Vợ ơi, chào em - Chương 50

Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh

Duyên phận
Ông Trời cho chúng ta duyên phận, là nghiệt hay lương còn phải xem chúng ta xử lý thế nào.
Khi Tô Nhạc và Ngụy Sở cùng nhau ra về đã là bốn giờ chiều, trước khi lên xe, Tiểu Diêu còn nhét cho cô không ít bánh kẹo cưới, nói là để cô hưởng không khí vui mừng nhiều hơn một chút, sớm lập gia đình. Tô nhạc tỏ vẻ vô cùng hài lòng với núi đồ ngọt, còn câu nói phía sau, trực tiếp bỏ qua.
Sau khi ra tới đường cao tốc, xe chạy rất êm, Tô Nhạc dựa vào ghế, không nhịn được mà ngáp một cái, cô nhìn Ngụy Sở vẫn nhìn thẳng phía trước, quên luôn cả nguyên tắc an toàn là không nên nói chuyện với tài xế: "Thật không ngờ anh lại là họ hàng của Tiểu Diêu, thế giới này thật nhỏ."
"Quả thật là không lớn lắm." Ngụy Sở chăm chú nhìn phía trước: "Có một số người cứ loanh quanh luẩn quẩn lại gặp nhau, đây chính là duyên phận."
"Duyên phận cũng phải xem đấy là nghiệt duyên hay lương duyên." Tô Nhạc thay đổi tư thế ngồi, nhớ lại mấy hôm trước ở trên diễn đàn Tiểu Diêu còn nói muốn giới thiệu cho mình anh họ của cô nàng là cô lại không nhịn được cười, người như Ngụy Sở mà có thể tùy tiện vừa mắt một người nào đấy thì sẽ có một đám người bật ngửa.
"Ông Trời cho chúng ta duyên phận, là nghiệt hay lương còn phải xem chúng ta xử lý thế nào." Ngụy Sở thấy Tô Nhạc ngáp liên tục nên nói: "Nếu mệt thì em ngủ một lát đi, tới nơi anh sẽ gọi."
"Không sao." Tô Nhạc lắc đầu: "Một mình anh lái xe cũng buồn chán, em nói chuyện phiếm với anh vậy, anh nói đi, tùy tiện tìm một chủ đề nhé?"
Ngụy Sở nghiêng đầu nhìn Tô Nhạc rất nhanh, thấy tâm trạng cô không tệ mới hướng ánh mắt trở về trên đường: "Em muốn nói chuyện gì?"
Tô Nhạc suy nghĩ một chút: "Vấn đề này hơi khó." Đàn ông thích trò chuyện về kinh tế, cổ phiếu, đầu tư bất động sản gì đó, cô lại không có hứng thú với những chuyện này.
"Nếu em không ngại, có thể kể chuyện hồi bé của em không?" Lời này của Ngụy Sở vừa thốt ra lập tức cảm thấy mình đã vượt quá ranh giới, anh muốn biết những chuyện trước kia của Tô Nhạc nhưng cũng không nên hỏi thẳng như thế, đứa trẻ trong một gia đình đơn thân luôn có những ám ảnh mà những đứa trẻ khác không phải trải qua.
"Chuyện hồi bé của em?" Tô Nhạc thật sự không để ý lắm, suy nghĩ kỹ càng một chút: "Khi còn bé, tính cách em khá giống con trai, thích cùng bọn con trai chơi kiếm gỗ gậy gỗ, lúc ấy em còn là đại ca của lũ trẻ trong viện, nhưng bây giờ mọi người đều mỗi người một ngả cả rồi, muốn ăn cùng nhau một bữa cơm cũng phải mệt thừa sống thiếu ૮ɦếƭ."
Nhớ lại Tô Nhạc từng đánh Trang Vệ rất lưu loát, Ngụy Sở hoàn toàn tin tưởng khi còn bé Tô Nhạc có thể làm nữ vương của đám trẻ con: "Xem ra khi còn bé em rất lợi hại."
"Mấy đứa trẻ kia lúc đầu còn bắt nạt em, cuối cùng bị em đánh cho ngoan ngoãn hẳn lên, cường quyền chính là chân lý, câu này thật có lý." Nhớ lại những chuyện quậy phá cùng mấy người bạn hồi nhỏ, Tô Nhạc không nhịn được mà nở nụ cười.
Ngụy Sở không quay đầu, vì vậy không nhìn thấy nụ cười trên mặt Tô Nhạc, chỉ cảm thấy mấy đứa trẻ kia bắt nạt Tô Nhạc là vì cô không có bố, nhất thời anh không biết nên nói gì, một lát sau mới hỏi: "Mấy đứa trẻ thích bắt nạt người khác này đúng là nên đánh."
Tô Nhạc nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, không nhịn được lại bật cười: "Không ngờ anh lại là phần tử ***."
Nghe ra trong giọng nói Tô Nhạc không có vẻ chán nản, Ngụy Sở cũng yên tâm: "Vậy mà khi còn bé anh rất ít khi đánh người, người văn minh đều dùng ngôn từ để giải quyết rắc rối."
"Ý anh là em không văn minh?" Tô Nhạc nhướng đôi lông mày đẹp: "Ngụy Sở sư huynh à, anh càng ngày càng xấu xa rồi đấy, hình tượng tỏa sáng của anh trong lòng em đã tối tăm không còn ánh sáng nữa rồi."
"Chẳng phải Bồ Tát làm bằng vàng, phát sáng như vậy định làm ngọn đèn hay sao?" Ngụy Sở xoay tay lái một cái: "Hơn nữa em không gặp anh ở trường, cũng không phải nhân viên công ty anh, gặp hình tượng tỏa sáng của anh từ khi nào?"
"Em chỉ vô tình nghe người ta đồn đại thôi." Tô Nhạc ra vẻ hối hận vô bờ: "Em hối hận vì sự nông cạn của bản thân, loại lời đồn thế này quả nhiên không thể tin."
Ngụy Sở nghe giọng nói có vẻ trêu chọc của Tô Nhạc, anh cũng không ngại, đối với anh mà nói, hình tượng tinh anh không có nghĩa lý gì, ít nhất trong tình yêu, anh cũng giống như những người khác, thấp thỏm, lo sợ.
"Không tin là tốt nhất." Ngụy Sở cười, lái xe chưa được bao lâu đã gặp tắc đường ở phía trước, anh dừng xe trên đường cao tốc, sau khi đi nghe ngóng mới biết một chiếc xe tải gặp tai nạn, đổ ngang trên đường, toàn bộ hàng hóa đều đổ xuống chặn đường. Tài xế bị kẹt trong buồng lái, không cách nào ra được, đội phòng cháy chữa cháy đang giải quyết chuyện này.
Tô Nhạc thấy có mấy tài xế xuống đường nghe ngóng, lôi ra một vốc bánh kẹo cưới, đưa một ít cho Ngụy Sở: "Em nghĩ còn phải tắc một lúc nữa, chúng ta vừa ăn vừa chờ." Nói xong, cô lột vỏ một cái cho vào miệng.
Ngụy Sở cũng bóc một viên kẹo cho vào miệng, là một viên kẹo sữa, chỉ là mùi vị hơi ngọt, anh không thích đồ ngọt, nhưng Tô Nhạc đưa cho anh, anh cũng không muốn từ chối, thứ vốn vô cùng không thích lại trở thành bình thường, dường như cũng không còn khó ăn như trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc