Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo - Chương 37

Tác giả: Thiên Thượng Lam Cẩn

Nghỉ Phép Ở Hawaii
Tia sáng yếu ớt lách mình qua khe hở của rèm che trước cửa sổ sát đất, len lén dòm vào bên trong, trên giường hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Hình ảnh ấm áp như vậy khiến người ta nhịn không được mà chìm sâu vào trong đó. Sự kết hợp giữa một người đàn ông khôi ngô tuấn tú và một người phụ nữ xinh đẹp kiêu sa, thật khiến lòng người hâm mộ.
"Ưmh!"
Khẽ than nhẹ một tiếng, quen nếp của đồng hồ sinh học, vừa đúng chín giờ sáng, Lam Duê dẫu đang ngủ say cũng từ từ tỉnh giấc.
Hàng lông mi thon dài nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt đang nhắm chặt chậm rãi mở ra, đáy mắt vẫn còn mang theo một tia mờ mịt. Hơi dịch chuyển cơ thể, lại phát hiện toàn thân mình nằm gọn trong một vòng tay mạnh mẽ, cơ thể trần trụi bị áp sát sát vào ***g *** nóng bỏng. Cô mới vừa động một chút, người đàn ông đang cúi đầu ngủ yên liền từ từ mở mắt.
"Đã tỉnh rồi?"
Giọng nói trầm thấp mang theo chút tư vị lười biếng khi vừa tỉnh ngủ. Lăng Ngạo cúi thấp đầu, thì thầm bên tai cô khiến mấy sợi tóc mai gần đó khẽ rung, tuy rằng hỏi là hỏi vậy, nhưng chẳng hề nới lỏng lực đạo trên tay, vẫn ôm cô thật chặt vào trong *** như cũ.
Mấy ngày nay lao tâm lao lực, hai người đều không được nghỉ ngơi một cách đúng nghĩa, hôm nay vất vả lắm mới có điều kiện lấy lại vốn, còn có cơ thể mềm mại thơm mát trong ***, dĩ nhiên là Lăng Ngạo không muốn dậy sớm như thế rồi.
Lam Duê kích động muốn trợn trắng cả hai mắt, cô cũng không muốn chờ lát nữa Vân Trạch đến gõ cửa, cô vẫn còn *** không mặc gì. Mặc dù quả thật cô rất muốn ngủ tiếp, nhưng dần dà đã thành thói quen, đúng chín giờ, cho dù có ngủ say thế nào cũng sẽ mở mắt.
Bởi vì sáng nay Lăng Ngạo ở chỗ này, nếu không, bình thường thì đúng chín giờ sáng, Vân Trạch đã gõ cửa đi vào. Bị dung dưỡng thành thói quen, trước bữa ăn sáng, Lam Duê thường uống một ly hồng trà. Tuy nhiên, dạo gần đây một số chuyện đồng loạt xảy ra, dường như cô bị buộc phải xa cách cái thói quen ấy một thời gian.
Đưa tay đẩy thân hình rắn chắc đang nằm trên người cô một cái: “Lăng Ngạo, rời giường, chẳng phải hôm nay còn có chuyện muốn làm sao!"
"Không vội!"
"Nhưng mà em vội!” Bất đắc dĩ, thật sự là rất bất đắc dĩ, tại sao cô lại không biết Lăng Ngạo vô lại như vậy? Rõ ràng ngoài mặt thì lạnh lùng muốn ૮ɦếƭ, nhưng ở trước mặt cô thì cứ cố tình trưng ra cái dáng vẻ này. Trước kia còn làm mặt lạnh, ra vẻ kiêu ngạo với cô, xem ra bây giờ một chút xíu cũng không nhìn thấy nữa. Rõ là, chẳng lẽ thật sự tồn tại nhân cách phân liệt?
"Xem chừng em không mệt mỏi chút nào? Sáng sớm mà có sức như vậy.” Lực đạo trong tay hơi thả lỏng ra một chút, Lăng Ngạo híp mắt, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt sáng trong của cô, gương mặt có phần bí hiểm.
Lam Duê không hề hay biết, bởi vì khi anh đang nói chuyện, hơi nóng phun lên trên má khiến cô hơi nhột, tránh né nói: “Em có thói quen rời giường vào giờ này mỗi sáng, dù sao anh cũng đã tỉnh rồi, nhanh đứng lên!”
Lúc nói chuyện, mấy Ng'n t trắng nõn thon dài liền đẩy ***g *** của anh, đang muốn đứng dậy.
"Có đúng không? Xem ra là tối hôm qua anh nỗ lực chưa đủ, cho nên sáng nay em mới để ý đến cái đồng hồ sinh học kia như vậy.” Bàn tay nóng rực nương theo chiếc eo nhỏ của cô bắt đầu dời lên trên: “Nếu thế thì, em đã không muốn ngủ, anh cũng bị em đánh thức, chúng ta tiếp tục cuộc ‘vận động’ tối hôm qua!”
Lam Duê lập tức trợn tròn hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, cơ thể chợt cứng đờ, mang theo một tia run rẩy.
Không phải, không phải thật chứ? Tối hôm qua cả đêm, mãi cho đến rạng sáng mới thả cô ra, gì mà sáng sớm tinh mơ liền nổi lên cái thú tính này rồi hả? Toàn thân bủn rủn còn chưa trở lại bình thường, đôi bàn tay mang theo ma lực kia đã bắt đầu dấy lửa ở trên người cô.
"Ách. . . . . ."
Khó nhịn khẽ than nhẹ lên một tiếng, nhìn người phụ nữ bên dưới đã động tình, ***g *** trần trụi của Lăng Ngạo phát ra từng trận cười trầm thấp. Trên người phủ một tầng chăn mỏng, trở mình một cái, cả hai vốn đang nằm nghiêng, bây giờ đổi thành tư thế một trên một dưới.
Bàn tay của Lăng Ngạo từ từ dời lên trước bộ *** cao vút của cô, làn môi mỏng Khêu g** chợt *** lấy làn môi anh đào, đem những *** rỉ chưa kịp trôi ra khỏi miệng nuốt thẳng vào trong.
Sớm tinh mơ bên trong phòng, giờ khắc này lại truyền ra từng đợt ngâm nga của nữ giới, tiếng gầm nhẹ của nam giới, mãi cho đến gần trưa mới ngừng nghỉ.
***
Dưới ánh mắt mập mờ của bọn Vân Thanh, Âu Liêm, Lam Duê và Lăng Ngạo vẫn mặt không đổi sắc dùng bữa trưa. Nhưng mà có lẽ người khác không phát hiện, chứ Lăng Ngạo thì thấy rất rõ, trên vành tai của Lam Duê nhiễm lên một tầng đỏ ửng, ngăn cũng ngăn không nổi.
"Khụ!" Hung hăng trừng mắt nhìn tên đầu sỏ gây nên chuyện này, Lam Duê thả bộ đồ ăn trong tay ra, bưng lên ly R*ợ*u đỏ bên cạnh, khẽ nhấp vài ngụm, ưu nhã dùng khăn ăn lau khóe miệng một cái. Quay đầu nhìn người duy nhất ở bên cạnh không dùng vẻ mặt mập mờ để nhìn cô: “Hai người kia ở đâu?"
Dồn nén sự chua xót trong lòng, Vân Trạch cười nói: "Ao cá sấu!"
Ao cá sấu này là do ban đầu, đương lúc rảnh rỗi, Vân Trạch cho xây một thủy lao nằm dưới lòng đất ở Casino Las Vegas. Bên trong nuôi ba con cá sấu Orinoco*, kích thước trung bình, cũng không phải đặc biệt khổng lồ. Chỉ là, được Vân Trạch huấn luyện, hình như tính công kích rất mạnh.
(* Cá sấu Orinoco là một trong những loài bò sát hiếm nhất thế giới, với dưới 250 cá thể còn lại trong tự nhiên. Phạm vi trong tự nhiên của loài cá sấu này nay chỉ còn hạn chế ở lực vực sông Orinoco (một trong những dòn sông dài nhất tại Nam Mỹ))
"Hả? Ở nơi nào? Chẳng lẽ anh không lo lắng ba con sủng vật ‘đáng yêu’ kia sẽ ăn tươi nuốt sống mấy vị khách quan trọng của tôi ư?”
Cười tít mắt đứng lên, nét mặt của Lam Duê chẳng có tí gì gọi là khó chịu, ngược lại còn có phần hào hứng.
Hiểu rõ tính cách của cô, Vân Trạch hơi nhếch môi, buông mắt, đem chiếc áo khoác ngoài nằm trên khuỷ tay mở ra, ấm giọng nói: “Thuộc hạ nhốt bọn họ bên trong ***g sắt, ba tiểu gia hỏa không thể làm tổn thương bọn họ.”
Âu Liêm đứng bên cạnh nghe thấy liền mê muội, Ao cá sấu cái gì? Cái gì mà sủng vật đáng yêu? Tại sao mà mấy lời giữa Lam đương gia và Vân Trạch lại khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái như vậy? Trông thấy Vân Thanh đứng cạnh tinh thần cực kỳ phấn chấn, nhẹ kéo tay cô một cái, nói: “Vân Thanh, Vân Trạch còn nuôi cá sấu? Nhìn không ra, anh ta lịch sự nhã nhặn như vậy mà lại đi nuôi mấy cái con vật hung hãn đó!”
Thực sự là nhìn không ra, bất luận từ dáng vẻ bên ngoài cho đến hành động cử chỉ của Vân Trạch, nghiễm nhiên khiến người ta mường tượng đến hình ảnh của một vị quý tộc nho nhã. Thật sự khó mà tưởng tượng ra được, người như vậy, một khi đối diện với loài sinh vật đáng sợ như cá sấu sẽ là vẻ mặt gì.
"Anh muốn biết? Không cần lo lắng, xem dáng vẻ thủ lĩnh của các anh, hôn lễ ba ngày sau có thể cử hành đúng thời hạn rồi, trong ba ngày này anh ta sẽ ở bên cạnh Lam chủ, thế nên anh sẽ được biết nhanh thôi!” Lúc này Vân Thanh cũng không đấu võ mồm với anh nữa, chẳng phải bởi gì khác, mà là đang nhớ tới ba con vật ‘đáng yêu’ mà Vân Trạch huấn luyện trước kia, nhớ đến cảnh tượng cho ba con sủng vật ấy ăn mà thôi.
Bốn người bọn họ đã đi theo bên cạnh Lam Duê từ nhỏ, trong số bọn họ, người được lòng Lam Duê nhất, đương nhiên phải kể đến Vân Trạch. Thủ đoạn, đầu óc của anh, đóng vai trò rất quan trọng khi đi bên cạnh Lam Duê. Ở rất nhiều thời điểm, Lam Duê lười phải xử lý một số chuyện, thế nên đều giao hết cho anh. Ba con cá sấu kia, về cơ bản là dùng thịt người để nuôi lớn. Bọn họ đều biết rõ chuyện này, dẫu sao thì người được đưa vào ao cá sấu, cho đến bây giờ chẳng ai nghĩ đến khả năng sẽ được ra ngoài.
Đừng nhìn dáng vẻ tươi cười nhã nhặn cả ngày của Vân Trạch mà lầm tưởng, một khi chọc vào anh ta, ૮ɦếƭ thế nào cũng không biết.
Cho đến tận bây giờ bọn họ vẫn chưa được phép bước vào đó, xem chừng hôm nay có thể vào thăm một chuyến.
Nghĩ đến khả năng này, Vân Thanh không phải sợ, mà là. . . . . . . H**g phấn?
Đúng, là H**g phấn! Vân Thanh đã muốn đi nghiên cứu ba con cá sấu Orinoco mà Vân Trạch nuôi được năm năm kia từ sớm rồi. Nhưng mỗi lần cô đề cập yêu cầu này với Vân Trạch, thì anh luôn dùng ánh mắt như đang đề phòng kẻ ςướק nhìn cô, làm hại cô suốt nhiều năm như vậy mà chẳng thể thực hiện được cái nguyện vọng ‘nho nhỏ’ ấy. Xem ra lần này phải bái lạy Lam Duê ban tặng, cuối cùng cô có thể đi nhìn ba tên nhóc con kia một chút.
Vừa nghĩ như thế, cô đã cảm thấy cực kỳ H**g phấn! Nếu có thể đặt nó lên trên bàn mổ để cho cô giải phẫu nghiên cứu một chút, vậy thì còn hạnh phúc hơn nữa.
"Hiện tại thế lực của gia tộc William và gia tộc Raymond như thế nào?” Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Lam Duê đi tới chiếc ghế sofa bên cạnh, ngửa đầu, có chút mệt mỏi, cất tiếng hỏi. Thật là đáng ૮ɦếƭ, cô lại muốn ngủ, tất cả đều do thể lực bị tiêu hao quá độ. Oán hận trừng mắt nhìn Lăng Ngạo thong thả ung dung dùng cơm trước bàn ăn, cũng ‘bận rộn’ giống nhau một thời gian dài như vậy, thế nào mà tinh thần của anh lại ngày càng sung mãn? Thật là không công bằng!
Không biết trong tay Vân Trạch đã cầm chiếc máy tính bảng tự bao giờ, tròng mắt nhìn lướt qua trên màn hình, nói: “Các thế lực chính đã được chuyển giao xong xuôi, Anh quốc vốn thuộc về địa bàn của gia tộc William, bây giờ đã được gia tộc Roddy tiếp nhận. Còn Ai Cập vốn thuộc về gia tộc Raymond, giờ đã bị gia tộc Tư Bỉ Tạp cắn nuốt. Hai gia tộc này, một là nằm trong phạm vi kiểm soát của nhà họ Lam, một là do nhà họ Lăng khống chế. Tạm thời vẫn không thể làm ra chuyện gì! Ngược lại, việc giải quyết gia tộc William xảy ra chút vấn đề nho nhỏ, chỉ là, thuộc hạ có thể xử lý một cách nhanh chóng, Lam chủ không cần quá lo lắng!"
"Ừ, trái lại tốc độ khá nhanh, bất quá, tiếp nhận vội vàng như vậy, cũng không nên nảy sinh việc ăn cây táo rào cây sung, thay chủ quên ơn." Lam Duê thấy Lăng Ngạo đã dùng cơm xong, đứng lên, nói: "Đi thôi, tôi phải đi nhìn một chút xem mấy kẻ ban đầu hô mây gọi gió, hai ông chủ lớn chẳng xem bậc tiểu bối ra gì bây giờ như thế nào!”
"Dạ!"
Vân Trạch đáp một tiếng, đi theo sau lưng Lam Duê và Lăng Ngạo, mái tóc trước trán che khuất đáy mắt u sầu chán nản.
So với dáng người trung bình của phụ nữ, vóc dáng của Lam Duê cũng có thể cho là cao gầy, nhưng khi đứng ở bên cạnh Lăng Ngạo, dẫu cho cô đã mang đôi giày cao gót khoảng mười phân, vẫn thấp hơn anh chừng nửa cái đầu. Hai người đứng chung một chỗ, bất kể là từ tầm vóc cho đến tác phong, cả hai đều không bởi vì sự xuất sắc của đối phương mà có phần thua kém. Thế lực của hai người đều ngang nhau, vĩnh viễn thu hút mọi sự chú ý từ người khác.
Toàn thân Lăng Ngạo toát lên khí chất lạnh lẽo bá đạo, nhìn sơ qua cũng biết không thể chọc vào. Còn Lam Duê thì vừa tao nhã nhưng cũng không thiếu đi sự sắc sảo, như thanh kiếm trong vỏ, nếu như chọc đến cô, …..hậu quả khó lường.
“Lấy năng lực của em, lần đó cho dù Andrew có chuẩn bị trước, muốn giết hắn cũng dễ như chơi, Lam Duê, tại sao?” Sau khi lên xe, Lăng Ngạo tựa như một con báo nhỏ nằm rạp chờ đợi thời cơ, nếu như Lam Duê không thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng, nhất định sẽ nhào tới.
Sở dĩ đợi mãi đến hôm nay mới hỏi, chỉ là đang chờ chính miệng cô nói ra. Nhưng tiếc thay, cô gái bé nhỏ trước mặt hình như chẳng có ý muốn giải thích nguyên nhân. Nếu cô đã không chủ động, vậy để anh mở miệng cũng tốt.
Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến nơi, Lam Duê ngửa đầu tựa vào trên đù* của anh, hơi híp mắt lại, chậm rãi nói: "Đúng vậy, nếu như khi đó *** hắn, quả thật rất đơn giản. Nhưng mà. . . . . . Giữ lại tính mạng của hắn, vẫn có chỗ dùng! Nghe nói, hắn đã hủy bỏ hợp tác với ‘Fiennes Iger you’, hiển nhiên là do chuyện của Lam Triệt, thế nên bây giờ hắn không thể ૮ɦếƭ được!”
Hiện tại cô có thể giết hắn, đương nhiên về sau cũng có thể giết hắn được vậy, chẳng qua là không sớm thì muộn, thế thôi.
Đương lúc Ng'n t thon dài xuyên qua mái tóc xõa đen nhánh của cô, đáy mắt Lăng Ngạo thoáng qua một tia kỳ lạ: “Con mồi được cho ăn quá no, sẽ cắn trả chủ nuôi. Lam Duê, Andrew không phải là người có thể dễ dàng nắm giữ, lần này em bỏ qua cho hắn, sẽ không còn cơ hội như lần trước được nữa."
Lam Duê cười nhẹ, tròng mắt đen láy toát lên vẻ tự tin, nhìn chằm chằm anh: “Lăng Ngạo, anh nói không sai, em đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để bài trừ một đối thủ mạnh. Nhưng mà em lại rất rõ bản thân mình đang làm cái gì, Lăng Ngạo, nói thật, em rất tự tin khi đối phó với Raymond và William, nhưng mà với Andrew, em vẫn cảm thấy hơi dè dặt.” Hàng mi dài khẽ run rẩy: “Aiz, ngày đó là bởi vì còn Lam Triệt nên mới không giết hắn, còn có……Em quả thật không giết được hắn đâu! Anh nói không sai, năng lực của hắn so với chúng ta, căn bản là không phân cao thấp.”
Lăng Ngạo im lặng, về mặt này, anh đã sớm đoán được. Andrew không phải loại người tự phụ như William và Raymond, nếu dám đến, dĩ nhiên đã sắp sẵng đường lui. Ngày đó quả thật bọn họ đã có thể giết hắn, nhưng mà ai biết được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì? Lam Duê là một người cẩn thận, nhưng cũng là người có gan lớn.
Cúi đầu xuống, khẽ hôn lên làn môi đỏ hồng của cô, đặt tay lên vòng eo mảnh khảnh, hơi dùng sức một chút.
Nếu như không phải xe vừa dừng lại vào lúc này mà nói, không chừng sẽ phát sinh ra chuyện gì!
Sau tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, cửa xe chậm rãi mở ra.
"Lam Duê, lần này đúng là nhờ phúc của cậu mình mới có thể nhìn ba tên nhóc kia một chút, thật là chờ mong!”
Mới vừa xuống xe, Vân Thanh liền trưng vẻ mặt H**g phấn xông tới, đáy mắt lóe lên tia sáng như hổ báo.
Lam Duê kinh ngạc: "Chẳng lẽ đã lâu như vậy mà cậu còn chưa tới?” Không đến nỗi thế chứ? Vân Trạch không cho cậu ta đến?
"Khụ, bất quá là bốn năm chưa tới mà thôi!"
Hơi cúi thấp đầu, cô liền nghĩ đến chuyện trước kia, chỉ cần mỗi lần nhắc đến đây, nhìn thấy gương mặt cười híp cả mắt của Vân Trạch, đôi mắt đen như mực, lập tức khiến cô hiện rõ nguyên hình.
"Hả? Bốn năm? Mình nhớ Vân Trạch chỉ mới nuôi chúng nó được năm năm mà thôi. Có phải cậu lại có mưu ma chước quỷ gì hay không?” Cô hiểu rất rõ về Vân Thanh, Lam Duê biết, nhất định là cô có suy nghĩ không chính đáng với ba con cá sấu Orinoco kia, bằng không Vân Trạch chắc chắn sẽ để cho cô tiếp xúc với chúng.
Vân Thanh nhất thời nhảy dựng lên, còn thiếu điều chưa hét lên nữa thôi: “Nào có? Tớ chỉ nói là rất muốn biết rõ, sau nhiều năm bọn chúng ăn thịt người như vậy, cấu tạo bên trong có gì khác so với mấy con Orinoco hoang dã không mà thôi. Tớ thật sự chỉ nói như vậy, sau đó Vân Trạch nhìn tớ một hồi lâu, rồi nói về sau không bao giờ cho tớ đến nữa. Tớ đâu có giải phẫu bọn chúng, tớ vô tội mà.”
Bọn Âu Liêm, Vân Vũ cùng đi theo phía sau không nhịn được cười. Nếu không phải Vân Trạch kịp thời phát hiện ra sớm mà nói, sợ rằng bây giờ ba con cá sấu Orinoco này đã bị mổ bụng đi làm thí nghiệm đến ૮ɦếƭ, không còn hơi sức để ૮ɦếƭ thêm lần nữa rồi.
Âu Liêm cũng không hiểu, chẳng lẽ y thuật cao siêu của cô gái này chính là như vậy sao? Chả trách vừa mới nhắc đến ao cá sấu, cô ấy liền tỏ ra kỳ quái, hóa ra là đang kích động!
Lam Duê nhẹ nhàng quét mắt sang gương mặt đầy kích động của cô, xoay đầu lại nói: “Qủa thật cậu không nên tới!”
Dưới lòng đất ở Casino Las Vegas.
Mặc dù nói là dưới lòng đất, nhưng thật ra thì so với bên trên chỉ thấp hơn hai tầng lầu mà thôi, bên dưới vẫn có thể thấy được ánh mặt trời, nhìn ra được bên ngoài, với đủ loại cây thường xanh, so với không khí bên ngoài còn ấm áp hơn không biết bao nhiêu lần. Nói địa lao, khác nào đi làm nhục nó.
Chỉ là, cảnh đẹp như vậy lại bị tiếng la hét không ngừng làm hỏng mất. Xen lẫn với mấy tiếng chửi bới thuần giọng Anh là giọng Ả Rập khàn ***c, âm thanh hỗn tạp ấy không ngừng truyền vào trong tai đám người Lam Duê mới vừa bước đến.
"Chậc, xem chừng tinh thần rất tốt!"
Khóe miệng chứa đựng nụ cười hời hợt, Lam Duê cười đến tàn nhẫn.
Mấy người đi đến một chỗ cách ao cá sấu chừng 3 – 4 mét, nhìn hai người không ngừng lắc lư giữa không trung, Lam Duê và Lăng Ngạo chậm rãi ngồi vào trên ghế.
Ngạc nhiên nhìn ba con vật khổng lồ trong ao, Lam Duê chợt lớn tiếng nói: "Cha cha, xem ra ba tên nhóc con kia cực kỳ yêu thích Bá tước các ông thì phải, nhìn xem dáng vẻ nhiệt tình của bọn chúng này, thật sự là làm người ta ghen tỵ đó!”
Tiếng nói của cô thành công trong việc thu hút sự chú ý của hai người ở giữa không trung, chỉ mới có vài ngày ngắn ngủi, hình như dáng vẻ của cả hai đã có sự thay đổi rất lớn. Hốc mắt trũng sâu, đáy mắt hiện đầy tia máu, ánh mắt sợ sệt khiến người ta cảm thấy khuây khỏa phần nào.
"Lam, Lam, Lam Duê cô...cô mau thả tôi...tôi, tôi sẽ không, không bao giờ gây phiền phức cho cô nữa! Cô ….cô muốn cái gì tôi đều cho cô, tất cả mọi thứ đều cho cô, cô làm ơn thả tôi ra!”
"Lam Duê, Lam đương gia, tôi...tôi sai rồi, không, việc ấy không liên quan gì đến tôi, tất cả đều là chủ ý của William, hắn muốn thế lực của nhà họ Lam, cho nên mới làm như vậy, Lam đương gia, cầu xin cô thả tôi ra, cầu xin cô!”
"Raymond, ông không được ngậm máu phun người, rõ ràng là chủ ý của ông, thế mà bây giờ lại muốn đùn đẩy trách nhiệm lên người tôi!”
"Chẳng liên quan tới tôi, rõ ràng là ông và Fiennes hợp tác với nhau mới dẫn đến chuyện của Lam Triệt, rõ ràng là ông…..”
Hành vi chó cắn nhau, bọn họ đã nhìn thấy khá nhiều, lại không nghĩ rằng hai người đã từng oai phong một cõi như bọn hắn lại có thể làm ra hành động này, thật sự là khiến người ta cảm thấy buồn cười. Mấy chục năm sống trong an nhàn sung sướng, một chút tâm huyết còn sót lại trong người bọn hắn e rằng sớm đã bị mài sạch trơn rồi.
Không nhắc đến Lam Triệt thì thôi, vừa nói đến Lam Triệt, Lam Duê nhất thời nổi giận, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Nhẹ nhàng ma sát lên mặt bàn một cái, men theo tiếng vang ‘rầm rầm’, hai người đang bị treo lủng lẳng trên ao lập tức bị hạ xuống dưới nửa mét, hiện giờ dường như chỉ cần mấy con cá sấu trong hồ vừa nhướng mình là có thể leo lên bậc thềm cầu thang, nuốt trọn nửa cái chân.
Sự sợ hãi lập tức chiếm lấy toàn bộ lý trí của hai người kia, gắng sức rụt người lại, tránh khỏi miệng hồ to như chậu máu.
Cầm lấy chai R*ợ*u đỏ trên bàn, rót một ly, màu R*ợ*u đỏ tươi sóng sánh tựa như máu, Lam Duê chậm rãi mở miệng, nói: "Chuyện của Lam Triệt, chuyện về con chip, nói!”
Hai người kia cũng không phải là kẻ ngốc, tự nhiên biết rõ ý tứ trong lời nói của cô. Nhưng mà bọn hắn cũng chỉ biết sơ sơ, rất nhiều chuyện ban đầu bọn hắn không nghĩ đến sẽ nhúng tay vào, mà cũng chẳng thèm nhúng tay, sớm biết sẽ có kết quả như ngày hôm nay, bọn hắn nên thăm dò tin tức kỹ càng mới đúng.
Rất dễ nhận thấy, hai người kia đã quên bén đi mất là bọn hắn đang nằm trong tay ai, dẫu cho hiện giờ bọn hắn có khai hết tất cả, kết cục cũng đã được định sẵn từ lâu.
Lạnh lùng quét mắt sang hai kẻ hỏi gì cũng không biết, quả thật là cô đang lãng phí thời gian.
"Đi thôi!" Cô nhìn ra tâm tư của Lăng Ngạo, đứng lên, thản nhiên nói. Lãng phí thời gian rõ ràng không phải là việc mà những người như bọn họ nên làm.
Lam Duê gật đầu: "Vân Trạch, giao cho anh!"
"Dạ!"
Đám người Lam Duê vừa nhấc chân trước ra khỏi tầng hầm, phía sau liền truyền đến tiếng kêu thảm thiết, dấy lên từng cơn, nhưng chỉ kéo dài trong tích tắc, sau liền biến mất không còn dấu vết.
"Ai, vất vả lắm tớ mới được đến đây một chuyến, làm sao lại về tay không như vầy được đây? Thật là thất vọng!" Vân Thanh chẳng vớt vát được gì, bất mãn, luyến tiếc trong từng bước đi: “Bốn năm rồi không gặp, mới nhìn sơ qua mà ba ‘tên nhóc’ kia đã lớn lên cường tráng cỡ nào nha, mấy cái răng nanh trong miệng, ai nha, thật sự là…..”
Khóe miệng Âu Liêm hơi giựt giựt, cô gái này bị điên rồi sao, cường điệu hóa mấy con cá sấu đó như vậy, chẳng lẽ bác sỹ như cô cũng bị nó cắn thành bệnh dại rồi hả!
Đối với chuyện về sau, Lam Duê và Lăng Ngạo cũng không rỗi hơi để ý tới nữa, thừa dịp còn có ba ngày, tối hôm qua bọn họ đã thương lượng xong, ra ngoài nghỉ ngơi mấy hôm.
Hawaii!
Mặc quần áo mùa hè mát mẻ, Lam Duê thoải mái tựa vào ghế, nằm phơi nắng trên bãi cát, Lăng Ngạo ở bên cạnh cầm một tờ báo trong tay, không biết đang nhìn cái gì.
Trừng mắt nhìn anh hơn nửa ngày, bất chợt đưa tay giựt lấy tờ báo đang ngăn trở tầm mắt của cô, ném sang một bên: “Nhìn cái gì, mấy thứ nằm trên mặt báo, mười tin thì hết tám tin là giả, từ lúc nào mà Lăng thủ lĩnh lại thích mấy mẩu tin tức này vậy hả?”
Tờ báo bị kéo đi, anh cũng không giận, theo ý của cô bưng ly R*ợ*u bên cạnh lên, nói: “Thấy được một tin là thật!”
"Cái gì?"
"Lam Lăng, hai nhà kết thân!"
Mẩu tin tức này không cần phải nói, ngoại trừ hai ông cụ ở nhà rảnh rỗi không có việc gì làm, thì chẳng nghĩ ra được người nào khác. Tin này là sự thật, không chút giả dối.
Bất thình lình nghĩ đến mấy người đánh bóng chuyền trên bãi biển, đôi mắt Lam Duê đang khép hờ đột nhiên lóe sáng, đứng thẳng lên từ trên ghế, túm lấy anh đi về phía trước.
"Làm cái gì?"
"Tính ra, chúng ta đã chơi qua mấy trò chơi hạng sang hết rồi, chi bằng hai đứa mình thử trò chơi thông thường một chút đi!”
"Ý em là gì?"
"Đánh bóng chuyền bãi biển đó!"
Bất chợt dừng lại, sắc mặt Lăng Ngạo bỗng chốc đen như *** nồi, môi mỏng khẽ mím: "Không đánh!" Nhảy tưng tưng giống như con khỉ trên bờ cát sao?
"Anh có đánh hay không?" Lam Duê khoanh hai tay ôm ***, đôi con ngươi đen nhánh nhìn anh chằm chằm, đáy mắt mang theo một tia bất mãn.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Lăng Ngạo biết, nếu như hôm nay mình không chiều theo ý cô mà nói, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. (QA: Anh Ngạo biết sợ vợ rồi, há há)
Đôi mày rậm nhíu lại thật chặt, dưới ánh nhìn gần của Lam Duê, Lăng Ngạo miễn miễn cưỡng cưỡng gật đầu.
Vừa thấy anh gật đầu, gương mặt của cô liền tràn ngập ý cười, ít đi một phần khí thế của nữ vương, nhiều hơn mấy phần dịu dàng như một người phụ nữ đơn thuần.
Còn chưa tới hai ngày nữa thì người phụ nữ này sẽ trở thành vợ của anh, thuộc về một mình anh. Đôi khi Lăng Ngạo nhịn không được, thầm nghĩ, nếu như không phải bọn họ quá mạnh mẽ, nhìn không vừa mắt những người khác, và cũng bởi vì cả hai đều kiêu ngạo, cô độc như nhau, thế nên lại vô tình hấp dẫn lẫn nhau. Nếu không phải như vậy, chỉ e rằng bọn họ cũng không đến được mối quan hệ như ngày hôm nay.
Chỉ cần vừa nghĩ tới có người dám mơ ước đến người phụ nữ của anh, trong lòng anh liền nhịn không được mà muốn giết tên kia. Anh yêu cô, mỗi lần cô dấn thân vào những chuyến đi đầy rẫy nguy hiểm, ví như lần cô đơn độc tiến vào tam giác Bermuda, anh đã xác định. Thì ra là tham vọng chiếm hữu từ trước đến nay ở trong lòng đều xuất phát từ tình yêu mà anh dành cho người phụ nữ thông minh này, thông minh đến mức khiến anh khó mà nắm giữ.
Lăng Ngạo tuyệt đối là một người đàn ông cố chấp, thưở mới ban đầu chỉ là thích, nhưng anh cũng đã mong muốn nhận được sự đáp trả từ đối phương, huống chi bây giờ là yêu. Anh yêu cô, và cũng hy vọng cô sẽ yêu mình như vậy. Không, không phải hy vọng, mà là nhất định phải...
Ông trời làm chứng, Lam Duê điển hình là một vận động viên thiên tài, từ nhỏ, khi vừa bắt đầu chơi một môn thể thao nào đó, cô chỉ cần đến ba phút để làm quen, dễ như trở bàn tay. Nhưng mà điểm then chốt nằm ở Lăng Ngạo, đối với loại trò chơi này, anh vốn dĩ chỉ ôm thái độ nhìn qua cho có lệ, thế nhưng khi tận mắt chứng kiến khả năng thiên phú của bà xã nhà mình, suýt chút nữa không đánh nổi quả bóng nằm trong tay.
Rõ là đi đời nhà ma, một đấng mày râu như anh, thế mà đánh bóng cũng đánh không lại bà xã của mình. Gương mặt lạnh lùng, Lăng Ngạo không ngừng phun khí lạnh sang bọn Âu Liêm đứng gần đó.
Âu Liêm và Ngự Phong đứng nhìn từ đầu tới cuối, ngoại trừ cảm thấy buồn cười trước hành động ngốc nghếch của thủ lĩnh nhà mình đối với loại trò chơi này, bọn họ thật sự không có gan bình luận gì thêm. Nhìn Lam đương gia người ta một chút xem, vẻ mặt dương dương tự đắc, quả nhiên những điều anh từng nghe nói không sai, Lam Duê của nhà họ Lam điển hình là một báu vật của trời!
Đang suy nghĩ, khóe miệng Lam Duê cười tươi rói, nhích lại gần: "Lăng Ngạo, tài nấu nướng của Vân Trạch không tệ, bằng không thì anh học đi?"
Một lần nữa, đám người Lăng Ngạo gần như hoàn toàn hóa đá……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc