Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo - Chương 11

Tác giả: Thiên Thượng Lam Cẩn

Hội Nghị Tam Phương
Vừa từ Nhật Bản trở về, liền trực tiếp đến Italy!
Suy cho cùng thì hội nghị ba ngày sau ở Cairo, Ai Cập chỉ liên quan đến William và Gia tộc Raymond, mà lấy tư cách là kẻ ngoài cuộc như Andrew, bọn họ tuyệt đối không hy vọng hắn sẽ nhúng tay vào!
Hình như chuyến viếng thăm của Lam Duê và Lăng Ngạo nằm trong dự đoán của Nathan Andrew!
Mái tóc màu bạch kim, chính là hắn, hiện tại đang thong thả ngồi chờ giữa đại sảnh! Vừa thấy bọn họ đến, tuyệt nhiên không hề cảm thấy kinh ngạc, đảo mắt qua phía sau bọn họ, quay đầu lại!
“Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh đến thăm, là vinh hạnh của tôi!” Andrew khẽ mỉm cười. Đôi con ngươi màu xanh lục mang theo mấy tia khiến người ta không thoải mái, chong chong nhìn Lam Duê. Sau khi người làm mang R*ợ*u đỏ lên, lúc này mới tươi cười, nói: “Lam đương gia vẫn vậy, xinh đẹp động lòng người, khiến tim Nathan này đập lên thình thịch!”
Lam Duê lắc qua lắc lại ly R*ợ*u đỏ trong tay, nhẹ nhàng phớt ngang nơi chóp mũi, lại để xuống! Vắt chéo hai chân, tươi cười đúng mực nhìn hắn: “Có thể khiến cho Nathan giáo phụ động lòng, đây là vinh hạnh của Lam Duê mới phải!”
Lăng Ngạo ngồi một bên, trầm tĩnh nhìn màn tung hứng giữa hai người, tròng mắt đen nháy hơi lóe lên, khó chịu cất tiếng: “Andrew, mục đích chuyến đi này của chúng tôi, hẳn là anh biết rõ!”
Rốt cuộc Nathan Andrew cũng di dời tầm mắt, tươi cười nhìn gương mặt lạnh lùng của Lăng Ngạo. Thả lỏng toàn thân, đặt hai tay ra sau ót, thở dài nói: “Tôi biết, nhưng có lẽ anh biết rõ hơn, làm chuyện gì cũng phải cân nhắc đến lợi ích của bản thân! Tôi không thể nào vô duyên vô cớ đi làm cái chuyện mà chẳng mang đến lợi lộc gì cho mình, trái lại còn tự đi gây thù chuốc oán, phải không? Lăng thủ lĩnh, anh thử nói xem?”
"Anh muốn như thế nào?" Giữa đôi con ngươi đen tối thoáng qua một tia ૮ɦếƭ chóc. Lăng Ngạo kiêu hãnh nhìn bao quát người đàn ông đang chất chứa âm mưu trước mặt, cười lạnh hỏi!
Lam Duê cũng không mở miệng, ngược lại rũ mi mắt ngồi ở một bên, ngón tay thon dài đặt lên mép ly R*ợ*u, nhẹ nhàng ma sát.
Khoác lên mình chiếc sườn xám màu xanh trắng được cắt tỉa khéo léo, vóc dáng hoàn mỹ của cô được phác thảo một cách trọn vẹn nhất! Vẫn với một phương thức cũ khi sóng đôi với sườn xám, mái tóc dài đen láy được vấn ra sau ót bởi một cây trâm màu xanh nhạt! Vài sợi tóc mai hai bên mang tai buông thõng xuống một cách tự nhiên. Hình ảnh người phụ nữ phương Đông điển hình như vậy, quả thật rất khó có thể khiến người ta di dời tầm mắt!
Con ngươi màu xanh lục của Andrew bắn ra luồng ánh sáng của một tên thợ săn đang khao khát con mồi, hớp một chút R*ợ*u đỏ, che giấu sự thèm khát của mình!
“Tôi muốn nắm quyền giao dịch quân hỏa ở khu vực Indonesia, Lăng thủ lĩnh có đồng ý nhượng lại hay không?”
Nghe thấy yêu cầu vừa rồi, ngón tay Lam Duê đột nhiên ngừng lại, nhưng chỉ vài giây sau, dáng vẻ tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục “vuốt ve” miệng ly!
Giao dịch quân hỏa ở Indonesia!
Bên ấy đích thực có một hệ thống tiêu thụ lớn, mặc dù đối với nhà họ Lăng, nó không quá quan trọng, nhưng mà dưới con mắt của người ngoài, đó chính là một miếng thịt béo bở!
Vốn dĩ Andrew muốn làm khó dễ Lăng Ngạo, tiếc thay, lại đoán sai thế lực của nhà họ Lăng!
"Chỉ có Indonesia?" Lăng Ngạo giương nét mặt vô cảm nhìn hắn, trong tích tắc, lại vô tình nhìn thấy nụ cười mỉa mai từ khóe miệng của Lam Duê, đầu lông mày thâm thúy nhếch lên: “Được, anh muốn thì liền giao cho anh!"
Sự dứt khoát của Lăng Ngạo khiến Andrew ngẩn người, sau đó liền cười lên ha hả, giơ cao ly R*ợ*u trong tay: “Tôi cực kỳ thích sự thẳng thắn của Lăng thủ lĩnh, nghe nói người Trung Quốc vốn rất hào phóng nhiệt tình, trước kia không tin, bây giờ thì tin rồi!”
"Như thế, có phải tượng trưng cho sự đồng ý của giáo phụ đối với điều kiện của chúng tôi hay không?” Rốt cuộc Lam Duê cũng giương mắt lên, nhoẻn miệng cười nhìn Andrew! Khẽ nhấc tay. “Vậy chúc cho chúng ta hợp tác thuận lợi!”
Lăng Ngạo cầm ly R*ợ*u đỏ uống một hơi cạn sạch, xem như là một lọai đáp trả!
"Tất cả mọi thủ tục, tự nhiên sẽ có người trao đổi với anh!” Lạnh lùng nhìn hắn một cái, Lăng Ngạo đứng dậy rời khỏi tòa pháo đài cổ này!
"Giáo phụ thẳng thắn cũng không thua kém người Trung Quốc! Ba ngày sau gặp lại!”
Thấy Lăng Ngạo rời đi, Lam Duê cũng không có ý định ngồi lại lâu hơn. Tất cả đều vì lợi ích, nếu như mục đích đã đạt được, vậy cũng không cần thiết nán lại quá lâu!
Lam Duê mới vừa nhấc chân, bất chợt bị một cánh tay vòng lấy bên hông, chôn chặt tấm lưng cô vào trong ***!
"Lam đương gia cần gì đi gấp như vậy? Thật ra thì tôi còn rất nhiều lời muốn nói với Lam đương gia!” Hơi thở ấm áp khẽ phả lên bên tai, lộ ra ý vị mập mờ không rõ! Andrew say mê ôm người phụ nữ trước ***, hít sâu mùi hương thoảng thoảng trên người cô.
Người phụ nữ này, hắn xác định muốn!
Mi mắt Lam Duê khép hờ, đáy mắt lóe ra luồng ánh sáng nguy hiểm.
Cùi chỏ công kích phía sau, chân phải đánh vòng quét ngang!
Andrew cũng không ngu ngốc, đương nhiên biết rõ thân thủ siêu phàm của cô. Mặc dù đã sớm đề phòng, nhưng vẫn không tránh khỏi bị gót chân quét lên người!
“Nếu như lúc này giáo phụ nổi hứng mà nói, tôi nghĩ ở đây có rất nhiều phụ nữ cam tâm tình nguyện vì anh! Còn tôi, anh tốt nhất là nên thu hồi chút tâm tư kia đi!” Mỉm cười chỉnh sửa lại tóc. Lam Duê nói cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng cũng không khỏi toát lên nét lạnh lùng!
Nói xong, không đợi Andrew có bất kỳ phản ứng nào, từng bước ưu nhã, từ từ đi ra khỏi cửa chính của pháo đài!
"A, tôi đã sớm biết cô không phải là mèo ngoan rồi! Bất quá……mùi vị này thích hợp với tôi!”
Động tác vô cùng *** *** *** làn môi khô, đôi con ngươi màu xanh lục ngày càng cô đọng, lộ ra mấy tia quỷ dị!
"Pitt Lin, đi cho hai vị kia một chút nghi lễ tiễn khách!"
Lam Duê, Lăng Ngạo, chỉ mong các người có thể bình an ra khỏi Italy!
Lam Duê vừa đi ra khỏi cổng chính của pháo đài cổ, chỉ thấy cửa sổ xe của Lăng Ngạo đã được hạ xuống, đôi mắt sắc lạnh như Ưng nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt!
"Thế nào? Lăng thủ lĩnh có lời muốn nói với tôi?" Từ từ dạo bước đến trước mặt anh, Lam Duê thản nhiên cười, hỏi!
Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn cô một lúc lâu, Lam Duê cho rằng trên mặt mình có cái gì, đột nhiên thấy anh cho người mở cửa xe, ý bảo cô lên!
Một loạt hành động này khiến Lam Duê khó hiểu, nhíu mày nhìn anh, cũng không có ý định lên xe! Lăng Ngạo không nói gì, vẫn chỉ nhìn cô!
"Ha ha!" Cuối cùng, Lam Duê chỉ cười khẽ hai tiếng, yên vị lên xe của anh!
"Lam chủ?" Âm thanh mê hoặc của Vân Thanh từ tai nghe truyền đến!
"Đuổi theo đi, còn đợi xem diễn trò hay muốn lên sàn! Người khiếm khuyết như cậu mà nói, diễn trò này không được rồi!”
Lam Duê nhìn Lăng Ngạo ngồi đối diện trước mặt, một chút biểu cảm cũng không có, tay phải chống cằm, cười tủm tỉm nhìn anh!
Tỉ mỉ xem xét, dáng dấp của anh cũng không tồi, nhưng mà gương mặt suốt ngày lạnh tanh, thật sự có chút mất duyên!
"Nhìn cái gì?" Tầm mắt bén nhọn của Lăng Ngạo quét sang cô, đáy mắt mang theo một tia hoài nghi không dễ dàng phát giác!
"Không có gì, chỉ là đang nghĩ, Lăng thủ lĩnh cũng biết cười? Cả ngày mang gương mặt nghiêm túc, hẳn rất mệt mỏi?" Lam Duê dựa lưng vào ghế, cười cười giải thích!
Rốt cuộc Lăng Ngạo nâng tầm mắt, chăm chú nhìn cô! Thấy cô cũng không hề tránh né ánh mắt của anh, ngược lại rất thản nhiên đáp trả. Đáy tim thoáng qua một tia cảm xúc khác thường, mím môi: “Lăng Ngạo!”
"Lăng Ngạo!" Hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, Lam Duê cũng không từ chối, dứt khoát đồng ý! Rồi sau đó nghĩ đến cuộc đối thoại trong pháo đài cổ, không khỏi có chút khó hiểu: "Lăng Ngạo, anh thật sự đem Indonesia, một khu vực như vậy, nhượng cho bên ngoài? Đây cũng không phải tác phong của anh!”
"Địa bàn của tôi, há lại có thể dễ dàng đoạt được như vậy? Này cũng phải nhìn xem, hắn có bản lĩnh đó hay không!” Đáy mắt Lăng Ngạo lóe lên sự tự tin tuyệt đối. Không một ai có thể lấy được bất kỳ thứ gì thuộc sở hữu của nhà họ Lăng. Cho dù là một trong năm Gia tộc lớn như Andrew, cũng không thể!
Đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởngg, chợt khóe miệng nâng lên nụ cười mang hàm ý sâu xa!
"Lam chủ, có người theo kịp rồi!"
Bao Vây Chặn Đánh
Âm thanh chói tai của bánh xe ma sát lên mặt đường, trên đường phố yên tĩnh này vào ban đêm dường như càng thêm vang dội!
Mấy chiếc xe phía sau đều có ý định phối hợp, ngăn cản những người đang truy kích!
Tiếng S***g vang lên ở đầu đường, nhưng cũng không đủ để thu hút sự chú ý của Lam Duê và Lăng Ngạo!
Lam Duê không thể không bội phục lá gan của Andrew, lại dám đi động thủ trên chính địa bàn của mình. Nhất định là cho rằng bọn họ không dám động đến hắn!
A, được, rất tốt!
Đôi mắt lạnh tanh của Lăng Ngạo chăm chú quan sát Lam Duê. Anh hiểu ý cô, tựa như cô cũng hiểu hàm ý của anh! Sự khôn ngoan và thủ đoạn của cô, những năm gần đây anh đã được mở mang tầm mắt mấy lần. Vốn dĩ chỉ cư xử như đối thủ với nhau, nhưng không nghĩ đến, càng lúc càng muốn hiểu rõ hơn, ánh mắt ngày càng không dứt ra được!
Người phụ nữ này rất đặc biệt, đây là đạo lý anh đã sớm hiểu được!
Chí ít là người phụ nữ này so với những “bình hoa di động” tầm thường mạnh mẽ hơn rất nhiều!
“Nhìn tôi như vậy, trên mặt tôi có gì à?” Vốn là không muốn để ý đến ánh mắt đang suy xét trên người cô. Nhưng mà ai bảo anh lại không chút kiêng kỵ, nhìn chằm chằm như thế, làm cô thật sự nhịn không được mà mở miệng! Cô không hiểu, trên mặt cô có gì sao? Bên ngoài đánh nhau sục sôi ngất trời, anh ngược lại một chút phản ứng cũng không có!
"Xem một chút mà thôi!" Nói xong, liền đánh tầm mắt sang nơi khác!
Thái độ như vậy, thật sự khiến Lam Duê có chút nghĩ không ra! Đây là ý gì? Xem một chút? Cách nói này thật đúng là kỳ lạ!
"Thủ lĩnh, trước mặt bị chặn!" Đang nói chuyện, tài xế chợt mở miệng!
Hai người nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía trước, quả nhiên, trước mặt có vài chiếc xe hơi màu đen đang nhanh chóng hướng thẳng về phía bọn họ! Không chỉ vậy, còn có S***g liên thanh không ngừng bắn quét! Mà đám người phía sau đã bị kẹt lại, căn bản không thể vọt lên kịp lúc!
Lam Duê thấy thế, tròng mắt đen hơi trầm xuống, xoay người thử lục lọi trên xe một phen. Sau đó, vừa ném khẩu S***g tiểu liên cho Lăng Ngạo, vừa nhìn anh!
“Tôi là phụ nữ, loại chuyện đẫm máu này đành giao cho anh rồi! Về phần chạy thoát thân, điểm này tôi tương đối lành nghề!”
Nói xong, ngón tay nhỏ nhắn của Lam Duê móc một cái, chợt đem tài xế đang ngồi ở ghế trước ném ra sau: “Với kỹ thuật điều khiển tay lái của anh, sợ rằng tối nay chúng ta phải ở lại đây gặp Chúa Jesus rồi! Nhìn kỹ, về sau học hỏi một chút!”
Dứt lời, Lam Duê đã ngồi vững vàng ở vị trí cầm lái!
Nhấc cần điều khiển, đánh tay lái, tránh đạn, đạp chân ga, tất cả các động tác được thực hiện trong tích tắc. Vốn dĩ đang bị đột kích ở phía trước khiến xe chạy nhanh có chút khốn đốn, bỗng nhiên hiện tại tốc độ của xe được tăng lên gấp hai lần!
Tay đánh vô lăng càng thêm dứt khoát, tốc độ từ đầu đến cuối không ngừng tăng lên!
Lăng Ngạo thấy vậy, tay cầm khẩu S***g tiểu liên siết chặt lại. Khuôn mặt lạnh nhạt hiếm khi nở nụ cười, lúc này cũng thoáng hiện lên nụ cười nhàn nhạt!
Tán thưởng, động lòng, tất cả đều bao hàm trong đó!
Một người phụ nữ như vậy, sợ rằng rất ít người có thể kháng cự được!
Người vừa bị ném từ ghế lái ra phía sau, không nói nên lời sờ sờ chóp mũi. Vị Lam đương gia này cũng không khỏi quá kiêu ngạo đi chứ, đây là xe của nhà họ Lăng. Vừa định xem thủ lĩnh sẽ tỏ thái độ như thế nào, lại không nghĩ rằng khi vừa ngẩng đầu lên liền chứng kiến cảnh tượng ngàn năm hiếm thấy!
Thủ lĩnh lạnh lùng tàn nhẫn lại cười?
"Không cần dây dưa, lập tức rút về!" Quay kiếng xe xuống, nâng mặt đón gió đêm. Lăng Ngạo đưa ra chỉ thị cho đám người phía sau, trong tai vang lên hàng loạt tiếng trả lời.
Kỹ thuật bắn S***g của Lăng Ngạo rất tốt, tốt đến nỗi khiến cho người ta ghen tỵ!
Ngay cả khi đối mặt với những chiếc xe đang bay nhanh như tên bắn ở hai bên, anh vẫn như cũ, có thể một phát bắn thủng bánh xe đối phương!
Sít sao mấy phát, Lăng Ngạo liền mất đi hứng thú để tiếp tục!
Kỹ thuật điều khiển tay lái của Lam Duê càng thêm kinh người, có thể dùng hai chữ đáng sợ để hình dung. Thời điểm khiến cho người ta nghĩ là sắp ***ng nhau đến nơi, lại linh hoạt đánh vô lăng sang hướng khác!
Đối diện những chiếc xe đang không ngừng tiếp sát, đến một tia suy nghĩ tránh né Lam Duê cũng không có, trực tiếp vọt tới trước. Mà so với tâm lý vững vàng cùng sự điềm tĩnh của cô, chủ nhân của những chiếc xe phía đối diện có vẻ cực kỳ khủng hoảng, vội vàng đánh tay lái, không cẩn thận liền ***ng vào chiếc xe bên cạnh!
Chiếc này nối tiếp chiếc kia, xe lật nghiêng, bình xăng bị rò rỉ!
Sau khi Lam Duê phóng xe đi thật xa, phía sau liền vang lên “ầm” “ầm” tiếng nổ kinh hồn. Ba chiếc xe hơi xa xỉ bị nuốt vào trong màn đêm Italy!
Rất nhanh, lúc này địa điểm bị nổ tung liền vang lên tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu thương, toàn bộ khu vực bị bao vây…..
Vừa lao ra khỏi vòng vây của mấy chiếc xe, lúc này đã yên vị ngồi trên máy bay trở về……….
"Lão đại, bọn họ chạy!"
Nathan Andrew khoát khoát tay, căn bản không quá để ý! Bọn họ có thể toàn thân mà lui, vốn dĩ nằm trong dự liệu của hắn. Nếu như chuyện nhỏ này cũng không thoát ra được mà nói, làm sao có thể yên ổn ngồi lên vị trí hiện tại? Sở dĩ hắn làm như vậy, chẳng qua là muốn lưu lại cho bọn họ một “ấn tượng đặc biệt” mà thôi!
Lam Duê, người phụ nữ này Andrew hắn đã coi trọng, như vậy thì tuyệt đối sẽ không buông tay!
Một người phụ nữ phi thường như vậy hiện hữu, những người phụ nữ bình thường khác làm sao có thể đập vào mắt?
**********
"Kỹ thuật điều khiển tay lái của cô rất mạnh!" Trên máy bay, Lăng Ngạo nhìn người phụ nữ bên cạnh, nhàn nhạt khen ngợi!
"A, thật à, ít nhất là mỗi lần tôi chạy trốn tuyệt đối không thành vấn đề!” Lam Duê cũng nửa đùa, dời tầm mắt, nói!
"Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ!" Vân Thanh đang ***, bởi vì câu nói này, suýt chút nữa là bị khói làm cho sặc ૮ɦếƭ! Nhìn Lam Duê tựa như quái vật, người phụ nữ này không phải chạy trốn lợi hại, mà rõ ràng là truy kích lợi hại nhất!
"Vân Thanh, *** mời ra phía sau!"
Nhìn thấy khóe mắt Lam Duê hơi nheo lại, Vân Trạch tốt bụng nhắc nhở! Lam chủ nói gì, thì chính là cái đó. Cho dù thật sự là truy kích lợi hại, nhưng cũng nên kiểm chứng một chút, truy kích không phải là biến tướng của chạy trốn sao?
Ra vẻ vô tội nhún vai một cái, dập tắt *** trong tay, cô không hút nữa, còn chưa được sao?
"Cô thật sự là bác sỹ?" Âu Liêm đẩy gọng kiếng tơ vàng trên sống mũi một cái, tò mò hỏi!
"Thế nào? Chẳng lẽ tôi còn giả hay sao?" Tức giận trừng mắt liếc anh một cái, mỗi khi có người chất vấn cô như vậy, Vân Thanh cảm thấy vô cùng bực bội. Thói quen sinh hoạt cùng với diện mạo, hình như chẳng có liên quan gì đến nghề nghiệp của mình cả!
Gặp bà chằn rồi! Âu Liêm tuyệt nhiên không để bụng, sờ sờ chóp mũi, xem ra khu vực này là một bãi mìn!
"Lăng Ngạo, có phải là có lời gì muốn nói với tôi hay không?"
Bất đắc dĩ, Lam Duê nhíu mày nhìn về phía anh, dường như hôm nay anh luôn thích nhìn cô chằm chằm, thật sự là vì sao?
Lăng Ngạo không nói, từ từ…..chậm rãi, rốt cuộc vẫn di dời tầm mắt như trước, lại không nói gì, hơi híp mắt lại, hình như rất buồn ngủ!
Thật là quái dị! Lam Duê đứng dậy đi tới bên người Vân Trạch, nhỏ giọng nói gì đó, tiếp theo liền cùng Vân Trạch rời khỏi khoang máy bay này!
Cơ hồ là khi Lam Duê vừa rời khỏi vị trí bên cạnh, trong nháy mắt, Lăng Ngạo liền nhạy cảm phát hiện ra. Khi anh thấy cô và Vân Trạch nói chuyện với nhau thì đáy mắt hơi thoáng qua một tia không vui. Thời điểm bọn họ vừa rời khỏi, sự khó chịu nơi đáy mắt đã khuếch tán ra khắp gương mặt anh tuấn!
Cả khuôn mặt chỉ có thể dùng bốn từ, tối tăm lạnh lẽo để hình dung!
Vân Thanh vô tình nhìn thấy cảnh này, mi mắt khẽ rũ xuống, thoáng nhoẻn miệng cười. A, có hy vọng, than ôi! Xem ra trong khoảng thời gian này không cần đi đâu cả, ở bên cạnh chủ nhân của mình tương đối tốt!
Bất thình lình, thân hình cao lớn của Lăng Ngạo chợt đứng lên, không để ý đến ánh mắt ngờ vực vủa Âu Liêm và Ngự Phong, thẳng một mạch đi ra ngoài!
Mục tiêu…..là nơi Lam Duê vừa biến mất………….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc