Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo - Chương 13

Tác giả: Thiên Thượng Lam Cẩn

Tiến Về Phía Ai Cập
Vào sáng ngày thứ hai, Lam Triệt đã tỉnh lại!
Ngoại trừ Lam Duê chưa từng có mặt, người nhà họ Lam, bất kể lớn nhỏ, đều đã tập trung đầy đủ trong phòng bệnh hạng nhất này!
Lam Duê vừa nhận được tin tức, liền chạy đến bệnh viện!
"Có thể đi rồi, chẳng lẽ trên tay mọi người đều không có việc gì làm hết sao?”
Nhìn phòng bệnh đầy ắp người, hàng chân mày của Lam Duê nhíu lại, có đến nỗi tất cả mọi người phải tụ họp ở nơi này không? Nếu còn tiếp tục như vầy nữa, chỉ sợ là đang bình thường cũng muốn bị bệnh rồi!
"Lam Duê. . . . . . . "
“Lão Thái Gia, mấy vị lão gia phu nhân, thiếu gia tiểu thư, có cần Vân Trạch đi gọi xe không?" Vân Trạch kịp thời cắt ngang bọn họ cò kè mặc cả! Lam chủ không thích lặp lại một câu nói đến lần thứ hai, anh chỉ là nhắc nhở!
"Nếu đã như vậy, Tiểu Triệt, con phải nghỉ ngơi cho khỏe, thật là bất đắc dĩ, phải trở về Thượng Hải!"
Lão Thái Gia vẫn có chút không yên lòng, nhưng cũng gật đầu đi ra khỏi đây! Trước khi đi nhìn Lam Duê nói: "Lam Duê, nhất định không để cho nó đi làm nhiệm vụ nguy hiểm như thế!”
"Con hiểu, người yên tâm!"
Toàn bộ đám người trong phòng bị giải tán sạch sẽ, Lam Duê thản nhiên ngồi trên ghế sofa đối diện giường bệnh, xếp chồng hai chân, nở nụ cười nhìn Lam Triệt nằm trên giường!
"Nguyệt, em không cần nhìn anh như vậy! Đây chỉ là ngoài ý muốn!" Lam Triệt nhỏ giọng giải thích!
"Ngoài ý muốn? Anh có thể giải thích cho em, vị trí viên đạn xuyên vào cách tim trái ba xen-ti-mét, hành động này là ngoài ý muốn? Vậy thì thế nào mới là cố ý? Chẳng lẽ anh cho rằng những người đó không thật lòng muốn giết anh sao? Anh trai tốt của em!"
Lam Duê cười rất ôn hòa, nhưng lời nói ra, lại làm Lam Triệt không phản bác được!
“Anh nghỉ ngơi cho tốt! Chờ sau khi em đi Ai Cập trở về, chúng ta lại thảo luận về vấn đề này lần nữa! Vân Thanh, cậu tìm người trông chừng anh ấy!”
"Dạ!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, diễm lệ của Vân Thanh, bất hợt thoáng qua nụ cười ác ý! Chi bằng, tìm mấy cô gái trông chừng là tốt nhất!
"Nhất định phải coi trọng anh ấy, nếu không, Vân Thanh, cậu biết rõ hậu quả của mình!” Lam Duê ánh mắt thâm sâu nhìn Lam Triệt đang nằm trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt kia, làm cho cô cảm thấy rất chướng mắt!
"Dạ!"
Lam Duê thật sự nghiêm túc, mệnh lệnh của cô tuyệt đối không cho phép bác bỏ!
"Lam chủ, hôm nay, đám quân hỏa trị giá bốm trăm tỷ Đô-la, đã được Vân Lãng và Vân Vũ hộ tống đến Iraq, khu vực Trung Đông! Xế chiều chuẩn bị lên đường đi Ai Cập tham gia hội nghị ngày mai!”
Ra khỏi cửa bệnh viện, Vân Trạch đem lộ trình còn lại nói ra một lần!
Cúi người chui vào chiếc xe dừng ở ngay cửa, sau khi Vân Trạch yên vị, trực tiếp ra hiệu tiến về phía vùng vịnh gần phi trường Los Angeles!
Thời điểm bọn họ đến Los Angeles, đã là vào giữa trưa!
“Lam chủ có nên ăn trước bữa chiều, hay lại tiếp tục đi nữa?” Vân Trạch hoàn thành trách nhiệm nhắc nhở!
"Không cần, bọn Vân Lãng hẳn là đã đợi được một lúc rồi!”
Lam Duê níu lấy áo khoác trên người, gió biển khẽ nâng suối tóc đen trên vai cô, phong hoa* ngàn vạn! (*tao nhã)
"Lam chủ!"
Vân Lãng và Vân Vũ vừa nhìn thấy cô, liền vội vàng nghênh đón!
Ba chiếc quân hạm, một chiếc tàu ngầm, vào chính lúc này vững vàng dừng trên mặt biển!
"Chuẩn bị xong?" Lam Duê quét mắt sang đám VK quân sự ngoài khơi, hỏi!
"Dạ, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng!" Vân Vũ mang bản ghi chép điện tử trong tay giao cho Vân Trạch, gật đầu nói!
"Ừ, đi thôi!"
Theo chỉ thị của Lam Duê, Vân Vũ và Vân Lãng kiểm tra kỹ lô quân hỏa trị giá bốn trăm tỷ Đô-la, leo lên tàu ngầm hộ tống, chậm rãi chìm vào trong biển, biến mất giữa tầm mắt của Lam Duê và đám người còn lại! Ba chiếc quân hạm chuyên chở lô quân hỏa kia, cũng nhanh chóng khởi động!
"Lam chủ, căn cứ vào thời gian hiện tại, người có thể nghỉ ngơi hai giờ!" Quân hỏa đã xuất đi rồi, thời gian còn lại chính là tối nay phải lên chuyên cơ tiếng về phía Ai Cập!
Vân Trạch nhắc nhở phen này, đơn giản là vì muốn cô có thể nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng ứng phó, phòng trường hợp sẽ xảy ra giao chiến giữa cuộc đàm phám cấp cao vào ngày mai!
Ngày mai còn có một trận đánh ác liệt đang chờ đón, những người đó không ngốc đến mức ngồi chờ Lam Duê và Lăng Ngạo liên thủ. Chắc hẳn hiện giờ đã làm tốt công tác chuẩn bị, chuyến đi Ai Cập lần này, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít!
Lam Duê làm sao lại không biết, chính bởi vì biết, cho nên ngược lại, trong lòng tràn đầy kỳ vọng!
Ngoại trừ Lăng Ngạo, qua nhiều năm như vậy, trên căn bản cũng không có đối thủ! Rốt cuộc bây giờ xuất hiện người ngang tài ngang sức, tất nhiên cô sẽ rất ưu ái đối đãi! Chỉ hy họng, chuyến đi Ai Cập lần này, sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, nếu không thì thật là mất hứng!
"Ừ, vậy cũng tốt, quả thật có chút mệt mỏi!"
Trở lại trong phòng, Lam Duê ngả mình trên giường, nhắm mắt lại yên vị nằm một lát! Nhưng phát hiện, thật sự là không ngủ được, dứt khoát đứng lên, đi đến ban công, ngắm nhìn màn đêm đang chậm rãi hạ xuống từ phương xa!
Las Vegas là nơi cô nán lại lâu nhất, có chút ngán ngẩm rồi! Hơn nữa người biết cũng không ít, đã đến lúc phải thay đổi địa điểm!
Tóm lại là nơi nào đây? Ưmh, chi bằng đi Hongkong, cũng coi như là trở về Gia tộc rồi!
Ngồi trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn một chút, Lam Duê híp mắt ngủ quên mất!
Sau khi gõ cửa, Vân Trạch đi vào, thấy người vốn là nên ngủ ở trên giường, lúc này lại ngủ trên ghế dựa ở bên cạnh. Nét mặt nhã nhặn như thường lệ có hơi sững sờ, nhưng cũng kịp đưa ra phản ứng!
"Lam chủ, thời gian đã đến!" Vừa pha trà, vừa gọi!
Làn mi dày hơi run lên, chậm rãi mở hai mắt ra! Nghiêng đầu, ánh mắt có chút ௱o^ЛƓ lung nhìn Vân Trạch!
"Ừ, mấy giờ rồi!"
"Đã tám giờ, trong khoảng thời gian này Lam chủ có chút mệt nhọc!" Vân Trạch liếc nhìn chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay, nhẹ giọng nói!
"Đúng vậy, rất nhiều chuyện gộp chung một chỗ, quả thật có chút mệt mỏi!" Lam Duê cũng không che giấu, gật đầu nhận lấy tách già xanh anh đưa tới, hưởng thụ hương vị thơm ngát xông vào trong mũi!
Là có chút mệt mỏi, chẳng qua chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, lại xảy ra rất nhiều chuyện, đủ để đem toàn bộ xương cốt của cô lắp ráp lại một phen!
Trong thời gian dùng trà, Vân Trạch đã đi đến bên tủ quần áo, giúp cô lựa chọn trang phục để mặc cho tối nay! Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng về chuyến đi đến địa bàn của người khác lần này, vả lại có thể sẽ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên Vân Trạch cũng không chọn những chiếc sườn xám yêu thích của Lam Duê!
"Bây giờ tiết trời dần dần lạnh đi, không nên mặc sườn xám! Xin Lam chủ thay trang phục!" Đem quần áo đã được lựa chọn kỹ càng đặt ngay ngắn trên giường, Vân Trạch nhận lấy tách trà từ tay Lam Duê, sau đó đi ra ngoài!
Ở trên ghế dựa thoáng trầm ngâm một lát, sau đó đi đến bên giường, nhìn bộ quần áo được phối hợp hết sức hài hòa nằm trên đó!
Trên máy bay, Lam Duê liếc nhìn tài liệu trong tay một chút, xem qua tình hình ở tất cả các lĩnh vực của nhà họ Lam, khoảng thời gian này có gì biến động!
"Cũng không biết đi Ai Cập chuyến này, sẽ có cái gì đang hồ hởi chờ đợi chúng tay đây!” Vân Thanh nằm trên ghế, mắt trừng to, bập bùng nhìn chằm chằm Lam Duê !"Ai, ở vào hòan cảnh này mà lại yên tĩnh như vậy, ngược lại có chút cảm thấy không quen! Qủa nhiên tớ vẫn tương đối yêu cuộc sống có phần K**h th**h!”
"Nếu như cô muốn K**h th**h, từ đây nhảy xuống, tuyệt đối rất thú vị!” (=))))
Vân Trạch giương mắt dịu dàng nói!
Vân Thanh lập tức từ trên chỗ ngồi vọt lên, nhìn gương mặt cười đến vô hại của Vân Trạch, chế nhạo: "Điều này cũng đúng, từ nơi này nhảy xuống, khẳng định rất K**h th**h! Nhưng mà thay vì tự mình chơi trò này, ngược lại tôi càng thích khiêu chiến với người khác hơn. Tôi sẽ hưởng thụ loại chuyện này bằng mắt! Vân Trạch đồng ý không?”
"Vân Trạch sợ rằng không có cách nào giúp cậu tìm kiếm K**h th**h, ít nhất là hiện giờ mình còn cần anh ta!” Lam Duê vốn đang cúi đầu nhìn tài liệu, chợt ngước lên nói!
Vân Thanh miệng bị rút gân: "Kỳ thật thì, ngược lại tớ cảm thấy, Lam Duê cậu cần nhất chính là bác sỹ chăm sóc khi bị thương, như vậy tương đối đảm bảo!”
"Cậu khẳng định có thể chăm sóc? Mà không phải xem xét tâm tình?" Lam Duê buông lỏng tài tiệu trong tay, tươi cười nhìn cô!
"Khụ, cũng không tồi! Ha ha! Đúng rồi, trong khoảng thời gian này có liên lạc với Lăng Ngạo hay không?" Đột nhiên nhớ tới một chuyện, cũng là nguyên nhân cô tự nguyện đi theo đến đây!
Lăng Ngạo, người đàn ông như vậy, nói thật là làm cho người ta có chút mê muội. Nhưng tuyệt đối không phải là cô, cô không đối phó được loại đàn ông ấy!
"Cậu muốn biết cái gì?” Liên lạc với anh ta? Tại sao? Chẳng lẽ Vân Thanh quên mất cô và anh là đối thủ! Vô duyên vô cớ đi liên lạc với đối thủ của mình, là có ý gì?
Chẳng lẽ bởi vì cô đã đồng ý tạm thời hợp tác, cho nên cần đặc biệt đối đãi? Ơ….Trong suy nghĩ của cô, chưa từng có lập luận như vậy!
Vân Thanh tức cười, quả nhiên Lam Duê đối với Lăng Ngạo không có loại cảm tình kia. Ai, thật đáng thương cho Lăng Ngạo!
Rạng sáng, máy bay chậm rãi đáp xuống phi trường tư nhân Cairo!
"Lam Duê!" Vừa ra khỏi khoang máy bay, liền nhìn thấy một bóng dáng kiên đĩnh quen thuộc đứng bên dưới. Trên gương mặt tuấn tú vẫn giữ nét lạnh lùng vô cảm như cũ, cũng không bởi vì Lam Duê đến mà xảy ra chút thay đổi nhỏ nào! Nhưng mà, có thể khiến cho Lăng thủ lĩnh tự mình chờ đợi, đây là chuyện đặc biệt cỡ nào!
"Chờ tôi?"
Kế Hoạch Dự Định
Duê và Lăng Ngạo cùng nhau xuất hiện tại yến tiệc của Raymond. Hai người vốn dĩ là đối thủ một mất một còn, nhưng quan hệ hiện tại hình như đã khác trước kia, điều này khiến cho nét mặt của nhiều người phải biến sắc!
Căn bản thế lực trong tay mỗi người cũng đủ làm cho người ta e sợ, nếu mà hai Gia tộc này liên thủ, thế thì cục diện đang hiện hữu trên thế giới sẽ lập tức bị đánh tan!
"Công chúa điện hạ xinh đẹp, có thể gặp cô lần nữa, tôi cảm thấy thật sự rất vinh hạnh!”
Lam Duê mới vừa đứng lại, Andrew liền xuất hiện ngay trước mặt cô, dùng loại điệu bộ tiêu chuẩn nhất của một quý ông, cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng hôn xuống mu bàn tay trơn bóng mịn màng!
Vẫn giữ nét mặt vô cảm thu tay lại, nhận lấy chiếc khăn tay Vân Trạch đưa tới, nhẹ nhàng xoa, lúc này mới cười nói: “Andrew cho rằng tôi là công chúa? Tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình là nữ vương!”
"Ha ha ha!" Thoáng sững sờ, ngay sau đó Andrew cười lớn, sự hứng thú trong con ngươi màu xanh lục của hắn ngày càng nồng đậm!"Nữ vương, cách xưng hô này quả thật rất thích hợp với Lam đương gia! Đây là lỗi của tôi, không biết suy nghĩ kỹ càng!”
"Lăng thủ lĩnh cũng ở đây? Không nghĩ đến lại cùng đi với Lam đương gia, thật là khiến tôi cảm thấy có chút ngoài ý muốn!" Andrew cất tiếng, tựa hồ là khi ánh mắt của hắn và Lăng Ngạo vừa nhìn thấy nhau. Andrew vén lên vài sợi tóc rơi trước trán, dưới ánh đèn, mái tóc bạch kim càng thêm lấp lánh làm say lòng người.
"Tôi còn phải cảm ơn Andrew đã quan tâm chiếu cố! Tôi có thể sánh vai với Lam Duê như hiện nay, ít nhiều cũng do Andrew cố ý tác hợp!”
Tay Lăng Ngạo đặt ở bên hông Lam Duê khẽ siết, nhất thời, hộ hấp chung quanh không ngừng tăng lên!
Mà bản thân vô cớ bị liên lụy, Lam Duê cũng không hề phản kháng, chẳng qua cơ thể chỉ đột nhiên cứng ngắc một chút, nhưng nụ cười trên mặt vẫn thỏa đáng như cũ!
Andrew thấy thế, đôi con ngươi màu xanh lục lóe lên, trên gương mặt tuấn dật mang theo nụ cười tà mị: "Nói như thế, quan hệ giữa Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh là tình nhân? Vậy thì thật là chúc mừng hai vị rồi!"
"Không khách khí!" Lăng Ngạo lạnh lùng nói!
Lam Duê nhìn hắn gật đầu một cái, sau đó liền cùng Lăng Ngạo rời khỏi nơi đó!
Andrew tay cầm ly R*ợ*u bỗng chốc thu lại, đến cuối cùng mặt vẫn không đổi sắc, xoay người!
Tình nhân sao? A, trong cái thế giới này, ở vị trí này, quan hệ như vậy dễ vỡ cỡ nào………..
"Anh không cảm thấy mình làm có hơi quá à?"
Gương mặt vẫn nở nụ cười, Lam Duê hơi rũ mi mắt, phủ lòng bàn tay của mình lên trên bàn tay lạnh lẽo đang đặt ngang hông kia, giọng điệu nhàn nhạt!
Lăng Ngạo cúi đầu liếc cô một cái, không chút để ý thu tay lại, ngồi vào một bên trên ghế sofa, cũng không giải gì thích nhiều! Âu Liêm và Ngự Phong đứng ở một góc bên kia, đáy mắt lại không ngừng quét qua Lam Duê!
Lam Duê hơi nhướng mày, không để ý lắm ngồi xuống bên cạnh anh!
Nhìn chung quanh hội trường, có vẻ yên ả như một buổi hòa nhạc, nhưng nào ai biết bên trong nó đang chất chứa sóng to gió lớn cỡ nào? Tối nay là một bữa tiệc, chưa biết ngày mai sẽ ra cái cục diện gì đây? Cô thật rất chờ mong!
"Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh, thế nào cũng không đến nói một tiếng?"
Raymond đã sớm bí mật quan sát từ rất lâu, sau khi xác định một ít chuyện, liền bưng ly R*ợ*u tiến đến chào hỏi!
"Thấy Raymond lão đại đang bận, Lam Duê làm sao có thể không biết điều như vậy? Dĩ nhiên là chờ sau khi ngài giải quyết xong việc, sẽ đi qua rồi!” Nhận lấy ly R*ợ*u Vân Trạch đưa tới, Lam Duê nhẹ nhàng điểm lên thành ly, nói!
"Ha ha, Lam đương gia thật là khiêm nhường! Cho dù tôi có bận rộn ra sao, nhưng khi thấy hai vị đến, nói thế nào đi nữa cũng muốn chiêu đãi thật tốt một chút! Lăng thủ lĩnh, ngài nói có đúng không?"
"Hiện tại cũng gặp rồi, không dám làm phiền Raymond lão đại tiếp khách!” Thời điểm Lăng Ngạo đứng lên, thuận tiện cũng kéo theo Lam Duê đang ngồi bên cạnh. Gương mặt chẳng chút biểu cảm, sau khi gật đầu một cái, hai người liền quẳng bọn họ ra sau đầu, trực tiếp rời khỏi bữa tiệc!
Tối hôm nay, những người được mời đến dự yến tiệc của Gia tộc Raymond, đều là những người có địa vị cao trên thế giới. Mà nhà họ Lam và nhà họ Lăng ở trước mặt của nhiều người như vậy bỏ chạy lấy mình, không thể nghi ngờ gì nữa, hành động này đã gián tiếp giáng một cái tát thật lớn vào mặt Raymond!
Nathan Andrew đứng ở một góc cách đó không xa, nhếch mép nhìn những gì đang diễn ra.
Sắc mặt của Raymond đã trở nên xanh mét, nhìn Lam Duê và Lăng Ngạo nắm tay nhau! Khóe môi chợt nâng lên nụ cười mang hàm ý sâu xa, đưa tay vẫy người bên cạnh, nói thầm đôi ba câu bên tai hắn!
Người nọ gật đầu một cái, lập tức rời khỏi hội trường!
Lặng yên không một tiếng động rút khỏi yến tiệc, thời điểm Andrew ngồi lên xe, ngắm nhìn ánh đèn leo lét trên đường phố Cairo vào ban đêm!
Hy vọng rằng bọn họ sẽ có một đêm hoàn hảo…
Cairo là thủ đô của Ai Cập, nền kinh tế dĩ nhiên là không tồi. Nếu không, Gia tộc Raymond cũng chẳng đi thiết lập tổng hành dinh ở nơi này!
********************
Lúc này Lam Duê và Lăng Ngạo đang ngồi trong một nhà hàng sang trọng, bên cạnh trừ những người thân cận với mình nhất, cũng chẳng còn ai khác!
"Hôm nay anh cư xử với Raymond như vậy, chẳng lẽ cũng không lo lắng hắn sẽ nảy sinh tâm ý sai lệch à?” Lam Duê vừa cắt miếng bít tết trong đĩa, vừa nói!
Raymond, mặc dù người này thoạt nhìn có vẻ nhân hậu, nhưng mà bản tính thật sự, chính là người “có thù tất báo.” Hành động tối nay của Lăng Ngạo, hình như là có chút thiếu sót!
"Ngay cả khi không làm như thế, chẳng lẽ Lam Duê cho rằng bọn họ sẽ thả chúng ta an toàn rời khỏi Ai Cập?" Cười lạnh, Lăng Ngạo ngửa đầu, đem R*ợ*u đỏ trong ly uống một hơi cạn sạch!
Anh không bao giờ ra tay mà chưa nắm rõ được tình hình, lại càng không muốn lãng phí thời gian cho mấy chuyện nhỏ nhặt! Nếu đã sớm dự liệu được kết cục, anh tự nhiên sẽ trực tiếp tiến hành! Anh không tin cô là loại người ngoan ngoãn ngồi chờ kẻ địch ra tay. Ở ngoài sáng biết rõ lòng dạ xấu xa của đối phương, còn thoải mái đối đãi với bọn họ như vậy!
Thủ đoạn của cô so với anh, cũng không kém bao nhiêu!
Nghe lời nói như vậy, Lam Duê ưu nhã thả dao nĩa trong tay ra, dùng khăn ăn trắng muốt lau khóe môi một chút, ngồi tựa lưng trên ghế, cười nói: “Cho nên, em muốn có được nhiều thông tin hơn! Phải biết rằng, em đã dùng lô hàng bốn trăm tỷ, chính là để dẫn dụ những người này mắc câu! Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, nội trong hai ngày, lô hàng kia đã đến Ấn Độ Dương rồi!”
Lăng Ngạo chợt dừng tay lại, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Em thật là hào phóng, lại đi dùng lô hàng bốn trăm tỷ làm mồi! Một khu vực hải tặc hưng thịnh như vậy, giả sử chẳng may bị ςướק, cũng khó lấy lại từ tay bọn chúng, điều này em biết chứ?”
"Thật sao? Hải tặc? Vậy thì lấy đầu từng tên một!" Hời hợt nói một câu, nụ cười trên mặt Lam Duê từ đầu đến cuối chưa từng tắt!
Trên thế giới này, có loại hải tặc nào dám to gan như vậy? Hàng hóa của nhà họ Lam cũng dám ςướק? Trừ phi là sau lưng còn có thế lực khác ngang hàng với nhà họ Lam làm chỗ dựa, nếu không, đây chính là điển hình của một loại chán sống lâu rồi!
"Hy vọng em sẽ không trắng tay mà về!" Lăng Ngạo để dao nĩa xuống, lạnh giọng nói!
Lam Duê nhún nhún vai, không hề để tâm! Một khi cô đã đưa ra quyết định, tự nhiên đã nắm chắc phần thắng trong tay! Giống Lăng Ngạo thôi, chẳng phải anh cũng vậy sao?
Thật ra thì bản chất của bọn họ cùng là một loại người, thích nắm giữ tất cả mọi chuyện trong tay của mình!
Sau hội nghị cấp cao ở Ai Cập, kế tiếp phải xử lý một số chuyện chính rồi…..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc