Vô Sắc Vô Hoan - Chương 10

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

“Không… Không phải…” trên mặt của Minh Nhị thúc lộ vẻ không đành lòng, muốn nói lại thôi.
“Ai nha, chuyện này tóm lại là…,” Minh nhị thẩm xoa xoa hai bàn tay, liền nói, “Thạch Đầu, cha ngươi đã đi.”
Thạch Đầu ngẩn người: “Đi đâu?”
Mọi người ai cũng không biết làm thế nào có thể tàn nhẫn mở miệng nói với một đứa nhỏ 9 tuổi, phụ thân của nó đã qua đời, từ nay về sau nó phải làm cô nhi.
Thạch Đầu thấy tất cả mọi người không nói lời nào, rốt cục hiểu ra, bất an hỏi: “Hắn đã đi? Cha ta khỏe như trâu, các người không nói giỡn chứ?”
Minh Nhị thúc lắc đầu, quay sang nói với vợ: “Ngày thường ngươi không phải rất biết ăn nói sao? Ngươi tới giải thích đi.”
Thạch Đầu không tin, quay đầu cầm tay ta tìm kiếm đồng minh, nói: “Ta đã lớn như vậy, còn muốn gạt ta.”
“Ngươi mau về nhà đi.” Ta nhìn qua bốn phía, thấy không khí trầm trọng, biết chuyện này không phải giả, vội vàng kéo tay áo hắn, nhỏ giọng khuyên.
Thạch Đầu quýnh lên, túi đồ trên vai tuột xuống, rơi thẳng vào chân ta.
Ta chưa kịp kêu đau, hắn đã giống như trâu điên xông thẳng vào thôn, kéo theo từng trận gà bay chó sủa.
Ta cố nén đau, gi­ao đồ cho cậu cả đem về, sau đó chạy tới nhà Thạch Đầu.
Tại cửa tụ tập rất nhiều thôn dân, ở chính sảnh là một quan tài chưa đóng nắp, một mảnh vải trắng phủ lên một thân người cao lớn, không vạch ra cũng biết là người nào.
Thạch Đầu đứng ở bên cạnh yên lặng thật lâu, mới run run vươn tay, vạch miếng vải nhìn thoáng qua, sau đó biến thành đầu gỗ ngồi trên ghế, không động đậy.
Ta thấy hắn như thế, liền tự giúp hắn hỏi thăm sự tình. Thôn dân trả lời thất chủy bát thiệt, sau gần nửa canh giờ, mới có thể khái quát sự tình.
Ngày hôm qua Thiết Đầu đại thúc đi lên trấn trên mua đồ, có một hộ nhà giàu muốn làm vài món đồ sắt đặc thù theo yêu cầu, hắn liền đi theo đến nhà người ta. Không ngờ hộ nhà giàu kia đúng là nhân sĩ giang hồ đã thoái ẩn nhiều năm, đúng lúc kẻ thù tới cửa, muốn huyết tẩy cả nhà. Thiết đầu đại thúc thân cao cường tráng, diện mạo hung hãn, trong tay lại có đao, nên lại bị lầm là người trong võ lâm, mới ra cớ sự.
“Thiết Đầu là người tốt, chỉ là lần này thật xui xẻo. Đúng lúc đó lại tới cửa, có lẽ là trúng kiếp nạn này a.”
“Nghe nói lúc hắn ૮ɦếƭ, còn che chở cho một đứa trẻ 3 tuổi của nhà đó, có lẽ là vì như vậy nên mới bị Gi*t đi?”
“Hắn sống là hảo hán, ૮ɦếƭ cũng là hảo hán.”
“Đứa nhỏ Thạch Đầu này, mới 9 tuổi không cha không mẹ, lại không có họ hàng gần để dựa vào, về sau này cũng không biết như thế nào đây…”
“Nhà bọn họ cũng không có bao nhiêu gia sản đi?”
“Thật đáng thương a…”
Tiếng của thôn dân nghị luận lọt vào tai, có thở dài, có đồng tình, có dối trá, có cảm thán … cái gì cũng có.
Nhưng dù sao không phải chuyện nhà bọn họ, an ủi bao nhiêu cũng thế, sau khi nói xong tiếp tục về nhà nấu cơm chăm đứa nhỏ.
Ta nhớ tới rất nhiều năm trước, vào buổi tối lúc mẹ rời đi, ta vẫn còn là đứa nhỏ sáu tuổi, chỉ biết ôm con thỏ bông, ngoan ngoãn ngồi chờ ở bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, không rõ vì sao mọi người lại dùng ánh mắt thương hại nhìn ta, càng không ngừng nói đứa nhỏ đáng thương.
Ta bắt đầu sợ hãi, liên tục hỏi pa pa: “Ma ma khi nào thì tỉnh lại? Ma­ma nói sẽ mua thỏ mới cho con mà.”
“Pa pa sẽ mua cho con.” Pa Pa dùng bàn tay to lớn không ngừng vuốt đầu của ta, thở dài, một câu cũng không nói.
Thật lâu về sau, ta mới biết được ma­ma sẽ không bao giờ trở lại, bà sẽ không đưa ta đi Dis­ney­land nữa.
Pa­pa không mua cho ta con thỏ mới, lại đem về cho ta một người mẹ mới.
Người mẹ mới này rất đẹp, nói chuyện luôn khách khách khí khí, không giống dì ghẻ ác độc trong cổ tích suốt ngày đánh chửi ta, chỉ có điều sau khi ta có em trai mới, bọn họ vui mừng mua cho ta áo váy xinh đẹp, sách vở mới tinh, sau đó đưa ta đi học trong trường có ký túc xá.
Pa pa nói với ta thực xin lỗi.
Ta có thể hiểu được ông, cũng không oán hận, nhưng từ đó về sau rất ít về nhà, cũng không thích cùng mọi người thân cận.
Mọi người đều nói ta quái gở, nhưng bọn họ không biết, ta chỉ là một người nhát gan, luôn sợ hãi sẽ mất đi vật mình thích, càng sợ hãi lại một lần nữa thừa nhận sự đau đớn đến vậy.
Nhìn Thạch Đầu vẫn đứng ở chỗ cũ không hề nhúc nhích, tựa như ta năm đó, giống một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, bất lực, lại không biết hướng ai cầu cứu. Lòng ta hoang mang, giống như một lần nữa trải qua kí ức đau lòng không hề muốn nhớ lại kia, suy nghĩ một lát, thân mình từ từ dựa vào tường đất, ngồi bên cạnh chậm rãi cùng hắn khổ sở.
Trong nhà không có người lớn, tang sự của Thiết Đầu đại thúc do các trưởng bối trong thôn an bài, bọn họ nói một đống lời an ủi, sau đó thuần thục phái người đi mua quan tài, chọn mộ phần, thu thập đồ dùng, Thạch Đầu chỉ biết gật đầu như một cái máy.
Cậu và mợ đến kêu ta trở về ăn cơm, ta không tiện cự tuyệt, xoa xoa đôi mắt đỏ hoe, bị nửa kéo nửa lôi đi về. Sức khỏe của bà ngoại cũng tốt lên một chút, có thể nằm ở trên giường khâu giày, thêu thùa, thấy ta trở về thập phần vui mừng, cầm mấy đồ vật ta đưa xem một hồi khen một hồi, mợ bày ra bàn ăn không những gà vịt thịt bò thật phong phú, trả còn gắp cho ta 1 cái đùi gà thật lớn.
Ta miễn cưỡng cười vui, trong miệng vô vị, trong đầu chỉ có chuyện của Thạch Đầu.
Đến tối, ta cùng bà ngoại nói chuyện phiếm, kể Nam Cung thế gia đãi ngộ giống như tiên cảnh. Sau khi trở về phòng thuần thục nhảy ra cửa sổ, trèo tường, chạy tới nhà Thạch Đầu.
Chung quanh im ắng, chỉ có tiếng dế mèn kêu vang, tang sự ở thế giới này có rất nhiều tục lệ, hơn nữa mấy ngày sau phải thủ bên linh cữu 3 ngày liên tục, cho nên các trưởng bối đều kêu Thạch Đầu đi nghỉ ngơi giữ sức. Nhưng Thạch Đầu không hề đi nghỉ, cũng không có canh giữ ở bên cạnh phụ thân, mà là một mình ngồi ở ngoài phòng thợ rèn, hai mắt đỏ bừng, nhưng không hề chảy ra một giọt nước mắt, chỉ không ngừng lật tới lật lui những dụng cụ rèn đúc.
Ta đi đến bên người hắn ngồi xuống, trong lòng đã nghĩ sẵn vài lần, vẫn không thể quyết định phải nói gì.
Thạch Đầu mở miệng trước: “Ngươi đã đến rồi?”
Ta gật đầu.
Hai chúng ta cùng nhau trầm mặc rất lâu, Thạch Đầu cầm lên một cây đại thiết chùy mấy chục cân, thấp giọng nói: “Cách đây không lâu ta cảm thấy cầm cây chùy này đánh lên rèn sắt thật đặc biệt uy phong, luôn muốn thử, nhưng cha không cho, nói phải chờ ta đến 12 tuổi mới dạy ta rèn sắt, tay nghề của ông rất giỏi…”
Ta phụ họa: “Mọi người đều nói ông là thợ rèn tốt nhất mười dặm bát hương, nông cụ và thái đao của nhà chúng ta đều là do ông ấy làm.”
“Đúng vậy, cha rất lợi hại,” Thạch Đầu giơ lên cây chùy, ở không trung dễ dàng quơ vài cái, bắt chước tư thế rèn sắt, bỗng nhiên quay đầu nói với ta, “Lạc Nhi, bọn họ đều bảo ta đi nghỉ, nhưng ta ngủ không được, nhắm mắt lại chợt nghe thấy tiếng đinh đinh đang đang rèn sắt vang lên như trước, cha còn có thể nửa đêm đẩy cửa tiến vào đắp cho ta cái chăn; Mở mắt ra sẽ thấy cha ngồi ở ngoài phòng rèn mở mồm to uống rượu, uống xong, sẽ cười mắng ta là thằng khỉ con. Ngươi có biết loại cảm giác này sao?”
“Ta biết đến.” Hết thảy ta đều trải qua.
Thạch Đầu tiếp tục nói: “Nguyện vọng lớn nhất của cha là thấy ta có tiền đồ, kế thừa nghề rèn. Sau đó cưới 1 cô dâu tốt, sinh cho hắn một đứa cháu, nhưng tất cả ta cũng chưa làm được.”
“Ngươi sẽ làm được.”
“Cha cao như vậy, cường tráng như vậy, ngồi ở trên vai có thể nhìn rất xa. Ta đã nghĩ cha vững chắc tựa như ngọn núi, vĩnh viễn có thể che chắn cho ta, cho ta che gió ᴆụt mưa, nhưng là chưa từng nghĩ tới cha sẽ rời đi đột nhiên như vậy, ta chưa học được một chút tay nghề nào, cũng chưa kịp hiếu thuận cho cha ngày nào.” Thạch Đầu buông cây chùy, lò rèn vốn đỏ lửa nay đã trở nên lạnh như băng, “Ngày hôm qua cha đi lên trấn trên là vì mua hạt dẻ ngào đường ta thích ăn nhất, trên đường gặp được khách quen, cho nên…”
“Chuyện này không phải lỗi tại ngươi.” Ta biết cứ tiếp tục trầm mặc không được, nhanh chóng khuyên bảo, “Nếu cha ngươi biết ngươi suy nghĩ lung tung như vậy, sẽ rất tức giận.”
Thạch Đầu tự giễu cười cười: “Cha ta? Cha ta đã mất rồi.”
Ta nói: “Nói hưu nói vượn, người ૮ɦếƭ còn hồn, hắn còn ở đây nhìn ngươi!”
Thạch Đầu hỏi lại: “Hồn ở chỗ nào?” Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
Ta không cần nghĩ ngợi đi ra ngoài phòng, ngẩng đầu lên, vươn ngón trỏ, cao cao chỉ hướng bầu trời đầy sao, khẳng định: “Mẹ của ta hồi còn sống đã nói, linh hồn sẽ trở thành sao! Bà đi rồi sẽ ở trên trời nhìn ta, bảo hộ ta cả đời bình an, sung sướng vui vẻ.”
Thạch Đầu cứng ngắc bĩu môi, phản bác nói: “Người khi ૮ɦếƭ hồn sẽ mất, ta không tin có quỷ thần, hơn nữa sao ngươi biết trên đó có gì?”
“Thạch Đầu nhu ngốc, nói ngươi ngoan cố còn không tin,” Ta mắng hai câu, sau đó ngồi ở trên cỏ, nhìn bầu trời sao sinh động như thật nói, “Sau khi mẹ ta đi, bà thấy ta khổ sở, có một đêm đi vào giấc mộng mang ta đi chơi. Nơi đó thật sự là tiên cảnh. Bốn mùa hoa tươi cùng nở, phòng ở nguy nga cao ngất, tầng tầng điệp điệp hơn một ngàn thước, đường bốn phương thông suốt, chạy trên đường không phải ngựa, mà là quái thú. Quái thú làm bằng sắt mạnh vô cùng, lì lợm không ăn thịt, chỉ uống một loại nước có hương vị kỳ quái tên là xăng. Trên bầu trời còn có chim to màu trắng, chở người ta bay tới bay lui, mọi người ăn mặc giống như thần tiên, có thể nói chuyện với người cách xa ngàn dặm, còn có rất nhiều đồ chơi…”
“Điều đó không có khả năng! Trên thế giới không có quái thú bằng sắt, hơn nữa có sao băng rơi xuống đấy thôi.” Thạch Đầu nghe được sửng sốt sửng sốt.
“Cho nên mới nói là tiên cảnh a, sao băng là xe ngựa chuyên chở linh hồn mới rơi vào thế gian.” Ta hoài niệm miêu tả cuộc sống ở địa cầu, thậm chí còn nói tới điện thoại,MP3, điện ảnh, ô tô, phi cơ kể thật hào hứng.
Cuối cùng, Thạch Đầu bán tín bán nghi tổng kết: “Bất quá là nằm mơ thôi.”
“Tuyệt đối không phải là mơ!” Ta kiên trì: “Cho dù thiên hạ tất cả mọi người nói người ૮ɦếƭ đi hồn sẽ mất, lấy khoa học…không phải… Đạo lý lớn đến cãi lại thiên cung địa phủ không tồn tại, ta vẫn tin tưởng mẹ ta ở trên các ngôi sao che chở ta! Nếu ta khổ sở, bà cũng sẽ thương tâm.”
Bầu trời đầy sao rạng rỡ, làm cho người ta mê say, ngân hà như dải lụa tuyệt đẹp vắt ngang trời đêm.
Kỳ thật ta cũng không phải là người mê tín, có chút chuyện lý trí hiểu được, nhưng trong lòng lại tình nguyện hồ đồ. Tin tưởng thân nhân qua đời sẽ ở trên trời, có một ngày sẽ được đoàn tụ; Tin tưởng ngẩng đầu ba thước sẽ thấy thần, thiện ác có báo; Tin tưởng luân hồi chuyển thế…
Nếu hết thảy sự tình đã không thể thay đổi, vì để được vui vẻ, không khóc, không thống khổ, không sợ hãi, cho dù lừa mình dối người cũng tốt, rất nhiều bà đồng đều là dựa vào điều này đi gạt người.
Lời nói dối nói một ngàn lần cũng sẽ biến thành chân thật.
Sau khi ta miêu tả xong, Thạch Đầu lẳng lặng nhìn bầu trời, ánh mắt tuyệt vọng rốt cục cũng nóng cháy trở lại. Hắn cũng lựa chọn tin tưởng như ta năm đó.
Ta kéo hắn lại, ôn nhu nói: “Cha ngươi vẫn còn bên ngươi, hắn sẽ nhìn ngươi lớn lên, cho nên… không cần khổ sở.”
“Ngươi không cần phải ở chỗ này.” Thạch Đầu bỗng nhiên bỏ tay của ta ra, xoay người sang chỗ khác, thanh âm khàn khàn.
Một giọt nước, lặng lẽ xẹt qua lòng bàn tay, là nước mắt hắn.
Đây là ta lần đầu tiên gặp Thạch Đầu quật cường rơi nước mắt.
Tôn nghiêm của tiểu nam tử hán không thể bị hao tổn, ta nhanh chóng đứng dậy, không nhìn sự yếu đuối của hắn.
Bờ tường đã rất cũ, phía trên phủ đầy dây thường xuân.
Ta ở bờ tường bên này, hắn ở bên kia, hai bên không nói gì, chỉ có tiếng khóc đứt quãng trong không trung, giống như phải trút hết đau xót.
Không biết đã qua bao lâu, hắn vòng qua tường đi tới, tìm được ta đang ngẩn người, bỗng nắm chặt tay của ta.
Hắn dùng lực quá lớn, nắm thật sự chặt, làm cho xương cốt của ta có chút ẩn ẩn đau. Ta nhẹ nhàng rút vài lần, hắn mới hậu tri hậu giác chậm rãi thả nhẹ sức lực.
Hai đứa kề vai ngồi ở trên cỏ, cùng ngắm sao.
Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Lạc Nhi, ngươi sẽ vẫn ở bên cạnh ta sao?”
“Ừ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi.” Ta gật đầu.
Cho đến khi bình minh hé mở, đến khi gà cất tiếng gáy, đến khi sương sớm làm ướt đóa hoa, đến lúc ngươi không hề khổ sở nữa mới thôi, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi.
Dù bi thương đến thế nào, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.
Nam Cung thế gia chỉ cho nghỉ một ngày, Thạch Đầu muốn làm một cái tang sự mĩ mãn cho phụ thân cũng cần ít nhất 12,13 ngày, ta cũng không muốn Thiết Đầu đại thúc xuống mồ một cách qua loa, cho nên tự nguyện nhận giúp Thạch Đầu tìm tổng quản xin nghỉ dài hạn.
Hai đứa lưu luyến chia tay, cậu cả đưa ta lên xe ngựa về chân núi của Nam Cung gia. Ta một hơi leo lên bậc thang, xoa xoa bắp chân vừa đau vừa mỏi, tìm Tiểu Vương quản sự nói rõ nguyên nhân.
Tiểu Vương quản sự đang ngáp ngắn ngáp dài xem sổ sách, nghe xong ý đồ của ta liếc mắt một cái: “Thạch Đầu bây giờ là người chúng ta có thể quản sao? Tìm chủ tử đi.”
Ta sợ hãi: “Mấy chuyện này cũng phải tìm Hoán chủ tử?”
“Đã vào đây lâu như thế, đầu óc ngươi có thông minh lên chút nào không vậy?” Tiểu Vương quản sự đeo vẻ mặt “trẻ con khó dạy bảo “, nề hà giải thích cho ta, “Chuyện của phó dịch hạ đẳng bình thường mới báo cho ta, nha hoàn phòng trên cùng cơ thi*p do Vương tổng quản quản lý, Các đệ tử sẽ do chủ tử tự quyết định, đứa nhỏ Thạch Đầu kia thiên phú cực cao, tiền đồ vô lượng, đặc biệt được Hoán chủ tử ưu ái, hắn muốn xin nghỉ lâu như vậy, dĩ nhiên phải nói cho chủ tử.”
Ta đau khổ cầu xin: “Ta mà thấy chủ tử chân sẽ phát run, nói không nên lời, xin tiểu Vương quản sự chuyển một tiếng được không?”
“Ngươi không thấy ta đang bận rộn sao?” Tiểu Vương quản sự mất hứng, phất tay đuổi ta đi.
Thạch Đầu a… Ngươi hại ૮ɦếƭ ta.
Ta kéo hai chân nặng trĩu, nhìn ra Vãn Phong lâu xa xa, trong lòng hiện ra 1 cái cân một đầu đặt Đại cầm thú, một đầu khác đặt Thạch Đầu mới mất cha, lúc lắc cân bằng hồi lâu, rốt cục cắn răng một cái, đâm đầu nhảy vào khu vực sấm sét.
Vãn Phong lâu có ba tầng, trang trí một màu thanh nhã, là chỗ cao nhất trên núi, gió rất lớn, bên ngoài có chu dương liễu đón gió đung đưa, cách đó không xa là hồ nước, có Uyên Ương thác cao đến mười thước tung bọt nước ẩn ẩn mờ sương, đẹp không sao tả xiết. Phía dưới lại là một cái thác nước nho nhỏ, dòng nước chảy chậm, hai bên sườn trồng kỳ hoa dị thảo, tỏa ra mùi hương thơm ngát, không ít đóa hoa rơi vào trong nước, theo mười tám loan thủy đạo, chậm rãi chảy vào Lâm Hương các.
Ta cẩn thận bước từng bước, giống như trộm lén lút đi đến bên ngoài Vãn Phong lâu, ngồi xổm bên cạnh thác nước suy tới nghĩ lui, muốn dùng một trăm lượng ngân phiếu, tìm một nha hoàn quen thay ta đi nói chuyện này.
Đợi rồi lại chờ, mấy tiểu nha đầu bình thường hay đến phòng bếp quấy rầy lừa đảo một người cũng chưa xuất hiện, nhưng lại nhìn thấy nha hoàn xinh đẹp lần trước đi theo Nam Cung Minh, cầm trong tay mấy quyển sách vội vàng đi đến.
Ta từ trong bụi cỏ nhảy ra, khiến nàng hết hồn nhảy dựng.
Ta vội vàng nói rõ ý đồ, nha hoàn kia căn bản không muốn quan tâm tiểu nha đầu bị dán nhãn “Dụ dỗ chủ tử” là ta, hối lộ cũng không chịu nhận, lắc lắc ௱ôЛƓ đi vào Ngh­inh Phong các, đeo lên vẻ mặt tươi cười đi đưa sách, sau đó bước nhanh bỏ đi.
Mắt thấy mặt trời dần lặn xuống, việc này đã không còn cách nào trì hoãn nữa, ta chỉ đành từ trong lòng lấy ra cái gương nhỏ, một lần nữa sửa sang lại một chút cái đầu sọc sọc dưa hấu, chuẩn bị đi cho Nam Cung Hoán một lần gặp gỡ ấn tượng, đánh cá một phen khiến Nam Cung Hoán không dám nhìn đến mặt của ta.
Nam Cung Hoán thích yên lặng không ưa náo nhiệt, tuy rằng dưới chân núi có rất nhiều hộ vệ, nhưng chỗ ở có rất ít thủ vệ, ta báo cáo lý do, cúi đầu đi vào, chỉ gặp vài nha hoàn xa lạ, còn có hai sủng thi*p của hắn đang ngắm hoa và chim chóc. Các nàng nghe ta nói đến xin ân điển, tốt bụng đề nghị ta bây giờ đừng đi tìm xui, Minh thiếu chủ đang ở thư phòng nghe mắng…
Ta nghiêng tai yên lặng nghe, thực sự nghe được một giọng nam trầm thấp xen lẫn tiếng nước truyền đến, khẩu khí cực kì nghiêm khắc bất mãn, rất là khủng bố.
Đợi chừng đến hết canh ba chung, cuối cùng truyền đến một tiếng “Cút”, dũng khí đi tìm đại cầm thú của ta như bong bóng bể biến mất tiêu.
Thạch Đầu a Thạch Đầu, không phải ta không muốn giúp ngươi, chỉ có điều Đại cầm thú rất hung mãnh, ta sợ đến gần sẽ bị ăn sống nuốt tươi a…
Lui lại vài bước, phía sau truyền đến nhẹ nhàng tiếng nước vang động.
Ta quay đầu nhìn lại, là Nam Cung Minh cô độc một mình ngồi ở dưới cây dương liễu, ủ rũ, bảo kiếm đặt ở bên người cách đó không xa, cầm trong tay hòn đá nhỏ ném vào trong nước, thoạt nhìn đang cực kì mất hứng.
Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*! Hai mắt ta sáng ngời, cao hứng trở lại.
Chủ tử và thiếu chủ đều là chủ, Thạch Đầu chỉ là một tiểu đệ tử, xin phép ai không phải cũng giống nhau sao?
Trước mắt cấp độ biến thái của Tiểu cầm thú còn thấp hơn vài bậc so với Đại cầm thú, hơn nữa hắn đã gặp ta rồi, gặp một lần nữa xin phép chắc cũng không nguy hiểm nhiều lắm.
Ta đi tới đi lui, những người có nội công lỗ tai linh mẫn, Nam Cung Minh lập tức liền phát hiện sự tồn tại của ta. Ánh mắt ảm đạm của hắn lập tức sáng lên, vội vàng nhảy lên vỗ vỗ bụi đất và lá cỏ trên người, khóe miệng lộ ra mỉm cười sáng lạn, hướng về phía ta vẫy vẫy tay: “Lạc Nhi, lại đây.”
Hắn hưng phấn như vậy để làm gì? Khẳng định không có hảo tâm!
Ta dừng cách hắn 5 bước chân, theo quy củ cung kính lễ phép: “Ta đến giúp người ta xin phép.”
“Ai? Cần gì?” Nam Cung Minh mơ hồ một lát, lại cười lên, “Mấy ngày nay ta luôn luôn tìm muội, muội trốn ở chỗ nào vậy?”
Ta kinh ngạc: “Tìm ta làm gì?”
Hắn từ trong lòng lấy ra một cái hộp gỗ cực kì tinh xảo, nhét vào trong tay ta, sau đó ngượng ngùng nhu nhu cái mũi nói: “Hôm trước ta đi Phong Lâm thành, thấy vật nào thú vị, liền mua trở về cho mọi người, cái này là cố ý để lại cho muội.”
Ta kinh ngạc nhìn hắn, liên tưởng đến tình tiết của nguyên tác, trong đầu nháy mắt xẹt qua rất nhiều đồ vật lộn xộn: Xiềng xích, dây thừng, roi, ngọc thế, châu xuyến,OOXX…
Tiểu cầm thú chờ mong thúc giục: “Mở ra nhìn xem, muội thích không?”
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, ta khẩn trương mở hộp gỗ ra.
Trong hộp là một đôi hoa tai hình con thỏ bằng ngọc, màu xanh ôn nhuận, khéo léo đáng yêu không hề giống hoa tai bình thường.
“Ta thấy các nữ tử khác đều mang hoa tai, chỉ mình muội không có, liền tự ý chọn một đôi đưa muội.” Nam Cung Minh nhẹ nhàng cầm lên 1 cái, kéo vai ta lại, vui vẻ nói, “Đến đây, ta giúp muội đeo vào.”
“Không!” Ta vội vàng đẩy tay hắn ra, đang muốn cự tuyệt, đã thấy thần sắc vui sướng của hắn ngay lập tức trầm xuống, thật giống như đứa nhỏ làm chuyện tốt còn bị vô cớ trách cứ, tràn đầy ủy khuất cùng thất vọng. Làm cho ta cảm thấy chính mình giống ác bá khi dễ tiểu hài tử, không khỏi trở nên chần chờ.
Không ngờ, Nam Cung Minh thừa dịp lòng ta đang phân vân, trong nháy mắt, bỗng nhiên xuất thủ, vén mái tóc dài đang che một bên mặt của ta, tìm được vị trí xỏ, nhanh chóng đem hoa tai đeo lên, sau đó xoay người ra sau, cẩn thận gài lại.
Người tập võ dĩ nhiên có sức mạnh, ta không thể giãy, tay hắn ấm áp cọ qua gáy của ta, có chút ngứa ngứa, mang đến dự cảm nguy hiểm.
Ta xoay người muốn chạy trốn, lại bị hắn giữ chặt, ôn nhu đeo lên một bên nữa, sau đó chậm rãi đưa tay di tới trên trán, vén lên tóc mái thật dày, hai mắt nhìn thẳng vào ta, tựa hồ như si mê.
“Muội như vậy thật là đẹp.” Mặt của hắn càng dựa càng gần, hơi thở của hắn quấn quanh bên tai. Ta sợ muốn ૮ɦếƭ, nhưng e ngại tôn ti trật tự, dùng một tay cản mặt của hắn, sống ૮ɦếƭ hướng ra xa, lại không dám lên tiếng kêu to, e sợ Đại cầm thú cũng tới.
Nam Cung Minh phục hồi tinh thần, vội vàng buông tay, ngượng ngùng giải thích: “Thực xin lỗi, muội đừng giận, ta không có ác ý, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Ta tức giận vừa sửa sang lại tóc vừa lui ra sau, bảo trì khoảng cách an toàn với cầm thú.
“Không… Không có gì.” Nam Cung Minh ấp úng, không muốn nói rõ, sau đó lại lăng lăng nhìn ta ngẩn người, dường như đang khát vọng một cái gì vậy.
Ta không muốn để cho hắn hiểu lầm thái độ của mình, lập tức đổi thành gương mặt lạnh lùng như mẹ kế, giải quyết việc trước mắt đem lý do xin phép của Thạch Đầu nói ra.
Nam Cung Minh cũng khôi phục thái độ bình thường, khó xử nói: “Thạch Đầu không có người thân khác, trường hợp đặc biệt cho phép hắn nghỉ để an táng phụ thân cũng được. Chỉ có điều phụ thân ta ngày thường ghét nhất đệ tử xin phép nghỉ, hơn nữa gần đây ta học tập không tiến bộ, không đạt tới yêu cầu, làm cho phụ thân tâm tình không tốt. Nếu để ta đi nói, vạn nhất cơn giận còn sót lại, chắc sẽ không cho phép nghỉ nhiều ngày như vậy.”
Ta nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Ngươi làm biếng à?” T^T
Nam Cung Minh lắc đầu, lại gật gật đầu nói: “Phụ thân yêu cầu ta trong vòng 3 ngày học hết 108 chiêu Triêm Hoa, tuy rằng ta luyện rất nhiều, nhưng một chiêu cuối cùng không được lưu loát, giữa chừng dừng lại một chút, cũng khó trách phụ thân sinh khí.”
Ta không có gì để nói, Đại cầm thú yêu cầu đối với con trai thật sự rất biến thái …
Nam Cung Minh chân thành đề nghị nói: “Phụ thân từng khen Thạch Đầu, nói hắn là một cái mầm tập võ rất tốt, nếu vậy sẽ không khó xử hắn đâu. Muội đi nói đi, có thể được đó.”
Nếu ta có lá gan đi tìm đại cầm thú, sẽ không tìm đến tiểu cầm thú hắn rồi, cho nên ta sống ૮ɦếƭ lắc đầu, cầu xin Nam Cung Minh.
Nam Cung Minh hoang mang hỏi: “Thạch Đầu và muội có quan hệ tốt lắm à?”
Ta nhanh chóng trả lời: “Chúng ta cùng thôn, lớn lên cùng một chỗ.”
Nam Cung Minh mặt nhăn mày nhíu, do dự thật lâu, rốt cục đáp ứng giúp ta đi hỏi thử.
Ta tạm thời quăng đi thành kiến, đối hắn ngàn ân vạn tạ.
Nam Cung Minh đi được hai bước, lại chạy về, nghịch ngợm cười nói: “Ta giúp muội, muội phải đáp ứng ta một chuyện.”
Ta cảnh giác hỏi: “Chuyện gì?”
Hắn lại vươn hai tay vén mái tóc dài của ta ra sau vành tai, lộ ra đôi hoa tai thỏ ngọc xinh đẹp và cái trán trơn bóng, lắp bắp thỉnh cầu: “Nếu… Như có thể, ta… Ta muốn ôm muội một cái.”
======
Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*: Nàng NNho đã tìm bản dịch dùm ta: Đến chỗ sơn cùng thủy tận cứ ngỡ như không còn lối nữa, thì lại thấy thấp thoáng có một thôn xóm trong những rặng liễu mờ và những cành hoa sáng ^_^
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc