Vô Sắc Vô Hoan - Chương 37

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Ta bị ném phịch vài cái ở trong không trung, bị quất dài một vùng, rơi vào vòng tay ôm ấp ấm áp, mùi huân hương quen thuộc truyền đến, ta kinh ngạc mở mắt ra, kêu lên: “Nam Cung Minh?”
Nam Cung Minh mang theo bảy tám mươi người, mặc quần áo nịt màu xanh lam kín mít, mặt che miếng vải đen, cưỡi tuấn mã. Hắn dựng ngón trỏ chạm chạm vào môi ta, ý bảo không cần kêu lộ ra thân phận, sau đó giải thích nói: “Thác Bạt Tuyệt Mệnh tìm ta cầu viện.”
Ta càng kinh ngạc: “Nam Cung thế gia cách nơi này tời hai ngày lộ trình, Thác Bạt Tuyệt Mệnh như thế nào có thể đi tới rồi quay lại trong một ngày được?”
Nam Cung Minh cười nói: “Long Chiêu Đường động, ta đi theo hắn động, ở trên đường gặp nhau. Hắn ngăn cản ta lại rồi nói ngươi sắp ૮ɦếƭ, cầu ta tương trợ, ta liền cho hắn mượn con ngựa Ô Vân Chuy(1) tốt nhất, đồng hành suốt đêm, đánh ngựa tới để cứu người.”
(1) Ô Vân Chuy: con ngựa lông trắng lẫn xanh tên Ô Vân- Mây Đen
“Thạch Đầu! Thạch Đầu còn ở bên trong!” Ta nắm lấy vạt áo của hắn, cầu xin công đạo.
Nam Cung Minh khóe mắt cong cong, tiếc hận nói: “Long Chiêu Đường quyền thế cao tận trời, nhân mã đông đảo, không thể đối phó từ chính diện. Ta chỉ dẫn theo mấy chục người, còn không dám bại lộ thân phận, nay có thể cứu nàng đi ra đã là vạn hạnh, Lạc Nhi muội muội đừng nóng vội, sự tình phía sau ta sẽ tận lực xử trí…”
Hắn chỉ huy mọi người bắn tên yểm hộ, bắn ngã vài tên thị vệ, lại co đầu rút cổ ở phía sau, ta biết bọn họ về công lẫn tư đều không có lý do liều mạng cứu Thạch Đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thác Bạt một mình nhảy vào tên trận, lo lắng suông.
May mắn nhất là, đêm qua Long Chiêu Đường hung bạo *** bừa bãi, người thị vệ tốt bụng kia bị ૮ɦếƭ quá oan uổng, khiến cho lòng những người khác có bất mãn, không ít người đều xuất công không ra lực, tên thế tuy mạnh, độ chính xác cũng không cao, hơn phân nửa lệch khỏi quỹ đạo mục tiêu, bay cao bay xa, rụt rè lẩn tránh, bắn mây bắn chim bắn cây, chính là không bắn người, khiến Long Chiêu Đường tức giận đến mức giậm chân.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh áo và ngựa màu đen, một cưỡi ngựa xông thẳng vào lòng địch, coi hơn một ngàn thị vệ như không là cái gì. Tay phải của Hắn khua tròn dây chão dài trên không trung, ngăn cản mũi tên bay tới, kẹp bụng ngựa nghiêng người nằm đổ, một đầu khác của dây chão dài cuốn lên trên chân Thạch Đầu, dùng sức kéo lên, nhấc lên lưng ngựa, trong thời gian ngắn quay đầu ngựa lại, nhảy qua đỉnh đầu của thị vệ, cố gắng xuyên qua vòng vây mà đi.
Long Chiêu Đường nổi giận, đoạt lấy trường cung bên cạnh dẫn đầu bắn tới một mũi tên, Thác Bạt Tuyệt Mệnh quay đầu tiếp được mũi tên, phản thủ ném ngược lại. Long Chiêu Đường kinh hãi, hướng bên cạnh nghiêng người, mũi tên đã xuyên qua xương bả vai, ghim đóng hắn chắc chắn lên trên cửa xe. Long Chiêu Đường đau đến kêu thảm thiết một tiếng, cũng rất mau trấn định xuống, hắn mạnh mẽ rút tên ra, bưng miệng vết thương không ngừng chảy máu, cắn răng phát lệnh với thị vệ: “Nếu để cho bọn chúng chạy! Toàn bộ các ngươi liền đừng nghĩ sống!”
Chủ tử trọng thương, ai cũng trốn không thoát khỏi trách nhiệm. Bọn thị vệ buông oán niệm, đồng tâm hiệp lực, đem mũi tên phóng chuẩn, phóng xoàn xoạt thẳng về phía chúng ta, giống như phải đem mọi người chọc thành cái tổ ong vò vẽ.
“Rút lui!” Nam Cung Minh gấp gáp quay đầu ngựa lại, vội vàng rời đi.
Bên trong mưa tên đầy trời, ta thấy Thác Bạt Tuyệt Mệnh liều mạng giục ngựa, điên cuồng chạy tới. Hắn tận lực nắm lấy dây cương, dùng phi tác quấn Thạch Đầu lên trên ở bụng ngựa thượng. Ô Vân Chuy tuy là con ngựa thần tuấn, lại cõng không nổi hai người đàn ông to lớn, sau lưng nó đã bị thương, khóe miệng phun ra bọt mép, như trước vẫn trung thành tiếp tục chạy, nhưng vẫn theo không kịp đội ngựa của Nam Cung Minh, dần dần biến mất ở trong phạm vi tầm mắt của ta.
Điên cuồng mà chạy ước chừng hơn một giờ, thị vệ của Long Chiêu Đường không có đuổi theo, Nam Cung Minh rốt cục dừng ngựa lại, nhẹ nhàng nói: “Lạc Nhi muội muội, nơi này là gi­ao giới Lạc Hà, gần nhất hoàng đế sẽ đi nam tuần, mấy ngày nay sẽ đi theo đường thuỷ nơi này, toàn trấn Lạc Hà giới nghiêm nghênh giá, Long Chiêu Đường lại làm càn nữa, cũng không dám mang theo ngàn binh lính tiến đến nơi này quấy rầy, nếu không bị Ngự Sử hặc tội tạo phản, hắn cũng không trải qua được ngày lành, cho nên chúng ta an toàn.”
Ta nhìn bụi cát bị vó ngựa bốc lên ở phía sau, lo lắng hỏi: “Thạch Đầu cùng Thác Bạt đâu? Bọn họ như thế nào còn chưa có tới?”
Nam Cung Minh ôn hòa nói: “Ta cùng Thác Bạt Tuyệt Mệnh nói rõ rồi, ta chỉ phụ trách cứu nàng, dù sao Thạch Đầu cũng là phản đồ của Nam Cung gia, ta không lấy mạng của hắn đã là khoan hậu khai ân.”
Ta nói: “Hắn phản Nam Cung thế gia… Cũng là vì ta bị đưa cho Long Chiêu Đường.”
Nam Cung Minh nói “Hắc vệ phải đoạn tuyệt thất tình lục dục.”
Ta hỏi: “Kẻ trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thanh tỉnh, người có cảm tình, thất tình lục dục là không đoạn tuyệt được, nếu không ngươi vì sao phải tới cứu ta?”
Nam Cung Minh há miệng, muốn phủ nhận, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại, bồi ta chờ đợi.
Ta đứng thẳng tắp ở ven đường, mỗi khi lo lắng sắp phát điên, liền nhẹ ấn ngón út đã bị gãy giấu ở trong tay áo, dùng các đốt ngón tay với từng trận đau nhức đến thanh tỉnh ý nghĩ hỗn loạn. Ta từng nghĩ đến chính mình tại cái thế giới mạc danh kỳ diệu (2) này, chỉ cần không gi­ao ra cảm tình gì, không thích bất luận kẻ nào, là có thể chỉ vì chính mình mà sống. Ta nghĩ làm những người ngoài cuộc thanh tỉnh đứng xem, nhưng không biết khi nào đã lặng lẽ nhập cục, lại cũng không rút mình ra được.
(2) Mạc danh kỳ diệu: Bí ẩn, không hiểu ra sao
Đợi non nửa canh giờ, tiếng vó ngựa nhẹ nhàng từ xa xa truyền đến. Ô Vân chuy mang theo vết thương đầy người, giống như thiên thần xuất hiện ở trước mặt chúng ta, mặt trên là Thác Bạt Tuyệt Mệnh và Thạch Đầu đang nằm úp sấp.
Tảng đá lớn ở trong lòng ta rơi xuống đất, vui vẻ vọt đi qua, ở trước ngựa lo lắng hỏi: “Các ngươi không có việc gì chứ?”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh không có trả lời.
Ta bỗng nhiên nhớ tới chuyện cũ, xấu hổ không thôi, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Thác Bạt đại ca, trước đó vài ngày là chúng ta thực có lỗi với ngươi. Sau khi Thạch Đầu lành thương, chúng ta nhất thiết cho ngươi dập đầu châm trà tạ lỗi.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh vẫn là không có trả lời, nhưng thật ra Thạch Đầu ở Dưới *** hắn phát ra thanh âm yếu ớt: “Đại ca, đến rồi sao? Lạc Nhi đâu?”
Ta cảm thấy không quá thích hợp, lấy tay kéo Thác Bạt Tuyệt Mệnh, hắn không chút sứt mẻ, ta lại dùng lực kéo vài cái, bỗng nhiên cả người hắn rơi xuống lưng ngựa, trong tay còn gắt gao nắm dây cương. Lúc này ta mới nhìn thấy trên lưng hắn, cắm bốn năm mũi tên dài, trong đó một mũi đã đâm vào tim.
Máu tươi ẩn vào hắc y, tim hắn đã ngừng đập.
Ta ngã ngồi trên mặt đất, che miệng ngây người một lúc, lại điên cuồng xông lên liều mạng lắc, hy vọng có thể được đến một tia đáp lại. Nam Cung Minh bước nhanh tiến lên, dò xét hơi thở của hắn, lại xem xét một chút mạch đập, sau đó lắc đầu.
“Hắn… Hắn…” Ta không thể tiếp thu cái sự thật này, lắc đầu hỏi, “Nói giỡn phải không? Hắn… Hắn như thế nào có khả năng ૮ɦếƭ? Hắn võ công cao như vậy.”
Nam Cung Minh hỏi: “Ta vừa mới quan sát động tác hắn không đủ lưu loát, công lực tựa hồ cũng vận chuyển không lưu loát, không biết tại sao?”
Ta đột nhiên nhớ tới Phương Phượng Tường hạ độc, hốc mắt nhất thời đỏ, lắp bắp đem tiền căn hậu quả đơn giản nói một lần: “Hắn nói độc đã giải hết.”
“Không có khả năng giải hết,” Nam Cung Minh nhíu mày, cũng có chút hoang mang nói: “Sau khi hắn tìm được ta, chưa nói chuyện bản thân bị trúng độc, chỉ nói Thạch Đầu nhất định biết hắn sẽ trở về cứu nàng, đến lúc đó ta ở bên ngoài cùng hắn nội ứng ngoại hợp, đem nàng đoạt lấy rồi vứt cho ta, sau đó hắn một người một ngựa, dựa vào tốc độ của Ô Vân chuy, lường trước tốc độ của thị vệ của Long Chiêu Đường hẳn là đuổi không kịp, lại chưa từng nghĩ hắn công lực vận chuyển không lưu loát, còn ngốc như vậy đi cứu Thạch Đầu.”
“Hắn… Hắn…” Ta lại không thể nói cái gì thêm được nữa.
Nam Cung Minh hạ thấp người ngồi xổm, duỗi tay sửa lại tóc bay rối ở bên mai của ta, một bên nhẹ nhàng sửa sang, một bên nhẹ nhàng mà nói: “Hắn nói nàng thực sự đáng giá, so với chính mình càng đáng giá hơn, cho nên phải cứu nàng.”
Hắn nói ta rất quý, hắn nói ta vô giá, luôn nhịn không được tính toán giá trị con người của ta.
Ta đã nghĩ qua, mình ở trong lòng cái tên trông mặt mà bắt hình dong kia có giá một vạn đầu bò, mười vạn đầu bò…
Thẳng đến hắn ૮ɦếƭ rồi, ta mới biết được giá trị của chính mình.
So với sinh mệnh của hắn càng sang quý.
Hai tay ấm áp đã lạnh như băng, tóc quăn mềm mại dính đầy bùn đất, con ngươi màu vàng ám kim, ám tối tựa như vầng thái dương bị mây đen che phủ, trên gương mặt xinh đẹp không có oán hận, không có phẫn nộ, chỉ có bình tĩnh.
Ta mơ hồ nhớ tới nụ cười tươi cuối cùng của hắn, đến tột là nở ra lúc nào?
Ta ௱ôЛƓ lung tư niệm tới tiếng sáo xương ban đêm của hắn, đến tột cùng là loại làn điệu nào?
Ta lờ mờ nhớ lại hắn nói cỏ dài ưng bay, đến tột cùng là bộ dáng kiểu gì?
Ta ngây ngốc trên mặt đất, ngồi hồi lâu, nhưng bất kể cái gì đều nhớ không nổi.
Hối hận cùng hối tiếc nảy lên trong lòng, đau thắt chặt.
Ta tận lực chống đỡ đứng lên, đem Thạch Đầu từ trên lưng ngựa cởi xuống, hắn ngã thật mạnh vào trong lòng ta, quàng ta ngã xuống đất, sau đó mơ mơ màng màng mở mắt ra hỏi: “Lạc Nhi… Nàng không có việc gì là tốt rồi, đại ca đâu? Đại ca không có việc gì chứ?”
Ta nhất thời cũng không biết trả lời như thế nào, chần chờ hồi lâu, thấy hắn bị thương nặng đe dọa, e sợ cho phẫn nộ đau lòng, liền nén nhịn tiếng than khóc, lừa gạt nói: “Hắn bị thương, một chút thương…”
“Vậy là tốt rồi,” Thạch Đầu thở phào nhẹ nhõm, lại chậm rãi nhắm mắt lại, “Đại ca… Không có việc gì thật tốt, ta bảo hắn bỏ lại ta để chạy trốn, hắn nói… Đáp ứng nàng rồi… Chỉ cần còn có một hơi thở, nhất định… Nhất định phải đem ta mang về cho nàng… Còn nói sợ ta ૮ɦếƭ đi rồi, nàng cũng không sống được…”
[nếu Thạch Đầu ૮ɦếƭ đi rồi, ta cũng không sống!]
[ta thề, đối đãi ngươi sau khi an toàn, ta liền trở về tìm Thạch Đầu, nếu hắn từ trong tay An lạc Hầu chạy thoát ra, còn tồn tại một hơi thở, ta nhất định đưa hắn tìm đến trả lại ngươi.]
Nguyên lai, mỗi một câu của ta ngươi đều nhớ rõ, cho dù là nói dối.
Nguyên lai, ngươi đều thực hiện mỗi một sự kiện đã đáp ứng với ta, cho dù là hung hiểm.
Ta thì sao? Ta ngay cả nụ cười của ngươi đều không nhớ rõ.
“Thực xin lỗi.”
Giọt nước mắt lớn như hạt đậu tương, rốt cục giống như mưa rải xuống dưới.
Núi hoang dã, ta ôm Thạch Đầu, cất tiếng khóc lớn.
Nhưng là cho dù khóc đến thanh âm khàn khàn, việc làm sai đã không sửa đổi lại được.
Nước mắt rơi lên mặt Thạch Đầu, hắn mấp máy môi có chút khô nứt, yếu ớt hỏi: “Lạc Nhi, trời mưa sao?
Ta một bên khóc một bên gật đầu: “Là trời mưa, mưa rất to.”
Nam Cung Minh lẳng lặng đứng ở bên cạnh, bỗng nhiên rút ra trường kiếm, đi về phía Thạch Đầu.
Nam Cung thế gia đuổi giết phản đồ tận hết sức lực, chuyện trải qua ở trong rừng hơn một tháng trước vẫn rõ ràng ở trong trí nhớ.
Ta đứng bật dậy, tiến về hướng Nam Cung Minh, xô hắn lui về phía sau nửa bước, sau đó như sư tử cái phát cuồng che chở ở trước mặt Thạch Đầu, giương nanh múa vuốt rít gào: “Không cho phép động vào hắn!”
Nam Cung Minh chần chờ nói: “Lạc Nhi muội muội, nàng không cần làm khó ta. Hơn nữa hắn thương thế rất nặng, sợ là không sống được. Cho dù cứu sống cũng là phế nhân.”
Ta rống: “Hắn bị phế thì ta hầu hạ! Hắn ૮ɦếƭ thì ta thủ tiết!”
Nam Cung Minh lắc đầu: “Phản đồ nhất định phải bị thanh trừ, đây là quy củ.”
“Ta sẽ không đi tìm hiểu cái gì phá quy củ của Nam Cung thế gia nhà các ngươi.” Mắt ta đỏ lên, nén nước mắt, điên cuồng kêu thê lương, “Nếu ngươi giết hắn, ta liền giết ngươi! Ta không sợ ***! Trừ phi ngươi đem ta cùng hắn cùng nhau giết, nếu không ta liền hao phí một năm, hao phí mười năm, trả giá bằng mọi giá, đều sẽ nghĩ tất cả các biện pháp giết ngươi!”
Nam Cung Minh khuyên nhủ: “Tội gì chứ? Dung nhan của nàng qua sự kiện hôm nay, sợ là không giấu diếm được, còn có Long Chiêu Đường ở phía sau như hổ rình mồi, cho dù tránh được hôm nay, hai người cũng trốn không được ngày mai. Thạch Đầu thế đơn lực bạc, không che chở được nàng. Nam Cung gia tại triều đình có người, có đầy đủ võ lâm thế lực, Long Chiêu Đường không dám khinh động, nàng chỉ có đi theo ta thì mới có thể bình ổn sống qua ngày.”
Nước mắt ta lại từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, cùng với không ngừng lắc đầu sang hai bên: “Trái tim của ta quá nhỏ, chứa không nổi quá nhiều cảm tình, từ nhỏ đến lớn, bên trong chỉ chứa một mình Thạch Đầu. Thác Bạt đại ca biết điểm ấy, cho nên dùng mệnh đổi hắn trở về, hôm nay nếu ta vì an toàn của riêng mình mà phụ Thạch Đầu, cũng là phụ tình nghĩa của Thác Bạt đại ca, chắc chắn lương tâm bất an, ngày ngày sợ hãi, ở đâu ra bình ổn qua ngày?”
Nam Cung Minh phẫn nộ nắm chặt chuôi kiếm, cắn môi hỏi: “Từ nhỏ đến lớn? Ta đến tột cùng có cái gì so ra kém hắn? Hắn đối tốt với nàng, ta lại có cái gì làm không đủ? So ra kém? Vì sao nàng muốn xa cách ta, thân cận hắn?”
“Không phải ngươi không tốt, là ngươi quá tốt,” Ta do dự một lát, rốt cục nhẹ nhàng nói ra, “Ta ở trong lòng ngươi vẫn là cái tiểu cô nương thiện lương kia khi tám tuổi nhào vào trước mộ mẫu thân khóc rống, là cái tiểu nha đầu vĩnh viễn ngoan hiền hiểu chuyện, nói năng nhỏ nhẹ nhã nhặn, cho nên ngươi thích ta, muốn chiếu cố ta.”
Nam Cung Minh nói: “Nàng vốn chính là như vậy.”
“Ta không phải! Ta chỉ là đứa ích kỷ, làm việc ngang ngược không phân rõ phải trái, hơn nữa là đứa ngốc thường xuyên làm chuyện ngu xuẩn thôi.” Ta rối rắm nhìn Nam Cung Minh, “Ta ở Nam Cung thế gia là nha hoàn, ngươi là chủ tử, ta cho dù có chút chống đối, cũng không dám quá phận ở trước mặt ngươi, nhưng là Thạch Đầu lại biết ta là đứa giảo hoạt hỗn đản, chàng ấy có thể nhìn thấu ta, cho nên ta ở trước mặt chàng không cần giả vờ đóng kịch, khi cùng một chỗ, muốn mắng cứ mắng, mắng không được liền đánh nhau, đánh không lại liền chơi xấu, chơi xấu không thành liền khóc lóc om sòm, khóc lóc om sòm không được liền cầu xin tha thứ. Yêu nhau dễ dàng, ở chung khó khăn, ngươi trời sinh là phượng hoàng, Thạch Đầu trời sinh là chim sẻ, ta cũng là chim sẻ khoác tấm da phượng hoàng, ngẩng đầu nhìn lên cây ngô đồng quá mệt mỏi, vẫn là cùng đồng loại vui vẻ cùng nhau.”
Lâm Lạc Nhi thông cầm vận, tinh âm luật, ca hát nhảy múa mọi thứ đều có tài, cùng Nam Cung Minh trên cây thổi sáo, dưới tàng cây múa vũ vốn chính là thần tiên bạn lữ, Kha Tiểu Lục là cái người ૮ɦếƭ rú ở trong nhà, tế bào âm nhạc đều không có, hội họa toàn dựa vào cóp và học thuộc lòng từ sách và tiểu thuyết vô danh, yêu nhất phim Mỹ với phim truyền hình, bị quần chúng nhân dân tiểu thuyết đam mĩ cộng với phim đen huấn luyện đến độ rau thịt đều không sợ, cho dù nghe xong bảy tám lần còn có thể cười bỉ ổi vài tiếng.
Ma­ma nói: Tuyển nam nhân phải chọn môn đăng hộ đối, con dâu nhà giàu có nhìn thì hào nhoáng, bên trong tuyệt không dễ làm.
Đây là lời lẽ chí lý.
Tuy rằng phát sinh từ ấn tượng ban đầu là nguyên nhân quan trọng nhất, tuy nhiên cũng có khoảnh khắc động tâm, có thể tính là không có phát sinh, thời gian dài cùng một chỗ với Nam Cung Minh, loại nam nhân vật chính vĩ đại tiêu chuẩn cao này, vểnh lên cái đuôi giả làm phượng hoàng thật sự quá khó khăn cho cái rễ cỏ dại như ta đây …
Lâm Lạc Nhi của Nam Cung Minh đã ૮ɦếƭ rồi, còn lại là Kha Tiểu Lục.
“Yêu nhau dễ dàng, ở chung khó khăn…” Nam Cung Minh ngây ngốc tại chỗ, lặp lại lời này nghiền ngẫm rất nhiều lần, nhưng như thế nào cũng nuốt không trôi.
“Ngài là ngô đồng, tự có phượng hoàng xứng đôi, ta đã nói đến nước này, chó nóng nảy sẽ vượt tường, con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, nếu ngươi muốn ngăn trở liền trực tiếp chặt đầu ta đi, tất cả lời nói mà ta vừa mới nói đều là có nghĩa! Ngươi giết Thạch Đầu, ta liền coi ngươi là kẻ thù, chỉ cần còn có một hơi thở, đều sẽ báo thù đến cùng.” Ta lạnh lùng nhìn hắn, “Nếu không muốn giết ta, thì tránh ra!”
Nam Cung Minh chần chờ một hồi lâu, rốt cục buông trường kiếm trong tay xuống, nghiêng người thối lui.
Người ૮ɦếƭ đã đi xa, người sống lại sống không mục đích, ta hối hận nhìn lại Thác Bạt Tuyệt Mệnh đang nằm trên mặt đất một lần nữa, cân nhắc một chút sự tình nhanh chậm trễ, gấp gáp đưa thi thể hắn đẩy đi ven đường cây cối giấu đi, đợi qua hai ngày trở về an táng, sau đó miễn cưỡng khiêng chú chim sẻ nhỏ của ta từ mặt đất lên, lắc lắc đi đến phía trấn trên.
Thạch Đầu thương thế quá nặng, toàn dựa vào thể chất khí lực tốt để chống đỡ, nếu không tiến hành xử lý, ta cũng chỉ có một con đường thủ tiết là có thể đi.
Nam Cung Minh lại xông về phía trước, ngăn ta lại, cười khổ mà nói: “Nàng bộ dạng như vậy thì đi như thế nào? Gặp phải mật thám Long Chiêu Đường phái tới thì làm sao bây giờ? Hơn nữa đưa tới trong thành đi trị bệnh, cho dù tốt, nàng đời này cũng chỉ có thể coi sóc trước giường bệnh hầu hạ hắn.”
“Cảm phiền đã lo lắng, cho dù phải kéo, ta cũng sẽ kéo hắn đi.” Ta không thể chú trọng hơn nữa về an nguy của bản thân.
Nam Cung Minh vẫn là ngăn cản ta, hắn khôi phục thần sắc nguyên bản không bị nhiễu loạn gợn sóng, khóe miệng hơi hơi cong, từ đám thủ hạ chọn ra một tên tiểu tử thoạt nhìn lanh lợi, phân phó nói: “Ngươi cưỡi Ô Vân chuy, đem thi thể Thác Bạt Tuyệt Mệnh đưa đi núi Mục Mã Y ở phía bên kia tường thành, gi­ao cho Hắc Điên vợ chồng an táng, cẩn thận báo cho bọn họ biết đồ đệ là ૮ɦếƭ ở trên tay ai, là ૮ɦếƭ như thế nào.”
Tiểu tử hiểu ý, nâng Thác Bạt Tuyệt Mệnh lên, xoay người lên ngựa, lĩnh mệnh mà đi.
Nam Cung Minh trở lại đối ta nói: “Hắn là chim ưng Đại Mạc, sau khi ૮ɦếƭ cũng muốn trở về quê cũ. Hơn nữa sư phụ của hắn, Hắc Điên yêu thương nhất đồ đệ cuối cùng này, sư nương của hắn là bọ cạp đỏ trời sanh tính bao che khuyết điểm, hai người tuyệt sẽ không bỏ mặc mà không xử lý chuyện này. Long Chiêu Đường lần này bị thương rất nặng, ta sẽ nhờ người đi kinh thành, thỉnh Ngự Sử thượng thư hặc tội hắn thân là trọng thần hải sự, tự tiện điều động quân đội thống ngự tỉnh, có lòng mưu phản. Hắn cho dù không bị giáng tội, cũng sẽ bị quấy loạn đến sứt đầu mẻ trán, không dám làm hành động ngạo mạn nữa.”
Hoàng đế điều tra, sát thủ báo thù, đủ cho Long Chiêu Đường thê thảm, ta bội phục sát đất lòng dạ đen tối của Nam Cung Minh, lại không biết hắn sẽ đối đãi với mình như thế nào, có chút thấp thỏm không yên.
Nam Cung Minh hết căng lên rồi lại thả lỏng mấy lần, rốt cục hạ định quyết tâm, mở nắm tay đang nắm chặt ra, vươn tay về phía ta: “Trong thiên hạ, chỉ có Bạch gia thần y có thể trị thương cho Thạch Đầu. Chủ nhân của Bạch gia bây giờ là Bạch Tử, ta cùng hắn quen biết nhau nhiều năm, biết hắn cá tính cổ quái, chỉ yêu thích xem bệnh, không biết là có chữa trị cho Thạch Đầu hay không, cho nên ta lái xe đưa các người đi một đoạn đường vậy.”
Ta nghe hai chữ Bạch Tử lại không tự giác khẩn trương lên, lại nhìn vẻ mặt thành khẩn của Nam Cung Minh, tính hồ nghi theo thói quen lại dâng lên một lần nữa. Không khỏi chần chờ do dự.
“Ta nói rồi, nàng là em gái của ta, ta chưa bao giờ muốn nàng ૮ɦếƭ, chỉ muốn nàng có thể trải qua suôn sẻ. Chính là ta mọi chuyện tính kế quá mức, xem xét trước sau, luôn luôn chậm từng bước so với Thạch Đầu, nay Thác Bạt đã ૮ɦếƭ, Thạch Đầu trọng thương, ta cho dù không cam lòng, có lòng muốn tranh đoạt, cũng đoạt không nổi,” Nam Cung Minh ảm đạm cúi đầu, sai người giục ngựa đi phụ cận trấn trên tìm xe, tiếp tục nói, “Các người có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này trị liệu thân thể, đợi sau khi tốt rồi, cùng đi đại mạc biên quan sống, bên kia núi cao hoàng đế xa, quan viên tham ô thành phong trào, thống trị không nghiêm, hơn nữa Long Chiêu Đường là Vương gia, không phụng chỉ thì không thể tùy tiện đi biên quan.”
Thạch Đầu còn đang hôn mê, nhiệt độ cơ thể nóng kinh người.
Nam Cung Minh ưỡn thẳng sống lưng, thực cẩn thận nói: “Ta nói rồi, chờ sau khi nàng lớn lên, ta đưa nàng đồ cưới cho nàng gả chồng, cho nàng chỗ dựa, không bị khi dễ. Ngay cả tên man tộc Thác Bạt Tuyệt Mệnh này đều có thể thực hiện mỗi một câu lời hứa, ta đường đường là gia chủ của Nam Cung gia, tự nhiên cũng có thể làm được.”
Ta ngây ngẩn cả người.
Tín nhiệm hắn, một bước là thiên đường, một bước là địa ngục, toàn bộ gi­ao phó theo ý niệm của hắn.
Không tín nhiệm hắn, chúng ta ở trong địa ngục không có đường sống.
Kết quả sẽ không quá tồi, ta sẽ không giống như trước đoán này đoán nọ, không bằng đánh cuộc một phen, đặt tất cả hy vọng lên Nam Cung Minh. Nếu thắng, ta chẳng những không có mất đi Thạch Đầu, còn có thể thành bằng hữu.
Ta nhìn gương mặt gầy dũa thành thục lên vài phần của hắn, rốt cục thử đem tín nhiệm gi­ao ra.
Roi ngựa giơ lên, bánh xe cuồn cuộn nổi lên bụi đất, lắc lư lắc lư chạy nhanh về hướng phương xa.
Thạch Đầu tại bên người chìm vào giấc ngủ, ta một bên băng bó đơn giản cho hắn, một bên nhịn không được hỏi Nam Cung Minh: “Thần y là dạng người như thế nào?”
Nam Cung Minh nghĩ thật lâu sau đó mới nói: “Bộ dạng của hắn… Người người nhìn thấy đều than sợ, không hình dung được, nàng thấy sẽ biết, có thể do vấn đề diện mạo, tính cách hắn có vẻ quái gở, không thích nói chuyện lắm, còn có rất nhiều thói quen phiền toái, nhưng là người tốt, ta cùng hắn biết nhau từ nhỏ, quan hệ không tồi.”
Ta trong đầu nhanh chóng hiện lên câu chuyện liên quan đến thần y trong gốc truyện, dung mạo của hắn tựa hồ là loại hình rất yêu nghiệt, võ công không cao, am hiểu dùng độc dùng châm, nhưng mà không sử dụng cái thủ đoạn bạo ngược đặc biệt gì, chỉ là cho Lâm Lạc Nhi ăn rất nhiều bí dược, bức nàng chủ động cầu hoan, sau đó không ngừng dùng ngôn ngữ ác độc vũ nhục, bức nàng thừa nhận chính mình là vô sỉ, đãng phụ thích câu dẫn người, là dục cầu bất mãn[1]..…
[1] Dục cầu bất mãn: đại loại là có nhu cầu T*nh d*c cao
Ta rùng mình hai cái, nhịn không được hỏi: “Cái kia… Thần y… Có mê gái không?”
Nam Cung Minh vung roi ngựa xuống một cái, kiên quyết phủ nhận: “Ta nhận thức hắn nhiều năm như vậy, hắn ngoại trừ ghi chép sách thuốc độc, trồng hoa dưỡng thảo, cái gì cũng không thích, không có việc gì liền nghiên cứu các loại dược vật cùng châm thuật, là người rất đứng đắn.”
Ta nghĩ tới Thác Bạt Tuyệt Mệnh vô tội, e rằng lại là một sự hiểu lầm nữa, không dám lại nghi ngờ vội xét đoán, cúi đầu làm việc.
Kéo bạc cố sức cắt mở vạt áo của Thạch Đầu, xé mở ra hỗn hợp vải vụn cùng máu thịt, bên trong miệng vết thương chồng chất, rất nhiều chỗ da tróc ra, thấy cả xương, mỗi một chỗ đều nhìn thấy ghê người, không biết ăn bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội.
“Lạc Nhi, chạy mau…” Hắn phát sốt đến độ nói mê sảng, thân thể mỗi một chút động đều sẽ khiến cho cơ thịt co rút.
Ta đối với hắn vết thương đầy người càng nhìn càng thương tâm, âm thầm thề, chỉ cần có thể cứu tính mạng của hắn, cho dù là đầm rồng hang hổ, ta cũng muốn xông vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc