Vô Sắc Vô Hoan - Chương 29

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Nước chảy róc rách, sóng vỗ dập dìu, có thể thấy được cá nhỏ dưới đáy nước thoăn thoắt vẫy cái đuôi bơi qua bơi lại, hai bờ sông là hàng liễu xanh xanh, khói bếp lượn lờ, năm ba cây phong cao lớn, rớt xuống một hai chiếc lá đỏ, chậm rãi trôi qua bên thuyền nhỏ.
Cúi người theo trong nước nhặt lên một chiếc lá đỏ xinh đẹp, muốn gọi Thạch Đầu đến xem. Quay người lại thấy hắn đã gối đầu lên cuộn dây thừng chìm vào giấc ngủ,
Ta xoa xoa hai chân đau nhức, chậm rãi bước đến chỗ hắn, cười xấu xa vươn ngón tay chọc nhẹ vào hai gò má mềm nhũn, hắn vẫn chưa tỉnh lại, ta vò vò mái tóc dài vàng vàng mềm mại của hắn, hắn không tỉnh, ta lại nhéo nhéo cái mũi, hắn vẫn không tỉnh — suốt đêm khổ chiến lại bị thương, mang theo ta chạy hơn mười dặm, đã vượt sức chịu đựng, hắn quá mệt mỏi.
Nhẹ nhàng ngồi xuống, vén hết mấy lọn tóc lộn xộn của hắn để sau vành tai, sau đó ghé sát vào nhìn kỹ.
Ngày thường vì hắn hay cười ta là người quái dị, không đầu óc, nha đầu ngốc, cho nên ta cũng cười hắn là kẻ lỗ mãng, xấu xí, mắt hí, tiểu tử ngốc… Hai người đối chọi gay gắt, đấu võ mồm ai cũng không nhường ai, hơn nữa cùng một chỗ lớn lên, cũng không quá lưu ý đối phương diện mạo thay đổi.
Hôm nay lại bỗng nhiên phát hiện, tuy rằng màu da hắn tổng bị phơi nắng ngăm đen, vì bị thương lại thiếu vài phần huyết sắc, ngũ quan lại đoan đoan chính chính, mũi thẳng tắp lại nhu hòa, lông mi dày mà ngắn theo hô hấp run nhè nhẹ, đôi môi trắng bệch có vài đường khô nứt, trên trán còn có vết bầm tím… Chỉ cần không bị thương, không mặc quần áo lộn xộn, không so sánh với yêu nghiệt Thác Bạt Tuyệt Mệnh, kỳ thật cũng là một tiểu soái ca thanh thanh tú tú, trách không được lúc ở Nam Cung thế gia nhiều tiểu cô nương coi trọng hắn như vậy, cứ lén làm khó làm dễ ta.
“Lạc Nhi…” Thạch Đầu ở trong mộng thấp giọng kêu tên của ta.
Ta giống như bị điện giật, cả kinh nhanh chóng lui về phía sau.
Thạch Đầu mếu máo, khụt khịt cánh mũi, hàm hồ nói: “Ăn thật ngon…”
Mặt của ta bắt đầu phát sốt.
Thạch Đầu lại nói: “Cha… hạt dẻ ngào đường…”
Ngôi sao đại biểu cho bi thương từ vạt áo rớt ra, dưới ánh mặt trời lóng lánh ánh sáng.
Ta đột nhiên nhớ tới sau khi cha hắn bị Gi*t, hắn không hề ăn món yêu thích nhất là hạt dẻ ngào đường nữa. Hắn dùng đôi vai non nớt khiêng gánh nặng ngàn cân, rồi lại gánh luôn một khối gánh nặng trầm trọng là ta, bắt buộc bản thân rời đi thơ ấu, rất nhanh thành thục lớn lên, còn tuổi nhỏ cùng ta bỏ mạng giang hồ, đi lên con đường nguy hiểm nhìn không thấy tương lai…
Nếu như thế này không phải tình thâm ý trọng, như thế này không phải thích, còn có cái gì mới phải đâu?
Máu hơi hơi thấm ra băng gạc, mấy điểm màu đỏ tươi. Thanh mai trúc mã nho nhỏ của ta, thân mình đã đầy vết thương.
Ta nhẹ nhàng cúi đầu, để sát vào, lại sát vào một chút, nhẹ nhàng hôn lên cái trán bóng loáng của hắn, như chuồn chuồn lướt nước, chạm nhẹ mà qua, nhanh đến không cảm giác nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, sau đó nhìn trộm chung quanh không người, chậm rãi bình ổn trái tim đập loạn hoảng hốt, lại lặng lẽ hôn lên chóp mũi hắn, ở trong tiếng hít thở ấm áp, chậm rãi đi xuống mấp máy một chút, do dự chần chờ, dừng một lát, cuối cùng vẫn là ngượng ngùng ly khai. Chỉ ngồi ở bên cạnh hắn, âm thầm cười trộm.
Thuyền nhỏ lướt mau, không hề dừng lại, một đường phong cảnh xinh đẹp.
Nơi nào là bến bờ?
Bỗng nhiên, ta cảm giác có một đôi mắt nhìn chính mình, quay đầu, là Thác Bạt Tuyệt Mệnh bước đi mềm nhẹ như mèo, hắn tựa hồ đã muốn ngây ngốc, thường thường như quỷ mỵ xuất hiện trong góc, hướng bên này nhìn sang hai cái. Đến lúc Thạch Đầu tỉnh, lại thường thường nhìn hắn, tràn đầy cầu xin.
Thạch Đầu bị nhìn bừng tỉnh, lén hỏi ta.
Ta nhanh chóng nói phong tục cộng thê của bộ lạc bọn họ cho Thạch Đầu, Thạch Đầu nghe xong mặt đều đen, lập tức kêu ta ngồi trong khoang thuyền, hắn đi tìm Thác Bạt Tuyệt Mệnh nói chuyện.
Thân thuyền không lớn, không chỗ tránh né, ta thấy sự tình liên quan trọng đại đến mình, liền nhón mũi chân, lặng lẽ đi theo, chọc thủng một cái lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy, dán vách thuyền nghe lén.
Vô luận Thạch Đầu truy vấn như thế nào, thề thốt Trung Nguyên cô gái tuyệt không hội chấp nhận phong tục của thảo nguyên như thế nào, Thác Bạt Tuyệt Mệnh đều trầm mặc không đáp lời, ta nghe lén nghe đến khẩn trương vạn phần.
Thạch Đầu rốt cục nổi giận: “Ta xem huynh là huynh đệ, huynh cũng không phải không biết ý của ta, có thể nào đối nàng như vậy? Hơn nữa nha đầu kia vừa ngốc lại lười, chọc phiền toái lại nhiều, huynh là không biết bản tính của nàng mà thôi, nếu là đã biết, sao còn thích nàng? Ta nói cho huynh nghe vài chuyện, mùa đông nàng liền lười giường, nước tắm rửa đều phải ta khiêng đến trong phòng, thiên hạ nào có phụ nữ lười thế này? Huynh đi ra bên ngoài tùy tiện chọn một người cũng tốt hơn nàng…”
Đáng giận! Hắn cũng không nhớ lại mùa đông ta giặt quần áo cho hắn tới nứt da?!
Thác Bạt Tuyệt Mệnh rốt cục chậm rãi mở miệng nói: “Trên thảo nguyên hoa nở trăm ngàn đóa, ta liền thích nàng như vậy, giống ánh mặt trời rạng rỡ, hạt mưa trên bầu trời thanh mát, còn có cách nào? Thích một người, còn có thể lấy đao đào tim ta ra sao?”
Thạch Đầu mặt nhăn mày nhíu: “Đại ca, các người biết nhau mới vài ngày.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh: “Nhưng mà ta nhìn trúng con mồi, liếc một cái liền thích.”
Thạch Đầu lắc đầu, khinh thường nói: “Bậy bạ, trên đời này nào có nhất kiến chung tình?”
“Đương nhiên là có!” Thác Bạt Tuyệt Mệnh nắm chặt hắn, vội vàng cầu, “Thạch Đầu tiểu đệ, ta để dành tiền, để dành rất nhiều tiền. Ta đi mua một người vợ cho đệ, tròn tròn mập mạp, tốt nhất, biết quản gia nấu cơm may vá quần áo, hiếu thuận cha mẹ trưởng bối, tam tòng tứ đức, lấy phu vì cương, quy củ nghe lời, đệ tặng Lạc Nhi cho ta đi, dù sao nàng không phải loại hình đệ thích, đại ca… Đại ca sẽ cảm tạ đệ cả đời.”
Thạch Đầu bị kinh sợ, sững sờ đứng tại chỗ.
Ta gấp đến độ thiếu chút nữa vỗ tường giơ chân, Thạch Đầu a Thạch Đầu, tuy rằng đều họ Lý, ngươi cũng không thể học tên ngu ngốc Lý Tầm Hoan kia a.
May mắn Thạch Đầu không ngu ngốc, hắn vội vàng lắc đầu nói: “Hoang đường, người là có thể mua sao?”
“Đương nhiên có thể! Thiên hạ không có gì không thể mua !” Thác Bạt Tuyệt Mệnh đúng lý hợp tình nói, “Năm đó Nam Cung thế gia không phải đã mua Lạc Nhi sao? Nếu đệ đưa Lạc Nhi cho ta, ta sẽ cho đệ rất nhiều rất nhiều tiền, một trăm vạn hoàng kim, hai trăm vạn hoàng kim, vô luận đệ muốn bao nhiêu, ta đều đã đi cố gắng đưa cho đệ, sau đó mang nàng cùng đi thảo nguyên, ta sẽ mua rất nhiều rất nhiều ngưu, rất nhiều rất nhiều nô lệ, làm cho nàng mỗi ngày có thịt bò thịt dê ăn, có nước hoa tắm rửa, sống còn sung sướng hơn phi tử của Khả Hãn, nàng sẽ từ từ thích ta…”
Thiên bạc phơ, dã mờ mịt, gió thổi bãi cỏ chăn bò dê, đó là cuộc sống trong giấc mộng của hắn, không phải của ta.
“Đủ!” Ta tức giận đến hai má nóng lên, vội vàng từ trong khoang thuyền nhảy ra, chỉ vào cái mũi hắn mà mắng: “Ngươi ngu xuẩn cũng muốn có cái giới hạn! Trên đời này không phải cái gì vậy đều có giá tiền để tính toán, không cần xem nữ nhân như bò dê! n tình của cha mẹ ngươi có thể mua sao? Tình nghĩa huynh đệ của ngươi có thể mua sao? Giáo dưỡng có thể mua sao? Phẩm đức có thể mua sao? Lòng người có thể mua sao? Ta không phải hàng hóa đặt trên kệ cửa hàng!”
“Lạc Nhi, ngươi đỏ mặt, thật là đẹp mắt…” Thác Bạt Tuyệt Mệnh lăng lăng nhìn ta, tựa hồ đem tất cả chỉ trích đều vào tai này ra tai kia, hắn giống như không khắc chế được cảm xúc của chính mình, bỗng nhiên bắt lấy cánh tay ta chỉ đến trước mặt hắn, từ ngón tay tới bàn tay, lại tới lòng bàn tay, điên cuồng hôn.
Ta sợ tới mức hét lên một tiếng, liều mạng rút tay về.
Thạch Đầu gống một con hổ bị chọc giận, hung hăng giơ một quyền đánh qua.
Thạch Đầu gống một con hổ bị chọc giận, hung hăng giơ một quyền đánh qua.
Thuyền nhỏ rung mạnh một chút.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh chưa từng đề phòng, bị đánh cho té ngã một cái thật mạnh trên đất, nửa bên mặt dần dần sưng đỏ, khóe miệng bị rách, nếu cao hơn hai phân, chắc chắn sẽ gãy mũi. Hắn ngồi dưới đất, phun ra hai ngụm nước bọt cùng máu, dùng cổ tay áo lau mặt, sau đó chống boong thuyền, cố hết sức đứng lên, nhanh chóng cầm lấy đao ngắn bên hông.
Ta cũng lảo đảo hai bước mới đứng vững thân hình, sợ Thác Bạt Tuyệt Mệnh thẹn quá thành giận, đương trường đấu võ, vội vàng trốn sau lưng Thạch Đầu làm rùa đen rút đầu, đã thấy miệng vết thương sau lưng hắn lại vỡ toang, máu tẩm ướt quần áo, chậm rãi thẩm thấu đi ra, nhuộm ở quần áo màu xanh đậm không thấy rõ, nhìn giống vết nước, không biết có thể dối gạt được không.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh nhìn thấy ta sợ hãi, nhìn thấy Thạch Đầu nổi giận, giống như từ trong mộng phục hồi tinh thần lại, hắn buông νũ кнí, ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, ta…”
Lúc này Thạch Đầu trong tay sớm cầm một cây kìm sắt làm νũ кнí, thấy hắn không có ý đồ đánh nhau, liền nhẹ buông cây kìm, che chở ta lui lại mấy bước ra sau, sau đó một tay đẩy mạnh ta vào trong khoang thuyền, lấy mình ngăn chặn cửa.
“Thạch Đầu tiểu đệ, ta… Ta chỉ là rất thích, nhất thời quên mất…” Thác Bạt Tuyệt Mệnh muốn giải thích, lại phát hiện lý do thực tệ hại, đứng không được, gấp đến độ toát mồ hôi, khóe mắt cũng liên tục không ngừng nhìn vào khe cửa, nói với ta, “Lạc Nhi, cho dù ngươi giá trị một vạn con trâu, mười vạn con trâu, ta cũng sẽ không bắt ngươi đi bán lấy tiền, ngươi đừng giận được không?”
Ta không giận, ta sợ hãi!
Từng nghe nói dân du mục xem phụ nữ là tài sản tư nhân, tính như bò dê, hơn nữa Thác Bạt Tuyệt Mệnh ý nghĩ đơn giản, muốn làm liền làm, chuyện xấu quá nhanh, ngược lại không thể đoán trước, không biết bước tiếp theo sẽ làm ra hành động bất ngờ nào. Hắn hôm nay có thể quên đến hôn tay ta, ngày mai nói không chừng liền quên làm ra sự tình đồng dạng cầm thú trong nguyên tác.
“Lạc Nhi, Lạc Nhi, thực xin lỗi, kỳ thật ta…” Thác Bạt Tuyệt Mệnh chân tay vẫn luống cuống, không ngừng kêu tên của ta, muốn đem ta đi ra giải thích.
“Đủ!” Thạch Đầu hét lớn một tiếng, cắt ngang lời nói của hắn, lạnh như băng lại khách khí nói, “Đại ca, mấy ngày nay vất vả, tiểu đệ thực băn khoăn.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh chà chà mặt, cúi đầu: “Không có gì.”
Thạch Đầu tiếp tục nói: “Đưa quân ngàn dặm cuối cùng vẫn phải từ biệt, thiên hạ đều không có buổi tiệc nào không tàn, đại ca còn muốn bắt người lĩnh thưởng, tiểu đệ phải hộ tống Lạc Nhi tìm chỗ trốn an toàn, chỉ sợ thật lâu, chúng ta ba người cùng một chỗ hành động quá dễ thấy, không bằng tạm thời tách ra, đợi lúc gió êm sóng lặng sau lại gặp đi.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh ảm đạm nói: “Các ngươi muốn đi đâu? Con đường phía trước rất nguy hiểm, không bằng ta đưa các ngươi một đoạn đường nữa đi.”
Ta nhanh chóng hướng về phía Thạch Đầu làm động tác cắt cổ gà, tỏ vẻ tuyệt đối không thể.
Thạch Đầu hơi chần chờ, trả lời: “Vừa đi vừa tìm nơi đặt chân.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh tựa hồ không biết nhìn sắc mặt cho lắm, nhiệt tình mà vội vàng nói: “Ta có thể lại cho ngươi vài chỗ ẩn nấp.”
Thạch Đầu lắc đầu, nhẫn tâm nói: “Đại ca, lần trước đi Trừng hồ có người mật báo cho An Nhạc Hầu phủ, đưa tới truy binh, tiểu đệ là không bao giờ yên tâm lần nữa, Lạc Nhi nhát gan, không chịu được mấy lần, cho nên lần này vẫn là chúng ta tự mình đi.”
“Nếu làm cho ta biết là ai mật báo, không thể không chém đầu hắn,” Thác Bạt Tuyệt Mệnh phụ họa vài câu, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn Thạch Đầu cẩn thận hỏi, “Ngươi hoài nghi là ta để lộ?”
Thạch Đầu trầm mặc không nói.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh phẫn nộ lớn tiếng nói: “Ta không có!”
Ta sợ hắn giận dữ không biết sẽ làm gì, cũng sợ Thạch Đầu không phải đối thủ, chạy nhanh từ trong khoang thuyền ra nhược nhược nhỏ giọng nói: “Bộ dạng của Thác Bạt đại ca rất đáng chú ý, màu sắc con ngươi dịch dung cũng che không được, có lẽ là như vậy mới bị người ta phát hiện.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh cãi chày cãi cối nói: “Tuyệt đối không có khả năng!”
Thạch Đầu nói: “Đại ca nếu thực xem ta là huynh đệ, cũng đừng để ý Lạc Nhi. Huynh đã hiện tại đang cao hứng, tâm tâm niệm niệm đều là nàng, nhất thời hồ đồ, khó tránh khỏi sẽ làm ra việc ngốc, chúng ta… Vẫn là trước tách ra, đợi qua hai năm, chờ huynh tỉnh táo lại không hề nghĩ đến nàng, tiểu đệ thì sẽ mang theo nàng cùng đi tìm huynh bồi tội.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh tay nổi gân xanh, môi cũng cắn đến trắng bệch, hắn trừng mắt nhìn Thạch Đầu nửa ngày, không cam lòng hỏi: “Chúng ta là anh em kết nghĩa, đệ cư nhiên hoài nghi ta bán đứng đệ?”
Thạch Đầu do dự một chút.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh rốt cục nổi giận, thật mạnh trả hắn một quyền: “Ngươi NND hỗn đản!”
Lòng ta kinh hãi, Thạch Đầu chống khung cửa không buông tay, đầy mình nhẫn nhịn lại rốt cục phát tác: “Chúng ta là anh em kết nghĩa, ngươi cư nhiên tưởng định giá Lạc Nhi? Hảo, ngươi nói mọi người là có giá, kia Lạc Nhi ở ngươi trong lòng giá trị mấy phần?”
“Thực quý,” Thác Bạt Tuyệt Mệnh không chút do dự trả lời, “Vô giá!”
Thạch Đầu cười lạnh nói: “Long Chiêu Đường phú khả địch quốc, hắn có thể xuất ra một trăm vạn lượng hoàng kim, tự nhiên cũng có thể xuất ra hai trăm vạn, ba trăm vạn, bốn trăm vạn… Hắn có tiền, có thể mua cả tòa thành! Ta làm sao biết ngươi có thể bán nàng hay không?”
“Ta…” Thác Bạt Tuyệt Mệnh bị nghẹn á khẩu không trả lời được.
Thạch Đầu nắm chặt kìm sắt trong tay, che chở ta phía sau: “Ta không thể mạo hiểm.”
Ta đưa nửa đầu ra, thấp giọng khuyên nhủ: “Mọi người đừng nóng giận, hảo hợp hảo tán, tái kiến không khó…”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh giống một con sói bị thương, hắn trong chốc lát nhìn xem Thạch Đầu, trong chốc lát nhìn xem ta: “Nguyên lai các ngươi ai cũng không tin ta?”
Ta cùng Thạch Đầu cũng chưa trả lời vấn đề mẫn cảm này.
“Tốt lắm, tốt lắm, tốt lắm!” Hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, giống kẻ điên liên tục nói ba từ “Tốt lắm”, bước đi hướng đuôi thuyền, tay trái cầm lấy sào trúc ra sức một chút, thân thuyền hung hăng lung lay hai cái, nhanh chóng hướng đến gần bờ bảy tám thước, sau đó tay phải quăng sợi xích sắt, quấn vào một khối nham thạch, người cũng cùng lúc phi thân lên bờ.
Hắn quay đầu, lại nhìn ta một cái, thần sắc trên mặt nói không rõ, có lẽ là hận, có lẽ là yêu, hắn cuối cùng vẫn là quyết tâm, xa xa đi rồi, biến mất không thấy.
Ta không biết kết quả như vậy đến tột cùng đúng hay không…
Thạch Đầu ở lúc rời đi Thác Bạt Tuyệt Mệnh, hắn cầm cái nón lớn kiểu cho ngư phủ đội lên đầu ta, sau đó đẩy thuyền nhỏ tiếp tục xuôi dòng, sau ba bốn canh giờ, thay đổi đường, một câu đều không có nói.
Ta bắt hắn thay thuốc, sau đó ý đồ tiếp hắn học chèo thuyền, chính là kỹ thuật không tinh, hai tay vô lực, chống chiếc thuyền nhỏ xoay loạn, tốc độ lại không mau được bao nhiêu, vì thế bị Thạch Đầu đẩy trở về, chỉ cho con thuyền xuôi dòng.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh lưu lại hai bình rượu trắng.
Thạch Đầu uống hết một bình.
Ta cho rằng vị thành niên không thể uống rượu, lại sợ hắn thành thói quen, giống cha hắn thường xuyên say rượu, vì thế đi ngăn lại bình thứ hai.
Hắn rầu rĩ nói: “Lạc Nhi, ta thực lo lắng.”
Thấy hắn uể oải, lòng ta cũng đi theo khổ sở, an ủi nói: “Đại ca ngươi… Ách… Ý nghĩ là đơn giản một chút, có lẽ chưa chắc là hắn làm, cảm tình mấy thứ này quá vài năm sẽ phai nhạt, sẽ có một ngày chân tướng rõ ràng.”
“Ta lo lắng không phải đại ca, hắn cho dù một người lưu lạc giang hồ, cũng không xảy ra đại sự, ta lo lắng ngươi,” Thạch Đầu mang theo hai phân men say, nắm lấy tay của ta, kéo ta ngồi bên cạnh, dưới ánh nến nhìn nửa ngày, bỗng nhiên xoa xoa mặt ta, cười ảm đạm nói, “Trước kia ở hắc vệ, mọi người đều cười ta không có ánh mắt nhìn nữ nhân, chỉ cần ngũ quan đoan chính, liền phân không ra đẹp xấu. Nhưng là thấy đại ca đối với ngươi si mê như vậy, Nam Cung Minh và Long Chiêu Đường không tiếc công sức đuổi bắt như vậy, có lẽ ngươi thật sự đẹp lắm, hơn nữa mọi người đều phát hiện vẻ đẹp của ngươi…”
Nhớ tới chiếc roi của Long Chiêu Đường, nhớ tới Nam Cung Minh tàn nhẫn Gi*t cha, nghĩ đến hành động của Thác Bạt Tuyệt Mệnh, ta sợ hãi lắc đầu nói: “Ta không thích bọn họ.”
“Không cầu đại phú, không cầu đại quý, chỉ cầu bình an sống đến chín mươi chín,” Thạch Đầu thanh âm càng ngày càng thấp, “Lạc Nhi, ngươi nếu thật sự là người quái dị không có người thích, có tốt không?”
Ta nhẹ nhàng gật đầu.
Thạch Đầu ôm bả vai ta, lần đầu tiên thẳng thắn: “Tuy rằng mọi người nói ta có thiên phú, nhưng ta dù sao tuổi nhỏ, không phải cao thủ đứng đầu, chỉ có một cái đầu một đôi tay, giang hồ hiểm ác, lòng người phức tạp, ta không biết chúng ta có thể đi bao xa, nhưng sẽ dùng chính mình đầu đến che chở ngươi, không cho bất luận kẻ nào miễn cưỡng ngươi làm chuyện ngươi không thích…”
Cổ họng ta có chút nghèn nghẹn, thấp giọng mắng: “Đứa ngốc! Nếu muốn bỏ mạng, đương nhiên là lập tức đem ta gi­ao ra chạy trốn quan trọng hơn!”
Thạch Đầu cười lắc đầu: “Không, chỉ có ta mới có thể bắt nạt ngươi!”
Ta mắng: “Ngu ngốc!”
Hắn cười hì hì không có cãi lại, chỉ lăng lăng nhìn bên ngoài thuyền, trên mặt giấu không được vẻ lo lắng.
Giờ khắc này, ta hạ quyết tâm.
Nếu chỉ có cao thủ đứng đầu mới có thể bảo hộ ta chu toàn, ta đây liền làm cho Thạch Đầu biến thành thiên hạ đệ nhất cao thủ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc