Vô Sắc Vô Hoan - Chương 01

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Trong giấc mộng, ta không biết mình đã chạy bao lâu.
Dưới chân là đất đỏ phì nhiêu, mấy hòn đá nhỏ đâm vào chân hơi đau đau, trước mắt là lớp lớp cải dầu đang nở hoa vàng nhạt, từng gian nhà nhỏ có khói bếp lượn lờ, phía bắc, trên bầu trời xanh thẳm có bóng chim nhạn xẹt qua.
Xa xa có một vị nông phụ tốt bụng đang dắt bò nhìn ta ngoắc ngoắc: “Lạc nha đầu hết bệnh rồi à, sao đầu tóc rối bù lại chạy ra đây? Mau trở về, đừng để trúng gió.”
“Ụm bò~” Con bò ngẩng đầu, cũng nhìn về phía ta kêu vài tiếng.
Đầu óc ta mơ mơ màng màng, trong mộng cảm thấy mình giống như một cô bé 7, 8 tuổi mặc cổ trang.
Nông phụ lại lải nhải hai câu, sau đó vội vã đi về nhà.
“Mèo mít ướt đâu!” có tiếng trẻ con non nớt,vài tên tiểu quỷ chạy lại, vây quanh ta, cười hi hi ha ha thật xấu xa.
Ta cũng nhìn bọn họ cười cười, chào hỏi thực khách khí: “Các ngươi hảo.”
Đám tiểu quỷ sửng sốt một chút, khe khẽ nói nhỏ vài câu, trong đó tên cao nhất đứng dậy, hắn cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền với cái răng khểnh đáng yêu, vươn nắm tay nói: “Đến đây, có đồ tốt cho ngươi.”
Ta vui tươi hớn hở đưa tay nhận lễ vật.
Hắn xòe tay ra, là một con sâu mập ú màu xanh xám, bò vào lòng bàn tay ta.
Bọn nhỏ cười ha hả, vẻ mặt chờ mong nhìn phản ứng của ta.
“Cám ơn” Ta bốc con sâu lên, cẩn thận đoan trang, cảm thán nói: “Từ lúc chia tay ở căn tin trường đại học, đã lâu không gặp Sâu ca­ ca, biệt lai vô dạng, lại mập ra không ít a.”
Con sâu xanh xám vặn vẹo thân hình vài cái, bất động.
Tên con trai đầu têu cùng ta mắt to trừng mắt nhỏ, tiểu lâu la bên người hắn tiến lên nói: “Thạch ca­ ca, mèo mít ướt hôm nay vì sao lại không có khóc?”
Hắn thẹn quá thành giận, trừng mắt nhìn tên kia một cái, lại đánh giá ta từ trên xuống dưới một phen: “Quái lạ!”
Vài tên tiểu quỷ còn muốn chỉnh đại nhân ta? Ta hừ 1 tiếng khinh miệt rồi đem con sâu quăng đi, một con gà liền đuổi theo con sâu, một con mèo mướp lại chạy theo sau, đuổi theo con gà, một con chó mực lại rượt theo con mèo, trong lúc nhất thời thực ồn ào náo nhiệt.
Đột nhiên, trên con đường núi vang lên tiếng roi quất ngựa, làm đám động vật chạy tán loạn, mấy con tuấn mã theo xa xa vọt tới, lập tức xuất hiện một đám người mặc áo gấm màu xanh, đeo trường kiếm, toàn thân đậm khí chất giang hồ, thật giống như trong kịch võ hiệp hay chiếu trên TV, xẹt qua trước mắt ta.
“Là người của Nam Cung thế gia!”
“Thật uy phong!”
“Đây là sứ giả báo tin, nghe nói Minh thiếu gia sắp về phải không?”

Đám tiểu quỷ đang bàn tán phía sau lưng ta thật ồn ào.
Ta vô cùng khinh thường, làm sao lại có người cho đứa nhỏ nhà mình tên “Minh”* cơ chứ, thật đúng là điềm xấu, hơn nữa dòng họ Nam Cung này lại trùng với cái họ trong mấy cái tiểu thuyết cẩu huyết kia hay dùng.
Nằm mơ quả nhiên là không hợp lý.
Ta xoay người đi về, bỗng nhiên cảm thấy ba chữ Nam Cung Minh này rất quen thuộc, tựa như đã gặp qua ở đâu. Vì thế ta dừng lại, suy nghĩ một lát, không khỏi lẩm bẩm: “Nam Cung Minh? Đó không phải [Vô sắc vô hoan] nam 1 nghĩa huynh sao? Hắn là kẻ có hành vi cầm thú với nữ chính mới 14 tuổi, luyến đồng phích…
“Mèo mít ướt, ngươi đang lầm bầm lầu bầu cái gì?” Cái tên đầu têu chọc ta mà bị thất bại thấy ta đang lẩm bẩm.
Rùng mình một cái, ta vẫy tay, gọi hắn lại hỏi: “Chỗ này còn có Tàng Kiếm sơn trang hoặc Tu La giáo gì gì không?”
Tên đó khinh bỉ nhìn ta liếc mắt một cái: “Vô nghĩa, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua?”
Ta lại hỏi: “Thế còn… Cái gì thần y Bạch Tử có không?”
Đứa nhỏ bên cạnh xông lên trước xen mồm: “Nghe nói Bạch gia thần y, ngay cả người ૮ɦếƭ đều cứu sống, chỉ là tính cách cổ quái, không dễ dàng xem bệnh cho người ta.”
……………..
Ta cũng không phải muốn tìm bất mãn, sao lại mơ thấy đám Biến th' trong Tiểu Bạch văn* nhiều như vậy?
Vẫn là nhanh nhanh tỉnh lại thì hơn.
Ta tự nhéo mình vài cái, nhắm mắt lại một chút, xuất hiện vài vết bầm và mấy người xung quanh nhìn ta bằng ánh mắt quái dị.
Ta bắt đầu cảm thấy không ổn.
Cũng không thể trách ta phản ứng quá chậm lúc ta tỉnh lại đầu óc mờ mịt, ngồi ở bên giường trúc, trong tay còn cầm con cọp bằng vải, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, tưởng nằm mơ đi du lịch Vân Nam, liền bỏ qua suy nghĩ chạy đi ra ngoài. Nếu là xuyên qua đến phòng ngủ xa hoa, có một đám nô tài nha đầu đưa canh đưa thuốc, đều kêu sợ hãi “Tiểu thư ngươi tỉnh” Hoặc là “Thái thái rốt cục được cứu sống lại rồi” Linh tinh gì gì đó, ta khẳng định có thể sớm nhận rõ sự thật.
Không, tại sao xuyên qua đều không quan trọng, mấu chốt đây là tiểu thuyết! Cho nên là đồng nhân xuyên qua!
Nói về nữ chính Lâm Lạc Nhi ta cũng không nhiều lời, trong sách mấy từ miêu tả nàng thường là “Khóc lê hoa mang vũ” “Đau khổ cầu xin” “tình cảnh nhục nhã” “Giống Pu'p bê vải rách rưới” v.v đều là như thế…
Nội dung toàn tiểu thuyết chính là nàng thoát khỏi một tên vô sỉ, lại rơi vào trong tay một tên vô sỉ khác, chỉ đổi dạng chà đạp thôi.
Tình tiết? Kịch tính? Loại văn này còn có thể trông cậy vào tình tiết kịch tính sao?!
Tam quan? Tư tưởng? Ngươi đi tìm 1 cuốn lập ý sâu xa, tam quan đoan chính sắc tình cho ta xem!
Ông trời, ta dựa vào đại gia nhà ngươi a! Còn không bằng để ta đi vào man­ga tranh đấu có tỉ lệ tử vong siêu cao a! Ít nhất nơi đó còn có cái thế giới quan tiêu chuẩn!
Ta lại tự nhéo mình mấy cái, không chịu hết hy vọng…
Làm sao bây giờ?
Trong lúc sợ hãi, lại nhớ tới mẹ ruột ta từng nói: “Kha Tiểu Lục, mặc kệ con người ta rơi vào cảnh khốn khó đến thế nào, đều phải sống cho thật tốt.”
Cho nên ta sống hai mươi mốt năm, văn không hay võ không có, chỉ có tinh thần lại mạnh mẽ như Tiểu Cường* đánh hoài không ૮ɦếƭ, mặc kệ là bị mẹ kế lạnh nhạt, thi vào trường cao đẳng bị rớt, tình cảm bị từ chối, bạn trai phản bội đều có thể bảo trì lạc quan đi về phía trước, vui vẻ hướng tới tương lai. Rất nhanh ta liền bắt mình tỉnh táo lại, lạc quan phân tích hiện trạng.
1 Tiểu Bạch văn này mặc dù ý tứ thấp kém, nhưng thời đại giàu có, thái bình, những năm gần đây không có chiến loạn, thích hợp sinh sống.
2 Ta quen thuộc với tình tiết, có thể tránh được đám Biến th'.
3 Ta mới là đứa trẻ lên mười, không cần lo lắng không học được nghề, có thể lập nghiệp.
4 [Quan trọng nhất] Ta không phải nữ chính Lâm Lạc Nhi, vận mệnh bi thảm của nàng và ta không liên quan đến nhau
Không phải sợ, sau khi bấm đốt tay nghĩ thông suốt, ta hít thở thật sâu, tự thôi miên chính mình: Tiểu Bạch văn thật tốt, Tiểu Bạch văn thật hay, đi đến ngôi nhà ngói lúc ban đầu, tiến hành kế hoạch biến tiểu thuyết sắc tình thành điền văn.
“Lâm Lạc Nhi!”
Ba tiếng vang lên long trời lở đất đánh nát mộng đẹp của ta.
Ta liếc sang trái, lại nhìn sang phải, không thấy tuyệt sắc gi­ai nhân nào ở đây, sau đó một thiếu phụ mặc áo vải màu xanh đi tới, cầm tay của ta dắt đi, vừa đi vừa lải nhải: “Bệnh vừa vặn mới hết, tưởng hù ૮ɦếƭ tẩu sao?”
“Ngươi gọi ta?” Ta thiếu chút nữa nói không nên lời.
Nàng đưa tay sờ cái trán ta, tha thiết hỏi: “Mê sảng?”
Thiếu phụ sắc mặt hòa ái, trước mắt ta biến thành màu đen, toàn bộ thế giới bắt đầu vặn vẹo.
Không! Không! Không!
Ta không phải nữ chính bi thảm kia! Không phải món đồ chơi!
Ông trời ૮ɦếƭ tiệt, ta và ông có thù giết cha? Hay là có mối hận đoạt phuBị kéo đi trên đường, ta vừa khóc vừa giãy, xen lẫn là tiếng quở trách của thiếu phụ, ta giống như một con heo nhỏ bị kéo tới lò sát sinh.
“Minh”: hình như “Minh” này ko phải “Minh” nghĩa là sáng mà là “Minh” trong cõi U Minh hay còn gọi là Minh giới đó, bạn nào hay xem tiên hiệp chắc sẽ biết.
Tiểu Bạch văn: ý của bạn í là tác phẩm này tác giả viết rất non tay và ngây thơ ấy ạ ^_^
Trong bếp củi lửa cháy thật to, một cô bé đang ngồi soi gương đồng, trong gương là 1 khuôn mặt ngũ quan chưa nẩy nở, nhưng ẩn hiện có thể thấy bộ dáng mỹ nhân bại hoại trong tương lai, theo sách miêu tả là một đôi mắt to ngấn lệ, thật giống như một con thú nhỏ rơi vào lưới của thợ săn, làm cho người ta không đành lòng ***, mà chỉ muốn bắt đem về nuôi chơi! Đi ૮ɦếƭ đi! Loại gương mặt yếu đuối trời sinh này, chẳng trách ai cũng muốn khi dễ Cũng chính vì khuôn mặt này, Lâm Lạc Nhi trong nguyên tác lúc 8 tuổi bị Nam Cung thế gia Nam Cung Hoán cầm thú nhìn thấy, nhận làm nghĩa nữ đem về nuôi, sau đó huynh trưởng cầm thú Nam Cung Minh thấy nàng thì nhất kiến chung tình, yêu thương chiều chuộng, nửa lừa nửa dụ làm “chuyện tốt” khi nàng mới 14 tuổi, Nam Cung Hoán (cùng ý đồ đen tối nhưng chậm chân) giận tím mặt, đuổi con trai đi, ςướק nàng về, toàn bộ chuyện xưa giống tuồng kịch phụ tử phản bội Lữ Bố đánh Đổng Trác chiếm Điêu Thuyền, thật là cẩu huyết ^_^
Đủ ghê tởm chưa?
Đáng mừng là, hiện tại hai tên cầm thú của Nam Cung thế gia chưa xuất hiện, ta còn có cơ hội thay đổi dung mạo, sau đó thay đổi vận mệnh!
“Lấy xấu nữ làm chuẩn!”
“Hôm nay không hủy dung, ngày mai gặp cầm thú!”
Ta vừa niệm khẩu hiệu tự động viên bản thân, tay cầm một cây kéo sắc bén, khẽ cắn môi, khoa tay múa chân nửa ngày, như thế nào cũng không thể nhẫn tâm mà dùng dụng cụ chưa được diệt khuẩn để phá hư gương mặt được thật cẩn thận cắt tận gốc hai hàng lông mi dày cong vút, sau đó đánh hạ lưu hải, hồ giảo loạn tiễn, biến thành sọc sọc như vỏ quả dưa hấu, che lại hơn phân nửa ánh mắt, lại soi gương, nhìn thấy dung nhan đã bị che lấp không ít, mới dừng tay.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Thanh âm kinh ngạc từ ngoài cửa truyền vào.
Đang tập đi chân hình chữ bát, eo vẹo, lưng còng, vai khom, ta hoảng sợ quay đầu nhìn lại, lại là cái tên Thạch Đầu đầu sỏ đám tiểu quỷ, đang đứng ở bậc thềm ngơ ngác nhìn ta.
“Không có gì.” Ta lắc lắc tay, ý bảo con gái ở phòng bếp đám con trai không nên xen vào, nhanh tránh ra chỗ khác.
Hắn lại xông tới, đánh giá ta từ trên xuống dưới, nhíu mày nói: “Tóc của ngươi tại sao lại trở nên khó coi như vậy?”
Ta đã sớm chuẩn bị tốt lí do thoái thác, nhanh chóng đáp: “Không cẩn thận bị lửa đốt.”
Thạch Đầu lại hỏi: “Lông mi của ngươi đâu? Cũng bị lửa đốt sao?”
Ta suy nghĩ một lát, mặt không đỏ tim không đập đáp: “Đúng vậy!”
Hắn nhìn sang đống lửa, lại nhìn nhìn ta, nhìn lại bốn phía, chỉ xuống sàn hỏi: “Vì sao lại có tóc bị cắt nhiều như vậy?”
Ta ngồi xổm xuống, lấy tay gom gom tóc, toàn bộ bỏ vào đống lửa: “Cháy hết.”
Tóc trong đống lửa bị cháy phát ra mùi khét, hắn trợn mắt há hốc mồm sửng sốt nửa ngày, rồi nói: “Ngươi điên rồi sao? Ta đi gọi người nhanh tới xem ngươi có bị sao không?”
“Không! Quay lại” Con nít ở cổ đại so với hiện đại sớm trưởng thành, ta chạy nhanh giữ chặt tay hắn, cười làm lành rồi giải thích, “Ta muốn tự mình đổi kiểu tóc, kết quả cắt lung tung bị hỏng rồi, ngươi đừng ngạc nhiên.”
“Thật là ngốc.” Thạch Đầu miễn cưỡng tiếp nhận đáp án, hắn cười nhạo ta nửa ngày, rốt cục nhớ ra ý đồ ban đầu, từ trong tay áo lấy ra một con chuột ૮ɦếƭ, quơ quơ trước mặt ta, thiếu chút nữa ***ng đến cái mũi, còn nói, “Mèo mít ướt, cho ngươi chơi nè!”
“Cám ơn.” Ta thở dài, tiếp nhận lễ vật, không thèm nhìn tới ánh mắt chờ mong của hắn, tùy tay đem con chuột ném vào đống lửa, lại dùng cây cời lửa đẩy đẩy, quay đầu cười nói, “Vừa lúc đang đói bụng, chờ nướng chín xong ta chia cho ngươi ăn, thịt chuột béo béo mềm mềm, rất ngon.”
Ngươi… Xú nha đầu chờ đó cho ta!” Thạch Đầu lui ra phía sau hai bước, ghê tởm lấy tay che miệng, rốt cục bỏ lại một câu, dậm chân một cái rồi chạy, đám bộ hạ ngoài cửa đang núp ở góc tường nhìn lén thấy lão đại bị nhục, cũng lập tức giải tán.
Thật là chẳng có gì đáng sợ.
Ta nhún nhún vai, bỏ cây cời lửa qua một bên, tiếp tục luyện tập dáng đi hồi nãy, vừa đi vừa ở trong đầu thầm nhớ lại tư liệu thu thập được trong khoảng thời gian này.
Sau khi xác nhận được sự thật xuyên qua đã không thể thay đổi, ta lập tức nghe ngóng thông tin khắp chốn, điều tra tình hình xung quanh.
Nam Cung thế gia đúng là giống trong tiểu thuyết, Lạc Hoa kiếm pháp và Chỉ pháp nổi tiếng thiên hạ, là môn phái tiếng tăm lừng lẫy khắp chốn võ lâm, lũng đoạn hắc bạch lưỡng đạo, quyền thế ngút trời, đương gia là Nam Cung Hoán, có duy nhất một đứa con trai là Nam Cung Minh.
Mà thôn trang ta đang sống tên là Lý gia trang, cách Nam Cung thế gia chỉ mấy chục dặm, có khoảng 100 hộ, mẹ của Lâm Lạc Nhi là người ở đây, tên là Lý Tam Nương, mười năm trước gả cho thư sinh Lâm Lạc Hiếu, vợ chồng hòa thuận, có 1 gái 1 trai, đáng tiếc con trai 5 tuổi thì ૮ɦếƭ, Lâm Lạc Hiếu ba năm trước rơi xuống nước ૮ɦếƭ đuối, hai mẹ con bị đám thân thích hám lợi Lâm gia xua đuổi, đành phải trở về sống nhờ nhà mẹ đẻ, Tam Nương buồn khổ bị bệnh trị không khỏi sau vài tháng thì buông tay nhân gian, để lại con gái cho bà ngoại cùng anh trai và chị dâu chăm sóc. May mắn cho nàng, mọi người đều là người ăn chay niệm phật, gia cảnh không khó khăn, thấy Lâm Lạc Nhi thân thể yếu đuối, tính cách ngoan ngoãn, cũng không bạc đãi, chỉ là trong nhà còn có bốn đứa con gái, cho nên cũng không thể quan tâm nhiều đến nàng.
Đã đọc đủ loại sách, ta rút ra hai kết luận — nam chính trong Tiểu Bạch văn phải có bối cảnh hùng hậu, nữ chủ phải có mệnh số khắc cha mẹ. Để loại trừ khả năng tình tiết phát triển thành NP bại hoại, ta phải tận lực diệt trừ các loại chướng ngại.
Thần Giehova, Quan Thế m, Vương Mẫu nương nương, …. Xin phù hộ cho số phận bi ai của con.
Bởi vì thân phận mẫn cảm, ta không dám xuất đầu lộ diện khắp nơi, mỗi ngày không phải ngồi ở trong bếp giúp nhóm lửa, rửa chén,, thì là trốn trong phòng luyện thêu, chỉ có lúc giữa trưa ánh nắng chói chang, mới thừa dịp mọi người đang nghỉ ngơi chạy ra đi bộ hai vòng cho quen thuộc đường đi, thuận tiện phơi nắng cho đen da.
Loại cuộc sống không có người quản này cũng tính là nhàn nhã đi, chỉ có một điều, đám tiểu quỷ nhàm chán trong thôn thực là phiền toái.
Mấy đứa nhỏ ở nông thôn không có đi học, người lớn thì bận rộn rất ít khi để ý, mỗi ngày làm xong việc, thì chơi đánh gà đánh chó, hơn nữa đám con trai ở độ tuổi này đối khác phái đặc biệt tò mò, lại không muốn nói rõ, biểu hiện bằng cách khi dễ đối phương.
Lâm Lạc Nhi gương mặt xinh xắn, mít ướt, bị khi dễ cũng không dám méc người lớn, mấy tên con trai đều thích trêu chọc nàng, có nhiều biệt danh “Mèo mít ướt” “Nhát gan” “Quái dị” “Xú nha đầu” “Ngu xuẩn” v.v tùy nàng chọn ^_^
Thật đáng tiếc, hiện tại niềm vui của bọn chúng đều bị ta phá hỏng.
Ta cái gì không có, nhưng dũng khí có thừa. Khi còn ở trong ký túc xá tất cả chị em thấy con chuột, con gián, con nhện đều thét chói tai: “Kha Tiểu Lục! Cứu mạng!” Ta sẽ cầm dép lê xách chổi tiến lên quét ngang thiên hạ, cứu vớt đám mỹ nữ trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nay đám tiểu quỷ trong thôn cầm con rắn, con rết ૮ɦếƭ và loạn thất bát tao gì gì đó, ta căn bản không thèm nhìn tới, đến 1 con diệt 1 con, đến hai con diệt luôn một cặp, còn giáo huấn bọn họ một chút, khiến bọn họ mặt mũi xám xịt, tinh thần rất là sa sút.
Trải qua vô số lần thất bại, tên đầu têu Lý Thạch Đầu rốt cục không nhịn được nữa, hắn lại chạy tới phòng bếp, cản không cho ta tiếp tục nhặt rau, nhìn chằm chằm một hồi: “Kiểu tóc mới của ngươi quả thực rất xấu…”
“Vậy thì đừng có nhìn!” Ta nhặt một đoạn rau xanh tươi mới ****, không thèm để ý tới hắn.
Thạch Đầu hít hít vài cái, cố gắng lớn tiếng nói: “Lâm Lạc Nhi, con cọp vải của ngươi đâu mất rồi?”
Ta ngẩng đầu, do dự hỏi: “Con cọp vải nào?”
Không khí trở nên thực cứng ngắc, Thạch Đầu nhìn ta nửa ngày mới nói: “Chính là con cọp vải màu vàng mẹ ngươi để lại, ngươi đặc biệt thích, không cho ai ***ng vào.”
“Úc!” Ta rốt cục nhớ ra, chính là con cọp ta cầm trong tay lúc ta xuyên qua tỉnh lại, bây giờ không biết vứt ở góc nào rồi.
Thạch Đầu thấy ta như thế, ho nhẹ một tiếng, tiếp tục tuyên bố: “Ngươi biết con cọp vải đó ở chỗ nào không?”
Ta lắc đầu.
Thạch Đầu nhìn đám tiểu quỷ đang núp ở bên ngoài cười cười, đắc ý nói tiếp: “Buổi tối hôm nay ngươi có thể đi ra bãi tha ma tìm nó, cẩn thận đừng khóc chạy về.”
Vì muốn chọc cho một cô bé khóc nhè, cư nhiên bắt cóc con cọp vải của nàng, thật sự là làm cho người ta phát điên, đáng tiếc ta không có hứng thú với đồ của Lâm Lạc Nhi, cho nên lại lắc đầu lần nữa, cự tuyệt hắn: “Không đi.”
Thạch Đầu có chút kinh ngạc: “Này… Cái đó là di vật của mẹ ngươi.”
“Ta lớn như vậy còn chơi cái gì, các ngươi muốn làm gì, tùy ý!” Ta nhặt xong đám rau, để vào rổ, đứng lên duỗi người, đẩy hắn ra.
Thạch Đầu nổi giận: “Xú nha đầu, đừng kiêu ngạo như vậy! Cẩn thận… Cẩn thận ta giáo huấn ngươi!”
Ta quay đầu cười nói: “Ngươi dám đánh ta? Không sợ roi da của cha ngươi sao?”
“Ngươi… Ngươi nghĩ rằng cha ta không cho ta đánh con gái, ta không dám đánh thật a? Ngươi cứ kiêu ngạo như vậy liền thử xem xem?” Thạch Đầu uy hiếp thực vô lực.
Ta nghênh ngang đi tiếp, không thèm quay đầu lại.
Phía sau truyền đến thanh âm của một cái đấm vào ván cửa. Thật không cam lòng a
Lý gia trang ở trên đường núi, ngựa xe thường xuyên qua lại, bà ngoại nhàn rỗi không có việc gì, liền dựng cái mái che nắng, bán chút điểm tâm trà R*ợ*u đơn giản cho dân trong thôn với người đi đường gần đó, kiếm vài đồng tiêu vặt.
Ta đi đến chỗ đó thì nghe thấy ngoài sân có tiếng vó ngựa, dừng lại trước cửa, mợ vội vàng chạy ra, thấy ta chuẩn bị đi vào, vội vàng kêu lên: “Lạc Nhi, nhanh đi nấu nước, rồi đem thục hoa sinh cùng trứng gà đoan chút đến, có khách quý nghỉ chân ở trà liêu của chúng ta.”
Ta nghe lời đi vào phòng trong mang ra một mâm trứng gà cùng hoa sinh, đi tới cửa, bỗng nhiên trong lòng “Lộp bộp” vang lên âm thanh cảnh báo.
Khách quý nào? Kẻ có tiền sao lại dừng ở chỗ đơn sơ này ăn điểm tâm?
Hay là… Là Nam Cung gia?
Nghĩ đến hai tên cầm thú kia, da đầu ta run lên từng trận, chậm rãi núp sau cửa, lặng lẽ đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên chỗ trà liêu đầy hộ vệ mặc áo gấm màu xanh, 7, 8 con tuấn mã ngân an hồng anh bạch long câu, cực có khí chất đang gặm cỏ xanh ở ven đường, không giống ngựa của đám tiểu lâu la.
Mợ lại thúc giục: “Lạc Nhi! Nhanh lên! Đừng làm cho khách chờ.”
Lòng ta càng khẩn trương, như thế nào cũng không thể đi ra ngoài.
“Lạc Nhi?! Lạc Nhi?! Chạy đi đâu?” Mợ có chút nóng nảy, quay sang khách cười nói, “Nha đầu ngốc, động tác chậm chập, thật sự là làm cho Minh thiếu gia chê cười, một chút ta sẽ đi giáo huấn nàng.”
Minh thiếu gia? Thật sự là Nam Cung Minh!
Hai chân ta như nhũn ra, xoay người tính chạy.
Không nghĩ tới phía sau truyền đến tiếng nói trong trẻo của thiếu niên: “Không có việc gì, là tiểu cô nương mặc quần áo màu xám phải không, không phải nàng đã đến rồi sao?”
Chân ta đưa ra chạy trốn được phân nửa lập tức sững lại, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Cùng cầm thú tương lai gặp mặt thật không tốt, nhưng đã bị đối phương phát hiện còn chạy trốn, có vẻ càng quái dị hơn.
Ta xoay người cứng ngắc, đưa cái khay cao lên, cúi đầu hết sức, không cho đối phương nhìn thấy diện mạo, bước vài bước đem điểm tâm đưa cho mợ, sau đó làm bộ che mặt như sợ người lạ, nhanh chóng chạy về phòng bếp, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra.
Đang ngồi trên đất vẽ vòng tròn, Thạch Đầu thấy ta bối rối như vậy, H**g phấn hỏi: “Ngươi bị cái gì dọa vậy?”
Ta còn chưa hoàn hồn, vốn định nói móc hai câu, nhưng nghĩ lại bên ngoài tình huống không rõ, tốt nhất phải tìm người đi xem, liền dụ hắn: “Thiếu chủ của Nam Cung thế gia đang nghỉ ngơi ở trà liêu của nhà ta, ngươi không tới xem náo nhiệt à?”
Con trai trời sinh sùng bái hiệp khách, Thạch Đầu nghe xong, bỏ lại nhánh cây, chạy nhanh như chớp.
Ta lại bắt đầu buồn bực, làm sao trốn cầm thú đây.
Cửa phòng bếp bị mở ra, tiếng nói của tên Thạch Đầu tùy tiện vang lên: “Ê, Mèo mít ướt, quay đầu lại.”
“Ngươi lại muốn đem cái gì đến dọa ta?” Ta thật có chút mất hứng.
Không ngờ rằng vừa quay đầu, không thấy mặt Thạch Đầu, mà là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi diện mạo cực kỳ tuấn tú, hắn mặc trường bào màu lam thêu bạch long, bên hông đeo bảo kiếm, chân mang giày màu đen thêu vân, mở to đôi mắt, tò mò nhìn chằm chằm vào ta.
Ta bị hoảng sợ, đầu óc nhất thời không kịp xoay chuyển.
Thiếu niên cười mở miệng: “Ngươi tên Lạc Nhi? Ngươi rất sợ người lạ sao?”
“Thiết ~” Thạch Đầu xen mồm khinh thường nói, “Nàng mà sợ người lạ? Xú nha đầu này thật sự rất lớn mật!”
Nghe thanh âm của thiếu niên này, ta nháy mắt liền biết hắn là ai!
Thạch Đầu ૮ɦếƭ tiệt, ngươi cư nhiên đem cầm thú tương lai lại chỗ ta!
Ta theo bản năng lui ra sau hai bước, lấy cái nắp nồi che khuất gương mặt…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc