Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo - Chương 19

Tác giả: Thiên Thượng Lam Cẩn

Chuẩn Bị
Thời điểm Lam Duê trở lại Las Vegas, đã là ngày sáu tháng mười.
Mặc dù đương gia là cô đi đào mỏ nhà người ta những mười ngày, nhưng mà mọi chuyện trên dưới, đều đã được Vân Trạch thu xếp đâu vào đấy.
Ngược lại, thái độ của Vân Thanh có chút kỳ quái!
Bộ dạng xa lánh kiểu này, thật khiến cho cô cảm thấy buồn cười.
"Vân Thanh, hình như mình trở lại khiến cậu không vui?” Khẽ chạm môi lên tách cà phê, Lam Duê vừa nhìn tài liệu trong tay, vừa chậm rãi nói.
Nhưng tiếc thay, Vân Thanh căn bản không thèm để ý đến cô.
Thấy thế, Lam Duê ngược lại cũng không tức giận, vẫn tiếp tục lật xấp tài liệu trong tay, mấy Ng'n t phải còn lại gõ nhịp nhàng xuống mặt bàn, âm thanh êm ái vang lên trong phòng: “Đã như vậy, cậu trở về bệnh viện của cậu ở đi! Không có sự đồng ý của mình, không cần xuất hiện trước mặt mình nữa!”
Mặc dù giọng điệu có vẻ ôn hòa, nhưng mà người bên cạnh cô vừa nghe cũng biết, đây là cô đang không vui rồi!
Tuy rằng không biểu hiện rõ ra bên ngoài, nhưng Vân Trạch và Vân Thanh không có ngốc.
“Lam chủ, vết thương của người đã lành chưa?”
"Ơ? Vân đại tiểu thư vẫn còn biết quan tâm đến vết thương của tôi? Điểm này có chút không đơn giản!”
Mở ra hộp kính mắt để ở một bên, Lam Duê lấy cặp kính gọng vàng đeo vào.
Chiếc mắt kính này chỉ dùng để ngụy trang, dẫu sao thì thị lực của cô vẫn còn rất tốt. Chẳng qua là theo thói quen quan sát người khác qua một tầng thấu kính mà thôi.
“Tôi cho rằng, hiện tại cậu đã đứng hàng trên tôi rồi! Vân Thanh, là thế này phải không?"
Địa vị của mỗi người, cho dù bình thường có thể chơi đùa cười giỡn, nhưng làm sao đi nữa cũng không thể thay đổi thân phận của bọn họ.
Tuy rằng Lam Duê đối với bốn vị hộ pháp bên cạnh mình có thái độ tùy ý, nhưng điều này không có nghĩa là cô không nghiêm khắc, dung túng cho bọn họ tự tiện làm loạn.
Vân Thanh lần này hiển nhiên là có hơi quá!
"Vân Trạch, chuẩn bị một chút, chiều nay lập tức lên đường đi Nam Phi!"
Đứng lên, Lam Duê trực tiếp đi lướt qua Vân Thanh đang đứng ở một bên, rời khỏi phòng.
"Tốt quá, không có việc gì rồi!"
Mới vừa nãy Lam chủ chỉ là đưa ra cảnh cáo, ví như muốn cô đi thật, thì trước khi rời khỏi đã không yên lặng như vậy!
***********************
"Vân Trạch, tin tức của anh có chuẩn xác không? Tôi vẫn cảm thấy chuyện bên Nam Phi, có chút không đơn giản!"
"Trái lại rất chính xác, tuy nhiên vẫn có một số yếu tố không xác định được! Thế nhưng Lam chủ cũng đã nói rồi, bất luận như thế nào, chúng ta cũng phải đem lô quân hỏa ấy trở về an toàn. Lần này chúng ta bị hẫng tay trên như vậy, đã là một thiếu sót lớn! Tuyệt đối không thể có lần sau!"
"Tôi hiểu! Vân Lãng, Vân Vũ đâu?"
"Hiện tại bọn họ đang vận hành thử máy bay chiến đấu, lần này nhất định không thể để xảy ra một chút sơ xuất nào!”
"Ừm!"
Lam Duê khẽ đưa tay đẩy gọng kính hơi trượt xuống sống mũi, gương mặt không duy trì nổi nụ cười khi nhìn thấy người đàn ông bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt cô.
Không phải anh ta đã đi rồi sao? Như thế nào lại còn ở chỗ này?
Lăng Ngạo đứng ở cách đó không xa, lạnh lùng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, anh hiểu rõ cô, cũng như cô hiểu tường tận về anh.
Với tính cách của cô, một khi đã quyết định chuyện gì, thì nhất định sẽ tiến hành trong thời gian sớm nhất! Đây cũng là do lúc máy bay đang chuẩn bị cất cánh, anh bất thình lình nghĩ tới.
"Lam Duê, có phải em lại xem lời nói của anh như gió thoảng bên tai nữa không?”
"Nếu đã đến đây, hà cớ gì phải nói mấy lời vô nghĩa như vậy?"
Bực mình khoát khoát tay, Lam Duê trực tiếp đi lướt qua anh, tính đi vào một gian phòng khác, liên lạc với mọi người ở đại bản doanh một chút. Chỉ là, mới vừa lướt qua, trong nháy mắt, cổ tay liền bị túm lại, xoay một vòng, cả người liền bị áp sát vào tường.
Đối diện với gương mặt lãnh khốc gần trong gang tấc, Lam Duê chỉ đơn giản là ngẩng đầu lên thách thức: “Lăng Ngạo, hình như anh đã quên, đây là địa bàn của nhà họ Lam! Không còn là hòn đảo nhỏ kia của anh!”
Đôi chân mày nhíu lại thật chặt, đối với thái độ trước sau không đổi của cô, rõ ràng cho thấy anh rất không vui.
Người phụ nữ này!
"Lam Duê, em tính đổi ý rồi hả?"
"Khi em làm việc, chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là hối hận!"
"Như vậy, thái độ hiện tại của em là có ý gì?"
Lam Duê cắn răng, chẳng lẽ là bởi vì đoạn đối thoại giữa anh và cô ở trên máy bay sao?
Cô lại bị bức hôn rồi!
Nếu để cho ông nội và mọi người biết, không biết sẽ rơi vào hoàn cảnh gì!
"Bởi vì anh muốn chúng ta kết hôn với nhau? Lam Duê, anh cho rằng em sớm đã nhận thức được, bản thân em chỉ có thể thuộc về một mình anh! Kết hôn chẳng qua chỉ là một trong những phương thức, để cho những kẻ khác không dám ngấp nghé mơ tưởng đến em!”
Hiếm khi Lăng Ngạo sẵn lòng giải thích rõ lý do như vậy!
Tâm tình hơi dễ chịu hơn được một chút, giờ lại càng thêm bất mãn, đây là phương thức cầu hôn gì?
Mặc dù cô không phải là loại phụ nữ hay mơ mộng, mong chờ một màn cầu hôn lãng mạn không thực thế, nhưng mà phương thức này không khỏi có hơi khó coi chứ?
"Đến lúc đó rồi hãy nói!"
Hiện tại cũng không phải là lúc nói đến chuyện này, túm lấy tay anh, hai người trực tiếp đi về một phía.
Âu Liêm phía sau có loại kích động ôm đầu cười khúc khích, thủ lĩnh, phương thức cầu hôn của người cũng thú vị thật!
"Âu Liêm!"
Một giọng nói ôn hòa từ sau lưng truyền đến, không cần quay đầu lại cũng biết là ai! Vị hộ pháp bên cạnh Lam đương gia, dáng vẻ thoạt nhìn không có gì ác ý, nhưng mà đã dấn thân vào giới hắc đạo này lâu như vậy. Làm sao Âu Liêm anh lại không nhìn ra, bên dưới hình ảnh ôn tồn nho nhã kia, là một con người tàn nhẫn, hung ác như thế nào!
Chỉ là, tính tình như vậy, tuyệt đối không cần biểu lộ ra trước mặt đương gia nhà mình là được.
"Vân Trạch, tôi đang định tìm anh, anh biết đó, tôi không thể đi làm kỳ đà cản mũi người ta!"
"Nó cũng phải, tôi cũng có một số chuyện cần anh giúp! Chắc anh không ngại chứ?”
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên!"
Cứ như vậy, hai người thân là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh chủ nhân của nhà họ Lam và nhà họ Lăng, cười cười nói nói đi về phía xa…
Nơi nào đó ở Nam Phi.
"Rốt cuộc thì khi nào đám quân hỏa kia mới tới? Chẳng lẽ còn muốn chờ nhà họ Lam đuổi theo sao? Vậy thì toàn bộ công sức trước đó của chúng ta đều đem đi đổ sông đổ bể à?”
Trong một gian phòng mờ tối, màn hình liên lạc, bên trong là hình ảnh rõ nét của William đương gia và Raymond lão đại!
"Lam Duê bị thương, mặc dù tin tức bị phong tỏa, nhưng cũng là sự thật. Thế thì tại sao anh không nhân cơ hội này vận chuyển hàng ra ngoài, chẳng lẽ anh đang tính độc chiếm một mình?”
Người bị che khuất trong bóng tối, cười rộ lên một cái kỳ quái:
“Những thứ đó, cũng chỉ có các người mới để vào trong mắt! Chỉ cần hàng hóa còn ở trong tay của tôi, nhất định Lam Duê sẽ đến đây! Chỉ cần Lam Duê vừa tới, tôi sẽ khiến cô ta ‘có đến mà không có về!”
Có đến mà không có về?
Ánh mắt của hai người trong màn hình đột nhiên sáng lên, vậy thì quá tốt rồi !
"Nếu đã như vậy, thì hàng loạt đám quân hỏa. . . . . . ."
"Lam Duê không còn, toàn bộ nhà họ Lam chẳng phải là của các người hay sao? Không lẽ các ông xác định chỉ muốn một ít quân hỏa này?”
Toàn bộ nhà họ Lam, rất hấp dẫn, dĩ nhiên là có giá trị hơn nhiều so với lô quân hỏa bốn trăm tỷ kia!
Hiệp nghị được thỏa thuận, đôi bên hài lòng bắt đầu chuẩn bị kế hoạch.
Cắt đứt liên lạc, cả gian phòng rơi vào một bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
"Không chỉ là Lam Duê, những người còn lại, một mống cũng không còn!”
Chẳng qua là không vội, từng bước từng bước, đều sẽ thủ tiêu triệt để!
Lam Duê, tôi chờ cô tự chui đầu vào lưới. . . . . . .
Tỉnh Ngộ
Lam Duê trực tiếp tiến về phía Nam Phi, trên đường đi không hề nói những lời dài dòng quanh co.
Thậm chí vào thời điểm vừa bước lên máy bay, cô còn nhận được điện thoại của ông nội ở nhà.
Nội dung chính vẫn xoay quanh việc cô bị thương còn không biết trở về, lúc nào cũng chỉ biết liều mạng, vân vân và vân vân…..! Lam Duê nghe vào tai trái, chui ra tai phải, chẳng biết trả lời như thế nào!
Dù sao hiện tại vết thương đã khá hơn nhiều, nói thêm gì nữa cũng vô ích.
Còn cái đám người kia nữa, đợi đến khi vết thương cô đã lành rồi, chuẩn bị đuổi theo lô hàng bị đánh cắp, mới truyền tin tức cô bị thương ra ngoài, làm vậy là có âm mưu gì?
Lại nói, chuyện này căn bản là chuyện riêng của nhà họ Lam, nhưng Lăng Ngạo nhất quyết muốn chen chân vào, chắc là không có chuyện gì làm, muốn đi gây sự đây mà!
Vì để tránh gặp phiền phức, tuy rằng Lam Duê đã đồng ý cho anh cùng đi đến Nam Phi, nhưng trong quá trình hành động, bọn họ phải tách ra. Lam Duê có lý do riêng của mình, trong chuyện này, kẻ thù ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng. Về mặt hình thức, bọn họ tựa như đang đứng ngược chiều gió, giả sử cả hai cùng tụ chung một chỗ mà nói, có lẽ sẽ trở thành một mục tiêu béo bở.
Linh tính của cô không ngừng mách bảo, có điều gì đó kỳ bí phía sau chuyện này.
"Lam chủ, làm sao vậy?"
Trong tay Vân Trạch luôn cầm một chiếc máy tính bảng, dường như nó đã trở thành thói quen của anh, nắm giữ một số chuyện bí mật. Theo Lam Duê, Vân Trạch hoàn toàn có tiềm năng để trở thành một hacker đỉnh cao, bao giờ cũng thần không biết quỷ không hay, xâm nhập vào bất cứ nơi nào mình muốn. Cho dù hệ thống bảo mật của đối phương có chặt chẽ thế nào đi nữa, hễ rơi vào tay anh ta, xâm nhập vào là chuyện dễ như trở bàn tay!
Lam Duê rất coi trọng Vân Trạch, đây là bí mật mà toàn bộ trên dưới nhà họ Lam đều biết! Bốn vị hộ pháp bên cạnh Lam Duê, địa vị xem như cũng gần ngang hàng với Lam đương gia, nhưng thái độ của bọn họ đối với những người trong gia tộc, từ đầu chí cuối vẫn duy trì sự tôn kính.
Không thể không nói, những người bên cạnh của Lam Duê, là người tuyệt đối trung thành!
"Cá nhân tôi đang nghĩ, phía sau chuyện này, rốt cuộc đang che giấu một đối thủ như thế nào! Bỏ ra một số vốn lớn cùng với thủ đoạn tinh vi như vậy, hứng thú của tôi quả thật bị dấy lên rồi!”
Chống cằm, ngắm nhìn bầu trời phía bên ngoài, từ nơi này nhìn ra thật sự rất nhàm chán!
Lam Duê đã từng nghĩ đến, giả sử hiện tại Lăng Ngạo nói với cô, anh ta muốn đi về, thì cô đã chẳng phiền muộn thế này!
“Lam chủ hiện giờ có hứng thú như vậy, riêng thuộc hạ nghĩ, đây không hẳn là chuyện tốt lành gì!” Vân Trạch cũng không ngẩn đầu lên, nhưng giọng nói lại mang theo ý cười. Chủ nhân cảm thấy thú vị, quả nhiên là vẫn đặc biệt như thường lệ, sớm biết thế này, có lẽ ban đầu anh nên để Lăng thủ lĩnh và Lam chủ đi cùng nhau. Anh cũng không quên, thời điểm trước khi Lăng thủ lĩnh lên máy bay, gương mặt lạnh tanh chẳng những đen kịt lại, mà còn phóng ánh mắt *** về phía bọn họ.
Đôi khi Vân Trạch không nhịn được mà nghĩ đến, có lẽ bọn họ là hai người quá xuất sắc, cho nên không ngừng bài xích lẫn nhau ở bên trong, thế rồi lại theo bản năng mà bị đối phương hấp dẫn. Vốn dĩ bọn họ đã là hai cá thể đặc biệt, trên thế giới, e rằng cũng chỉ có hai người này mới hiểu rõ suy nghĩ của nhau.
Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, mỗi động tác đều rất ăn ý, dường như bẩm sinh đã có, thật khiến người ta hâm mộ.
“Hứng thú của tôi, lúc nào cũng vậy! Chẳng qua là, chuyện có thể khơi dậy nó, còn rất ít, Nam Phi, ……………Rốt cuộc là có niềm vui bất ngờ gì đang chờ tôi? Vân Trạch, có phải lô hàng đó vẫn đang được vận chuyển hay không?”
"Dạ, nhưng tốc độc cực kỳ chậm chạp, có vẻ như sợ ‘người khác’ phát hiện!”
Nói xong lời cuối cùng, tất cả mọi người trên máy đều giương lên nụ cười chế giễu!
Sợ bị người khác phát hiện, mà dám lộ liễu như vậy, thật sự là diễn trò còn khinh khỉnh, không thèm ngoảnh lại nhìn xem một chút!
Không ngờ cũng có lúc nhà họ Lam bị người ta coi thường, quả là chuyện hiếm thấy!
"Khụ khụ, Lam chủ, là điện thoại của Lăng thủ lĩnh!” Vân Thanh đứng ở bên cạnh, ho nhẹ lên một tiếng, thái độ rất kỳ quặc, đưa điện thoại tới.
Lam Duê nhìn chiếc điện thoại trước mặt, khóe môi cụp xuống, cũng không đưa tay ra đón.
Cô chắc chắn lần này Lăng Ngạo gọi tới sẽ chẳng nói chuyện gì tốt lành, nhất định là có liên quan đến chuyến đi này.
"Tắt!" Thản nhiên dời tầm mắt sang hướng khác, Lam Duê chậm rãi nói.
Vân Thanh không biết làm sao, Lam chủ, người thật sự là. . . . . .
Vân Thanh vừa tắt máy, điện thoại của Vân Trạch ở bên cạnh liền đổ chuông.
Nhận điện thoại, quay lưng lại nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó xoay người, nhã nhặn nhìn Lam Duê, nói: "Lam chủ, Lăng thủ lĩnh muốn thuộc hạ nói với người một câu, sau khi nghe xong, cúp máy cũng không muộn!”
"Người đã thất tín, thế thì Lăng thủ lĩnh cũng không khách khí!"
Lam Duê tối sầm mặt, nhìn Vân Trạch cười đến tỏa nắng mà miễn cưỡng nhận lấy điện thoại, cô có linh cảm sắp bị người ta nuốt chửng!
"Lam Duê lá gan của em không nhỏ!" Mới vừa đặt điện thoại lên bên tai, đầu dây bên kia liền phát ra giọng nói, âm thanh lãnh khốc dường như sắp dấy lên bão tuyết, có thể thấy được, chữ “tắt” trôi ra từ miệng cô ban nãy, nhất định đã chọc giận đến anh.
Lam Duê duỗi thẳng tay trái, nhìn móng tay óng ánh trong suốt của mình, khẽ cười: “Lăng thủ lĩnh, sử dụng thiết bị truyền tin trên máy bay, chẳng lẽ anh không sợ xảy ra sự cố?”
“Đây là một cái bẫy, chẳng lẽ em không biết?”
"Sau đó?"
"Em đang tự chui đầu vào lưới, em muốn ૮ɦếƭ sao?”
"A, ưmh, có lẽ đúng là như vậy, biết đâu em lại đang muốn ૮ɦếƭ! Nếu như Lăng thủ lĩnh đã biết rồi, vậy thì, đối với anh không có hại!”
Thời điểm nói ra câu này, lọn tóc dài trước trán vô tình che khuất đôi con ngươi đen láy, khó nhìn ra được, đáy mắt cô đang lóe lên!
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, Lam Duê không rõ, sau khi Lăng Ngạo nghe cô nói như vậy, sẽ suy nghĩ những gì, có lẽ, sẽ quyết định trở về! Dù sao đi nữa, hy sinh vô ích, đối với người như anh là điều không cần thiết.
"Phụ nữ ngu xuẩn đáng ૮ɦếƭ!”
Bất thình lình vang lên một tiếng hậm hực từ phía bên kia, sau đó liền im bặt!
Chớp chớp mắt, hai đầu lông mày của Lam Duê giật giật, cô phát hiện, từ sau khi ở chung một chỗ với Lăng Ngạo, bốn chữ ‘phụ nữ ngu xuẩn’ này, hình như đã trở thành danh xưng của cô!
Đưa điện thoại lại cho Vân Trạch, Lam Duê tựa lưng vào ghế ngồi, mi mắt khép hờ.
Lăng Ngạo là một người quyết đoán, một khi không thấy được lợi ích gì cho mình, anh ta tuyệt đối sẽ không làm! Nói vậy hẳn là không đi theo nữa mới đúng!
Ôi, đàn ông!
Quả nhiên vẫn là quan hệ hợp tác bình thường, hoặc là. . . . . . ℓàм тìин nhân trên giường cũng tương đối tốt! Nếu như còn thêm vào tình cảm mà nói, đôi khi trái tim có cảm giác phải chất chứa quá nhiều.
Chợt có chút tự giễu, cô đang nghĩ cái gì, căn bản bọn họ đã là hai phe đối lập, mặc dù có xem đối phương như là tình nhân, nhưng mà đây là hành vi tự đâm đầu vào chỗ ૮ɦếƭ, làm sao bọn họ có thể nhún nhường đối phương như vậy?
Tuy rằng, cả hai cũng đã đề cập đến chuyện kết hôn!
Đáng ૮ɦếƭ, chẳng lẽ cô thật sự có ý nghĩ như vậy?
Mở choàng mắt, Lam Duê có chút đờ đẫn cúi thấp đầu, đưa tay xoa xoa ***g ***, dường như nơi đó đang dâng lên……cảm giác đau đớn khi bị vứt bỏ!
Chán nản quay trở lại với thực tại, không thể không thừa nhận, lần này cô thật sự hơi mất kiểm soát. . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc