Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo - Chương 07

Tác giả: Thiên Thượng Lam Cẩn

Bụng Sa Mạc
Lam Duê nhận lấy chiếc điện thoại di động Vân Lãng vừa đưa tới, liền nghe thấy tiếng phụ nữ gầm gừ bên trong:
"Cái đồ thất hứa, lần nào cũng cho tớ leo cây, ai nói lần này chắc chắn theo tớ đi nghỉ phép, cậu bây giờ ૮ɦếƭ ở đâu rồi?"
Đưa điện thoại di động tách ra xa lỗ tai hơn một chút, đến khi âm lượng bên trong vừa đủ nghe, lúc này mới không nhanh không chậm mở miệng nói: "Tiểu thư, cậu cho rằng mình được tự do giống như cậu? Cả ngày cầm lấy dao giải phẫu, khi vui thì làm cho người ta mấy dao, khi mất hứng liền bay lượn khắp thế giới sao! Trong tay mình có rất nhiều chuyện phải lo!”
Vân Thanh lúc này đang nằm tắm nắng trên bờ biển Hawaii, vừa nghe thấy vậy, khóe mắt kéo ra mấy tia hoài nghi!
"Mẹ nó, lúc trước cậu đã đồng ý với tớ rồi, hiện tại thì thành ra là lỗi của tớ? Cậu…..”
"Nếu không có chuyện gì khác, mình cúp trước!"
"Chuyện hợp tác giữa cậu và Lăng Ngạo, là thật?" Thấy cô muốn cúp máy thật, Vân Thanh vội rút lại mấy lời đùa giỡn của mình, tâm trạng có chút lo lắng, hỏi!
Lam Duê nhíu mày, một mặt vừa quét qua tư liệu điện tử trên màn hình trước mặt, mặt khác vừa nói: "Đúng vậy, không ngờ cậu nắm bắt tin tức nhanh thật!”
Bên kia, Vân Thanh bất nhã mở to mắt lườm nguýt, nét mặt hưởng thụ nằm bên dưới chiếc ô che nắng, lười biếng nói:
"Cậu làm trò, nếu như cậu không muốn cho tớ biết, tớ sẽ biết được sao? Chỉ là lá gan của cậu quả thật rất lớn, lại đi hợp tác với loại người như vậy. Cậu không sợ bị anh ta ăn tươi nuốt sống à?”
"Aizzz….cậu cho rằng giữa chúng tôi, là ai nuốt ai trước?” Khóe miệng Lam Duê giương lên một vòng cung tà mị. Trong nháy mắt cả người toát ra một luồng khí lạnh u ám! Ánh mắt tựa như hai viên trân châu đen bóng, lóe lên sự tự tin tuyệt đối!
"OK, bản thân cậu cẩn thận là được! Đừng để đến lúc đó lại lấy chính mình ra đền bù thiệt hại! Thôi, cái người phụ nữ này chẳng có một chút gì gọi là thú vị hết, ưmh, không nói với cậu nữa! Bái bai!"
Vân Thanh cúp điện thoại, tuyệt nhiên không bởi vì thân phận của đối phương mà cho rằng mình cúp máy trước một bước có gì là không đúng!
Miễn cưỡng lật người, chiếc kính mát thật to dường như che khuất đi già nửa gương mặt cô, nhưng mà phụ nữ xinh đẹp lúc nào cũng không thiếu người dòm ngó….
Cầm điện thoại vứt sang một bên, nụ cười trên mặt Lam Duê thoáng qua một tia nhu hòa. Đem tầm mắt trở lại màn ảnh trước mặt, tròng mắt đen của cô không ngừng biến đổi!
Những thứ này đều là tài liệu được bảo mật tuyệt đối của nhà họ Lam, cũng chỉ có chủ nhân đương nhiệm mới có thể ᴆụng vào. Trong tài liệu nguyên vẹn cho thấy thế lực hiện giờ của nhà họ Lam, cùng với những thứ đã nắm được trong tay!
"Lam chủ, Lăng thủ lĩnh đến rồi!"
Âm thanh của Vân Vũ từ trước cửa truyền đến, Lam Duê đóng vật trong tay lại, chậm rãi đứng lên. Tựa hồ là đang nói chuyện với Vân Lãng ở bên cạnh, lại hình như là đang lầm bầm lầu bầu: "Ngược lại đến rất nhanh, đây là lần đầu tiên tôi và anh ta hợp tác, không biết sẽ như thế nào đây!"
"Tôi biết rồi!" Nhẹ giọng đáp một tiếng, Lam Duê cất bước đi ra phía bên ngoài!
Lăng Ngạo tùy ý ngồi dựa vào trên ghế sofa trong đại sảnh. Hai mắt cụp xuống, mái tóc màu nâu hạt dẻ ngăn trở nửa gương mặt, làm cho người ta đoán không ra tâm tư của anh! Cho dù là như vậy, nhưng khắp người Lăng Ngạo tỏa ra một luồng khí ૮ɦếƭ chóc lạnh lẽo, cũng đủ khiến người chung quanh không dám đến gần nửa bước!
Trái lại, Âu Liêm bên cạnh anh, dáng vẻ xem ra lại rất tùy ý, mặc dù chỉ là đứng ở một bên, nhưng mà trên mặt lại mang theo nụ cười ấm áp!
Thời điểm Lam Duê từ trên cầu thang xoắn đi xuống, chính là nhìn thấy cảnh tượng đồng bộ như vậy!
"Lăng thủ lĩnh đến thật sớm!"
"Lam chủ!" Lam Duê vừa nói xong, đám người Vân Vũ liền cung kính gọi!
Lam Duê tùy ý khoát khoát tay, ung dung ngồi ở trước mặt của Lăng Ngạo, hai chân bắt chéo, đôi con ngươi ôn hòa, mỉm cười nhìn anh!
"Lăng thủ lĩnh nói có lời muốn nói, không biết là có chuyện gì gấp gáp như vậy?"
Đôi mi cong khẽ chớp, quơ quơ ly rượu đỏ trong tay, khẽ chạm một hớp, cười nhạt hỏi!
Rốt cuộc, Lăng Ngạo cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng vô tình liếc nhìn cô một cái. Sau đó đem một xấp tài liệu ném tới trước mặt cô: "Chuyện thứ nhất tôi và cô hợp tác!"
Kinh ngạc nhướng mày, Lam Duê thả ly rượu đỏ trong tay ra, tò mò cầm xấp tài liệu dầy cộm nặng nề này lên!
Giở qua từng trang, sắc mặt vốn đang tươi cười cũng dần dần trầm xuống. Lật đến những trang sau, Lam Duê đã không còn hứng thú xem tiếp nữa. Đem xấp tài liệu dầy cộm ném lên bàn, âm thanh u ám lạnh lẽo: "Lăng thủ lĩnh, những tin tức này chuẩn xác không?"
"Có tin hay không là tùy cô!" Nghe được lời chất vấn, gương mặt của Lăng Ngạo tối sầm lại, tiếng nói trầm thấp tràn đầy hơi lạnh!
Lam Duê bình tĩnh nhìn anh một hồi lâu, bầu không khí giữa hai người trong nháy mắt lắng xuống, không gian chung quanh dường như cũng ngưng đọng!
Rốt cuộc, thời điểm những người bên cạnh bọn họ cũng cảm thấy khó thở với bầu không khí này, Lam Duê lên tiếng: "Một khi đã như vậy, không cần dây dưa nữa! Lập tức tiến về phía sa mạc Takla Makan!"
Sa mạc Takla Makan nằm ở trung tâm lòng chảo Tháp Lý Mộc, trực thuộc Tân Cương - Trung Quốc. Nó được biết đến như là sa mạc lớn nhất Trung Quốc, xếp hàng thứ hai trên thế giới, đồng thời cũng là sa mạc có tính lưu động nhất trên thế giới (cát không ngừng lưu chuyển). Diện tích của nó bao phủ 270.000 ki-lô-mét vuông tại lòng chảo Tháp Lý Mộc, đông tây dài khoảng 1000 cây số, nam bắc rộng chừng 400 cây số. Toàn bộ diện tích lên đến gần 330.000 ki-lô-mét vuông.
Tập tài liệu trong tay Lăng Ngạo đã xác minh rõ ràng, thuộc hạ của Raymond đang giao dịch một số lượng lớn Mα túч và νũ кнí, ẩn náu ở nơi này!
Cô không thể không bội phục dũng khí của bọn chúng, loại địa phương này mà chúng cũng dám béng mảng đến! Nhưng cũng chính bởi vì vậy, cho nên chỗ này mới có thể càng thêm an toàn! Từ nơi này, đem tất cả hàng hóa vận chuyển vào nội bộ Trung Quốc mà nói, nguy hiểm cũng ít đi một chút.
Theo dòng lái buôn Mễ Nhĩ nhập cảnh, mãi cho đến khi xâm nhập vào bụng sa mạc Takla Makan, mà lại không làm kinh động bất kì kẻ nào! Là cô nên cảm thán hàng phòng ngự của nhà họ Lăng ở Trung Quốc đã được tăng cường, hay là nên nói nhà họ Lam trong khoảng thời gian này lười biếng rồi hả?
Lạnh lùng quét mắt qua Vân Lãng cùng Vân Vũ ở bên cạnh, chuyện này về sau cô sẽ tính toán rõ ràng, nhưng mà hiện tại, chuyện quan trọng nhất là đi ςướק đống hàng kia!
Dọc theo sa mạc, bức xạ nhiệt không ngừng đập vào mặt, Lam Duê híp mắt nhìn về ranh giới sa mạc mênh ௱ôЛƓ bát ngát phía xa!
Để thuận tiện cho việc di chuyển và hành động trong sa mạc về sau, cô khoác lên mình một bộ quần áo chống nắng gọn gàng, dưới chân đi một đôi giày chống trượt!
Lăng Ngạo chẳng qua chỉ quét mắt sang người phụ nữ bên cạnh một cái, bờ môi mỏng lạnh nhạt nhếch lên, bước lên chiếc máy bay trực thăng bên cạnh. Sau khi Lam Duê đi vào, lúc này máy bay trực thăng mới chậm rãi nâng lên!
Bởi vì nhiệm vụ lần này tương đối đặc biệt, lại nói trước đó Lam Duê và Lăng Ngạo đã thương lượng, đem toàn bộ đội ngũ chia làm năm tổ! Vân Lãng và Vân Vũ mỗi người dẫn dắt một tổ, Âu liêm dẫn đầu một tổ, cùng với người mà Lăng Ngạo rất ít mang theo bên cạnh, nhưng anh cũng rất coi trọng - Ngự Phong!
Năm tổ người, ngoại trừ Lăng Ngạo và Lam Duê là lần đầu tiên hợp tác ở phía ngoài, những người khác đã sớm nhanh chóng tiến về phía bụng sa mạc rồi!
Với góc nhìn nghiêng, toàn bộ đường cong trên gương mặt nguội lạnh của Lăng Ngạo hiện rõ mồn một, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Bộ dạng chẳng nói chẳng rằng, lại càng mang đến cho người ta một cảm giác không thể dựa vào gần!
Lam Duê liếc mắt nhìn gương mặt lạnh lùng im thin thít kia một cái. Sau đó liền phóng tầm mắt đến một dụng cụ trong tay, động tác của ngón tay bỗng trở nên thoăn thoắt.
Trong khoảnh khắc, khóe miệng chợt giương lên một đường cong đùa cợt:
"Tôi quên, cho dù là đội hình có hoàn hảo thế nào đi chăng nữa, ở vào tình thế như vậy, cũng cần nguồn nước tiếp tế!"
Những lời này, thành công trong việc thu hút sự chú ý của Lăng Ngạo! Ánh mắt sắc bén tựa nhưng chim Ưng hung hăng bắn về phía cô, liếc nhìn món dụng cụ trong tay, trong tích tắc, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc!
Một dãy điểm đỏ nhấp nháy, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, nhất định là đám người bọn họ muốn tìm!
Không ngờ người phụ nữ này còn có chiêu thức ấy, như vậy mà cũng lần theo dấu vết được, trên người của cô ấy rốt cuộc có cái gì?
"Không khỏi bứt dây động rừng, chúng ta chỉ có thể ở khoảng cách sông Tháp Lý Mộc, có một đoạn nhỏ, hạ xuống!" Ngón tay linh hoạt của Lam Duê đặt lên dụng cụ lần nữa, không ngừng di chuyển, mắt cũng không chớp một cái, nhưng mà lời nói trôi vào tai Lăng Ngạo nghe rất rõ ràng!
Lăng Ngạo thấy thế, trên gương mặt tuấn tú thoáng qua một tia không vui, cuối cùng cũng vung tay lên: "Hạ xuống!"
Nguy Cơ Sống ૮ɦếƭ
Trong tay cầm bản đồ điện tử, Lam Duê và Lăng Ngạo đứng ở trên cao nhìn xuống hết thảy bên dưới!
Giữa cái nóng hầm hập của sa mạc, gió thổi cát bay vào mặt, truyền đến một cảm giác đau nhói.
Hơi nheo mắt lại, đưa tay đem lọn tóc đang bị gió thổi lất phất ở trước vén ra sau tai, trong miệng không ngừng đưa ra chỉ thị!
"Vân Vũ, Âu Liêm đánh gọng kìm từ hai bên trái phải. Vân Lãng, Ngự Phong đánh từ hai mặt trước sau! Tôi muốn đám hàng hóa trong tay bọn chúng!”
Lăng Ngạo chắp tay sau lưng nhìn cô, tầm mắt bén nhọn mang theo một tia sáng tỏ!
Nhà họ Lăng và nhà họ Lam đã luân phiên cảnh cáo như thế, mà Raymond vẫn như cũ, thích gì làm nấy, vậy thì cần phải trả giá thật thê thảm! Lam Duê ra tay như vậy, là đã tính toán, sau khi chấm dứt chuyện này, sẽ tiến về phía Ai Cập rồi!
"Cô hình như quên mất sự tồn tại của tôi!" Giọng nói lạnh lùng nghe không ra tâm tình gì, ngược lại khó giữ được bình tĩnh! Bất quá người thông minh nghe qua liền hiểu, điều này hiển nhiên là sự yên tĩnh trước cơn bão táp!
Một người trời sinh vương giả, đối mặt với người khác không xem ai ra gì, nay lại bị chính đối thủ của mình quẳng ra sau lưng, bất luận kẻ nào cũng rất khó tiếp nhận!
Lam Duê cười cười, căn bản không thèm để ý, quay đầu nhìn anh, nói: "Chẳng lẽ nói Lăng thủ lĩnh có kế sách tốt hơn?"
"Thủ lĩnh?"
Trong tai nghe truyền đến âm thanh khó hiểu của Ngự Phong, Lăng Ngạo cắn răng, "Theo như cô ấy nói mà làm!"
"Dạ!"
Nhất thời đội ngũ đang mai phục ở bốn phía làm thành gọng kìm, vây chặt lấy bốn phương tám hướng, từ từ áp sát vào trung tâm!
Nhưng mà bọn chúng rõ ràng đã có cảnh giác, nhận thấy được kẻ địch đang đến gần, lập tức triển khai phòng ngự, bắn phá càn quét!
"Chi viện trên không!" Nheo mắt quan sát cảnh tượng cát bay đầy trời phía bên dưới, Lăng Ngạo chợt nói!
Nhất thời, âm thành “ùng ùng” phát ra từ cánh quạt của máy bay trực thăng truyền đến, giữa bụng sa mạc Takla Makan hiện ra vô cùng bắt mắt!
Lam Duê kéo khóe miệng, Lăng Ngạo còn có ngón nghề này ư! Thế nhưng lén lút phục kích lại sử dụng máy bay quân dụng, như thế này chẳng lẽ tính toán một pháo oanh trời rồi hả?
Thấy vậy, Lam Duê dứt khoát đặt ௱ôЛƓ ngồi lên trên cát. Cô ngược lại muốn nhìn một chút xem rốt cuộc anh phải tính toán làm sao! Cô đủ khôn ngoan để biết, anh tuyệt đối sẽ lưu lại chứng cớ, chẳng qua là ở cái sa mạc rộng lớn này khó bị phát hiện mà thôi. Hơn nữa, đây là khu vực cát chảy nhiều nhất trong sa mạc, không cẩn thận chỉ có tai hoạ ngập đầu!
"Lam chủ, chúng tôi phải làm gì?" Âm thanh của Vân Lãng từ trong tai nghe truyền đến, chờ mệnh lệnh của cô!
Đôi mắt sáng của Lam Duê khép hờ, khóe môi khẽ nhếch: "Tạm thời nghe theo Lăng thủ lĩnh chỉ huy đi!"
"Dạ!"
"Đứng lên cho tôi, nếu như cô không muốn bị vùi vào cát!" Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn cô, đáy mắt mang theo sự mất kiên nhẫn! Thật là mất thể diện, người như vậy mà anh cũng đi hợp tác!
“Anh cũng nhìn thấy cát đang chảy đến gần rồi sao? Nếu như anh không dàn xếp ổn thỏa mà nói, những người bên dưới sẽ phải toàn quân bị diệt rồi!”
Lam Duê cũng không nói nhảm, trực tiếp đứng lên, cằm khẽ nhếch, ý bảo anh nhìn ra khoảng không cách đó không xa. Từng đợt sóng cát trắng cuồn cuộn, không ngừng ập tới! Trên khuôn mặt nõn nà nhỏ xinh thoáng qua một tia lưu ý!
Lăng Ngạo men theo tầm mắt của cô nhìn sang, quả nhiên là cát chảy thành đoàn! Ngay lập tức tròng mắt đen hơi trầm xuống, nhanh chóng ra lệnh:
"Lập tức tiến hành phản công, giải quyết triệt để trong vòng nửa phút. Đốt cháy toàn bộ đám Mα túч được vận chuyển, những người còn lại không chừa một mống!"
"Dạ!"
Phía dưới vang lên tiếng súng kèm theo tiếng nổ mạnh. Máy bay quân dụng lượn lờ trên không trung, thả xuống rất nhiều binh sĩ được trang bị đầy đủ νũ кнí, đồng loạt gia nhập vào cuộc chiến!
Lam Duê vốn đang ngắm nhìn một màn nhất định phải xảy ra này. Sắc mặt bỗng nhiên biến hóa, hơi ghé mắt nhìn về phía cát đang không ngừng chảy đến gần, cùng với một thứ gì đó đang lao tới với tốc độ cực kỳ hung hãn…………vòi Rồng!
"Đáng ૮ɦếƭ, lập tức rút lui! Lập tức, ngay bây giờ! Dùng hết tốc lực rút lui!"
Cơ hồ là ngay lập tức, Lam Duê khẩn cấp ra lệnh, sắc mặt vốn đang tươi tắn, lúc này trở nên cực kỳ khó coi!
Lăng Ngạo cũng nhìn thấy một màn này, nét lạnh lùng nghiêm nghị thường thấy, hiện tại cũng không khỏi có chút biến sắc. Nghe thấy giọng nói của người phụ nữ bên cạnh có vẻ hơi dồn dập, anh hiểu được tình thế lần này có chút nghiêm trọng!
"Rút lui!"
Gần như lúc Lăng Ngạo vừa dứt lời, đội ngũ bốn phía liền lấy tốc độ nhanh nhất rút lui về một hướng!
Xoay người, hai người nhanh chóng đi lên, chờ đợi ở một bên máy bay trực thăng!
Hầu như là máy bay vừa nâng lên khỏi mặt đất, cơn sóng cát bên dưới đã ập đến. Thêm vào đó, vòi Rồng đang không ngừng áp sát, lúc này tựa như một con quái thú há to mồm, nhìn chòng chọc vào bọn họ!
"Điều chỉnh vận tốc, chỉnh lên tốc độ cao nhất, hướng về phía Đông Nam, xuất phát!" Lam Duê ngồi lên vị trí phụ lái, cấp tốc ra lệnh, càng thêm không ngừng điều chỉnh máy móc bên trong máy bay trực thăng!
"Đương gia, hướng đông nam là trong lòng sa mạc, nói như vậy, nhiên liệu trên máy bay không đủ, có khả năng không thể quay ngược lại!” Người điều khiển lo lắng, đem chuyện quan trọng nhất nói ra!
"Tránh ra!" Lăng Ngạo đứng ở sau lưng anh ta, lạnh lùng nói!
Người điều khiển quay đầu lại nhìn anh một cái, sau liền nhìn về phía Lam Duê, thấy cô gật đầu, vội vàng tránh ra!
Lăng Ngạo ngồi lên vị trí điều khiển, quét mắt sang vòi Rồng có sức phá hoại cực lớn đang hung hãn đến gần, tròng mắt đen tối sầm lại. Lam Duê cũng không ngẩng đầu lên, tập trung điều chỉnh các thiết bị trên máy bay, muốn giữ nó ở trạng thái tốt nhất!
Đuôi máy bay chợt khựng lại, dựa theo phương hướng Lam Duê đã nói từ trước, về phía Đông Nam. Nhất thời lấy tốc độ cao nhất – 400 Km/h, nhanh chóng hướng về phía bên đó! Nhờ có Lam Duê điều chỉnh, tình trạng hiện giờ của máy bay trực thăng có vẻ được khống chế, tốt lên rất nhiều. Hơn nữa phương diện tốc độ hình như càng thêm nhanh hơn một chút!
Nhưng mà vòi Rồng đuổi sát ngay sau đó, lúc này đang mang theo sức gió đáng sợ không ngừng đến gần bọn họ. Máy bay trực thăng dường như có chút khó kiểm soát! Vẻ mặt của Lăng Ngạo càng thêm lạnh lùng, động tác cầm cần điều khiển trong tay càng thêm thoăn thoắt.
"Vị trí 45. 6 vĩ độ Bắc, 73. 6 kinh độ Đông, hướng Bắc di chuyển!" Lam Duê vừa điều chỉnh dụng cụ bên tay, vừa hạ lệnh!
Lăng Ngạo lúc này cũng không có bất kỳ ý kiến gì, làm theo mệnh lệnh của cô, bắt đầu điều chỉnh phương hướng của cánh máy bay.
Trong lúc nhất thời, buồng máy bay chỉ còn lại tiếng thở hổn hển, cùng với tiếng máy móc không ngừng hoạt động, cụ thể là âm thanh cánh quạt xoay tròn liên hồi!
Hai người vốn ngồi ở vị trí điều khiển, lúc này giương mắt mà nhìn hai người kia. Bọn họ phát hiện, năng lực điều khiển máy bay quân dụng của hai người kia, rõ ràng khéo léo hơn rất nhiều! Đổi lại là bọn họ mà nói, căn bản cũng không có biện pháp ở trong thời gian ngắn như vậy làm ra từng ấy động tác, càng không biết nên làm như thế nào để tránh khỏi vòi Rồng đoạt mạng sau lưng!
"Đáng ૮ɦếƭ!" Bất chợt, Lăng Ngạo khẽ nguyền rủa một tiếng!
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lam Duê cau mày, quay đầu nhìn về phía anh!
"Hẳn là động cơ bị lẫn rất nhiều cát, tốc độ hiện tại của máy bay đã hạ xuống!"
Lam Duê nghe vậy, vội vàng quét mắt về phía mặt đồng hồ, quả nhiên phát hiện động cơ bắt đầu thoáng hiện đèn đỏ! Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ trông cực kỳ nghiêm túc, rõ ràng đã sắp cảm ơn. Cô thế mà lại quên mất, nơi này là sa mạc, hạt cát mới là mối nguy lớn!
Thật là *** xúi quẩy!
Đụng phải trường hợp khó giải quyết như vậy, mặc dù Lam Duê có tỉnh táo như thế nào đi chăng nữa, cũng không nhịn được mà nói tục!
Nhìn cảnh tượng bốn phía chung quanh, Lam Duê liếc sang chốt cửa khóa bên trên của máy bay trực thăng, không ngừng quét mắt ra bên ngoài!
Đây là hơi nước bốc lên trên không!
Ở vị trí hiện tại mà nói, bọn họ chưa từng tách ra khỏi nguồn nước, nhìn cảnh tượng phía dưới như vậy. Nếu như cô đoán không nhầm, phải là sông Diệp Nhĩ Khương!
Chẳng qua, không biết từ nơi này nhảy xuống sẽ là cảnh tượng như thế nào?
Không có thời gian nghĩ đến những chuyện này, Lam Duê nhanh chóng mở cửa cabin ra, đứng đón gió!
"Cô kia, cô điên rồi?" Lăng Ngạo có chút kinh ngạc nhìn cử chỉ của cô. Hiện tại đang ở trên không, chẳng lẽ là cô tính nhảy xuống sao?
Lam Duê không để ý đến anh, đứng ngay cửa cabin đón lấy luồng gió lớn, từ phía trên nhìn xuống, thật lâu, chợt mở miệng nói:
"Lăng Ngạo, lập tức đem máy bay dừng trên sông Diệp Nhĩ Khương!"
Từ nơi này nhảy xuống mà nói, sẽ rơi vào lòng sông Diệp Nhĩ Khương! Mắt liếc nhìn ra bên ngoài, từ độ cao này mà nhảy xuống, hẳn không có vấn đề gì lớn!
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên Lam Duê mở miệng kêu tên của anh. Hàng chân mày của Lăng Ngạo hơi chau lên, trong lúc cấp bách hơi ghé mắt nhìn cô một cái! Nhưng mà vẫn làm theo chỉ thị của cô, đem máy bay trực thăng dừng ở trên mặt sông Diệp Nhĩ Khương!
"Hai người các anh nhảy xuống trước!" Đứng ở cửa cabin, Lam Duê xoay người nhìn hai viên phi công đứng ở một bên! Nghiêng đầu thấy Lăng Ngạo vẫn ngồi trên ghế lái, đầu lông mày nhíu chặt, tiến lên, bàn tay thon mềm chợt kéo tay của anh, nói: "Chớ để ý, đứng lên!"
Lăng Ngạo nhíu mày, liếc nhìn cánh tay đang bị nắm chặt, cuối cùng lại không nói gì, mặc cho cô lôi kéo!
Thời khắc vòi Rồng cắn nuốt máy bay trực thăng trong nháy mắt, Lam Duê lôi kéo Lăng Ngạo từ trên độ cao mấy chục mét, nhảy xuống. .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc