Vô Sắc Vô Hoan - Chương 28

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Người ở trên giang hồ, tất nhiên không thể thiếu hai thứ, một là thuốc trị thương, hai là đường lui.
Phụ cận Trừng hồ có đường thủy thông suốt bốn phương, thuyền khách thuyền hàng vô số, cho nên Thạch Đầu đã sớm chuẩn bị phương án lui lại khi đi trả thù Đỗ Tam Thanh, vẫn là chiếc thuyền nhỏ có mái che đậu ở trong bụi cỏ lau như trước, trên thuyền chứa hành lý và dụng cụ hàng ngày của chúng ta. Ở trên sóng nước xô đẩy, dọc theo sông nhỏ vội vàng rời đi.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh không quá thích đường thủy, hắn là cao thủ cưỡi ngựa, kỹ năng bơi chỉ biết bơi chó, lần trước nhảy cầu chạy trốn nếu không phải Thạch Đầu và ta có kỹ năng bơi cao, thường thường kéo hắn một cái, tám phần còn chưa tới bờ là phải ôm hai cái bao đầy ngân lượng chìm xuống đáy nước.
Bởi vì lần trước nên tâm lý có bóng ma, hắn đối phương án lui lại này cũng không vừa lòng cho lắm, nhưng cũng không thể nề hà, chỉ có thể vừa chèo thuyền vừa nói thầm: “Không cần lại chìm.”
Quần áo màu tối thấy không rõ vết thương, ta kéo Thạch Đầu vào khoang thuyền, đốt một ngọn đèn, nhóm lửa nấu nước ấm, muốn giúp hắn băng bó. Hắn thấy ta đưa tay sờ loạn, còn có chút ngượng ngùng, nói muốn tự làm. Ta bất chấp tất cả, phác qua, thô lỗ *** cầm lấy quần áo hắn vừa nắm vừa xé, lột ra chỉ còn một cái khố.
Chạy trốn mấy ngày nay, bình thường hắn là dựa vào quần áo rộng mới có vẻ hơi chút cường tráng. Cởi sau mới phát hiện hắn càng ngày càng gầy, *** đen thui do thường xuyên bị phơi nắng dính sát vào xương sườn và xương bả vai, thắt lưng chỉ to hơn ta hai tấc, trừ bỏ cánh tay còn có cơ bắp, tổng thể chính là một cây gậy trúc, ngôi sao ta tặng hắn trước kia còn đeo tại trước ***, móc vào một sợi xích vàng thô thô, có vẻ có chút không hài hòa, giống một tên nhà giàu mới nổi…
Ta chọc chọc xương sườn, nhỏ giọng nói thầm: “Gầy như vậy…”
“Người quái dị, ngươi muốn ૮ɦếƭ?!” Thạch Đầu thẹn quá thành giận.
Mắt thấy hắn muốn tự làm, ta nhanh chóng lấy ra vò R*ợ*u mạnh của Thác Bạt Tuyệt Mệnh, trước tự mình uống một ngụm thêm can đảm, lại cho hắn uống mấy ngụm, sau đó dùng một chút còn lại tẩy rửa miệng vết thương.
Hắn bị thương không tín***, chỉ có điều thoạt nhìn hơi đáng sợ. Trên lưng là hai vết bị kiếm chém thật dài, thắt lưng một chỗ, trên đùi một chỗ, cánh tay một chỗ, cắt thật sự chính xác, đều không phải chỗ nguy hiểm, máu tươi đóng lại ở trên quần áo, dính thành từng khối, có một số mảnh vải còn dính vào sâu trong miệng vết thương, lúc xé ra, có chút giống lột da, thêm R*ợ*u ***ng vào là đau đến tận xương. Ngũ quan của Thạch Đầu nhăn lại một chỗ, khớp hàm khanh khách rung động, lại cứng rắn chống đỡ không rên một tiếng, trong tay cầm lấy ván giường một chút thành mảnh nhỏ, phát ra từng trận tiếng vang rồi vỡ tan.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh bên ngoài thò đầu vào hỏi: “Làm sao vậy?”
Ta nói: “Có con chuột!”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh: “Trên sông cũng có chuột?”
Ta: “Chít chít~”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh: “Đừng sợ, kêu Thạch Đầu tiểu đệ dìm nó ૮ɦếƭ đuối!”
Thạch Đầu: “…”
Con chuột không kêu nữa, ta đem chậu nước, quần áo dính máu vứt qua cửa sổ, dùng vải trắng mềm băng lại miệng vết thương, còn thắt một cái nơ bướm xinh đẹp, lại thu thập thỏa đáng, thấp giọng hỏi hắn làm sao đuổi theo kịp ta.
Thạch Đầu đứng lên, hoạt động thân mình một chút, khinh bỉ nhìn ta nói: “Ta đứng ở chỗ cao, thấy đoàn xe của Long Chiêu Đường từ từ mà đến, vây quanh quán trà, nếu không biết ngươi đã xảy ra chuyện, thật coi ta là ngốc hử?“
“Đỗ Tam Thanh đâu?” Ta hỏi lại.
Nhắc tới vấn đề này, Thạch Đầu trở nên thực uể oải, hắn vòng vo tại chỗ hai vòng, lắc đầu nói: “Không phải Đỗ Tam Thanh, *** cha ta chỉ dùng kiếm tay phải, Đỗ Tam Thanh dùng tay trái, hơn nữa dáng người hắn rất nhỏ, thậm chí còn không cao bằng ngươi… Không lý do lại lựa chọn một cái tư thế khó khăn đi cắt cổ họng của cha ta. Cho nên sau khi ta phát hiện Long Chiêu Đường, bỏ lại kế hoạch ám sát, cùng Thác Bạt Tuyệt Mệnh đi vòng vèo, phân công nhau nghĩ cách cứu viện.”
Ta không hiểu võ học lắm, chỉa chỉa bóng dáng Thác Bạt Tuyệt Mệnh ngoài cửa sổ, hàm súc hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Thạch Đầu phủ thêm quần áo lắc đầu: “Nhìn kĩ lại nói.”
Kinh nghiệm giang hồ của hắn sâu hơn ta, đối Thác Bạt Tuyệt Mệnh nhận thức cũng lâu hơn ta, cảm tình huynh đệ của nam nhân cũng không phải dễ dàng buông bỏ như vậy. Ta chỉ có thể đem hoài nghi của mình nói ra, cho hắn tự quyết định.
“Các ngươi một đường đi tới thực không gặp được người khác?” Thạch Đầu hỏi.
Ta liều mạng gật đầu.
“Ta thủy chung không muốn tin tưởng hắn sẽ làm loại sự tình này, ngươi đừng vội, giấu chuyện bị thương, hắn kỹ năng bơi không tốt, có điều cố kỵ, không có khả năng ở trên thuyền động thủ với ta, chúng ta tối nay có thể dò xét một chút.” Thạch Đầu rất nhanh làm ra quyết định, tiện đà hắn hoang mang nhìn mặt của ta, “Kỳ thật… Ta mấy ngày nay vẫn muốn hỏi, mấy vết đỏ của ngươi đâu?”
Ta hậu tri hậu giác sờ sờ, lớp hóa trang trên mặt đã bị Long cầm thú lau đi hơn phân nửa, ánh mắt mơ hồ trả lời: “Cuộc sống tốt, dinh dưỡng tốt, cho nên hết rồi.”
Thạch Đầu không truy cứu, chỉa chỉa nước ấm còn lại nói: “Rửa sạch đi, thuốc dịch dung bị tróc ra không ít, một vết vàng một vết trắng, thật khó coi.” Sau đó hắn tự động đi ra, lưu lại không gian cho ta thay quần áo.
Ta chiếu chiếu gương, cảm thấy Thạch Đầu không phải cầm thú, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hơn nữa tương lai còn muốn cùng một chỗ đi giang hồ, cứ gạt hắn thật không tốt, không bằng nhân cơ hội này, công bằng. Liền một lần nữa nấu chút nước ấm, hòa vào thuốc tẩy trang, gỡ đi lớp hóa trang trên mặt, chải lại tóc mái, lộ ra cả khuôn mặt trái xoan, tóc xõa ra dùng sợi dây màu đỏ cột lại gọn gàng. Sau đó dùng kéo cắt mấy cái gút hắn thắt ở trên lưng hồi nãy, nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa thay bộ nữ trang bằng vải thô, không có cột thắt lưng, càng có vẻ cao gầy, khuynh quốc khuynh thành.
Nếu không có nguyên tác, ta cũng sẽ yêu ૮ɦếƭ khuôn mặt xinh đẹp này cùng dáng người thướt tha, huống chi cầm thú?
Nay ta chỉ nhớ nhung Kha Tiểu Lục đời trước mang khuôn mặt có mấy nốt mụn nhỏ trên trán cùng đôi chân vui.
Nhưng mà khuôn mặt kia ở trong trí nhớ ta, đã muốn càng ngày càng mơ hồ.
Trong tiếng nước vỗ vào thân thuyền, tiếng Thạch Đầu cùng Thác Bạt Tuyệt Mệnh đối thoại, xuyên thấu qua mỏng manh ván tường bản, truyền tới.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh hỏi: “Ngươi bị thương?”
Thạch Đầu: “Nam Cung tên kia cũng không có bản sự gì đáng nói, bất quá quát bị thương cánh tay, không có chuyện gì. Đáng tiếc tên kia khinh công không sai, ta mang theo Lạc Nhi, không thể làm gì hơn, để cho hắn chạy thoát. Nếu là đại ca sớm từng bước đuổi tới, khẳng định có thể đem đầu chém!”
“Không có cách khác,” Thác Bạt Tuyệt Mệnh tiếc nuối nói, “Lúc ngươi mang theo Lạc Nhi phá vòng vây, viện quân của Long Chiêu Đường đến, vây quanh tất cả người trong ma giáo, bọn họ cho rằng ta là đồng đảng, ta mất một lúc lâu mới cùng mấy người đó phá vây mà ra, lại không dám cùng bọn họ chạy về phía của ngươi, đành phải chạy loạn xoay vòng luẩn quẩn, thiếu chút nữa nghĩ đến không gặp được các ngươi.”
Thạch Đầu hỏi: “Đại ca, Nam Cung Minh cùng Long Chiêu Đường làm sap biết chúng ta ở Trừng hồ?”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh: “Không biết, chẳng lẽ là mấy ngày nay có nhân thấy ngươi?”
Thạch Đầu: “Nếu chỉ là Nam Cung Minh, có thể là hướng về phía ta đến, nhưng mà Long Chiêu Đường không có khả năng vì loại tiểu nhân vật như ta mà đích thân đuổi theo.”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh: “Ta cũng hiểu được kỳ quái.”
Thạch Đầu trầm mặc một lát, buồn rầu nói: “Ta càng kỳ quái là… Lạc Nhi này người quái dị, còn không có bộ dạng hảo như Vương nhị tẩu trong thôn, đến tột cùng là làm sao rước lấy nhiều như nam nhân vô liêm sỉ vậy? Chẳng lẽ ánh mắt mọi người đều mù hết rồi hay sao?”
Thác Bạt Tuyệt Mệnh: “Không, nàng tốt lắm… Thật sự tốt lắm… Thạch Đầu tiểu đệ, ngươi thật sự thực thích nàng?”
“Nàng tính tình là còn chấp nhận được, nhưng tính cách cổ cổ quái quái, cũng không phải nữ nhân trong thiên hạ đều ૮ɦếƭ hết ! Ai thèm thích nàng?” Thạch Đầu theo thói quen một mực phủ nhận, sau đó lại hỏi, “Đại ca, ngươi nói nàng không phải nhân lúc ta không thấy loạn phao mị nhãn câu tam đáp tứ đi?”
TMD! Hắn không nghi ngờ dung mạo của ta có vấn đề, cư nhiên hoài nghi nhân phẩm của ta có vấn đề?!
Còn muốn cùng Thác Bạt Tuyệt Mệnh hư hư thực thực cầm thú này phân rõ quan hệ hai chúng ta?!
Nằm mơ!
Chúng ta quan hệ nhiều đâu! Cha hắn nhưng là đã nói muốn hắn cưới ta! Đừng nghĩ quỵt nợ!
Ta gõ boong thuyền cả giận nói: “Thạch Đầu, ngươi đi vào cho ta!”
Thạch Đầu nhanh như chớp chui vào, bĩu môi, không kiên nhẫn hỏi: “Kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì? Không nửa điểm nhã nhặn!”
“Thúi lắm!” Ta hổn hển xoa thắt lưng, trừng mắt nhìn hắn chất vấn, “Ngươi mới vừa ở bên ngoài nói bậy ta câu tam đáp tứ? Con mắt nào của ngươi thấy ta liếc mắt đưa tình?”
“Ta cũng tùy tiện nói nói, tùy tiện đoán đoán,” Thạch Đầu sờ sờ cái mũi, chột dạ, theo sau hắn lại vịt ૮ɦếƭ còn mạnh miệng nói, “Ngươi ngày thường còn không phải cứ nói ta tứ chi phát đạt ý nghĩ đơn giản? Ai gả cho người đó xui xẻo?!”
Hắn không ý nghĩ đơn giản có thể thông đồng nhiều cầm thú như vậy, còn cùng bọn họ xưng huynh gọi đệ sao? Ta tức giận đến nhéo cánh tay hắn: “Ta cũng chỉ là lén chửi, ngươi không thể ở trước mặt người khác nói ta lung tung a! Thật sự là không đầu óc Thạch Đầu ngốc.”
“Dù sao ngươi lại không lấy đại ca của ta làm chồng, khẩn trương như vậy làm cái gì?” Thạch Đầu xem thường, “Ta vẫn kỳ quái ngươi không câu tam đáp tứ làm sao lại gặp phải đám nam nhân kia?! Bà ngoại của ngươi trước khí lâm chung kêu ta trông chừng ngươi, không cho hồ nháo ! Mau giải thích một chút! Không cho dùng nói sạo tránh né!”
Hắn ánh mắt không chỉ lé, còn mù?!
Ta nhanh chóng chỉ vào mặt mình hướng về phía hắn nói: “Ngươi xem xem, ngươi nhìn kĩ xem! Chẳng lẽ còn không rõ sao?!”
“Hiểu được cái gì?” Thạch Đầu cúi người, tỉ mỉ nhìn nửa ngày, cuối cùng vươn ngón tay chọc chọc má phải, “Chỗ này còn có vết màu vàng chưa rửa.”
Ta một lần nữa cầm lấy gương đồng soi soi, lấy khăn tay chà xát chà xát, lộ ra một cái tươi cười sáng lạn lộ tám cái răng, hỏi lại: “Hiện tại đâu?”
Thạch Đầu kiểm tra xong, gật gật đầu: “Sạch sẽ.” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
“Còn gì nữa?” Ta thấy Thạch Đầu không phản ứng, đành phải nói, “Ngươi nhìn thất mặt ta không dịch dung, chẳng lẽ khôngcó cảm tưởng gì khác?”
Thạch Đầu ôm bả vai, nhìn chằm chằm mặt của ta, cố gắng tìm điểm bất đồng: “Nhìn so với trước kia trắng nõn rất nhiều, lông mi cũng dài trở lại…”
Ta hỏi: “Còn gì nữa?”
Thạch Đầu phát hiện: “Môi của ngươi bị xước.”
Ta: “Cứ như vậy?”
Thạch Đầu chớp chớp ánh mắt, bỗng nhiên nổi giận nói: “Ngươi còn muốn như thế nào nữa? Đúng rồi, ngươi còn không có giải thích chuyện ngươi câu tam đáp tứ đâu! Lại muốn tránh né?!”
Ta tức giận muốn phát hỏa, vội vàng bổ nhào vào trước mặt hắn, nhón mũi chân, chỉ vào chính mình hỏi: “Ngươi chẳng lẽ không cảm thấy ta khuynh quốc khuynh thành xinh đẹp sở sở động lòng người chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa?”
Thạch Đầu trợn mắt há hốc mồm nửa ngày, mới nhỏ giọng trả lời: “Ta cảm thấy… Ngươi càng ngày càng không biết xấu hổ …”
Ta nói không nên lời, hắn trở lại ở khoang thuyền lục hành lý lấy ra tờ lịch cũ gói bánh hạnh nhân, vỗ vỗ vụn bánh, chỉ vào thiên nữ tán hoa ở mặt trên, vô cùng đau đớn nói: “Đây mới là mỹ nhân, ngươi nhiều lắm là làn da trắng một chút, ngũ quan không lệch lạc! Bộ dáng còn được thông qua! Không cần tự tin làm tuyệt thế mỹ nữ như vậy? Thực nghĩ mắt mọi người bị mù? Nói ra đi cũng không sợ người chê cười?”
Ta đưa tay tiếp nhận tờ lịch cũ kia, thiên nữ tán hoa mang đầy phong vị quê cha đất tổ, bộ dạng mập mạp, mặt cực giống trăng tròn, cái miệng nhỏ nhắn, cằm ba ngấn, ánh mắt nhỏ như cái khe, bộ *** như trái đu đủ, thắt lưng thô ௱ôЛƓ nở nang, cả người đeo đầy vàng vòng chuông nhỏ, trang điểm xinh đẹp…
Thạch Đầu rất kiên nhẫn giáo dục ta: “Biết cái gì là mỹ nhân chưa?”
Ta ước lượng một chút bộ *** của mỹ nữ trong bức họa, lại cúi đầu nhìn xem bánh bao nhỏ của bản thân, hoảng hốt …
Thạch Đầu vừa lòng đem bức họa đặt sang bên cạnh, tiếp tục thẩm vấn: “Nói đi, vì cái gì Long Chiêu Đường cùng Nam Cung Minh sẽ coi trọng ngươi?”
“Ta oan a, ta cái gì cũng không biết, đại khái chắc não bọn họ bị hư…”
“Ngươi là không phải luôn dùng ánh mắt loạn ngắm người ta?”
“Hẳn là không có…” Có như vậy một hai thứ cũng là vì muốn thấy rõ ràng cầm thú hình dạng gì.
“Đúng rồi, ta nhớ rõ ngươi trước kia ngay cả A Sơ đổ bô cũng không buông tha! Còn nhận hoa hắn đưa?”
“Ta… Ta…” Ta nhiều miệng cũng giải thích không rõ.
“Xem! Chính là ngươi gây chuyện!” Thạch Đầu nổi giận đùng đùng vỗ cái bàn, thay ta làm quyết định, “Về sau không cho tùy tiện loạn ngắm nam nhân! Ánh mắt thành thật một chút, lão tử không nhiều khí lực như vậy thay ngươi thu thập hiện trường!”
Ta khóc không ra nước mắt, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
“Nữ nhân a nữ nhân, không nhìn chằm chằm chính là không được…” Thạch Đầu cảm khái hai câu, rung đùi đắc ý xoay người rời đi.
Ta chưa từ bỏ ý định, truy vấn lần cuối cùng: “Ta thật sự khó coi?”
Thạch Đầu một cước đạp ở trên tấm ván, quay đầu lại nhìn hai mắt, tỏ vẻ rèn sắt không thành thép nói: “Nữ nhân trọng đức không trọng sắc, bộ dạng đẹp mặt hay khó coi có cái gì? Ngươi cứ nghĩ nhiều làm gì?”
Ta không để ý đến hắn, một lần nữa cầm lấy gương nhìn trái nhìn phải, người trong kính mỹ mạo như trước, lòng ta lại bắt đầu hoài nghi, hay là hết thảy đều là ảo giác, Lâm Lạc Nhi bộ dạng không như chính mình trong tưởng tượng hại nước hại dân như vậy? Đám cầm thú kia thích mình bất quá là bàn tay vàng của nguyên tác?
Sau đó ta lại nhặt lên tranh tết đi ra so sánh, bỗng nhiên phát hiện bộ dạng của tán hoa thiên nữ kia cùng dung mạo của Kha Tiểu Lục ta khá giống, hai người mặt đều tròn giống nhau, nói không chừng ta cả người xuyên qua, mới là chân chính mỹ nữ…
Ta không phải thật sự rất tự kỷ, rất không biết xấu hổ?
Hoảng hốt, ngoài cửa truyền đến thanh âm có đồ vật rớt xuống.
Ngẩng đầu nhìn ra, là Thác Bạt Tuyệt Mệnh vẫn giữ tư thế đẩy cửa cuốn rèm, giống hệt tượng đá, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm ta, liền ngay cả bát đũa đang cầm trong tay rớt xuống đất cũng không biết.
Ta cũng lăng lăng nhìn hắn, không biết phải phản ứng ra sao.
“Đại ca, ngươi làm sao vậy?” Thạch Đầu bưng đồ ăn tiến vào, kéo hắn hai cái, “Ăn cơm a.”
“Phải, ăn cơm ăn cơm…” Thác Bạt Tuyệt Mệnh si ngốc nhìn ta, trả lời giống như phụ hoạ, bị Thạch Đầu luôn mãi thúc giục, luống cuống tay chân nhặt bát đũa, ngay cả rửa cũng không liền mang lên bàn, sau đó đưa ta ba cây đũa, Thạch Đầu hai cây, chính mình một cây…
Ta bối rối một lát, bỗng nhiên sinh ra một cái ý niệm ác độc trong đầu. Dù sao Thác Bạt Tuyệt Mệnh đã sớm nhìn lén qua một lần, đã biết gương mặt thật của ta, ta không bằng thoải mái lộ ra mặt, làm cho hắn xem cái đủ, thậm chí cố ý ở trước mặt hắn nhiều đi dạo, nếu hắn thật sự là người tốt cũng vậy. Nếu hắn kiềm chế không được lộ ra bản tính cầm thú, Thạch Đầu tất nhiên giận dữ, sẽ cùng hắn đoạn tuyệt tình nghĩa huynh đệ, từ nay về sau mỗi người đi một ngả. Nếu hắn muốn ***, chúng ta ở trên thuyền cũng chiếm hết ưu thế.
Nghĩ đến đây, ta đem chiếc đũa dư đưa lại cho hắn, không hề che lấp dung mạo, còn khẽ cười cười.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh càng ngây ngốc.
Thạch Đầu hồ nghi nhìn huynh đệ hai cái, lại nhìn xem ta.
Ta “Hiền lương thục đức” cúi đầu ăn cơm, lại cho hắn gắp miếng cá nhất.
Thác Bạt Tuyệt Mệnh ngay cả đồ ăn cũng không cần, nhìn ta ăn cơm. Cho đến khi Thạch Đầu dùng sức “Khụ” hai tiếng, hắn mới hồi phục tinh thần lại, ngượng ngùng nói: “Muội muội bộ dạng thực đẹp, đối đãi ngươi lại chân tình thực lòng, tiểu đệ ngươi rất có phúc…”
Thạch Đầu nghe thấy ca ngợi liền lên mặt, hắn rất giống đại gia khoát tay nói: “Phúc khí cái gì, nàng này người quái dị có cái gì hảo? Ai thèm a?!”
Ta hung hăng một cước đạp lên bàn chân hắn!
Thác Bạt Tuyệt Mệnh cười gượng hai tiếng, hỏi lại: “Kia tiểu đệ ngươi thích nữ nhân như thế nào?”
Ta vểnh tai nghe.
Thạch Đầu nghĩ nghĩ: “Diện mạo là sau, tính tình nhất định phải tốt, phải biết quản gia, biết nấu cơm thêu hoa quét tước trồng cây.”
Ta đều biết!
Thạch Đầu còn nói: “Không thể câu tam đáp tứ thủy tính dương hoa, phải hiểu được biết lạnh biết nóng.”
Ta cũng làm được!
Thạch Đầu: “Cần phải hiếu thuận trưởng bối, giáo dục đứa nhỏ…”
Ta sẽ! Nhưng mà hắn có trưởng bối sao?!
Thạch Đầu: “Phải tam tòng tứ đức, lấy phu vì cương.”
Trước đáp lời, tương lai lại quỵt nợ…
Thạch Đầu cuối cùng liếc ta hai cái, “Ngạo mạn” nói: “Không nghe lời nữ nhân, ta là không cần.”
Ta bị tên ngu ngốc này tức đến đòi mạng, lại vẫn là biết vâng lời giả làm tiểu bạch thố, lại gắp cho hắn hai miếng cá.
“Là như vậy sao?” Thác Bạt Tuyệt Mệnh nhìn ta, buông bát đũa, không biết suy nghĩ cái gì.
Ăn cơm xong, ta đi thu dọn bát đũa, Thạch Đầu bỗng nhiên tiến đến bên người ta, lười biếng nghiêng người ngồi xuống, đầu tiên là kéo kéo mái tóc của ta, sau đó lôi kéo góc áo của ta, lúc ta quay đầu lại, hắn lại dời tầm mắt, nhìn xa xa non nước xanh xanh, vò hai tay, giống như lơ đãng nói: “Nếu thích ai, ta liền cả đời chỉ đối xử tốt với một mình nàng.”
Tim của ta, đập mạnh một cái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc