Vợ Trước Đói Như Sói - Chương 06

Tác giả: Mã Kì Đóa

Anh lý trí nói: “Được, tôi đồng ý ly hôn.”
Đan Thủy Doanh không thể đứng yên nhìn em gái khóc, chị luống cuống tay chân, vội vàng trấn an: “Thủy Dao, em đừng khóc...... Hướng Hòe anh...... anh......”
“Còn thủ tục ly hôn thì cứ để sau. Tôi sẽ mời luật sư đến nói chuyện trực tiếp với cô.” Đứng lên, Kê Hướng Hòe cầm lấy chìa khóa xe, rời đi.
Anh phải về phòng làm việc, nhìn vợ mình...... à không, phải nói là “vợ trước” mới đúng, nhìn cô khóc than làm cho anh cảm thấy phiền não. Anh không muốn ở lại nơi mình đã từng gọi là “nhà”, nhưng giờ đây lại sắp mất đi nữ chủ nhân của nó.
Cánh cửa một lần nữa bị đóng lại, Đan Thủy Dao rốt cuộc không thể chống đỡ được sức nặng của thân thể, trước mắt cô bỗng tối sầm, từ từ ngã xuống.
Một giọt lệ chảy ra hốc mắt, cô cùng anh, đã thật sự kết thúc rồi......
Đan Thủy Dao một lần nữa mở mắt ra. Trần nhà màu lam, vài con Pu'p bê vải đặt ở đầu giường, trên tủ có mấy đóa hoa hướng dương, gương mặt tái nhợt của cô lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Cô biết, cô đã về nhà.
“Em tỉnh rồi à?” Đan Thủy Doanh bưng cháo đi vào phòng, thấy em gái đã tỉnh, ánh mắt cô đơn nhìn vào một điểm vô định .
“Vâng.” Cô phục hồi tinh thần, đáp.
“Thức dậy đúng lúc quá, đến ăn một chút gì đi! Hồi sáng em đột nhiên té xỉu, làm người ta sợ quá, thiếu chút nữa là kêu xe cứu thương đến rồi. May mà lái xe trong nhà biết một chút trung y, anh ta nói em chỉ bị thiếu máu thôi, thì chị mới dám đưa em về nhà nghỉ ngơi.”
“Thế à.”
Nhìn em gái, sau khi kết hôn, đã không còn vui vẻ, hoạt bát như ngày nào, Đan Thủy Doanh thực sự rất đau lòng. Một người con gái như vậy nhưng lại bị tình yêu Tra t** đến mức này.
“Thủy Dao...... Vừa rồi lúc em còn đang ngủ, chị đã giúp em nghe điện thoại, là Hướng Hòe gọi tới......” Đan Thủy Doanh không biết có nên nói chuyện đó ở thời điểm này, cô ấp a ấp úng chỉ sợ làm tổn thương đứa em vừa tỉnh lại sau một hồi hôn mê.
“Anh ta nói gì?” Đan Thủy Dao không có khóc cũng khồn náo loạn, nghe thấy tên của anh cũng không phản ứng gì, chính là lẳng lặng hỏi lại.
“Anh ta nói...... Anh ta đã mời luật sư để làm thủ tục li hôn. Sau khi hoàn tất sẽ mang đến đây để em xem có muốn sửa chỗ nào hay không. Anh ta còn nói, chỉ cần em có điều gì không thỏa mãn thì đều có thể xem xét lại, tất cả đều ưu tiên quyền lợi của em.”
“Vâng, em biết rồi.” Đan Thủy Dao ngồi dậy, an ủi chị gái: “Chị, không cần phải thương hại em như vậy! Cảm ơn chị, nhưng, em thật sự không sao mà!”
Đan Thủy Doanh nhìn vào hình ảnh của mình trong chiếc gương đầu giường, gương mặt bi thương, hốc mắt hơi hơi ửng hồng.
“Chị......cứ nghĩ đến những lời mà em nói sáng nay, chị không thể không buồn được.” Nhớ lại hồi sáng, tiếng en gái la hét đến khàn cả giọng vẫn luẩn quẩn bên tai chị. Lại thêm hiện tại, Thủy Dao giả bộ làm như không có việc gì, làm chị càng thêm đau lòng.
Em gái cô, từ nhỏ đến lớn đều được cha mạ cưng chiều, hai mươi mấy năm qua cũng chưa từng chịu qua khổ cực hay gặp chuyện gì làm nó bị suy sụp. Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên cô thấy em gái không thể kiềm chế được mà gào khóc.
Lắc lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt của Đan Thủy Dao lộ ra một nụ cười nhẹ: “Chị, trong chuyện này, nếu muốn trách thì chỉ có thể tự trách chính bản thân mình thôi. Là em quá ngây thơ, lúc trước đã không nghe lời chị khuyên bảo. Em cho rằng mình có thể giả bộ trước mắt anh ta cả đời, nên bây giờ mới phải chịu kết cục như thế này. Vậy mới nói, việc này…..là do em bị báo ứng thôi.”
Dẫn tới kết cục như vậy, cô cũng không thể trách ai, cho dù là Kê Hướng Hòe cũng không được. Bởi vì anh ta cũng chỉ là kẻ bị hại, bị những lời nói dối của cô lừa gạt.
“Thủy Dao......”
Đan Thủy Dao hướng ánh mắt nhìn ra xa: “Chị, chị có biết không? Thật ra, ngay sau khi anh ta trở thành tiêu điểm của các tin đồn, em đã hối hận. Hối hận tại sao lại cố ép mình trở thành một người khác để có thể cùng anh ta kết hôn. Chính những điều đó làm giữa chúng em xuất hiện những bất đồng.
“Không chỉ có những bất đồng đó, chúng em cũng không có tiếng nói chung. Anh ta luôn yêu cầu em trở thành một tiểu thư khuê các, cao quý, thanh lịch. Yêu cầu này ngày càng làm cho em thấy không kiên nhẫn, càng không kiên nhẫn lại càng hay mắc lỗi. Chúng dần dần trở thành những khối u ác tính, cho dù chúng ta thật là vì yêu nhau mà kết hôn, nhưng cũng không thể hâm nóng lại tình cảm trong những ngày này!”
Đan Thủy Doanh lo lắng nhìn cô, vừa muốn an ủi lại vừa muốn làm cho em gái dừng lại.
“Không cần lo lắng cho em, em không sao đâu. Thật đấy!”
“Thủy Dao, về Kê Hướng Hòe....chuyện kia....” Chị không cho rằng lúc này, cô còn muốn gặp lại anh ta.
“Nói với anh, em không cần bất cứ điều gì, chỉ cần nhanh chóng ly hôn là được rồi.” Cô nhàn nhạt nói.
“Còn cha mẹ bên kia, em tính như thế nào? Em đã nghĩ phải giải thích như thế nào cho tốt chưa?”
“Sớm muộn gì bọn họ đều sẽ biết chuyện em ly hôn, cho nên ta cũng không muốn che dấu. Chờ thêm vài ngày nữa, em sẽ giải thích cho bố mẹ hiểu. Là do cá tính không hợp, em nghĩ đó là một lý do chính đáng.”
Có thể tưởng tượng được, vội vàng kết hôn rồi lại ly hôn sẽ làm cha mẹ khó có thể chấp nhận, bị trách mắng là không thể tránh được. Nhưng, đối với cô bây giờ, điều đó đã chẳng còn quan trọng.
Một năm sống trong hôn nhân, đã làm cho cô hiểu ra rất nhiều chuyện.
Tình yêu, không chỉ ngọt ngào mà còn có thể gây thương tích. Mà để hiểu được vấn đề này, cô đã phải dùng nước mắt để trả giá.
Kê Hướng Hòe cuối cùng đã giải quyết xong công việc của buổi trình diễn trong quý, sau khi hoàn thành nốt mấy thỏa thuận quan trọng, anh mới kéo cơ thể mỏi mệt về nhà.
Bước vào trong nhà, đối diện với căn phòng tối đen, không chút hơi người, anh có phần không thích ứng kịp. Lúc này, anh mới nhớ, mấy ngày trước vợ anh đã đòi ly hôn, mà anh cũng đã ủy thác cho luật sư xử lý.
Ngả người lên ghế sofa mềm mại, anh cầm lấy di động gọi cho luật sư.
“Luật sư Hoàng, chào. Tôi là Kê Hướng Hòe. Tôi muốn bàn bạc với anh về chuyện ly hôn.”
Anh mệt mỏi nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, tai nghe luật sư báo cáo quá trình cùng Đan Thủy Dao bàn bạc. Cho đến khi thảo luận đến vấn đề tiền nuôi dưỡng, anh đột nhiên mở mắt ra, trầm giọng hỏi: “Anh vừa mới nói cô ấy không cần bất cứ cái gì, chỉ yêu cầu nhanh chóng hoàn tất thủ tục ly hôn?”
Không biết vì sao, khi anh nghe thấy lời nói này, trong tim như có gì đó khấy động.
Nghe thấy Đan Thủy Dao như thể rất muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, hay nói đúng ra là thoát khỏi chính anh, anh không ngăn được cơn tức giận cùng với cảm giác sợ hãi dấy lên trong lòng.
Sau đó, luật sư còn nói những gì, anh cũng không còn tâm trạng để nghe hết, chỉ nói cảm ơn rồi tự động ngắt điện thoại.
Ngay cả khi đối mặt với căn phòng tối om, anh cũng không buồn mở đèn. Cơ thể mệt mỏi, tưởng rằng chỉ cần một chiếc gối là có thể ngủ ngay được, nhưng không hiểu sao, sau khi nói chuyện điện thoại cùng luật sư Hoàng, anh cố gắng nhắm mắt lại mà cũng không thể nào ngủ được.
Luật sư làm việc rất nhanh, ngay ngày hôm sau đã thông báo rằng việc chuẩn bị thủ tục đã hoàn tất chỉ còn thiếu con dấu, hai người chỉ cần đến cơ quan hộ chính để hủy bỏ đăng ký kết hôn.
Kê Hướng Hòe đã đến cơ quan hộ chính từ rất sớm. Trong tim anh có một khao khát khó hiểu, đó là muốn được nhìn thấy cô.
Điều trớ trêu là, khi chưa có ý định ly hôn, đôi khi vì công tác, anh có thể làm việc liền ba bốn ngày mà không nhớ tới vợ. Bây giờ, khi đã quyết định ly hôn, anh lại rất muốn gặp cô.
Chỉ trước giờ hẹn một phút đồng hồ, anh mới nhìn thấy Đan Thủy Dao, được cha mẹ lái xe đưa đến. Cô mặc toàn đồ đen. Một chiếc áo thun ngắn tay màu đen kết hợp với quần jean đen, đeo một chiếc kính đen to bản, che khuất gương mặt tái nhợt, như là muốn để tang ai đó.
“Thủy Dao.” Anh tỏ ra thân mật, mở lời chào trước.
Nhưng, cô ngay cả nhìn cũng không nhìn, lướt qua trước mặt anh, cùng luật sư tiến vào cửa cơ quan hộ chính, như là muốn thể hiện quyết tâm ly hôn của mình.
Sự phớt lờ của cô làm Kê Hướng Hòe tức giận, cất bước đi theo sau cô. Hai người vào trong, hoàn tất thủ tục ly hôn nhanh nhất có thể.
Vẫn là cô trước anh sau, cũng bước ra ngoài như thêa. Nhìn Đan Thủy Dao bước nhanh ra khỏi tầm mắt của mình, anh bỗng cảm thấy hoảng loạn.
“Thủy Dao…..”
Anh muốn giữ cô lại, nói với cô rằng bọn họ vẫn có thể giữ liên lạc. Cho dù không còn là vợ chồng thì vẫn là có thể làm bằng hữu......
Nhưng, cô không hề dừng lại, bằng tốc độ nhanh nhất, bước lên xe rời đi.
Nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, tim anh như bị khuyết đi một mảng, ngây ngốc đứng yên tại chỗ, không biết nên đi đâu.
Cho đến khi bàn tay cảm nhận được bụi bẩn trong không khí, tâm trí anh mới chợt bừng tỉnh.
Kỳ thực, trong cuộc hôn nhân này, bọn họ đều quá ngu ngốc. Mỗi người sống theo một cách riêng của mình. Anh dùng cách sống độc thân vốn có của mình trong cuộc sống hôn nhân hai người, còn cô lại che dấu con người thật của mình để chung sống cùng anh. Cuối cùng, không ai chịu thông cảm cho ai, ai cũng nghĩ rằng, cuộc hôn nhân này đổ vỡ là vì họ không còn yêu nhau.
Nhưng nếu thực sự không còn yêu, thì cảm giác trống vắng và đau khổ trong trái tim anh đến từ đâu?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc