…”, Hàn Văn Hạo ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc như đôi mắt của một con báo đang dự định cắn vào yết hầu của con mồi, để *** con mồi này…
Hạ Tuyết nghe được lời đó, cô đột nhiên hiểu được dụng ý của người đàn ông này, nên chỉ biết miễn cưỡng cười cười…
Hàn Văn Hạo trừng mắt lạnh lùng nhìn biểu tình đó của cô, sau đó nói “Cô không phải nói cô có bệnh nan y hay sao, tôi sẽ cho cô sống lại…để cô cười cho tôi xem…”
Sắc mặt Hạ Tuyết chợt hốt hoảng, cô hiểu được ý tứ trong lời nói đó, nếu như cô không nghe lời người đàn ông này, thì cô không có tư cách gì để cười…Cô bị Hàn Văn Hạo ôm chặt trong ***g ***, chỉ còn một khe hở chút xíu để thở, cô nắm chặt nắm tay mình, nhìn Hàn Văn Hạo mĩm cười thật ngọt ngào, nhỏ nhẹ nói “Cười như thế này có được chưa…”
Hàn Văn Hạo vừa lòng nên mĩm cười, sau đó vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ của cô, trong lúc Hạ Tuyết còn chưa kịp phản ứng như thế nào thì Hàn Văn Hạo đã dùng khí thế mạnh mẽ của mình đoạt lấy đầu lưỡi của cô…
“Ưm…”, hai tay của Hạ Tuyết chụp lấy đôi vai kiên cố của Hàn Văn Hạo, cô nắm mỗi lúc mỗi chặt…không thể không thừa nhận nụ hôn của người này khiến máu trong người cô sôi trào…
Hàn Văn Hạo tựa như không nghe thấy tất cả các phóng viên đều “ồ” lên một tiếng, một tay vuốt ve làn da mềm mại bên trong của cô, một tay ôm chặt bên chiếc hông mảnh khảnh của cô, thân thể hai người càng lúc càng dính sát chặt vào nhau, Hàn Văn Hạo hung hăng đem cô áp chặt vào trong người mình, không chừa một khe hở nhỏ nào…
Hạ Tuyết cảm thấy mặt mũi của mình đều đã bị mất hết, tuy rằng muốn cực lực giãy dụa nhưng làm như thế chả khác nào trứng chọi với đá, bởi vì thân mình người này cứng như sắt thép, hơn nữa, cô càng phản kháng thì Hàn Văn Hạo càng hung hăng chiếm đoạt cô hơn…Từ từ thì nụ hôn ấy cũng trở nên dịu dàng, Hạ Tuyết cảm thấy thật ấm ức khi phải chịu đựng việc này, hơi nóng từ chóp mũi Hàn Văn Hạo phà vào khuôn mặt của cô, như muốn khiêu khích cô thêm một lần nữa…
Tất cả các ký giả đều ngây người, họ nhận được lệnh từ đài truyền hình, yêu cầu tường thuật trực tiếp cảnh hôn nhau của Tổng giám đốc Hàn thị…
Hàn Văn Hạo cảm thấy đã đến lúc, mới từ từ thả lỏng Hạ Tuyết, sau đó ở trước mặt mọi người kiêu ngạo nhìn xuống đôi môi đỏ mọng của Hạ Tuyết, vết son trên môi cô lúc này đã bị lem khắp khóe miệng, Hàn Văn Hạo liền lấy chiếc khăn trong ***g *** của mình lau đi vệt son bên khóe môi cô…
Động tác này hết sức dịu dàng, khiến cho các cô gái trên thế giới này đều ghen tị với Hạ Tuyết…
Người đàn ông này là ai đây?
Hàn Văn Hạo chính là tổng giám đốc tập đoàn tài chính Hàn thị, là người giàu đứng thứ ba trong bảng xếp hạng những người giàu nhất trên thế giới, và là người giàu nhất nước, tổng giám đốc sản cá nhân của hắn đạt 3 trăm triệu đô la Mỹ, có rất nhiều ngân hàng trên thế giới, tài sản mang danh nghĩa công ty cũng trải rộng khắp toàn cầu, có vô số khách sạn trên khắp năm châu…Hắn là một nhân vật truyền thuyết, những người giàu có không ai không biết đến hắn, những khách sạn sang trọng trên thế giới này đều có phòng dành cho hắn…
Hắn đúng là nhân vật truyền kỳ trong thế giới thượng lưu, những chuyện liên quan đến hắn khiến người khác có thể say sưa tán gẫu, tài năng của hắn khiến tất cả các nhân viên đều không thể quên xuất thân hiển hách của gia đình hắn…
Mẹ của hắn chính là đại tiểu thư của tập đoàn châu báu lớn nhất thế giới – An thị, là hòn ngọc quí trong tay An lão, nắm giữ 10% cổ phần của công ty An thị…Cha hắn là một người con lai, vì bà nội hắn là con gái của một thân vương nước Anh, ông hắn chính là con trai một của tập đoàn khách sạn lớn nhất Anh quốc…hai người này sinh ra Hàn Trí Trung…
Hàn Trí Trung cùng An Nhã sinh ra ba người con trai: Hàn Văn Hạo, Hàn Văn Vũ, Hàn Văn Kiệt.
Hàn Văn Hạo là con trai trưởng của Hàn gia, đảm nhiệm chức Tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Hàn thị, ngoài ra còn giữ chức chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn châu báu An thị, có thể nói toàn bộ thế giới kim cương đều nằm trong tay người đàn ông này…do đó có hàng ngàn hàng vạn cô gái trên thế giới mơ ước trở thành người phụ nữ của hắn…chưa bao giờ xuất hiện hình ảnh của hắn thân mật với bất kì cô gái nào, cho dù chỉ là nắm tay, thế mà, hôm nay trên màn ảnh to lớn lại xuất hiện hình ảnh của hắn ôm hôn một cô gái rất mãnh liệt, lại rất đỗi dịu dàng…
Tin tức này thật sự nóng hổi…
“Rốt cục anh là ai?”, ánh mắt long lanh của Hạ Tuyết nhìn Hàn Văn Hạo hỏi, cô bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, đối mặt với nhiều phóng viên như vậy mà vẫn điên cuồng, ngạo mạn…khiến cô không khỏi suy nghĩ xem người đàn ông này là ai đây, cô không hề biết người này, cô cảm thấy mình hỏi như thế thật là đã quá muộn…
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, ném đi chiếc khăn tay kia, lạnh lùng nhìn cô, sau đó một tay nắm chặt cánh tay nhỏ bé của cô, bước đi ra phía trước trong vòng vây của các ký giả…
Cổ tay Hạ Tuyết bị hắn nắm chặt, khiến cô rất đau, nhưng cô vẫn như cũ bước theo hắn “Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, tiếp tục kéo cô đi về phía trước…
“Buông ra!”, Hạ Tuyết không thể nào tiếp tục nhịn được nữa, quát to một tiếng…
Hàn Văn Hạo lập tức xoay người, trừng mắt lạnh lùng nhìn cô…
Hạ Tuyết cảm thấy trong lòng mình chợt lạnh run, cô nhìn thấy các ký giả đã bị các vệ sĩ che chắn lại ở phía trước, ánh đèn sáng loang loáng vẫn lóe ra, thậm chí cô nghe được ký giả đang nói chuyện với biên tập viên đài truyền hình “Tổng giám đốc Hàn đã đi ra…”
Hạ Tuyết vừa nghe được lời này, bất đắc dĩ thở dài, cô muốn khóc thét lên thật to, đúng lúc ấy, Hàn Văn Hạo xoay người nắm chặt lấy hai vai cô, dùng sức mạnh đem cô nhét vào trong xe…
“Buông” — Hạ Tuyết kêu lên một tiếng, cô không biết tên của hắn để gọi, nhưng mà cô cũng không muốn biết điều gì nữa hết, ngồi vào bên trong xe, cô nhìn thấy hắn lạnh lùng ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó ra lệnh cho tài xế …. “lái xe…”
Người lái xe lập tức cho xe chạy…
“Rốt cục chúng ta sẽ đi nơi nào, tại sao trước mặt ký giả anh lôi tôi đi, về sau tôi sẽ như thế nào đây?”, Hạ Tuyết hoang mang, xoay người nhìn Hàn Văn Hạo hỏi.
“Cô không phải sắp ૮ɦếƭ sao, quản nhiều chuyện làm gì?”, Hàn Văn Hạo quay đầu nhìn Hạ Tuyết, thái độ rất vô tình lạnh lùng, nhưng mà trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ đùa cợt…
Một ngọn lửa bùng cháy lên trong lòng cô, ánh mắt cô chợt lóe sáng, nhìn người đàn ông lạnh lùng vô tình trước mặt mình hỏi “Vì sao anh đối với sinh mệnh của người khác lại máu lạnh như thế, nếu có một ngày anh nhìn thấy có một người nằm trên tuyết, phơi thây đầu đường anh cũng sẽ thờ ơ bỏ đi đúng không, bởi vì anh có số mệnh cao quí, kiêu ngạo, còn sinh mệnh của người khác thì không đáng giá đồng nào…”
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, chỉ nhìn chiếc xe sắp sữa vượt qua chiếc cầu trước mặt, tuyết vẫn không ngừng rơi xuống khắp nơi…
Hạ Tuyết cắn môi dưới, cô tức giận lấy tay lau đi màu son trên môi mình, nhìn ra ngoài cửa kính thấy một mảnh trắng xóa mênh mang, tuyết bay tán loạn, mọi chuyện đêm qua hôm nay đều đã xong…cô thầm mong mau chóng trở về nhà để đến nhà trẻ của hàng xóm đón em trai mình về nhà…
“Dừng xe…”, Hàn Văn Hạo đột nhiên lạnh lùng nói.
Chiếc xe chợt dừng lại ở bên cạnh mép đường, hai bên đường toàn là cây cối um tùm, tuyết từ trên trời không ngừng rơi xuống…
Hạ Tuyết sửng sốt, cô nhìn xung quanh, nơi này rất lạ lẫm…
- Vì sao anh dừng xe ở đây, đây là nơi nào?
“Tôi không biết…tôi cũng không cần biết…”, Hàn Văn Hạo đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Tuyết nói…
“Xuống xe…nhiệm vụ của cô đã hoàn thành, cô có thể đi rồi…”
Hạ Tuyết há hốc vì kinh ngạc, cô nhìn thoáng qua khung cảnh bên ngoài cảm thấy thật mờ mịt, giật mình nói “Tôi không biết nơi này là nơi nào, làm thế nào để về nhà được chứ?”
“Không phải chuyện của tôi!”, Hàn Văn Hạo thẳng thừng nói…
“Xuống xe, tôi còn có việc gấp quay về công ty, không có thời gian cùng cô nói chuyện…”
“Anh…”, Hạ Tuyết tức giận chỉ vào mặt Hàn Văn Hạo, đột nhiên cô cảm giác trong cổ họng mình có một mùi tanh, tiếp theo truyền đến xoang mũi…sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, cô vội vàng che mũi lại, lập tức đẩy cửa xe ra, nhảy xuống xe, ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía xe, máu tươi trào ra từ những ngón tay cô, rơi từng giọt xuống nền tuyết trắng…
Khuôn mặt lạnh lùng của Hàn Văn Hạo nhìn bóng lưng nho nhỏ của Hạ Tuyết đang ngồi xổm trên mặt tuyết, đưa lưng về kính xe, tuyết trắng rơi trên người cô, đã hơi lâu mà cô vẫn không quay đầu nhìn lại…
“Tổng giám đốc…cô ấy không có việc gì chứ?…”, người lái xe không nhịn được, mở miệng hỏi…
Hàn Văn Hạo không lên tiếng, tiếp tục nhìn bóng lưng trước mặt mình…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc